Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 81




Đức Vương dẫn theo quân phản loạn tiến vào từ cổng Tây Hoa liều chết một trận, một đường gặp người là giết.

Mưa càng lúc càng lớn, nhưng không thể che giấu được mùi máu tanh khắp nơi, những lưỡi kiếm sáng loáng không ngừng xé toạc màn đêm dài.

Đêm nay, tuyến phòng thủ trong cung dường như yếu hơn mọi ngày, có lẽ là vì đã xử lý hai vị thân vương không an phận xong xuôi, lão Hoàng đế cho rằng mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa.

Đức Vương được quân phản loạn bao quanh. Vì bị mưa làm ướt nhẹp, vốn dĩ đã đầu bù tóc rối giờ đây lại càng lộ ra vẻ nhếch nhác, nhưng tâm trạng của gã lúc này lại cực kỳ hưng phấn.

Chứng kiến kết cục của vị đại ca cao quý như châu ngọc năm xưa, những năm qua Đức Vương đã vô cùng sợ hãi, liều mạng thể hiện theo một hướng cực đoan khác —— Gã cũng mơ hồ đoán được rằng, ngoài mặt phụ hoàng cưng chiều Thái tử như vậy, nhưng thực tế lại căm ghét vị Thái tử được người đời ca tụng kia.

Chắc lão Hoàng đế không ngờ rằng, gã cũng dám tạo phản.

Đức Vương lau nước mưa lạnh buốt trên mặt, ánh mắt cuồng loạn và hưng phấn nhìn về phía điện Dưỡng Tâm.

Đợi khi vào được điện Dưỡng Tâm, gã sẽ ép lão già kia lập mình làm Trữ quân, sau đó giam cầm lão, để lão cũng nếm thử những khổ đau mà gã đã chịu đựng trong những ngày qua…

An Vương, kẻ tiểu nhân hiểm độc kia, đừng hòng sống sót rời khỏi Kinh thành.

Định Vương cũng phải giết, một con chó chỉ biết bán mạng cho Bùi gia, lại dám đối đầu với gã.

Còn cái thứ kia trong điện Minh Huy, lão hoàng đế nuôi một kẻ có ngoại hình giống hệt đại ca đã chết của gã, chẳng lẽ không sợ nửa đêm bị hù chết sao? Kẻ đó miệng lưỡi sắc bén, phải nhổ lưỡi của nó rồi ném cho chó ăn.

Trong đầu gã đầy những kế hoạch phải thực hiện sau khi thành công, hơi thở của Đức Vương ngày càng nặng nề, run rẩy vì hưng phấn.

Cảnh Vương chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, An Vương cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ biết hãm hại sau lưng người khác, ngoài gã ra, chẳng ai xứng đáng làm thiên tử cả.

Lúc vượt qua điện Vũ Anh, chuẩn bị tiếp tục tiến tới điện Dưỡng Tâm, quân phản loạn vốn đang ở thế tiến công không chút trở ngại thì đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Hắc, Hắc Giáp Vệ…?”

“Sao Hắc Giáp Vệ lại ở đây!”

“Đó là Hắc Giáp Vệ của Định Vương!”

Chỉ nghe thấy ba chữ “Hắc Giáp Vệ” đã có người lộ vẻ hoảng sợ. Đức Vương sững sờ, quay phắt đầu lại. Đúng lúc sấm sét xé toạc bầu trời, sấm nổ rền vang, Hắc Giáp Vệ đang ẩn núp trong bóng đêm bỗng dưng lao tới!

Không phải Đức Vương chưa từng nghĩ tới khả năng Tiêu Lộng sẽ nhúng tay vào.

Nhưng gã và ông ngoại đã lên kế hoạch kỹ càng, quyết định tiến hành cuộc tập kích chớp nhoáng, bằng tốc độ nhanh nhất chiếm lấy điện Dưỡng Tâm. Chỉ cần đến được chỗ Hoàng đế thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

Sau đêm nay, người ngồi trên ngai vàng sẽ là gã, không ai có thể không phục.

Nhưng Hắc Giáp Vệ của Tiêu Lộng vốn đóng quân ngoài thành, không có lệnh điều động thì không được tự tiện vào trong, sao có thể xuất hiện nhanh như vậy?!

Đầu óc gã bị nước mưa lạnh buốt dội vào, sắc mặt Đức Vương trở nên tái nhợt. Đột nhiên gã bừng tỉnh nhận ra, khi ông ngoại hối lộ lính canh phòng và đưa quân lính từ Ngũ Quân Doanh vào, ai biết được liệu có thứ gì khác cũng trà trộn vào trong.

Tiêu Lộng chắc hẳn đã đoán trước được gã sẽ mưu phản, hoặc có thể nói, Tiêu Lộng đang chờ gã mưu phản.

Thậm chí nói không chừng Tiêu Lộng còn âm thầm giúp đỡ gã và ông ngoại thực hiện cuộc mưu phản này, để lấy cớ đưa quân vào cung!

Khó trách lính canh phòng lại dễ bị mua chuộc như vậy!

Ngư ông đắc lợi.

Vẻ mặt Đức Vương trở nên hung tợn.

Cuộc chiến sống còn của gã chẳng qua chỉ là bàn đạp cho Tiêu Lộng!

“Điện hạ… Điện hạ, giờ phải làm sao? Hắc Giáp Vệ… Chúng ta không đánh lại Hắc Giáp Vệ!”

Không chỉ có Man di sợ Hắc Giáp Vệ, bọn họ cũng sợ.

Sắc mặt Đức Vương thay đổi liên tục, sau đó gã hung hăng đẩy một cận vệ ra trước: “Vây quanh bổn vương, che chắn cho bổn vương rời cung!”

Nhưng tình hình hoàn toàn không như gã tưởng tượng, vẫn có thể dễ dàng rút khỏi cung.

Khi quay đầu lại, gã nhìn thấy một thanh kiếm sáng loáng phản chiếu trong mắt mình.

Ngoài trời gió lạnh mưa rơi không ngừng, lò than cũng đã tắt, hạ nhân vừa thêm than vào mà chưa kịp ấm lên. Chung Yến Sanh khoác lên mình chiếc áo lông chồn Tiêu Lộng sai người mang đến, được Tiêu Lộng bế lên bàn, ngoan ngoãn nghe hắn dạy dỗ một lúc.

Bộ áo lông chồn trắng muốt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi môi mỏng như cánh hoa đỏ tươi, ướt át, hơi thở thoang thoảng hương lan, trông mềm mại khiến người khác phải mềm lòng.

Tiêu Lộng càu nhàu được ba câu, không kìm lòng được cúi xuống hôn cậu một cái, sau đó lại nghiêm mặt tiếp tục dạy dỗ: “Không được nhõng nhẽo.”

Chung Yến Sanh: “?”

Chung Yến Sanh vừa mê mang vừa ấm ức: “Em không có mà.”

Tiêu Lộng thầm phì cười trong lòng, chỉnh lại cổ áo lông chồn cho cậu.

Ngay cả việc viết thư cho Lâu Thanh Đường nói hắn bất lực mà cũng dám làm, đứa nhỏ này còn gì mà không dám nữa chứ?

Âm thanh bên ngoài dường như đã lắng xuống.

Chung Yến Sanh ngồi trên bàn đung đưa đôi chân nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kết thúc rồi ạ?”

Vừa dứt lời, Triển Nhung cùng vẻ mặt lạnh lùng vẫn còn vương nước mưa và máu bước vào, chắp tay bẩm báo: “Chủ tử, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ.”

Hoắc Song theo sau: “Tiểu Điện hạ, điện Dưỡng Tâm đã an toàn.”

Cả hai vừa nói xong, Vệ Lăng cũng bước vào ngưỡng cửa: “Bẩm tiểu Điện hạ, bên An Vương cũng đã bị khống chế.”

Đêm nay thật sự quá mức hỗn loạn, các phe phái đều tập trung trong cung, phần lớn người của Tiêu Lộng đã được điều đi giải quyết bọn phản loạn, đồng thời thừa cơ tiếp quản việc canh phòng.

Triển Nhung nói là “dọn dẹp sạch sẽ” thì ngoài quân phản loạn ra, còn bao gồm cả tử sĩ canh giữ điện Dưỡng Tâm và thị vệ của lão Hoàng đế bên ngoài.

Quân phản loạn không mạnh lắm, đối đầu với Hắc Giáp Vệ không phải là đối thủ. Tuy nhiên, để tấn công vào vòng phòng thủ xung quanh điện Dưỡng Tâm, họ đã phải dựa vào sự chỉ dẫn của Hoắc Song và những thuộc hạ quen thuộc nơi này nhất.

Để phòng ngừa An Vương lén lút làm loạn, Chung Yến Sanh còn phái Vệ Lăng đi giám sát, phòng ngừa tình huống bất ngờ.

Ban đầu An Vương nhận ra có điều bất thường, có vẻ như muốn truyền tin cho người khác, nhưng khi phát hiện mình bị theo dõi thì lập tức biết điều ở lại trong phủ An Vương, không làm ra bất kỳ hành động nào khác.

Hết thảy coi như thuận lợi.

Chung Yến Sanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc đung đưa chân, cậu lén đá nhẹ Tiêu Lộng một cái.

Đồ chó hư, tự dưng lại nói cậu nhõng nhẽo!

Tiêu Lộng không thèm nhướng mày, chính xác nắm lấy cổ chân đang lắc lư của cậu, vừa xoa vừa thản nhiên hỏi: “Đức Vương thế nào rồi?”

“Thưa chủ tử.” Triển Nhung không thay đổi vẻ mặt, đáp: “Hắc Giáp Vệ vào cung, gặp phải quân phản loạn đang hoảng hốt chạy tứ tung, rồi đụng phải một nhóm lớn vệ binh từ hoàng thành tới. Hắc Giáp Vệ còn chưa kịp ra tay thì quân phản loạn đã giao chiến với vệ binh, cả hai bên đều thiệt hại nặng nề. Lúc thuộc hạ dẫn Hắc Giáp Vệ đến thu dọn tàn cuộc thì tìm thấy xác Đức Vương.”

Đức Vương chết không nhắm mắt.

Quân phản loạn bị Hắc Giáp Vệ dọa cho sợ hãi không thôi, vệ binh hoàng thành cũng vì sự xuất hiện của Hắc Giáp Vệ mà hoảng hốt. Trong lúc hỗn loạn, gã đã té xuống ngựa, nhưng chẳng ai thèm để ý đến gã. Đức Vương cứ như vậy mà ôm theo lòng đầy tham vọng và những ảo tưởng giết kẻ này đến kẻ khác, bị vô số nhát đao loạn xạ chém chết.

Chẳng ai phân biệt được kẻ chém chết gã rốt cuộc là quân phản loạn hay vệ binh hoàng thành.

Dù người khác không nhìn, nhưng việc bị giữ chặt cổ chân trước mặt mọi người vẫn khiến Chung Yến Sanh đỏ bừng tai. Cậu dùng sức rút ra nhưng không thành công, đang định đá Tiêu Lộng thêm cái nữa thì nghe thấy một tiếng ho khan nặng nề.

Bắp chân nhỏ của Chung Yến Sanh lập tức ngừng đung đưa, Tiêu Lộng cũng buông cổ chân cậu ra, khoanh tay nhìn về phía giường.

Lão Hoàng đế khô gầy như que củi, trông như đã sắp chết tới nơi đang nằm trên giường, dường như đã tỉnh từ lâu, nghe thấy báo cáo của Triển Nhung mới không nhịn được mà lên tiếng.

Lão Hoàng đế thở rất khó nhọc, hô hấp hổn hển, nằm cứng đờ trên giường, như muốn ngồi dậy nhưng không tài nào cử động được.

Chung Yến Sanh lặng lẽ nhìn lão vật lộn một lúc mới dùng giọng nói mềm mại giải thích: “Vừa xem qua cho ông, có vẻ như ông vì lo lắng quá độ mà đột quỵ, liệt nửa người rồi.”

Giọng nói nhẹ tênh, nhưng từng chữ đều chứa đựng nỗi kinh hoàng.

Mặt mày lão Hoàng đế tái mét, miệng há hốc: “Điền, Điền Hỉ…”

Chung Yến Sanh mỉm cười đáp: “Điền Hỉ công công không khỏe, đang nghỉ ngơi.”

Đức Vương có ý đồ noi theo Thái tử mưu phản thì thôi.

Cả tên Điền Hỉ hèn nhát kia cũng dám phản bội?

Lồng ngực lão Hoàng đế đột nhiên nghẹn lại, huyết khí trong đầu điên cuồng sôi sục, một mùi máu tanh từ lồng ngực lan lên miệng, phải một lúc lâu sau, lão mới khàn giọng cười lạnh: “Tốt, tốt lắm, từng người một… đều phản bội trẫm!”

“Ông có gì đáng để họ trung thành không?” Giọng Chung Yến Sanh lạnh xuống, chất giọng được đè xuống mất đi sự dịu dàng mà thay vào đó là sự lạnh lùng trong trẻo, khác hẳn thường ngày.

Triển Nhung đang canh giữ ở cửa không khỏi liếc mắt nhìn Chung Yến Sanh.

Uầy, ở bên cạnh chủ tử lâu, đến cả tiểu công tử cũng trở nên đáng sợ quá chừng.

Thật ra Chung Yến Sanh đang rất giận, trước khi Tiêu Lộng đến, cậu đã nắm chặt cán dao nhìn chằm chằm cổ họng lão rồi.

Nếu không phải còn vài chuyện cần lão già này phun ra thì cậu đã ra tay.

Lão già này đã gây ra quá nhiều tội lỗi, ép chết Hoàng hậu tiền nhiệm, giết cha mẹ cậu, hạ độc Tiêu Lộng, thiêu chết toàn bộ người trong Đông Cung, treo cổ những người ở phủ Định Vương. Ngay cả cái chết của Thuận Đế và Thái tử Khang Văn, hết tám chín phần là có bàn tay của lão.

Giết lão ngay lập tức, e là quá nhẹ nhàng cho lão.

Hốc mắt cậu hơi đỏ, nắm chặt con dao găm trong tay áo, đầu ngón tay đều đang run rẩy. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được một bàn tay ấm áp vươn tới bao lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của cậu, mang theo sự trấn an nhẹ nhàng.

Cổ họng Chung Yến Sanh hơi nghẹn lại, cậu hít một hơi sâu, hít mũi một cái: “Vệ Lăng, mọi người ra ngoài, canh giữ ở cửa.”

Vệ Lăng cúi đầu tuân lệnh. Khi quay người đi, lòng ông bỗng dưng thảng thốt.

Thật không ngờ lại có ngày như vậy, có thể báo thù và an ủi linh hồn của Thái tử, Thái tử phi và các huynh đệ trên trời nơi linh thiêng.

Nửa người của lão Hoàng đế đã mất đi tri giác, nằm liệt trên giường không thể nhúc nhích. Thấy Tiêu Lộng xách kiếm cùng Chung Yến Sanh tiến lại gần, đồng tử lão co rút kịch liệt, giọng nói đã không còn rõ ràng: “Người đâu… người đâu!”

Đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Lộng thoáng hiện lên sự chế nhạo: “Không ai đến nữa đâu.”

Chung Yến Sanh nhìn vào khuôn mặt già nua nhăn nheo như vỏ cam của lão Hoàng đế, nó đã hoàn toàn mất đi vẻ nhân tử giả tạo trước đây, lộ rõ sự u ám, vặn vẹo và đầy tăm tối.

Có lẽ do quá kích động, hơi thở của lão hoàng đế ngày càng gấp gáp và nặng nề, như thể giây tiếp theo lão sẽ bị ngạt chết ngay tại chỗ.

Chung Yến Sanh nhỏ giọng hỏi: “Thái tử Khang Văn bị bệnh rồi đột ngột qua đời khi vừa mới hồi phục, có phải là do ông làm không?”

Nghe thấy bốn chữ “Thái tử Khang Văn”, da mặt lão Hoàng đế lại co quắp một hồi, đôi mắt lão hằn đầy những tia máu nhìn người đứng bên giường. Ánh đèn lay động trong đêm mưa, thiếu niên mặc áo trắng như tuyết đứng bên mép giường, phảng phất như cố nhân.

“Khang Văn…”

Không có Ô Hương làm dịu, đầu óc lão Hoàng đế rõ ràng đã mơ hồ, nhìn Chung Yến Sanh mà cứ ngỡ là Thái tử Khang Văn, ánh mắt đầy vẻ căm ghét: “Ngươi… đã thua trẫm rồi, dù có hơn trẫm mọi thứ, cuối cùng vẫn, thua trẫm…”

Chung Yến Sanh không hề có cảm giác rằng lão già đang nằm trên giường này là ông nội của mình mà chỉ thấy buồn nôn. Cậu dịch lại gần Tiêu Lộng, nhíu mày hỏi: “Năm đó ông không thể sánh được với Thái tử Khang Văn, hoàn toàn không có hy vọng đoạt ngai vàng, cho nên, ông đã hạ độc ông ấy?”

Hạ một loại độc rất kỳ lạ, khiến cả Thái Y Viện cũng bó tay.

Cổ họng lão Hoàng đế phát ra âm thanh lạ lùng và mơ hồ từ trong cổ họng, không trả lời nữa: “Ô Hương…”

Tiêu Lộng cầm bình thuốc Ô Hương giả từ trên bàn, tiện tay thảy lên: “Trả lời em ấy.”

Sau một khoảng im lặng chết chóc, lão Hoàng đế phát ra tiếng cười khẽ đầy lạnh lùng, rồi mới nói: “Đúng vậy, năm ấy trong lễ Vạn Thọ, sứ giả Man di vào Kinh mừng thọ… Trẫm đã bí mật gặp trưởng lão, lấy được cổ độc từ Man di.”

Là Thái tử một nước, thức ăn và nước uống của Khang Văn đều được giám sát nghiêm ngặt.

Nhưng Khang Văn sẽ không đề phòng người em luôn im lặng theo sau, cùng nhau lớn lên với mình.

Cổ độc của Man di khác hẳn với độc của Trung Nguyên, không ai nghĩ rằng Thái tử không phải bệnh, mà là độc đã ngấm vào xương tủy. Người ở trên mây đột nhiên bị kéo xuống bùn lầy, nhưng ngay cả khi đã trở thành một phế nhân do bệnh tật, Khang Văn vẫn được Thuận Đế để ý và hết mực chăm sóc.

Vì vậy, sau vài năm kéo dài, lão hoàng đế đã tặng Thuận Đế một “niềm vui” bất ngờ, khiến Khang Văn trông có vẻ như đã hồi phục.

Rồi tiếp đó là một cú sốc lớn.

Ngay đêm mà Khang Văn có dấu hiệu phục hồi, ông đã mất.

Lão cũng không cần phải ra tay với Thuận Đế, vì vui buồn cùng lúc ập tới, cả thể xác lẫn tinh thần ông ta đều chịu đả kích nặng nề, mắc bệnh rồi không dậy nổi.

Chung Yến Sanh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Sau khi đăng cơ, ông, có phải vì muốn thay đổi dư luận triều đình, mà cố tình ép chết Hoàng hậu?”

Đó là bà nội của cậu.

Nhà mẹ của bà là một gia tộc lớn ở Lang Gia, cha bà là Thái phó của Thái tử, danh vọng lẫy lừng, không chỉ trong triều mà cả bên ngoài đều có sức ảnh hưởng rất lớn.

Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế đau buồn, không chịu lập kế hậu, tình cảm đế hậu sâu nặng… Những lời tán tụng từ văn nhân khắp nơi, trải qua nhiều lần cố tình làm lãng quên, những chuyện xưa cứ thế bị xóa nhòa một cách nhẹ nhàng.

Đau bệnh và cơn nghiện Ô Hương cùng lúc hành hạ, nhưng ngay cả cử động cơ thể lão cũng không làm nổi. Lão hít thở càng lúc càng nhanh, phải mất một lúc lâu mới nghe hiểu được Chung Yến Sanh đang hỏi gì, giọng nói già nua mang theo một chút tiếc nuối: “Hoàng hậu… là người duy nhất trẫm thấy có lỗi.”

Người phụ nữ đó, thiên kim tiểu thư hàng đầu Kinh thành, thông minh và khéo léo, cả đời chỉ phạm một sai lầm duy nhất là chọn Tam Hoàng tử thay vì Thái tử Khang Văn.

Nghe lão nói thế, Chung Yến Sanh cảm thấy dạ dày kịch liệt co thắt, cặp mắt xinh đẹp bị lửa giận đốt cháy trở nên sáng rực, cậu siết chặt nắm đấm.

Đúng lúc cậu đang kìm nén cơn giận đang sục sôi trong lòng, Tiêu Lộng đột nhiên giơ tay lên, “Chát” một tiếng, một cú tát được giáng lên mặt lão Hoàng đế.

Tiếng tát lanh lảnh vang lên, lực mạnh đến nỗi khiến các ám vệ bên ngoài đều không khỏi đồng loạt thò đầu vào, kiểm tra xem có chuyện gì.

Chung Yến Sanh cũng bị giật mình, ngẩn ra vài giây rồi do dự hỏi: “Không bị tát chết chứ?”

Chưa kịp hỏi xong đâu, chết như vậy thì dễ dàng cho lão quá.

Tiêu Lộng tát xong thì như cảm thấy ghê tởm, rút khăn ra lau sạch tay, lúc quay sang Chung Yến Sanh thì giọng ôn hòa xuống: “Yên tâm, bổn vương đã kiểm soát lực, không đánh chết được đâu.”

Hóa ra là đánh kẻ khác.

Thấy lão Hoàng đế bị tát, các ám vệ lại an tâm rối rít rụt về.

Lão Hoàng đế đã trị vì mấy chục năm, địa vị cao quý, từ trước đến nay chỉ có người khác quỳ gối run rẩy, tự tát sưng mặt mình để xin tha, nào có chuyện bị ai đó tát vào mặt. Lão giận đến mức đỏ bừng mắt, đầu óc mơ màng cũng tỉnh táo được một nửa, vừa thở hổn hển vừa trợn mắt nhìn Tiêu Lộng, giọng đầy căm hận: “Láo xược… láo xược! Đáng lẽ trẫm, không nên nhân từ… nếu ngày đó ban cho ngươi một chén rượu độc, thì đã không có ngày hôm nay…”

Tiêu Lộng nhướng mày, giọng điệu không mặn không nhạt: “Ông không muốn? Là ông không dám thôi. Viện binh của triều đình trì hoãn một tháng mới đến Mạc Bắc, ai trong triều cũng đoán được kẻ ra tay với Tiêu gia là ai. Nếu bổn vương và Tiêu Văn Lan xảy ra chuyện, cựu thần của cha ta và các phiên vương khắp nơi sẽ có cái cớ chính đáng để đánh vào Kinh thành rồi.”

Sự giả nhân giả nghĩa đó, từ năm chín tuổi mới vào cung, khi đối diện với bộ mặt từ bi của lão Hoàng đế, Tiêu Lộng đã sớm nhận ra.

Chính vì hiểu lão Hoàng đế không dám trực tiếp ra tay với hắn và Tiêu Văn Lan, Tiêu Lộng mới thay Tiêu Văn Lan uống độc —— Ít nhất lão Hoàng đế cũng không dám giết hắn. Không có loại độc nào có thể trì hoãn vài năm mới phát tác.

Bị Tiêu Lộng lột trần bộ mặt thật, lão Hoàng đế lại ho khan dữ dội.

Chung Yến Sanh siết chặt nắm đấm, đã hiểu rõ ban đầu lão Hoàng đế dùng cách nào để đánh bại các Hoàng tử khác: “Khi Thái tử Khang Văn còn sống, ông đã có mối liên hệ ngầm với ngoại tộc, có lẽ chính nhờ bọn họ mà ông mới thuận lợi lên ngôi.”

Lão Hoàng đế càng ho dữ dội hơn.

“Ngươi căm hận cha ta, vì ông ấy giống hệt Thái tử Khang Văn.”

Quan trọng nhất là, cha cậu đã chặn được mật thư của lão Hoàng đế, trong đó tiết lộ ý đồ liên kết với ngoại tộc để gài bẫy Tiêu gia.

Cho nên Thái tử Bùi Hi phải chết.

Năm đó hoàn toàn là một trận tử chiến, dù có tạo phản hay không thì lưỡi đao này vẫn sẽ giáng xuống.

Những bí mật đen tối này đều bị che giấu bấy lâu, không có mấy người biết. Một vị quân chủ lại đi cấu kết với ngoại tộc, ép chết Hoàng hậu, hãm hại trung lương, giết chết Thái tử.

Bao nhiêu máu đã đổ xuống mà vẫn không thể lấp đầy tham vọng của lão.

Hết thảy những thứ này đều do một tay lão Hoàng đế làm ra.

Lẽ ra Chung Yến Sanh đã có thể sống cùng cha mẹ mình, Chung Tư Độ cũng không phải lưu lạc bên ngoài suốt nhiều năm như thế.

“Nhưng cha ta, vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ hèn hạ bỉ ổi như ông, ông ấy không bị ông ép thành một kẻ điên không nhận người thân.”

Chung Yến Sanh nghiến chặt răng, nhớ tới chiếc hộp nhỏ chứa đầy những món đồ yêu thương mà cha mẹ để lại, bỗng dưng cảm thấy tim như bị dao cắt. Sống mũi cay xè, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay cay, nhưng cậu không khóc, nước mắt dường như trào ngược vào trong, cháy cùng lửa giận đang ngày càng bùng lên của cậu.

“Đến cuối cùng, ông chỉ là một kẻ bỉ ổi bất tài, vừa ghen tị vừa sợ hãi Thái tử Khang Văn. Dù cho Thái tử Khang Văn có bị ông hãm hại, ông vẫn luôn ám ảnh về ông ấy, không chịu nổi con trai mình cũng sáng ngời như vậy. Ông đúng là… một con chuột trong cống rãnh.”

Chung Yến Sanh càng siết chặt nắm đấm, cuối cùng không nhịn được nữa, lão Hoàng đế còn chưa kịp tức giận phản bác đã nhận lấy một cú đấm.

Một tiếng “bốp” vang lên, lão hoàng đế rên khẽ, rồi không còn ú ớ gì nữa.

Đám người bên ngoài lại giật mình, lần này cả Triển Nhung, Hoắc Song và Vệ Lăng đều thò đầu vào xem, thấy người bị đánh là Hoàng đế mới an tâm quay trở về vị trí cũ.

Cơn giận tích tụ bấy lâu trong lòng Chung Yến Sanh đột nhiên tan đi đôi chút, quả thật đôi khi sự thô bạo mang lại cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Đối diện với cái bản mặt già nua này, Chung Yến Sanh thật sự đã nhẫn nhịn quá lâu.

Tiêu Lộng kéo tay cậu lại, lại lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận lau sạch từng ngón tay trắng mịn của cậu, cau mày: “Bẩn quá.”

Hàng mi đen của cậu rũ xuống. Cơn giận qua đi, cậu mới nhận ra mình đã làm gì, lập tức cảm thấy hoang mang, nhìn tay mình rồi lại nhìn lão Hoàng đế đang ngửa đầu bất động: “Chết, chết rồi sao?”

Vừa nãy cậu còn ngăn Tiêu Lộng lại, sợ hắn tát chết lão, mà sao giờ, sao giờ cậu càng nói càng tức giận, không kiềm được mà ra tay.

Chung Yến Sanh đã sống gần mười chín năm, đây là lần đầu tiên cậu đánh người khác.

Đánh người không tốt, thầy đã nói, cần phải lấy lý lẽ để thuyết phục.

Nhưng lão già này không còn là người nữa rồi.

Tiêu Lộng xoa đầu Chung Yến Sanh, đổ một viên Ô Hương ra, tùy tiện nhét vào miệng lão Hoàng đế: “Yên tâm, không chết được.”

Hơi thở của lão Hoàng đế vừa rồi đã yếu ớt như ngọn nến sắp tắt, sự sống vô cùng mong manh. Nhưng khi viên Ô Hương này vừa vào miệng, sự sống của lão như lập tức bùng cháy trở lại, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Lão Hoàng đế mở to đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy như thể rất lạnh, nói năng hàm hồ, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ: “Ô Hương…”

Một viên Ô Hương không thể thỏa mãn cơn nghiện trong xương tủy, không đạt được sự thỏa mãn hoàn toàn, cảm giác trống rỗng và đau đớn càng trở nên khủng khiếp.

Cả người lão Hoàng đế càng lúc càng ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến bò qua, nhưng cơ thể bị liệt không cách nào di chuyển. Điền Hỉ luôn đi theo hầu hạ bên cạnh đã không còn thấy tăm hơi, cung nhân và tử sĩ được đào tạo trong điện Dưỡng Tâm đều chết cả, không còn ai sẽ kính cẩn hậu hạ khi lão Hoàng đế cao cao tại thượng này gọi một tiếng “Người đâu”.

Lão chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lộng như đang trêu đùa, ném bình thuốc mà đối với lão là vật cứu mạng lên không trung rồi lại thu về trước mắt lão.

Sau khi trút hết cơn giận, Chung Yến Sanh đã bình tĩnh hơn một chút, lập tức hỏi chuyện quan trọng nhất: “Độc trong người Tiêu Lộng rốt cuộc là gì?”

Hiện giờ lão Hoàng đế đã đến bờ vực tan vỡ, đây là thời điểm thích hợp để hỏi.

Nếu đổi lại là lúc nãy, lão Hoàng đế chắc chắn sẽ không trả lời.

Lão biết rất rõ lý do tại sao Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng không giết mình ngay lập tức.

Con ngươi lão Hoàng đế giãn ra, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, như đang lạc vào cõi mộng: “Cổ độc…”

Chung Yến Sanh siết chặt tay áo Tiêu Lộng.

Cậu đã đoán là cổ độc. Từ khi còn trẻ, lão Hoàng đế đã cấu kết với ngoại tộc, không biết bao nhiêu lần ngầm giao dịch, biết về loại bí thuật này cũng không có gì lạ.

Chung Yến Sanh biết mỗi khi Tiêu Lộng tái phát bệnh đau đầu thì đau đớn đến mức nào, thậm chí là mất đi lý trí, giống như một con thú hoang chỉ còn lại bản năng. Vì lo lắng quá mức, cậu vội vàng bước lên phía trước: “Giải độc thế nào? Có cần máu của ta không?”

Nghe câu nói sau của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng muốn ngăn nhưng đã không kịp.

Lão già này ngồi trên ngai vàng mấy chục năm, đã thành tinh rồi.

Quả nhiên, con ngươi lờ đờ của lão Hoàng đế đột nhiên tập trung lại, đôi mắt lõm sâu nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh, chậm rãi nở một nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy: “À, tiểu hoàng tôn của trẫm… có muốn biết cổ độc trong người Tiêu Lộng có liên quan gì đến vết bớt sau gáy ngươi không?”

Chung Yến Sanh mím môi, nhìn thẳng vào mắt lão vài giây, sau đó giật lấy bình thuốc trong tay Tiêu Lộng, lùi lại vài bước, làm như muốn ném nó vào chậu than: “Bệ hạ, ông tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén.

Tiêu Lộng không khỏi nhớ lại đêm đó trong hang động ở thung lũng Xuân Phong, lúc hắn chuẩn bị giết người, trong lòng còn lo lắng không biết có làm Chung Yến Sanh sợ không, thì cậu đã quay đầu đi tìm hung khí rồi.

Hắn bỗng dưng không nhịn được cười, nhìn cổ áo lông xù mềm mại bên má Chung Yến Sanh cũng thấy dễ thương.

Lão Hoàng đế cũng im lặng một lúc.

Tiếng mưa ngoài cửa không biết đã ngừng từ khi nào, hỗn loạn trong cung đêm nay cũng lặng lẽ kết thúc.

Mùi máu tanh bị nước mưa rửa trôi, các triều thần ai nấy đều co rúc trong nhà, thổi tắt nến, mở to mắt trong bóng tối, đoán xem ngày mai sẽ nhìn thấy ai là người chiến thắng.

Rõ ràng lão Hoàng đế không ngờ một người trông có vẻ ngoan ngoãn, dễ bắt nạt như Chung Yến Sanh lại có thể làm ra chuyện như vậy. Lão im lặng rất lâu, mắt dán chặt vào bình thuốc Ô Hương kia, giọng khàn khàn mở miệng: “Đúng vậy, đây là bí thuật của người Man di, ngay cả trong số họ cũng ít ai biết, cụ thể là gì… Khụ, trẫm cũng không rõ, chỉ biết là do người Man di dâng lên…”

Ánh mắt lão hướng lên, khi bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Chung Yến Sanh, lão thoáng hoảng hốt, rồi cố hết sức hít thở: “Chắc các ngươi cũng đoán được phần nào… Trước khi ngươi ra đời, trẫm đã ra lệnh sai người cho mẹ ngươi uống trùng mẹ, sẽ không gây hại gì… Trong người Tiêu Lộng là trùng con, nếu không giải độc, nhiều nhất ba năm nữa hắn sẽ chết vì bệnh đau đầu.”

Nói đến đây, lão Hoàng đế dường như phát ra một tiếng cười lạnh: “Hàm Nguy… hai năm nay, có phải ngươi càng ngày càng đau đầu, lúc phát tác thì như sống không bằng chết?”

Vẻ mặt Tiêu Lộng vẫn rất bình thản, như thể lão Hoàng đế không phải đang nói về chuyện của hắn. Nghe xong lời của lão, hắn nhíu mày, đưa tay ôm lấy Chung Yến Sanh đang lo lắng nhìn hắn vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu để trấn an: “Nhờ phúc của ông, bổn vương sống rất thoải mái.”

“…Khụ khụ khụ!”

Lão Hoàng đế lại ho dữ dội, thân thể gầy gò như sắp vỡ ra thành từng mảnh. Cũng may là đã chịu kích thích qua một lần nên lão không ngất đi, nhưng mặt thì xanh xao, không mở miệng nữa.

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn dựa vào lòng Tiêu Lộng, thấy dáng vẻ của lão Hoàng đế, bèn mở nắp bình thuốc.

Mùi hương ngọt ngấy nồng nặc từ từ bốc lên, yết hầu của lão Hoàng đế cũng co giật theo, liều mạng quay đầu lại, nửa bên mặt không kiểm soát được mà co rúm, lộ rõ vẻ thèm thuồng ham muốn.

Chung Yến Sanh như một con cáo con mượn oai hùm, nghiêng lọ thuốc, ngẩng cằm lên: “Ô hương không dễ kiếm, tốt nhất ông nên đàng hoàng một chút, nói cách giải độc ra.”

Gân xanh trên trán lão nổi lên. Hồi lâu sau, lão trầm mặt, nói: “Trẫm… chỉ biết một cách giải độc.”

“Cách gì?” Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm lão.

Biểu cảm trên mặt lão Hoàng đế đột nhiên vặn vẹo, vừa như sảng khoái lại vừa như hả hê trước sự đau khổ của người khác: “Khi xưa, Man di dâng thuốc nói với trẫm rằng, chỉ có trừ bỏ trùng mẹ, trùng con mới biến mất, hai người chỉ được sống một…”

Chưa đợi lão nói xong, Tiêu Lộng đã quả quyết vung tay lên, đấm lão bất tỉnh.

Lão Hoàng đế còn chưa nói hết câu đã phải im bặt lần thứ ba.

Trong căn phòng yên tĩnh, Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn Tiêu Lộng ghét bỏ mà vẫy tay, rút một nhúm lông từ cây phất trần của Điền Hỉ rơi bên cạnh ra lau sạch, khuôn mặt anh tuấn trong bóng tối lờ mờ như ma quỷ, không biểu cảm gì thốt ra bốn chữ:

“Chỉ giỏi bịa đặt.”



Tác giả: Điều Điều dùng chất giọng mềm mại để nói những lời tàn nhẫn Q.Q Bé con xù lông!

Yên tâm, sẽ không ngược, bé cưng chỉ cứng cáp thêm một chút thôi.