Editor: Stop
***
Ánh đèn hai bên đường chớp nháy, phát ra âm thanh xẹt xẹt.
Trên con đường vắng vẻ, hai người cùng nhau đứng dưới một chiếc ô, phảng phất một cảm xúc mơ hồ.
Độ Niệm không rời đi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia, suy nghĩ trong đầu ngày càng hỗn loạn.
Ngay từ đầu y đã thấy vị Thịnh thiếu gia kia có điều gì đó không ổn, sau khi biết Phó Kiêu có quen biết với người đó, y càng nghi ngờ hơn.
Phó Kiêu có liên quan đến chuyện này không?
Độ Niệm nhớ lại cú đấm mạnh của Phó Kiêu vào mặt Thịnh Văn Nhiên đêm đó trên chính con đường này.
Phó Kiêu luôn có thái độ thù địch không thể giải thích được với Thịnh Văn Nhiên.
Nhưng Phó Kiêu quen biết bị Thịnh thiếu gia kia, không có nghĩa là chuyện này có liên quan đến hắn, có lẽ chỉ là y nghĩ nhiều mà thôi.
Phó Kiêu vẫn đang chờ đợi những lời tiếp theo của Độ Niệm, nhưng sau khi Độ Niệm gọi tên hắn, y lại im lặng như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nhìn thấy y hơi nhíu mày, Phó Kiêu cũng không có quấy rầy mà chỉ nghiêng ô về phía y. Không gian dưới ô không lớn, dù có nghiêng hết về phía Độ Niệm thì cũng không ngăn được gió lạnh.
Phó Kiêu liếc mắt nhìn nơi đỗ xe, do dự không biết có nên mời Độ Niệm lên xe ngồi một lát hay không, lại sợ làm phiền Độ Niệm đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nếu ngoài trời không lạnh cóng, hắn thậm chí còn muốn đứng dưới ô cùng Độ Niệm lâu hơn.
Độ Niệm đứng đó suy nghĩ một lúc, quyết định hỏi rõ ràng mọi chuyện, còn hơn một mình y suy nghĩ lung tung.
Y hít một hơi thật sâu, mở màn hình điện thoại lên, cho Phó Kiêu xem bức ảnh vừa rồi, chỉ vào người đàn ông trong ảnh: "Anh biết anh ta à?"
Phó Kiêu dường như không ngờ rằng y lại chủ động hỏi hắn điều gì đó, hắn sửng sốt một lúc rồi mới nhìn xuống bức ảnh.
Độ Niệm nhìn thấy Phó Kiêu cau mày, một lát sau mới lắc đầu: "Tôi không biết hắn."
Không khí đông cứng trong giây lát.
Độ Niệm không để điện thoại xuống, chậm rãi chớp mi, khí tức có chút lạnh lùng.
Vốn dĩ y muốn dùng bức ảnh để vào chủ đề, rồi hỏi Phó Kiêu có biết gì đó không, không ngờ hắn đến chuyện quen biết Thịnh thiếu gia cũng phủ nhận.
Xem ra y không cần mong đợi biết được tin tức gì từ hắn.
Độ Niệm không nói gì, chỉ liếc nhìn Phó Kiêu một cái rồi chuẩn bị rời đi.
Phó Kiêu vẫn đang cau mày cẩn thận nhận diện những người trong ảnh, muốn giúp đỡ Độ Niệm, lúc ngẩng đầu liền phát hiện sắc mặt Độ Niệm đã trở nên lạnh lùng.
Hắn dừng lại, chỉ muốn nói có thể giúp Độ Niệm điều tra rõ ràng, nhưng y đã bước ra khỏi ô.
Mi tâm hắn hơi nhíu, cầm ô đi theo y, che đỉnh đầu Độ Niệm: "Chiếc ô này em cầm..."
Hắn còn chưa nói xong, Độ Niệm đã đẩy chiếc ô ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Phía trước là chung cư nơi y ở, Phó Kiêu nhìn Độ Niệm rời đi, biến mất sau cánh cửa an ninh, hắn mới cụp mắt xuống.
Mùi thơm dễ chịu mà hắn ngửi thấy khi đến gần Độ Niệm dường như vẫn còn vương vấn trong không khí.
Vừa rồi khi đến gần Độ Niệm, y rõ ràng không có biểu hiện cự tuyệt, chỉ sau khi hắn nói không nhận ra người trong ảnh, y mới trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt cuối cùng Độ Niệm nhìn hắn rõ ràng là tức giận.
Phó Kiêu biết vấn đề nhất định nằm ở bức ảnh đó, nhưng hắn không hiểu tại sao Độ Niệm lại tức giận.
Hắn lại nghĩ đến người đàn ông mà Độ Niệm chỉ trong bức ảnh, nhưng hắn vẫn không có manh mối gì.
Đứng trong tuyết một lúc, Phó Kiêu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
Tuy rằng hắn không nhận ra người đàn ông vừa rồi, nhưng bức ảnh đã chụp được chủ nhân của bữa tiệc, hắn chỉ vừa nhìn liền nhận ra người này có liên quan đến mình.
Cuộc điện thoại ngắn ngủi rất nhanh kết thúc, Phó Kiêu lại nhìn phương hướng Độ Niệm rời đi lần cuối, xoay người đi về phía bên đường rồi lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại thì điện thoại reo.
Phó Kiêu nhấc máy.
Cấp dưới bên kia điện thoại báo cho hắn biết đã liên lạc với người chủ trì bữa tiệc, nói sẽ gửi ngay danh sách khách mời của bữa tiệc, nếu có thắc mắc có thể liên lạc với hắn ta bất cứ lúc nào.
Phó Kiêu "Được" một tiếng, cúp điện thoại.
Tốc độ bên đó rất nhanh, cúp điện thoại không bao lâu, Phó Kiêu đã nhận được danh sách khách mời từ cấp dưới của mình.
Người chủ trì bữa tiệc không biết mục đích của Phó Kiêu nên đã đặc biệt đưa ảnh và thông tin danh tính để hắn tham khảo.
Xe chạy êm ru trên đường, khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua.
Phó Kiêu bấm vào danh sách, ngón tay thon dài vuốt màn hình vài lần, con mắt hơi nheo lại, nhìn thấy bức ảnh của một vị khách.
Vừa rồi Độ Niệm bảo hắn nhìn người trong ảnh, hắn không dám sơ suất cho nên nhớ rất rõ dung mạo người đàn ông đó, bây giờ nhìn ảnh khách khứa hắn đã nhận ra ngay người mà Độ Niệm chỉ cho hắn.
Phó Kiêu liếc nhìn tên và thông tin danh tính dưới bức ảnh.
Thịnh Chí Ninh.
***
Lúc Độ Niệm trở về, Thịnh Văn Nhiên đã nghe điện thoại xong, đang ngồi trên sô pha xem tin tức.
Thấy Độ Niệm từ bên ngoài đi vào, cậu quay người hỏi: "Lạnh thế này sao anh còn ra ngoài? Có chuyện gấp sao?"
Độ Niệm lắc đầu nói: "Đi dạo vài vòng thôi."
Vừa rồi Thịnh Văn Nhiên ở ngoài ban công, biết bên ngoài đang có tuyết rơi nhẹ, trong tay Độ Niệm không có ô, không biết có bị ướt hay không.
Cậu nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng tắm lấy khăn đưa cho Độ Niệm lau nước tuyết trên người.
Độ Niệm cầm lấy khăn nói lời cảm ơn, ngồi trên sô pha lau tuyết, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Phó Kiêu, sắc mặt có chút trầm xuống.
Lúc đầu y căn bản không nghĩ Phó Kiêu có liên quan đến chuyện này, vừa rồi hỏi hắn, bởi vì lúc đó suy nghĩ của y rất mơ hồ, muốn hỏi rõ ràng thay vì suy nghĩ lung tung.
Nhưng Phó Kiêu lại trực tiếp phủ nhận việc hắn quen biết Thịnh thiếu gia, điều này khiến y thực sự nổi lên nghi ngờ.
Ngày hôm đó y quả thật đã nhìn thấy Thịnh thiếu gia ở cửa nhà hàng, lúc đó trong nhà hàng chỉ có Phó Kiêu, nhưng Phó Kiêu lại không thừa nhận hai người họ biết nhau, trong mắt y như là đang che giấu điều gì đó.
Dù biết mình không thể đưa ra kết luận như vậy, nhưng Độ Niệm vẫn cảnh giác với Phó Kiêu, vừa rồi y không thể khống chế được cảm xúc của mình, vẻ địch ý gần như hiện rõ trên mặt.
Tâm trạng có chút buồn bực, bàn tay cầm khắn siết chặt hơn một chút.
Y biết bây giờ lo lắng về chuyện này cũng vô ích, điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết chuyện trước mắt, để cơn bão trên mạng dịu đi trước.
Độ Niệm đứng dậy, ném chiếc khăn hơi ướt vào máy giặt, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha hỏi Thịnh Văn Nhiên. "Luật sư nói thế nào?"
Thịnh Văn Nhiên cau mày nói: "Có lẽ sẽ có chút khó khăn."
Chuyện này cũng không khó đoán.
Suy cho cùng, đối phương là một công ty lớn có tiếng, đội ngũ luật sư cũng là những người dày dặn kinh nghiệm trong nhiều trận chiến, không dễ đối phó.
"Xu hướng trên mạng rất bất lợi cho chúng ta, nếu có thể ngăn chặn dư luận một chiều thì có lẽ sẽ dễ xử lý hơn." Thịnh Văn Nhiên nói với y những gì luật sư vừa nói.
Hai người đều chìm trong suy nghĩ, nhất thời không ai lên tiếng.
Bên kia là một công ty giải trí với đội ngũ chuyên nghiệp và nhiều người hâm mộ, việc khống chế chiều hướng trên mạng rất dễ dàng, không chỉ có các tài khoản marketing tung tin đồn, còn có một lượng lớn fan sẵn sàng đứng ra bảo vệ idol.
Nếu muốn lật ngược tình thế hiện tại, e rằng không đơn giản như vậy.
Một lúc sau, Thịnh Văn Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, như nghĩ ra điều gì đó: "Chúng ta cũng có thể khống chế dư luận."
Độ Niệm sửng sốt: "Mua thuỷ quân?"
Thịnh Văn Nhiên lắc đầu.
Cậu rất chú ý đến chương trình ca nhạc mời cậu gần đây, không chỉ xem mỗi tập rất nhiều lần mà còn chú ý đến những thứ bên ngoài chương trình.
Những chuyện bên ngoài chương trình có thể nói còn sôi động hơn cả bản thân chương trình, các khách mời trong chương trình thì rất hòa hợp, nhưng bên ngoài chương trình lại dùng tài khoản marketing cùng với fan đi xé nhà khác, đủ loại scandal tuôn ra ngoài.
Mỗi khi có chuyện như vậy, sẽ có những tiểu minh tinh tuyến 18 đứng ra nói đỡ bán ân tình, đồng thời thu hút được một làn sóng nổi tiếng.
Cư dân mạng thật giả không rõ, khi có nhiều người trong giới bước ra giúp lên tiếng, chiều hướng sẽ dần bị đảo ngược.
Chiêu này xem nhiều rồi, Thịnh Văn Nhiên cũng nhận ra, những tiểu minh tinh đứng lên nói đỡ có khi còn không quen biết với người bị lộ scandal, tất cả đều là quan hệ lợi ích.
Sự việc lần này liên quan đến giới giải trí, nên họ đương nhiên có thể sử dụng phương pháp này để khiến xu hướng trên mạng không còn phiến diện như vậy nữa.
Thịnh Văn Nhiên giải thích ngắn gọn ý tưởng của mình cho Độ Niệm, y suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể thực hiện được.
Mua thuỷ quân và tài khoản marketing quá rõ ràng, nếu có người trong vòng có thể đứng lên giúp đỡ thì hiệu quả tất nhiên sẽ tốt hơn.
"Em tiếp tục liên lạc với luật sư, chuyện trên mạng anh sẽ xử lý." Độ nói Niệm ngắn gọn.
Lần này đến lượt Thịnh Văn Nhiên sửng sốt, cậu không muốn làm phiền Độ Niệm, đang định nói chính mình có thể xử lý, nhưng Độ Niệm đã nhìn thấu tâm tư của cậu.
"Không phiền đâu, mấy ngày nay anh đang nghỉ phép, đang lúc không có gì làm."
Thịnh Văn Nhiên chưa kịp nói thêm gì thì Độ Niệm đã đi vào phòng.
Y không hề có kinh nghiệm về việc này, vừa vào phòng, Độ Niệm lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Y nhớ em gái Ngũ Chu là Ngũ Duyệt làm việc trong một công ty giải trí, có lẽ sẽ biết nhiều về giới giải trí hơn y.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Ngũ Chu nghe y nói muốn liên lạc với Ngũ Duyệt có việc gì đó, anh khoa trương hỏi Độ Niệm có phải cuối cùng y cũng muốn bước chân vào giới giải trí hay không.
Độ Niệm bị lời nói của anh làm cho buồn cười, dùng mấy câu giải thích rõ ràng sự tình, tránh cho Ngũ Chu tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Ngũ Chu vẫn có chút kinh ngạc, chuyện của Thịnh Văn Nhiên đã hot search từ lâu, đương nhiên là anh đã nhìn thấy, nhưng cũng không để ý nhiều.
"Hoá ra đó là bạn của cậu, vậy chắc chắn cậu ấy bị oan rồi."
Biết được Thịnh Văn Nhiên là bạn của Độ Niệm, Ngũ Chu không hề suy nghĩ liền gia nhập đội ngũ, trong lòng có chút bất bình.
"Tôi sẽ gửi cho cậu thông tin liên lạc của Tiểu Duyệt. Haiz, con người bây giờ ngày càng kiêu ngạo, đến tác phẩm của người khác mà cũng ăn cắp..." Ngũ Chu nhanh chóng gửi thông tin liên lạc cho y.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, Ngũ Chu thúc giục Độ Niệm nhanh chóng liên hệ với Ngũ Duyệt để giải quyết sự việc, không để những người khác trên mạng bàn tán.
Độ Niệm cúp điện thoại, nhanh chóng liên lạc với Ngũ Duyệt.
Bởi vì Ngũ Chu, trước đây y đã gặp Ngũ Duyệt mấy lần, cũng đệ ăn tối cùng hai anh em mấy lần, cũng gọi là quen biết, nhưng chưa từng trao đổi thông tin liên lạc.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Ngũ Duyệt nhiệt tình chào hỏi y vài câu, sau đó hỏi Độ Niệm tìm cô có chuyện gi.
Giống như Ngũ Chu, Ngũ Duyệt nghe Độ Niệm giải thích rõ ràng sự việc liền lập tức đứng về phía họ.
Cô vốn làm việc trong giới giải trí, rất hiểu biết chuyện này, đối với thủ đoạn mà các công ty giải trí sử dụng cũng rất rõ ràng. Bây giờ nghe được sự thật, cô không khỏi tức giận.
Sau khi nghe Độ Niệm giải thích kế hoạch, Ngũ Duyệt vui vẻ đồng ý, cô sẽ liên lạc với những người trong giới.
Nhưng Ngũ Duyệt không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện này, cô chỉ có thể giúp Độ Niệm liên lạc với người thích hợp, còn lại Độ Niệm vẫn cần tự mình tiếp xúc.
Y cảm ơn Ngũ Duyệt, cô nói không có gì. Cô từ lâu đã bất mãn với cách làm hèn hạ của công ty giải trí đó, lần này đã khiến cô tức giận.
Ngũ Duyệt làm việc rất hiệu quả, ngày hôm sau đã có người quản lý của nghệ sĩ gọi điện cho Độ Niệm để xác nhận sự thật với y.
Sự việc lần này rất nổi tiếng, có thể thu hút rất nhiều sự chú ý, nếu sự việc thực sự như Độ Niệm nói, vậy thì ủng hộ Thịnh Văn Nhiên sẽ không sai, đây là một mối làm ăn chắc chắn có lời.
Nhưng dù biết điều này, cũng không có ai dám hành động liều lĩnh vì sợ mình sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Phải đến trưa, một ca sĩ vô danh đứng ra đăng một bài đăng, cho thấy anh ta tin tưởng vào nhân phẩm của Thịnh Văn Nhiên.
Trên mạng lại xôn xao, người hâm mộ của công ty giải trí bắt đầu mắng mỏ nam ca sĩ lợi dụng ké fame. Người qua đường sôi nổi hóng drama, không sợ lớn chuyện kêu nam ca sĩ cố giữ vững lập trường.
Đồng thời, lượng fan của nam ca sĩ cũng bắt đầu tăng lên, công ty của cậu ta sớm đã mua tài khoản marketing, thổi phồng lòng chính nghĩa của nam ca sĩ, lại đăng nhiều video về màn trình diễn cậu ta, thu hút thêm một đợt nổi tiếng.
Những nghệ sĩ khác vẫn đang chờ xem kịch hay cuối cùng cũng yên tâm, bắt đầu liên hệ với Độ Niệm, đứng ra nói giúp Thịnh Văn Nhiên.
Tốc độ lan truyền thông tin trên Internet luôn rất nhanh, chỉ trong chốc lát, hướng gió đã thay đổi.
Điện thoại của Độ Niệm không ngừng kêu, liên tục có cuộc gọi đến thương lượng chuyện này với y.
Vừa bàn xong một cú điện thoại, Độ Niệm đứng dậy rót ly nước, mới uống được hai ngụm, điện thoại trên bàn lại sáng lên.
Nhìn thấy số lạ trên màn hình, Độ Niệm không chút suy nghĩ liền nhấc máy, nói "Alo" xong, đầu bên kia điện thoại lại không có âm thanh nào.
Y nghi hoặc một lát, lại "Xin chào", lúc này mới có một giọng nói phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
"Là tôi."
Sắc mặt Độ Niệm thay đổi, giây tiếp theo liền cúp điện thoại.
Không có chuyện y không nhận ra giọng nói đầu bên kia.
Không biết tại sao Phó Kiêu lại gọi tới vào lúc này, mà y cũng không có gì để nói với hắn.
Sau khi cúp điện thoại, một lúc sau điện thoại lại reo lên, trên màn hình vẫn số điện thoại vừa rồi.
Độ Niệm cau mày, không chút do dự cúp máy lần nữa.
Nhưng những cuộc gọi như vậy vẫn tiếp tục gọi đến, như thể hắn sẽ tiếp tục gọi cho đến khi y bắt máy mới thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, những người khác sẽ không thể gọi đến, cho dù số này bị chặn, Phó Kiêu vẫn có thể dùng số khác để tiếp tục gọi.
Áp suất xung quanh Độ Niệm càng lúc càng thấp, cuối cùng y cũng nhấc máy.
Đối phương tựa hồ cũng không ngờ rằng y sẽ đột nhiên bắt máy, hắn dừng một chút mới nói: "Tôi có chuyện muốn nói với em, là về bức ảnh tối qua..."
Độ Niệm không kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Không phải anh nói không biết sao? Còn gì để nói nữa?"
Sau khi Phó Kiêu biết được danh tính của Thịnh Chí Ninh, hắn đã cử người đi điều tra, cũng điều tra cả Thịnh gia, tìm ra rất nhiều tin tức mà bên ngoài không biết.
Vốn dĩ tối hôm qua hắn muốn gọi điện cho Độ Niệm, kể cho y nghe tất cả những tin tức hắn tìm được, nhưng nghĩ đến thái độ của y, hắn lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Độ Niệm không có khả năng chủ động tìm hắn hỏi thăm tin tức, câu hỏi đó càng giống như đang thăm dò hắn.
Nghĩ đến đây, Phó Kiêu tiếp tục yêu cầu cấp dưới điều tra hành động gần đây của Thịnh Chí Ninh, sau đó hắn mới biết chuyện xảy ra trong hai ngày qua.
Thịnh Chí Ninh dạo gần đây động tay động chân không ít, những gì xảy ra với Thịnh Văn Nhiên quả nhiên có liên quan đến Thịnh Chí Ninh.
Sau khi biết rõ toàn bộ sự việc, Phó Kiêu lập tức hiểu rõ tại sao tối qua Độ Niệm lại tức giận, lại có thái độ như vậy với hắn.
Rất có thể, Độ Niệm cho rằng hắn quen biết Thịnh Trí Ninh, hiểu lầm những chuyện này có liên quan đến hắn.
Phó Kiêu không quan tâm đến những tranh chấp trong gia đình người khác, nhưng hắn biết Độ Niệm coi trọng Thịnh Văn Nhiên, nếu Độ Niệm hiểu lầm những chuyện này có liên quan đến hắn, chỉ sợ y sẽ càng hận hắn hơn.
Hắn gọi điện không chỉ để nói cho Độ Niệm biết những thông tin hắn điều tra được, mà còn để giải thích những chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Nhưng Độ Niệm không cho hắn cơ hội giải thích, thậm chí còn cảnh cáo: "Nếu anh lại gọi cho tôi, tôi sẽ chặn số của anh."
Lần này cúp điện thoại, Phó Kiêu không gọi lại nữa.
Mặc dù bị chặn thì có thể dùng số khác để gọi, nhưng hắn biết điều đó sẽ khiến Độ Niệm càng tức giận hơn nên chỉ có thể chịu đựng.
Phó Kiêu cầm điện thoại, màn hình vẫn hiện giao diện bị cúp máy, một lúc sau, hắn mở ứng dụng vừa tải xuống hôm nay.
Độ Niệm hiển nhiên đã ra tay, hướng gió trên mạng không còn nghiêng về một bên như đêm qua nữa mà thay vào đó, rất nhiều cư dân mạng đã bắt đầu lên tiếng ủng hộ Thịnh Văn Nhiên.
Sau khi Phó Kiêu biết được thủ đoạn của Thịnh Chí Ninh, hắn cảm thấy thật ấu trĩ, nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ tàn nhẫn hơn Thịnh Chí Ninh nhiều.
Nhưng xét đến địa vị của Thịnh Chí Ninh trong Thịnh gia, việc hắn ta bị hạn chế làm việc cũng có thể hiểu được.
Phó Kiêu không muốn dính líu đến chuyện của Thịnh gia, cũng không muốn giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên, nếu có thể, hắn cũng hy vọng Thịnh Chí Ninh có thể hành động dứt khoát hơn.
Nhưng Thịnh Văn Nhiên đối với Độ Niệm rất quan trọng, hắn không muốn nhìn thấy Độ Niệm suốt ngày lo lắng chuyện này, càng không muốn bị hiểu lầm, khiến Độ Niệm càng thêm hận hắn.
Đôi mắt Phó Kiêu tối lại, cuối cùng vẫn quyết định giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên.
Chỉ là hiện giờ Độ Niệm cũng đang xử lý chuyện này, trước khi ra tay, hắn cần nói với Độ Niệm một tiếng.
Phó Kiêu nhập số điện thoại mà hắn đã thuộc lòng, lại nhớ tới cảnh báo vừa rồi, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Hắn cụp mắt xuống, tắt điện thoại.
Không bằng đợi Độ Niệm nguôi giận một chút rồi hẵng gọi đi.
***
Đến tối, điện thoại của Độ Niệm không còn reo nữa.
Chuyện lần này vẫn có một số ít người sẵn sàng mạo hiểm, dù sao lựa chọn giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên chẳng khác nào chống lại công ty khổng lồ trong ngành, hầu hết mọi người đều lựa chọn sáng suốt để bảo vệ mình.
Thịnh Văn Nhiên hôm nay ra ngoài ký thỏa thuận với luật sư, cùng luật sư nói một chuyện hồi lâu, buổi tối mới quay lại.
Sau khi về nhà, cậu kể lại tình hình cho Độ Niệm, hai người bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Thảo luận xong, Độ Niệm duỗi cơ bắp có phần cứng ngắc của mình, đặt chiếc điện thoại vừa dùng để ghi chú lên bàn, "Anh đi tắm trước, nếu có cuộc gọi đến, em giúp anh nghe điện thoại. "
Thịnh Văn Nhiên biết Độ Niệm cả ngày bận rộn nói chuyện điện thoại vì mình nên vội vàng gật đầu: "Được ạ."
Độ Niệm mang quần áo vào phòng tắm, rất nhanh liền có tiếng nước vang lên.
Y vừa đi không lâu, điện thoại di động trên bàn đã sáng lên, rung liên tục.
Thịnh Văn Nhiên nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình không có ghi chú gì, cậu tưởng là người đại diện khác gọi đến liên lạc với Độ Niệm nên nhanh chóng bắt máy.
Tuy nhiên, sau khi chào hỏi, người bên kia điện thoại lại không nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.
Một lúc sau, bên kia truyền đến một giọng nói u ám, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi: "Sao lại là cậu?"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Phản diện sai cách: Ngáng chân tình địch
Phản diện đúng cách: Giúp tình địch giải quyết rắc rối
Editor có lời muốn nói:
Một phút mủi lòng...
Mấy bà muốn Phó Kiêu xưng hô với Thịnh Văn Nhiên là gì?