Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 27






Edit: Sil

Tang La vâng lời khiến Eno yên tâm, đứng dậy cưng chiều vuốt đầu cô, rồi dẫn Annie đi.

Tang La chán ghét nhíu mày, đứng dậy đi gội đầu. Thật muốn trực tiếp giết chết Eno và Annie, cho dù cô có làm vậy, Ainold nhiều lắm cũng chỉ khẽ nhíu mày, ép tin tức xuống mà thôi, chắc chắn sẽ không trách tội cô.

Nhưng không được, trực giác cô mách bảo rằng kiếp này nhân vật xuyên thư đi theo là có liên quan tới Tạ Vi Vi, cô Annie này vừa nhìn đã biết là không phải Công lược giả lâu năm, chỉ thoáng thăm dò liền lộ ra sơ hở, quá yếu, mà thế giới của họ là Tiểu thế giới cấp S sắp phát triển thành Đại thế giới, nghĩ thế nào thì người đứng sau cũng sẽ không phái người như vậy đến chinh phục. Vậy nên chắc chắn Tạ Vi Vi vẫn còn chưa chết, có lẽ người tên Annie này xuất hiện cũng là do cô ta.

Cô phải hiểu rõ đã có chuyện gì, cũng phải hoàn toàn trừ khử Tạ Vi Vi, nếu không con chó điên kia vẫn sẽ đuổi theo họ, ngộ nhỡ kiếp sau cô không tỉnh lại giống như hai kiếp này thì sao ? Lúc đó chẳng lẽ họ sẽ lại một lần nữa bị đùa giỡn trong tay, lại một lần nữa nhận hết giày vò hay sao ?

Còn âm mưu của chúng, dù sao chủ yếu là nhằm vào cô và Ainold, chỉ cần họ vui vẻ bên nhau, cô tin hai người có thể ứng phó với tất cả âm mưu quỷ kế.

Tang La gội đầu, sấy khô tóc, lại chọn ra bộ váy màu cam nhạt* từ tủ quần áo, cô rất thích lớp váy mỏng không rõ chất liệu phủ bên ngoài này, mỏng manh mờ mịt như mây mù, nhưng dưới ánh sáng lại mơ hồ tỏa ra màu sắc tựa cầu vồng, rất đẹp. Cô là vị Vương nữ không hiểu sao lại được Quốc vương cưng chiều, đãi ngộ đều là cao cấp nhất, quần áo được treo trong tủ đều không có nhãn hiệu, đây đều là những thiết kế do thợ may hoàng gia làm theo kích cỡ riêng, nhưng đến quý tiếp theo vẫn có rất nhiều bộ dù chưa mặc qua đã bị dọn sạch. Những nhãn hiệu lớn trên thị trường kia dù muốn tặng quần áo miễn phí cho cô, tiếc là họ cũng chẳng có tư cách để những thành viên Vương thất làm đại diện thương hiệu. Tuy rằng cô cũng không phải thành viên Vương thất sẽ xuất hiện trước mắt công chúng.


Khoác lên bộ váy như tiên nữ, tất nhiên phải tạo kiểu tóc thần tiên một chút, dù sao trong kiếp này cô là một thiếu nữ mới thành niên xinh đẹp trong độ tuổi thanh xuân, không thể lãng phí tuổi xuân hay khuôn mặt tươi đẹp này được. Tang La bảo hầu gái tết tóc cho mình, cài thêm chút hoa tươi, rất nhanh trong gương liền xuất hiện một nàng tiên hoa mỹ lệ thanh tân đến mức có mộng ảo.

Chỉnh trang cho mình thật xinh đẹp, Tang La liền đi tìm Ainold, lại không tìm được anh ở phòng làm việc. Viên quan nội vụ nói với cô: "Quốc vương đang họp với các Đại thần trong phòng hội nghị, đã kéo dài 3 tiếng."

"Bây giờ sao ? Vì chuyện gì vậy ?" Lại mở tận 3 tiếng, có chuyện lớn gì sao ?

Vị quan nội vụ này là một con người vô cùng tài giỏi, dù là nam giới nhưng nếu đã có thể lên làm "Tổng quản nội vụ", tất nhiên phải là người có tâm tư tỉ mỉ. Ông ta nhạy bén cảm nhận được nét quan tâm trong lời của vị Vương nữ này, đôi mắt lộ ra vẻ chần chừ, không biết có nên lắm miệng nói mấy câu với cô hay không.

Tang La thấy vậy liền hỏi: "Lại là quân phản loạn sao ?"

"Không phải." Viên quan nội vụ nói: "Ngài biết đó, từ trước đến nay Quốc vương đều không nương tay với những tên tội phạm, không lâu trước đây băng đảng buôn bán ma túy lớn nhất cả nước đã bị phát hiện, hơn nữa còn chống trả, Quốc vương ra lệnh tử hình toàn bộ..."

Tang La nhớ ra, quả thật là có chuyện như vậy, đất nước này trừng phạt rất nghiêm khắc tội buôn bán ma túy, một khi bắt được là tử hình, chuyện này cũng khiến đất nước họ có số người bị ma túy hủy hoại thấp nhất thế giới. Mà vì vậy, vật càng hiếm lại càng đắt giá, vậy nên dưới sự cám dỗ của lợi nhuận không lồ, vẫn có người bí quá hóa liều.

Việc băng đảng này bị tử hình vốn nên là tin mừng trên khắp cả nước, vấn đề ở chỗ, trong đó có mười mấy đứa trẻ. Những đứa trẻ này đã được huấn luyện, đứa nào đứa nấy đều hung ác như sói con, do người lớn nương tay, ít đề phòng với chúng mà số lượng cảnh sát bị chúng giết còn nhiều hơn đám lớn.

Quốc gia của họ có pháp luật, thông thường sẽ căn cứ vào hiến pháp để khen thưởng hay xử phạt, nhưng Quốc vương đã ra lệnh phải ưu tiên pháp luật. Mà chuyện này thì khá đặc biệt, Quan tòa không thể tìm được bất cứ điều khoản nào trong các bộ luật trước đây về việc xử lý đám trẻ con này, vậy nên không thể làm gì hơn ngoài báo cáo lên Quốc vương tại hội nghị này. Ainold cũng không phải vị Quân Vương nhân ái gì, anh không định tha cho bất cứ ai trong đám trẻ con này, định giết sạch.

Dưới sự cổ động của những kẻ có mưu đồ, chuyện này đã làm mưa làm gió trên mạng, có người cho rằng những đứa trẻ kia vô tội, là người lớn có tội, đám trẻ con chẳng biết gì, thế giới quan của bọn chúng còn có thể được sửa đổi, sao cứ vậy đã phán cho chúng tử hình ?

Thật ra Ainold đã thống trị vùng đất này được mấy nghìn năm, mọi người đã sớm quen với tác phong làm việc của anh, trong mắt anh những người vị phạm pháp luật dù ở bất cứ lứa tuổi cũng chỉ là những tên tội phạm, chẳng có chuyện nhỏ tuổi gì cả. Tại sao những năm gần đây càng ngày càng có nhiều dân chúng dám chỉ trích Ainold, đưa ra ý kiến với pháp lệnh được anh ban bố, cho rằng anh quá tàn bạo ? Có lẽ theo thời gian và sự phát triển của khoa học kỹ thuật, trong lòng mọi người cũng tự thức tỉnh, cũng có thể do chịu ảnh hưởng của nước khắc, hoặc là vì những người có ý đồ khác đang quạt gió thổi lửa, khơi lên sự bất mãn của dân chúng đối với Quốc vương. Ví dụ như quân phản loạn.

Một Hoàng tộc đã thống trị quá lâu, sẽ tồn tại người cố gắng lật đổ. Quân phản loạn chính là đám giòi trên khối phô mai này.

Nhưng tóm lại là, thời đại đang đi lên, lòng người cũng biến chuyển, đúng là Quốc vương cũng phải thay đổi, không phải chịu thua mà là biết linh động. Nhưng Ainold là một lão già ngoan cố, ngạo mạn cay nghiệt, dân chúng chỉ là đám chuột nhắt dưới anh, muốn anh thỏa hiệp để chăm sóc đám chuột nhắt đang biến đổi tâm lý không phải là chuyện dễ dàng gì.


Vậy nên trong kiếp trước, Ainold đã thực sự không để ý đến sự phản đối của dân chúng và khuyến cáo của các Đại thần, giết sách đám trẻ con kia, nỗi bất mãn của dân chúng đối với sự tàn bạo của anh lại dâng cao, vì thế đã chôn mầm tai họa cho cuộc khởi nghĩa của Quân phản loạn. Còn Eno lại dựa vào đoạn video được tiết lộ ra ngoài quay lại cảnh anh ta liều mạng can gián xin Ainold nương tay, hình tượng chính nghĩa dân chủ dịu dàng đã khiến danh vọng trong dân gian của anh ta được nâng cao, có rất nhiều người hi vọng Ainold ngường ngôi cho Eno.

Trừ đám Quý tộc tự cao tự đại của Huyết tộc, thật ra có rất nhiều Đại thần cũng thấy được tương lai nguy hiểm, vậy nên Viên quan nội vụ mới hi vọng Tang La có thể khuyên nhủ Ainold, dù sao ông ta cũng đã tận mắt thấy được địa vị đặc biệt của cô trong lòng Ainold.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ chờ bên ngoài phòng hội nghị." Tang La đi về phía phòng hội nghị, lại lấy điện thoại ra lên mạng tra cứu tin tức này, quả nhiên đang bán tán vô cùng sôi nổi, tuy rằng không ai dám trực tiếp trách móc Quốc vương, nhưng những lời bóng gió thể hiện sự bất mãn lại rất nhiều, trong đó cô thấy vài lời liên quan tới Eno, thậm chí còn có nhắc tới mình.

“Vương tử Eno sẽ nói thế nào với chuyện này ? Chắc hẳn cũng sẽ phản đối, tôi cũng nhìn được trong chương trình, ngài ấy dịu dàng và chính nghĩa, chẳng có sự kiêu ngạo của Vương tử Huyết tộc nào cả, rốt cuộc cũng đã từng là người, có đầy đủ tình cảm, cũng có thể thông cảm với chúng ta.”

“Không phải Quốc vương còn nhận nuôi một vị Vương nữ loài người sao ? Sao còn không hiểu trẻ con thật sự có thể thay đổi ?”

“Quốc vương trăm công nghìn việc, sao có thể thật sự tự nuôi dạy một đứa trẻ đây ? Tôi tin rằng các bậc làm cha làm mẹ chân chính sẽ không ra tay được như vậy.”

“...”

Tang La quan sát, chỉ cảm thấy dân mạng của bất cứ thế giới nào cũng đều có một bộ mặt giống nhau.

Cô ngồi một mình trên chiếc xô-pha bên ngoài phòng hội nghị lướt di động, không nghe được âm thanh bên trong, hai tên lính gác canh giữ ngoài cửa là con cháu của Quý tộc Huyết tộc, con ngươi màu đỏ thỉnh thoảng lại bắn lên người cô, rất nhanh liền rời đi.

Mặc dù Huyết tộc trời sinh đã có ưu thế của chủng tộc, tất cả đều là trai xinh gái đẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Tang La vẫn đứng trong tốp đầu của Huyết tộc, huống chi hôm nay cô còn ăn vận tỉ mỉ như vậy.

Đợi gần một tiếng, cánh cửa lớn dày của căn phòng hội nghị mở ra từ bên trong, Tang La quay đầu liền thấy được Ainold. Anh đi trước một đám Đại thần, mặc bộ quân phục hoa lệ màu đen, mái tóc dài màu bạc được chải về đằng sau, là kiểu tóc rất kén người mang, khuôn mặt còn đẹp trai hơn so với cả Huyết tộc, màu mắt cũng sâu thẳm nồng đạm hơn những đôi mắt đỏ khác, mơ hồ lộ ra nét tàn bạo lạnh lùng, dù là vóc dáng hay khí chất cũng đều là hạc giữa bầy gà, dù không đi đầu đoàn người vẫn khiến người ta vừa nhìn liền biết anh là người lãnh đạo.

Các vị Đại thần sau lưng anh hoặc già hoặc trẻ, có Huyết tộc cũng có người thường, quan sát biểu cảm của họ, xem ra nội dung buổi họp lần này chẳng hề vui vẻ chút nào, kết quả cũng không quá tốt.

Đôi mắt đỏ như máu của Ainold ngay lập tức hiện lên khuôn mặt của Tang La, nội tâm đang bùng lên những ý niệm chết chóc trong phút chốc như đột ngột vụt tắt với chỉ một nút bấm. Không biết có phải ảo giác hay không, mà người thiếu nữ xinh đẹp đang đứng bên kia lại nở một nụ cười nhạt với anh. Như thể ai đó đột nhiên nhét một viên kẹo vào tim anh, vị ngọt lừ lan ra, vuốt phẳng cõi lòng đang dậy sóng của anh.

"Vương nữ Điện hạ." Các Đại thần đặt bàn tay phải lên ngực trái, cúi đầu hành lễ với cô.


Tang La ngẩng đầu nhìn Ainold, "Cha."

Bộ mặt không cảm xúc, "Chuyện gì ?"

"Ngài đã hết bận chưa ? Chúng ta vừa đi vừa nói ?"

Ngón tay Ainold trong chiếc găng tay trắng khẽ nắm chặt lại, anh và cô sóng đôi tiến lên. Các Đại thần nhìn ở phía xa, thầm nghĩ quả nhiên Vương nữ Điện hạ rất được cưng chiều, đúng là không tham chính, nếu không còn có thể có tiếng nói hơn cả bọn họ. Có điều nghĩ lại, Tang La là bé gái lớn lên trong Vương cung, thì biết cái gì chứ ? Tham chính cũng chỉ là càn quấy. Rất nhanh đã vứt cô ra sau đầu, vừa lo lắng đến sự kiện kia, Quốc vương cố chấp, không muốn tha cho đám trẻ con kia, nếu như tin này bị người ngoài biết đến, cả nước chắc chắn sẽ nhao nhao bình phẩm...

Trên hành lang dài được trải thảm đỏ, tiếng bước chân của Tang La và Ainold rất khẽ, gần không thể nghe thấy được. Tên lính gác đằng sau Ainold lại càng nhẹ nhàng tựa như âm hồn.

Tang La nói: "Cha, con muốn học thuật săn bắt Con bệnh Huyết tộc."

Lồng mày Ainold nhíu lại, theo góc nhìn của anh, Tang La là Ca giả của mình, lớn hơn chút nữa sẽ được biến đổi thành Huyết tộc, tất nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ,vả lại còn có mình ở đây, cô cũng không cần phải chịu khổ để học thứ được thiết kế cho con người kia.

Nhưng anh còn chưa lên tiếng phản đối, bàn tay mềm mại của Tang La cẩn thận duỗi ra, nắm chặt lấy ngón út của anh, "Có được không cha ?"

Thứ cô đang nắm chặt lấy đâu phải ngón tay của mình ?

Ainold cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của ngón tay cô, trong đầu lại nhớ tới hôm qua bản thân trong lúc cô đang ngủ say, đã ngửi khắp toàn thân cô; liếm, cắn, hôn từng ngón tay cô; đầu lưỡi trượt từ ngón tay xuống cánh tay, khuỷu tay, bả vai, lại tới cần cổ yếu ớt có thể nghe được tiếng dòng máu lưu động như thế nào, nếu không phải sợ để lại dấu vết, khiến cô hoài nghi và sợ hãi, anh thật muốn cắn một cái.