Editor: Minh An
Beta: E. Coli
Hôm sau.
Thời tiết mùa thu se lạnh, gió thổi vù vù.
Sáng sớm, mây đen giăng đầy trời. Sương dày bao phủ cả vùng trời, che kín những tia nắng mặt trời. Ở chân trời chỉ có một vệt sáng nổi bật giữa nền trời lạnh băng.
Kiều Nam Gia tỉnh lại thấy có hai cái quần tất lót nhung ở mép giường.
Có một số bạn học sinh vì đẹp mà dù trời mưa gió, thậm chí là có tuyết rơi cũng đi chân trần. Mà ở trong mắt mẹ cô, trời chỉ hơi lạnh xíu thôi có nghĩa là mùa đông đã đến rồi.
—— Có một loại lạnh, tên là "Mẹ cảm thấy con lạnh".
Kiều Nam Gia bất đắc dĩ cất quần tất lót nhung vào trong tủ.
Đầu tiên cô mở Weibo ra, cuộc trò chuyện dừng lại ở mấy tin nhắn nửa đêm qua cô gửi.
Không biết cả đêm qua đi, mèo và người có khỏe không.
Ngón tay Kiều Nam Gia nhẹ nhàng gõ trên màn hình, gửi tin nhắn đi.
[Nam Gia Có Cá: Bạn học Bách, hôm nay mèo có khỏe không?]
......
Đêm qua ngủ không ngon, Kiều Nam Gia không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài, vô cùng buồn ngủ. Cô không mở nổi mắt, lúc đánh răng suýt nữa ngã đập đầu trong phòng tắm.
Haizz.
Quá mệt rồi.
Trong gương hiện ra khuôn mặt trái xoan với mái tóc lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ hiện lên nét tiều tụy, đôi mắt hạnh có tơ máu, cực kỳ giống mấy lập trình viên thức trắng đêm tăng ca suốt một tuần. Kiều Nam Gia cảm giác thân thể mình như bị đào rỗng.
Kiều Nam Gia còn nhớ rõ, hồi tốt nghiệp cấp hai, vì để ăn mừng bọn họ được tự do, giải phóng, Thư Ấu đưa cô trốn ra tiệm net chơi.
Thư Ấu ngồi chơi LOL cả đêm còn Kiều Nam Gia ngủ quên trời quên đất.
Chắc là cô già rồi.
Kiều Nam Gia thay quần áo xong sau đó đổ nước vào bình giữ ấm. Bỗng nhiên điện thoại cô có thông báo.
"Đinh."
Âm thanh quen thuộc vang lên, Kiều Nam Gia khôi phục sức sống ngay lập tức. Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Khi nhìn thấy nội dung hiện ra, cô không khỏi mở to hai mắt để nhìn, quên cả buồn ngủ. Cô cảm động đến suýt nữa che miệng lại mà khóc.
Trời ơi, thế mà nam thần chủ động nhắn tin cho cô!
Trên màn hình là giao diện của tin nhắn.
[Mộc Bạch Phiền: Còn sống.]
Nhận được tin nhắn, Kiều Nam Gia như được tiêm một liều thuốc kích thích. Cô như được sạc đầy pin, tràn ngập sức sống. Nếu không phải thời gian không cho phép, có lẽ cô còn sướng đến mức chạy hai vòng trên sân thể dục cơ!
Nhưng mà, nhắc đến thời gian...
Ánh mắt Kiều Nam Gia dừng trên điện thoại.
Toi rồi, muộn học rồi!
***
Kết quả bài kiểm tra khảo sát vừa rồi của khối 11 không được tốt cho lắm.
Trừ Bách Ngạn vẫn giữ vững vị trí đầu tiên cùng Bách Nhiên giữ vững giữ vị trí cuối cùng thì tổng điểm trung bình của cả khối có xu hướng đi xuống.
Bởi lẽ dù bài khảo sát nằm ngay sau kỳ nghỉ nhưng các bạn học sinh vẫn chọn đi chơi trong lo lắng thay vì ở nhà ôn bài.
Nghe nói sau khi có kết quả, các thầy cô còn ngồi họp với nhau, thầy cô chủ nhiệm bị nói rất nhiều nên lần chắc chắn sau lần họp phụ huynh sắp tới, có rất nhiều gia đình sẽ gà bay chó sủa.
Kiều Nam Gia giành được thành tích cao nhất trong lớp, thứ hạng trong khối của cô còn cao hơn vài bậc.
Ba Kiều mặc áo khoác da mới mua vô cùng hãnh diện đi họp phụ huynh. Ông sung sướng cầm giấy khen về nhà. Có lẽ đây là lần duy nhất trong năm ông đi họp được khen nhiều đến như vậy.
Sau khi phụ huynh về nhà thì địa ngục sẽ mở cửa để chào đón các bạn học sinh.
Cứ hai tuần sẽ có một bài kiểm tra thường xuyên, một tháng sẽ có bài kiểm tra tháng.
Hôm nay là ngày làm bài kiểm tra thường xuyên. Nhưng lần này cũng có chia phòng, hình thức khá giống như thi tháng.
Trên đường đi, các bạn học cứ trầm ngâm, thở ngắn than dài như bị nỗi u buồn bám vào người. Nhìn tình hình này, nếu lần này đạt điểm cao thì may ra họ mới thoát khỏi địa ngục trần gian kia.
Mắt thấy còn hơn mười phút nữa là bắt đầu tính giờ làm bài, Kiều Nam Gia trên đường chạy như điên.
"Thưa thầy em vào lớp!"
Giọng cô nói cực vang dội. Cô thở phì phò, mồ hôi đầy đầu, gương mặt đỏ bừng lên. Tất cả mọi người trong phòng thi đều ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lần đầu tiên Kiều Nam Gia đến muộn vào hôm kiểm tra, điều này làm cô cảm thấy hơi xấu hổ. Thầy giám thị còn cố ý muốn dạy dỗ cô vài câu, xụ mặt nói: "Giờ nào rồi mà em mới đến? Thi đại học cũng định đến muộn như vậy sao? Em không có khái niệm thời gian hả?"
Thầy giáo còn chưa nói xong thì có người nghiêng người đi ngang qua Kiều Nam Gia.
Dáng người cậu thon dài, mặc đồng phục, tay chỉ cầm một túi đựng bút trong suốt, không coi ai ra gì đi đến chỗ của mình.
"Em đứng lại!" Thầy giám thị chỉ vào cậu, nháy mắt tức giận đến xanh mặt, "Bách Nhiên, ai cho em vào? Tôi đồng ý cho em vào rồi sao?"
Bách Nhiên đứng tại chỗ đưa lưng về phía bục giảng.
Đón nhận tầm mắt cùng sự chú ý từ mọi người, cậu chầm chậm xoay nửa khuôn mặt lại, đuôi mắt mảnh khảnh cong lên, ngay cả giọng nói cũng rất thèm đòn.
"Chuông chưa kêu, em cũng không đến muộn, sao lại không cho em vào?"
Suýt chút nữa thầy giáo không giữ nổi sự bình tĩnh của mình: "Em..."
Đinh linh linh ——
Chuông vào học vang lên đúng giờ, đã đến giờ phát đề thi. Bách Nhiên khách sáo gật đầu, vẻ mặt vô cùng thờ ơ: "Thầy ơi phải phát đề rồi."
......
Cả phòng yên tĩnh.
Không biết là ai ngồi tại chỗ không nhịn nổi bật cười.
Lần này các thầy cô giám thị đều là những người khó chơi, nếu bắt được học sinh nào phạm lỗi là sẽ châm chọc vài phút. Phần lớn các bạn học sinh ngồi trong này cũng đã từng phải ngậm đắng nuốt cay nhịn thầy cô rồi, hiếm khi thấy được thầy cô cạn lời, đúng là vô cùng hả hê.
Kiều Nam Gia đứng ở cửa vẻ mặt vô tội: "Thưa thầy, em..."
"Vào vào vào, không có mắt nhìn à?" Thầy giáo hung dữ phất tay, nhanh chóng đi phát bài thi.
Nếu tiếp tục trì hoãn thời gian không phát đề, lát nữa mà thầy tổng phụ trách đi qua thì ông cũng không biết phải nói gì.
Kiều Nam Gia về chỗ của mình.
Cô ngồi cùng tổ với Bách Nhiên, chỗ ngồi của hai người chỉ cách một bạn nam ngồi ở giữa. Cô ngồi bàn thứ ba, Bách Nhiên ngồi bàn thứ năm. Hai người chính là mục tiêu mà thầy giám thị dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm vào.
Nhưng đáng tiếc một người thì vừa buồn ngủ vừa múa bút thành văn, người kia thì viết xong tên là nằm bò ra bàn ngủ. Cả giờ kiểm tra hai người đều không vi phạm quy chế thi.
Ban đầu thầy giáo còn nhìn chằm chằm hai người, nhưng nhìn mãi cũng thấy chán.
Đêm qua Bách Nhiên cũng không ngủ ngon. Sáng sớm dì giúp việc vừa đến cậu liền ném mèo con cùng một đống đồ đạc cho đối phương, sau đó đến trường ngủ bù.
Nghĩ đến việc tối về lại tiếp tục bị cái thứ phiền phức kia dày vò, tâm trạng Bách Nhiên càng kém, cậu ngủ cũng không quá ngon.
Hình như cái bàn của cậu rung nhè nhẹ nhưng biên độ lại càng lúc càng lớn. Bởi lẽ khi bạn nam ngồi trước Bách Nhiên đá Kiều Nam Gia, lưng cậu ta dựa vào ghế nên cũng xô xô đẩy đẩy bàn Bách Nhiên.
Rất có quy luật.
Chỉ số bực bội của Bách Nhiên cứ tăng lên vù vù, đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra.
Kiều Nam Gia đang gặp một khó khăn không nhỏ.
Bạn nam ngồi phía sau cô có tiếng thích đánh nhau, khi kiểm tra toàn đi chép bài người khác. Sau khi cậu ta nhận ra cô là học sinh giỏi của 11-3 thì đá ghế cô muốn cô lộ bài thi ra cho cậu ta chép.
Kiều Nam Gia đang buồn ngủ, sau khi bị đá ghế ngược lại cô tỉnh táo hơn không ít.
Cô không khuất phục trước thế lực tàn ác, giả bộ không biết gì vùi đầu làm bài thi.
Bạn nam phía sau cũng không muốn buông tha cho cô, nhân lúc thầy giám thị ra cửa nói chuyện với thầy tổng phụ trách thì hạ giọng nói: "Mau đưa tao xem bài mày, nếu không tan học mày chết chắc!"
Cậu ta lại dùng sức một chút đá ghế của Kiều Nam Gia.
"Bụp!"
Tiếng này không phải là của ghế của Kiều Nam Gia phát ra, mà phát ra từ ghế của bạn nam ngồi phía sau cô. Ghế của cậu ta bị đá văng ra lối đi nhỏ. Tiếng vang cực lớn, làm Kiều Nam Gia giật mình.
Thầy tổng phụ trách cùng thầy giám thị nghe được tiếng động chạy vọt vào, thấy một màn như vậy ngay lập tức lạnh mặt: "Sao lại thế này?"
"Bạn ấy đá ghế em!"
"Bạn ấy đá ghế em!"
Kiều Nam Gia cùng bạn nam kia trăm miệng một lời chỉ về phía sau. Chỉ khác là Kiều Nam Gia chỉ vào bạn nam đó, còn bạn nam chỉ vào Bách Nhiên.
Hai người đều sửng sốt. Bạn nam mắng một câu thô tục tức muốn hộc máu.
Kẻ đầu têu Bách Nhiên ngồi yên trên ghế, mặt vô cảm.
"Mạc Tử Hàm, Bách Nhiên, hai cậu ra đây! Cả bạn nữ kia cũng ra đây ngay! Những người còn lại tiếp tục làm bài!"
Kiều Nam Gia lần đầu được trải nghiệm cảm giác bị gọi ra ngoài trong giờ kiểm tra.
Bách Nhiên một tay đút túi quần đi phía trước, Kiều Nam Gia đi sau Bách Nhiên. Cô lo lắng không biết tiếp theo sẽ gặp phải việc gì, mình lại còn chưa làm bài xong nữa.
Nhưng không thể không nói, cô cảm thấy hơi biết ơn Bách Nhiên.
Nếu không nhờ Bách Nhiên thì có lẽ hôm nay cô chỉ có thể trèo tường về nhà rồi.
Đương nhiên, chưa chắc cô đã trèo được tường.