Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 67




Chung Yến Sanh vẫn bị đau.

Lúc nào Tiêu Lộng cũng đối xử với cậu như vậy, tốt vô cùng mà cũng xấu vô cùng.

Đến khi Tiêu Lộng buông cậu ra, cậu vừa đau vừa mệt đến mức thiếp đi.

Chung Yến Sanh cũng không phân biệt rõ, rốt cuộc là cậu đang dỗ dành Tiêu Lộng đừng làm mình, hay là Tiêu Lộng dụ dỗ để chọc ghẹo mình nữa.

Mặc dù không có làm tới cùng với Tiêu Lộng, nhưng hình như còn mệt hơn cả làm tới cùng.

Cậu mệt đến mức ngón tay rũ xuống bên giường, bị Đạp Tuyết lại gần liếm láp cũng không còn sức để rụt lại.

May mắn là Đạp Tuyết lén trèo lên giường lại bị Tiêu Lộng đẩy xuống đất. Chung Yến Sanh co ngón tay lại, kéo nhẹ hắn, không vui lắm: “Đừng đánh nó.”

Tiêu Lộng lạnh lùng lườm con mèo lớn đang nằm bên mép giường vẫy cái đuôi to xù, rồi dùng chăn quấn Chung Yến Sanh thành một cục nhỏ.

Chung Yến Sanh cảm thấy rất khó chịu, hơi thở mong manh, mắng hắn: “Đau chân… Đồ chó xấu xa, em không làm với anh nữa.”

Tiêu Lộng giả vờ như không nghe thấy, giọng nói trầm thấp, dỗ dành: “Ngủ một lát đi.”

Chung Yến Sanh mơ màng, gần như ngủ thiếp đi lại cố gắng mở mắt ra, ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra mình muốn nói gì: “Tắm.”

Cậu đã bị Tiêu Lộng làm cho lộn xộn, ướt nhẹp cả người.

Chung Yến Sanh chớp chớp hàng mi đen, giọng nói mang theo giọng mũi khàn khàn, than phiền: “Anh làm em dơ hết rồi.”

Vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.

Yết hầu Tiêu Lộng lăn xuống mấy cái, lại cúi xuống hôn vào đuôi mắt đen nhánh của cậu: “Ngoan ngoãn một chút, đừng quyến rũ ta.”

Chung Yến Sanh sửng sốt, ấm ức đến nỗi muốn đạp hắn một cái: “Em không có!”

Nụ hôn nóng bỏng của Tiêu Lộng rơi trên mí mắt cậu: “Em có.”

“…”

Chung Yến Sanh thật sự muốn mắng hắn.

Nhưng cậu không còn chút sức lực nào, bực bội dùng đầu húc nhẹ vào cằm Tiêu Lộng rồi không dám động đậy nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Mặc dù Tiêu Lộng đã cắt dây và tháo trói, nhưng may mắn thay việc chữa trị vẫn diễn ra suôn sẻ, giờ thì Định Vương Điện hạ đã có cái đầu tỉnh táo rồi.

Còn phải để Lâu Thanh Đường xem lại… nhưng bây giờ cậu mệt quá, muốn ngủ trước đã.

Nhìn Chung Yến Sanh đang thở đều đều, trên mặt vẫn còn vết nước mắt. Hôm nay cậu đã khóc rất nhiều, mí mắt hồng hồng, môi cũng đỏ như bôi son, trông đẹp đến ngỡ ngàng.

Ngọt như mật.

Tiêu Lộng không nhịn được lại cúi xuống hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng buông cậu ra, đứng dậy đi ra ngoài phòng

Dưới sự cố gắng thuyết phục của Lâu Thanh Đường, Triển Nhung và Vệ Lăng đều đứng ở xa, thấy cuối cùng cũng có người bước ra khỏi phòng, cả hai đều rối rít trông lại.

Tiêu Lộng lười biếng khoác áo choàng lên người, mái tóc dài còn buông xõa. Hắn khoanh tay tựa vào cửa, khóe miệng sứt một bên trông rất nổi bật, trên cổ có một vết cắn mờ mờ. Trông không giống một Định Vương Điện hạ lúc nào cũng đứng trên tất cả, mà giống một quý công tử vừa trải qua một đêm mặn nồng với tình nhân yêu quý của mình hơn. Hắn lạnh nhạt dặn dò: “Chuẩn bị nước nóng.”

Lâu Thanh Đường ngạc nhiên thò đầu ra: “Ồ, tỉnh rồi à? Thật sự có hiệu quả nhỉ.”

Tiếp xúc thân mật thật sự có thể khiến tên này tỉnh táo, đây là cái đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ tên họ Tiêu này cố ý giả ngốc để giở trò lưu manh?

Triển Nhung lặng lẽ ra hiệu cho ám vệ đi theo, ý bảo họ vào trong trại chuẩn bị thùng tắm.

Vệ Lăng: “…”

Vẻ mặt Vệ Lăng hơi thay đổi, ông theo bản năng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, ánh mắt nhìn Tiêu Lộng vô cùng phức tạp.

Ba người mỗi người một phản ứng khác nhau, nhưng Tiêu Lộng không thèm nhìn người khác lấy một cái, dặn dò xong thì xoay người trở về phòng.

Trước đây trên thuyền, hắn vừa quay lưng đi thì con sẻ nhỏ xinh đẹp này đã không thấy tăm hơi.

Bây giờ đương lúc không có việc gì quan trọng, hắn phải ở bên cạnh Chung Yến Sanh mới yên tâm.

Dưới sự ngầm cho phép của Vệ Lăng, nước nóng nhanh chóng được chuẩn bị xong, còn mang theo một phần canh ngọt.

Chung Yến Sanh đã ngủ say, khi cho canh vào thì mở miệng, ngoan đến mức khiến người khác mềm lòng. Cậu bị Tiêu Lộng lôi ra từ trong chăn rồi bế vào thùng tắm cũng không có chút phản ứng nào, cứ mềm mại tựa vào người hắn, có một sự tin tưởng và dựa dẫm mà chính cậu cũng không nhận ra.

Tiêu Lộng sợ cậu trượt vào nước, theo cậu vào thùng tắm, từ từ tắm rửa cho Chung Yến Sanh, làm sạch con sẻ nhỏ nhếch nhác này.

Hắn phiền phức vô cùng, tắm đến tóc thì muốn chơi với tóc của Chung Yến Sanh, tắm đến ngón tay thì cũng muốn nghịch ngón tay của cậu một lúc. Trong giấc ngủ Chung Yến Sanh bị làm phiền đến mức mơ màng, lẩm bẩm mắng người.

Nói đi nói lại chỉ có mấy câu, mắng Tiêu Lộng là chó, sau này không cho hắn đắp chăn nữa.

Tiêu Lộng lắng nghe kỹ một hồi thì không thể nhịn cười, lại kéo cậu xoa nắn một lúc, rồi mới ôm cái người ướt dầm dề ra, cẩn thẩn lau khô người và tóc, rồi đưa trở lại giường.

Cơ thể sạch sẽ, Chung Yến Sanh ngủ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn còn hơi bất an, lông mày nhíu lại. Nhận ra mùi hương quen thuộc đến gần, cậu mới an tâm, dụi đầu vào lòng Tiêu Lộng thở đều đều.

Khi Chung Yến Sanh tỉnh dậy thì trời đã tối. Cậu ngủ rất say, lúc tỉnh dậy còn không phân biệt nổi hôm nay là hôm nào, nhưng vẫn còn hơi sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ này. May mắn là khi cậu vừa nhúc nhích, người bên cạnh cũng cử động theo, cánh tay ôm chặt lấy cậu: “Tỉnh rồi?”

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, trái tim lơ lửng không yên của Chung Yến Sanh cũng bình tĩnh lại, mơ màng hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Đang hỏi hắn có đang tỉnh táo hay không.

Tiêu Lộng mỉm cười, ác ý thì thầm vào tai cậu, cọ cọ vành tai: “Em nói xem, bé chủ nhân?”



Rõ ràng là tỉnh rồi.

Tai Chung Yến Sanh tê rần, hết sức cố gắng bỏ qua những lời hắn nói, giữ bình tĩnh: “Em đã ngủ bao lâu rồi? Bên ngoài trời đã tối, nên dậy thôi.”

Tiêu Lộng nhướng mày: “Bỏ ra ba mươi vạn lượng bạc mua bổn vương, sao không dùng thử một chút xem có vừa ý không?”

“…”

Cái gì mà dùng thử một chút chứ!

Chung Yến Sanh bị cách dùng từ của hắn làm cho hoảng hốt đến độ không nói nên lời, cảm thấy mình cách bước bất tỉnh không còn xa nữa. Dám nói Định Vương Điện hạ là nam sủng ba mươi vạn lượng mua ở Tây Vực, cũng không biết sẽ bị chế giễu bao lâu, chỉ có thể đỏ mặt dùng sức đẩy hắn: “Em muốn dậy rồi!”

Tiêu Lộng cười khẽ, lúc này mới buông cậu ra.

Tai Chung Yến Sanh đỏ bừng, lải nhải trong lòng.

Thà cứ ngốc đi thì hơn… Ít ra khi ngốc, Tiêu Lộng rất ít nói.

Số hàng bị cướp của Lâu Thanh Đường vẫn chưa kịp thủ tiêu, bên trong có rất nhiều y phục đắt tiền, được Triển Nhung đưa qua hai bộ. Lúc Chung Yến Sanh mặc áo ngoài thì phát hiện đồ lót và quần lót của mình đã được thay, cậu ngẩn người một lúc, không dám nghĩ là ai đã thay cho mình, nhanh chóng mặc đồ cho tử tế.

Khi xuống giường, Đạp Tuyết kêu ú ớ tiến lại gần, rõ ràng vẫn còn ấm ức vì bị Tiêu Lộng đánh. Chung Yến Sanh cực kỳ đau lòng, ngồi xổm xuống ôm con mèo lớn, nhẹ giọng an ủi, vuốt ve đầu nó.

Tiêu Lộng chậc một tiếng, cúi người nhấc Chung Yến Sanh lên: “Con súc sinh này chỉ biết giả đáng thương để lấy lòng em thôi, ta còn đáng tin hơn nó.”

Mắt Chung Yến Sanh vẫn còn đỏ, nghe hắn nói vậy thì nhìn hắn một cái, do dự một hồi rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đi so đo uy tín với một con súc sinh chứ?”

Đôi mắt đen nhánh hiện lên mấy chữ “anh cũng là súc sinh” rõ ràng.

“…”

Tiêu Lộng xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Có đói bụng không?”

Chung Yến Sanh không đói lắm, so với thèm ăn thì cậu lại nhớ đến chuyện quan trọng hơn, kéo Tiêu Lộng ra ngoài: “Lâu đại phu đâu? Mau gọi y đến xem đầu anh!”

Lâu Thanh Đường vừa đi theo bọn cướp cơm nước xong xuôi thì bị Triển Nhung túm về.

Vệ Lăng luôn đứng ngoài cửa, đã nhận ra Lâu Thanh Đường chính là thương nhân bị cướp mấy ngày trước. Sao ông có thể không hiểu, Lâu Thanh Đường là mồi nhử, cũng hiểu rõ đám Hắc Giáp Vệ trong trại kia là từ đâu đến.

Điện Vương Điện hạ này, tác phong làm việc trông rõ là ngông cuồng tùy ý, nhưng thật ra bụng dạ khó lường, tâm địa đen tối. Nếu không như vậy, hắn đã không thể nắm binh quyền, nuôi dưỡng một đội Hắc Giáp Vệ thuộc về riêng mình nơi biên ải, trở thành cơn ác mộng của Hoàng đế và quân Man di rồi.

Tiểu chủ tử còn nhỏ, lại ngoan ngoãn trong sáng, người như vậy và tiểu chủ tử…

Vệ Lăng càng rầu hơn.

Lâu Thanh Đường vừa vào phòng thì thấy Chung Yến Sanh đang yên bình ngồi ở cạnh bàn, chậm rãi uống canh bổ thì ngạc nhiên không thôi, bật thốt: “Họ Tiêu, có phải ngươi không được không vậy?”

Tiêu Lộng không cảm xúc nhìn lại.

Chung Yến Sanh cố nhịn lắm mới không ném chén canh bên cạnh đi, nhưng vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này: “Đạp Tuyết, xông lên!”

Đạp Tuyết đang nằm bên cạnh nhảy vọt lên, động tác nhanh như điện, nhào về phía Lâu Thanh Đường.

Lâu Thanh Đường ngày thường mồm mép độc ác, bị Tiêu Lộng dạy dỗ cho mấy lần cũng không biết rút kinh nghiệm, hôm nay cuối cùng cũng gặp báo ứng, bị Đạp Tuyết xông tới đè chặt, kêu lên oai oái xin tha: “Ta sai rồi ta sai rồi, Chung tiểu công tử, thu lại thần thông của ngươi đi, ta chỉ hơi ngạc nhiên vì ngươi còn có thể đứng dậy…”

Chung Yến Sanh tức giận ném cái muỗng qua: “Đạp Tuyết, cắn y!”

Trong phòng hỗn loạn một lúc, Lâu Thanh Đường cuối cùng cũng không dám nói lung tung nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn, đặt ngón tay lên cổ tay Tiêu Lộng, vừa bắt mạch cho hắn vừa hỏi: “Điện hạ, ngươi có nhớ những lúc mất trí không?”

Chung Yến Sanh lén lút liếc nhìn Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng lười biếng ngồi bên cạnh Chung Yến Sanh, một tay tỳ cùi chỏ lên tay vịn, chống cằm: “Hơn một nửa.”

“Ví dụ như?”

Tiêu Lộng cười như không cười, con ngươi đen kịch như bóng đêm bao trùm lên người Chung Yến Sanh.

…Lúc Tiêu Lộng mất đi lý trí, phần lớn thời gian đều dính lấy Chung Yến Sanh, vừa hôn vừa cắn cậu, không hề che giấu ham muốn bản năng của mình.

Chung Yến Sanh nghĩ đến những hành động hoang đường giữa mình và Tiêu Lộng trong thời gian qua, ngón tay cầm muỗng hơi siết chặt, đôi tai trắng trẻo ửng đỏ. Cậu làm bộ không để ý ánh mắt hắn, cúi đầu tiếp tục uống canh.

Nhìn cách hai người này tương tác, Lâu Thanh Đường cũng đoán được phần nào, trong lòng thầm mắng một tiếng cầm thú, rút tay lại nói: “Phương pháp này quả nhiên hiệu quả, trạng thái của Định Vương Điện hạ tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa ổn định lắm.”

Chung Yến Sanh lo lắng hỏi: “Vẫn có thể ngốc nữa sao?”

Tiêu Lộng nhướng mày: “Ta như vậy trông rất ngốc?”

Chung Yến Sanh lẩm bẩm: “Ngốc chết đi được.”

Tiêu Lộng không giận, ngược lại còn cười, lại đưa tay xoa đầu cậu.

Lâu Thanh Đường ho khan một tiếng, cảm thấy khó mà chen vào bầu không khí của hai người này: “Ta còn ở đây này, hai người có thể kiềm chế một chút không? Trước đây ta chỉ muốn để Chung tiểu công tử thử nghiệm một chút, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.”

Thế mà trước đây giọng điệu của ngươi tự tin lắm!

Chung Yến Sanh khó tin, trừng mắt nhìn Lâu Thanh Đường.

Lâu Thanh Đường mặt không đỏ, tim không đập nhanh, không hề có chút áy náy nào: “Kinh nghiệm của thầy thuốc chúng ta đều lấy từ thử nghiệm, không thử làm sao biết được chứ? Đúng không.”

Nói rồi, nhìn Tiêu Lộng: “Xem ra sự tồn tại của Chung tiểu công tử thật sự có thể đối phó với bệnh đau đầu của ngươi. Nhưng Định Vương Điện hạ, ta nghĩ nếu muốn tình trạng của ngươi ổn định, có lẽ vẫn cần dùng máu của cậu ấy.”

Tiêu Lộng nhíu mày.

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đưa tay ra: “Dùng đi.”

Cổ tay trắng như tuyết vừa lộ ra, lập tức bị Tiêu Lộng ấn trở lại: “Bắt buộc phải dùng?”

“Đúng.” Lâu Thanh Đường tựa lưng ra sau một chút, bắt chéo chân: “Ngươi cũng không muốn khi về Kinh đối diện với người ngồi trên long ỷ kia, hoặc trên chiến trường đột nhiên mất đi ý thức đâu nhỉ? Có rất nhiều người muốn lấy mạng ngươi, còn có mấy nhóm đang ẩn trong rừng nữa kìa. Trạng thái của ngươi như vậy, đừng nói là bảo vệ Chung tiểu công tử bên cạnh, mà ngay cả bảo vệ bản thân cũng khó.”

Chung Yến Sanh thấy rất có lý, gật đầu thuận theo: “Ừm ừm!”

Lâu Thanh Đường tiếp tục nói: “Chiều nay ta lại mày mò ra một phương thuốc, dùng một chút máu của Chung tiểu công tử làm thuốc dẫn là được, không cần lấy cả bát.”

Lúc này Tiêu Lộng mới gật đầu.

Lâu Thanh Đường đã liệu trước, lấy bộ kim châm đã chuẩn bị sẵn ra: “Bây giờ lấy máu luôn đi, thuốc ta đã để Triển Nhung sai người trông chừng, chắc cũng gần xong rồi.”

Những chiếc kim nhọn kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, Chung Yến Sanh bỗng cảm thấy cả người đều nhói đau, chìa ngón tay ra mà không dám nhìn.

Hồi nhỏ cậu thường hay bị bệnh, mấy lần bị cảm nặng, đại phu đều phải châm cứu chữa trị, cơn đau không quá dữ dội nhưng cứ năm bữa nửa tháng lại phải châm một lần, khiến cậu đến giờ mỗi lần thấy kim là sợ.

Trước kia mỗi lần châm cứu, cậu đều lằng nhằng rất lâu, càng nhõng nhẽo không muốn hợp tác thì càng kéo dài sự dày vò trong lòng đó lâu hơn.

Tiêu Lộng thấy cậu sợ, động tác dứt khoát cầm lấy kim đâm vào ngón tay cậu, giọt máu đỏ tròn trịa rơi xuống, Lâu Thanh Đường vội vàng hứng vào chén trà trống: “Được rồi.”

Động tác của Tiêu Lộng rất nhanh, Chung Yến Sanh còn chưa kịp chuẩn bị thì cơn đau đã kết thúc.

Ngay sau đó, đầu ngón tay chìm vào một cảm giác ấm áp và ẩm ướt. Chung Yến Sanh quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Lộng đang cụp mắt ngậm lấy ngón tay mình, những đường nét sắc sảo thường ngày trên khuôn mặt giờ đây trở nên vô cùng dịu dàng. Cảm nhận được ánh mắt cậu, Tiêu Lộng ngước mắt nhìn lại, đôi mắt màu xanh đậm tràn ngập ý cười, như một hồ nước sâu, vừa tuấn tú vừa đa tình.

Chung Yến Sanh sững sốt một hồi, hàng lông mi rung rẩy, ngay cả cơn đau nhè nhẹ ở đầu ngón tay cũng quên mất.

Lâu Thanh Đường đã quen biết Tiêu Lộng nhiều năm, chưa từng thấy hắn như vậy, lại tặc lưỡi một tiếng, hung hăng cầm chén trà ra ngoài.

Khi Lâu Thanh Đường tự tay bưng bát thuốc quay lại, ngón tay Chung Yến Sanh đã bị Tiêu Lộng quấn một dải băng vô cùng khoa trương.

Lâu Thanh Đường: “…”

Trước đây ngài bị đâm thủng một lỗ to tướng cũng không có long trọng như vậy đâu!

Nếu nhớ không nhầm thì trên người Định Vương Điện hạ vẫn còn vết thương do đao nhỉ?

Ngược lại Chung Yến Sanh không thấy có gì là khoa trương cả, cậu vốn dĩ hay nhõng nhẽo, va đụng gì cũng sẽ đỏ mắt, rất cần người chăm sóc kỹ lưỡng.

Thấy Lâu Thanh Đường quay lại, Chung Yến Sanh cũng nhớ ra một chuyện quan trọng khác: “Đúng rồi, Lâu đại phu, còn một chuyện cần làm phiền ngươi.”

Lâu Thanh Đường đẩy bát thuốc đến cho Tiêu Lộng, rồi bày ra vẻ mặt dịu dàng: “Chuyện gì vậy?”

Tiêu Lộng không chịu trả lại dải buộc tóc cho Chung Yến Sanh khiến tóc cậu vẫn xõa ra nãy giờ. Chung Yến Sanh vén tóc lên, lễ phép nói: “Sau gáy ta có một vết bớt hình cánh hoa, muốn nhờ ngươi xem thử.”

Vẻ mặt Tiêu Lộng chợt khựng lại, còn Lâu Thanh Đường thì sửng sốt: “Cái gì? Không xem, đó không phải thứ ta nên nhìn!”

Chung Yến Sanh giải thích: “Hình như vết bớt này hơi lạ, không phải bẩm sinh, nên muốn nhờ ngươi xem thử một chút.”

Nghe những lời này của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng mới thôi nhíu mày, dùng tay vén tóc sau gáy Chung Yến Sanh ra, để lộ vết bớt hình cánh hoa mọc trên đốt sống cổ nổi lên của cậu.

Nhỏ nhắn, khi không bị chà xát thì chỉ là một vết bớt màu đỏ nhạt, nhưng khi bị xoa thì nơi đó sẽ đỏ hồng rực rỡ. Tiêu Lộng rất thích vùng da này của Chung Yến Sanh, thơm đến tận xương tủy.

Quan trọng hơn là Chung Yến Sanh rất nhạy cảm, chỉ cần chạm vào chỗ này thì toàn thân cậu đều sẽ run lên, vừa đáng thương vừa đáng yêu, có thể thỏa mãn một số ham muốn đen tối đang trỗi dậy trong lòng Tiêu Lộng.

Tuy nhiên, dù Tiêu Lộng có chiếm hữu thế nào cũng biết sức khỏe của Chung Yến Sanh quan trọng hơn: “Lại đây xem thử.”

Lúc này Lâu Thanh Đường mới dám tiến lại gần, giơ nến lên nhìn kỹ, rồi đưa ra kết luận: “Đúng là không phải bẩm sinh.”

Chung Yến Sanh căng thẳng trong lòng.

Vệ Lăng nói, từ khi cậu chưa sinh ra, Thái tử Điện hạ đã biết trên người cậu sẽ có vết bớt này.

Rốt cuộc đây là thứ gì… Độc sao? Nhưng nhiều năm qua, cậu chưa từng cảm thấy có gì khác thường.

Lâu Thanh Đường quan sát thêm một lúc, suy tư nói: “Dấu ấn này làm ta nhớ đến những thứ huyền bí của người Man di ngoài biên cương. Chung tiểu công tử, Định Vương Điện hạ, hai người đã từng nghe đến ‘cổ’ chưa?”

Tiêu Lộng nhìn y: “Đây là ký hiệu của cổ độc?”

Chung Yến Sanh ngơ ngác chớp mắt: “Ta chỉ thấy thứ đó trong sách truyện, thứ này thật sự có tồn tại sao?”

“Người Man di rất thích làm những trò cổ độc, mỗi bộ tộc đều có một trưởng lão phù thủy, được gọi là ‘Shaman’, ‘thầy cúng’, ‘Abaxu’ hay gì đó, cổ độc là bí thuật của họ.” Lâu Thanh Đường sờ cằm, trầm ngâm: “Ta cũng chưa từng tận mắt thấy, chỉ nghe vài lão già kể lại và đọc trong sách.”

Chung Yến Sanh không ngờ thứ trên cổ mình lại phức tạp như vậy, “À” một tiếng.

Lâu Thanh Đường đang trầm tư chợt như hiểu ra điều gì, kinh ngạc nhìn Tiêu Lộng. Mặt Tiêu Lộng vẫn điềm tĩnh, rõ ràng đã nghĩ tới điều này từ trước nhưng không nói.

Y không nhịn được mà nhanh miệng: “Nếu Chung tiểu công tử bị cổ, vậy bệnh của Điện Vương Điện hạ cũng có thể…”

Tiêu Lộng liếc y một cái, ra hiệu cho y ngậm miệng, nhưng Chung Yến Sanh nghe thấy hai câu này đã hiểu ra: “Bệnh của ca ca, cũng là do cổ sao?”

Tiêu Lộng buông tóc Chung Yến Sanh xuống: “Chưa chắc.”

Chung Yến Sanh cảm thấy tim mình đập loạn xạ, đầu óc đầy những suy nghĩ.

Nếu thứ trên người cậu thật sự là cổ, bệnh của Tiêu Lộng cũng bởi vì trúng cổ, vậy cổ của hai người có phải cùng một nguồn gốc không?

Khi cậu chưa sinh ra đã có thứ này sao, nhìn qua thì có vẻ như không ảnh hưởng gì đến cậu, ngược lại còn khống chế Tiêu Lộng, rốt cuộc ai là người hạ độc?

Đầu óc Chung Yến Sanh rối bời, không thể nghĩ được gì khác, bỗng dưng còn hơi hoảng sợ.

Với tính cách của Tiêu Lộng, chắc chắn rất ghét bị người khác kiểm soát. Hắn đã chịu đựng cơn đau đầu hành hạ bao năm này, đương nhiên là rất hận nó, nhưng trên người cậu lại có thứ như vậy, liệu Tiêu Lộng có… ghét cậu không?

Tiêu Lộng đối xử tốt với cậu, phải chăng cũng là do ảnh hưởng của cổ?

Cậu len lén nhìn Tiêu Lộng, bỗng dưng đầu bị xoa nhẹ hai cái.

Vừa nãy Tiêu Lộng không nói lời nào, còn ngăn Lâu Thanh Đường lắm mồm là vì sợ đứa nhỏ này suy nghĩ nhiều, buồn cười trách mắng: “Cái đầu nhỏ thế này mà nghĩ nhiều thế, bổn vương đối xử tốt với ai sẽ không bị ngoại lực ảnh hưởng.”

Lâu Thanh Đường biết mình lại lỡ lời, sợ Tiêu Lộng tìm cơ hội gọt y bèn hùa theo: “Đúng vậy, Điện Vương Điện hạ đã ở ngoài biên cương mười mấy năm, hiểu rõ người Man di hơn ta. Nếu thật sự bị trúng cổ thì đã phát hiện ra từ lâu rồi. Hơn nữa ta chữa bệnh cho hắn bao năm nay, chưa từng thấy dấu vết đặc biệt nào trên người hắn. Bệnh của hắn rốt cuộc là do nguyên nhân gì thì còn cần điều tra thêm.”

Chung Yến Sanh vừa bối rối vừa lo sợ không yên: “Vậy sao?”

Tiêu Lộng “Ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Ta đã mời một số trưởng lão bộ tộc Man di xem qua, họ không nhìn ra là gì.”

Chữ “mời” này rõ ràng mang hàm nghĩa khác, đại khái là bứng cả bộ tộc người ta tới.

Chung Yến Sanh do dự một lúc, vẫn còn nghi ngờ nhưng ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Dạ.”

“Vết bớt trên người ngươi không giống những gì ta thấy trong sách, ta cũng không chắc đó có phải cổ hay không.”

Lâu Thanh Đường cũng là một đại phu có y thuật cao tay, nhưng không ngờ hai người này, người sau còn rắc rối hơn cả người trước, xoa xoa thái dương: “Một lát nữa ta sẽ vẽ lại dấu ấn này của ngươi, sau đó lập tức lên đường về quê, hỏi thăm các trưởng bối trong tộc.”

Chung Yến Sanh hơi ngại ngùng: “Làm phiền ngươi rồi, Lâu đại phu.”

“Không phiền, đôi bên cùng có lợi mà. Định Vương Điện hạ từng cứu mạng ta, mạng ta quý lắm. Huống chi nếu không có hắn, công việc của ta cũng không dễ dàng như vậy.”

Lâu Thanh Đường đứng dậy, cẩn thận nhìn Đạp Tuyết đang nằm trên đất liếm lông, trông có vẻ ngoan ngoãn: “Chỉ cần lần sau ngươi đừng kêu con mèo lớn đó nhào vào ta nữa là được.”

Chung Yến Sanh nhỏ giọng: “Vậy ngươi đừng nói bậy bạ nữa.”

Lâu Thanh Đường nghe vậy thì không vui, thế nào cũng phải châm chọc vài câu: “Ta đâu có nói bậy bạ. Ngươi còn nhỏ nên không hiểu, chuyện phu phu hòa hợp này rất quan trọng. Nếu ngươi thấy Định Vương ca ca nhà ngươi không được thì đừng ngại nói với ta, ta giúp ngươi kê toa thuốc, đảm bảo hắn sẽ sung mãn cả đêm…”

Chân Chung Yến Sanh vẫn còn đang đau, cả hai tai đỏ bừng: “Đạp Tuyết!”

Tiêu Lộng thì tương đối đơn giản: “Cút.”

Chọc giận cả hai người xong, Lâu Thanh Đường cười lớn rồi nhanh chóng chuồn mất.

Vệ Lăng đang đứng canh ngoài cửa, thấy Lâu Thanh Đường chạy vội đến nỗi ra khói thì biết là việc đã xong. Ông gõ cửa vào phòng tìm Chung Yến Sanh thương lượng việc chính: “Tiểu chủ tử, tất cả người trong trại Thủy Vân đã được sắp xếp ổn thỏa, hàng hóa và kho vũ khí cũng đã thu xếp xong xuôi, có thể rút lui bất cứ lúc nào.”

Trí nhớ của Tiêu Lộng về cuộc đối thoại trong phòng rất mơ hồ, hắn gõ nhẹ tay lên mặt bàn, bảo Vệ Lăng: “Nói rõ tình hình.”

Vệ Lăng thấy Tiêu Lộng hỏi, không chắc liệu hắn có biết chuyện cũ của Thái tử tiền nhiệm không, bèn lược bỏ những sự thật ít người biết, kể lại tình hình đại khái: “Lần này tiểu chủ được cử đi dẹp loạn, rất có khả năng không phải ngẫu nhiên… Vị trên ngai vàng đó, làm việc luôn như vậy.”

Tiêu Lộng híp mắt: “Lão già đó phí tâm bày mưu như vậy, là muốn Điều Điều tự tay diệt trừ các ngươi?”

Rõ ràng không chỉ thân phận của Vệ Lăng đáng ngờ, Chung Yến Sanh còn được ông gọi là “tiểu chủ tử”, thân phận hiển nhiên càng kỳ lạ hơn, nhưng Tiêu Lộng dường như không quan tâm đến thân phận của Chung Yến Sanh mà chỉ nghi ngờ Vệ Lăng.

Vệ Lăng vẫn mang cảnh giác với Tiêu Lộng, im lặng không nói.

Chung Yến Sanh không hiểu bầu không khí giữa hai người này, kéo kéo tay áo Tiêu Lộng: “Ca ca, Hắc Giáp Vệ của anh có thể giúp họ che giấu và rút lui không?”

Tiêu Lộng nhìn cậu một cái, giọng dịu dàng hơn: “Đương nhiên là được.”

Vệ Lăng: “…”

Lật mặt nhanh thật đấy.

“Trong trại Thủy Vân có vài trăm người, nhưng quan phủ chỉ biết có vài trăm tên cướp, không biết còn có dân thường.”

Tiêu Lộng chống cùi chỏ, nâng mí mắt: “Cũng không phiền phức lắm, cách tốt nhất để xóa dấu vết là đốt cháy trại Thủy Vân, tìm kẻ thế mạng.”

Chung Yến Sanh hỏi: “Tìm kẻ thế mạng ở đâu?”

Tiêu Lộng mỉm cười một cái, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo: “Trong núi có nhiều khỉ mà.”

Vệ Lăng hiểu ra: “Định Vương Điện hạ muốn bắt những thích khách không rõ lai lịch kia, ngụy trang thành người của trại Thủy Vân?”

Tiêu Lộng vỗ tay: “Triển Nhung.”

Triển Nhung ngoài cửa bước vào, rất hiểu ý: “Chủ tử, chúng ta không quen thuộc địa hình trong núi, cần người của trại Thủy Vân hành động chung. Những dân thường có thể để bảo tiêu của Lâu Thanh Đường sắp xếp, đưa ra khỏi núi từ hướng khác, tạm thời ở lại thôn trang của Lâu Thanh Đường.”

Vệ Lăng không ngờ Tiêu Lộng lại nhanh chóng đồng ý giúp đỡ như vậy, không rõ ý định của hắn là gì. Ông không nhịn được lại nhìn hắn một cái nữa, chắp tay trầm giọng nói: “Người của trại Thủy Vân sẽ hết lòng phối hợp, cảm ơn Định Vương Điện hạ đã hết mực hỗ trợ.”

Tiêu Lộng lười nhìn ông, đưa tay khều Chung Yến Sanh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: “Giúp không phải vì ngươi.”

Vệ Lăng lại bày ra vẻ muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc rồi quay sang Chung Yến Sanh: “Tiểu chủ tử, có thể nói chuyện riêng với thuộc hạ không?”

Tiêu Lộng khó chịu: “Ngươi có bao nhiêu chuyện muốn nói riêng với em ấy?”

Chung Yến Sanh nhìn vẻ mặt của Vệ Lăng như thể có điều gì đã kìm nén rất lâu rồi. Cậu học theo Tiêu Lộng, vuốt nhẹ đầu hắn: “Được rồi, ca ca đừng quậy nữa, em ra ngoài nói chuyện với Vệ lăng một chút.”

Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn tay Chung Yến Sanh.

Trái lại, vẻ mặt Tiêu Lộng lại rất bình tĩnh: “Được, phải về nhanh, ta không có kiên nhẫn.”

Chung Yến Sanh “Ừm” mấy tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng với Vệ Lăng đang bày ra vẻ mặt phức tạp khó nói, tò mò hỏi: “Vệ Lăng, có chuyện gì không thể nói trước mặt Định Vương Điện hạ sao?”

Vệ Lăng cẩn thận dẫn Chung Yến Sanh ra xa căn phòng một chút, rồi cân nhắc mở lời: “Tiểu chủ tử có biết Định Vương đã từng có hôn ước với người khác không?”

Ban ngày Chung Yến Sanh vừa hỏi Tiêu Lộng chuyện này, mím môi nói: “Có biết, anh ấy nói không tính.”

Hơn nữa nghe Tiêu Văn Lan nói, người đó chưa sinh ra đã mất rồi.

Vẻ mặt Vệ Lăng thay đổi: “Không tính? Ngài ấy đã đối xử với ngài… như vậy, còn dám nói là không tính?!”

Chung Yến Sanh bị vẻ mặt của Vệ Lăng dọa sợ, mở to mắt: “Sao vậy?”

Vệ Lăng không kìm được nói: “Tiểu chủ tử, năm đó Thái tử phi mang thai, lão Định Vương trở về Kinh, có một cuộc nói chuyện riêng với Thái tử Điện hạ.”

Chung Yến Sanh thoáng có dự cảm: “Chẳng lẽ…”

“Đúng vậy.” Vệ Lăng không biết là đau lòng hay một lời khó nói hết: “Người có hôn ước với Định Vương, chính là ngài!”



Tác giả:

Điều Điều lớn giọng: Không tính nữa?

Tiêu Lộng: …Không hiểu.

Ai cũng nghe thấy là không tính rồi.