Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 9: "Không phải cậu ấy."




Edit: Lune

Độ Niệm không để ý đến lời Phó Kiêu nói, chỉ tháo khăn quàng cổ xuống, kéo cánh tay bị thương của hắn lại.

Y sợ Phó Kiêu cử động nên vừa cởi áo khoác giúp hắn vừa giải thích: "Em băng bó tạm thời giúp anh."

Phó Kiêu không nhúc nhích nữa, chỉ cúi đầu nhìn y băng bó, đợi Độ Niệm cầm máu vết thương xong mới bất thình lình hỏi một câu: "Việc này do người bạn bác sĩ kia của em dạy à?"

"Ừm." Độ Niệm buộc thắt nút khăn trên cánh tay hắn.

Băng bó tạm thời xong, y vừa định ra ngoài đường cái gọi xe đưa Phó Kiêu đến bệnh viện lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: "Được rồi, về khách sạn trước."

Độ Niệm cau mày, không biết dây thần kinh trong đầu Phó Kiêu lại chập chỗ nào: "Vết thương của anh..."

Phó Kiêu không nghe y nói, quay người đi mất.

Độ Niệm chỉ có thể đi về cùng hắn, chưa đi được mấy bước y đột nhiên nhớ ra Phó Đinh còn đang ở cửa hàng tạp hóa, bước chân lập tức dừng lại.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau dừng lại, trong mắt Phó Kiêu lóe lên vẻ không kiên nhẫn, trong lòng thầm đoán xem cánh tay không bị thương còn lại của mình có thể khiêng người về được không.

"Anh về trước đi, em còn phải đi đón Phó Đinh." Độ Niệm nhìn thoáng qua cánh tay bị thương của hắn: "Miệng vết thương của anh khá sâu, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện một chuyến."

Phó Kiêu im lặng trong giây lát, đến khi mở miệng giọng điệu lại có chút giễu cợt: "Em cũng chịu khó liên lạc với nó thật đấy."

Tuy đã quá quen với thái độ khó hiểu của Phó Kiêu nhưng Độ Niệm vẫn giải thích: "Sau khi về nước cậu ấy mới liên lạc với em..."

"Được rồi." Vẻ mặt Phó Kiêu tỏ ra không kiên nhẫn: "Tôi bảo người đi đón nó, em về với tôi."

Độ Niệm không kiên trì nữa, về khách sạn với Phó Kiêu.

Phó Kiêu đưa y đến cửa phòng, nhìn chằm chằm y vào phòng rồi sau đó đứng ở cửa, giọng điệu kiên quyết: "Ở trong phòng không được ra ngoài, đợi tôi quay lại."

"Ừm, em biết rồi."

Nghe Độ Niệm trả lời, Phó Kiêu đóng cửa rời khỏi.

Độ Niệm đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vết máu đã khô trên mu bàn tay hồi lâu rồi mới vào phòng tắm rửa tay, trong lúc rửa lại hơi mất tập trung.

Y nghĩ mãi cũng không rõ vì sao ban nãy Phó Kiêu lại lao lên bảo vệ mình trong ngực.

Rõ ràng lúc trước còn làm như không thấy vết thương trên tay y, hôm nay lại liều mạng chắn con dao cho mình, nếu không phải y đã né sang bên cạnh từ trước thì có lẽ con dao kia đã cắm thẳng vào tim Phó Kiêu rồi.

Dường như vẫn còn cảm giác sền sệt lúc máu dính lên mu bàn tay, Độ Niệm không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, y mới phát hiện mu bàn tay của mình bị chà xát đến đỏ bừng.

Y tắt vòi nước, vẩy vẩy bọt nước trên tay, sau đó dùng khăn giấy lau khô tay, đi ra ngoài.

Chờ trong phòng chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Độ Niệm nhìn qua gương cửa thấy rõ ai đang đứng ngoài mới mở cửa.

Phó Đinh đứng ở cửa, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại thành cái bánh bao, giọng điệu căng thẳng: "Anh Niệm, em không gây ra chuyện gì đấy chứ?"

Vừa rồi cậu ta chờ ở cửa hàng tạp hóa rất lâu, tin nhắn gửi cho Độ Niệm cũng không thấy trả lời, cuối cùng người đến lại là cấp dưới của Phó Kiêu. Người kia mang vẻ mặt nghiêm túc dẫn cậu ta đến khách sạn rồi bảo đợi trong phòng.

Cũng may người kia không canh ngoài cửa phòng nên cậu ta ngồi đợi người kia đi khỏi thì lập tức chạy đến tìm Độ Niệm.

Giọng Độ Niệm đều đều "Ừ" một tiếng, trả lời cậu ta: "Gây ra họa lớn."

Y ngồi xuống ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Phó Đinh: "Ai bảo em tới?"

Phó Đinh rụt cổ, giả vờ đáng thương: "Chú Tiêu nói các anh muốn ở đây nghỉ ngơi một thời gian mà mấy ngày nữa em lại phải về nước S đi học rồi, cho nên mới quyết định đến thành phố D tìm các anh."

"Vậy sao không về nhà?" Độ Niệm vẫn nhìn cậu ta như cũ, hoàn toàn không bị sập bẫy bởi dáng vẻ này của Phó Đinh.

Ý trong lời y đương nhiên là chỉ nhà họ Phó.

Phó Đinh vừa nghe y nói thế, đầu lập tức cúi thấp xuống: "Anh Niệm, anh biết em không thích chỗ đó mà."

Cậu ta lén nhìn Độ Niệm, lại tiếp tục giọng điệu cô đơn tỏ ra khổ sở: "Lần này em về nước không nói cho ba mẹ biết, nếu bọn họ biết nhất định sẽ bảo người đánh gãy chân em."

Độ Niệm cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, giọng điệu thản nhiên: "Thế Phó Kiêu sẽ không đánh gãy chân cậu à?"

Nét mặt Phó Đinh cứng đờ, lặng lẽ sờ cặp giò vẫn còn lành lặn của mình.

Tuy muốn dạy dỗ Phó Đinh vài câu nhưng lúc này Độ Niệm không có tâm trạng nói thêm, hơn nữa bản thân Phó Đinh không biết tình hình ở đây nên cũng không thể trách cậu ta được.

Y không nói tiếp, chỉ cúi đầu thổi hơi nóng đang bốc trong ly nước.

Phó Đinh ủ rũ đứng bên cạnh, liếc qua mặt Độ Niệm mấy lần rồi lại tiếp tục an phận đứng đó.

Độ Niệm uống xong ly nước mới vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Phó Đinh ngồi xuống.

Phó Đinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi xuống cạnh y.

Lúc cậu ta mới vào phòng đã thấy vẻ mặt của Độ Niệm không tốt lắm, vì để tâm trạng của Độ Niệm tốt hơn chút nên sau khi ngồi xuống, cậu ta bắt đầu nói nhăng nói cuội, gần như kể hết những điều thú vị mà cậu ta đã gặp trong khoảng thời gian này.

Nói xong lời cuối cùng, cậu ta thấy miệng lưỡi hơi khô mới rót cho mình ly nước, nhưng giữa chừng lại bỗng nhớ ra cái gì.

"Đúng rồi, anh Niệm, sáng nay lúc em đợi anh ở cửa khách sạn, em thấy có người đang bới rác trên xe rác." Phó Đinh nhăn mũi một cách khoa trương: "Cậu ta còn gọi mấy người nữa đến bới giúp, mùi kia đứng từ xa cũng ngửi thấy được."

"Chắc là mất thứ gì quan trọng." Độ Niệm thuận miệng nói.

Phó Đinh không quá đồng ý: "Ai lại mất đồ mà đi bới túi rác trong phòng của khách chứ."

Đang nói, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Độ Niệm và Phó Đinh đều dừng câu chuyện lại, nhìn về phía cửa.

Phó Kiêu đi vào, trên người hắn còn mặc áo khoác, khẽ nhướng mày, nhìn lướt qua hai người họ.

Độ Niệm nhìn thoáng qua cánh tay bị thương của Phó Kiêu, biết chắc hắn đã đến bệnh việt. Y sợ Phó Kiêu đụng phải vết thương nên đi tới cởi áo khoác giúp hắn, gấp gọn rồi để một bên.

Tuy đã quen với cách bọn họ ở chung suốt ba năm nay nhưng lần nào Phó Đinh trông thấy cảnh này, cậu ta vẫn thấy ê răng.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta bị cái nhìn của Phó Kiêu làm cho sợ đến mức giật mình, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.

"Anh Kiêu..."

Tuy theo bối phận mà nói thì cậu ta phải gọi Phó Kiêu là chú út, nhưng vì Phó Kiêu đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Phó từ lâu nên chưa bao giờ cho phép cậu ta gọi như thế, vì vậy cậu ta chỉ có thể gọi anh thay thế.

Phó Kiêu mặc áo sơ mi đen, tay áo vén lên chỗ khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc. Tay trái hắn quấn băng, chẳng những không ảnh hưởng đến khí thế mà còn tăng thêm chút uy hiếp.

Phó Đinh không dám mở miệng, sợ Phó Kiêu sẽ tức giận vì chuyện ngày hôm nay.

Tuy cậu ta cũng sợ Độ Niệm giận nhưng không phải cùng một loại sợ, ít nhất trước mặt Độ Niệm, cậu ta sẽ không sợ đến mức hai chân run rẩy.

Thấy Phó Kiêu đi tới, Phó Đinh không nhịn được mà nhắm mắt lại, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì.

Cậu ta rón rén mở mắt ra, thấy Phó Kiêu ngồi xuống ghế sô pha, cầm ly nước Độ Niệm vừa dùng ban nãy uống một ngụm, không nhìn mình.

Lúc để ly xuống, đáy ly tiếp xúc với mặt bàn phát ra âm thanh không nhỏ khiến Phó Đinh lại giật mình lần nữa.

Mắt Phó Kiêu cũng không ngước lên: "Ngày mai cút về cho tôi."

Phó Đinh lập tức đứng nghiêm, hoàn toàn không dám nói "Không": "Vâng."

Như thể nhận được hành quyết cuối cùng, sau khi Phó Kiêu nói xong câu đó, Phó Đinh lại thả lỏng người xuống. Cậu ta vòng qua Phó Kiêu, ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm.

"Anh Niệm, em hơi đói."

Phó Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Đinh.

Dù biết rằng tình cảm của Độ Niệm dành cho Phó Đinh chủ yếu là cho em trai, nhưng mỗi lần thấy Phó Đinh dựa dẫm vào Độ Niệm như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn: "Phó Đinh, xưng hô lần trước tôi dạy cậu đâu?"

Độ Niệm khó hiểu nhìn hắn rồi lại nhìn Phó Đinh: "Xưng hô gì?"

Phó Đinh sững sờ, nhớ lần trước lúc không có mặt Độ Niệm, Phó Kiêu đã bảo cậu ta về sau phải gọi Độ Niệm là chị dâu, không được gọi là anh Niệm.

Có lẽ vì giờ đang ở cạnh Độ Niệm nên không hiểu sao cậu ta lại có thêm dũng khí rồi vặn lại: "Nhưng em thân với anh Niệm, dù muốn gọi chị dâu thì cũng phải gọi anh Kiêu là chị dâu mới đúng."

Càng nói về sau, tiếng cậu ta càng nhỏ, vừa nói xong đã co lại trốn sau lưng Độ Niệm.

Độ Niệm ngẩn ra một lúc mới phản ứng được bọn họ đang nói cái gì. Y tưởng tượng cảnh Phó Kiêu bị gọi là chị dâu, không nhịn được mà khẽ cười.

Nhưng Phó Đinh thật sự không cần thiết phải xoắn xuýt vấn đề này, bởi vì cả y lẫn Phó Kiêu đều không phải là chị dâu của cậu ta.

Khuôn mặt Phó Kiêu vốn đang tối sầm, muốn xử lý Phó Đinh, nhưng khi thoáng thấy nụ cười trên mặt Độ Niệm, hắn đột nhiên dừng lại.

Hắn đã lâu không thấy Độ Niệm cười như vậy, lâu đến nỗi hắn đã quên mất lần cuối cùng Độ Niệm cười như thế là khi nào.

Độ Niệm không để ý đến ánh mắt của Phó Kiêu, y nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, ngay lúc định gọi đồ ăn cho Phó Đinh bỗng thấy Phó Kiêu đứng dậy.

Phó Đinh bị động tác đứng dậy bất ngờ của Phó Kiêu dọa sợ, đầu sắp rụt vào trong áo khoác lại nghe thấy Phó Kiêu nói: "Đi ăn cơm đi."

"Hả?" Phó Đinh tưởng mình nghe nhầm.

Phó Kiêu chẳng những không xử lý cậu ta mà còn muốn dẫn cậu ta đi ăn cơm?

Cậu ta đơ mất hai giây mới phản ứng lại, lập từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi theo sau lưng Phó Kiêu.

Phó Kiêu quay đầu nhìn Độ Niệm: "Em cũng đi cùng đi."

Thật ra Độ Niệm không đói, nhưng khi đối diện với ánh mắt mong chờ của Phó Đinh, y vẫn không từ chối.

Ba người rời khỏi phòng cùng nhau.

Khi đi qua phòng bên cạnh, đúng lúc có người phục vụ đưa bữa ăn tới, Tiêu Như Niên mở cửa ra cũng trông thấy bọn họ.

Cậu ta giật mình rồi mỉm cười chào bọn họ.

Phó Kiêu gật đầu với cậu ta nhưng không nói gì.

Lúc Phó Đinh thấy Tiêu Như Niên rõ ràng cũng giật mình, sau đó nhíu chặt mày.

Mãi đến khi vào thang máy, cậu ta mới nói với Độ Niệm: "Người vừa rồi nhìn hơi quen mắt."

Độ Niệm chỉ nghĩ cậu ta từng gặp Tiêu Như Niên ở nhà nên không coi trọng lời Phó Đinh nói: "Cậu ta là con trai của chú Tiêu, có lẽ trước kia em từng gặp rồi."

Phó Đinh trầm ngầm "À" một tiếng, lại hỏi: "Con trai chú Tiêu sao cũng ở đây?"

"Cậu ta đến cùng bọn anh."

Tuy Phó Đinh vẫn thấy kì lạ vì sao con trai chú Tiêu lại đến cùng, nhưng vì không tò mò lắm nên cũng không tiếp tục hỏi han.

Tài xế nghe theo dặn dò của Phó Kiêu, lái xe đến cửa khách sạn.

Đợi bọn hắn lên xe, lúc tài xế hỏi Phó Kiêu muốn đi đâu, Phó Kiêu hất cằm với Phó Đinh, ra hiệu để cậu ta quyết định.

Phó Đinh được thương mà sợ, còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy Phó Kiêu nói: "Ăn gì ngon chút rồi còn lên đường."

Phó Đinh: "..."

Cuối cùng bọn họ đến một nhà hàng kiểu Trung Quốc.

Phó Đinh vừa ngồi xuống đã cầm menu lên, gọi một loạt tên món ăn.

Các món ăn lần lượt được dọn lên, còn chưa bắt đầu động đũa, điện thoại của Phó Kiêu đã vang lên vài tiếng. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, cau mày rồi đặt xuống.

Không lâu sau, điện thoại hắn để trên bàn lại vang lên một tiếng.

Độ Niệm thấy lúc này ánh mắt của Phó Kiêu dừng trên màn hình điện thoại thật lâu, không biết đang thấy tin tức gì.

Y nhỏ giọng hỏi: "Có việc gấp cần xử lý ư?"

Phó Kiêu úp điện thoại xuống bàn: "Không có gì."

Độ Niệm rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Phó Kiêu không đúng nhưng cũng không hỏi tiếp.

Ăn tối xong, Phó Đinh dưới sự giám sát của Phó Kiêu đặt vé máy bay trở về nước S vào ngày mai, sau đó miễn cưỡng về phòng mà Phó Kiêu đã sắp xếp cho cậu ta.

Lúc Độ Niệm vào phòng phát hiện Phó Kiêu không cùng vào mà chỉ đứng ở cửa.

Y nhớ đến lúc trong nhà hàng Phó Kiêu vẫn luôn xem điện thoại, hỏi một câu: "Anh muốn ra ngoài à?"

Phó Kiêu đứng im ở cửa, mãi lâu sao mới "Ừm" một tiếng.

Độ Niệm cầm áo khoác cho Phó Kiêu, nói như thường ngày: "Em đợi anh về."

Sau khi Phó Kiêu rời khỏi, Độ Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, không biết thế nào mí mắt cứ gật mãi, trong lòng cũng dấy lên sự bất an.

Y xoa nhẹ mí mắt đang giật không ngừng, lắc đầu, chỉ nghĩ là do mấy ngày hôm nay mình nghỉ ngơi không tốt.

Phó Kiêu cũng không đi xa lắm, hắn bảo người đặt thêm một phòng cùng tầng với bọn hắn.

Hắn bước vào phòng, ngồi trên sô pha mở điện thoại di động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có điều từ đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn có thể thấy cảm xúc trong hắn không vững vàng như bên ngoài.

Trưa nay sau khi đưa Độ Niệm về phòng, hắn đã sai mấy người đi điều tra đám người đã tập kích Độ Niệm, nhưng chẳng ngờ còn chưa tra ra thân phận cũng những người đó lại đào ra được mấy thứ khác.

Phó Kiêu không ngờ trong tin tức tra được của cấp dưới lại nhìn thấy Độ Niệm.

Một đoạn video lẳng lặng nằm trong hộp thư.

Phó Kiêu trầm mặc hồi lâu, ấn mở đoạn video kia.

Đây là một đoạn video giám sát, ban đầu trong video chỉ quay được một mình Độ Niệm, lúc y đi trên đường đột nhiên dừng lại, có vẻ như gặp phải ai đó.

Sau đó một lưỡi dao sáng loáng xuất hiện trên màn hình, đâm thẳng về phía Độ Niệm.

Cảnh tượng này trùng khít với cảnh tượng xảy ra trước mặt hắn hôm nay, đồng tử của Phó Kiêu co lại, hắn vô thức siết chặt tay, nhưng hắn trông thấy Độ Niệm trong đoạn video không chần chừ như hôm nay, y nhanh nhẹn lùi về sau tránh đi, qua vài chiêu thức đã cướp được con dao từ tay của người kia.

Mãi đến khi video chạy hết, Phó Kiêu vẫn ngồi im không nhúc nhích như một pho tượng.

Vết thương trên cánh tay vẫn còn đau âm ỉ.

Dựa vào tư thế hắn bảo Độ Niệm sáng nay, nếu lúc đó vị trí con dao lệch xuống bên trái một ít, có lẽ đã cắm thẳng vào tim hắn.

Khi ấy có phải vì Độ Niệm biết hắn sẽ xông lên nên mới cố ý không phản kháng phải không?

Hay là nói, những người đó vốn biết Độ Niệm, bắt đầu từ khi Độ Niệm xuất hiện trên đường đối diện nhà hàng hôm nay đã là một cái bẫy.

Phó Kiêu chưa bao giờ thấy đau đầu như lúc này.

Hắn ngồi trong phòng thật lâu, cuối cùng chỉ bảo cấp dưới đẩy nhanh tốc độ điều tra thân phận của đám người kia.

Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Phó Kiêu nhận được cuộc gọi của Du Ánh.

Du Ánh vẫn như thường ngày, báo cáo ngắn gọn động tĩnh của nhà họ Phó gần đây, sau đó yên lặng đợi chỉ thị của Phó Kiêu.

Phó Kiêu đứng trong phòng khách, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi một câu: "Lúc trước cô nghi ngờ bên cạnh tôi có người cấu kết với nhà họ Phó, người đó có khi nào... có khi nào là Độ Niệm hay không?"

Du Ánh không trả lời lưu loát giống trước mà lại im lặng hồi lâu, mãi sau mới nói: "Không phải cậu ấy."

Phó Kiêu không hỏi vì sao cô khẳng định như vậy, chỉ nói "Tôi biết rồi" rồi tắt máy.

...

Bên kia Tiêu Như Niên cũng vừa cúp điện thoại.

Cậu ta không điềm tĩnh nhưng mọi khi mà đi đi lại lại trong phòng với thái độ khác thường, khuôn mặt đầy lo lắng.

Người vừa gọi cho cậu ta là người của nhà họ Phó bên kia, phụ trách việc liên hệ với cậu ta.

Vốn tưởng rằng lúc này bên kia gọi điện thoại yêu cầu cậu ta xem trộm tài liệu hoặc báo cáo hành tung của Phó Kiêu, nhưng không ngờ lại bảo cậu ta dẫn Phó Kiêu đến một nơi.

Nhưng người kia muốn giết Phó Kiêu.

Trước kia sở dĩ Tiêu Như Niên đồng ý giúp bọn họ làm việc là vì nhiệm vụ họ đưa ra đều rất đơn giản, mà thù lao lại cực kỳ phong phú, cho nên cậu ta mới không cưỡng lại được hấp dẫn.

Nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ muốn hại chết Phó Kiêu.

Cậu ta với Phó Kiêu quen nhau hơn mười năm, tình cảm từ lâu đã sâu đậm hơn tình thân, hơn nữa Phó Kiêu còn là người cậu ta ngưỡng mộ thời đi học. Cậu ta còn đang đợi Độ Niệm bị chơi chán rồi tự mình có thể phát triển mối quan hệ khác với Phó Kiêu.

Tiêu Như Niên sốt ruột đến mức đi vòng quanh trong phòng.

Cậu ta không dám từ chối luôn yêu cầu của những người đó, cho nên vừa nãy dưới tình thế cấp bách đã đồng ý, giờ cũng không có can đảm để nói đổi ý.

Nếu không làm theo, cậu ta sợ những người kia sẽ nói những chuyện mình từng làm, đến lúc đó chỉ sợ Phó Kiêu sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết.

Đang đi lại trong phòng, Tiêu Như Niên đột nhiên dừng bước.

Nếu cậu ta nói kế hoạch lần này của đám người kia cho Phó Kiêu, dùng nó để lấy sự tín nhiệm của Phó Kiêu, sau đó đổ những việc trước kia lên người khác, vậy cậu ta có thể toàn thân trở ra không?

Ánh mắt Tiêu Như Niên rơi xuống một chiếc tui nilon trong góc phòng.

Người có thể cõng nồi cho cậu ta, trước mặt không phải có sẵn một người rồi sao?

...

Lần này Độ Niệm tới thành phố D chỉ cầm theo một quyển sách, hai ngày nay lại có nhiều thời gian rảnh nên y đã nhanh chóng đọc xong quyển sách kia.

Y để sách xuống, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, không lâu sau đã bắt đầu mệt rã rời, nhưng Phó Kiêu còn chưa về nên y đành phải cố chống đỡ tiếp tục xem điện thoại.

Sau khi xem hết tin tức trong ngày, y nhận được một tin nhắn.

Là tin nhắn của ông chủ quán bar gửi tới.

Ông chủ bảo y, hợp đồng chuyển nhượng quán đã xong xuôi, khi nào y có thời gian rảnh là có thể đến ký hợp đồng.

Độ Niệm không biết khi nào Phó Kiêu trở về, nhưng đoán chừng không quá một tuần nên hẹn với ông chủ một tuần sau.

Tin nhắn vừa gửi đi đã có âm thanh truyền từ cửa tới.

Y ngẩng đầu, thấy Phó Kiêu bước vào, không nói gì mà đi thẳng vào phòng tắm.

Độ Niệm để điện thoại xuống: "Vết thương của anh không được đụng vào nước, để em lấy khăn lau giúp anh."

Y để Phó Kiêu ngồi xuống mép giường, cầm một cái khăn ướt, cẩn thận tránh vết thương trên tay Phó Kiêu rồi lau qua người cho hắn.

Lúc vào phòng tắm giặt khăn, y không cẩn thận làm ướt người nên lại phải tắm lần nữa.

Phó Kiêu vẫn luôn ngồi im trên giường, nhìn chằm chằm vào bóng dáng lúc ẩn lúc hiện trong phòng tắm.

Điện thoại để trên tủ đầu giường bỗng vang lên.

Hắn cầm điện thoại lên, là tin nhắn Tiêu Như Niên gửi tới.

[Anh Phó, hai ngày nữa anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh.]

Có vẻ như biết hắn sẽ từ chối nên tin nhắn thứ hai nhanh chóng được gửi tới.

[Là chuyện có liên quan đến anh Độ Niệm.]