Khuyên mãi mới tiễn được Bùi Nguyệt đi, rèm lều rơi xuống, Chung Yến Sanh bỗng nghe thấy tiếng nước chảy rào rào. Vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy Tiêu Lộng chẳng biết từ lúc nào đã đi từ giữa bể thuốc đến cạnh bể, một tay đặt lên thành bể chống cằm, nhìn cậu không chớp mắt.
Định Vương Điện hạ có đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đen thẳm ẩn hiện sắc xanh, như những viên lam bảo thạch trị giá liên thành do các phiên bang tiến cống, mang nét anh tuấn phong tình của ngoại tộc. Lúc này, hắn xõa tóc xuống che khuất nửa khuôn mặt, làm dịu đi phần nào khí chất sắc bén, chỉ mặc một chiếc áo mỏng dựa vào đó, trông như một diễm quỷ đang chờ câu hồn đoạt phách người ta.
Chung Yến Sanh nhìn mái tóc mềm mại như lụa của hắn, không nhịn được ngồi xổm xuống, đưa tay kéo nhẹ tóc hắn.
Tiêu Lộng cũng không giận, thậm chí còn phối hợp cúi đầu để cậu vân vê hai lọn tóc của mình.
Chung Yến Sanh không nỡ dùng sức, như đang vuốt ve bộ lông của Đạp Tuyết, cứ mân mê từ đỉnh đầu đến đuôi tóc như vậy mấy lần.
Quả nhiên là mềm dày như lụa.
Dường như Tiêu Lộng rất thích được cậu vuốt ve như vậy, hai mắt hắn híp lại. Khi Chung Yến Sanh định rút tay về, cổ tay lập tức bị giữ chặt, ép cậu phải tiếp tục xoa.
Càng giống Đạp Tuyết hơn.
Đạp Tuyết rất thích rúc vào lòng Chung Yến Sanh, chẳng tự biết mình to lớn thế nào, cứ đòi Chung Yến Sanh phải sờ nó mấy cái.
Chung Yến Sanh nghiêm mặt: “Đừng giả vờ ngốc nữa, tỉnh dậy nhớ cảm ơn em đấy.”
Vừa rồi cậu đã rất nỗ lực để bảo vệ Tiêu Lộng.
Bảo vệ từ mọi phương diện luôn.
Tiêu Lộng nắm tay cậu sờ đầu mình, nghe vậy thì cười khẽ. Hắn bắt lấy tay cậu, dùng đôi môi lạnh lẽo cọ lên, sau đó há miệng cắn nhẹ rồi nghiền nơi đó mấy lần. Từng sợi tóc lướt qua khuôn mặt anh tuấn, hàng mi dài che đi màu mắt, toát lên một sự quyến rũ khỏ tả thành lời: “Tuân lệnh, chủ nhân.”
Rõ ràng những điều nên làm và không nên làm đều đã làm rồi, hơn nữa còn làm không chỉ một lần, vậy mà vào giờ phút này, từ đầu ngón tay đến lồng ngực của cậu đều tê rần, nhịp tim không kìm chế được mà đập nhanh hơn.
Khí thế vừa nãy của Chung Yến Sanh biến mất hoàn toàn, cậu vô lực cuộn tròn ngón tay lại: “Thả em ra.”
Lần này Tiêu Lộng lại rất nghe lời, có lẽ vì cắn ngón tay cậu vài lần nên đã thỏa mãn. Hắn buông tay cậu ra, tay còn lại vẫn chống cằm, trông có vẻ lười biếng, ngước mắt nhìn cậu: “Bé chủ nhân có muốn xuống không?”
Chung Yến Sanh thoáng có ảo giác như đây không phải là bể thuốc trong lều của người Man di, mà là thùng nước ấm trong cung.
Giờ phút này Định Vương Điện hạ cực kỳ giống yêu phi trong những câu chuyện, đang dụ dỗ quân vương tắm cùng, mang đến cảm giác xa hoa, trụy lạc của một bữa tiệc thịt rượu.
Mặt Chung Yến Sanh hơi nóng lên, cậu mím môi, cởi áo choàng Mông Cổ và giày ra, ngồi xuống bên bể nước, sợ nước lạnh bèn thò đầu ngón chân xuống thử.
Còn chưa kịp cảm nhận nhiệt độ, chân đã bị một lực mạnh kéo xuống, Tiêu Lộng vừa nãy còn ngoan ngoãn dựa vào thành bể giờ bất ngờ vươn tay kéo cậu xuống nước.
Bể thuốc lập tức vang lên tiếng nước ào ạt, may mà nước trong bể là nước ấm, nhưng bất ngờ bị kéo xuống vẫn khiến Chung Yến Sanh rùng mình. Cậu như một chú chim sẻ nhỏ xinh đẹp bị ướt lông, hoảng loạn ôm chặt lấy cổ Tiêu Lộng. Một lúc sau mới bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt, giận dỗi đạp Tiêu Lộng một cái: “Đáng lẽ nên để cô vứt rắn rết và thuốc vào đây!”
Tiêu Lộng ép cậu vào thành bể, thân hình cao lớn của hắn bao phủ lấy cơ thể mảnh mai của thiếu niên, hai người dựa sát vào nhau, đầu hắn vùi vào cổ cậu, hưởng thụ cọ cọ mấy cái: “Em sẽ không.”
Mặc dù nước trong bể là nước ấm, nhưng bị ướt trong ngày đông giá rét thế này vẫn khiến người ta run cầm cập.
Nhưng ôm chặt Tiêu Lộng thì không lạnh đến vậy.
Chung Yến Sanh sợ lạnh nên không đẩy hắn ra, hàng mi đen nhánh run lên: “Em sẽ làm thế.”
Giọng Tiêu Lộng mang theo ý cười: “Không đâu.”
Hắn tỏ ra đắc ý rõ ràng: “Em không nỡ.”
Kẻ ngốc nói chuyện thẳng thắn thật đấy.
Chung Yến Sanh nghiến răng, lại muốn đánh hắn nhưng lo lắng cho vết thương trên người hắn, cuối cùng chỉ có thể giận dỗi mà cắn một cái lên vai.
Cậu không dùng nhiều sức, lại rất mềm lòng, cắn cũng không đau, ngược lại còn khiến hơi thở của Tiêu Lộng nặng nề và rối loạn hơn, lại bắt đầu rục rịch.
Hai người dựa sát vào nhau như vậy, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bất kỳ thay đổi nào đều rất rõ ràng.
Chung Yến Sanh bị hắn ép vào thành bể, cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Cô đang ở bên ngoài, anh cẩn thận không cô vứt thuốc vào đấy.”
Tiêu Lộng: “…”
Hắn trông có hơi buồn rầu lẫn kiêng dè, một lúc sau mới bất mãn mà đàng hoàng lại.
Chung Yến Sanh nhìn rõ vẻ buồn bực trên mặt hắn, tự nhiên muốn cười.
Lần trước Tiêu Lộng kiềm chế như vậy cũng là ở điện Minh Huy. Sau khi từ phủ Hoài An Hầu về cung, Chung Yến Sanh mới loáng thoáng hiểu lý do vì sao Tiêu Lộng không dám làm gì cậu ở điện Minh Huy nữa.
Trước mặt trưởng bối, hắn vẫn rất đàng hoàng.
Theo phân tích của Bùi Nguyệt và Lâu Thanh Đường, loại cổ độc bí thuật này không gây tổn hại gì cho Chung Yến Sanh, nó chỉ khiến cậu khá bài xích việc tiếp xúc với những người không mang trùng con mà thôi.
Vì vậy sau khi ngồi trong bể thuốc một lúc, Chung Yến Sanh cũng không cảm thấy gì, nhìn qua Tiêu Lộng mới nhận ra tóc mai của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, môi căng ra nhưng không kêu lấy một tiếng, chỉ nhắm mắt, mày hơi nhíu, tựa đầu vào vai cậu.
Ngâm mình trong bể thuốc để dẫn dụ cổ trùng ra khỏi cơ thể, đương nhiên trùng con trong cơ thể Tiêu Lộng sẽ quậy phá, mức độ đau đớn có lẽ cũng giống như khi bệnh đau đầu của hắn phát tác trước đây.
Chung Yến Sanh do dự rất lâu, thấy hắn đau như vậy mà không kêu lấy một tiếng, cậu nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn em… giúp anh dời sự chú ý một chút không?”
Tiêu Lộng mở mắt nhìn cậu, đáy mắt đen như mực, dù không nói gì nhưng Chung Yến Sanh lại hiểu ý hắn, đưa tay ra giúp hắn dời sự chú ý.
Tiêu Lộng như là cố tình ôm chặt lấy cậu, thở gấp bên tai khiến eo cậu mềm nhũn, nếu không bị ép vào thành bể thì lúc này cậu đã trượt xuống bể rồi.
Cũng may sự giúp đỡ của Chung Yến Sanh dường như có hiệu quả. Tiêu Lộng cọ vào lòng cậu, vừa hôn vừa xoa. Đến lúc Bùi Nguyệt sai người mang thùng tắm vào thì toàn thân Chung Yến Sanh đã ướt đẫm.
Tắm xong và thay đồ sạch sẽ ra ngoài, tai của Chung Yến Sanh vẫn đỏ bừng.
Quả nhiên cô cậu nói đúng, nên bỏ thuốc cho con chó xấu xa này!
Mọi việc ở bộ lạc đều đè nặng lên vai Bùi Nguyệt, đợi cậu tắm xong thì Bùi Nguyệt đã không còn ở bên ngoài.
Cũng may Bùi Nguyệt không có ở đây, nếu không Chung Yến Sanh thật sự không có mặt mũi nào để đối mặt với cô mình nữa.
Cậu không làm đúng lời dặn của cô, lại để Tiêu Lộng hưởng lợi.
Lúc ra ngoài, Tiêu Lộng cũng thay bộ áo choàng Mông Cổ giống với dân du mục địa phương. Hắn cao lớn, mặc trang phục Đại Ung thì phong lưu, mặc áo choàng Mông Cổ thì thể hiện rõ nét xâm lược hoang dã từ trong xương, cao lớn và anh tuấn.
Nơi này gió lớn, Bùi Nguyệt còn sai người mang cho Chung Yến Sanh một chiếc mũ lông mềm mại do bà tự tay làm, đội lên có thể chống gió, phía trên còn trang trí những viên đá lộng lẫy. Vóc người cậu cao gầy, chân mang giày ủng, trông như một tiểu vương tử của thảo nguyên, vừa kiêu hãnh vừa xinh đẹp.
Ngoại hình hai người bắt mắt, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của dân du mục xung quanh.
Tiêu Lộng nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh, ngón trỏ hơi cử động, đôi mắt sâu thẳm lóe sáng, trầm giọng gọi cậu: “Bé chủ nhân…”
Chung Yến Sanh đã quen với cách gọi này, nghiêng đầu nhìn hắn: “Dạ?”
Ánh mắt Tiêu Lộng càng tối đi.
Dù bị hắn tha về lều, lột bỏ từng lớp áo và nuốt cậu vào bụng, thì cậu ngoan như vậy, có muốn khóc cách mấy cũng sẽ không phát ra tiếng kêu đâu nhỉ?
Ngay khi Tiêu Lộng chuẩn bị ra tay thì Đạp Tuyết chạy đi săn lúc sáng lại trở về.
Con mèo lớn đang bước đi uy nghi lẫm liệt, vừa nhìn thấy Chung Yến Sanh thì nó lạch bạch chạy đến, dùng cái đầu lông xù cọ vào chân cậu. Sau đó nó ngửa bụng ra như một con mèo nhà, đòi cậu vuốt ve.
Chung Yến Sanh lập tức vứt Tiêu Lộng ra sau đầu, ngồi xổm xuống vuốt ve cái bụng mềm mại của Đạp Tuyết.
Bộ lông của con mèo lớn này vào mùa đông dường như dày hơn, ấm áp dễ chịu, hoàn toàn khác với Tiêu Lộng cứng ngắc.
Thấy cảnh tượng một người một thú này, dân du mục xung quanh không khỏi trầm trồ, lẩm bẩm gì đó với nhau.
Chung Yến Sanh không hiểu tiếng Mông Cổ, ngửa đầu lên nhìn Tiêu Lộng, muốn hắn dịch cho mình.
Tiêu Lộng chỉ khoanh tay, lạnh lùng nhìn con mèo lớn đang nũng nịu nằm trên đất, không nói một lời.
Đồ không có khí phách.
Sau khi quan sát hai người một lúc, những người dân du mục xung quanh cuối cùng cũng không kìm được tò mò mà tiến lại gần. Chung Yến Sanh đi đến đâu cũng được người khác yêu mến, hơn nữa họ còn là khách của Yadagan trong tộc, nên sau khi buông bỏ phòng bị, dân du mục nhiệt tình mời họ những món ăn nóng hổi vừa nấu chín.
Sáng nay Chung Yến Sanh chưa ăn được mấy miếng đã chạy đến đây, quả thật cũng hơi đói. Dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự chân thành và thiện ý, không đành lòng từ chối họ. Mọi người thay nhau đút cho cậu từng miếng, chẳng mấy chốc cậu đã no không ăn nổi nữa, đỏ mặt vội xua tay.
Tiêu Lộng bực bội không lên tiếng đứng bên cạnh một lúc, rồi mới đưa tay nhấc Chung Yến Sanh gần như sắp bị những dân du mục cao to xung quanh nhấn chìm ra ngoài. Bàn tay đang đặt trên eo cậu trượt xuống bụng, ấn nhẹ một cái, cảm nhận được bên trong đã căng đầy mới cúi đầu xuống hỏi: “No rồi?”
Chung Yến Sanh bị hắn ấn thì nấc nhẹ một tiếng: “…No rồi.”
Tiêu Lộng nhìn lướt qua những người khác, lạnh lùng nói: “Em ấy no rồi.”
Dáng vẻ mềm mại của Chung Yến Sanh trái ngược hoàn toàn với Tiêu Lộng, ngay cả khi hắn đang trong trạng thái mê mang thì trông cũng có vẻ khó gần.
Hoặc có thể nói là càng nguy hiểm.
Dân du mục bị hắn lườm trúng lập tức tản ra.
Chung Yến Sanh đẩy hắn một cái: “Sao anh lại hung dữ thế, dọa bọn họ sợ chạy hết rồi.”
Tiêu Lộng không lên tiếng, xoa xoa bụng cậu.
Chung Yến Sanh được hắn xoa, lại ợ thêm một tiếng.
Dường như Tiêu Lộng cảm thấy cậu như vậy rất thú vị, ấn một cái thì kêu lên một tiếng, đang muốn ấn thêm lần nữa thì bị Chung Yến Sanh giận dỗi đẩy tay ra.
Tiêu Lộng nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao em lại hung dữ thế?”
“…”
Chung Yến Sanh ăn no quá, lo rằng bị đầy bụng thì tối không ngủ được, bèn kéo Tiêu Lộng và Đạp Tuyết đi dạo quanh bộ lạc, vừa để tiêu cơm vừa khám phá.
Hôm nay trời có nắng, mặt trời mùa đông không tính là ấm áp, nhưng hiếm khi có nắng nên dân du mục đều dắt gia súc ra phơi. Có ba bốn người đang tụ tập trước bếp củi uống rượu cười đùa, xa xa còn có người phóng ngựa rong ruổi trên cánh đồng tuyết, trông rất thư thái và bình yên.
Dân du mục trong bộ lạc này không hề giống những gì Chung Yến Sanh từng nghe kể về sự dã man và tàn bạo của người Man di.
Chung Yến Sanh đoán rằng đó là do cô cậu.
Bùi Nguyệt đã sống ở đây nhiều năm, chắc hẳn đã mang theo một số thói quen từ trung nguyên đến.
Hơn nữa bà còn nắm giữ quyền lực trong bộ tộc, thường xuyên giao hảo với người Hán, chỉ cần nhìn vào việc cho phép Lâu Thanh Đường đến bộ tộc buôn bán là có thể thấy. Hằng năm, vào mùa thu đông, họ chắc hẳn đã kịp thời trao đổi lương thực và vật tư với các thương nhân.
Có thể ăn đồ nóng trong mùa đông lạnh giá đã đủ để những người dân du mục ổn định, không còn dòm ngó Đại Ung ở phía Nam, giảm bớt tính hiếu chiến.
Hôm qua khi đến bộ lạc Aohan, cậu cho hai ám vệ đã được nghỉ ngơi trở về đại doanh ở biên thành báo tin, nhưng giờ vẫn chưa biết tình hình bên đó ra sao.
Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng đi dạo quanh một vòng, đến bên ngoài đại trướng thì bắt gặp người phụ nữ trung niên luôn theo sát bên cạnh Bùi Nguyệt.
Thấy hai người, người phụ nữ trung niên gật đầu thân thiện: “Ngươi, đến tìm, Yadagan à?”
Vừa dứt lời, Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng động từ bên trong, dường như có nhiều người lên tiếng cùng lúc, âm thanh khá lộn xộn. Chung Yến Sanh nghe không hiểu nhưng có thể nhận ra họ không thiện ý, trong lòng chợt căng thẳng: “Bên trong xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ trung niên lộ vẻ bối rối.
Bà không thạo tiếng Hán, rất khó diễn đạt ý của nhóm người trong đó cho Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh nhớ ra Tiêu Lộng nghe hiểu được tiếng Mông, bèn giương mắt lên nhìn hắn: “Ca ca?”
Tiêu Lộng cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi, em sờ nó.”
Chung Yến Sanh: “?”
“Sờ ta.” Tiêu Lộng ra điều kiện: “Thì nói.”
Chung Yến Sanh thật sự không hiểu tại sao Tiêu Lộng lại đi ghen với một con mèo lớn như Đạp Tuyết.
May mà người phụ nữ trung niên không hiểu lời của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh đỏ mặt nhanh chóng vuốt bụng hắn một cái: “Nói mau.”
Lúc nãy sờ Đạp Tuyết tỉ mỉ như vậy, xoa nắn cả buổi trời.
Tiêu Lộng không hài lòng với sự qua loa lấy lệ của cậu lắm, nhưng vẫn mở miệng dịch lại: “Bọn họ đang, phản đối cô em.”
Cô đang bị ức hiếp?
Ban đầu Chung Yến Sanh còn do dự không biết có nên vào không, nhưng khi nghe thấy điều đó, khuôn mặt nhỏ lại trở nên nghiêm nghị, lập tức vén rèm bước vào.
Tiêu Lộng đặt tay lên chuôi kiếm, im lặng đi theo sau.
Đạp Tuyết cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, lạch bạch bước theo.
Việc nghị sự của người Man di không giống những buổi thiết triều ở Đại Ung, dù các đại thần có cãi nhau đến đỏ mặt tía tai thế nào thì cũng không động tay chân. Lúc này, những người trong đại trướng đang chửi bới và ném đồ đạc vào nhau, có vẻ sắp rút dao ra đánh nhau đến nơi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Khi Chung Yến Sanh dẫn theo một người một thú vô cùng mang tính uy hiếp bước vào, xung quanh mới thoáng yên tĩnh trở lại, ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
Bùi Nguyệt và một người đàn ông trông xanh xao ngồi ở giữa, thấy Chung Yến Sanh đột nhiên khí thế hừng hực xông vào, khuôn mặt nghiêm nghị của bà lập tức trở nên dịu dàng hơn: “Điều Điều? Sao con lại đến đây?”
Những người trong trướng có vẻ như đều là quý tộc của bộ lạc Aohan, Chung Yến Sanh mím môi: “Cô ơi, có phải bọn họ ức hiếp cô không?”
Nghe cậu nói vậy, Bùi Nguyệt mỉm cười: “Sao cô có thể bị bắt nạt được chứ?”
Nói xong, bà vỗ tay, lạnh lùng nói điều gì đó bằng tiếng Mông.
Có vẻ như người ủng hộ Bùi Nguyệt trong trướng nhiều hơn, ngay lập tức có người phụ họa, những quý tộc vừa rồi còn đang đập bàn giờ phải nén giận, xanh mặt đứng dậy, im lặng bước ra ngoài.
Nhưng không biết vì quá mức căm hận người phụ nữ Hán đang đè trên đầu họ, hay vì Chung Yến Sanh có vẻ rất gần gũi với vị Công chúa trung nguyên này, mà khi một quý tộc đang đi ra ngoài, đột nhiên gã thò tay về phía Chung Yến Sanh.
Nhưng tay gã còn chưa kịp chạm vào áo của Chung Yến Sanh, mọi người chỉ thấy một cái bóng lướt qua, sau đó là tiếng của gã kêu rên thảm thiết. Tiêu Lộng giữ nguyên vẻ mặt, bẻ cong tay gã, Đạp Tuyết cũng gầm lên cắn mạnh vào chân gã một cái.
Đại trướng bỗng chốc lại trở nên hỗn loạn, những người đi theo quý tộc đó đồng loạt rút dao, la hét yêu cầu thả gã ra.
Ngay trước mặt mọi người, Tiêu Lộng không những không buông tay mà còn nắm lấy cánh tay khác của gã, không chớp mắt bẻ ngược lại.
Lại một tiếng rắc rợn người vang lên.
Người đàn ông xanh xao ngồi cạnh Bùi Nguyệt trợn trắng mắt một cái, rồi ngất xỉu.
Người Man di lớn lên trên lưng ngựa, hầu hết quý tộc trong tộc đều là những dũng sĩ, người bị Tiêu Lộng nắm trong tay cũng là một trong số đó, nhưng dưới tay Tiêu Lộng lại hoàn toàn không có sức phản kháng, bị áp chế một cách chặt chẽ.
Xung quanh có vài người tái mặt, liên tục lùi lại vài bước, đầy vẻ kiêng dè. Họ nhận ra khuôn mặt của Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng giống người Hán, bèn dùng thứ tiếng Hán vụng về hỏi: “Ngươi… là kẻ nào!”
Kể từ lúc Tiêu Lộng ra tay Chung Yến Sanh đã nhắm mắt lại, nghe thấy câu hỏi này, cậu cứ tưởng Tiêu Lộng sẽ không trả lời, nào ngờ Tiêu Lộng lại hất cằm lên, trả lời còn rất chi là tự hào: “Ta là người mà em ấy đã bỏ ra sáu mươi vạn…”
Chung Yến Sanh suýt chút nữa bất tỉnh, vội đưa tay bịt chặt miệng Tiêu Lộng lại, ngắt lời hắn: “…Là cận vệ của ta.”
Thấy người trung nguyên võ nghệ cao cường kinh khủng như vậy lại không phản kháng, ánh mắt đám quý tộc nhìn Chung Yến Sanh lại tăng thêm sự kiêng dè.
Đến lúc này, Bùi Nguyệt mới lên tiếng: “Tất cả ra ngoài, lát nữa ta sẽ cho người mang thuốc cho Bayaer.”
Gã quý tộc sống sờ sờ bị Tiêu Lộng bẻ gãy tay đã ngất xỉu, chứng kiến hành động tàn nhẫn của Tiêu Lộng, những người khác nào dám lên tiếng, cũng từ từ lui ra ngoài.
Tiêu Lộng thả người trong tay ra, Đạp Tuyết lại nhân cơ hội cắn thêm vào chân gã một cái nữa.
Chung Yến Sanh hơi sầu.
Trở về phải lau với súc miệng cho Đạp Tuyết một phen rồi.
Những người không có nhiệm vụ cũng lui ra ngoài, Chung Yến Sanh mới vội hỏi: “Cô ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Bùi Nguyệt cũng không giấu diếm: “Hai bộ lạc lớn Shitre và Aruchy đã liên kết với hơn mười bộ lạc nhỏ, sau gần hai tháng vẫn chưa thể đánh đổ Mạc Bắc, họ đang muốn lôi kéo bộ lạc Aohan để cùng nhau xuất binh.”
Bùi Nguyệt không ngăn chặn các bộ lạc khác, nhưng chắc chắn không cho phép bộ lạc Aohan tham gia xâm lược Đại Ung. Các thủ lĩnh của hai bộ lạc lớn cũng hiểu điều này, nên họ đã bí mật phái sứ giả tới kích động những quý tộc bất mãn với việc Bùi Nguyệt nắm quyền.
Chung Yến Sanh không phải tình cờ gặp phải, những quý tộc này gây rối không chỉ ngày một ngày hai.
Chung Yến Sanh nhíu mày: “Cô ơi, tuyệt đối không thể để bộ lạc Aohan tham gia.”
Bùi Nguyệt còn tưởng rằng cậu biết được bí mật gì: “Hửm?”
Chung Yến Sanh nghiêm túc nói: “Các bộ lạc đó đều sẽ bị ca ca đánh bại.”
Bùi Nguyệt cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, lại có hơi buồn cười: “Điều Điều, con tin tưởng Định Vương đến vậy?”
Chung Yến Sanh gật đầu lia lịa.
Tiêu Lộng bỗng cảm thấy ngứa răng, muốn cắn cậu một cái.
Bùi Nguyệt thật sự không biết làm sao trước sự tín nhiệm của Chung Yến Sanh, phất tay: “Yên tâm, cô tuyệt đối không xuất binh đánh Đại Ung, lời của họ cũng chẳng lay chuyển được gì, chỉ gây ồn ào chút thôi.”
Hiện tại, địa vị của Bùi Nguyệt đã không thể lay chuyển, những quý tộc kia dù có bất mãn đến đâu cũng vô ích.
Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, tò mò nhìn người đang ngất bên cạnh Bùi Nguyệt: “Đây là…”
Bùi Nguyệt bình thản: “Có thể coi là chú của con, sức khỏe hơi yếu, không cần để ý.”
Chung Yến Sanh “Dạ” một tiếng, nghe lời bà không quan tâm: “Cô ơi, ca ca còn phải ngâm thuốc bao lâu nữa?”
Bây giờ Tiêu Lộng cứ ngờ nghệch, vừa nãy còn suýt nói hớ.
Bên phía Hắc Giáp Vệ cũng đang chờ Tiêu Lộng trở về.
Hơn nữa, mỗi lần Tiêu Lộng ngâm thuốc đều đau đầu dữ dội, Chung Yến Sanh cũng bắt đầu nôn nóng rồi.
Bùi Nguyệt nhận ra sự vội vàng trong lời nói của cậu, suy nghĩ một lúc: “Nếu có con ở bên cạnh hỗ trợ thì hẳn là sẽ rất nhanh, ít thì mười ngày, nhiều thì nửa tháng. Hôm nay chỉ là khởi đầu, càng về sau càng đau đớn, nhưng cũng sẽ dần tỉnh táo trở lại.”
Bùi Nguyệt tính toán rất chuẩn xác.
Trong những ngày sau đó, cơn đau đầu của Tiêu Lộng ngày càng trở nên dữ dội. Khi đau quá mức, hắn sẽ ôm chặt Chung Yến Sanh vào lòng, đến mức Chung Yến Sanh cũng cảm thấy đau, đưa tay lên sờ đầu Tiêu Lộng thì phát hiện tóc mai hắn đều ướt đẫm cả rồi.
Nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Lộng vẫn không rên một tiếng.
Lâu Thanh Đường từng nói, Tiêu Lộng chịu đau rất giỏi, dù có đau đến chết cũng không hé răng, còn cười nhạo rằng mặt mũi của Định Vương Điện hạ lớn hơn những thứ khác.
Nhưng Chung Yến Sanh cảm thấy, Tiêu Lộng không phải vì mặt mũi.
Tiêu Lộng là trái tim của Hắc Giáp Vệ, là Vương gia dị tộc của Đại Ung bị mọi người dòm ngó, hắn không thể kêu đau, càng không thể tỏ ra yếu đuối.
Vào khoảnh khắc thiếu niên mười sáu tuổi Tiêu Lộng bước chân ra khỏi Kinh thành, hắn đã hiểu rõ điều này.
Cùng những cơn đau đầu dữ dội, ý thức của Tiêu Lộng cũng dần trở lại.
Trong lòng Chung Yến Sanh mâu thuẫn cực kỳ. Cậu vừa mong Tiêu Lộng tỉnh lại, loại bỏ cổ trùng, lại vừa lo lắng bồn chồn, trốn tránh, sợ hãi khi phải đối diện với một Tiêu Lộng tỉnh táo.
Sau khi Tiêu Lộng loại bỏ hoàn toàn cổ trùng và tỉnh táo lại, liệu có cho rằng đoạn tình cảm đó chỉ là một giấc mộng thoáng qua không?
Đến ngày thứ mười một, cổ trùng ẩn sâu trong cơ thể Tiêu Lộng suốt nhiều năm cuối cùng cũng bị lôi ra, một điểm đen nhỏ xuất hiện trên vai hắn, di chuyển dưới da mấy cái thì dừng lại, không còn động tĩnh nữa.
Những ngày này Bùi Nguyệt và Lâu Thanh Đường đều thay phiên trông nom hai người ngâm thuốc, nếu Bùi Nguyệt có thời gian, bà cũng đến xem. Thấy tình trạng như vậy, cả Bùi Nguyệt lẫn Lâu Thanh Đường đều thả lỏng bả vai: “Phương pháp này có hiệu quả, cổ trùng đã mất đi hoạt tính, cũng không còn gây ảnh hưởng gì đến Định Vương Điện hạ nữa, chỉ là vẫn chưa thể lấy ra, cần ngâm thuốc thêm vài ngày.”
Trong cơn đau đớn cực độ, Tiêu Lộng dựa vào người Chung Yến Sanh đã nửa hôn mê. Chung Yến Sanh lau mồ hôi trên trán Tiêu Lộng, vừa buông tay xuống thì bắt gặp đôi mắt xanh đậm của Tiêu Lộng hơi hé mở.
Tay cậu khựng lại, hơi cứng đờ, lắp bắp gọi: “Ca ca?”
Trước đó sức lực của Tiêu Lộng đã cạn kiệt vì phải chịu đựng cơn đau, hắn chỉ kịp chớp mắt một cái rồi yên tâm chìm vào mê mang.
Giấc ngủ này rất sâu, đến tối cũng không tỉnh lại.
Chung Yến Sanh không dám rời khỏi hắn, ngủ cùng hắn suốt một ngày, rồi lại ngủ đến tối. Khi tỉnh dậy thấy Tiêu Lộng vẫn chưa tỉnh, cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn một lúc, sau đó mím môi, rón rén xuống giường, mặc áo choàng rồi bước ra ngoài.
Đạp Tuyết nằm cạnh giường thấy cậu ra ngoài, lập tức nhấc chân, ngậm đuôi lóc cóc chạy theo.
Ban đêm ở bộ lạc rất lạnh, một cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt, Chung Yến Sanh rúc mặt vào cổ áo lông, chậm rãi đi về phía bờ hồ gần bộ tộc.
Mặt hồ vào mùa đông đã đóng băng, dưới ánh sao lấp lánh trông như một viên ngọc bích xanh được khảm trên vùng tuyết trắng. Chung Yến Sanh từng nghe cô nói, đến mùa hè, mặt hồ này sẽ chuyển thành màu xanh lam.
Cậu từ từ ngồi xuống bên hồ, không biết tiếng cười nói vọng lại từ túp lều nào của dân du mục, càng làm cho nơi này trở nên yên tĩnh.
Đạp Tuyết dụi đầu vào tay Chung Yến Sanh, nằm xuống bên cạnh, đôi mắt thú màu xám xanh nhìn chằm chằm cậu, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Hai tay của Chung Yến Sanh rất lạnh, cậu đưa tay vào bộ lông ấm áp của Đạp Tuyết để sưởi ấm, rồi thì thầm hỏi: “Đạp Tuyết, nếu Tiêu Lộng không thích ta nữa, ngươi có thể giúp ta cắn anh ấy không?”
Đạp Tuyết lại kêu lên một tiếng như thể đồng ý.
Một giai điệu nhẹ nhàng và trầm ấm bất ngờ vang lên, có lẽ là những người kia bắt đầu chơi nhạc, âm thanh tràn ngập màu sắc đặc trưng của dân tộc trên thảo nguyên, du dương mà da diết.
Chung Yến Sanh đã nghe qua về nó trong những ngày ở bộ lạc, đó là một loại nhạc cụ gọi là sáo Tsuur, trông rất giống với cây sáo của trung nguyên.
Nghe giai điệu da diết đó, lòng cậu càng thêm trống trải. Ngẩng đầu nhìn lên là bầu trời đầy sao trải dài, dải ngân hà mênh mông rộng lớn, lấp lánh và rực rỡ.
Gió đêm thổi qua mặt hồ đóng băng, làm xao động mái tóc mềm mại trên trán cậu.
Đầu của Chung Yến Sanh bị gió thổi lạnh buốt, lúc này mới chậm chạp nhớ ra mình quên đội mũ mà cô đã đưa cho.
Chắc hẳn là ngày mai Tiêu Lộng mới tỉnh dậy, sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của cổ trùng, hắn sẽ nhìn cậu thế nào đây?
Dù ngoài miệng nói là muốn trói Tiêu Lộng lại, nhưng có vẻ cậu lại không thể ra tay.
Sự ra đời của cậu đã trói buộc Tiêu Lộng suốt bao nhiêu năm rồi.
Cậu còn rất nhỏ, dù trong nửa năm nay đã trải qua nhiều thứ nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung. Đương lúc lòng dạ rối bời, bỗng nhiên cậu cảm thấy trên đầu ấm áp, một chiếc áo lông cáo được khoác lên người.
Ngay sau đó, cậu bị ai đó ôm chặt từ phía sau, cảm nhận hơi thở ấm nóng ập tới.
Chung Yến Sanh ngẩn ra, bỗng chốc cứng đờ không dám quay đầu lại.
Trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc: “Sao không ngủ?”
Đầu óc Chung Yến Sanh đang rối như tơ vò, nghe hắn mở miệng thì càng thêm căng thẳng, bật thốt lên: “Anh, anh tỉnh rồi? Ca… Định Vương, Điện hạ?”
Sau lưng im lặng một lúc.
Rồi cậu bị ôm chặt hơn, giọng nói trầm ấm của Tiêu Lộng vang lên bên tai, khàn khàn: “Điều Điều không cần ca ca nữa sao?”
–
Tiêu Lộng: “Cảm ơn vì lời mời, mới vừa tỉnh dậy, ngủ dậy một giấc thì bị vợ bỏ rơi, đang cân nhắc cách khóa lại để dạy dỗ một chút
Bé cưng, em là một bé chim sẻ đồ chơi lông xù, ấn một cái là kêu.