Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 84




Mỗi lần được Tiêu Lộng hôn, Chung Yến Sanh đều không thể kiềm chế mà mơ màng, đôi môi bị nhào nặn đến mức biến dạng.

Cho đến khi tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, sau đó lại bị lột thêm một lớp áo nữa, cậu mới chậm chạp nhận ra mình đang bị trêu chọc.

Tiêu Lộng chơi đùa với cậu như vậy, rồi còn cười bảo cậu giống măng non.

Chung Yến Sanh không vui, muốn đẩy đầu Tiêu Lộng ra. Tiêu Lộng thuận theo buông tha môi cậu, rồi lại vùi đầu vào cổ cậu liếm nhẹ lớp da mỏng manh, mùi hương quyến rũ tỏa ra trong không khí.

Ánh mắt Tiêu Lộng ngày càng tối lại, những nụ hôn ướt át từ cằm trượt xuống yết hầu, ngậm nơi yếu ớt đó mà cọ xát.

Như thể ngậm được cổ con mồi yêu thích, hận không thể nuốt nó xuống bụng, lại không nỡ cắn mạnh mà chỉ nhẹ nhàng cọ xát, quyết tâm làm cho nó ướt đẫm, cả người nhuốm đầy mùi hương của hắn.

Trong phòng không đốt lửa, cũng không có bếp than, nhưng Chung Yến Sanh lại cảm thấy nóng bức lạ thường, hơi thở cũng dồn dập, gần như không thể thở nổi.

Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khe cửa, Tiêu Lộng hài lòng buông tha cổ cậu, cúi đầu nhìn con chim nhỏ xinh đẹp trước mắt bị hắn làm cho rối bời.

Đuôi tóc ướt sũng dính vào cổ và má, mái tóc dài đen mềm mại làm nổi bật làn da trắng như ngọc, chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ để lại dấu vết mấy ngày không phai.

Hoàn toàn thỏa mãn sự chiếm hữu u ám nào đó.

Chung Yến Sanh bị Tiêu Lộng nhìn mà bất an trong lòng, vất vả lắm mời bình ổn lại hơi thở để nói chuyện. Tiêu Lộng đột nhiên chống người ngồi dậy, định buông màn giường xuống.

Chung Yến Sanh giật mình, xù hết cả lông lên: “Đừng!”

Nhưng đã muộn rồi.

Vóc dáng Tiêu Lộng quá cao, còn chỗ bí mật của Chung Yến Sanh lại giấu rất nhiều thứ. Hắn còn chưa kịp với tay tới thì đầu đã chạm phải thứ gì đó phồng lên trên màn giường.

Một đống đồ lộn xộn bỗng chốc rơi ào xuống, bất ngờ đập vào người Tiêu Lộng.

Đồ đạc còn nhiều hơn cả trong màn giường ở điện Minh Huy. Một mớ đồ từ trên đầu rơi xuống, đập thẳng vào mặt, khiến vị Định Vương Điện hạ luôn bình tĩnh cũng phải khựng lại một chút.

Chung Yến Sanh: “…”

Chung Yến Sanh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bầu không khí nồng đậm trong phòng lập tức tan biến, Tiêu Lộng rũ mắt xuống, nhìn lướt qua đống đồ rải rác khắp giường.

Bình thuốc, thư tín, ngọc bội, tín vật… đủ loại linh tinh, như một con chim nhỏ xây tổ, tha những thứ quý giá vào ổ nhỏ mà mình tự cho là an toàn để giấu kỹ.

Tiêu Lộng bình tĩnh kéo mảnh lụa cuối cùng đang lơ lửng sắp rơi trên tấm màn xuống. Nhìn kỹ đó là thứ gì, hắn mân mê trên đầu ngón tay, khóe miệng từ từ cong lên: “Điều Điều, những thứ này là gì vậy?”

Những vật nhỏ được giấu trong phủ Vương gia và trong cung, đều là sau khi bị Tiêu Lộng phát hiện ra thân phận, Chung Yến Sanh mới giấu.

Nhưng ở phủ Hoài An Hầu thì khác.

Lâu Thanh Đường rất lắm miệng. Đến lúc bị đánh y mới nhận ra Tiêu Lộng đã hiểu sai ý của Chung Yến Sanh, ấy vậy mà cứ liên tục cười nhạo Tiêu Lộng tự mình đa tình.

Nhưng Điều Điều khi còn ở phủ Hầu gia đã bắt đầu giấu đồ của hắn rồi.

Bề ngoài Định Vương Điện hạ trông cực kỳ bình thản, nhưng tim lại đập nhanh hơn thường ngày mấy lần. Hắn nắm lấy mảnh lụa trong tay rồi áp sát lại, sống mũi cao nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của Chung Yến Sanh, giọng nói pha lẫn nét cười: “Giấu đồ của bổn vương lâu như vậy? Có phải đã thầm ngưỡng mộ ta từ lâu rồi không?”

Chung Yến Sanh cảm thấy hình như hắn lại hiểu lầm, do dự giữa việc nói dối hay nên vuốt lông hắn, cuối cùng thành thật lắc đầu: “Không có.”

Lúc đó cậu chỉ đơn giản là sợ thôi, không dám để ai phát hiện ra đồ của Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng không hài lòng lột đi lớp vỏ cuối cùng của cậu, hôn cắn đôi môi cậu đến đỏ bừng, giọng khẳng định: “Em có.”

Hai mắt Chung Yến Sanh ngấn nước, nhỏ giọng phản bác: “Em không có.”

Quần áo cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh sột soạt.

Ngón tay Tiêu Lộng thật sự rất dài.

Có lẽ do mấy ngày này ở Kinh thành mưa nhiều, trong không khí cũng phảng phất hơi ẩm, tiếng nước vang lên nhẹ nhàng.

“Em có.” Tiêu Lộng nhất quyết ép cậu thay đổi câu trả lời, như một con chó dữ, vừa nôn nóng vừa hung hăng hôn cậu: “Nếu không thì tại sao lại giấu khăn bịt mắt của ta?”

Hai mắt Chung Yến Sanh lấp lánh ánh nước, cắn chặt môi.

Cậu chỉ là… không dám vứt đi.

“Giấu xun đất, giấu chim sẻ gỗ, thuốc cũng giấu.”

“Còn giấu cả khăn bịt mắt mà bổn vương dùng.”

“Miếng ngọc bội đó là tín vật của Tiêu gia, đã lâu rồi bổn vương không tìm thấy nó.”

Từng câu từng chữ của hắn rơi vào bên tai của Chung Yến Sanh, khiến cậu xấu hổ đến co rúm lại, nhưng lại bị cưỡng ép kéo ra.

Cậu đang không biết phải giải thích thế nào, khi nghe đến câu cuối thì lại thấy kẻ ác đang cáo trạng trước, không nhịn được mà đánh hắn một cái, giọng nói mềm mại đến mức không thành tiếng: “Rõ ràng là anh… đã bỏ nó vào trong thư rồi đưa cho em…”

“Bổn vương tặng cho Xuân Tùng tiên sinh.” Trong mắt Tiêu Lộng đầy ý cười:  “Tiên sinh đã đọc bức thư đó chưa?”

Ngón tay Tiêu Lộng không chỉ dài mà còn có vết chai do lâu ngày luyện võ hình thành.

Mỗi khi tay hắn lướt qua làn da của Chung Yến Sanh, đều dễ dàng để lại một vệt đỏ.

Chung Yến Sanh gần như không thở nổi, đôi môi cậu mấp máy, sắc đỏ lan từ cổ đến tận lồng ngực mỏng manh đang phập phồng kịch liệt. Từng ngón tay trắng nhỏ bám chặt vào vai Tiêu Lộng, bám chặt rồi buông, buông rồi lại bám. Đầu ngón tay đã hơi tái nhợt, mất đi màu máu, theo từng nhịp hô hấp mà run rẩy.

Trong mắt Tiêu Lộng chứa một ngọn lửa u ám đang cháy bừng, hắn kiềm chế sự hưng phấn từ trong cơ thể, cố ý chỉ dùng ngón tay, đôi mắt híp lại trong bóng tối y hệt như Đạp Tuyết: “Hửm? Đã xem chưa?”

Cơ thể Chung Yến Sanh run lên, đôi mắt trở nên mơ màng: “Xem rồi…”

Tiêu Lộng thong thả rút tay về, lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Vậy có phải em đã có tình cảm với bổn vương từ lâu rồi không?”

Giấu tín vật của hắn mà còn không chịu thừa nhận.

Con chim nhỏ mạnh miệng.

Một lúc sau hắn mới nghe được giọng Chung Yến Sanh, khàn khàn mềm nhũn, mang theo sự bất lực và ấm ức.

Nhưng cậu không thừa nhận rằng mình đã có tình cảm với hắn từ lâu, mà lại mắng hắn: “Tiêu Hàm Ngụy, có phải anh… thật sự hỏng rồi không…”

“…”

Tiêu Lộng khựng lại, nghiến răng ken két, đột nhiên mở miệng: “Kính gửi Lâu huynh.”

Cái gì cơ?

Cả người Chung Yến Sanh đều chìm trong nhiệt độ nóng bỏng, đầu óc như sôi trào, vẫn chưa kịp hiểu gì, mơ màng nhìn hắn.

Ngón tay Tiêu Lộng lượng quanh mảnh lụa mỏng đó, giọng điệu không chút gợn sóng: “Hình như Định Vương Điện hạ bị bệnh kín, hành vi bất thường, hết sức khẩn cấp.”

Chung Yến Sanh: “…”

Chung Yến Sanh đột nhiên hiểu ra, đôi mắt hồng hồng khó tin mà trợn tròn xoe.

Là, là bức thư gửi cho Lâu Thanh Đường, cậu đã tự tay đưa nó cho Hoắc Song, bảo Hoắc Song chuyển đi.

Sao Tiêu Lộng lại biết?

Thời buổi này, ngay cả Hoắc Song cũng không đáng tin sao?

Mảnh lụa từng che mắt Tiêu Lộng đột nhiên được đặt lên mắt cậu, lành lạnh, mềm mại và trơn nhẵn.

Trong phòng vốn đã tối, giờ thêm mảnh lụa che mắt, tầm nhìn càng trở nên mông lung, không thể nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Lộng.

Trong tình huống không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cậu không biết phải bò đi đâu. Dù cho hành vi của Tiêu Lộng có quá đáng cỡ nào, cậu cũng phải ôm chặt hắn, giống như một người bị rơi xuống nước, nắm chặt cọng rơm cứu mạng không buông.

Vì tầm nhìn bị che khuất, không nhìn thấy gì, các giác quan khác bị phóng đại lên gấp nhiều lần.

Chóp mũi cậu đầy hơi thở lành lạnh của Tiêu Lộng, bên tai vang lên tiếng hít thở nặng nề, mỗi lần va chạm cả người cậu đều run lên, cảm giác nguy hiểm như sắp bị nuốt chửng lại bùng lên không ngớt.

Giọng Tiêu Lộng không hề dịu dàng: “Bổn vương nhớ rất rõ những bức thư của Điều Điều viết gì, sao Điều Điều lại có thể quên thư của bổn vương được chứ?”

Cậu thật sự giống một búp măng non, bị bóc từng lớp vỏ một, để lộ phần lõi trắng nõn mềm mại bên trong.

Mảnh lụa mỏng bị nước mắt thấm ướt một mảng nhỏ, Chung Yến Sanh không muốn khóc, nhưng Tiêu Lộng bắt nạt cậu quá đáng.

Cả người cậu bị Tiêu Lộng ôm chặt, vì sợ bị té nên chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, như một con mèo nhỏ bị bóp gáy là sẽ kêu lên, mồ hôi đầm đìa bám vào người hắn, vừa khóc vừa thừa nhận: “Nhớ, nhớ mà…”

Tiêu Lộng vuốt ve lưng cậu, giọng nói mang ý dụ dỗ: “Đọc cho ta nghe xem.”

Trong đầu Chung Yến Sanh rối như tơ vò, lúc thì nhớ tới bức thư Tiêu Lộng gửi cho cậu, lúc lại nhớ tới bức thư mình đã viết, giọng đứt quãng: “Trời không đoạt… nguyện ước, không đủ sức, dương mà không cương, nên khiến ta gặp người…”

Tiêu Lộng hơi dừng lại.

Chung Yến Sanh ngơ ngác một lúc mới nhận ra.

Đọc, đọc nhầm rồi.

Toang rồi.

Cậu lật đật muốn cứu vãn tình thế, nhưng bất chợt bị đè vào trong chăn: “Bé ngoan, em cảm thấy bổn vương chưa đủ cố gắng sao?”

Chung Yến Sanh muốn phủ nhận, nhưng vừa mở miệng, môi lưỡi lại bị hắn chiếm lấy, ú ớ không thể phát ra tiếng. Chiếc giường trong viện Xuân Vu đã ở đây mười mấy năm rồi, nói không chừng còn lớn tuổi hơn cả cậu, phát ra tiếng kẽo kẹt như sắp gãy.

Nhưng Chung Yến Sanh nghi ngờ rằng mình sẽ hỏng trước chiếc giường này.

Tiêu Lộng vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu, giọng nói như là dịu dàng: “Chỉ cần đọc được hết một trong hai bức thư đó thì ta sẽ tha cho em, có được không?”

Chung Yến Sanh bị ép buộc phải đọc lại bức thư đó.

Nhưng trong tình cảnh này, đầu óc cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ, mỗi khi cố gắng tập trung thì lại bị phân tâm, hai bức thư trong đầu cứ lẫn lộn khiến cậu đọc sai liên tục.

Mỗi lần đọc sai một câu, Tiêu Lộng lại trừng phạt cậu.

Suy nghĩ liên tục bị kéo lại rồi lại tan ra, lặp đi lặp lại trong sự hỗn loạn. Khi gần như sắp sụp đổ, Tiêu Lộng đột nhiên không quá đáng nữa.

Chung Yến Sanh được thả cho một lúc, còn tưởng rằng Tiêu Lộng đã có chút lương tâm. Cậu ngẩn người, ngoan ngoãn hôn lên môi Tiêu Lộng, hy vọng hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.

Thuốc tráng dương gì chứ, rõ ràng là Tiêu Lộng cần loại thuốc có tác dụng ngược lại.

Lâu đại phu có loại thuốc đó không?

Tiêu Lộng rất hưởng thụ nụ hôn vụng về của cậu, cười khẽ rồi tiếp tục chiếm lấy thế chủ động, kiên nhẫn dạy cậu cách hôn sao cho đúng.

Ngay lúc đó, Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Viện Xuân Vu… sao lại có người đến?

Chung Yến Sanh sợ đến mức căng cứng cả người, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng thở của Tiêu Lộng nặng nề hơn, đầu lưỡi bị mút đến phát đau.

Đèn lồng ở cửa phát ra ánh sáng mờ mờ, hết sức nổi bật trong màn đêm.

Người bên ngoài rõ ràng đã nhìn thấy, bước chân dừng lại ở cửa một lúc, chỉ một chốc sau, Chung Yến Sanh nghe thấy giọng của Chung Tư Độ: “Chung Yến Sanh.”

Chung Yến Sanh thật sự muốn ngất đi.

“Thả lỏng đi.” Tiêu Lộng hôn lên dái tai cậu, khẽ cười trấn an: “Y không vào được đâu.”

Chung Yến Sanh hoàn toàn không thể thả lỏng, mặt đỏ bừng, cố gắng đẩy hắn ra: “Không được… cử động…”

Một lúc lâu không nghe thấy đáp lại, giọng của Chung Tư Độ trầm xuống: “Ta biết ngươi không muốn nói chuyện với ta.”

Ngón tay Chung Yến Sanh đã không còn sức bám vào cổ Tiêu Lộng nữa, mềm nhũn nằm trên giường, đầu óc ù ù, suy nghĩ trì trệ.

Cái gì cơ?

Chung Tư Độ hạ giọng: “Ta đã đồng ý với cha sẽ làm ca ca của ngươi, nhưng chưa kịp làm tốt vai trò đó… Hôm nay ta nghe ngươi gọi Định Vương là ca ca, có vẻ như quan hệ giữa các ngươi tốt hơn ta tưởng.”

Tiêu Lộng nheo mắt lại, ánh mắt dâng lên sự lạnh lùng như thể lãnh thổ đang bị xâm phạm.

“Hôm sinh nhật, ngươi có đến tiền viện, ta đã thấy.”

Chung Tư Độ lại im lặng một lúc: “Ta biết lúc đó chắc chắn ngươi không dễ chịu gì, nhưng ta đã không gọi ngươi lại.”

Khi y quyết định quay lại tìm Chung Yến Sanh, quay về hậu viện thì đã không thấy cậu đâu nữa.

“Thay ta lớn lên ở phủ Hầu gia không phải là ý muốn của ngươi, ngươi cũng chưa từng nghĩ đến việc chiếm lấy tình cảm của cha mẹ… Ta cũng nên nói với ngươi một tiếng xin lỗi.”

Giọng Chung Tư Độ càng lúc càng khàn, đầu óc hỗn loạn, cũng không biết mình phát điên thế nào mà lại chạy đến đây tìm Chung Yến Sanh nói chuyện: “Xin lỗi, ta đã không làm tốt vai trò ca ca của ngươi.”

Từ đầu đến cuối trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại, Chung Tư Độ khẽ thở phào một hơi, khi quay người định rời đi mới nghe thấy một giọng nói rất nhỏ trong phòng: “Không sao.”

Giọng nói hơi khàn, như vừa khóc.

Chung Tư Độ lập tức quay lại, đưa tay gõ cửa: “Ngươi sao vậy?”

Chỉ hai từ như vậy mà Chung Yến Sanh suýt nữa bị Tiêu Lộng nuốt chửng. Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, cậu mới dần tỉnh táo hơn, cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Cổ họng ta… không được ổn, không, không sao đâu, ngươi đừng vào!”

Chung Tư Độ nhíu mày: “Bị cảm lạnh à? Ta đi tìm đại phu.”

Cổ bị Tiêu Lộng cắn nhẹ, Chung Yến Sanh tưởng chừng như sắp tan ra: “Ta, ta không sao, lát nữa ta sẽ về cung cùng Định… ca ca, không cần, ngươi mau về… đi.”

Cứ ấp a ấp úng, có gì đó không ổn lắm.

Nhưng nghe thấy hai chữ “ca ca”, Chung Tư Độ hơi sững lại, cuối cùng rút tay về, gật đầu: “Được.”

Tiếng bước chân bên ngoài dần xa, Chung Yến Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó gò má bị ngón tay Tiêu Lộng mân mê.

Đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu: “Điều Điều.”

Mảnh lụa trên mắt Chung Yến Sanh đã rơi xuống một nửa, hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt đen láy ướt át, mơ màng nhìn hắn.

Tiêu Lộng nhìn cậu, gọi tên câu xong một hồi mới dịu dàng cất giọng: “Em chưa đọc hết đâu.”

“…”

Chung Yến Sanh không dám nghi ngờ Tiêu Lộng có thật sự hỏng rồi hay không.

Cậu mới là người hỏng rồi.

Khi rời khỏi phủ Hầu gia, Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng mặt lạnh tanh bế ra từ cửa sau.

Cậu hoàn toàn không dám nghĩ liệu Hoài An Hầu và Hầu phu nhân có nghi ngờ hay không, đầu óc mơ mơ màng màng, rúc đầu vào lòng Tiêu Lộng, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Kết quả là khi về đến cung, cậu đã bắt đầu hơi sốt.

Trong viện Xuân Vu không có lò sưởi, khiến cậu bị cảm lạnh.

Tiêu Lộng cau mày, chăm sóc Chung Yến Sanh suốt đêm, dỗ dành cậu uống thuốc, vừa hối hận vừa đau lòng.

Chung Yến Sanh vốn yếu ớt, dễ mắc bệnh, không nên dày vò cậu lâu như vậy.

Chung Yến Sanh sốt cao, bệnh li bì suốt hai ngày. Khi bị ốm, con chim nhỏ này rất bám người, nhất định phải chui vào lòng người khác mới chịu yên ổn. Tiêu Lộng phải cho người dọn dẹp một phòng ngủ mới, vừa xử lý tấu chương từ Nội các gửi đến, vừa ôm cậu vào lòng để dỗ dành, không có thời gian xuất hiện trước các triều thần.

Trăm quan trong triều đều bối rối, không đoán được ý định của vị Định Vương Điện hạ này.

Đức Vương đã phát động cuộc mưu phản trong cung, chết trong tay quân phản loạn, còn tình hình của Bệ hạ hiện tại không rõ, chỉ biết bệnh tình rất nặng ——  Cũng có tin đồn rằng, Bệ hạ không phải bị bệnh, mà lén sử dụng Ô hương trong cung dẫn đến đầu óc không còn minh mẫn, không thể xử lý chính sự.

An Vương bị kết tội phải rời khỏi Kinh thành, còn Cảnh Vương vì thế cục, vì tự vệ mà cũng buộc phải ra đi.

Giờ đây, Định Vương nhân lúc hỗn loạn mà tiến vào cung, trăm quan thậm chí đã chuẩn bị tinh thần ngày mai hắn sẽ ngồi trên ngai vàng. Nhưng đợi mấy ngày cũng không thấy Tiêu Lộng khoác hoàng bào xuất hiện, mà trái lại hắn còn như vị thần ẩn thân trong cung, không chịu ra mặt, khiến mọi người đều trừng mắt khó hiểu nhìn nhau.

Ý gì đây?

Hiện tại trong Kinh thành chỉ còn lại duy nhất một huyết mạch hoàng thất là Thập Nhất Hoàng tử. Nhưng cũng có tin đồn rằng người này thật ra không phải là Thập Nhất Hoàng tử, mà thân phận thật sự có liên quan đến Thái Tử tiền nhiệm không ai dám nhắc đến, nên Bệ hạ mới luôn che giấu như vậy.

Ngay lập tức, càng nhiều tin đồn khác nhau liên tục xuất hiện.

Lão Hoàng đế quyền uy lẫm liệt suốt mấy chục năm, nhưng giờ đây khi vừa mất đi quyền lực, nhiều chuyện đẫm máu từng bị đè xuống lại bắt đầu nổi lên.

Thái Tử Khang Văn, Thuận Đế, Hoàng hậu tiền nhiệm, nhà mẹ của Hoàng hậu, Thái tử tiền nhiệm và Thái tử phi, cả nhà Tiêu gia…

Lời đồn lan truyền khắp nơi, trong bầu không khí hoang mang lo sợ, thế mà Đô Sát Viện – nơi từng có thù hận sâu sắc với Tiêu Lộng – lại không có động thái gì.

Trăm quan hoang mang, âm thầm mong đợi hai người này sớm xuất hiện giải đáp những nghi vấn.

Đáng tiếc là không ai ra mặt trả lời, Tiêu Lộng cũng không làm ra những hành động tàn bạo đẫm máu mà mọi người sợ hãi.

Mọi người nơm nớp lo sợ mấy ngày, cuối cùng chẳng có gì xảy ra.

Dần dần họ nhận ra cuộc sống không có gì khác biệt so với trước đây, mọi người không còn bất an như trước, thậm chí có thể vừa ngồi uống trà vừa lén dựng tai nghe mấy chuyện cũ của lão Hoàng đế.

Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Tiêu Lộng, thật ra chỉ sau ba ngày Chung Yến Sanh đã gần như khỏi hẳn, nhưng cậu vẫn giả vờ ốm thêm vài ngày, tránh để Tiêu Lộng tìm lý do dày vò cậu.

Hơn nữa, cậu cũng không muốn xem những tấu chương đó.

Diễn xuất của cậu dường như đã tiến bộ, Tiêu Lộng có vẻ cũng không nhận ra, mỗi ngày đều ôm Chung Yến Sanh vào lòng khi xử lý đống tấu chương chất cao như núi, để cậu gối đầu lên đùi mình.

Chung Yến Sanh âm thầm đắc ý, gối đầu lên đùi Định Vương Điện hạ, như con chim nhỏ cuộn tròn trong lòng một chú chó lớn, thoải mái ngủ vài ngày, đến cả xương cũng mềm đi mới từ từ nhớ ra chính sự: “A, lão già bất tử đó còn sống không?”

Tiêu Lộng nhìn cậu lười biếng mấy ngày cũng không vạch trần, đặt bút xuống, đưa tay xoa nhẹ lưng cậu: “Mau đến xem thử?”

Hai ngày trước, Chung Yến Sanh đã thuật lại những lời của Hoài An Hầu cho Tiêu Lộng nghe, nhưng trong lòng vẫn còn quấn quýt. Dù sao chừng nào chưa giải được cổ độc thì trên người cả hai luôn có nguy hiểm tiềm ẩn. Nghe thấy vậy, cậu gật đầu đồng ý.

Lão Hoàng đế vẫn còn ở trong điện Dưỡng Tâm.

Chỉ là khác với trước kia, Điền Hỉ công công luôn tận tâm tận lực đã rời khỏi cung, giờ đây điện Dưỡng Tâm chỉ toàn là người của Tiêu Lộng, ngoài việc cho lão Hoàng đế ăn để tránh lão chết đói thì họ không làm gì khác.

Khi bước vào điện Dưỡng Tâm, Chung Yến Sanh lập tức ngửi thấy mùi hôi thối, không khỏi đưa tay che mũi lại.

Lão Hoàng đế nằm bất động trên giường, không còn chút sức sống. Vì quá tức giận mà bị liệt nửa người, không nhúc nhích được. Suốt những ngày qua, lão chỉ có thể nằm đó, cơ thể dơ bẩn và thê thảm không chịu nổi. Mỗi lần sắp tắt thở, Tiêu Lộng lại cho người đút cho lão một viên Ô Hương để kéo dài sự sống.

Sống không được, chết cũng không xong.

Chung Yến Sanh dễ mềm lòng, nhưng đối với tình cảnh của lão Hoàng đế lại rất bình tĩnh.

Chỉ cần nhìn thấy chiếc khóa trường mệnh ẩn hiện trên cổ Tiêu Lộng, cậu không thể sinh ra một chút thương xót nào với lão già này.

Ngay cả Điền Hỉ cũng chọn phản bội.

Ác giả ác báo thôi.

Nghe thấy tiếng động, con ngươi đờ đẫn của lão Hoàng đế hơi chuyển động. Nhận ra là hai người, khuôn mặt lão đột nhiên có biểu cảm, giọng khàn đến đáng sợ: “Giết… giết trẫm đi…”

Tiêu Lộng nghe vậy chỉ cười khẩy: “Đừng có mơ.”

Lão Hoàng đế vô cùng tự ti nhưng cũng rất kiêu ngạo. Giờ đây nằm liệt trên giường không còn chút tôn nghiêm, đối với lão mà nói, điều này còn nhục nhã hơn cả việc bị giẫm đạp lên mặt. Nỗi đau này chẳng khác nào bị lăng trì mỗi ngày, còn khủng khiếp hơn khi cơn nghiện Ô Hương phát tác.

Da mặt lão Hoàng đế co quắp một trận, giọng nói khò khè: “…Trẫm dùng sự thật về cổ độc, để trao đổi, với các ngươi…”

Đôi mắt đen láy của Chung Yến Sanh nhìn lão: “Nhưng bọn ta đã biết, cái gọi là hai người chỉ sống một là giả.”

Lão Hoàng đế khựng lại, hơi thở ngày càng khó khăn hơn.

Chung Yến Sanh nghiêng đầu: “Tại sao ông lại hạ cổ độc lên bọn ta?”

Răng của lão Hoàng đế đột nhiên rung lên: “Ô, Ô Hương, cho trẫm Ô Hương… trẫm sẽ nói cho các ngươi…”

Cơn nghiện Ô Hương lại phát tác.

Lão già gầy guộc nằm liệt trên giường, cơn nghiện hành hạ khiến lão trông như một xác sống, mắt trợn trừng, cổ họng phát ra những âm thanh khò khè không giống con người. Cảnh tượng đó khiến Chung Yến Sanh kinh hãi, không kìm được mà rúc vào sau lưng Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng đưa tay che chở cậu sau lưng, xoa nhẹ đầu, dịu dàng nói “Đừng sợ”, rồi quay đầu lại, nét dịu dàng trên mặt biến mất không dấu vết, biểu cảm lạnh như băng: “Nói.”

Mấy ngày bị nhục nhã và hành hạ đã gần như đánh bại ý chí của lão Hoàng đế, trong xương như có hàng ngàn con kiến bò qua vì cơn nghiện, đôi mắt đỏ rực mở to nhìn Tiêu Lộng một lúc, rồi cuối cùng lão cũng nghiến răng tiết lộ một phần sự thật.

Quả thực là từ trong bụng mẹ, Chung Yến Sanh đã bị gieo trùng mẹ.

Sau khi Thái tử tiền nhiệm thất bại trong việc tạo phản, Thái tử phi sinh ra Chung Yến Sanh, Đông Cung bị thảm sát, thuộc hạ cũ của Thái tử mang Chung Yến Sanh trốn khỏi Kinh thành, sau đó lại được Hầu phu nhân tráo đổi. Những người khác đều nghĩ đứa con trong bụng Thái tử phi đã chết rồi.

Nhưng lão Hoàng đế biết Chung Yến Sanh còn sống.

Chung Yến Sanh mang trong người trùng mẹ, nếu trùng mẹ chết thì trùng con cũng chết theo.

Thuật cổ độc của Man di rất kỳ lạ, vì xa cách với trùng mẹ nên trùng con luôn trong trạng thái ngủ đông.

Hai năm sau đó, chiến tranh ở Mạc Bắc nổ ra, Tiêu Lộng được các cận vệ liều chết bảo vệ trở về Kinh thành. Lão Hoàng đế nhìn đôi mắt xanh sâu không thấy đáy của thiếu niên mà cảm thấy bị đe dọa, nhưng lại không thể ra tay trừ khử Tiêu Lộng.

Nghĩ tới nghĩ lui, lão bèn dùng đến trùng con đang trong trạng thái ngủ đông kia.

Khi Man di dâng lên thuật cổ độc này, họ đã nói với lão Hoàng đế, khi trùng con bị đánh thức mà không có trùng mẹ bên cạnh, nó sẽ bắt đầu quấy rối, không ai có thể chống lại cơn đau nhức ngày càng nghiêm trọng trong đầu. Những người bị trúng cổ hầu như đều chết vì đau đớn.

Nhưng sau khi Tiêu Lộng trúng cổ, hắn lại không có bất kỳ dấu hiệu đau đầu nào. Lão Hoàng đế thấy vậy thì hiểu rằng tiểu hoàng tôn của lão vẫn còn sống, thậm chí rất có thể đang ở trong Kinh thành.

Trừ lần đau đầu đầu tiên, hầu hết các lần sau Tiêu Lộng đều che giấu rất tốt.

Lão Hoàng đế cũng phải mất vài năm, mãi đến một lần Tiêu Lộng mất khống chế mà gây thương tích cho người khác, mới phát hiện cổ độc của hắn đã phát tác, điều này chứng tỏ rằng bên cạnh Tiêu Lộng ở Mạc Bắc không có trùng mẹ.

Không có trùng mẹ trấn an, sớm muộn gì cũng sẽ đau chết.

Lão Hoàng đế vừa cho người tiếp tục tìm kiếm tung tích của con trai Thái tử, vừa theo dõi Tiêu Lộng, cũng không vội thu lại binh quyền từ tay hắn, chờ đợi hắn không chịu nổi mà phát điên hoặc chết vì đau.

Dù sao người Man di cũng đã nói với lão rằng, nỗi đau đó, những chiến binh dũng mãnh nhất trên thảo nguyên cũng chỉ chịu đựng được ba đến năm năm.

Nào ngờ Tiêu Lộng lại chịu được lâu đến vậy.

Hắn chịu đựng  đau dữ dội, từng bước bình định Mạc Bắc, sau đó thu phục Liêu Đông, không chỉ không chết mà còn sống khỏe mạnh, nuôi dưỡng một đội Hắc Giáp Vệ bất khả chiến bại, khiến Man di nghe tên đã khiếp đảm.

Khi lão Hoàng đế nhận ra tình hình đã trở nên khó giải quyết thì đã quá muộn, binh quyền mà lão hào phóng trao cho Tiêu Lộng ban đầu đã không còn lấy lại được nữa rồi.

Nhưng may thay trong người Tiêu Lộng vẫn còn một con cổ trùng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không chịu đựng nổi.

“Chẳng bao lâu sau khi ngươi về Kinh, trẫm phát hiện, cổ trùng trong người ngươi phát tác… chậm lại.” Hơi thở của lão Hoàng đế đã rất yếu, ánh mắt mang đầy thù hận từ Tiêu Lộng chuyển sang Chung Yến Sanh, âm trầm: “Trẫm đã, đoán được ba phần.”

Vì vậy, khi biết Hoắc Song là tàn dư của Thái tử, lão đã nảy sinh ác tâm, cố tình cử y đi vẽ lại chân dung của Chung Yến Sanh và kiểm tra dấu vết sau cổ cậu.

Sau khi xác nhận thân phận của Chung Yến Sanh, lão bèn nghĩ cách tạo cho cậu một thân phận giả, đưa cậu vào cung.

Lão Hoàng đế biết rõ, Tiêu Lộng hận nhất là người hoàng thất. Trong tình huống đó, việc phát hiện ra ở gần Chung Yến Sanh có thể làm giảm cơn đau đầu chỉ khiến hắn nghi ngờ, cảm thấy đây là một âm mưu, từ đó càng xa lánh và thù ghét Chung Yến Sanh.

Nhưng không ngờ hai người này đã dây dưa với nhau từ trước.

Khi Chung Yến Sanh nghe được câu nói cuối cùng của lão Hoàng đế, cậu có hơi ngượng ngùng, gật đầu “Ồ” một tiếng: “Vậy những lời ông nói hôm đó, quả nhiên là giả.”

“Đương nhiên, toàn là nói dối.”

Lão Hoàng đế đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, gân xanh hiện trên trán, đột nhiên cười lạnh, nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh, ánh mắt đầy ác ý: “Trùng con, tuổi thọ có hạn, dù có trùng mẹ ở bên cạnh để xoa dịu, cũng, không thể chống nổi mấy năm, trên đời… không có cách giải.”

“Ngươi sẽ, phải nhìn Tiêu Lộng, chết trước mắt ngươi…”

Chung Yến Sanh đột nhiên giơ tay, học theo cách thức đơn giản mà thô bạo của Tiêu Lộng, tát lão Hoàng đế ngất đi.

Lão Hoàng đế gắng sức nói cả buổi vẫn chưa lấy được viên Ô Hương nào như đã hứa, lại bị đánh cho bất tỉnh.

Tay Chung Yến Sanh vẫn hơi run rẩy, mặt tái nhợt. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được một bàn tay quen thuộc chạm vào đầu, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Giọng nói của Tiêu Lộng rất bình tĩnh.

“Lời lão nói, một chữ cũng đừng tin.”

Chung Yến Sanh rủ hàng mi xuống, một lúc lâu sau mới “Dạ” một tiếng nho nhỏ.

Dù biết rằng lời của lão Hoàng đế là nửa thật nửa giả, không thể tin hoàn toàn, nhưng… nhưng bệnh đau đầu của Tiêu Lộng thật sự là ngày càng nghiêm trọng.

Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần phát tác bệnh trước đó, lần tiếp theo sẽ là khi nào?

Lão già xui xẻo này.

Tiêu Lộng âm thầm cau mày, ôm lấy Chung Yến Sanh bước ra ngoài, đang suy tính xem lát nữa phải an ủi Chung Yến Sanh thế nào để không làm cậu lo lắng, thì Triển Nhung mang theo hai bức thư, vội vàng chạy tới: “Chủ tử, có hai bức thư khẩn từ Mạc Bắc gửi đến!”

Nhìn bộ dạng thê thảm kia của Triển Nhung, Tiêu Lộng cũng biết không phải chuyện tốt lành gì. Hắn nhìn Triển Nhung một cái không cảm xúc, rồi giơ lên xoa đầu Chung Yến Sanh, vẻ mặt ôn hòa nói: “Điều Điều, sức khỏe của em chưa hoàn toàn hồi phục, về ngủ thêm chút nữa đi, ta phải xử lý một chút việc vặt.”

Triển Nhung bị ánh mắt của Tiêu Lộng làm cho da đầu tê rần, không khỏi rụt cổ lại.

Hắn ta thế mà lại cảm thấy “việc vặt” trong miệng chủ tử lại là mình.

Chung Yến Sanh đã không còn dễ bị dỗ ngọt như trước, cậu thoát khỏi những suy nghĩ ưu sầu, nhận ra Tiêu Lộng rõ ràng có ý định đuổi mình đi, không thèm để ý đến hắn mà cau mày nhìn Triển Nhung, mặt nghiêm túc nói: “Báo cáo đi.”

Nếu là trước đây, Triển Nhung đã lén cười và báo cáo ngay rồi, nhưng hôm nay tình hình lại không như mọi khi.

Triển Nhung do dự nhìn Tiêu Lộng, không dám mở miệng.

Chết tiệt, giá như có cái tên Hoắc Song chỉ biết làm theo lệnh kia ở đây thì tốt rồi, y chắc chắn sẽ không do dự nói ra.

Tiêu Lộng im lặng hồi lâu rồi hơi gật đầu với Triển Nhung.

Điều Điều không phải là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Dù chỉ là một con chim sẻ tròn vo, cũng không cần hắn phải luôn bảo vệ trong lòng bàn tay nữa. Khi những tinh linh trên núi cất cánh, nó sẽ bay cao hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.

Hắn không thể cứ giữ mãi Chung Yến Sanh trong lòng bàn tay, không cho cậu cơ hội được tự do bay nhảy.

Được Tiêu Lộng ra hiệu, Triển Nhung mới dám mở miệng, khô khan an ủi: “Hai ngài đừng có bày ra vẻ mặt như thế, thật ra không phải toàn là tin xấu đâu.”

Chung Yến Sanh: “…”

Vậy là, quả nhiên là có tin xấu.

“Tin tốt là, Lâu Thanh Đường đã về quê nhà, rồi đi Tây Thục một chuyến, hiện giờ đã hiểu biết một chút về cổ độc. Ba ngày trước y gửi thư nói, y đã theo một đoàn thương nhân đến Mạc Bắc, chuẩn bị đến địa bàn của người Man di để tìm hiểu về bí thuật.”

Mắt Chung Yến Sanh sáng lên.

Quả nhiên là tin tốt!

Lâu đại phu vẫn rất đáng tin cậy mà.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Lộng khó mà phân biệt, trong lòng đã đoán được bức thư kia nói về cái gì: “Còn tin xấu.”

“Tin xấu là…” Triển Nhung nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, dứt khoát nói hết trong một hơi: “Mùa đông sắp đến, Man di lại không có lương thực để sống qua mùa đông. Ngài không ở Bắc Mạc trấn giữ, rất nhiều bộ lạc đã có dấu hiệu rục rịch, tập hợp kỵ binh, chuẩn bị xuống phía Nam cướp bóc rồi.”



Tác giả:

Tiêu Lộng: Móc ổ chim.

Điều Điều:???

Mỗi lần Tiêu Lộng đến giường của Điều Điều đều phá hỏng tổ chim của em nó.