Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 9: Hiệu ứng bươm bướm




Tiêu Gia Ánh ngượng ngùng.

Một nam sinh trưởng thành, vô duyên vô cớ mà chảy nước tiểu mèo, việc này đúng là không thể nào nói nổi.

Cậu lấy mu bàn tay cọ cọ lên đôi mắt, vờ như lúc nãy chỉ là đau mắt:

"Phồn phồn, sao nhóc không xuất hiện, có chuyện gì sao?"

Nghe cậu gọi tên, gấu nhỏ cảm thấy đáng yêu một cách kỳ lạ, đặc biệt là bây giờ cậu mới 17 tuổi, mới qua thời kỳ vỡ giọng được hai năm, còn lưu lại một chút mềm mại trong âm cuối.

"Cậu quan tâm làm gì?"

Theo bản năng, gấu gay gắt một câu, sau đó bịa chuyện:

"Nói cho cậu biết, tôi là thần bảo hộ của cậu."

May mắn là mặt nó màu nâu, không thể chuyển sang màu đỏ.

Gia Ánh không biết là gấu đang dỗ cậu vui vẻ, kinh ngạc mà há to miệng:

"Thần bảo hộ...."

Là cái thứ đồ dở hơi gì?

"Không tin thì thôi."

Cảm thấy thẹn.

"Không phải không tin, không phải không tin, tôi chỉ là không ngờ sẽ có người đến...."

Bảo hộ tôi.

Nghiệp vụ của thần hẳn là bận rộn lắm!

"Nhưng mà....tại sao thần tiên lại không thể động đậy?"

Cậu nhỏ giọng hỏi.

"Ông đây thích vậy!"

Theo câu trả lời, căn phòng im ắng một hồi, sau đó gấu cảm giác tay Tiêu Gia Ánh duỗi đến, mỗi bên một bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai của nó.

"Trông nhóc có vẻ mềm mại, tôi muốn ôm nhóc, được không?"

Lúc về đến nhà, trời vẫn còn sáng nhưng bây giờ đã tối hẳn, trong phòng không bật đèn nên hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Gấu hơi xấu hổ:

"Ôm một chút thì được, nhưng...."

Không cho xoa.

Ba chữ này còn chưa nói xong đã rơi vào một vòng tay thon gầy ấm áp, Tiêu Gia Ánh ôm nó ở trước ngực, vùi mặt thật sâu vào lớp lông tơ.

Gấu cảm giác bản thân đang ở trong ngực của một con chó nhỏ bị bỏ rơi, ấm áp mềm mại.

Qua hồi lâu nó mới không được tự nhiên mà lên tiếng:

"Tôi nói này, cậu ổn chưa à?"

Tiêu Gia Ánh không nói tiếng nào mà buông nó ra, thuận tiện vuốt vuốt lông tơ cho nó:

"Khá hơn nhiều, cảm ơn."

"Xì."

Tuy gấu nói nhiều nhưng đối mặt với Tiêu Gia Ánh nhỏ tuổi như vậy, nó vô cớ mà trở nên chín chắn hơn.

Suốt một buổi tối Tiêu Gia Ánh không ra khỏi phòng, cũng không ăn bất cứ thứ gì, bụng đã kêu thì thầm, gấu chuyển cho cậu một chút trái cây, cậu ăn xong liền nằm xuống.

Trong bóng đêm, thân thể chưa nảy nở nằm trằn trọc trên giường, đã khuya mà vẫn chưa ngủ.

Gấu dựa vào bên cạnh gối đầu, nghe cậu hô hấp, giọng mũi dày đặc, còn có tiếng nhỏ giọng rên rỉ khi trở mình đụng đến cái trán.

Không ai băng bó cho cậu nên miệng vết thương cứ hở như vậy.

Sáng hôm sau, gấu bị nhét vào cặp sách căng phồng, được cậu mang theo đi học.

Sáng sớm lá rụng đầy sân trường, học sinh bước đi vội vàng.

Tiêu Gia Ánh đứng ở cầu thang, hai tay ôm chặt cặp sách, cho đến một phút cuối cùng trước giờ học mới cúi đầu đi vào phòng học.

Vốn dĩ các bạn đều đang học bài, từ lúc cậu xuất hiện âm thanh dần nhỏ xuống, sau đó mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt, liếc nhau, châu đầu ghé vào nhau.

Đặng Khải Ngôn ngồi ở hàng phía trước, làm như mọi việc không liên quan đến mình mà xem sách giáo khoa, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho cậu.

Đi đến chỗ ngồi, lưng Tiêu Gia Ánh đã mướt mồ hôi.

Mở sách Ngữ văn ra, cậu bắt buộc bản thân tập trung sự chú ý để học bài nhưng hiệu quả không bao nhiêu, lời thảo luận và những ánh mắt kỳ quái của các bạn như dao nhỏ cắm trên thân thể, không phải muốn bỏ qua là có thể bỏ qua.

Sau tiết buổi sáng cậu không đi ăn sáng, yên lặng như chưa từng tồn tại, đại diện khối thể dục vọt vào lớp hỏi xem có ai muốn báo danh tham gia thi đấu kéo co không.

Nam sinh ngồi hàng phía trước đột nhiên xoay người lại, cười cợt nhìn cậu nói:

"Tiêu Gia Ánh, nhanh đi báo danh, đây chính là thời điểm cậu thể hiện chính mình."

"Hắn à? Cậu tính bảo hắn báo danh ở tổ nam hay tổ nữ hả?"

Không biết là ai chen vào một câu như vậy làm cả lớp cười rộ lên, nam sinh ngồi phía trước Tiêu Gia Ánh cười đến nghiêng ngả:

"Mn, mày quá 'lợi hại', La Thành."

Tiêu Gia Ánh nắm chặt bút, cưỡng ép bản thân không để ý đến, xem như không nghe thấy, nhưng những tiếng cười đó sao lại chói tai như vậy, vài người xung quanh làm mặt quỷ với cậu, còn bắt chước cậu mà tạo dáng tay hình hoa lan.

"Mấy người đừng có quá đáng!"

Cậu đứng bật dậy, tay chống trên bàn thở hổn hển từng hơi, cực lực khống chế bản thân đang bên bờ sụp đổ, xương phía sau cổ nhô lên thật cao.

Nam sinh tên La Thành kia lại tiếp tục bắt chước ngữ điệu của cậu, uốn giọng nói như con gái:

"Mấy người đừng có quá đáng nha!"

Lại là một trận cười điên cuồng, ngay cả tiếng hô hấp ồm ồm của Tiêu Gia Ánh cũng bị bao phủ.

Đôi tay cậu nắm chặt cạnh bàn, móng tay dùng sức đến thiếu máu, đầu ngón tay trắng bệch, cái đầu đau như muốn nổ tung, mỗi khúc xương trong cơ thể đều kẽo kẹt vang lên.

Nếu lúc này Đặng Khải Ngôn có thể đứng ra ngăn chặn, chỉ cần bảo mọi người đừng như vậy, hãy giữ trật tự, đừng cười lung tung thì Tiêu Gia Ánh sẽ không trải qua mấy năm cao trung trong cảm xúc bất lực như vậy.

Nhưng không, Đặng Khải Ngôn không làm vậy, hắn chọn là người vô tình đứng xem.

Trước mắt Tiêu Gia Ánh từng cơn choáng váng, vừa muốn nhấc bước chân nặng nề rời khỏi phòng học thì bỗng nhiên nghe được một tiếng "phịch"!

.....Đèn trong phòng học chớp lóe sau đó đột nhiên rơi mạnh xuống.

Mấy học sinh nhát gan kêu gào inh ỏi, vài người ôm đầu chui vào dưới bàn để tránh mảnh vỡ của đèn, phòng học lập tức tối đi một chút.

Có học sinh chạy đi báo giáo viên, người chưa kịp chạy đến thì nam sinh La Thành khơi mào mấy câu châm biếm lúc nãy đột nhiên đau đớn ngã xuống đất.

“A a a....”

Hắn kêu gào rất thê thảm, nằm lăn lộn trên mặt đất, bạn cùng bàn nhảy qua nhìn thì phát hiện chuôi đèn không biết thế nào mà rơi trúng vào đũng quần của hắn.

Các học sinh đều choáng váng, hai ba cán bộ lớp chạy đến nâng hắn dậy, một nữ sinh vừa mon men đến gần bỗng thét chói tai chạy đi...

Đũng quần của hắn bị thủng, quần lót cũng bị rách, như bị cắt bởi một con dao nhỏ, làm lộ ra một đoạn nho nhỏ ở bên trong, nhỏ như ngón tay cái của nam sinh.

“……”

Không riêng gì nữ sinh, mấy nam sinh bên cạnh cũng choáng váng, vậy mà không ai nghĩ đến việc quăng cho hắn cái áo khoác để che một chút, chỉ trợn mắt há miệng mà nhìn hắn, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Nam sinh vừa cùng hắn trêu ghẹo Tiêu Gia Ánh, nhịn hồi lâu nhưng không nhịn nổi nữa, nhịn cười nói thầm một câu:

"Cái gì vậy trời? Đây là tàn thuốc hả?"

“Xì.”

Ngay cả nữ sinh cũng ngầm hiểu mà cười.

La Thành nằm trên mặt đất tức giận đến sắc mặt trắng bệch, giáo viên hay tin chạy đến, lúc nâng đi da mặt hắn sắp bị nứt ra.

Đầu Gia Ánh vẫn còn mơ màng, nhưng mà không đau.

Cậu ngồi lại chỗ của mình, vừa cúi đầu lau bàn ghế vừa suy nghĩ rốt cuộc mọi chuyện sao lại thế này.

Còn chưa lau xong, trên mặt bàn bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy.

Là nữ sinh ngồi ở phía sau cậu đưa lên.

Đối phương bình thường trầm mặc ít lời, trên mặt đeo kính thật dày, đưa xong đầu cũng không nâng, vẫn như cũ cúi đầu xem sách của mình, tựa như không phải cô viết.

[Đừng khổ sở, người đê tiện đều gặp quả báo.]

Đối với tờ giấy tự nhiên xuất hiện này, Tiêu Gia Ánh đã sửng sốt thật lâu.

Cậu chưa từng nói chuyện cùng nữ sinh này, nhiều nhất là giao lưu một chút lúc thu bài tập, căn bản là không ngờ được đối phương sẽ an ủi mình.

Không lâu sau đó, càng nhiều việc bất ngờ hơn đã xảy ra.

Ăn cơm trưa xong quay lại phòng học, trên bàn học có thêm một túi bánh quy, không biết ai để trên đó.

Hai tiết tự học buổi tối, lúc đại diện môn tiếng Anh phát bài thi đến chỗ cậu thì nhỏ giọng nói một câu: thật xin lỗi.

Cậu không biết đây là mộng nên ngây thơ mà cảm thấy hạnh phúc.

Cậu chưa từng nhận được nhiều thiện ý như vậy.

Hết tiết tự học buổi tối, cậu thu dọn cặp sách, cất từng đồ vật mà bạn học đã cho, mơ màng đi ra khỏi trường học.

Đạp lên ánh trăng, cảm nhận một chút lạnh lẽo thấm người của cơn gió cuối thu.

Ngôi sao chỉ đường cho cậu.

Cậu như dẫm lên đá qua sông, trái tim bùm bùm nhảy, mặt cũng màu đỏ nhạt.

“Phồn phồn, Phồn phồn?”

Ngay cả tiếng nói cũng nghẹn ngào cùng hưng phấn:

"Nhóc còn ở đó không?"

Kéo dây kéo hở ra một khe nhỏ, nhìn thấy một nhúm lông tơ, trong lòng mềm nhũn.

Gấu ngáp một cái:

"Phồn phồn của cậu chưa chết đâu."

Gia Ánh ngồi trên ghế dài, cười ngây ngô nhìn nó:

"Nhóc đoán thử xem vì sao bọn họ bỗng nhiên không ghét tôi nữa?"

“Ai?”

"Những bạn học cùng lớp."

Gấu khinh thường mà "Xí" một tiếng:

"Vốn dĩ bọn họ không có ghét cậu."


"Vậy tại sao bọn họ...."

"Bởi vì người chán ghét cậu nói lớn tiếng hơn mà thôi."

Tiếng gấu lười biếng:

"Người không ghét cậu lại không dám nói."

Có lẽ cậu đã hiểu được chút gì đó.

Gấu lại dạy dỗ:

"Sau này cậu phải dũng cảm hơn chút đi, đừng ở đó mà chờ đợi sự giúp đỡ của người khác, chỉ cần cậu nói đủ lớn thì những người khác cũng không dám làm gì cậu."

Thiếu niên Gia Ánh như suy tư gì mà gật gật đầu.

Cậu mang gấu đi ăn " thực phẩm rác rưởi" ( gà rán).

Lúc đi vào, cậu chọn vị trí trong góc.

"Nhóc ăn được không?"

Cậu cúi đầu lặng lẽ hỏi.

Gấu liền buồn bực, vì sao cậu ta vĩnh viễn không sợ nó chứ, cho dù là ở trong mộng hay hiện thực?

“Không ăn.”

“Nhóc không đói bụng à?"

“…… Dong dài.”

Gấu lười giải thích dù chỉ một lần.

Gia Ánh để cặp sách sang một bên, đặt gấu trên đùi, ngoan ngoãn mở túi thực phẩm ra.

Mùi cánh gà chiên thơm nức mũi bay ra.

Gia Ánh nhẹ nhàng nhấm nháp, ưu nhã mà nuốt xuống.

Gấu tưởng tượng hình ảnh nó ngồi bắt chéo chân, quan sát cậu từ phía dưới lên, thấy vẻ mặt hạnh phúc khi ăn của cậu, đôi mắt sưng đỏ cũng đã hết sưng từ khi nào.

Thật sự rất dễ dỗ.

Cho nên mình sẽ ở trong mộng của cậu ta vài ngày nhỉ? Ở đến khi cậu ta thi đại học xong?

“Phồn phồn.”

Tiêu Gia Ánh lau miệng, giống như có thần giao cách cảm mà hỏi nó:

"Buổi tối nhóc sẽ cùng tôi về nhà chứ?"

" Chuyện này tính sau, tôi cũng không biết."

Ngữ điệu của gấu luôn là lười nhác và vô tâm.

Gia Ánh thả cánh gà xuống, vỗ vỗ vụn gà trên tay, đáng thương mà nhìn chằm chằm gấu:

"Cùng tôi về nhà, được không?"

Tiêu Gia Ánh 17 tuổi quá đáng yêu, chỉ biết cầu xin, gấu bĩu môi, dằn xuống khóe miệng muốn nhếch lên, cố ý không nhìn cậu nói:

"Cậu thích tôi lắm sao?"

“Đương nhiên!”

"Rất muốn làm bạn với tôi?"

"Chúng ta vốn dĩ đã là bạn bè, không phải sao?"

Gia Ánh nhấp miệng cười:

"Không lừa gạt nhóc, nhóc vừa xuất hiện tôi liền đặc biệt vui vẻ, thật sự, tôi chưa từng vui vẻ như vậy, chưa từng có ai nghiêm túc lắng nghe tôi."

Nói xong bỗng nhiên không báo trước mà cúi đầu hôn gấu một cái.

Môi mềm mại chạm lên đỉnh đầu.

Vài giây im lặng, không khí có chút xấu hổ, Gia Ánh ngượng ngùng ngẩng đầu lên.

Gấu muốn vò đầu.

Nhịn sau một lúc lâu mới tìm chủ đề nói:

"Sau này, cái tên họ Đặng kia mà đến tìm cậu, cậu không nên đi theo."

"Ừ."

Gia Ánh nhẹ nhàng gật đầu.

"Bọn họ lại bắt nạt cậu, cậu cũng đừng khóc."

"Ừ."

"Muốn làm bạn với ai thì nói với người đó, nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Nhưng không cho hôn lung tung lên đầu người khác."

Ngữ điệu gấu hàm hồ:

"Làm vậy thật ngốc, cậu biết không?"

Gia Ánh lại vô lễ mà hôn gấu một cái.

Sau đó cười với gấu.

Có trong nháy mắt gấu rất muốn ôm cậu, muốn nhảy lên, ôm cậu xoay vòng quanh.

Nhưng nó không làm được.

Ăn xong một người một gấu đi về, đến tiểu khu Gia Ánh quen thuộc mà chạy đến cho mèo hoang ăn.

Đèn nhà cậu đã sáng nhưng cậu không vội trở về, dù sao bạn thân đã ở trong cặp sách của mình.

Tiêu Gia Ánh đưa lưng về phía gấu, ngồi xổm trước bụi cỏ chia đồ ăn.

"Từ từ, từ từ, mỗi đứa đều có phần."

Gấu nhìn cậu qua khe hở cặp sách, muốn nhắc nhở cậu cẩn thận một chút, coi chừng bị mèo cào, lại cảm thấy vô bmn vị.

"Không lẽ mình được cậu ta nhặt về?"

Gấu thấp giọng hỏi chính mình, hỏi xong bỗng nhiên cảm giác thân thể không chịu khống chế mà rời khỏi cặp sách, bóng dáng trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

“Gia Ánh, Tiêu Gia Ánh?”

Nó ý thức được bản thân nó đang rời đi.

Nhưng nó còn chưa muốn đi.

Không rõ vì sao lại muốn cùng cậu trải qua thêm một buổi tối nữa.

“Tiêu Gia Ánh....”

Mặc kệ nó kêu gào thế nào, Gia Ánh cũng không quay đầu nhìn nó, giống như sứ mệnh của nó chỉ là đến làm cậu vui vẻ, đến khi cậu thật sự vui vẻ nó nhất định phải rời khỏi, ở lại thêm một giây cũng không được.