Edit: J.F
LỜI CUỐI SÁCH [CHƯƠNG 60]
Tác giả: Lung Trung Nguyệt
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi đến chương cuối cùng này.
Mười mấy chương cuối hơi kéo dài một chút, vì tích lũy quá nhiều tình cảm với nhân vật, cũng vì công tác quá bận rộn, cho dù thế nào thì truyện cũng đã được hoàn thành, xem như hài lòng với kết quả này.
Theo cách dùng từ hiện nay, Tiêu Gia Ánh thuộc về nhóm người bị tổn thương về mặt tâm lý, một người bình thường nhìn cậu sẽ cho rằng cậu là người có tương lai, vì từ nhỏ đã sống trong một gia đình khá giả, sẽ không gặp nhiều trắc trở trong cuộc đời.
Vấn đề nằm ở tính cách của cậu, lại không có người định hướng, bệnh tâm lý càng ngày càng nghiêm trọng.
Đàm Mặc thì hoàn toàn ngược lại, rất nhiều trắc trở bày ra trước mặt y, y vẫn cố gắng dùng tâm trí còn chưa trưởng thành của mình gian nan khắc phục nó, nhưng bước qua núi này lại có núi cao hơn ở đằng sau.
Bản tính y hiếu thắng, lại kiên cường, nội tâm thì không khác gì các bạn cùng lứa tuổi, khát vọng sống một cuộc sống bình thường, khát vọng được giao lưu, học hỏi, hướng đến tương lai cùng thế giới rộng lớn bên ngoài.
Nếu hai người không gặp nhau, tương lai của mỗi người sẽ không tốt đẹp như chúng ta nghĩ. Tôi thật sự không muốn dùng từ "cứu rỗi" để nói về tình yêu của hai người, cần phải thận trọng trong việc dùng từ ngữ để hình dung, hay là chúng ta dùng từ "gấu nhỏ"? Nói rằng họ là "gấu nhỏ" của nhau, định nghĩa mối quan hệ của hai người như vậy sẽ càng thoải mái hơn, càng chính xác hơn.
[Ed tóm gọn 1 câu: Sinh ra đã dành cho nhau.]
Rất khó để gặp đúng người như câu chuyện của Tiêu Gia Ánh và Đàm Mặc trong cuộc sống hiện thực này, người trong định mệnh có thể làm chìa khóa để cởi bỏ mọi khúc mắc của chúng ta, nhưng tôi tin là có rất nhiều người giống như tôi vậy, chưa từng bác bỏ sự tồn tại của "gấu nhỏ" trên thế giới này.
Cho nên, các bạn à, xin đừng xé mở vết thương đó nữa, hãy thử chấp nhận sự tồn tại của nó một lần.
Cho dù "gấu nhỏ" có xuất hiện hay không, hãy tìm một miếng dán cầm máu, dán lên để bảo vệ miệng vết thương, đối xử tử tế với bản thân, bằng thái độ ấm áp dịu dàng nhưng cũng phải mạnh mẽ và cứng cỏi.
Kết thúc ở đây, chúng ta sẽ gặp nhau trong câu chuyện tiếp theo.
Đùa một chút thôi, 9 giờ mà còn đăng phiên ngoại đây.
CHƯƠNG 61
Phiên ngoại: Tham sân si
Đàm Mặc xuất viện vào một ngày đầu đông.
Về đến nhà, Tiêu Gia Ánh đã tạo cho y một bất ngờ nho nhỏ:
"Nhìn xem đây là gì?"
Là con thỏ.
Tiêu Gia Ánh cười, xoa xoa đầu Đàm Mặc, y né ra, chăm chú nhìn vào góc phòng khách, ở đó có một cái chuồng thỏ được làm bằng sắt theo dạng biệt thự hai tầng, mặc dù sinh vật ngồi trong cái chuồng đó là thỏ nhưng không thể gọi là thỏ, gọi là heo thì đúng hơn.
Móng vuốt mập mạp, màu lông hỗn tạp, là giống thỏ Chinchilla, thoạt nhìn khác hẳn những giống thỏ thường thấy.
Vẻ lạnh lùng trên mặt y còn kèm thêm vẻ bất đắc dĩ:
"Anh có chắc nó là thỏ không?"
"Em không thích sao? Không thích cũng đành chịu, đã mua thì phải nuôi."
Đàm Mặc không biết phải biểu hiện cảm xúc gì, thay giày xong thì tự giác đi sắp xếp hành lý.
Chẳng lẽ em ấy không thích thật sao?
Tiêu Gia Ánh không khỏi bồn chồn, lúc cậu quyết định mua con thỏ này đúng là chưa hỏi ý kiến Đàm Mặc, có khi người ta chỉ thích thỏ bông cũng không chừng, bắt người ta nuôi một con thỏ thật thì khá là phiền phức, nếu em ấy thật sự không muốn nuôi, vậy để mình nuôi là được.
Âm thầm quyết định như vậy, sự việc ngoài dự kiến bắt đầu xảy ra từ chiều hôm đó.
Trước bữa tối, Tiêu Gia Ánh phát hiện Đàm Mặc lấy cỏ cho con thỏ ăn, số lượng còn đong đếm vừa đủ.
Hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, Tiêu Gia Ánh lại thấy y thay tấm lót vệ sinh cho con thỏ, thay xong còn ngồi xổm xuống nhìn con thỏ đi vệ sinh, từ đầu đến cuối đều dùng vẻ mặt hết sức lạnh nhạt.
Một ngày sau đó, chiều tan làm về nhà, Tiêu Gia Ánh thấy y thả con thỏ ra ngoài chơi trong chốc lát rồi lại nhốt vào chuồng như cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
……
Sao ở đây lại xảy ra những hành động dối lòng của mấy đứa trẻ con vậy?
Buổi tối, sau khi "vận động" xong, trên người Đàm Mặc đổ mồ hôi đầm đìa, y nằm đè lên ngực của người nào đó, mặt vùi vào xương quai xanh.
Ngón trỏ của Tiêu Gia Ánh quấn lấy một sợi tóc mướt mồ hôi của y, đề nghị y đặt tên cho con thỏ.
"Phải có tên mới được à?"
"Dĩ nhiên rồi, cứ gọi nó là con thỏ như vậy sao? Vậy thì mất mặt nó quá!"
Đàm Mặc nói:
"Gọi là A Lai được không?"
Hả?
Cái tên này hơi lạ nha!
"Sao lại nghĩ đến cái tên này?"
" Bởi vì nó luôn là khách không mời mà đến."
Em à, con thỏ mà nghe em nói như vậy sẽ không vui đâu.
Lý do này lại chính xác đến không thể phản bác, lúc trước con thỏ luôn xuất hiện rất bất ngờ, nó thình lình nhảy ra trước mặt hai người, đeo cái túi xách nhỏ của nó, ồn ào chạy tới chạy lui, sau đó lại biến mất mà không báo một tiếng.
"Rốt cuộc thì làm sao em quen biết với con thỏ vậy? Nó nói nó gặp em trong cửa hàng sửa chữa thú bông, nhưng anh không nghĩ như vậy, mọi thứ đều là tưởng tượng, chẳng lẽ nó cũng là một nhân vật do em tưởng tượng ra à?"
" Không phải."
Đàm Mặc xoay người nằm ngửa ra, đắp chăn cho Tiêu Gia Ánh, che khuất đi một đống "dấu vết" trên người cậu.
Tiêu Gia Ánh nhìn Đàm Mặc, tò mò hỏi:
"Sao em lại khẳng định như vậy?"
" Không phải do em tưởng tượng ra, nó thật sự tồn tại."
Đàm Mặc nhấc đầu, đặt cánh tay vào dưới cổ, hiếm khi biểu hiện ra một chút bướng bỉnh của trẻ con trên mặt:
"Anh à, chuyện của em chỉ có em mới hiểu."
Thôi vậy, Tiêu Gia Ánh chấp nhận sự thật này.
Nhưng con thỏ đại diện cho điều gì?
Nếu gấu là tiềm thức của Đàm Mặc, vậy con thỏ là gì? Đáp án cho câu hỏi này không chỉ cậu mà ngay cả chủ nhiệm Bạch cũng không có, Đàm Mặc cũng tỏ vẻ không quan tâm, có lẽ y biết đáp án nhưng không muốn giải thích cho cậu.
Mỗi khi Đàm Mặc cảm thấy bế tắc, con thỏ liền xuất hiện, dẫn dắt y một đoạn, khi gấu bị Lưu Huệ làm hư, khi không tìm thấy manh mối về gia đình, khi giận dỗi với Tiêu Gia Ánh cùng với những lúc cảm thấy bất lực trước sự hy sinh của cậu.
Trông Đàm Mặc giống như đang suy tư điều gì, Tiêu Gia Ánh cảm thấy rất đáng yêu, muốn đưa tay nhéo mũi y, nhưng vừa mới nghiêng người đến gần lại nhìn thấy gân xanh vẫn còn phập phồng trên cổ y, mồ hôi đọng thành giọt trên da, bèn thay đổi mục tiêu đột kích thành vết sẹo trên trán.
Đàm Mặc quay đầu, nhìn cậu.
Nhận ra mình "già mà không đứng đắn", Tiêu Gia Ánh rũ mắt, đối diện với y trong khoảng cách rất gần, ngũ quan trên mặt như xếp chồng lên nhau, Đàm Mặc thấp giọng hỏi:
"Anh "muốn" nữa sao?"
"Không không, anh không có ý đó."
Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng đáp:
"Anh chỉ cảm thấy em....quá gợi cảm mà thôi!"
Đàm Mặc rũ mắt nhìn cái cổ thon gầy, trên đó trải đầy những vết đỏ ái muội, còn có bờ môi bị mình hôn đến sưng lên, không dám làm ra hành vi "kích động" nào nữa, y nói:
"Em "muốn" nhưng sợ anh chịu không nổi."
Ngữ điệu rất bình thường nhưng nội dung lại làm người ta cảm thấy ngượng vô cùng, không biết làm sao để đáp lời với y.
Như vậy mới đúng chứ!
[😅Bạn đời của em làm em biến chất rồi Gia Ánh!]
Nghĩ gì trong lòng cứ thẳng thắn mà nói ra, cho dù sẽ làm người ta buồn nôn hay thẹn thùng, không nói thì làm sao đối phương biết được em đang nghĩ gì, để đối phương tự suy đoán là một hành động không hề có ý nghĩa.
"Đúng là như vậy."
Tiêu Gia Ánh chui vào chăn, che mặt nói:
"Hôm khác đi."
"Vậy để hôm khác."
Đàm Mặc vươn tay tắt đèn ngủ.
Sau khi nằm ngay ngắn, việc đầu tiên là lấy tay của người kia đặt lên người mình.
Lúc đầu y còn nói "anh ơi, vỗ lưng cho em", đến bây giờ ngay cả nói cũng lười, Tiêu Gia Ánh đã hình thành thói quen, tự giác dỗ y ngủ.
Tay trái vỗ nhẹ bên hông Đàm Mặc, vỗ trong chốc lát, Đàm Mặc bỗng xoay người, đối mặt với Tiêu Gia Ánh.
Gia Ánh hỏi:
" Không ngủ được à?"
Có lẽ là do "hormone" vẫn chưa giảm xuống.
Tiêu Gia Ánh quyết định tiêu hao tinh lực của y:
"Vậy kể anh nghe quá trình em học đại học đi."
Vẫn luôn muốn hỏi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.
"Anh muốn biết điều gì?"
"Ví dụ như năm đó em học chuyên ngành gì, bạn cùng phòng của em thế nào, tường thuật lại quá trình em cứu giúp hai bạn kia cũng được, em cứ nói đi, nói về cái mà em cảm thấy hứng thú."
Đàm Mặc kể ra một vài việc Tiêu Gia Ánh không biết.
Thi đậu đại học là chuyện không dễ dàng nhưng ngay từ đầu y đã không ôm quá nhiều hy vọng, y cảm thấy thành tích của bản thân quá bình thường, không biết có thể học đến khi nào, không cần phải đặt quá nhiều tâm tư vào trường đại học.
Nhưng tâm tư của một người cũng có lúc thoát khỏi sự khống chế của chính người đó.
Trường học rất quan tâm đến y, bạn bè cũng không kỳ thị, thậm chí còn giúp y giải thích trong những lúc y bị trễ giờ do đi làm thuê cả đêm.
Bao gồm cả ba người bạn cùng phòng của y, bọn họ cũng vô cùng thân thiện, giúp y lấy cơm, trả giúp y phí thi các môn trọng điểm, xin trợ cấp sinh viên nghèo vượt khó cho y.
Trời đông giá rét, y không có nổi một bộ quần áo dày, bọn họ liền đề nghị mọi người trao đổi quần áo, vô cùng để ý đến lòng tự trọng của y, ra ngoài ăn uống mọi người chia nhau trả, nhưng đến lượt y mọi người đều tìm đủ lý do để y không phải chi tiền.
Sau đó mấy tên đòi nợ tìm đến trường đại học, vây tìm y cả trong và ngoài trường, trường học lại ra mặt cảnh cáo bọn chúng, giáo viên Phòng Giáo Vụ từng tìm gặp y vài lần, cung cấp cho y những trợ giúp cần thiết nhất, không để cho y lâm vào hoàn cảnh đơn độc.
Nếu không nhờ thiện chí của những người này, có lẽ y đã sớm mất kiên nhẫn.
Sự kiện cứu người kia chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, quá trình cụ thể thế nào thì giáo viên trong trường đã nói với Tiêu Gia Ánh, với mấy lời tường thuật nhẹ nhàng bâng quơ của Đàm Mặc thì cậu không thể tưởng tượng được có bao nhiêu nguy hiểm ở trong đó.
"Sau đó thế nào?"
Tiêu Gia Ánh nóng lòng muốn nghe chuyện xảy ra tiếp theo, nâng thân trên lên nhìn chăm chú vào Đàm Mặc.
Đàm Mặc lại nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà:
"Sau đó em bị mấy người đi theo ba em đánh, lúc đó cũng không có cảm giác gì, chỉ nhớ là cái gáy bỗng nhiên tê rần, không đứng dậy nổi. Mấy người đó trốn mất, một bên mặt em toàn là máu, bò ra đường lộ kêu cứu mạng, được một người công nhân tan làm phát hiện. Trước đêm đó em vẫn luôn cho rằng mình không sợ chết, em nghĩ rằng chết là giải thoát, hoặc có thể dùng mạng mình đổi lấy mạng của ba, đến khi cái chết cận kề mới phát hiện là mình vẫn muốn sống. Anh ơi, em yếu đuối lắm phải không?"
"Đương nhiên là không phải, sao em lại nghĩ như vậy?"
Tiêu Gia Ánh nhíu mày:
"Ai cũng sợ chết, yếu đuối không có liên quan gì đến chân lý này. Anh cũng từng nghĩ đến cái chết nhưng anh chưa từng thật sự xuống tay chấm dứt sinh mệnh của mình, vậy anh cũng yếu đuối sao? Đàm Mặc, em nghĩ vậy là không đúng đâu, anh cho rằng đó là bản năng cầu sinh."
Phải ung dung chấp nhận chuyện mình muốn chết, đối mặt với chuyện mình muốn sống càng phải ung dung hơn, hai điều này không mâu thuẫn với nhau, chúng tồn tại vì chúng ta là những người bình thường, những người bình thường biết rằng đau khổ nhưng vẫn quyến luyến hạnh phúc.
Tiêu Gia Ánh kéo Đàm Mặc vào ngực mình.
Đàm Mặc tựa vào cậu, thật lâu sau mới lên tiếng:
"Sau khi mọi chuyện được giải quyết, em bắt đầu được chữa bệnh, mọi người đều cho rằng em chỉ bị mất trí nhớ tạm thời nhưng chữa trị một thời gian lại không hết, phí nằm viện lại quá cao, giáo viên bèn chuyển em đến bệnh viện tâm thần ở ngoại thành. Mọi người đều rất tốt với em, hai bạn kia cũng không thể giúp em mãi."
Tuy hai người kia chưa từng nghĩ y là gánh nặng của họ nhưng tâm lý trưởng thành sớm lại làm y nhận định như vậy.
"Sau khi chuyển viện, bạn học và giáo viên đến thăm cũng dần ít đi."
Y lãnh đạm nói:
"Em nghĩ là mình sẽ phải sống trong bệnh viện tâm thần cả đời, hoặc cũng có thể bị đuổi ra đường vì không trả được tiền thuốc men, trừ khi em nhớ được bản thân là ai."
Cho dù thiện ý trong xã hội này có nhiều cỡ nào cũng không đủ để chống đỡ cho cuộc đời khốn khổ của Đàm Mặc, muốn tồn tại trên đời này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Y trải qua những ngày vô vọng trong bệnh viện tâm thần cho đến khi Tiêu Gia Ánh tìm được y.
Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Em có thấy tủi thân không, vì không thể tiếp tục học đại học?"
" Chuyện gì đến sẽ đến, tạm thời em chỉ muốn kiếm tiền."
Tiêu Gia Ánh vuốt tóc y, không hỏi thêm vấn đề nào khác, chỉ nhỏ giọng nói:
"Cho dù con đường phía trước có gian nan thế nào, sẽ luôn có anh ở bên cạnh em."
Như vậy là đủ rồi.
Em còn trẻ, tương lai còn dài, chỉ cần đủ mạnh mẽ, sợ gì chông gai phía trước.
Buổi sáng thức dậy, Đàm Mặc đã đi chạy bộ.
Tiêu Gia Ánh thì không có được thể lực như y, cậu chọn việc ngủ ở trên giường đến khi tự tỉnh lại.
Mở mắt ra, Đàm Mặc đã mua bữa sáng về nhà, đúng là một hạt giống siêng năng, cần cù, chăm chỉ của đất nước.
Từ đó về sau, y không làm cho Tiêu Gia Ánh phải bận lòng thêm một lần nào nữa.
Công tác càng ngày càng bận nên Tiêu Gia Ánh không còn thời gian rảnh để chăm lo cho y, may là y có thể chia sẻ giúp cậu một vài việc lặt vặt trong nhà.
Cuối năm, Tiêu Gia Ánh phải làm một bài thuyết trình để báo cáo các công tác quan trọng, trên dưới hai mươi phút nhưng có quan hệ trọng đại.
Vì vậy, cậu khẩn trương vô cùng, vốn dĩ cậu không phải là người tự tin trước đám đông, đến lúc đó ngồi trong phòng đều là nhóm quản lý cấp cao, cậu sợ mình bị nghẹn rồi mất bình tĩnh, làm mất mặt cả phòng ban.
Tối về nhà, theo thường lệ cậu ngồi vào bàn làm việc, Đàm Mặc vào nhà cũng không hay.
" Tiêu Gia Ánh, anh ở trong đó hả?"
Đàm Mặc gõ cửa phòng ngủ, Tiêu Gia Ánh ngẩng đầu từ phía sau máy tính:
"Anh đây, anh đang tăng ca, trong tủ lạnh có đồ ăn, em đói thì tự..."
"Thôi khỏi, em không đói."
"Ừ, nếu em mệt thì nghỉ ở sô pha một chút đi, có lẽ anh phải làm việc đến khuya."
Máy tính trong phòng ngủ không thể di chuyển, nếu không thì Tiêu Gia Ánh đã tự giác ra ngoài phòng khách, cậu và Đàm Mặc cũng không so đo chuyện ngủ ở đâu.
Phòng khách trở nên yên tĩnh.
Cậu không bận tâm chuyện khác nữa, làm bản thảo xong lại luyện tập mấy lần, chuyên gia nói biện pháp tốt nhất để đánh mất cảm giác khẩn trương là luyện tập điều sắp làm thật kỹ, cậu không hề có nghi ngờ nào về lời khuyên này.
Khoảng 12 giờ rưỡi sáng, cậu xoa xoa cái cổ nhức mỏi, đứng dậy ra ngoài muốn rót nước uống.
Đẩy cửa phòng thì thấy Đàm Mặc nằm trên sô pha chơi game.
Đèn phòng khách bị tắt, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt y, dường như y đang chơi rất tập trung, khuôn mặt nghiêm nghị.
"Tối như vậy mà chơi điện thoại sẽ hư mắt."
Tiêu Gia Ánh bước qua, tay Đàm Mặc chợt khựng lại, nâng mí mắt hỏi:
"Xong rồi hả anh?"
"Mệt quá rồi, không "chơi" đâu, ngày mai tính đi."
Hai tay Gia Ánh cầm ly nước bằng sứ, Đàm Mặc ôm eo cậu làm cậu không thể không ngồi xuống bên cạnh y.
"Sao vậy em?"
Cảm nhận được chút cảm xúc nhỏ của Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh biết mình có lỗi:
"Anh xin lỗi, là anh vô tâm với em, sau khi việc này kết thúc chúng ta cùng đi du lịch."
Đàm Mặc liếc mắt qua:
"Em khát, muốn uống nước."
"Vậy hả? Để anh đi rót."
Rót nước xong, biết điều mà ngồi lại chỗ cũ, nhìn chăm chú vào y.
Ngón tay y chạm nhẹ lên môi.
Biểu hiện rất rõ ràng, đút cho em.
Tiêu Gia Ánh thầm nghĩ cái trò trẻ con gì đây:
" Vậy em ngồi dậy đi, em nằm như vậy làm sao anh đút được? Đút xong chắc ướt hết cả người!"
"Dùng miệng là được."
Tạm gọi là tình thú của mấy người trẻ tuổi vậy.
"Tiêu Gia Ánh."
"Ừ, biết rồi, để anh làm."
Ngậm một ngụm nước, Tiêu Gia Ánh cúi người trong phòng khách tối tăm, tìm đến miệng của Đàm Mặc, hé môi, nước ấm chảy từ miệng cậu sang miệng y, tiếp sau đó là một nụ hôn thong thả mà ướt át.
Cứ như vậy mà Đàm Mặc uống hết một ly nước, eo của Tiêu Gia Ánh mềm ra, mặc người xoa nắn, trong "quá trình" Đàm Mặc dùng sức gấp mấy lần bình thường, có mấy lần Tiêu Gia Ánh suýt trượt xuống, lại được hai cánh tay rắn chắc đỡ trở về, giam lại trong lòng ngực.
"Làm" được một nửa, Đàm Mặc còn nói:
"Sáng mai chạy bộ với em."
Tiêu Gia Ánh vội vàng từ chối:
"Không được, anh....anh không dậy sớm như vậy được....anh....."
"Em muốn anh phải chạy."
"Chạy bộ mà cũng cần có anh bên cạnh sao?"
Tiêu Gia Ánh nóng nảy, hơi thở gấp gáp, nằm bò lên người y, nghe được tiếng trái tim đập dồn dập trong l.ồng ngực.
"Anh mà cứ tăng ca như vậy sẽ bị đột quỵ."
Đàm Mặc thấp giọng, lại càng "làm" nhanh hơn:
"Em không muốn mất anh, cho dù "đi" trước em một ngày cũng không được."
Như vậy thì tính là tham hay là si nhỉ?
Có khi là cả hai, không cần phải tò mò, Đàm Mặc sẽ ngoan ngoãn trả lời cho cậu biết, không để cho cậu đoán.
HẾT.