Edit: Minh An
Các món được bưng lên, món nào cũng được trang trí cẩn thận, đa dạng về hương vị và màu sắc. Đầu tiên Lâm Thiên Thiên chụp mấy bức ảnh sau đó cẩn thận chọn vài tấm đăng lên vòng bạn bè.
[Cảm ơn bạn trai đã mời chị em chúng em ăn tiệc lớn @Lạc Tử Nam!]
Giữa trưa Kiều Nam Gia ăn ít nên lúc này bụng cô đã réo ầm lên rồi. Hương vị các món ăn ở nhà hàng này không tồi, trang trí cũng đẹp mắt, chỉ là trong chiếc đ ĩa màu trắng đủ kiểu dáng kia chẳng có bao nhiêu thức ăn.
Sợ là sau khi ăn xong chẳng ai no cả.
Cô vốn không định chiếm hời của Lâm Thiên Thiên, vì thế cô cứ ngồi yên ở chỗ uống trà, uống đến mức no bụng.
Lâm Thiên Thiên thấy thế thì nở nụ cười chứa dao găm: “Món nào trong nhà hàng này cũng ngon. Gia Gia à, cậu xem, đến cả trà cậu cũng uống hăng say thế kia cơ mà! Nếu cậu thấy trà ngon thì bảo phục vụ mang thêm chút trà lên đi, hẳn là họ không thiếu trà đâu.”
Lời trong ý ngoài đều thể hiện rõ sự chê bai, chê Kiều Nam Gia quê mùa, chưa trải sự đời.
Mấy người đang ăn cơm cũng hơi dừng một chút.
Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng cảm thấy xấu hổ. Họ muốn nói đỡ cho Kiều Nam Gia một chút nhưng tiếc là họ còn chưa nuốt tôm hùm trong miệng.
Lời này nói lại không được mà không nói cũng chẳng xong. Đúng là làm người ta khó xử.
Kiều Nam Gia nghe vậy thì cười cười, cô hơi thẹn thùng, chẳng giận tí nào: “Từ chối thì mất lịch sự quá. Cảm ơn cậu nhé!”
Lâm Thiên Thiên bị nghẹn chết.
Làm sao cô ta ngờ được Kiều Nam Gia sẽ tiếp lời mình sau đó bảo phục vụ mang thêm trà lên?
Sao Kiều Nam Gia có thể bảo phục vụ mang trà lên ở chỗ này được? Có khác gì quỷ nghèo đâu chứ?
Khinh bỉ không được, còn bị phản lại, mặt Lâm Thiên Thiên đen như đít nồi, suýt nữa cô ta trở mặt ngay trên bàn ăn.
May là Lạc Tử Nam vẫn để ý tình hình bên này. Cậu cũng tham gia chủ đề này, cười bảo: “Trà hả? Tớ lấy cho cậu nhé!”
Thật ra đây là lần thứ hai cậu ta tới nhà hàng này, lần trước đi cũng là được người ta mời.
Lạc Tử Nam định khoe khoang, muốn nhìn dáng vẻ mấy bạn nữ ngây thơ si mê nhìn mình.
Đắt thì đắt thật.
Nhưng đáng.
Giờ phút này, lòng hư vinh của Lạc Tử Nam bùng nổ.
Ôn Ngọc cũng sợ mọi chuyện xấu hổ, cô nàng vội gắp cho Kiều Nam Gia một con tôm to: “Gia Gia, cậu cũng ăn chút đi. Cứ như có mình tớ ăn thôi vậy. Con tôm nay to thật đó!”
“Làm gì có đâu?” Lạc Tử Nam hớn hở, “Thiếu thì gọi thêm.”
Kiều Nam Gia bảo: “Các cậu cứ ăn đi, tớ không thích ăn hải sản.”
Lâm Thiên Thiên lại rất tự giác, cô ta vui sướng: “Thôi kệ đi. Để tớ ăn tôm cho, cậu ăn chút thịt đi.”
Bầu không khí bình thường trở lại – nhìn bề ngoài là vậy.
Ăn một bữa cơm hết một hai tiếng gì đó. Kiều Nam Gia buồn chán, cô lại không tiện cầm điện thoại lên chơi, vì thế cô chỉ có thể nghe Lạc Tử Nam làm như vô tình khoe khoang.
Nói đến mức cô nghe mệt đầu.
“Đúng rồi, bạn trai cậu đâu?”
Lạc Tử Nam làm như vô tình hỏi: “Người bình thường không trả nổi tiền học khoa tài chính ở trường đại học S đâu.”
“Đúng rồi đấy.” Lâm Thiên Thiên tiếp lời, “Ở đó học sinh không giàu cũng sang, nhiều người bắt đầu khởi nghiệp từ hồi còn học đại học. Chắc chắn bạn trai cậu được ưu ái mới vào được.”
“Tớ…”
Lâm Thiên Thiên kéo tay bạn trai, nói tiếp: “Tử Nam, hình như gần đây bạn trai cậu ấy khá thiếu tiền. Nếu được anh giúp cậu ấy được không?”
“Ồ? Trẻ thế đã bắt đầu khởi nghiệp rồi à. Đúng là gan hơn người! Hay là như này, tớ quen mấy anh chị học tài chính, hôm nào ra ngoài ăn một bữa đi. Nếu tầm nhìn cậu ấy tốt tớ cũng muốn trao đổi việc làm ăn một chút.”
……
Hai người kẻ tung người hứng như đã tập trước rồi. Hai người còn lại thấy vậy thì vội bảo mình no, muốn về ký túc để ngắt lời. Trần Niếp Niếp còn bảo dạ dày cô nàng không khỏe nên muốn về nghỉ ngơi.
Đột nhiên Kiều Nam Gia ngồi ngay ngắn, cô khách sáo nói: “Cảm ơn ý tốt của các cậu nhưng chuyện của cậu ấy cậu ấy tự xử lý được, không cần các cậu phiền lòng.”
“Đừng vậy chứ, chúng ta là người một nhà mà.” Lâm Thiên Thiên không muốn buông tha cho cơ hội ngàn năm có một này.
“Tính tiền thôi.”
Trên mặt Kiều Nam Gia không còn sự ấm áp nữa, cô lấy tiền trong ví ra: “Cậu chẳng phải là ai của tớ, tớ không muốn chiếm hời. Chỗ tiền này tớ sẽ trả đủ cho cậu.”
Hiếm khi Kiều Nam Gia tức giận, nhưng bữa Hồng Môn Yến này cô chịu đủ rồi. Hai người bắt nạt cô thì thôi, họ còn móc mỉa rồi cười nhạo Bách Nhiên. Kiều Nam Gia không muốn cãi nhau với người khác, cô chỉ muốn thanh toán hết chỗ tiền rồi phủi sạch quan hệ với Lâm Thiên Thiên.
“Sao cậu lại giận? Gì đến mức đó đâu?” Lạc Tử Nam muốn làm dịu bầu không khí.
Kiều Nam Gia thấy cạn lời.
Mấy người tới chỗ tính tiền, bầu không khí vừa im lặng vừa xấu hổ. Cả quá trình Kiều Nam Gia chẳng nói lời nào, cô chẳng muốn cho mấy người kia thể diện nữa.
Lạc Tử Nam lấy thẻ ngân hàng ra. Cậu ta nghĩ thầm, chờ chút nữa không cho Kiều Nam Gia trả tiền thì bầu không khí sẽ bình thường trở lại thôi.
Cô gái trẻ tuổi à, lúc nào cũng trọng thể diện, chứ không trả tiền thật đâu.
Cậu hiểu hết.
“Tất cả hết 33200. Thưa anh, anh muốn trả tiền bằng phương thức nào?”
Thu ngân cười rất tươi nhưng lời nói ra làm mấy người xung quanh lập tức hóa đá.
… Hơn 30000?
Không phải đây chỉ là bữa cơm mấy ngàn thôi sao?
Vẻ mặt Lạc Tử Nam lập tức trở nên sợ hãi.
Cậu ta không dám tin vào tai mình: “Cô bảo bao nhiêu cơ?”
Thu ngân đứng ở quầy cười tủm tỉm nhắc lại.
“Không thể nào.” Lúc này, Lạc Tử Nam cũng không muốn giả làm người giàu nữa. Tiền sinh hoạt tháng này vừa mới tới tay cậu, cậu có điên mới tiêu nhiều tiền như vậy chỉ vì bữa cơm này.
Cậu vội mở hóa đơn kiểm tra kỹ lại. Lâm Thiên Thiên cũng tiến lên.
Ánh mắt hai người dừng ở một cột số lượng.
“Sao tôm này… đắt đến vậy?”
Mặt Lâm Thiên Thiên trắng bệch, nói: “Tôi gọi theo đầu người mà?”
Thu ngân cười dịu dàng: “Cô gái à, chắc cô nhìn nhầm đơn vị rồi.”
Đột nhiên Lâm Thiên Thiên cứng họng.
Nhớ đến mấy con tôm to kia, mặt cô ta tái mét.
“Không đúng! Tôm của mấy người quý như nào mà sao bán đắt thế? Cẩn thận tôi báo Cục quản lý giá đấy!” Lâm Thiên Thiên vừa giận vừa sợ, dù sao chỗ tôm đó đều do cô ta gọi.
Trong lúc mấy người cãi cọ, giám đốc đã tới quầy thu ngân.
Nghe vậy, ông nở nụ cười lịch sự, khách sáo giải thích: “Chào cô. Đúng là tôm không đắt đến vậy. Nhưng những con tôm ấy đều được vận chuyển tới nhà hàng vào rạng sáng mỗi ngày, chúng rất tươi. Hơn nữa còn được đích thân chủ bếp vốn làm ở khách sạn nổi tiếng chế biến, hương vị rất tươi ngon. Nếu cô có thắc mắc gì thì có thể hỏi tôi – giám đốc nhà hàng này.”
Lạc Tử Nam đen mặt. Nay cậu ta đã mất đủ thể diện rồi, giờ còn ầm ĩ ở đây, thu hút sự chú ý của người khác nữa. Cậu ta không lấy lại nổi mặt mũi.
Cậu ta cắn môi, định móc thẻ ra thanh toán.
Không ngờ Lâm Thiên Thiên túm chặt tay cậu ta, kiên quyết nói với mấy người còn lại: “Không ngờ bữa nay hết nhiều thế. Để mình Tử Nam trả hết thì nghe chừng không quá hay. Như này nhé, mọi người cùng chia tiền tôm, chỗ còn lại coi như cậu ấy mời được không?”
Nghe qua thì lời này rất có lý, nhưng nghĩ lại thì mấy món rau dưa khác hết bao nhiêu đâu? Chủ yếu là tiền tôm, tính ra thì là chia đều tiền ăn.
Ôn Ngọc hơi xấu hổ: “Tiền sinh hoạt tháng này của tớ không đủ trả tiền tôm…”
Trần Niếp Niếp cũng nhíu mày: “Cậu nói lý chút đi, là do cậu không nhìn kỹ giá tôm chứ?”
“Các cậu không định trả tiền à?”
Lâm Thiên Thiên định phá hỏng mối quan hệ.
“Kiều Nam Gia, không phải cậu bảo cậu muốn thanh toán tiền ăn của mình sao? Cậu trước đi!”
Kiều Nam Gia vô cùng lý trí: “Cậu bảo chia đều tiền tôm nhưng tớ chưa ăn một con nào.”
“Cậu!”
Lâm Thiên Thiên tức không thở nổi, suýt thì hộc máu. Đáng buồn thay, cô ta tự đào hố cho mình, vì thế cô ta nghẹn họng, không tìm được lý do phản bác Kiều Nam Gia.
Ôn Ngọc nói nhỏ: “Với cả cậu cũng ăn tôm của Kiều Nam Gia. Một người ăn hai con, có phải cậu cũng nên trả gấp đôi số tiền không?”
Vào giây phút ấy, mặt Lâm Thiên Thiên hết trắng lại đỏ, dáng vẻ cứng họng của cô ta nhìn rất ngu ngốc.
Đến cả Lạc Tử Nam cũng thấy ngại thay cô ta, không định nói đỡ cho cô ta.
Nhìn chỗ hóa đơn trước mặt này, trả không được mà không trả cũng không xong. Tuy rằng nhân viên thu ngân đều rất khách sáo, không khinh thường họ vì họ không trả tiền cơm nhưng mấy người khách đi qua quầy thu ngân đều dùng ánh mắt thâm ý nhìn mấy người đứng trước quầy thu ngân, da mặt có dày đến mấy cũng không chịu nổi.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Giọng cậu rất lạnh, không nghe được cảm xúc trong đó: “Sao cậu ở đây?”
Kiều Nam Gia lạnh run người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô từ từ dịch người qua thì liếc thấy con mắt đen láy của ai đó.
Bách Nhiên mặc áo khoác nỉ màu đen, vóc dáng cao gầy. Cạnh cậu là một người đàn ông đứng tuổi lịch sự và phong độ.
Người kia cười hỏi: “Cậu Bách, đây là…”
Bách Nhiên: “Người nhà tôi.”
“À à.”
Kiều Nam Gia nghe mấy chữ “người nhà” mà đỏ bừng mặt. Chắc cô không ngờ Bách Nhiên lại dùng từ ngữ đó để nói về quan hệ giữa hai người.
Người nhà à… Cứ như hai người họ đính hôn với nhau rồi ấy.
Ánh mắt Bách Nhiên vẫn luôn dừng ở người Kiều Nam Gia, cứ như những người khác chẳng có quan hệ gì với cậu vậy. Đương nhiên cậu cũng chẳng để ý ánh nhìn của mọi người với mình.
Đối diện với ánh mắt sáng quắc của cậu, Kiều Nam Gia không nhịn được nói nhỏ đi: “Bạn trai bạn cùng phòng tớ mời cơm. Nhưng sao cậu ở đây?”
Kiều Nam Gia không thể ngờ được Bách Nhiên vừa thỏa thuận được mối làm ăn lớn đầu tiên của mình ở phòng riêng.
Bách Nhiên lấy thẻ trong ví ra: “Tính chung đi.”
“Ớ, như này không hay lắm…”
Ôn Ngọc hơi xấu hổ.
Lâm Thiên Thiên bất ngờ mở to mắt, không ngờ Bách Nhiên lại có tiền.
Giám đốc nhìn thẻ trong tay Bách Nhiên thì đổi sắc mặt, bỗng nhiên mồ hôi ông tuôn ra như suối: “Xin lỗi, không ngờ những vị khách này là bạn cậu…”
“Không sao.”
Kiều Nam Gia ngạc nhiên hỏi: “Đây là?”
Bách Nhiên cất thẻ đi, cậu nhẹ nhàng giải thích: “Chỗ này do nhà tôi đầu tư.”
Những người khác ngây ngốc: “!!!”
Chỗ này bao nhiêu tiền cơ chứ?
Người đàn ông trung niên rời đi trước. Bách Nhiên lạnh lùng liếc mấy người kia một cái rồi nói: “Nhờ mọi người chăm sóc Gia Gia nhà tôi.”
“Là việc nên làm mà.” Lâm Thiên Thiên sợ trắng mặt, cô ta sợ Kiều Nam Gia mách Bách Nhiên.
Những người khác cũng liên tục gật đầu.
Bách Nhiên vươn tay nắm lấy tay Kiều Nam Gia. Khuôn mặt lạnh như băng của cậu dịu dàng hơn nhiều.
“Đi thôi.”
Cậu đưa Kiều Nam Gia rời đi, để những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
“Các cậu có biết cậu ấy là ai không?”
Nghĩ đến gì đó, vẻ mặt Lạc Tử Nam thay đổi, “Chỗ này… Không phải của Bách thị sao?”
“Bách thị?”
Mặt Lâm Thiên Thiên cũng tái đi.
Kiều Nam Gia đi theo Bách Nhiên. Lòng bàn tay cậu ấm áp, sưởi ấm cho cô trong trời đêm lạnh lẽo.
Kiều Nam Gia muốn hỏi cậu theo bản năng: “Bách Nhiên… Chuyện vừa rồi là sao vậy?”
“Cậu cứ nghĩ linh tinh gì thế?”
Mặt Bách Nhiên vô cảm trả lời: “Tôi không định thừa kế sản nghiệp của gia đình không có nghĩa tôi đoạn tuyệt quan hệ với ba, không có tiền trong người.”
“Hả? Thật á?”
Kiều Nam Gia dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Không phải cậu bảo cậu đang làm thêm kiếm tiền sao?”
“Định giải thích với cậu sau.” Bách Nhiên quay đầu lại, giọng điệu hung dữ nhưng không nhịn được nhéo mặt cô, “Trước đấy chưa làm xong, bây giờ công ty cũng đi vào hoạt động bước đầu rồi. Nhưng chưa có thành tựu gì nên chưa nhắc tới.”
“Công ty?!”
“Ừ.”
Đèn đường phủ lên người cậu làm mặt cậu ấm áp hơn nhiều.
Cậu nói: “Tuy rằng tôi rất vui khi thấy cậu phiền lòng vì mình. Nhưng tôi không phải đồ bỏ đi chỉ biết ăn bám nhà họ Bách.”
“Dù là việc học hay là năng lực.”
“Tôi cũng sẽ tự chứng minh bản thân.”
“Nhưng tớ không muốn cậu vất vả đến thế…”
Đột nhiên mắt Kiều Nam Gia đỏ lên.
Ra là mấy nay Bách Nhiên bận vì xử lý chuyện ở công ty. Cô biết Bách Nhiên làm việc luôn dùng hết tâm sức của mình. Chỉ là cô cảm thấy thương cậu.
Ánh mắt Bách Nhiên sâu thẳm.
Cậu nói: “Không kiếm tiền thì sau này nuôi cậu kiểu gì?”
“Hả?”
“Cậu cứ làm bà chủ đi.”
Kiều Nam Gia mở to mắt, mặt cô đỏ bừng lên.
“Cậu nói gì thế?”
“Tôi bảo.”
Bách Nhiên mím môi rồi đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
“Tôi muốn để sau này cậu có thể đi làm việc mình thích, không phải lo lắng điều gì cả.”