Edit: Minh An
Họp lớp cấp ba, vài bạn “học sinh lớp ngoài” cũng được mời.
Không chịu nổi việc vài bạn khá thân với mình liên tục tag, một hai đòi Kiều Nam Gia tới nói chuyện, Kiều Nam Gia không từ chối nổi, đành phải đồng ý rằng cô sẽ tới tham dự.
Bách Nhiên có việc bận, hơn nữa anh cũng lười không muốn nói chuyện với người lạ, vì thế nghe Kiều Nam Gia hỏi, anh từ chối chẳng chút suy nghĩ.
Kiều Nam Gia không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Bách Nhiên.
Bách Nhiên chẳng có nhiều tình cảm với lớp 12-1 nhưng Kiều Nam Gia lại có chút tình cảm với lớp. Quan trọng hơn, cô cũng rất muốn gặp một số bạn!
Kiều Nam Gia: “Thế em đi nhé!”
Ở đầu dây bên kia, Bách Nhiên đang chuẩn bị đi họp, anh “Ừ” một tiếng: “Em không cần tự lái xe đâu, bảo chú Triệu đưa em đi.”
“Rồi rồi em biết rồi.”
Kiều Nam Gia lè lưỡi, cô ngắt điện thoại.
Cô thoải mái mặc một cái áo gió màu vàng nghệ vào, xõa mái tóc dài của mình ra, trông cô vừa xinh xắn vừa rực rỡ. Mấy năm nay cô cũng bắt đầu học cách trang điểm, theo lời Thư Ấu, gái mười tám lột xác thành một người khác hẳn.
Thật ra Kiều Nam Gia chẳng thấy mình thay đổi chỗ nào.
Chỉ là dường như cô thấy Bách Nhiên có chỗ thay đổi. Vừa giống vui vừa giống không vui.
Chú Triệu lái xe đưa Kiều Nam Gia đến quán ăn.
Mấy năm nay, đường phố Đồng Thành chẳng thay đổi gì mấy. Lúc trước, người ta suýt xoa nhìn mấy tòa nhà chọc trời, giờ nhìn nhiều thấy bình thường.
Vừa xuống xe, tới cửa quán ăn, một người đàn ông lịch lãm đeo kính nhìn Kiều Nam Gia, mơ hồ hỏi cô:
“Cho hỏi cậu là…”
Kiều Nam Gia nhìn đối phương một cách chăm chú rồi cô mới nhận ra đó là lớp phó.
Cô nở một nụ cười tươi tắn: “Tớ là Kiều Nam Gia.”
“Hả? Kiều Nam Gia á?!”
Lớp phó bất ngờ nhìn cô thêm lần nữa, không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình: “Là cậu thật nè!”
Kiều Nam Gia cười: “Sao nào? Cậu quên tớ rồi hả?”
“Sao tớ dám?” Lớp phó ngại ngùng sờ đầu, “Sao tớ quên được cơ chứ?”
“Mọi người tới hết chưa?”
“Giờ vẫn sớm, mới có vài người thôi. Cậu chờ một chút!”
Đang nói, lại có thêm một chiếc ô tô tư nhân dừng ven đường. Một bóng người cao gầy bước ra. Người ấy phong độ lịch lãm, cười mỉm. Có lẽ do ra đời va vấp nhiều rồi nên biểu cảm và hành động của cậu trưởng thành hơn mấy năm trước nhiều.
Ánh mắt người ấy hơi dừng trên người Kiều Nam Gia. Ở một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt ấy như ngừng lại.
Kiều Nam Gia thấy đối phương thì sáng mắt: “Ui Bách Ngạn! Lâu rồi không gặp!”
Bách Ngạn mím môi, cậu hơi mỉm cười, nói từ từ: “Đúng là… Lâu rồi không gặp!”
“Nghe nói cậu mở công ty chứng khoán ở phố Wall. Cậu giỏi thật đó!” Kiều Nam Gia cười tủm tỉm khen Bách Ngạn, “Chẳng giống tớ giờ làm giáo viên.”
“Giáo viên là nghề truyền tri thức, nó cao quý hơn người chỉ biết kiếm tiền như tớ nhiều.”
Quả nhiên Bách Ngạn vẫn là Bách Ngạn ấy.
Dù nhìn qua trông cậu trưởng thành hơn nhiều, cũng không gần gũi như trước nhưng nói chuyện với cậu vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, như được tắm mình trong gió xuân.
Mấy người nói chuyện với nhau vài câu rồi sôi nổi hẳn lên.
Kiều Nam Gia nhìn vài gương mặt như đã từng quen, cô nhận diện từng gương mặt một rồi mới nhận ra các bạn cũ.
Chủ đề nói chuyện của mọi người chuyển rời sang những người khác.
“Đúng rồi, Bách Nhiên không tới đúng không?”
“Chắc thế rồi. Tính như cậu ấy có thích tới những chỗ tụ tập như này đâu cơ chứ?”
“Giờ tớ vẫn thấy khó tin, không ngờ Bách Nhiên học cùng trường với chúng ta ba năm lại là con của Bách Quốc Minh. Cậu ấy khiêm tốn quá rồi ý!”
“Đúng rồi đấy. Nhìn cậu ấy chẳng giống con nhà giàu gì cả…”
Kiều Nam Gia nghe thấy họ nhắc đến hai chữ “Bách Nhiên” thì lặng lẽ dỏng tai lên nghe họ tám chuyện.
Cô vuốt cái nhẫn trên ngón áp út của mình với tâm trạng phức tạp.
Nhất là khi nghe họ nói về tin Bách Nhiên đã kết hôn.
Theo suy đoán của họ, Bách Nhiên kết hôn trong âm thầm như thế chắc chắn là do kết hôn với con gái của một nhà tài phiệt nào đó trong giới nên mới không có tin gì tuồn ra ngoài như vậy. Kiều Nam Gia thầm nghĩ, nếu lúc này cô chủ động thừa nhận, có khi họ còn nghĩ cô bị ảo tưởng sức mạnh cũng không chừng.
Động tác sờ nhẫn của cô bị Bách Ngạn quan sát được.
Bách Ngạn để ý hành động của Kiều Nam Gia, nhìn hành động này của cô, ánh mắt anh không khỏi ảm đạm đi, Bách Ngạn lại tự chế nhạo bản thân.
Nếu anh không đoán sai…
Các bạn lớp 12-1 sống khá tốt. Trong những buổi họp lớp như này, người nào có cuộc sống không ổn định thì thường sẽ không tới. Mọi người đều mặc chỉn chu, ngược lại trông Kiều Nam Gia lại hơi giản dị.
Kiều Nam Gia thấy rõ có hai bạn nữ cứ liếc mắt nhìn túi cô cầm theo rồi cúi đầu bàn tán với nhau.
Chẳng cần nghĩ cũng biết.
Chắc chắn họ nghĩ túi Kiều Nam Gia cầm theo là hàng fake.
Một giảng viên mới đi làm, tiền lương sao so được với họ?
Hơn nữa mấy năm nay Kiều Nam Gia cũng đẹp hơn nhiều, da cô cũng được dưỡng tốt. Vài bạn nam trong lớp chưa kết hôn không khỏi nhìn cô nhiều hơn chút rồi cười ha hả tiến lên bắt chuyện với cô.
Từ hồi cấp ba có mấy bạn nữ đã ngứa mắt việc Kiều Nam Gia thân với Bách Nhiên, chẳng có chút thiện cảm gì với cô. Đây cũng là điều dễ hiểu.
Kiều Nam Gia coi như không thấy gì.
Các bạn làm ăn khá khẩm tụ vào một chỗ nói chuyện với nhau, người có địa vị tụ lại một chỗ với nhau, người có ích cho công việc của nhau cũng tụ lại với nhau.
Kiều Nam Gia tránh khỏi chỗ họ nói chuyện, cô cười với tám chuyện cùng vài bạn khá thân với mình.
Nhất là lớp trưởng cũ. Lâu không gặp, trông lớp trưởng cũ càng khác hơn, giờ đã là một ông bố bỉm sữa rồi.
Lớp trưởng cũ khoe ảnh với Kiều Nam Gia làm Kiều Nam Gia vô cùng ngưỡng mộ.
……
Cùng lúc ấy.
Bách Nhiên vừa họp xong, anh về văn phòng.
Kiều Nam Gia gửi một video họp lớp cho anh xem. Anh định tắt đi nhưng vào giây phút đó, ánh mắt anh bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Bước chân anh ngừng tại chỗ. Thư ký đi sau sửng sốt hỏi: “Anh muốn làm gì ạ?”
Bách Nhiên đen mặt.
“Lập tức chuẩn bị xe để tôi ra ngoài một chuyến.”
Bao năm rồi, sao anh lại quên mất cái thằng siêu nguy hiểm tên Bách Ngạn kia chứ?
Họp lớp khá lâu, sau khi họp lớp xong còn có một số hoạt động nhỏ đằng sau.
Kiều Nam Gia gặp được mấy người bạn thân của mình. Cô đã thấy hài lòng, đang định chờ họp xong rồi về.
Sau đó, cô nhận được tin nhắn của Bách Nhiên.
Bách Nhiên: “Anh đến đón em.”
Kiều Nam Gia: “?”
Bách Nhiên cách chỗ cô đang họp lớp khá xa, sao anh phải đi đường vòng sang đây đón cô nhỉ?
Kiều Nam Gia vội trả lời: “Không cần đâu, tài xế cũng ở đây mà anh. Em sắp xong rồi, anh cứ về nhà trước đi.”
Cô không muốn để Bách Nhiên tốn thời gian đi tới đây.
Bách Nhiên: “Sắp tới rồi. Anh bảo tài xế về trước.”
Kiều Nam Gia: “……”
Người nào đó mà đã quyết định rồi thì cô chẳng thể lay chuyển được.
Kiều Nam Gia đang định trả lời tin nhắn của Bách Nhiên thì thấy mọi người chuẩn bị đi về. Cô cầm áo gió rồi mặc lên. Bách Ngạn nhìn cô, anh do dự vài giây rồi dịu dàng nói: “Trời hơi tối rồi, tớ tiện đường nên đưa cậu về luôn nhé!”
Mấy người bên cạnh nghe thấy thì nhớ tới “sóng gió yêu sớm” của hai người, bắt đầu sôi nổi đùa vui.
“Kiều Nam Gia, cậu cho lớp trưởng một cơ hội đi!”
“Trời ơi, cuối cùng câu chuyện tình yêu tuổi học trò bao năm nay cũng sắp có trái ngọt rồi hả?”
Tiếng ồn ào càng lớn, không chờ Bách Ngạn giải thích, Kiều Nam Gia đã nói: “Tớ kết hôn rồi, các cậu đừng đùa nữa!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chắc do không ai ngờ Kiều Nam Gia lại kết hôn trong âm thầm như vậy, còn chẳng mời bạn cùng lớp tới ăn cưới nữa. Chắc cô không cưới được người tử tế nên không muốn nói cho mọi người.
Ánh mắt mọi người lập tức ẩn chứa sự đồng cảm.
“Chồng cậu đâu rồi? Sao hôm nay cậu tới không mang theo người nhà vậy? Lần sau nếu gặp thì ăn với nhau một bữa nhé, có gì cũng giúp được nhau trong công việc.”
“Đúng rồi, chồng cậu là ai vậy? Bạn đại học của cậu à?”
“Nè nè, đừng hỏi nữa, việc riêng của người ta!”
Đang lúc mọi người đoán liên tục trong lòng thì cửa bị gõ rồi đẩy ra.
Người đàn ông với gương mặt lạnh lùng chẳng khác gì mấy năm trước, chỉ có điều khí lạnh quanh người anh đã nhiều hơn rồi. Ánh mắt anh quét qua đám người một cái rồi bắt trúng Kiều Nam Gia.
Đột nhiên ánh mắt Bách Nhiên chuyển sang người Bách Ngạn.
Một tay anh đút túi quần, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn Bách Ngạn nhưng lại nói với Kiều Nam Gia.
“Đi được chưa?”
“Bách Nhiên? Kiều Nam Gia? Hai cậu…”
Kiều Nam Gia nhìn qua chỗ Bách Nhiên, cô hơi thẹn thùng: “Chồng tớ.”
Ồn ào…
……
Chuyện xảy ra ở buổi họp lớp nằm ngoài dự đoán của Kiều Nam Gia.
Làm cô thấy lo lắng hơn là cả quá trình tâm trạng Bách Nhiên đều rất xấu. Về nhà anh vẫn giữ khư khư gương mặt đen như mực không có biểu cảm gì.
Kiều Nam Gia đành phải cẩn thận túm lấy ống tay áo anh: “Em xin lỗi. Lần sau em không đi họp lớp nữa đâu.”
Chẳng thú vị như cô nghĩ, cũng chẳng có ai cô nhất định phải gặp.
Bách Nhiên mím môi, giọng anh nhẹ nhàng: “Anh không quan tâm điều này.”
“Hả?” Kiều Nam Gia mở to mắt.
Sau một lúc lâu yên lặng.
Bách Nhiên quay mặt đi nhìn thẳng vào Kiều Nam Gia, anh mạnh mẽ nói: “Thằng cha Bách Ngạn kia nhìn lén em mà em không biết à?”
Bách Ngạn?
Kiều Nam Gia cứng họng.
Cả quá trình hai người đều rất trong sáng, ngoài mấy lời khách sáo ban đầu thì cô chẳng nói thêm câu nào với Bách Ngạn nữa, hơn nữa cô còn chẳng giao lưu ánh mắt với Bách Ngạn nữa.
Hơn nữa mọi chuyện cũng qua lâu lắm rồi.
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Không, anh không yên tâm cậu ta.” Trí nhớ Bách Nhiên tốt, hơn nữa anh còn ghi thù lâu, lúc trước Bách Ngạn đứng trước mặt anh tuyên bố cái gì anh còn chưa quên câu nào đâu! Bách Nhiên bá đạo, vô lý, cứng đầu, y như một đứa trẻ vậy. Nhìn anh như này, Kiều Nam Gia không nhịn cười nổi.
“Em cười gì thế?”
Bách Nhiên càng khó chịu hơn.
Nhìn Kiều Nam Gia cười tươi như hoa, Bách Nhiên nhanh chóng nghĩ tới thằng cha Bách Ngạn kia nhìn cô vợ xinh đẹp của mình. Là người thì đều động lòng cả thôi.
Bách Nhiên có thể thông cảm cho kẻ bình thường như Bách Nhiên nhưng không thể tha thứ cho việc Bách Ngạn vẫn còn nhớ thương Kiều Nam Gia.
“Em cười anh đấy! Em mới là người phải lo anh bị người khác cướp đi mới đúng, ai ngờ anh lại ghen ngược lại cơ chứ!” Kiều Nam Gia cười đỏ cả mặt, trong lòng cô ngọt ngào như dính mật, gần như hòa tan cô.
Cô thích dáng vẻ anh quan tâm tới mình, vừa bá đạo vừa đáng yêu, chẳng giấu giếm chút nào cả.
“Không cho em cười.”
“Rồi rồi… Phụt!”
“Này Kiều Nam Gia!”
“Rồi rồi rồi!” Bách Nhiên gọi như vậy, đúng là hơi dữ thật. Kiều Nam Gia ôm lấy eo anh, cọ vào ngực anh như lấy lòng.
“Không cười anh nữa, được chưa?”
“Bồi thường của anh đâu?” Bách Nhiên vô cảm hỏi nhưng giọng anh dịu hơn nhiều.
“Rồi, bồi thường cho anh nè!”
Kiều Nam Gia nhón chân.
“Thơm anh, ôm anh một cái, đủ chưa?”
“Vẫn thiếu.” Bách Nhiên hôn môi cô, “Yêu anh.”
Mặt Kiều Nam Gia đỏ lên: “Anh đừng giở trò đồi bại!”
“Rồi.”
Bách Nhiên dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Trừ khi ở nhà.”
Kiều Nam Gia: “……”
Không ai ngờ được thiên tài lạnh lùng Bách Nhiên oai phong trong thương trường ở nhà lại như này.
Đúng là Kiều Nam Gia đã gục trước Bách Nhiên thật!