09/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Lúc hề Gia Vận về đến nhà mới thấy mấy cái thông báo:
[Lông vũ của bé Phượng Hoàng đã được kích hoạt.]
[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn -1 (Điểm thiện cảm hiện có: 49)]
[Vườn Trẻ có thêm một bé thần thú nữa tới, mau vào kiểm tra!]
Cậu mở "Vườn Trẻ Thần Thú" ra.
Lần này xuất hiện thần thú mới, nhưng không có thêm giao diện bản đồ đi kèm, chính giữa hồ nước nhỏ, đang "Lục bục lục bục" bốc lên mấy cái bong bóng nước.
Lần này là thần thú gì đây.
Hề Gia Vận tò mò mở thông tin giới thiệu ra.
[ Thần thú: Nhai Tí. Thiên phú: Thù dai. Điểm thiện cảm: 0
*Lưu ý: Bé thần thú này không thích giao tiếp với người khác lắm, nhưng bé có thể giúp bạn báo thù nha.]
Nhai Tí?
Là một bé thú dữ à?
Trong sách có ghi lại, Nhai Tí đầu sói mình rồng, tính cách mạnh mẽ, dũng mãnh thiện chiến. Hề Gia Vận không nhịn được phóng lớn hồ nước lên, muốn nhìn thử xem động vật nhỏ dưới đáy hồ hình dạng như thế náo, nhưng ngoại trừ mấy cái bóng nước liên tục bốc lên, cậu không nhìn thấy cái gì nữa.
Hề Gia Vận thử làm quen với bé con Nhai Tí mới tới, "Xin chào, chú là nhân viên chăm sóc của con."
Bong bóng nước ùng ục ùng ục bốc lên, bé con bên dưới lại không có động tĩnh gì.
Hề Gia Vận cảm thấy kỳ quái, đúng lúc này Kỳ Lân nhỏ chạy đến bên cạnh, ngửa đầu nhìn cậu, Hề Gia Vận không nhịn được xoa xoa đầu nó, sau đó khẽ khàng hỏi: "Lúc nó vừa đến, đã chui xuống đáy hồ như thế này luôn rồi à?"
Kỳ Lân nhỏ gật gật đầu.
Hề Gia Vận lại hỏi bé con Nhai Tí dưới đáy hồ, "Con không muốn tới đây sao?"
Không có phản ứng.
Hề Gia Vận nhớ đến đoạn giới thiệu của trò chơi, nói là bé con này không thích giao tiếp với người khác, không thể làm gì hơn bèn quyết định kệ nó trước đã, hơn nữa thông báo nhắc nhở vừa rồi của trò chơi, ngoại trừ một cái là báo có thần thú mới tới thì còn có một cái từ nhóc Phượng Hoàng bên kia, không biết nó lại khó chịu ở đâu mà trừ rớt điểm thiện cảm của Hề Gia Vận, cậu tính đi dỗ nó trước đã.
Đang muốn chuyển giao diện màn hình sang rừng ngô đồng, thì nhóc Phượng Hoàng đã vù một cái bay tới.
Lông vũ của nó kéo ở phía sau, phất qua mặt hồ, sau đó cúi đầu tha cái gì đó từ dưới nước lên, vẻ mặt ghét bỏ quăng lên trên bờ, sau đó mới vênh vang đắc ý đậu xuống.
Mà cái đứa bị nó quăng lên kia, đích thị là nhóc thần thú mới tới.
Hề Gia Vận cúi đầu nhìn thử, thú dữ được miêu tả là hiếu chiến khát máu trong truyền thuyết, lúc này đang ướt nhẹp, đuôi rồng quấn quanh người, co thành một cục tròn tròn, minh họa sinh động cho mấy chữ "Tui tự kỷ".
Hề Gia Vận: "..."
Cậu không nhịn được chọc nó một cái, "Chào con."
Nhai Tí nhỏ xíu kia không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
Hề Gia Vận có chút lo lắng cho đứa nhỏ, cậu không biết là nhóc Phượng Hoàng bên kia đang âm thầm tính giờ cho mình.
Tròn năm giây!
Nhân viên chăm sóc chỉ lo trò chuyện với cái đứa xấu xí kia, tận năm giây rồi cũng không thèm để ý đến nó.
Nhóc Phượng Hoàng tức rồi nha, nó tung cước đạp Nhai Tí nhỏ xíu kia một cái, lửa giận phừng phừng trừng Hề Gia Vận.
Nhóc Nhai Tí từ đầu đến giờ đều không có tí phản ứng nào rốt cuộc từ từ, từ từ có động tác, nó mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy nhóc Phượng Hoàng đang tức xì khói, một giây sau, lại lập tức co quắp thành một cục, lần thứ hai tiến vào trạng thái giả chết.
Hề Gia Vận: "... Con đừng giẫm lên bạn như thế."
Nhóc Phượng Hoàng còn lâu mới chịu nghe, nó hậm hực giẫm thêm mấy cái nữa.
Hề Gia Vận nghĩ một chút, cậu đoán bé con Phượng Hoàng này khó chịu như vậy là vì nó giúp cậu tha nhóc Nhai Tí lên mà cậu lại không thèm khen nó lấy một câu, cho nên Hề Gia Vận cố gắng bù đắp lại: "Con thật là giỏi."
Nhóc Phượng Hoàng vẫn tức giận, trừng mắt nhìn Hề Gia Vận y như cũ.
Hề Gia Vận: "?"
Không phải muốn được khen à?
Thấy vẻ mặt cậu mông lung không hiểu gì, nhóc Phượng Hoàng thực sự cảm thấy nhân viên chăm sóc nhà mình đúng là ngốc hết thuốc chữa, đành phải hạ giá xoay người một vòng, biểu diễn lông vũ xinh đẹp của nó cho Hề Gia Vận nhìn.
——So với cái con chu lộ gì kia thì đẹp hơn nhiều nhá!
Hề Gia Vận thực ra vẫn không hiểu ý của nhóc con này lắm, nhưng mà tiếp xúc lâu như vậy, cậu đã nắm vững được chân lý khi ở chung với mấy thành phần kiêu ngạo rồi, vậy nên cậu bèn vươn tay xoa xoa đầy Phượng Hoàng nhỏ.
Nhóc con này quả nhiên là yên tĩnh lại.
Nhưng cũng chỉ ngắn ngủi có mấy giây mà thôi.
Hề Gia Vận vừa duỗi tay tới, nhóc Phượng Hoàng đã đánh hơi được mùi chim lạ, cũng khiến nó nhớ lại, lúc ban ngày, Hề Gia Vận chính là dùng cái tay này sờ mấy con chim khác.
Nó nhìn thấy hết đấy! ! !
Nhóc Phượng Hoàng càng nghĩ càng thấy tức, nó không cho phép trên người nhân viên chăm sóc có mùi của chim khác! ! !
Chả mấy khi nhóc Phượng Hoàng này chủ động thân thiết với Hề Gia Vận được một lần, nó nhấc cánh lên, hơi khép hờ, sau đó nghiêng đầu cọ rồi lại cọ, cùng lúc đó trò chơi gửi thông báo mới đến cho Hề Gia Vận.
[ Chúc phúc của bé Kỳ Lân đã hết hiệu lực, bạn nhận được chúc phúc của bé Phượng Hoàng.]
Bé con Kỳ Lân thấy Phượng Hoàng cọ rớt mất chúc phúc của nó, cũng không vui, chúc phúc của chúng nó không thể cùng lúc có hiệu lực, cho nên nó cũng sáp lại cọ Hề Gia Vận.
[ Chúc phúc của bé Phượng Hoàng đã hết hiệu lực, bạn nhận được chúc phúc của bé Kỳ Lân.]
Cứ như vậy, hai đứa nhóc Phượng Hoàng và Kỳ Lân này tranh nhau cọ cọ Hề Gia Vận, thông báo của trò chơi cũng cái sau tiếp cái trước.
[ Chúc phúc của bé Kỳ Lân đã hết hiệu lực, bạn nhận được chúc phúc của bé Phượng Hoàng.]
[ Chúc phúc của bé Phượng Hoàng đã hết hiệu lực, bạn nhận được chúc phúc của bé Kỳ Lân.]
[ Chúc phúc của bé Kỳ Lân đã hết hiệu lực, bạn nhận được chúc phúc của bé Phượng Hoàng.]
[ Chúc phúc của bé Phượng Hoàng đã hết hiệu lực, bạn nhận được chúc phúc của bé Kỳ Lân.]
...
Hề Gia Vận: "..."
Cậu cảm thấy mình nên logout ngay để bảo toàn mạng nhỏ, Hề Gia Vận nhấc nhóc Nhai Tí lên, tính thả nó lại trong hồ, kết cả nhóc con này đột nhiên ngẩng đầu, ngoài ý muốn cọ một cái lên Hề Gia Vận.
Hệ thống lại gửi một cái thông báo mới đến.
[Bạn nhận được chúc phúc của bé Nhai Tí.]
Hề Gia Vận: "..."
Bé con Nhai Tí: "..."
Trốn tránh là đáng xấu hổ, nhưng mà rất có ích trong lúc này, vì thế Hề Gia Vận nhanh tay nhanh mắt tắt luôn trò chơi đi.
Về phần nhóc con Nhai Tí, nó tuyệt vọng liếc hai con thần thú khác ở trên bờ —— Nhóc Phượng Hoàng nổi trận lôi đình, nhóc Kỳ Lân thì tức giận vỗ chân bùm bụp lên mặt hồ. Nghĩ vài giây, nhóc Nhai Tí quyết định nhắm mắt lại thả lỏng, một lần nữa tiến vào trạng thái tự kỷ.
A, nó đang phân hủy rồi nhé.
*
Out game xong, Hề Gia Vận định đi nghiên cứu kịch bản thì phát hiện mình được Phó Giai kéo vào một nhóm chat.
Thành viên trong nhóm đều đã thay đổi ghi chú của bản thân, có Phó Giai, đạo diễn Cát, Tần Thanh, Mạnh Sanh, Bạch Thanh Trì và cả cậu nữa.
Ý của đạo diễn Cát là, "Khổng tước" chuẩn bị bấm máy rồi, bọn họ là mấy diễn viên chủ chốt, cần giao lưu tình cảm nhiều hơn chút, tăng độ ăn ý với nhau, vì thế hẹn ngày mai mọi người cùng ăn một bữa cơm.
Cái này được Mạnh Sanh tích cực hưởng ứng.
——Nhân vật của cô cần phải giữ dáng, trước khi chính chức bấm máy còn có thể xõa nốt lần cuối, đương nhiên là đồng ý cả hai tay hai chân.
Mạnh Sanh một hơi giới thiệu mấy nhà hàng liền.
[ Tới nhà hàng Peninsula được không? Hải sản nhà này ăn là ngon nhất.]
[Không thì đi Ngũ Vị Trai cũng được, cả Lưu Hương Viên nữa, nhắc đến là lại thấy thèm.]
Nhà hàng mà cô giới thiệu đều là những nhà hàng tư nhân nổi tiếng, đảm bảo được sự riêng tư, đạo diễn Cát thì đi đâu cũng được, nhưng vẫn muốn hỏi lại ý kiến của những người khác nữa, trái lại Phó Giai vẫn nhớ mãi không quên với tay nghề nấu ăn của Hề Gia Vận .
Phó Giai: [ Cháu muốn ăn món nhà làm mà Gia Gia nấu cơ _ (: з 」∠) _]
Đạo diễn Cát: [Vốn chú đã cố không nhớ đến rồi, tự nhiên cô nói vậy chú cũng thấy thèm, lần trước ăn thực sự là quá ngon.]
Phó Giai: [Không thì...]
Đạo diễn Cát và Phó Giai thỏa thuận nhanh như vậy khiến Mạnh Sanh tò mò ghê gớm, cô hỏi: [ Gia Gia biết nấu cơm à?]
Phó Giai trả lời lại: [Biết chứ ạ, còn cực ngon là đằng khác!]
Có ngon thế nào cũng làm sao mà bằng đầu bếp của nhà hàng được, Mạnh Sanh tuy là thích ra ngoài ăn hơn, nhưng thấy đạo diễn Cát và Phó Giai đều hào hứng như vậy thì không muốn làm hai người mất vui: [Vậy được, chúng ta tự nấu đi, đỡ cho có người chụp ảnh làm phiền.]
Nhưng nói trong lòng Mạnh Sanh không có tiếc nuối thì là giả.
Bộ phim này phải quay mấy tháng liền, đây chính là lần cuối cùng cô được ăn uống thả phanh đấy!
Tần Thanh cũng có cùng lo lắng như vậy.
Anh ta bèn nhắn riêng cho Mạnh Sanh, nhắc cô: [Đến lúc đó lại bảo trợ lý của cô mua mấy phần đóng gói mang đến là được rồi.]
Mạnh Sanh: [Chuẩn luôn!]
Lúc cô quay lại nhóm chat, Hề Gia Vận cũng đã tới.
Hề Gia Vận: [Mọi người chắc chưa đó? Tôi chỉ biết làm mấy món ăn thường ngày thôi.]
Phó Giai: [Chắc mà. Sửa lại lời của anh tí, anh không phải biết một chút chút mà là rất rất nhiều chút.]
Hề Gia Vận: [Được rồi.]
Đạo diễn Cát: [Vậy cứ quyết như thế nhé?]
Mạnh Sanh: [Không thành vấn đề.]
Tần Thanh: [Được.]
Mà Bạch Thanh Trì thì phải một lúc lâu sau mới cực chẳng đã đáp lại một chữ: [... Vâng.]
Địa điểm vẫn hẹn ở biệt thự nhà Phó Giai.
Hề Gia Vận đã từng tới đây một lần, nên lần này bảo vệ trực tiếp cho cậu vào luôn.
Nguyên liệu dùng để nấu ăn, Phó Giai nói cô sẽ thầu hết, cho nên Hề Gia Vận không cần chuẩn bị thêm cái gì cả, cậu gõ cửa, Phó Giai vui vẻ nói: "Vì để anh có thể phát huy tối đa tay nghề của mình, em chỉ thiếu điều chưa khuân hết cả cái siêu thị về nhà thôi ấy."
Hề Gia Vận bất đắc dĩ hỏi: "Đồ ăn anh nấu rất bình thường mà, sao em lại thích đến vậy nhỉ?"
Phó Giai nói: "Trong hai người chúng ta nhất định là có người không hiểu đúng nghĩa của cái từ 'Bình thường' kia rồi."
Hề Gia Vận: "..."
Cậu đi vào nhà bếp bắt tay xử lý nguyên liệu nấu ăn, Phó Giai cũng không chạy ra ngoài chơi một mình, mà ở lại phụ Hề Gia Vận, cô vừa thái rau vừa nói: "Gia Gia, anh dạy em nấu món cháo hải sản lần trước được không? Cháo hải sản lần trước anh nấu, anh trai của em cũng thích ăn."
Nói đến chuyện này, Phó Giai lại cảm thấy có chút ủ dột, "Anh của em ăn gì cũng không thấy ngon miệng, khó lắm mới thấy có cái anh ấy chịu ăn nhiều hơn một chút."
Hề Gia Vận hơi ngạc nhiên, giờ cậu đã biết anh trai của Phó Giai là Phó Tư Diễn rồi, bèn gật đầu nói: "Được, lát anh dạy cho em, rất đơn giản."
Cháo hải sản đúng là rất dễ nấu, Hề Gia Vận chỉ nói sơ qua một chút, Phó Giai đã có thể tự bắt tay vào làm, nhưng chờ Hề Gia Vận lấy lại tinh thần mới phát hiện, lúc cậu nấu ăn không tự chủ mà giảm bớt lượng gia vị, khẩu vị thiên về thanh đạm hơn.
Phó Giai cũng phát hiện ra chuyện này, "Sao hôm nay anh nấu thanh đạm vậy?"
Hề Gia Vận nghĩ một chút, "... Thử thay đổi khẩu vị xem sao?"
Chỉ cần ăn ngon, Phó Giai cái gì cũng xơi được hết, cô vui vẻ nói: "Cũng được, hơn nữa thanh đạm một chút, anh trai em cũng có thể ăn, em để phần lại cho anh ấy mỗi thứ một ít. Ôi, trần đời sao lại có một cô em gái vừa ngoan vừa hiểu chuyện như em chứ."
Hề Gia Vận bật cười.
Nửa tiếng sau, mấy người đạo diễn Cát cũng lục tục kéo đến, mọi người tới đông đủ, đồ ăn cũng nấu sắp xong.
Mạnh Sanh và Tần Thanh lần lượt xách đồ ăn mình mua sẵn tới, dọn lên trên bàn, đạo diễn Cát cúi người ngửi thử một cái, "Thơm quá."
Mạnh Sanh nói: "Trên đường cháu đi ngang qua Ngũ Vị Trai, lại đúng lúc đang thèm thịt cừu nấu đông của nhà này, nên mua một phần mang tới. Chú muốn nếm thử trước không?"
Đạo diễn Cát liên tục xua tay, "Không được không được, chú phải giữ bụng chờ lát nữa ăn đồ Tiểu Gia nấu."
Nói xong, ông không nhịn được lại nhắc Mạnh Sanh và Tần Thanh một câu: "Hai người cũng đừng ăn no luôn, giữ lại bụng, tí nếm thử tay nghề của Tiểu Gia."
Mạnh Sanh và Tần Thanh hai mặt nhìn nhau, cô tò mò hỏi đạo diễn Cát: "Đạo diễn Cát, tay nghề nấu ăn của Gia Gia tốt thế cơ ạ?"
Đạo diễn Cát cười một cách bí hiểm, "Chờ tí nữa hai người sẽ biết."
Bạch Thanh Trì không biết rốt cuộc là Hề Gia Vận cho đạo diễn Cát ăn bùa mê thuốc lú gì nữa, nghĩ cậu ta là cá Koi may mắn thì cũng thôi đi, ngay cả nấu ăn mà cũng tâng bốc đến mức này, Bạch Thanh Trì không nhịn được nói: "Nhưng mà đạo diễn Cát, đầu bếp của Ngũ Vị Trai hình như trước kia còn làm bếp trưởng ở nhà hàng năm sao đó."
Đạo diễn Cát vẫn chỉ trả lời một câu kia: "Tay nghề của Tiểu Gia, tí cậu nếm thử là biết."
Thật hay giả vậy?
Mấy người Mạnh Sanh đều bán tín bán nghi.
Mãi đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, bọn họ vươn đũa gắp ——
Món đầu tiên là đùi tỏi gà chưng tương đen, Mạnh Sanh chọn một miếng nhỏ cho vào trong miệng, hạt đậu tương muối rất đậm vị, Mạnh Sanh lại cắn thêm một tiếng nữa, thịt gà được chưng vừa tới vẫn còn giữ được nước ngọt, cắn một miếng, thịt gà mềm dai, nước gà tràn ra, hương vị đậm đà lan tỏa trong khoang miệng, khiến người ta thèm thuồng.
Mạnh Sanh mở to hai mắt, "Ngon, ăn thật là ngon!"
Tần Thanh gật đầu phụ họa, "Thơm ơi là thơm!"
Phó Giai và đạo diễn Cát đã có kinh nghiệm từ trước, thấm nhuần tư tưởng ăn không nói, vì thế trong lúc Mạnh Sanh và Tần Thanh còn đang bận kinh ngạc cảm thán các kiểu, cô và đạo diễn Cát đã nhanh chóng quét sạch đĩa đùi gà chưng, lúc Mạnh Sanh hồi thần lại, thì chỉ kịp kêu một tiếng: "Sao đã hết rồi? Sao không còn miếng nào thế? ? ?"
Món ăn vừa mới nấu xong, hãy còn nóng bỏng, đạo diễn Cát vừa ăn vừa lúng búng nói: "Ăn không nói, ngủ, ngủ không —— Nóng, nóng quá!"
Món thứ hai là canh cua nấu khoai tây.
Khoai tây chín mềm, bở tung, hương vị tươi ngon của hải sản vẫn được giữ lại trọn vẹn, lại thêm chút hương vị của khoai tây, càng khiến món ăn trở nên ngon miệng hơn, ăn với cơm phải gọi là số một.
Mạnh Sanh cắn một miếng khoai tây, suýt nữa đã bật khóc, "Sao lại ngon vậy hở giời?"
Không giống cô, Tần Thanh đã nhanh chóng tiếp thu bài giảng của đạo diễn Cát, có ăn ngon cũng không nói nhiều, tập trung vào chuyên môn chính.
Món thứ ba rồi đến món thứ tư...
Gần như là đồ ăn vừa bưng lên đã bị đánh bay không còn lấy một mẩu vụn, đạo diễn Cát ban đầu tính gọi mọi người đến để trau dồi tình cảm, cuối cùng là không trau được cái dồi nào hết ——
Cạnh tranh quá mức khốc liệt, vừa hơi ngẩng đầu lên một cái, cúi xuống có khi đã không còn gì để mà ăn!
Vào giờ phút này, Mạnh Sanh và Tần Thanh mới biết rõ mười mươi, đạo diễn Cát nói tay nghề Hề Gia Vận tốt chính là tốt thật.
Còn tốt chừng nào ấy hả?
Ăn đến cuối đĩa nào đĩa nấy sạch bong, khéo còn chả cần phải rửa, mà đồ bọn họ mang đến thì vẫn còn nguyên đai nguyên kiện.
Thậm chí ngay cả Bạch Thanh Trì vốn không ưa Hề Gia Vận cũng không bới móc được câu nào.
Cậu ta mặt không đổi sắc gặp một miếng rau diếp xào dầu hào.
Má nó, ăn ngon thật.
Tay nghề bếp núc của Hề Gia Vận thật là đỉnh.
Ăn uống no say, mấy người bọn họ ngồi còng queo trên ghế sô pha cho tiêu cơm, Mạnh Sanh không nhịn được đăng lên một status.
[ Mạnh Sanh: Báo mới trong ngày ~]
Cô chụp đăng lên chín bức ảnh, toàn bộ đều là đồ ăn ban nãy nhanh tay nhanh chân chụp được.
Bạn thân của Mạnh Sanh xem được, lập tức nhắn lại: [ Trông ngon ghê, bà ăn ở đâu đấy? Lần sau chúng ta cùng đi.]
Mạnh Sanh trả lời: [Muốn đi cùng cũng không đi được, đây là Gia Gia làm đấy, chính là cá Koi thành tinh - Hề Gia Vận ý!]
Rất nhanh Tôn Văn Văn cũng nhắn tin tới: [Gia Gia á? ? ? Cậu ấy còn biết nấu cơm nữa cơ à? ? ?]
Phó Giai đúng lúc cũng đọc được status này, bèn nhào vô góp chuyện, cô nói giỡn: [ Không những biết mà còn nấu siêu ngon là đằng khác. Chị Văn Văn, em nói cho chị chuyện này nhé, đạo diễn Cát chính là vì Gia Gia nấu ăn ngon, bị tay nghề của anh ấy chinh phục mới đồng ý để anh ấy diễn Phượng Triều đó.]
Tôn Văn Văn kinh ngạc: [Thiệt hay giả vậy? ? ?]
Phó Giai xem xong cười phớ lớ giơ cho đạo diễn Cát xem, đạo diễn Cát cũng hùa vào, nói giỡn theo: [Thật đấy.]
Bọn họ thuần túy là ăn xong kiếm chuyện tán phét với nhau thôi, nhưng không nghĩ tới, có người chụp lại status của Mạnh Sanh, cùng phần nói chuyện phía dưới đăng lên Weibo.
Weibo tức khắc nổ tung.
Mới bắt đầu còn không có người để ý.
[ Ồ, mấy món này nhìn được đấy chứ , cảm giác mùi vị chắc cũng khá là ngon.]
[ Báo mới thật là chân thực, đột nhiên cảm thấy đói bụng, *móc đồ ăn vặt ra*.]
[ Cái cậu Hề Gia Vận này là chuyện gì đây? Dậy thì thành công, số may, tay nghề nấu ăn lại còn đỉnh cao như thế!?]
Sau đó mọi người lập tức chú ý đến vấn đề mấu chốt.
[ Chọn diễn viên cho vai Phượng Triều là chọn kiểu này á hả? ? ?]
[ Giả thôi giả thôi là giả thôi, đúng không? ? ?]
[ Chắc không phải thật đâu, vai Phượng Triều sao có thể chọn diễn viên qua loa như thế được? Đó là nhân vật linh hồn của toàn bộ truyện đấy!?]
[ Có chị em nào biết khả năng diễn xuất của cậu Hề Gia Vận này dư nào không? Hôm nọ bị nhan sắc mê hoặc, quên béng mất không tra cái này.]
[ Cậu ta, hình như, từ khi ra mắt đến giờ, bộ phim đầu tiên đóng là "Phù Dung" thì phải, không phải xuất thân chính quy. Một chữ thôi, ảo ma.]
[ ? ? ?]
...
Không cần biết là như thế nào, nhưng vì câu chuyện giỡn vô tâm này mà fan nguyên tác của "Khổng tước ngủ trên gác cao" đặc biệt là fan Phượng Triều, hôm qua còn đang vui như trảy hội, đi khoe khắp nơi người diễn Phượng Triều chính là đại mỹ nhân, liếc mắt một cái đã yêu các kiểu, hôm nay chớp mắt một cái đã đột nhiên hết tình cạn nghĩa.
—— Cái cậu Hề Gia Vận này, khả năng diễn xuất thế nào đây, đừng nói cậu ta là cái bình hoa di động nhé!? ?
Lúc này Hề Gia Vận vẫn chưa hay biết gì.
Ngồi giết thời gian thêm một chốc, mọi người đều lần lượt ra về.
Khéo chính là, họ vừa đi không lâu thì Phó Tư Diễn về.
Phó Giai nấu cháo hải sản, tuy bụng đang no căng không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn quyết tâm bò lên, múc cháo cho Phó Tư Diễn, lại mang đồ ăn cố ý để phần lại cho anh trai lên.
Phó Giai nằm bò ra bàn, "Anh, anh nếm thử đi."
Món cháo hải sản lần trước đúng thực là rất hợp khẩu vị của Phó Tư Diễn, cho nên anh ta bèn nếm một miếng.
Mày lập tức nhăn lại.
Phó Giai liên mồm hỏi: "Như thế nào, như thế nào?"
Phó Tư Diễn nhìn cô, "Em nấu hả?"
Phó Giai vênh mặt đắc ý nói: "Đúng thế, em nấu đó, ăn được đúng không? Em cố ý nhờ Gia Gia dạy cho đấy, có phải là trò giỏi hơn thầy không?"
Phó Tư Diễn ăn thử mấy món khác, sau đó lại hỏi Phó Giai: "Mấy món này là do cậu diễn viên em kể kia làm à?"
Phó Gia gật đầu, "Vâng."
Một lúc lâu sau, Phó Giai mới chợt bừng tỉnh, hỏi đối phương: "Chờ đã, anh, sao anh biết đây là do anh ấy làm?"
Phó Tư Diễn rút mấy tờ giấy ăn, cẩn thận lau sạch tay, anh ta cúi mắt nói: "So với em làm ăn ngon hơn."
Phó Giai: "? ? ?"
Lúc này cô mới phát hiện chén cháo cô tự tay nấu Phó Tư Diễn không ăn mấy, trái lại đồ ăn Hề Gia Cận làm thì đã ăn gần hết.
Phó Giai khiếp sợ hỏi: "Anh, có phải mồm anh sai ở đâu rồi không, cháo hải sản này là Gia Gia tự tay dạy em làm đấy, anh ấy cũng nói là giống của mình nấu mà, rốt cuộc anh nếm ra kiểu gì vậy?"
Phó Tư Diễn không trả lời cô, đứng dậy đi.
Phó Giai trừng anh hai mình mấy giây, sau đó lấy điện thoại, tức giận tìm Hề Gia Vận mách.
[Gia Gia, nói ra anh không tin được đâu, anh trai em nếm thử có một miếng đã phát hiện ra món đó có phải do anh nấu không rồi, anh bắt được dạ dày của anh em chắc luôn rồi đấy.]
[Nhưng mà anh ý cũng quá đáng lắm luôn, anh cũng nói là cháo em nấu không khác lắm mà, kết quả anh ấy ăn có một miếng là đã ghét bỏ đặt bát xuống rồi, rốt cuộc là em làm không đúng chỗ nào!?]
_______________________
Thịt cừu nấu đông
Đùi tỏi gà chưng tương đen
Tương đen ở đây là một loại hương liệu phổ biến nhất trong ẩm thực của Trung Quốc được làm bằng cách và ướp muối đậu nành đen. Cái này bên mình người ta gọi là tàu xì. Tôi chưa thấy bao giờ luôn ý.
Canh cua nấu khoai tây