Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 50




Ôn Bạch về đến nhà, nhìn thấy bức tường trống không chỉ còn mỗi cái đinh móc lẻ loi mới nhớ ra bức Dắt Trâu vẫn còn ở âm ty.

Cậu mang cục giấy viết đầy chữ “Lục Trưng” về mà lại quên mất phải đem đèn sen nhỏ về, Ôn Bạch thở dài, lại thầm nghĩ có lẽ nên để nó ngủ thật ngon thêm mấy ngày nữa, cuối cùng cắn răng quyết định tạm thời không đi đón nó về.

… Chủ yếu là tạm thời không muốn đụng mặt Lục Chinh.

Đến chính Ôn Bạch cũng biết vấn đề nằm ở đó.

Rõ ràng ban đầu lúc đi tới văn phòng của Lục Chinh, cậu chỉ muốn đàng hoàng nói một tiếng cảm ơn với hắn.

Lúc trước nếu muốn tìm người tán gẫu, cậu tìm ai cũng được, hồn tranh, con trâu già, mục đồng, thậm chí là Nguyên Nguyên.

Nhưng giờ trong nhà chỉ còn một mình cậu.

Ôn Bạch nằm ở nhà hai ngày, mãi đến tận khi nhóm chat của lớp xôm tụ thảo luận chuyện thứ sáu tuần này đi leo núi Vụ Tùng.

Phía nam của Nam Thành, khí hậu ẩm ướt, mùa đông cơ bản không có tuyết rơi, núi Vụ Tùng sở dĩ được gọi là núi Vụ Tùng bởi vì trên đỉnh núi toàn mai rừng màu trắng.

Vào mùa hoa nở, từ chân núi nhìn lên sẽ thấy khắp núi có màu trắng, tô kín cả những cành cây, đối với những người phương nam có chấp niệm với tuyết mà nói thì chẳng khác gì núi tuyết, tuyết phủ đầy cây, bởi vậy nên được đặt tên là “núi Vụ Tùng”.

Thực ra trong nhóm đã bàn về chuyện leo núi từ rất lâu rồi, mỗi tội xung đột thời gian lẫn nhau nên không tập hợp được đông đủ, bị dời tới tận bây giờ, có thể là do mấy ngày trước trời đổ mưa liên miên khiến bầu không khí ẩm ướt buồn bã, hôm nay khí trời trở nên tốt hơn nên lịch trình mới được mang ra thảo luận tiếp.

[Ngày mai đi luôn đi, tôi thấy mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, ngày mai nghe đâu cũng vậy, nếu còn không hoạt động xương cốt thì cột sống của tôi cong mất.]

[Đồng ý! Mai trắng trên núi chưa nở nhưng tớ thấy cư dân mạng bảo đình Vụ Tùng mở rồi, đúng lúc tớ mới mua một bộ dụng cụ pha trà, để tớ cầm theo cho các cậu, mượn thêm máy ảnh xịn xò của ông chủ nữa là có ngay mấy bức ảnh thưởng trà để đời. Các anh em! Hãy tin tưởng tớ! Chụp xong mấy bức ảnh này thì người hot nhất trên newfeed chính là các cậu!]

[Đúng đúng! Có người yêu nhớ dắt cả người yêu theo nhá, dù sao núi Vụ Tùng cũng là một ngọn núi nhân duyên có tiếng.]

[Núi nhân duyên? Từ khi nào mà núi Vụ Tùng lại là núi nhân duyên? Sao tôi không biết?]

Có người lập tức gửi lên hai bức ảnh.

Giữa cành mai trắng quấn một đoạn dây đỏ.

Nói là: “Chính thức công nhận.”

Ôn Bạch sống ở Nam Thành nhiều năm mà đây cũng là lần đầu tiên được nghe đến danh hiệu núi nhân duyên này của núi Vụ Tùng.

Trong nhóm chat lớp có người giải đáp.

[Khoảng tầm hai năm qua, một người bạn làm việc trong ngành du lịch của tôi nói là có một khoảng thời gian khá nhiều người trẻ tuổi leo núi, chạy theo trào lưu, buộc mấy sợi dây đỏ lên cành mai với mong muốn cầu nhân duyên, một sợi hai sợi và càng ngày càng nhiều sợi, thuận lý thành chương trở thành hoạt động cố định. Lời nhắc nhở của Tiểu Lộ là thật đó, không lừa mấy cậu đâu, có người yêu thì mau dẫn người yêu theo, để đến lúc hoa nở thì muộn mất.]

[Hoa nở thì muộn mất là sao? Chứ không phải nên chờ hoa nở cột cho đẹp à?]

[Vậy thì tình yêu của cậu sẽ không còn nữa.]

[???]

[Ha ha ha ha các cậu đừng nghe cậu ta nói mò, nhưng mà nếu muốn buộc dây thì quả thực chỉ có thể buộc lúc này, để đến lúc hoa nở mà lại buộc thì sẽ dễ làm tổn thương hoa, cho nên ở trên núi sẽ đặt mấy cái biển cảnh báo nói buộc dây đỏ không sao nhưng phải buộc trước khi hoa nở, tránh mấy chỗ nụ non ra, có lẽ cảm thấy chưa đủ ý thơ nên bổ sung thêm một câu “buộc dây đỏ, buộc hoa nở”, lan truyền đi biến thành buộc dây đỏ khi hoa nở, hoa sẽ nhanh tàn.]

[Ngoài ra còn cái câu kia, lúc trước cũng có người phản bác, nói “buộc dây đỏ, buộc hoa nở”, vậy lúc hoa nở không được buộc thì có thể buộc lúc kết quả, nhưng lại bị phản bác là… mai trắng trên núi Vụ Tùng là mai cảnh, chỉ nở hoa chứ không kết quả.]

Cứ vậy mà cái câu “buộc dây đỏ, buộc hoa nở” thì chẳng ai nhớ nhưng câu “hoa trên núi Vụ Tùng tàn, tình yêu của tôi cũng không còn” lại bất ngờ được lưu truyền rộng rãi trong cộng đồng người trẻ.

Thông tin được phổ cập xong, trong nhóm chat lớp lại trở nên náo nhiệt, vài người vốn đang cần thúc đẩy, có cơ hội nên cũng lên dự định tìm đến, biết đâu lại thu được tin vui.

Cho đến khi có người tag @Ôn Bạch.

[Tiểu Bạch, cậu có đi không?]

Thực ra khoảng một tuần trước Trình Thành cũng hỏi Ôn Bạch rồi, lần đó Chung Vân tặng bút máy, không chỉ tặng cho những người có mặt ở đó mà là tặng cho toàn bộ khoa tài chính, kể cả những người không đến cũng được Trình Thành gửi cho một cây.

Mục đích của buổi tụ tập lần này, ngoại trừ leo núi ra thì cũng là muốn gặp mặt Ôn Bạch, đặc biệt là đám người lần trước không tham gia lễ thành lập trường.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, trong “sự kiện tặng bút máy” đó, bọn họ chỉ được dính lây ít ánh sáng của Ôn Bạch thôi, bởi vậy nên khi có người đầu tiên đặt câu hỏi, rất nhiều người khác lập tức dồn dập phụ họa theo.

[Tiểu Bạch, nếu cậu bận thì không đến leo núi cũng được, buổi tối ăn cùng nhau bữa cơm được không?]

[Đúng đó, tớ biết gần đây có một quán nướng ngoài trời mới mở, buôn bán tốt lắm, chủng loại phong phú, đảm bảo thỏa mãn được cậu!]

Trước đó Ôn Bạch không định tham gia bởi vì bên chỗ âm ty, nói chính xác hơn là chỗ Lục Chinh, không biết lúc nào sẽ có chuyện cần tìm đến cậu nên cho dù là cuối tuần cũng không dám tự do hoạt động.

Nhưng bây giờ Ôn Bạch không hề nghĩ ngợi, trả lời: “Đi leo núi thì tính cả tôi nữa.”

Nhóm chat lớp càng náo nhiệt hơn vì có sự xuất hiện của Ôn Bạch.

Sau khi danh sách đi chơi có thêm tên cậu, vài người bắt đầu đứng ngồi không yên.

[Tiểu Bạch, sau khi cậu biết ngọn núi kia là núi nhân duyên nên mới quyết định tới à?]

[Đúng đấy, có phải là cậu có người yêu rồi không? Muốn dẫn người yêu đi cùng hả?]

Cũng không thể trách người trong lớp trêu chọc như vậy, một phần vì Ôn Bạch xuất hiện quá đúng lúc, trùng hợp ngay khi vừa kết thúc đề tài núi nhân duyên.

Rõ ràng trước đó vẫn bảo cuối tuần bận nhưng giờ lại rảnh rỗi.

Ôn Bạch nhìn hai chữ “người yêu” trên màn hình, ngón tay cứng đờ.

Nửa phút sau cậu mới trả lời: “Người yêu ở đâu ra mà người yêu.”

[Chậm nửa phút, chắc chắn là có… chậc, có vấn đề.]

Ôn Bạch: “…”

[Vậy cậu dẫn ông chủ của cậu đến cũng được.]

Ôn Bạch: “…”

Cậu biết bọn họ không có ý đó.

Lần trước chuyện của Chung Hạo, đặc biệt là sau khi biết “ông chủ” của Ôn Bạch chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, các thành viên trong lớp ngập tràn tò mò với vị “tuổi trẻ の ông trùm thương nghiệp” Lục Chinh kia, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới một hai câu, không biết bao giờ mới có cơ hội gặp gỡ.

Bởi vậy mà câu “vậy cậu dẫn ông chủ của cậu đến cũng được” đại khái cũng chỉ là thuận tay gõ ra mà thôi, nhưng cố tình trước đó lại đang nói về “người yêu”, bước ngoặt này khiến Ôn Bạch không ứng phó kịp, cuối cùng chỉ có thể kiếm cớ bận việc để tạm thời rút khỏi.

Ngày hôm sau, Ôn Bạch dậy thật sớm, cậu mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, không đeo theo balo, cứ thế đi ra ngoài.

Quang cảnh trên núi Vụ Tùng rất đẹp, không khí cũng trong lành, đám lười biếng lúc trước còn oán giận tại sao lại hẹn nhau đi sớm thế bị cảnh đẹp cuốn lấy, mặc dù hơi lạnh nhưng cũng rất thoải mái.

Chu Vỹ chống hai cây gậy leo núi không biết kiếm được ở đâu, đi tới bên cạnh Ôn Bạch, hỏi: “Tiểu Bạch, hôm nay bên chỗ ông chủ Lục không có việc gì à?”

Ôn Bạch bình tĩnh nhắc nhở: “Hôm nay là cuối tuần.”

Chu Vỹ cau mày.

Bên chỗ âm ty thì làm gì có chia thời gian làm việc và cuối tuần bao giờ đâu?

Cứ coi như là âm ty có thì sợ là ông chủ Lục cũng không cho đi.

“Chẳng phải cậu nói tầm trưa mới đến à? Sao mới sáng sớm đã qua rồi?” Ôn Bạch nói sang chuyện khác.

“Cậu đi leo núi, còn mình tớ chờ đến buổi trưa cũng chán, tớ tới từ tối hôm qua, ngủ nhờ ở nhà kim chủ.” Chu Vỹ huơ huơ cây gậy trong tay, “Đây, lấy ở nhà cậu ta đó.”

Gậy gỗ nghịch ngợm tiện thể hất một ít bùn lên người kim chủ Phương Nhạc Minh.

Phương Nhạc Minh lập tức tung một quyền về phía Chu Vỹ.

Chu Vỹ phì cười, trốn ra sau lưng Ôn Bạch, lỡ đụng phải dây ngọc hồ lô trên tay cậu, thuận miệng nói: “Cậu mang theo Nguyên Nguyên cùng đi tập thể dục buổi sáng à?”

“Không, Nguyên Nguyên đang ở âm ty, chỗ Lục…”

Ôn Bạch quay đầu sang hướng khác: “Ở chỗ Lục Chinh.”

Chu Vỹ chỉ “à” một tiếng đáp lại.

Sau đó cậu ta chống gậy tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó lại dừng bước chân.

Sau đó Chu Vỹ nghiêng đầu nhìn Ôn Bạch.

Cậu ta chưa từng thấy dáng vẻ này của Ôn Bạch, lúc nhắc tới tên Lục Chinh, cái dáng vẻ chột dạ đó…

Chu Vỹ: “Tiểu Bạch, cậu đừng nói với tớ là cậu và ông chủ Lục…”

Ôn Bạch khẽ giật mình.

“Cậu và ông chủ Lục cãi nhau nhé?”

Ra đa hóng hớt của đám người cách đó không xa hoạt động nhiệt tình, cùng nhau quay đầu lại.

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch trả lại cây gậy mà ban nãy Chu Vỹ hào phóng tặng mình, nghiến răng nói: “Lo mà leo núi đi.”

Phương Nhạc Minh: “Để tớ phiên dịch lại cho, ý của Tiểu Bạch là “mày lo bò tiếp đi cho ông”.”

Lên tới đỉnh núi hai bên tai của Ôn Bạch mới được yên tĩnh một chút.

Trình Thành dẫn vài người đi múc nước suối, một nhóm khác thì đang dọn dẹp đình và bày biện dụng cụ uống trà, chuẩn bị dùng nước suối để pha trà.

Rồi lại có Phương Nhạc Minh móc từ trong balo ra một bình rượu, vừa nói “không được không được” vừa tháo dây buộc miệng bình rượu ra.

“Rượu Thanh Mai tớ cố ý cầm theo, số độ thấp lắm.” Phương Nhạc Minh nói, “Đun ấm lên mùi rượu cũng tan bớt, uống thưởng thức vị thôi.”

Mặc dù là rượu trái cây có số độ không cao nhưng nghe tới rượu cũng đủ kích thích hơn trà, nhóm nam rất nóng lòng muốn thử.

Nhóm nữ thì hứng thú với hoa mai trắng hơn, nhờ Trình Thành chụp cho các cô mấy bức ảnh.

Trình Thành bận nấu rượu nên nhường máy ảnh lại cho Ôn Bạch.

“Để tôi xem thử, mấy cậu đi dạo xung quanh trước đi, tìm xem có chỗ nào cảnh đẹp không.” Ôn Bạch nói.

Các cô gái cũng tán thành.

Tuy chưa tới mùa hoa nở nhưng trên cành mai đã loáng thoáng nhìn thấy ít nụ non màu xanh rồi.

Ôn Bạch di chuyển ống kính, quay cận một vài cảnh.

Cách đó không xa truyền đến tiếng nô đùa, Ôn Bạch nở nụ cười, khi tâm trạng mất cân bằng quả nhiên nên tìm chút chuyện gì đó để làm, nghe ít âm thanh náo nhiệt.

Một giây sau…

Ôn Bạch nhìn hai chữ “Ông Chủ” trên màn hình điện thoại đang sáng nhấp nháy.

Cậu vui mừng quá sớm rồi.

“Alo.”

Ôn Bạch mới chỉ nói có một chữ, gió núi bỗng nhiên nổi lên, thổi ù ù ngay bên tai, Lục Chinh nói gì đó mà cậu hoàn toàn không thể nghe nổi.

Ôn Bạch điều chỉnh âm lượng lên tối đa, vẫn vô dụng.

Ngọn gió này cứ như cố tình đối nghịch với cậu vậy, sớm không thổi, muộn không thổi, nhè ngay lúc Lục Chinh nói chuyện để thổi.

Ôn Bạch hết cách, đành bấm mở loa ngoài.

Sau đó gió chợt ngừng, tiếng của Lục Chinh xuyên qua điện thoại, nặng nề truyền đến.

“Hai ngày không gặp, em không cần cả Ôn Nguyên Nguyên nữa rồi đúng không?” Ngữ điệu của Lục Chinh còn lạnh hơn cả gió núi.

Nhóm Tiền Mộng Lâm vừa tìm ra được một vị trí khá đẹp để chụp ảnh, đang định đi tới báo với nhiếp ảnh gia Ôn là có thể bắt đầu tác nghiệp được rồi: “…”

Ôn Bạch: “…”

Cậu xác định, ngọn gió này không phải “hình như” đang đối nghịch với cậu mà thực sự đang đối nghịch với cậu!

Sớm không ngừng, muộn không ngừng, cố tình ngay lúc Lục Chinh nói lại ngừng.

Các cô gái ở đằng sau: “???”

Trên màn hình điện thoại của Tiểu Bạch, các cô cũng nhìn thấy hai chữ “Ông Chủ” rõ ràng.

Vậy “Ôn… Nguyên Nguyên” là ai?

Vài người phản ứng nhanh, lập tức quay đầu chạy đi tìm nhân vật có khả năng biết nhiều nhất – Chu Vỹ.

Chu Vỹ đang ngâm mình trong hương trà và hương rượu, lười biếng tận hưởng, chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đáp luôn: “Tiểu thái tử.”

Tất cả mọi người: “???”

Chu Vỹ: “Con trai của ông chủ Lục.”

Một cô gái hỏi: “Vậy tại sao lại mang họ Ôn???”

Chu Vỹ: “À thì… bởi vì cũng là con trai của Tiểu Bạch.”

Tất cả mọi người: “…”[Hết chương 50]