Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý

Chương 72: Tớ muốn cậu




Edit: E. Coli

Beta: E. Coli, Minh An

Đây là kì nghỉ hè thoải mái cuối cùng của một học sinh cấp ba, Kiều Nam Gia không muốn bỏ lỡ nó.

Nhưng sau vài ngày không được gặp Sữa Bò Ngọt, cô lại vô cùng nhớ thương nó. Mai là một ngày mát mẻ, có mưa nhỏ, Kiều Nam Gia mặc áo len đen và quần jean ống rộng của Little Dinosaur, đeo khẩu trang, cầm ô rồi đến phòng thú y mà cô từng đem mèo đi triệt sản.

Nhưng không ngờ, Bách Nhiên đã đi trước cô một bước.

Ngã tư nhiều người qua lại, có vài bạn nữ đứng ở nhà ga, lén nhìn vào trong cửa hàng thú cưng. Một bóng người cao lớn đứng trước cửa hàng, giống như bức tường thành trong cơn mưa tầm tã, làn sương lạnh ngưng tụ trên khuôn mặt tuấn tú.

Mưa phùn mang cảm giác mờ ảo, nhưng vẫn mang một vẻ đẹp nào đó.

Kiều Nam Gia cũng muốn đứng ở ven đường chiêm ngưỡng khung cảnh như bức tranh sơn dầu này. Nếu nhân vật chính trong bức tranh không nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng thì có lẽ cô sẽ đứng đó lâu hơn.

Kiều Nam Gia giả vờ ho vài tiếng, rồi mới từ từ đi đến.

"Cậu tới sớm thật đó!"

"Mới tới."

Người nào đó tính tình lạnh lùng đã đến phòng khám trước nửa tiếng vì không muốn bạn nữ phải chờ cậu. Miệng nói là mới tới, nhưng hai má cậu đã lạnh như băng, mí mắt rũ xuống thấm đẫm những giọt nước.

Chắc cậu đã đợi lâu lắm rồi.

Kiều Nam Gia chú ý tới chi tiết này, cô im lặng mím môi.

Bách Nhiên đi vào đăng ký với trả tiền, Kiều Nam Gia phải lấy lí do để ra ngoài, lúc cô xuất hiện trên tay cầm hai ly trà sữa.

Nhìn cậu, Kiều Nam Gia lắc lắc trà sữa trong tay: "Cái này còn nóng đó! Chúng còn được cho thêm hai phần trân châu đen nữa!"

Bách Nhiên: "......"

Kiều Nam Gia đưa trà sữa cho cậu, Bách Nhiên không có ý muốn nhận, vẻ mặt vô cùng chê bai.

"Tôi chưa bao giờ uống loại thực phẩm rác chứa nhiều calo như vậy."

"?"

Kiều Nam Gia kinh ngạc: "Cậu xếp trà sữa vào loại thực phẩm rác ư?"

"Trà sữa chính là thứ tốt nhất để chữa lành tâm hồn, không thể thiếu cho những hôm dạ dày cô đơn lạnh lẽo, vừa là món ngon vừa là niềm an ủi trong những ngày mưa tuyết!"

Bách Nhiên: "......."

Nói thế nào thì nó cũng chỉ là loại đồ uống calo cao còn có cả đống chất phụ gia thôi.

Kiều Nam Gia mất hứng khi thấy rõ thành kiến của cậu với trà sữa, có lẽ là đây là lần đầu tiên cô thể hiện cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy trước mặt cậu nên Bách Nhiên hơi ngạc nhiên.

Bách Nhiên vắt chéo chân, một tay chống cằm, liếc nhìn cô, lười biếng đưa tay.

Kiều Nam Gia hỏi: "Không phải cậu không muốn uống à?"

Bách Nhiên lườm cô: "Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?"

Kiều Nam Gia nghĩ bụng, cô đã quyết định dành bụng để xử lý hai cốc trà sữa, ai ngờ tự dưng Bách Nhiên lại đổi ý. Cô giúp cậu cắm ống hút vào rồi bắt đầu hút lấy hút để cốc của mình.

Cô cứ nhai trân châu làm Bách Nhiên cảm thấy mệt thay.

Ánh mắt đầy sự nghi ngờ của cậu dừng lại tại cốc trà sữa trên tay. Rõ ràng hai người có khẩu vị giống nhau, mà vị trà sữa cũng giống nhau, tại sao cậu cứ có cảm giác Kiều Nam Gia đang thưởng thức cái cốc phụ gia này như một thứ mỹ vị trần gian vậy?

Cậu nhìn Kiều Nam Gia, tự nhiên cũng thấy cốc trà sữa trong tay ngon hẳn.

Bách Nhiên hút thử một ngụm.

"Hít."

Trà sữa nóng bỏng chạm vào đầu lưỡi, nhiệt độ như thiêu đốt cảm giác của cậu, làm Bách Nhiên phải hít thở sâu vì đau. Vẻ mặt Kiều Nam Gia ngạc nhiên hỏi cậu: "Sao cậu vội thế? Cứ uống từ từ thôi."

Bách Nhiên lại im lặng.

Ánh mắt chết chóc của Bách Nhiên bắn về phía Kiều Nam Gia, cô cũng hiểu ra câu nói lúc nãy của mình cứ như cố ý khiêu khích vậy. Cô ngoan ngoãn cúi đầu: "Tớ xin lỗi cậu! Xin cậu hãy tha thứ cho những lời nói không đúng mực của tớ."

Khác với thái độ lễ phép nhưng đầy xa cách lúc đầu, bây giờ Kiều Nam Gia đã tự nhiên hơn khi ở cùng Bách Nhiên, thỉnh thoảng cô còn trêu đùa vài câu.

Bách Nhiên quyết định tha thứ cho câu nói thiếu suy nghĩ kia của cô.

Cậu uống trà sữa chậm như rùa. Hút mấy viên trân châu lên ăn, dù mùi vị chả ra sao nhưng cậu cũng không ghét lắm, bàn tay lạnh lẽo của cậu cũng dần ấm lên bởi cốc trà sữa này.

Kiều Nam Gia lén nhìn cậu.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhìn Bách Nhiên ăn gì cô cũng thấy phong cách ăn của cậu đẹp. Chắc là vì ngày thường cậu bướng bỉnh, lúc nào cũng khó ở như một con nhím gai góc. Chỉ có khi ăn cậu mới không lạnh lùng trừng mắt nhìn người khác hay nói những lời cay đắng thôi.

Cậu uống trà sữa một cách tập trung, giống như lớp gai của nhím bị thu lại, lộ ra sự mềm mại bên trong.

Không biết một người đẹp trai như vậy tương lai sẽ làm gì nhỉ?

Kiều Nam Gia nói ra điều cô đang nghĩ trong đầu: "Sau này cậu có muốn trở thành người nổi tiếng không? Chắc chắn lúc đó cậu sẽ rất nổi tiếng và trở thành một người siêu giàu đó!"

Bách Nhiên cắn ống hút, không nói lời nào mà nghiêng người liếc Kiều Nam Gia một cái.

Nếu mà Kiều Nam Gia biết về mảng đầu tư trong ngành điện ảnh truyền hình, Bách Quốc Minh - ba của Bách Nhiên đứng đầu cả nước, chắc cô sẽ sốc mất.

Nhưng vẻ mặt cậu chẳng có biểu cảm gì.

Bách Nhiên nói: "Không có hứng thú." Cậu ghét nhất việc bị mấy ánh đèn chiếu vào người và nói chuyện cũng người khác.

Làm người nổi tiếng phải lộ mặt rất nhiều, Bách Nhiên ghét nhất những việc đó.

"Vậy cậu đã từng nghĩ mình sẽ làm gì chưa?" Kiều Nam Gia nghịch nghịch ngón tay, không ngừng suy nghĩ về tương lai, "Tớ muốn sau khi tốt nghiệp đại học tiếp tục học, học lên tiến sĩ rồi trở thành giảng viên."

Bách Nhiên mơ hồ nói: "Đúng là người có chí hướng."

Không hiểu vì sao mà có người vẫn muốn làm giáo viên. Ngày trước, khi học tiểu học, cậu vẫn luôn cho rằng nghề giáo viên là nghề mà những người xui xẻo bị chọn đến trường học để làm việc. Sự trừng phạt dành cho họ chính là phải ở lại cái nơi nhỏ bé đó mãi mãi.

Trong lòng Kiều Nam Gia vô cùng tự tin: "Tớ thấy tớ chắc chắn sẽ làm được. Ngày trước cũng vậy, người khác đều nghĩ tớ không thể tiếp tục đi học, nhưng... tớ vẫn làm được mà."

Bách Nhiên đang uống trà sữa thì dừng lại.

Cậu nghiêng mặt hỏi: "Vì sao mọi người nghĩ rằng cậu sẽ không thể tiếp tục đi học?"

Những đứa trẻ bình thường sẽ được động viên đến trường học chứ đừng nói đến những học sinh có tài năng và sự kiên trì như Kiều Nam Gia, người con tinh hoa hội tụ mà ba mẹ nào cũng ao ước.

Bách Quốc Minh cũng đã đào tạo cậu như thế này từ ba năm trước.

May ông là một doanh nhân thành đạt, hiểu rất rõ lãi lỗ khi đầu tư nên đã có biện pháp kịp thời khi Bách Nhiên có dấu hiệu phản tác dụng. Nếu không thì cũng chả biết bây giờ hai người sống với nhau như thế nào.

Nhưng ít nhất Bách Nhiên cũng có thể nói rằng bây giờ mọi thứ đã bình thường rồi.

Kiều Nam Gia cầm trà sữa, cô bình tĩnh nói: "Hồi trước tớ từng bị bệnh, người lớn cho rằng chỉ số IQ của tớ có vấn đề, không thể đến trường như các bạn bình thường, cho nên..."

Nghe đến đến đó Bách Nhiên im lặng.

Cậu không nghĩ được một người tràn đầy sự ấm áp, vô lo vô nghĩ như Kiều Nam Gia cũng sẽ có những chuyện như vậy.

Cậu chưa bao giờ là người thích đặt câu hỏi.

Cậu thậm chí còn ghét tham gia vào cuộc sống của người khác và không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác. Nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên muốn hỏi lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Kiều Nam Gia đã bị làm sao?

Trái tim cậu giống như bị một cái gai mềm mại đâm một phát. Không đau lắm, chỉ hơi ngứa, nhưng khi nhìn lại thì lại hơi đau.

Bách Nhiên cụp mắt, cậu nắm chặt trà sữa trong tay, mím môi thẳng tắp.

"Vậy cậu..."

"Là cậu Bách, khách VIP số 1 đó sao? Cậu có thể mang mèo đi vào, xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu như vậy." Nhân viên tiếp tân bước tới với nụ cười ngọt ngào, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

Kiều Nam Gia lấy lại tâm trạng, giọng lại vui vẻ trở lại: "Mau mau mau, đi khám cho Sữa Bò Ngọt thôi."

"Chú mèo này tên là Sữa Bò Ngọt sao, đáng yêu thật đó!" Mắt cô y tá lấp lánh, không khỏi nhìn Bách Nhiên thêm nhiều lần: "Cậu là chủ của chú mèo này sao?"

Nhưng...

Bách Nhiên không thèm để ý đến cô y tá, cậu vô cảm đưa mèo vào phòng bệnh, để lại hai người ở ngoài đứng nhìn nhau.

Kiều Nam Gia giải thích: "XIn lỗi chị, cậu ấy không hay để ý đến mọi chuyện xung quanh." Lời giải thích này khiến đối phương càng thêm xấu hổ.

"Thế à... Ngại quá."

Y tá nghĩ thầm, cô thấy rõ hai người kia đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ đấy nhá.

Đúng là sự khác biệt giữa người với người!

Thật tuyệt vời khi ta còn trẻ!

Vết mổ của Sữa Bò Ngọt đã hoàn toàn hồi phục, không có vấn đề gì. Thậm chí vì thức ăn cho mèo quá là tốt mà nó còn tăng thêm 2 cân. Bác sĩ cẩn thận dặn dò nên chú ý đến chế độ ăn uống cho mèo, sau khi xác nhận mèo năng động và khỏe mạnh, Bách Nhiên mang nó ra ngoài.

Kiều Nam Gia ở bên cạnh lẩm bẩm.

Có phải cô nhớ nhầm không? Cô nhớ rất rõ là tuần trước Bách Nhiên nói là Sữa Bò Ngọt ăn không ngon mà?

"Không phải cậu nói mèo ăn rất ít sao? Bác sĩ có nhầm gì không?"

Mặt Bách Nhiên không hề thay đổi trả lời: "Trước đó nó ăn rất ít, chắc do hai ngày nay vết thương không đau nên nó lại bắt đầu ăn nhiều."

Kiều Nam Gia hiểu ra: "Vậy cậu nhất định phải điều chỉnh chế độ ăn uống, đừng cho mèo ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu!"

Bách Nhiên "Ừ" một tiếng.

Nếu Chu Ngôn Quân mà ở đây chắc chắn sẽ chỉ thẳng mặt cậu nói cậu đúng là đồ vô liêm sỉ. Năm đó có người khinh thường Chu Ngôn Quân dựa vào động vật nhỏ để thu hút con gái, nhưng bây giờ Bách Nhiên đang làm gì?

Chẳng phải cũng dùng mèo để chiếm được tình cảm của người khác và nắm lấy cơ hội đi tán gái thôi sao?

Bản thân Bách Nhiên không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng.

Đưa mèo đi kiểm tra cũng là chuyện quan trọng, chẳng qua là có người chủ động muốn đi, cậu chỉ đồng ý mà thôi.

Chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu cả.

Kiều Nam Gia cầm ô, hai người sóng vai nhau đi. Bách Nhiên cao hơn một chút, cô khó có thể che tới cậu nên đành phải giơ tay lên cao, khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn rất nhiều.

Khi đi bộ, khuỷu tay có thể vô tình chạm vào nhau.

Suốt dọc đường Kiều Nam Gia cứ nói xin lỗi, Bách Nhiên hít sâu, buồn bực nói: "Cậu phiền thật!" Nói xong liền giành ô trong tay cô, cầm giữa hai người.

Cậu nghiêng ô về phía Kiều Nam Gia một chút, không biết là cố ý hay không mà cậu hay chạm vào cô.

Kiều Nam Gia rất muốn thể hiện sự biết ơn của mình...

"Bách Nhiên, Bách Nhiên."

"Không cần cảm ơn, nghe chán rồi."

"Không phải... Bách Nhiên." Kiều Nam Gia nói nhỏ nhắc nhở, "Cậu cầm ô cao quá, mưa bay đập vào mặt tớ rồi."

Cậu quay người lại, nhìn thấy mặt Kiều Nam Gia đầy nước mưa, hai mắt bị gió mưa tạt không mở được, chỉ có thể nheo mắt nhìn cậu, giống như một con hamster ngốc nghếch đang đung đưa trong mưa gió.

Bách Nhiên: "......"

Trách ai được, chắc chắn là do Kiều Nam Gia quá lùn chứ không phải là do cậu quá cao.

Bách Nhiên hạ ô xuống, ô chạm vào đỉnh đầu cậu. Cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Này, khi nào có kết quả, cậu có thể làm bạn cùng bàn của tôi."

Kiều Nam Gia suýt buột miệng nói: "Tại sao?"

May là khát vọng sống của cô còn rất nhiều nên cô đã thành công ngăn chặn câu nói chưa ra khỏi miệng mình.

Kiều Nam Gia cố gắng sử dụng vốn từ ngữ của mình để thay đổi cách hỏi để nó trở nên tinh tế và không làm lộ ra cảm xúc của mình: "Tại sao vậy?"

Nếu ngồi cùng bàn với Bách Nhiên, chắc có lẽ hôm sau cô sẽ bị đóng vali trên đường quốc lộ mất. Làm sao cô có thể mạo hiểm tính mạng của mình để làm những chuyện mà đã biết chắc chắn kết quả cuối cùng không thể tốt được?

Bách Nhiên trả lời như một lẽ đương nhiên.

"Vậy cậu muốn ngồi với ai?"

Kiều Nam Gia nghĩ thầm, ngồi với ai cũng được, miễn không ngồi với cậu là được.

Cô xoa mũi, tạm thời lùi một bước vì tương lai tốt đẹp sau này: "Khi nào có kết quả rồi tính tiếp."

Cho dù Bách Nhiên muốn ngồi cùng bàn với cô thì sao thầy chủ nhiệm với thầy tổng phụ trách có thể đồng ý được. Hai người bọn họ đang được liệt vào danh sách "Có khả năng yêu sớm" đấy.

Ngày mai sẽ sẽ có kết quả rồi, cô vô cùng mong chờ.

......

Ngày chủ nhật được nghỉ mà mọi người ai cũng đều lo sợ, nghe nói tốc chấm bài của thầy cô rất nhanh, một số môn đã có kết quả, Bách Ngạn đứng đầu mấy môn liên tiếp.

Trong lòng Kiều Nam Gia lo lắng nên cả ngày cô không thể bình tĩnh nổi.

Cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, ba mẹ Kiều nghĩ cô lo lắng cho thành tích của mình, dù sao cô là học sinh, lo lắng cũng là chuyện bình thường, nên hai người an ủi cô.

Kiều Nam Gia than thở.

Làm sao có ai biết được cô đang lo đến chết đi được vì cái gì.

Cả đêm không ngủ ngon giấc, đến sáng sớm mới lim dim được một chút. Kiều Nam Gia bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào, cô mơ mơ màng màng mở mắt, nghe thấy tiếng gọi liền giật mình, nhanh chóng nhận điện.

Là cuộc gọi từ cô giáo Trần.

Nhấn đồng ý, tâm trạng của Kiều Nam Gia thấp thỏm không yên, cố gắng nghe kết quả từ cô giáo Trần về số phận của mình.

Chẳng lẽ... Lần này cô thi không đạt? Cô giáo Trần gọi tới là để an ủi cô sao? Hay là cô phê bình cô không chịu khó ôn tập cho kì thi cuối kỳ?

Mới sáng sớm mà tâm trạng Kiều Nam Gia đã rất phức tạp.

Sau đó cô nghe thấy âm thanh đè nén sự vui sướng từ đầu dây bên kia. Cô Trần nói: "Ôi học trò cưng của cô, lần này em làm bài như thế nào mà xếp thứ chín vậy! Hôm nay thầy hiệu trưởng khen em lên tận trời luôn đó!"

"A?!"

Kiều Nam Gia sửng sốt một lát, trong lòng lại dâng lên niềm vui. Nhưng hiện tại cô cũng không quan tâm đến việc đó, trong đầu cô còn có một chuyện khác không giải quyết được.

Kiều Nam Gia hỏi: "Cô ơi, có thể cho gửi cho em bảng điểm của cả khối không ạ? Em muốn xem ạ!"

"Haizz đứa nhỏ này, cô rất thích tâm lý khi đi thi của em, rất tốt. Về sau chắc chắn em sẽ là người làm nên chuyện lớn!" Giờ phút này cô Trần vui vẻ ra mặt, khen Kiều Nam Gia không dứt lời, "Chắc là trên nhóm lớp cũng có bảng điểm rồi đó. Lớp chúng ta là lớp duy nhất có hai bạn vào được lớp một, mặc dù cô sẽ nhớ các em, nhưng các em cũng chính là niềm kiêu hãnh của cô!"

Kiều Nam Gia giật mình khi nghe được câu nói của cô giáo Trần.

"Cô ơi, em với ai vậy?"

Thành tích của lớp trưởng cùng lớp phó Tiếng Anh Lục Tiểu Đồng ngang nhau, không biết là ai giành được vị trí này.

"Là Phan Việt á."

"A, là lớp trưởng!"

Nói như vậy tức là Lục Tiểu Đồng không đủ điểm.

Cô Trần không khỏi nghĩ tới Lục Tiểu Đồng, tiếc nuối: "Bình thường khi thi kết quả của em ấy cũng tốt, nhưng lần này tâm lý không ổn định, rất nhiều câu lẽ ra không nên sai mà lại sai nên không được điểm. Lần này em ấy chỉ xếp thứ mười bảy, hơi tiếc thật."

Kiều Nam Gia ngạc nhiên thốt lên một tiếng. Cô không nghĩ tới Lục Tiểu Đồng lại bị xếp hạng thấp nhất trong lịch sử cấp ba của cô nàng.

"Đừng nói chuyện này nữa, em có thể cùng cha mẹ chia sẻ niềm vui rồi đó!"

Cô Trần dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần, nghĩ đến kết quả của Bách Nhiên, nhanh chóng mở Tencent QQ, trong nhóm lớp có rất nhiều người tag cô với lớp trưởng, còn có có rất nhiều tin nhắn chúc mừng được gửi đến cho cô.

Thư Ấu liên tục gửi hơn chục tin nhắn, nói tối nay muốn ăn mừng Kiều Nam Gia.

Cô lo lắng, cảm giác như bụi đất chưa rơi xuống đất, một sức nặng đè lên ngực khiến cô khó thở. Kiều Nam Gia vội vàng ở bảng điểm toàn khối, lướt xuống, nhìn đến số 100 rồi nhưng vẫn không thấy tên của Bách Nhiên.

"......."

Cô lướt lên lướt xuống tìm đi tìm lại vẫn không thấy.

Kiều Nam Gia kéo xuống dưới cùng, vẫn không thấy tên của Bách Nhiên ở đâu.

Chuyện gì thế này?

Cô dùng Ctrl+F để tìm kiếm từ khóa chỉ bằng một cú nhấp chuột và cô đã thấy kết quả của Bách Nhiên ở trang giữa. Không trên không dưới, không tốt cũng không xấu, tất cả đều ở mức trung bình, toán và ngữ văn cũng ở mức ổn, tiếng Anh là tệ nhất, thậm chí không đến năm mươi điểm.

Kiều Nam Gia hoảng sợ.

Theo đúng logic thì điểm tiếng Anh của Bách Nhiên chắc chắn sẽ không tệ, phát âm Tiếng Anh của cậu rất tốt, trước đây cậu đã từng đưa đội đi giao lưu và thi đấu trực tiếp với các trường nước ngoài, nếu cậu đã biết rằng đây là một bài thi thật sự thì điểm làm sao mà thấp như vậy.

Với cả, đáp án mà Bách Nhiên nói với cô cũng giống đến gần 90%. Cho dù cậu có chút sai sót thì cậu vẫn có thể nằm trong top 200 của khối chứ.

Diễn đàn của trường và các nhóm lớn đã bắt đầu đăng kết quả kiểm tra của Bách Nhiên khắp nơi.

Những bạn nam thường coi thường Bách Nhiên dường như đã tìm được nơi để trút bỏ sự khinh bỉ của mình, đăng kết quả của Bách Nhiên lên nhiều mặt trận, kèm theo hình ảnh và từ ngữ đầy chế giễu.

[Đây chính là nam thần mà các cậu thích sao? Thiết lập sụp đổ rồi đó, haha.]

Lẽ ra là một cuộc thảo luận về điểm thi dần dần trở thành một cuộc đấu khẩu giữa nam và nữ, và xu hướng ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Kiều Nam Gia vô tình nhấp vào nhóm lớp, và nhìn thấy một số tài khoản ẩn danh đang ác ý chế giễu Bách Nhiên trong nhóm, nói rằng bên ngoài cậu dát vàng dát bạc còn bên trong thì thối rữa, chắc chắn trong cuộc thi đó cậu đã sử dụng thiết bị gian lận. Còn có người nói rằng cậu dùng quan hệ để đi dự thi và nghi ngờ thực lực thật của cậu.

Người khác lại nói, thật ra gia đình Bách Nhiên rất giàu có, dù tham gia hoạt động gì cũng sẽ hối lộ tất cả mọi người để làm người phụ cho cậu.

Những tin đồn ngày càng trở nên lố bịch, gần như đến mức buồn cười.

Kiều Nam Gia nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi gọi lại cho cô Trần. Cô không tin điểm của Bách Nhiên như vậy, rõ ràng cậu đã cố gắng hết sức trong bài thi, Kiều Nam Gia chắc chắn không tin, trừ khi cô tận mắt nhìn thấy.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Cô Trần cười hỏi: "Sao vậy em? Còn có chuyện gì? Mai là họp lớp rồi, nếu có gì thắc mắc em có thể trực tiếp hỏi cô."

"Cô Trần..."

"Em nói đi."

"Em muốn hỏi..." Kiều Nam Gia tay nắm chặt góc áo, lấy hết dũng khí, ngập ngừng, "Có phải kết quả của Bách Nhiên có sai sót gì không ạ?"

Cô Trần ngạc nhiên trong giây lát, rồi không nhịn nổi cười.

"Gan em lớn quá ha, còn dám hỏi thẳng cô?"

Trong lòng Kiều Nam Gia vô cùng băn khoăn, cô ngại ngùng, giọng nói hơi lo lắng: "Thật ra... Em từng kèm cho Bách Nhiên học, cậu ấy nói rằng cậu ấy làm bài tốt lắm nên lúc em nhìn điểm, em mới nghĩ có phải là điểm có gì sai sót không ạ?"

Cô Trần ngạc nhiên hỏi lại: "Em từng kèm cho Bách Nhiên học á?"

Kiều Nam Gia giải thích ngắn gọn: "Em chỉ kèm cậu ấy học vài lần, cũng không nhiều lắm ạ..."

"Giờ mấy em yêu đương cũng biết phấn đấu phết nhỉ?"

"Không không không! Cô ơi, bọn em không có..."

Cô Trần ngắt lời cô: "Trường giờ đều dùng máy tính để chấm thi, cô chưa xem bài thi gốc, nhưng khả năng chấm sai khá thấp. Nếu em lo lắng như vậy thì mai em có thể lên phòng chấm thi để xem xem. Thầy cô cũng tò mò không biết cậu ấy trả lời câu hỏi như thế nào."

"Dạ vâng ạ."

Hôm nay vẫn không thể nhận câu trả lời, Kiều Nam Gia cũng có chút thất vọng.

Cô chỉ có thể kìm nén tâm tư của mình, cảm ơn cô Trần rồi cúp máy.

Kiều Nam Gia không thể không nghĩ đến, nếu Bách Nhiên nhìn thấy kết quả của cậu, liệu cậu có thất vọng không? Nếu đây là kết quả thật của cậu, liệu cậu có bị ảnh hưởng không?

Cô cắn môi, mở Weibo ra, cẩn thận nhắn tin với Bách Nhiên.

Kiều Nam Gia: "Hình như kết quả sai rồi."

Chưa đến vài giây, Bách Nhiên đã trả lời: "Ừ, tôi biết."

Kiều Nam Gia ở đây vẫn đang nghĩ đến hình ảnh Bách Nhiên đáng thương, trong khi đó thực tế là Bách Nhiên ở bên kia đang bình tĩnh vào game làm một ván.

Cậu cũng nhìn thấy được kết quả, chắc chắn cái phiếu điểm đó đến tay của Bách Quốc Minh rồi.

Cậu chắc chắn 100% kết quả kia là sai, cậu viết đáp án rất cẩn thận, khi làm việc nghiêm túc cậu chưa bao giờ phạm sai lầm, đây là thói quen của cậu.

Cho nên, chỉ có thể là do trường chấm điểm sai.

Vì thế cậu cũng không hoảng sợ.

Hình như Kiều Nam Gia rất lo lắng cho cậu, liên tục gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, tránh vấn đề điểm số mà chỉ cố gắng xoa dịu cảm xúc của cậu, để cậu không phải lo lắng.

Từng lời nói đều tràn ngập sự ấm áp, bao bọc trái tim băng giá của cậu chặt đến mức gần như tan chảy.

Khóe môi Bách Nhiên cong lên, ngay cả cậu cũng không nhận ra.

Bách Nhiên: "Nếu như tôi vào được lớp một, cậu cũng phải nhớ thực hiện lời hứa của mình."

Trong mắt Kiều Nam Gia, câu nói này mang đến cảm giác như một lời nói về một hy vọng đẹp đẽ nhưng mong manh. Kiểu như "Chúng ta sẽ gặp lại vào lần sau", hoặc như "Tôi chắc chắn sẽ sống sót trở về từ chiến trường".

Khi nói ra những lời như vậy, đã báo trước khả năng xảy ra bi kịch.

Cô tưởng tượng ra một vở kịch lớn trong đầu, trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn bã. Đối mặt với câu hỏi của Bách Nhiên, Kiều Nam Gia trả lời một cách đầy chắc nịch: "Tớ sẽ làm! Tớ sẽ làm!"

Bách Nhiên: "Đồng ý."

Kiều Nam Gia tưởng Bách Nhiên khó chịu nhưng cũng không nói gì. Khả năng đồng cảm của cô cũng rất tốt, điều này không khỏi làm cô cảm thấy khó chịu. Đến mức tối hôm đó khi bố mẹ cô đưa cô đến một nhà hàng bên ngoài để ăn mừng, Kiều Nam Gia cũng chẳng ăn được nhiều.

Trước sự chúc mừng của các bạn trong lớp, Thư Ấu đề nghị họ đi chơi cùng nhau nhưng Kiều Nam Gia lại chẳng thể vui nổi.

Lại một đêm trằn trọc nữa.

Kiều Nam Gia ngáp dài đi vào lớp, phản ứng đầu tiên của các bạn khi nhìn thấy cô là chúc mừng. Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của mọi người, Kiều Nam Gia đáp lại lời cảm ơn, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ về điểm số của Bách Nhiên.

Có lẽ chỉ khi bụi thực sự rơi xuống đất cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Lớp trưởng đi đến với nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt thường ngày nghiêm túc và cứng rắn: "Mong năm tới sẽ được cậu giúp đỡ nhiều hơn."

Kiều Nam Gia cảm thấy ấm áp, nói: "Tớ cũng vậy."

Năm ngoái, cô phải thích nghi với môi trường mới, khá căng thẳng. Thật tuyệt khi có một người bạn cùng cô phấn đấu.

Các học sinh trong lớp đang bàn tán xôn xao về kết quả bài kiểm tra của Bách Nhiên. Kiều Nam Gia chịu đựng mà không tranh cãi, lúc này, một bóng người hốc hác đi ngang qua cô và dừng lại trước Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia sửng sốt một lúc, đó là Lục Tiểu Đồng.

Chỉ vài ngày không gặp mà Lục Tiểu Đồng đã tiểu tụy đi nhiều, đôi mắt như mất đi ánh sáng, như mất đi cái hồn vốn có, khi nhìn Kiều Nam Gia, cô giống như một con robot không có sức sống.

Cô ta khàn giọng nói: "Cậu đã sớm đề phòng tôi rồi sao? Cậu giỏi thật đấy!"

Kiều Nam Gia ngạc nhiên.

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

"Tôi thật sự ghét những người luôn mang vẻ mặt vô tội như cậu, đúng là ghê tởm." Lục Tiểu Đồng cau mày, cô ta cảm thấy thất vọng và tự ti, "Tại sao ông trời không bao giờ ưu ái người nỗ lực nhất? Thiên tài là những người được định sẵn sẽ sinh ra ở vạch đích rồi sao?"

Kiều Nam Gia hoàn toàn không hiểu Lục Tiểu Đồng đang nói cái gì.

Dường như có một đường dây được kết nối chặt chẽ, nhưng cô không thể nhìn ra được.

Kiều Nam Gia chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô chưa kịp nghĩ ra thì cô Trần đã đi vào. Như thường lệ, cô chúc mừng Kiều Nam Gia và lớp trưởng và bắt đầu nói về kết quả của kỳ thi này.

Kiều Nam Gia lơ đãng trong suốt buổi sinh hoạt.

Cô Trần nhìn cô hai lần, không khỏi lẩm bẩm đúng là tuổi trẻ, không thể giữ bình tĩnh được. Sau buổi họp lớp, có vẻ như nhiều bạn không thể để tham dự liên hoan của lớp nên chỉ có thể hoãn lại.

Kết thúc buổi sinh hoạt, cô Trần vẫy tay, nói Kiều Nam Gia đến văn phòng.

Cô Trần vừa đi vừa nói với cô: "Gia Gia à, bài thi đã được phát cho các giáo viên chấm lại rồi. Hiệu trưởng là người đầu tiên trực tiếp đọc hết bài của Bách Nhiên vào sáng nay. Em nói đúng, điểm Tiếng Anh của em ấy chắc chắn sẽ ở hạng nhì khối."

"Vậy..." Kiều Nam Gia vừa mừng vừa lo, giọng nói vô cùng hưng phấn.

Quả nhiên là do máy chấm sai bài thi, nếu như vậy, khả năng cao Bách Nhiên sẽ vào được lớp một?

"Nhưng mà, có một vấn đề nghiêm trọng." Cô Trần thở dài, "Đáp án của em ấy không được máy nhận, có thể là do em ấy đã dùng bút giả. Trường chúng ta có quy định, cho dù là Bách Ngạn, dùng bút giả điền đáp án dù có đúng thì bài làm cũng không được công nhận."

"Kỳ thi tốt nghiệp cũng vậy, nó sẽ không vì lỗi sai cơ bản mà cho em cơ hội làm lại. Cho nên trường phải làm vậy để các em ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc."

Dùng... Bút giả?

"Không thể nào!" Cái bút mà Bách Nhiên dùng để điền đáp án là do cô đưa cho mà!

Từ từ.

Kiều Nam Gia sững sờ tại chỗ, cả người phát lạnh.

Chắc chắn không thể là bút giả được, bút đó cô đã dùng được mấy năm, bút mới cũng là mua cùng một hãng, nếu bút của Bách Nhiên không hợp lệ, đáp án của cô chắc chắn sẽ không hợp lệ.

Vì thế...

Kiều Nam Gia nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa Lục Tiểu Đồng và cô. Cô ấy nói rằng cô đã đề phòng với cô ấy từ lâu rồi.

Đề phòng cái gì?

Kiều Nam Gia bỗng nhớ lại ngày tổng vệ sinh, không biết tại sao bút cô bị rơi xuống đất, là Lục Tiểu Đồng có "lòng tốt" nhặt lên cho cô. Mặc dù lúc đó cô thấy cái bút có gì đó là lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, chỗ nào cũng đáng ngờ.

Đối thủ cạnh tranh của Lục Tiểu Đồng chưa bao giờ là lớp trưởng mà chính là Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia chiếm vị trí đầu tiên với lợi thế tuyệt đối, vì vậy, nếu các học sinh cùng lớp xếp sau cô, họ chỉ có thể học tập chăm chỉ và làm bài kiểm tra với số điểm ngang bằng cô trước khi vào lớp một.

Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Kiều Nam Gia không tồn tại. Theo thông lệ trước đây, nếu không có thành tích nổi bật, học sinh đứng nhất lớp cũng có thể sẽ lên lớp một.

Lớp của họ vốn là lớp có thành tích cao nhất trong những lớp thường, chắc chắn sẽ có hai bạn vào được lớp một, cho dù đứng thứ nhất hay đứng thứ hai thì đều có hi vọng. Mà học lực của lớp trưởng với Tiểu Đồng cũng không chênh lệch nhau mấy.

Nhưng chỉ cần có Kiều Nam Gia ở đây, hy vọng cả hai họ vào lớp một cũng rất xa vời.

Cho nên.

Vì thế Lục Tiểu Đồng mới đổi bút của cô! Muốn đáp án của cô không được công nhận rồi không thể vào được lớp một.

Kiều Nam Gia bị sợ hãi trước những hành động của Lục Tiểu Đồng, cô run rẩy, vừa sợ lại vừa giận, cảm giác tội lỗi ngày càng tăng lên trong lòng Kiều Nam Gia. Thì ra cô đã gián tiếp làm hại Bách Nhiên, Bách Nhiên cũng gián tiếp giúp cô ngăn chặn việc này.

Nghĩ đến Bách Nhiên vì cô mà điểm không được công nhận, Kiều Nam Gia cảm thấy áy náy đến mức mắt đỏ hoe, suýt chút nữa đã khóc.

"Cô ơi, em phải giải thích mọi chuyện cho thầy hiệu trưởng."

"Em muốn làm gì?"

Cô Trần hoảng sợ khi nhìn Kiều Nam Gia sắp khóc: "Thầy hiệu trưởng cũng không có cách đâu em, đây là nội quy của trường rồi."

"Nhưng, nhưng mà, cái bút mà cậu ấy dùng để tô đáp án là em cho cậu ấy, là do có người đổi bút, xin cô hãy tin em! Đáng lẽ em mới là người cầm cái bút đó."

Kiều Nam Gia khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Nếu chuyện này không thể giải quyết được, em sẽ đổi thứ hạng với Bách Nhiên. Cậu ấy giỏi hơn em nhiều, thành tích này vốn nên là của cậu ấy mới đúng!"

Lần đầu tiên Bách Nhiên được thông báo đến tòa nhà văn phòng, cậu đã nghe thấy Kiều Nam Gia khóc nghẹn ngào còn nói rằng cô sẽ nhường cơ hội vào lớp một cho cậu.

"......"

Mục tiêu mà Kiều Nam Gia ấp ủ suốt hai năm, lại dễ dàng đưa cho cậu?

Bách Nhiên đi vào với khuôn mặt không chút biểu cảm, làm trò đội mũ áo hoodie đen véo mặt Kiều Nam Gia, động tác cậu hơi mạnh bạo, giọng điệu hung dữ: "Sao cậu lại khóc? Xấu thế không biết."

Kiều Nam Gia nhìn thấy Bách Nhiên, cô càng khóc to hươn.

"Cậu, cậu, của tớ, bảng điểm." Cô vừa khóc vừa nấc, khuôn mặt đầy nước mắt, hai má đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương đến nỗi ai nhìn cũng mềm lòng.

Tim Bách Nhiên đập mạnh.

Cô Trần nhìn hai người bắn thính tung tóe thì thấy không ổn, cô ho một tiếng.

"Bách Nhiên, em tới đây làm gì?"

"Thầy hiệu trưởng muốn nói chuyện với em."

"Đúng là trùng hợp, vậy thì cô trò chúng mình cùng đi đi. Nếu chuyện này là thật thì khó thật." Cô Trần dẫn hai người vào văn phòng, không ngờ trong phòng có cả thầy hiệu trưởng với thầy hiệu phó.

Sự chú ý của Bách Nhiên suốt thời gian đó đều đổ dồn lên Kiều Nam Gia.

Cậu tự dưng thấy, có được vào lớp một hay không giờ cũng chả quan trọng.

Kiều Nam Gia khóc lóc thê thảm như vậy, cũng chứng minh rằng cô cũng để ý đến cậu đúng không? Không vì Sữa Bò Ngọt, cũng chả phải là Mộc Bạch Phiền, đơn giản là vì cậu đã ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Truyện Mỹ Thực

Nghĩ tới đây, tâm trạng Bách Nhiên không khỏi lên cao như nước lũ.

Cậu không còn quan tâm mình sẽ vào lớp nào nữa.

Kiều Nam Gia kể tất cả mọi chuyện, vẻ mặt ai cũng đều nghiêm túc. Kể cả việc tại sao Kiều Nam Gia đưa bút cho Bách Nhiên, thầy hiệu trưởng hỏi Bách Nhiên: "Em muốn học tập chăm chỉ sao?"

Kết quả lần này của Bách Nhiên chắc chắn không gian lận, cho nên hiệu trưởng trực tiếp gọi điện cho tất cả các thầy cô chủ nhiệm tổ chức họp khẩn cấp. Vốn dĩ con át chủ bài của trường là Bách Ngạn, bây giờ lại có thể thêm một người nữa, Bách Nhiên vốn đã bướng bỉnh, đương nhiên đây là chuyện vui mừng.

Đây là một điều hoàn toàn tốt cho họ.

Bách Nhiên một tay cầm túi, vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Cũng không sai."

Sau khi vui chơi, cuộc sống học đường dường như không còn nhàm chán như trước nữa. Bách Nhiên không có lý do gì để không đồng ý.

"Thầy hiệu trưởng, xin hãy suy nghĩ kỹ. Nếu bây giờ chúng ta công bố kết quả lần nữa, học sinh có thể chỉ trích và phàn nàn về vấn đề của trường."

"Đúng vậy. Tôi thấy diễn đàn của trường rất hỗn loạn, xin hãy kiểm tra cẩn thận. Một số học sinh đã tung tin đồn khắp nơi và hủy hoại danh tiếng của trường."

Một số học sinh hoài nghi và và nói trường ta rất xấu, chỉ có tiền mới được hưởng ưu đãi trong trường.

"Chuyện của Bách Nhiên rất khó giải quyết."

Trong lòng Kiều Nam Gia như bị treo lên cao khi chờ đợi kết quả cuộc thảo luận của mọi người.

Thầy hiệu trưởng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào để giữ được thanh danh của trường mà đồng thời giữ được Bách Nhiên. Nếu thằng nhóc này gặp phải chuyện này mà bỏ học, chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức cũng khó giải thích với Bách Quốc Minh.

Thầy hiệu trưởng không khỏi sờ sờ cái đầu Địa Trung Hải vốn đã trọc lóc, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Ngay khi nhiều người đang nghĩ cách giải quyết vấn đề thì một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên.

Kiều Nam Gia nói: "Nếu như Bách Nhiên tham gia cuộc thi, giành được giải thì sao ạ?"

"......"

Thầy phó hiệu trưởng vỗ tay thật mạnh: "Đúng vậy! Nếu đạt giải thì sẽ xem xét. Chúng ta vừa công bố bài kiểm tra của Bạch Nhiên để giải thích mọi chuyện. Xét thấy việc em ấy thể hiện tốt hai lần, nhà trường quyết định cho ngoại lệ và chuyển em ấy lên lớp 1."

Nói như vậy, ngay cả khi nó không hoàn hảo, vẫn có thể cung cấp một số bằng chứng."

Cuộc thi được nhà nước tổ chức, có nhiều bên tham gia, nó hoàn toàn công khai minh bạch, Bách Nhiên không thể gian lận được. Nếu cậu có thể đạt được kết quả xuất sắc thì điều đó cũng sẽ chứng tỏ được thực lực của cậu.

Kiều Nam Gia nhìn Bách Nhiên theo bản năng: "Em có thể nhường vị trí của mình cho cậu ấy."

Nước mắt của cô còn chưa lau khô, đôi mắt đỏ bừng giống y như một chú thỏ đáng thương. Bách Nhiên ghét nhất là người khác tự mình quyết định, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt nhỏ đáng thương này, cậu lại không nói được lời nào.

Bách Nhiên nghiêng mặt, mặt không biểu tình: "Tùy cậu."

Hiện tại sự việc đã giải quyết ổn thỏa, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào việc Bách Nhiên có thể vào được vào lớp một hay không, hoàn toàn quên mất tại sao hai học sinh này vẫn còn liên lạc với nhau.

Hiệu trưởng muốn nói chuyện riêng với Bách Nhiên, Kiều Nam Gia do dự rồi cùng cô Trần đi ra.

Cô Trần đi ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên quay người hỏi Kiều Nam Gia: "Vừa rồi cô không hỏi, vậy là ai làm? Ai đổi bút của em?"

Kiều Nam Gia mím môi. Cô vô cùng khó xử.

Không phải cô không muốn tính sổ, chỉ là cảm xúc của Lục Tiểu Đồng lúc này đã đến bờ vực sụp đổ, nếu cô bị cô Trần kích thích, tinh thần hoàn toàn sụp đổ...

"Thôi cô không cần đoán cũng biết, là Lục Tiểu Đồng đúng không?"

"Ơ."

Kiều Nam Gia ngẩn người, cô giải thích: "Cô ơi..."

"Được rồi được rồi, em không cần phải nói với cô nữa." Cô Trần bất lực lắc đầu, "Đứa nhỏ đó háo thắng quá, không thể tập trung học tập, không phải lỗi của em đâu."

Đang nói chuyện, điện thoại di động của cô Trần đột nhiên vang lên.

Cô nghe điện thoại, chưa nói được vài lời, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.

"... Cái gì, tôi sẽ đến đó ngay!"

Kiều Nam Gia cũng căng thẳng: "Cô ơi, xảy ra chuyện gì ạ?"

"Lục Tiểu Đồng đứng ở tầng thượng nói muốn nhảy lầu!"

"!!"

Kiều Nam Gia đi theo cô Trần chạy một mạch. Hai người lao lên lầu, nhìn thấy học sinh ở cửa lớp đã tản ra, không khí im lặng, mấy giáo viên đang đứng ở cửa, thận trọng nói chuyện với Lục Tiểu Đồng.

Hàng trăm học sinh chen chúc ở tầng dưới, mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu hỏa.

Cô Trần sợ hãi: "Lục Tiểu Đồng, em không được làm điều gì dại dột!"

Lục Tiểu Đồng nhìn thấy Kiều Nam Gia, càng kích động, gần như hướng về phía trước, động tác vô cùng nguy hiểm: "Tôi biết cậu sẽ mách thầy cô! Tôi thấy giáo viên gọi cậu rồi!"

Kiều Nam Gia nói: "Tớ nói chuyện với cô giáo không phải vì việc này."

"Tôi không tin cậu!"

Lục Tiểu Đồng cao giọng, hét lên: "Sao chỉ có những thiên tài mới có thể thuận buồm xuôi gió? Gia đình tôi bất hạnh, bố mẹ tôi ly hôn rồi, tôi vẫn luôn mạnh mẽ, nhưng tại sao tôi không được bằng cậu? Tại sao?"

"Cậu có học chăm chỉ như tôi không? Cậu còn bận yêu đương, tại sao kết quả lại tốt hơn tôi? "

Cô càng nói càng kích động, cơ thể lảo đảo trong gió, Kiều Nam Gia cố gắng từ từ đến gần cô, khuyên cô đi xuống: "Cậu nghe tớ nói, có gì hiểu lầm rồi..."

"Tôi không muốn cậu đi theo tôi... Á!"

Lục Tiểu Đồng còn chưa nói xong, cơ thể cô ta đột nhiên lắc lư, nửa người lơ lửng trên không, khiến các học sinh ở tầng dưới hét lên.

Kiều Nam Gia lao tới, dùng tốc độ chưa từng thấy trong đời nắm lấy cánh tay cô: "Đừng nhúc nhích!"

"Cứu, cứu, tôi không muốn chết!" Lục Tiểu Đồng sợ hãi, khàn giọng kêu lên, cậu nắm lấy cổ tay Kiều Nam Gia như nắm một cọng rơm cứu mạng.

Cánh tay của Kiều Nam Gia dường như đã rã rời, cơn đau khiến cô tái nhợt và đổ mồ hôi.

Các giáo viên sợ hãi phía sau lập tức phản ứng lại, lao về phía trước, nắm lấy cánh tay của Lục Tiểu Đồng, dùng sức kéo cô đứng dậy. Trong khoảng thời gian này, Kiều Nam Gia không dám buông ra, sợ thầy cô không nắm chắc.

Cho đến khi Lục Tiểu Đồng được cứu, cô mới loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất, hai tay buông thõng bên hông như mất hết sức lực, đầu óc không ngừng ong ong.

Cô choáng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Kiều Nam Gia cảm thấy như thế giới đang quay cuồng, có rất nhiều người gọi cô và lay cô trong sự sợ hãi

Cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang chạy về phía mình.

Một vùng bóng tối rộng lớn dần dần bao trùm toàn bộ thế giới, tầm nhìn của Kiều Nam Gia tối sầm rồi cô bất tỉnh.