38: Giữa thang máy.
Edit: J.F
6 giờ, trời còn chưa sáng.
" Đàm Mặc, về hả con? Trời lạnh, con chỉ mặc một cái áo ngắn tay đó sao?"
Dì phụ trách quét dọn là người tốt bụng.
" Dạ."
Đàm Mặc xách cặp sách để trong góc lên:
"Con đã sắp xếp lại hàng hóa trong kho."
"Con đã giúp dì rất nhiều lần, dì cũng ngại lắm!"
Đối phương bằng tuổi với mẹ mình, Đàm Mặc luôn quan tâm săn sóc.
Ra khỏi tiệm net, đèn đường vẫn chưa tắt, hai bên đường chỉ có nhân viên bảo vệ môi trường đang miệt mài công tác.
Tào Thế Quý ngồi xổm ở chỗ ngoặt, quấn cái áo khoác không biết lấy của ai, Đàm Mặc lạnh lùng bước đến chỗ ông ta, ông ta vừa ngáp vừa hỏi:
"Thế nào, có tiền không?"
"Chỉ có vậy thôi à?"
Bàn tay đưa tiền của Đàm Mặc hơi ngnf72 lại:
"Chê ít à?"
"Nào dám chê? Tiền con trai cho thì bao nhiêu mà chẳng được."
Nhận tiền, đếm đi đếm lại hai lần Tào Thế Quý mới ngẩng đầu lên:
"Tào Thế Quý này không biết đã tu mấy kiếp, con trai thi đậu đại học, giờ đang là sinh viên, cmn, ai mà ngờ được chứ? Không hổ là con ruột của tao!"
Thái độ của Đàm Mặc khá lãnh đạm và chán chường:
"Cầm tiền rồi thì mau cút đi."
"Tháng sau cho 5000 được không?"
"Ông cho là tôi có thể biến ra tiền à?"
Tào Thế Quý còn không biết xấu hổ:
"Thành bại do con người, tao đều nói với mấy thằng đến đòi nợ tao là con trai tao thi đậu đại học, sau này tương lai sáng sủa, cho dù nuôi trâu bò cũng phải nuôi lớn rồi mới làm thịt được chứ! Hơn nữa, mày vào đại học, người yêu của mày chắc chắn sẽ cho tiền đóng học phí, ít nhất cũng mấy chục ngàn, đứng tưởng tao không đi học thì không biết."
"Tôi cảnh cáo ông, không được đến làm phiền Gia Ánh!"
"Biết rồi, biết rồi."
Ông ta vừa liên tục gật đầu vừa cười cợt nhã nói:
"Mày đã nói sao tao dám không nghe? Lần trước mày đánh tay tao đau gần chết, đã vậy nó còn là của báu trong tim mày, động đến nó làm gì? Chỉ cần mày ngoan ngoãn trả nợ cho cha mày, chúng ta chính là một gia đình hòa thuận, tao không chỉ không động đến nó mà còn thắp hương bái Phật ba lần một ngày, cầu Bồ Tát phù hộ cho nó sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, vậy là được rồi chứ gì?"
"Có chuyện thì đến gặp tôi, không liên quan gì đến anh ấy."
Tiếng nói Đàm Mặc không dao động nhiều, chỉ là khàn khàn và chán nản hơn trước.
Đi từ đêm tối đến khi bình minh lên, ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên bờ vai của người trẻ tuổi.
Về đến nhà, Gia Ánh còn chưa thức dậy, Đàm Mặc ngồi trên sô pha một lúc, không làm bất cứ điều gì, chỉ lẳng lặng mà ngồi.
Qua một tháng nữa, y sẽ không còn liên quan gì đến căn nhà này, đèn đã từng sửa, tủ lạnh xài chung, giá sách tự tay dọn vào...Tất cả đều chỉ còn là quá khứ.
Thời gian đầu, có lẽ Tiêu Gia Ánh sẽ nhớ y, nhưng qua thời gian dài hơn cậu sẽ không còn nhớ nữa, đây là kết quả tốt nhất mà y muốn.
Đột nhiên biến mất sẽ làm Gia Ánh lo lắng khổ sở nên y sẽ không làm như vậy, y sẽ từng chút từng chút loại bỏ bóng dáng của mình ra khỏi cuộc sống của cậu, như cạo xương chữa độc*, để sự tổn thương của cậu sẽ ở mức thấp nhất.
{* cạo xương chữa độc: sự tích gắn liền với Quan Vũ thời Tam quốc, tương truyền Quan Vũ vẫn ăn uống, chơi cờ vui vẻ trong khi Hoa Đà cạo xương để chữa độc cho ông, ở đây editor đoán là Đàm Mặc xem bản thân như chất độc thấm trong xương Gia Ánh, muốn Gia Ánh phải như Quan Vũ, vui vẻ chịu đau đớn để có một ngày mai tốt hơn, nhưng Gia Ánh là Gia Ánh, nào phải là Đàm Mặc, càng không phải là Quan Vũ.}
Còn bản thân y thì sao?
Không sao hết.
{Vâng, "tinh phân" thôi chứ không sao.}
8 giờ Tiêu Gia Ánh ra ngoài đi làm, lúc đi ngang qua sô pha có cảm giác như nó từng bị ai đó ngồi.
Ly nước trên bàn trà dường như đã bị thay đổi vị trí.
Có lẽ là Đàm Mặc.
Gần đây y thường thức khuya dậy sớm, cứ mãi như vậy sức khỏe của y nhất định sẽ suy yếu, đến khi vào đại học, tinh thần và diện mạo sẽ không tốt.
Sau khi tan tầm, Tiêu Gia Ánh đi siêu thị mua thịt bì, cá, còn đến tiệm thuốc mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, đem về nhà, không có nồi áp suất, phải hầm hơn hai giờ thịt bò mới mềm.
Vừa hầm, cậu vừa ngây người trong nhà bếp.
Cho đến rạng sáng Đàm Mặc vẫn chưa về nhà, Tiêu Gia Ánh bưng thịt bò qua phòng khách, viết một tờ ghi chú dán lên:
[Còn trẻ phải chú ý đến sức khỏe.]
Hơn hai mươi ngày sau là đến ngày Đàm Mặc phải khởi hành.
Y không như những người khác mang rất nhiều đồ vật, toàn bộ hành lý gói gọn trong va li 24 inch, đó chính là toàn bộ tài sản của y khi không có Tiêu Gia Ánh.
"Em muốn mang gấu đi không?"
Nhìn đến con gấu nâu rách tung tóe đặt trên đầu giường, Tiêu Gia Ánh quay đầu hỏi.
"Cho anh."
"Món đồ quan trọng như vậy mà cho anh sao?"
Tiêu Gia Ánh kinh ngạc nhìn Đàm Mặc, y không ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Anh có lấy không?"
" Lấy, anh lấy."
Ý của Đàm Mặc là để gấu ở bên cạnh làm bạn với cậu khi y đi học đại học, Tiêu Gia Ánh tự suy đoán như vậy.
Một số phụ huynh thường muốn đưa con cái đến trường học, Tiêu Gia Ánh cũng muốn làm như vậy nhưng Đàm Mặc không cho, ngay cả đưa đến ga tàu hỏa cũng không đồng ý.
"Không cần thiết."
Tính cách không dây dưa ướt át, thật sự lạnh lùng.
Tiêu Gia Ánh thong thả gật đầu.
Vé được mua là vé giường nằm, còn là giường trên, nếu vậy thì chắc sẽ khó ngủ, Tiêu Gia Ánh chuẩn bị đồ ăn vặt cho y.
Khi đưa Đàm Mặc ra đến cửa, Tiêu Gia Ánh xoay người đổi giày, Đàm Mặc đứng ngoài cửa chờ, ánh mắt y chậm rãi lướt qua mỗi một ngóc ngách trong căn nhà này, cho đến khi Tiêu Gia Ánh ra ngoài mới thu ánh mắt lại.
"Đi thôi."
Đàm Mặc tự xách va li của mình.
Tiêu Gia Ánh đi phía sau y, không giống như phụ huynh mà giống như một kiện hành lý bị y bỏ lại.
Xe đến.
Đàm Mặc nói tạm biệt với Tiêu Gia Ánh, Tiêu Gia Ánh lấy ra chuẩn mực của người trưởng thành, cũng phất phất tay với y:
" Tạm biệt."
" Đến nơi nhớ gọi điện thoại."
Xe rẽ qua ngã tư, Tiêu Gia Ánh ngồi xổm xuống, ôm đầu gối ngồi thật lâu không nhúc nhích.
Rất nhiều người trong tiểu khu đi ngang qua cậu, có người dừng lại hỏi cậu bị sao vậy, có phải khó chịu chỗ nào không, cậu lắc đầu, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì lúc nãy không nói thêm được vài câu với Đàm Mặc.
Năm nhất đại học như một cái chớp mắt.
Không biết khi nào sẽ quay trở lại hiện thực, Tiêu Gia Ánh vẫn như một người làm việc văn phòng bình thường, sáng 9 giờ vào công ty, chiều 6 giờ tan tầm, thỉnh thoảng tăng ca, tự mình nấu ăn, chờ đợi thời gian mang mình trở lại, rồi lại hy vọng sẽ nhảy đến ngày Đàm Mặc tốt nghiệp đại học khi mở mắt vào sáng hôm sau.
Nhưng không phải như vậy, thời gian đúng là nhảy vượt, điểm dừng lại ở mùa đông.
Trước kỳ nghỉ đông, Tiêu Gia Ánh nhận được cuộc gọi của Đàm Mặc.
Đàm Mặc nói, y bận bịu làm thêm, có thể sẽ không về nhà trong kỳ nghỉ đông.
"Nhưng mà...."
Tiêu Gia Ánh nắm chặt di động, cố nhịn để âm thanh của mình vẫn như bình thường:
"Biết rồi, em cũng phải chú ý sức khỏe."
Cúp điện thoại, Tiêu Gia Ánh khoác chăn cuộn tròn trong góc sô pha, cho dù có cố gắng thế nào, bàn phím trong tay cũng không thể gõ nữa.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa.
Suốt nửa năm qua, Đàm Mặc chưa trở về dù chỉ một lần, chuyện này có thể xem là bình thường.
Lúc đầu hai người thường xuyên liên lạc, mỗi tuần Đàm Mặc đều sẽ chủ động gọi về hai ba lần, nhưng cách nhau quá xa, đề tài chung quá ít, nói một lúc liền rơi vào im lặng.
Sau đó, chậm rãi như nước ấm nấu ếch, Tiêu Gia Ánh không biết các cuộc gọi đã dần ít hơn từ khi nào, từ hai ba lần một tuần biến thành một lần một tuần, rồi nửa tháng một lần, đến khi một lần một tháng.
Có khi cậu chủ động gọi qua, nếu Đàm Mặc không tự học thì chính là đang làm thêm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười đùa ở đầu dây bên phía Đàm Mặc, hôm nay " Không có thời gian", ngày mai " Không rảnh", Tiêu Gia Ánh cũng dần mất đi động lực để gọi điện thoại cho y.
Mỗi tháng Tiêu Gia Ánh đều gửi phí sinh hoạt cho Đàm Mặc đúng hạn, y không từ chối cũng không muốn nhiều hơn, cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Gửi đồ cho y, y chỉ keo kiệt mà nhắn lại hai chữ:
[Nhận được.]
Ngẫu nhiên cậu cũng nhận được một ít ảnh của y, phần lớn là do bạn học chụp, y dung nhập vào đám bạn cùng lứa tuổi, không khác gì những sinh viên khác, chỉ là lại tiếp tục đội mũ lưỡi trai.
Mỗi một lần như vậy, Tiêu Gia Ánh đều nhận ra y giữa một đám sinh viên chỉ bằng một cái liếc mắt.
Vóc dáng cao làm y nổi bật giữa đám đông, ốm đi, tóc cũng dài hơn, phong cách ăn mặc khá lỗi thời, không phải là những cái Tiêu Gia Ánh mua cho y.
Nhìn y thích ứng với cuộc sống ở trường đại học như vậy, Tiêu Gia Ánh vui thay cho y, nhưng đôi khi ngồi nghĩ ngợi trong phòng khách, Tiêu Gia Ánh không thể không tự hỏi: Cuộc đời của Đàm Mặc đã thật sự được thay đổi sao? Bản thân mình cũng thật sự thay đổi được hiện thực? Vậy tại sao mình vẫn còn ở đây? Cũng nên trở về với cuộc sống của riêng mình chứ?
Mấy ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.
Công tác quá liều mạng cộng thêm cảm nặng, ngày nọ Tiêu Gia Ánh ngất xỉu ở văn phòng.
Các đồng nghiệp tốt bụng cõng cậu xuống lầu, chờ xe cấp cứu đưa người đến bệnh viện, ông Dư đứng dưới giàn giáo phía bên kia đường, thấy vậy thì bước qua xem thử, liếc mắt một cái liền nhận ra người bất tỉnh là ai, thắc mắc:
"Hình như là anh trai của Đàm Mặc thì phải?"
" Đàm Mặc là ai?"
Đồng nghiệp hỏi.
"Chính là em trai của người này."
"Vậy ông hãy nhanh chóng gọi điện thoại cho người đó, bảo người đó đến bệnh viện xx gặp chúng tôi."
Ông Dư cảm thấy khó xử:
"Nó đi học đại học ở chỗ khác, không đến đây được."
"Vậy thôi đi."
Đối phương vội vàng xua tay:
"Chúng tôi cũng chưa từng nghe cậu ấy nói có em trai, có lẽ cũng không thân thiết đâu."
Xe cấp cứu đến gây ra một trận hỗn loạn.
Tiêu Gia Ánh được truyền mấy bình dịch, mơ mơ màng màng đến nửa đêm mới bắt đầu tỉnh táo.
Nằm trong một góc của phòng bệnh, cậu muốn ngồi dậy, tay vừa mới vươn ra liền đụng đến một cơ thể ấm áp.
Có người ngồi ở mép giường của cậu.
"Muốn làm gì?"
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Tiêu Gia Ánh tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Đàm Mặc nói chuyện rất nhỏ, không nghe được câu trả lời, y cho rằng Gia Ánh không nghe rõ bèn cúi người đến gần khuôn mặt kia:
" Tiêu Gia Ánh."
Tiêu Gia Ánh ngẩn ra trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi:
"Là Đàm Mặc sao?"
"Đúng vậy."
Tiêu Gia Ánh muốn xoay người.
"Nằm yên đi."
Đàm Mặc đặt tay lên trán Gia Ánh:
"Anh còn đang sốt, muốn gì tôi đi lấy cho."
"Anh muốn đi WC."
Đàm Mặc không nói gì, nâng Gia Ánh dậy đi đến phòng vệ sinh, đứng ở bên ngoài chờ Gia Ánh giải quyết xong lại dìu cậu về giường.
Nằm xuống một lần nữa, Tiêu Gia Ánh thấp giọng:
"Đàm Mặc, anh khát nước."
Trong bóng tối, y đứng dậy đi rót nước.
Tiêu Gia Ánh nhìn bóng dáng của y, giống như có một dòng nước ấm di chuyển trong thân thể.
Đưa ly giấy được rót nước ấm đến bên môi Gia Ánh, Đàm Mặc đút từng ngụm nhỏ, Gia Ánh uống rất chậm, sau khi uống xong lại muốn uống thêm nửa ly nữa, Đàm Mặc lại đi rót rồi quay lại tiếp tục đút cho cậu.
" Muốn uống nữa không?"
Tiêu Gia Ánh lắc lắc đầu.
Đỡ Gia Ánh nằm xuống, Đàm Mặc lại ngồi xuống ghế xếp đặt kế bên giường, hai người bắt đầu dùng âm lượng không ảnh hưởng đến những người khác để nói chuyện với nhau
"Sao em lại về đây?"
"Nghỉ đông."
"Không phải em nói bận rộn làm thêm sao?"
"Ngày mai sẽ đi."
Đôi môi Gia Ánh khép rồi mở, sau một lúc lâu vẫn không phát ra âm thanh, cậu ép buộc bản thân đừng tự mình đa tình nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Em...vì anh mà về đây sao?"
Đàm Mặc yên lặng một lát.
" Hôm nay xe lửa mới đến, không thấy anh về nhà nên tôi hỏi đồng nghiệp của anh."
Gia Ánh cảm thấy đầu rất nặng, thong thả mà gật hai cái:
"Là vậy sao?"
Chờ đến khi Gia Ánh lại ngủ, Đàm Mặc mới ra ngoài hít thở không khí.
Sắp đến bình minh, phía chân trời le lói chút ánh sáng nhưng thế giới của Đàm Mặc lại hoàn toàn tối tăm.
Nợ của Tào Thế Quý càng trả càng nợ thêm, thiếu tiền Tiêu Gia Ánh cũng càng ngày càng nhiều, người chưa đầy hai mươi tuổi như y, sắp không gánh vác nổi nữa.
Nói thẳng với Tiêu Gia Ánh chỉ là hành động kéo thêm một người vào vũng bùn, y không làm được.
Trời càng ngày càng sáng.
Y ngồi trên ghế dài, không thể không dùng mu bàn tay che mắt.
Giữa trưa hôm sau, ông Dư mời y ra ngoài uống rượu, y từ chối.
"Anh tôi còn chưa hết bệnh."
"Tao biết ngay mà."
Ông Dư trêu chọc y:
"Cái kiểu lo lắng như ngày hôm qua mày nhận điện thoại, ông đây còn tưởng rằng gọi nhầm người, thật là....Không hề giống cái thằng Đàm Mặc mà tao từng quen biết, được rồi, có rảnh thì gặp lại, dù sao thì tao vẫn ở gần đây, không có cơ hội lang bạt ở thành phố lớn như mày."
Đàm Mặc nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Ông Dư nói:
"Nhớ giữ liên lạc"
Cũng may bệnh của Tiêu Gia Ánh không chuyển thành viêm phổi.
Xuất viện về nhà, lúc ăn cơm Đàm Mặc nói đã đặt vé chiều nay.
"Gấp vậy sao?"
"Làm tết nhân ba tiền công."
Tay đang cầm đũa của Tiêu Gia Ánh tạm dừng vài giây:
" Thật sự cần số tiền đó đến vậy sao?"
" Không muốn tiếp tục dùng tiền của anh."
Đàm Mặc nói lời này có ý phân rõ giới hạn với Gia Ánh, cũng không hẳn là cậu không hiểu.
Lúc đi Đàm Mặc nói không cần tiễn.
Cùng nhau chờ thang máy, vào thang máy, ra thang máy.
" Đàm Mặc, anh có hơi thất vọng về em."
Khi không gian chỉ có hai người, Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng nói.
"Chỉ vì tôi không ở lại ăn tết?"
"Hay là bởi vì tôi muốn tự chủ, không muốn dùng tiền của anh?"
Tiêu Gia Ánh nắm chặt bàn tay, gian nan mà lắc đầu:
"Em đừng xuyên tạc ý tứ của anh, ăn tết ở đâu là quyền tự do của em, huống chi vài ngày nữa anh cũng về quê."
Đàm Mặc "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Y đi ra khỏi tòa nhà, Tiêu Gia Ánh không đi cùng y, lại trở về chờ thang máy.
Thang máy đến, đi vào.
Không ấn tầng lầu, Tiêu Gia Ánh cong lưng ngồi xổm xuống, thân thể hơi run nhẹ.
Qua một phút, có lẽ hai phút.
Cửa thang máy bỗng dưng mở ra.
Nghĩ là những người khác trong tòa nhà, cậu lại thẳng lưng đứng dậy, vậy mà lại là Đàm Mặc.
" Tôi để quên di động."
Đàm Mặc hỏi:
"Anh sao vậy?"
Tiêu Gia Ánh không thể mở miệng nói chuyện.
Qua vài giây lại ngẩng đầu, phát hiện Đàm Mặc đã xoay người sang chỗ khác ấn thang máy.
Đưa lưng về phía Gia Ánh, Đàm Mặc giống như một người xa lạ hỏi:
"Cần giấy không?"
Tiêu Gia Ánh nhẫn nhịn không nói một câu, bước nhanh về đến nhà, chui vào phòng vệ sinh đóng cửa.
Cửa chính mở rồi đóng.
Có lẽ Đàm Mặc đã đợi Gia Ánh trong chốc lát, hoặc có lẽ không, hoặc có thể là không chờ nổi, cũng có thể là ra đi trong im lặng để Tiêu Gia Ánh tiếp tục thất vọng với bản thân mình.
Xe lửa chạy suốt đêm, sáng sớm hôm sau mới đến.
Làng đại học ở vùng ngoại thành, đi tàu điện ngầm chuyển sang xe buýt lại chuyển sang một tuyến xe buýt khác, trằn trọc hơn một tiếng rưỡi.
Đàm Mặc không lập tức về trường.
Y hầu như không ở ký túc xá, bởi vì lo kiếm tiền chẳng phân biệt ngày đêm.
Dựa vào một ít quan hệ xã hội, ban ngày y làm thêm ở nhà ăn khi không có tiết học, buổi tối lại đến trực đêm ở tiệm net ở phụ cận trường học.
Một tuần có năm buổi tối y ngủ ở bên ngoài, buổi sáng trở về thường hay trễ giờ, bị chủ nhiệm lớp mời lên văn phòng, y chỉ nói mình không có người thân, cần tiền để sinh hoạt, chủ nhiệm lớp chỉ có thể xin phụ cấp sinh viên nghèo cho y chứ không thể làm được gì hơn.
Kỳ nghỉ đông, làng đại học rất vắng vẻ, tiệm net cũng vắng người.
" Không có chuyện gì thì tranh thủ về nhà ăn Tết sớm, đừng có chường mặt ở đây, có ở thêm thì tao cũng không thể trả nhiều tiền hơn. "
Biết ông chủ khó xử, Đàm Mặc cũng không nói gì, xách ba lô đi ra ngoài:
" Năm sau tôi lại đến!"
"Khoan đã!"
Ông chủ cho y một bao lì xì.
"Mày cũng đừng chê, chỉ là quà mọn, mọi người đều khó khăn như nhau."
30 đồng đủ cho y ăn hai ngày.
"Cảm ơn ông chủ."
Trong bóng đêm y kéo chặt khóa kéo, một mình trở về, đến gần cổng trường, ba người đàn ông đi ra từ chỗ tối chặn y lại.
"Tào Thế Quý là cha mày à?"
Đàm Mặc nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn lại.
" Ông ta không có quan hệ gì với tôi."
"Địa chỉ là cha mày cho, ảnh là cha mày gửi, tưởng tao mù hả?"
Đối phương hung hăng chỉ vào mũ lưỡi trai của y:
"Chính là mày, trên mắt có sẹo, cha mày nói tao đến gặp mày lấy tiền."
Y hít sâu một hơi, lạnh đến trong phổi.
" Ông ta thiếu tiền mấy người, không phải tôi, tại sao tôi phải trả thay ông ta?"
" Không muốn trả? Hỏi xem cha mày có đồng ý hay không?"
Kết nối điện thoại, ném di động cho y.
Bên đầu dây kia, Tào Thế Quý kêu nát tim nát phổi:
"Con trai, Đàm Mặc, xem như cha xin mày, có bao nhiêu đưa bọn họ bấy nhiêu, bọn họ muốn chặt chân cha, còn muốn....còn muốn lấy cây xuyên lỗ tai!"
Như đang nghe một chuyện vớ vẩn, Đàm Mặc không hề dao động, chỉ thấp giọng nói:
" Chết rồi thì báo cho tôi đến nhặt xác."
"Mày không thể thấy chết không cứu, cha đồng ý với mày là lần sau không làm vậy nữa, cha sẽ thay đổi triệt để, thật sự làm người, đừng, đừng...."
Tào Thế Quý bị dọa muốn nát gan, kêu gào xé giọng khẩn cầu:
"Con trai, đừng bức cha mày đến đường cùng, cho dù nhiều ít đưa bọn họ trước, trước...."
"Đó là tiền của tôi!"
Đè nén đến cực điểm, cảm xúc Đàm Mặc bùng nổ, cằm y căng chặt, gân xanh nổi lên trên huyệt Thái Dương uốn lượn đến bên tai, mạch máu ở cổ như muốn bung ra khỏi da:
" Ông có biết tiền đó làm ra thế nào không? Là tôi trực suốt đêm mới có, là tiền cơm, là mạng sống của tôi, rốt cuộc ai mới là người bức ai đến đường cùng hả?"
Bên kia đầu dây, Tào Thế Quý hét lên, căn bản không nghe y nói cái gì.
"Mấy người muốn làm gì ông ta thì làm."
Mặt y xám như tro tàn, cắn chặt răng nói:
" Ông ta không phải cha tôi."
Cho vay nặng lãi thì làm gì có nhân tính, không thể vì mấy câu nói mà bỏ qua cho y, may mắn có một người trẻ tuổi ở lại trường ăn tết đi ngang qua giúp y.
Y chỉ bị trầy xước ngoài da.
Đôi tay của y cũng thật xui xẻo, nứt da từ năm trước vẫn chưa khép lại, mỗi khớp xương đều bị phồng rộp, trên cánh tay còn có lưu lại vết sẹo hình răng cưa.
Đối phương là giáo viên nữ, không chịu được tình trạng này.
Phòng y tế nghỉ đông nên không có ai trực ban, giáo viên nhanh chóng đưa y đến phòng khám gần nhất, thấy y không bị thương nặng lại không có tiền, bác sĩ ở phòng khám không muốn xử lý, cũng may có người đứng ra bảo đảm:
" Tôi họ Tống, gọi tôi là giáo viên Tống là được, tiền thuốc men để tôi ứng trước cho."
"Mấy người đó là xã hội đen sao? Em học ở chuyên ngành nào? Sao lại có quan hệ với bọn họ?"
" Tết nhất vì sao không về nhà?"
Đàm Mặc cúi đầu.
Người mặc áo blouse trắng bảo Đàm Mặc cởi áo khoác ra, cuốn ống tay áo lên, giáo viên Tống nhìn chằm chằm y, hít sâu một hơi:
" Bây giờ là giữa tháng hai, em lại mặc đơn giản như vậy?"
Áo lông mỏng như giấy, sợi bông nhão ra.
"Hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn phải không?"
"Em có quần áo."
Đàm Mặc trả lời.
" Vậy sao không mặc dày hơn?"
Bởi vì mấy cái đó rất quý giá, mặc hư rồi thì không còn nữa, sau này Tiêu Gia Ánh sẽ không mua cho y nữa, y muốn giữ làm kỷ niệm.
Nghĩ đến lòng tự trọng của sinh viên nghèo, giáo viên không truy vấn thêm nữa.
" Tên tuổi thì chắc là có thể trả lời chứ?"
"Đàm Mặc."
"Em chính là Đàm Mặc? Tháng trước, có người đã cứu hai sinh viên trong chuyên ngành của tôi, là em phải không?"
Trong bảng tin nói, có một đôi bạn yêu nhau đi dạo ở gần trường học thì bị giật điện thoại, nam sinh đuổi theo không ngừng, bị đồng bọn của chúng đâm bị thương, nữ sinh đuổi theo, sau lưng cũng bị đâm một dao.
Nếu không có một nam sinh trực đêm đi ngang qua, còn không khoanh tay đứng nhìn thì có lẽ tính mạng của bọn họ đã gặp nguy hiểm.
Giáo viên Tống nhớ những người khác nói, người cứu là một sinh viên năm nhất, họ Đàm, gọi là Đàm Mặc.
" Vết thương của hai người kia đã khá hơn nhiều, phỏng chừng khi ra viện sẽ cùng nhau đến cảm tạ em."
Vừa nói vừa nhìn sắc mặt Đàm Mặc, giáo viên Tống cảm thấy sinh viên này không có cảm giác vinh quang, không thấy một chút tươi cười trên mặt.
Quầng thâm trên mắt y rất đậm, thoạt nhìn liền biết thường xuyên thức đêm, ngồi ở chỗ kia, eo cong, lưng hơi gù, cái tay không bị thương nắm lấy một cái di động lỗi thời, dường như muốn gọi điện thoại cho ai đó nhưng không có quyết tâm.
"Có muốn báo cho người nhà không?"
Đàm Mặc lặng im vài giây.
"Không muốn bọn họ lo lắng?"
Lúc này hầu kết của y mới khẽ nhúc nhích, "Ừ" một tiếng.
Trước khi rời khỏi, giáo viên Tống hỏi tên lớp, chuyên ngành, xuất phát từ lòng tốt tỏ vẻ muốn hỗ trợ y:
"Sinh hoạt khó khăn thì báo với nhà trường, trường học sẽ tận lực giúp đỡ, cũng sẽ bảo hộ quyền riêng tư của em. Mà sao không thấy ai xin cấp giấy khen hăng hái làm việc nghĩa cho em? Hành vì tốt đẹp hiếm có như vậy, không nên bị mai một mới đúng chứ?"
"Cảm ơn giáo viên Tống."
Biểu cảm Đàm Mặc hờ hững mà lắc đầu:
" Không cần khen ngợi."
Giáo viên rời khỏi.
Áo blouse trắng tiến vào:
"Bạn học, muốn mua thuốc giảm đau không?"
Đàm Mặc mặc áo khoác:
" Không cần, tôi không có tiền."
Huống chi thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả.
Bởi vì sắp đến giao thừa.
Ngày cuối năm thì không thể nào là một ngày vui vẻ.
Tiêu Gia Ánh vẫn luôn cho rằng hôm nay là ngoại lệ mà trong lòng hai người đều hiểu rõ, hai người hẳn nên bên nhau vượt qua phút giao thừa, nhưng không, sự thật chứng minh chỉ có một mình cậu nghĩ như vậy.
Cho dù thế nào thì Tiêu Gia Ánh vẫn phải ăn tết.
Thời tiết rét đậm, hai bên đường chỉ còn những hàng cây khô, lá cây đã rụng hết từ lâu.
Tiêu Gia Ánh thử gọi điện thoại cho Lưu Huệ, không liên lạc được, cậu biết nơi này không có mối liên hệ nào với hiện thực.
Ở thế giới này, mỗi người xuất hiện đều có lí do.
Không có cũng tốt.
Đêm giao thừa, cậu tự làm cho mình 3 món 1 canh, còn làm một việc cực kỳ ngốc.
....Đặt gấu ở phía đối diện để nó cùng ăn cơm với mình.
Sao lại có một món đồ chơi nhìn ngốc như vậy? Lông thưa thớt, ngũ quan xiêu vẹo, đường kim mũi chỉ trên tay chân lộ hết ra ngoài.
"Nhóc không còn đáng yêu nữa."
Tiêu Gia Ánh thấp giọng.
Không biết nói, không biết hoạt động, không đưa dù cho tôi, cũng không cãi nhau với tôi nữa.
" Không cần tôi thì không muốn lấy lòng tôi nữa phải không?"
Này có nên gọi là qua cầu rút ván không?
"Cho nên tôi có thể quay về."
Không còn gánh nặng.
Cậu kéo kéo lỗ tai gấu như lúc trước, sau đó cố gắng bình ổn tâm tình, xem như không có việc gì mà ăn cơm.
Còn thừa rất nhiều.
Ăn xong, cậu dọn hết thức ăn xuống, đem chén qua phòng bếp, đang rửa thì điện thoại trong túi rung nhẹ, Tiêu Gia Ánh cởi găng tay cao su ra.
Là tin nhắn của Đàm Mặc.
[Anh, năm mới vui vẻ.]
Ít nhất không phải là tin nhắn tự động.
Đứng bên cạnh bồn rửa chén, Tiêu Gia Ánh dùng ngón tay lạnh lẽo gõ từng chữ từng chữ.
[Năm mới vui vẻ, đêm nay ăn gì?]
Qua 3 phút, hoặc là 5 phút, nhận được một tấm ảnh.
Cá, tôm, cánh gà, thịt viên chiên, gan bò xào nấm, cải ngồng luộc sơ xanh mướt, bày đầy một bàn cho 6 người ngồi.
Nhưng Đàm Mặc không có trong ảnh, y vẫn luôn không thích tự chụp, Tiêu Gia Ánh không hề nghi ngờ.
[Đây là nơi nào?]
[Nhà giáo viên, ông ấy đãi tiệc, mời chúng ta lưu lại trường học.]
[Có cho em bao lì xì không?]
[Không có.]
[Vậy anh cho em.]
Ngoài dự đoán là Đàm Mặc không nói từ chối, di động lẳng lặng nằm yên, giống như chưa bao giờ rung.
Tiêu Gia Ánh gửi 5000 đồng qua.
[Quá nhiều.]
[Không nhiều đâu, để dành để học kỳ sau dùng.]
[Cảm ơn anh.]
Bắt đầu từ khi nào, xưng hô đã từng thích nhất bây giờ trở nên thật xa cách.
So với việc lo lắng Đàm Mặc sẽ sống không tốt, cậu tình nguyện chấp nhận rằng y đang vô cùng vui vẻ mà sống trong cuộc sống y mong muốn, ít nhất hiện tại Tiêu Gia Ánh có thể khẳng định, y đang yên ổn học đại học ở một nơi khác, sinh hoạt muôn màu muôn vẻ, gia đình và cha mẹ không hề phủ bóng ma trên đỉnh đầu y.
[Có muốn nói chuyện điện thoại với tôi không?]
Đàm Mặc gửi tin nhắn, có vẻ không giống tính cách của y.
[Em uống rượu sao?]
Tiêu Gia Ánh hỏi.
[Không.]
[Trưởng thành rồi, có thể uống.]
Đàm Mặc bỗng nhiên lặp lại:
[Gọi không?]
[Bây giờ không được, chờ em ăn xong rồi nói, ở trong nhà giáo viên cố gắng ngoan ngoãn một chút.]
[Có thể sẽ khuya.]
[Không sao, anh chờ em.]
Đàm Mặc không đáp lại.
Đêm đó Gia Ánh chờ đến hơn 2 giờ sáng, tiệc liên hoan kết thúc từ lâu, di động vẫn không vang lên.
Ngày hôm sau Đàm Mặc gọi đến giải thích, âm thanh rất hờ hững, y nói ở trong nhà giáo viên chơi quá muộn, về ký túc xá liền ngả đầu ngủ, quên mất chuyện phải gọi điện thoại.
Thất vọng bị tích lũy đến đỉnh điểm, Tiêu Gia Ánh nghiêm túc nói với Đàm Mặc:
"Em tạo cho anh cảm giác vong ân phụ nghĩa."
" Đàm Mặc, trước kia em không phải như vậy."
"Báo đáp sao? Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu cầu em báo đáp, anh...."
"Thì ra là em nghĩ như vậy, vậy được rồi, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, làm vậy em sẽ tin rằng anh không cần báo đáp sao?"
Đàm Mặc không biện hộ cho bản thân, cũng không có ý kéo lại mối quan hệ.
Cúp điện thoại, Tiêu Gia Ánh thu dọn tất cả đồ vật có quan hệ với Đàm Mặc, không bao giờ muốn nhìn thấy chúng nữa, bao gồm cả gấu.
Lúc thu dọn kệ sách bỗng dưng nhớ đến một việc.
Có khi nào hủy máy tính là có thể quay về hiện thực?
Được, ngày mai liền thả nó vào trong nước, chắc cũng không có khả năng sẽ quay về 5 năm trước đâu!
Tiêu Gia Ánh vùi mình vào chăn, chờ đợi sau khi tỉnh dậy, sáng sớm tinh mơ mùng một liền quay về thế giới của cậu, trong bóng tối cậu vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, hy vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, lại nhanh thêm một chút, cậu hy vọng thời gian trôi nhanh mà không phải rời đi ngay lúc này.
Cậu luôn luôn mâu thuẫn, không đủ phóng khoáng, không như Đàm Mặc nắm được thì buông được, cậu yêu một người chậm rì như một chú rùa đen, phát hiện mình yêu người đó thì càng chậm chạp như ốc sên, nhát như chuột, giấu mình trong hang thật lâu cũng không dám ra phơi nắng, bệnh của cậu được trị, nhưng tật xấu cẩn trọng mềm yếu lại không trị được, được người yêu lại không dám tin, còn tưởng rằng có cũng được, không có cũng không sao.
Nửa đêm tuyết lại rơi, ngoài cửa sổ kết một lớp băng thật dày, Tiêu Gia Ánh lạnh đến cuộn tròn người.
Một đêm dài trong hoảng hốt.
Mở mắt ra, nhìn thấy ngoài cửa sổ trắng xóa, cậu cảm giác đã qua 10 giờ sáng.
Cầm di động lên, biểu cảm chuyển từ mơ hồ đến nghiêm trọng.
Đúng là 10 giờ hơn, nhưng hôm nay không phải mùng một năm mới, mà là ngày cuối năm.
Thời gian không lùi về sau mà nhảy qua một năm.
Vì sao chứ?
Vì sao không cho mình trải qua năm thứ hai? Hay là bởi vì cuộc sống Đàm Mặc đã tốt hơn, không có việc gì cần mình làm nên thời gian nhảy lên phía trước.
Tiêu Gia Ánh nắm chặt di động không biết nên làm gì.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên phản ứng lại, kiểm tra rương hành lý.
Điện báo và tin tức về Đàm Mặc đều dừng lại ở ngày cuối năm của năm trước, từ đó về sau không có thêm bất cứ điều gì, ngay cả đôi câu vài lời cũng không.
Không biết là thời gian rút ra hay là do cuộc điện thoại tan rã trong không vui kia, nhưng cho dù thế nào đều không thay đổi được kết quả.
Sau một hồi áp lực, Tiêu Gia Ánh bỗng nhiên cảm thấy giải thoát.
Điều này có nghĩa là cậu có thể quay về hiện thực mà không có chút vướng mắc nào.
Lấy chiếc laptop cũ ra, sau một lúc lâu vẫn không dám đập, nếu đập hư mà không thể quay về hiện thực thì cậu không biết phải làm sao.
Mở màn hình lên, nhập mã "jiaying888", cậu vẫn ngồi yên trên sô pha, không trôi nổi cũng không ngã vào vực sâu.
Vậy thì biết làm thế nào bây giờ?
Không nghĩ ra được đáp án, cho đến khi góc phải dưới của màn hình nhảy ra một dòng chữ nhắc nhở:
[Mật mã đã hết hạn, cần thay đổi ngay lập tức không?]
Cậu chết lặng một lát.
"Ngay lập tức."
Nhấn vào lựa chọn, đầu ngón tay có cảm giác như luồng điện chạy qua.
Trong lúc hấp tấp đã quên bên gối có một con gấu, khung nhập chưa kịp xuất hiện, thế giới đã bắt đầu điên đảo.
Căn nhà sống hơn hai năm, dụng cụ trong nhà, chén đũa, tủ lạnh và những đồ vật của một người khác bị cậu thu dọn vào trong góc cùng quay cuồng rồi biến mất trong một lốc xoáy màu đen thật lớn.
☆
Nội dung chương đã hết, sau đây là lảm nhảm của editor, không thích đọc có thể click chọn chương mới.
☆
Lời editor: Cơn mộng dài đã chấm dứt, còn một cơn mộng nữa mới đến được kết thúc, edit đến chương này cùng với lời trích của tác giả làm editor chợt nghĩ đến cái kết buồn của chuyện tình giữa Nam Khang_Bạch Khởi và vị Trương tiên sinh nào đó, sự thật sau cùng không biết thế nào, cũng có thể là một người sống những ngày không có ý nghĩa, chờ đợi trong vô vọng và quyết định kết thúc mọi thứ cùng một người chấp nhận dằn vặt trong đau khổ để người yêu quên mình đi như hai nhân vật chính trong truyện này.
Sự lựa chọn này không biết là đúng hay sai bởi vì trong nội tâm của mỗi người là một thế giới khác, nhưng khi nhìn thấy một tương lai quá bế tắc, không thể nào tìm thấy lối ra, không thể nào có một lựa chọn khác vì nhiều định kiến xã hội thì đa phần người ta sẽ chọn cách trốn tránh hoặc phương thức tiêu cực nhất để giải quyết vấn đề.
Qua lời này, editor muốn nhắn gửi đến bạn đọc và nhắc nhở một nhân cách tự kỷ khác của chính bản thân mình là:
Đừng trốn tránh sự thật, hãy chia sẻ với những người đáng tin cậy, cùng nhau đối mặt và cùng nhau giải quyết nó.
Nếu không thể chia sẻ thì cũng đừng quá bi quan, hãy xem khó khăn như một cơ hội để rèn giũa bản thân, biết sẽ rất khó, nhưng mỗi ngày đều phải trải qua 24 giờ, trừ thời gian ngủ ra, chẳng lẽ chúng ta phải ôm nỗi buồn suốt những giờ còn lại sao? Vậy sẽ rất phí, hãy tận dụng thời gian đó suy nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề một cách tốt nhất.
+
Tự nhiên cảm xúc dâng lên làm editor viết quá nhiều, thật sự cảm ơn những người bạn đã đọc đến đây.
❤️
Thân.