Edit: E. Coli
Beta: E. Coli
Vào giây phút đó, Kiều Nam Gia còn tưởng rằng giấc mơ của mình đã thành hiện thực.
Trong tưởng tượng của cô, Bách Nhiên chính là con trai của một ông trùm nào đó, hoặc là con của chủ tịch nắm trong tay mạch máu kinh tế, giả vờ làm người bình thường.
Cửa biệt thự mở ra, đã có một dì giúp việc đứng trước cửa, Kiều Nam Gia chào cô một cách lễ phép nhưng cũng vô cùng cẩn thận, cô chạy lên tầng theo hướng dẫn của dì.
Dọc đường đi, cô thấy mình chẳng khác đồ nhà quê là bao.
Nhà bác cả cô cũng là biệt thự hai tầng, nhưng nếu so sánh với chỗ này thì khác xa. Nhìn chỗ nào cũng thấy phong cách trang trí nơi đây đơn giản theo phong cách châu Âu nhưng lại không kém phần sang trọng. Kiều Nam Gia bước lên tấm thảm nhung mềm mại, cô đi không phát ra một tiếng động nào nhưng phản ứng đầu tiên của Kiều Nam Gia là sợ chân cô làm bẩn thảm.
Thảm to như này, giặt chắc khó lắm.
Cô vô cùng cẩn thận bước lên cầu thang.
Trong trường đồn rằng gia cảnh Bách Nhiên nghèo khó, Kiều Nam Gia vẫn luôn tin là thật, bây giờ bị dọa thế này, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý.
"Cậu chạy thi với kiến à?"
Phía trên vang giọng nói lạnh như băng làm Kiều Nam Gia giật mình dừng lại. Bách Nhiên đứng ở chỗ ngã rẽ cầu thang tầng hai, một tay cậu tựa cầu thang.
Cậu mặc áo phông ngắn tay màu đen cùng chiếc quần rộng thùng thình, đi dép lê, mắt cậu nhìn chằm chằm Kiều Nam Gia làm cô hoảng sợ.
Trước Bách Nhiên ngày nào cũng im lặng, Kiều Nam Gia mở miệng bằng một câu nói đầy hứa hẹn: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói ra ngoài đâu, tớ sẽ ôm bí mật hôm nay đến chết mới thôi!"
Bách Nhiên: "......"
Kiều Nam Gia: "Tớ còn cơ hội ra khỏi cửa mà vẫn sống không?"
Vẻ mặt Bách Nhiên không hề thay đổi: "Điên à?"
Kiều Nam Gia: "Nhưng trong trường ai cũng đồn là..."
"Nhà tôi làm kinh doanh nên có chút tiền thôi." Bách Nhiên đút tay vào túi, ngắt lời cô: "Sợ phiền nên không nói."
"À, hóa ra là như vậy."
Kiều Nam Gia tự hiểu ra.
Cô nghĩ, nếu các bạn nữ biết gia cảnh của Bách Nhiên không tồi, chắc chắn sẽ càng có nhiều bạn nữ theo đuổi Bách Nhiên hơn. Đưa một nửa sự chú ý hướng về phía Chu Ngôn Quân quả là một ý tưởng không tồi.
Chỉ là, Kiều Nam Gia vẫn không biết về sức nặng trong câu "Có chút tiền" đầy bình thản của Bách Nhiên là bao nhiêu.
Cô vẫn là một cô gái chưa hiểu sự đời, chỉ có thể lấy thước đo so sánh là gia đình bác cả - người giàu nhất mà cô biết. Bác thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, trong nhà có biệt thự, tiêu rất nhiều tiền, chắc là nhà Bách Nhiên giàu hơn một chút.
Còn về những cái khác thì cô cũng không hiểu.
Bây giờ cô cũng biết được, Bách Nhiên có thể chi ra mười vạn không chớp mắt là vì gia thế cậu không hề đơn giản. Kiều Nam Gia cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại rằng những lúc cô nghĩ Bách Nhiên là người nghèo nhưng có chí lớn.
... Cô không nên suy nghĩ tào lao như vậy nữa.
"Meo."
Đột nhiên, trong hành lang truyền đến tiếng "meo meo" thu hút sự chú ý của Kiều Nam Gia. Mèo nhỏ mềm mại đáng yêu đi tới cọ tới cọ lui cô, cổ nó có đội *vòng cổ Elizabeth để bé mèo không liếm vết thương làm vết thương bị nhiễm trùng.
*vòng cổ Elizabeth kiểu như này nha mọi người:
Vòng cổ Elizabeth là một bông hoa hướng dương dễ thương, ở giữa vòng hoa hướng dương là một cái đầu nhỏ tròn trịa với đôi mắt to, đáng yêu đến mức làm ai cũng phải thét lên.
Kiều Nam Gia chạy nhanh đến, cố kìm nén tình mẫu tử đang sôi trào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Sữa Bò Ngọt.
Bé mèo phát ra tiếng khừ khừ.
Bách Nhiên đứng sau nhìn một người một mèo, hừ một tiếng. Đúng là mèo với người giống y nhau, đều ngốc như nhau.
Kiều Nam Gia không hề biết suy nghĩ của Bách Nhiên.
Cô vuốt ve con mèo rất lâu, gần như quên mất việc chính. Kiều Nam Gia đi vào phòng đọc sách với Bách Nhiên, bên trong có cái bàn và một kệ sách chứa đầy sách, trông hơi trống. Kiều Nam Gia liếc nhìn và phát hiện một nửa số sách trên kệ không phải là tiếng Trung Quốc.
Sách trên kệ giống như để trang trí, nhìn Bách Nhiên cũng không giống người thích đọc sách.
Kiều Nam Gia thu hồi ánh mắt, lấy tài liệu để chuẩn bị luyện đề cho Bách Nhiên.
"Hôm nay chúng ta ôn lại nội dung lần trước, cơ bản đều là đề luyện tập." Kiều Nam Gia lo Bách Nhiên bị cảm, thể trạng sẽ không tốt, chỉ một số đề luyện tập là ý tưởng không tồi.
"Tôi nhớ hết kiến thức rồi, không cần ôn tập."
"Thật á?"
Kiều Nam Gia rất ngạc nhiên, không ngờ trí nhớ của Bách Nhiên lại tốt như vậy. Cô lập tức làm một bài kiểm tra ngẫu nhiên về một số phần trong nội dung cô từng dạy cậu, Bách Nhiên đều hoàn thành một cách nhanh chóng.
Kiều Nam Gia cực kỳ ngưỡng mộ.
Đây không lẽ là siêu trí nhớ trong truyền thuyết ư?
Bệnh cảm của Bách Nhiên không nghiêm trọng như người ngoài đồn thổi nhưng cũng không khá hơn là mấy. Mặt cậu tái nhợt, môi không có chút máu, khi nói chuyện giọng khàn hơn bình thường rất nhiều.
Kiều Nam Gia lo lắng về tình trạng thể chất của cậu, nhiều lần trong giờ giảng cô muốn dừng lại, nhưng cô biết Bách Nhiên chắc chắn sẽ bảo cô tiếp tục nói.
Bách Nhiên đang đọc sách, ngón tay thon dài cầm một trang lên, lật qua lật lại, tập trung đọc.
Trong thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Nam Gia hơi sợ, tưởng là ba Bách Nhiên về nhà, không biết phản ứng đầu tiên của ông liệu có tức giận hay không.
Bách Nhiên đáp lại mà không ngẩng đầu lên, cánh cửa được mở ra.
Hóa ra dì giúp việc. Dì mang một cái đĩa vào, đặt trên bàn hai ly nước trái cây, vài đĩa trái cây sấy khô và đồ ăn nhẹ. Cả quá trình dì đều im lặng, động tác trên bàn rất nhẹ nhàng, từ trước đến nay Kiều Nam Gia chưa bao giờ được người ta phục vụ ở nơi công cộng trừ nhà hàng, khách sạn nên cô thấy có chút xấu hổ.
Kiều Nam Gia nhỏ giọng nói cảm ơn, dì gật đầu cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bách Nhiên liếc nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, cậu cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt Kiều Nam Gia không khỏi dừng lại ở đồ uống và đồ ăn nhẹ thêm vài giây. Dì giúp việc vô cùng có mắt thẩm mỹ trong việc lựa chọn đĩa sứ và ly, đặt trên bàn như một bức hình sống ảo trên Instagram vậy.
"Muốn thì cứ ăn đi."
Bách Nhiên cúi đầu đọc sách nói một câu khiến Kiều Nam Gia đỏ mặt.
Bầu không khí giữa hai người lúc này khiến cô trông giống như một học sinh bị bắt quả tang khi làm việc riêng.
Cốc nước đặt cạnh Bách Nhiên trông giống như nước ép quả lê, còn Kiều Nam Gia thì đang uống nước ép nam việt quất chua ngọt. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, quang cảnh vô cùng tuyệt vời, Kiều Nam Gia nhịn không được hỏi: "Chỉ có một tháng thôi, cậu có làm được không?"
Cô không nghi ngờ chỉ số thông minh của Bách Nhiên, nhưng một tháng là quá ngắn. Thi được thì không khác gì bật hack luôn.
Nhưng mà, Bách Nhiên có thể giải thích mấy bài toán cho cô nên có lẽ cậu ấy vẫn có nền tảng từ hồi trung học nên việc học cũng không quá vất vả.
... Nếu Kiều Nam Gia biết được tất cả những kiến thức này Bách Nhiên chỉ mất một thời gian ngắn để học ở nhà, chắc cô sẽ bị tổn thương sâu sắc lắm.
Bỗng nhiên Bách Nhiên quay đi. Cậu che miệng, ho nhẹ.
"Cậu có sao không? Nếu không hôm nay nghỉ cũng được."
"Không được."
Cậu uống ngụm nước lê để làm ấm cổ họng rồi tiếp tục đọc nội dung tiếp theo. Sự tập trung như vậy khiến Kiều Nam Gia cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng.
Sao Bách Nhiên lại liều vậy?
Chỉ đơn giản là vì cậu muốn vào lớp một thôi sao?
Ánh mắt cô không khỏi dừng lại ở Bách Nhiên, khuôn mặt điềm tĩnh của cậu như có sức mạnh khiến người ta bất giác bình tĩnh lại. Lúc này, nếu người khác nói Bách Nhiên học không giỏi thì đến cả Kiều Nam Gia cũng không thể tin được.
Câu hỏi bên môi cuối cùng cũng bị Kiều Nam Gia nuốt xuống.
Cho dù lí do có là gì thì cũng không liên quan đến cô, không đến lượt cô hỏi.
Bách Nhiên đang đọc sách, nhưng điều đó không ngăn cản cậu chú ý đến từng động tác của Kiều Nam Gia. Nhìn thấy Kiều Nam Gia thỉnh thoảng nhìn lén mình, trong lòng cậu hừ một tiếng, điều này làm sự vui vẻ trong lòng cậu tăng lên.
Muốn nhìn thì cô có thể nhìn, cậu cũng không cản cô.
Trên khay có kẹo bơ cứng và đồ ăn nhẹ, Kiều Nam Gia không khỏi nhìn lại lần thứ hai, bề ngoài vẫn nghiêm túc mở sổ của mình ra và ghi lại quá trình học tập của Bách Nhiên.
Thời gian không còn nhiều, phải tăng tốc độ tiến bộ của Bách Nhiên mới được.
Kiều Nam Gia đang ghi chép, thấy Bách Nhiên đặt sách xuống nói: "Mua mấy cái này cũng không ai ăn."
Kiều Nam Gia: "Hả?"
"Mua để trang trí, nếu gần hỏng thì dì cũng vứt đi, vô cùng lãng phí."
"......."
Bỗng nhiên Kiều Nam Gia hiểu được ý của Bách Nhiên.
Đôi lúc cậu khá kỳ lạ, cho dù có mời Kiều Nam Gia ăn vặt cũng không nói thẳng mà lại chọn cách vòng vo như vậy, ngoài mặt vẫn mang theo vẻ chê bai tựa như muốn Kiều Nam Gia giúp cậu dọn rác vậy.
Kiều Nam Gia vừa xấu hổ vừa cảm động. Cô nói đúng, bạn học "Mộc Bạch Phiền" là một người kiêu ngạo nhưng cũng rất dịu dàng.
Cô lấy một viên kẹo, bóc vỏ và cho vào miệng.
Vị ngọt của sữa tan đi, Kiều Nam Gia mỉm cười ngọt ngào với cậu. Ánh mắt cong cong khi cười của cô ấy còn ngọt ngào hơn cả viên kẹo bơ cô ấy bóc ra, ngọt ngào đến mức khiến trái tim ai cũng muốn tan chảy.
Nhịp tim của Bách Nhiên bỗng tăng mạnh.
Cậu quay mặt sang một bên và tiếp tục đọc như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì cảm giác cáu kỉnh và khó chịu do cảm lạnh gây ra dường như dần dần dịu đi, tâm trạng cậu trở nên vô cùng tốt.
Có lẽ vì Kiều Nam Gia nhỉ?