Chung Yến Sanh dễ bị bệnh vặt. Khi còn ở phủ Hầu gia, sợ thuốc đắng nên phải nhờ Vân Thành chọn loại mứt mà cậu thích, uống một hớp thuốc thì ăn một viên mứt, cứ nhấm nháp, lười biếng mãi mới uống hết.
Đêm đầu tiên đến phủ Định Vương, cậu ăn nhầm thứ gì đó rồi bị nôn. Sau đó Tiêu Lộng mang thuốc đến, cậu chịu uống đàng hoàng chỉ vì lúc đó vừa bị bắt đến phủ Định Vương, lạ nước lạ cái, lại còn sợ Tiêu Lộng nên cứ bối rối bất an mãi.
Thấy Tiêu Lộng thật sự dám uống thuốc trên bàn, còn uống hết ngay một lần, Chung Yến Sanh tự cảm thấy hình phạt nghiêm trọng của mình thất bại rồi, dáng ngồi trên giường không còn thẳng lưng như trước nữa.
Tiêu Lộng đặt chén thuốc xuống, ánh sáng chiếu vào lưng hắn, đôi mắt xanh như hồ nước sâu: “Thế nào, bây giờ có thể nói chuyện với em chưa?”
Chung Yến Sanh nghẹn lời, miễn cưỡng dịch sang một chút, mím môi không nói gì.
Tiêu Lộng nhếch môi, bước đến ngồi bên cạnh cậu, nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên: “Sao vẫn không để ý đến ta?”
Chung Yến Sanh ôm gối ngồi trên giường, khoác chăn mỏng, nghe vậy thì không vui nói: “Em còn đang giận đó.”
“Chẳng phải đã phạt ta uống thuốc rồi sao?” Tiêu Lộng nhướn mày, không biết đứa nhỏ này đã cho thêm bao nhiêu hoàng liên vào, đắng đến tận cuống họng.
Chung Yến Sanh nghĩ lại thấy cũng có lý, nếu không thì chẳng phải là mình nói mà không giữ lời sao. Cậu do dự một chút, chỉ vào cửa sổ: “Anh dùng gì để cạy cửa sổ vậy? Sao nhanh thế?”
Đây là trọng điểm hả?
Tiêu Lộng bị trọng điểm của Chung Yến Sanh làm nghẹn họng. Thấy cậu thật sự thắc mắc, hắn cười khẽ, rút dao găm bên hông ra đặt vào tay Chung Yến Sanh.
Con dao găm này khá nặng, được rèn từ thép hoa văn Ba Tư, hình dạng như lưỡi liềm, vỏ dao bằng bạc, khắc họa tiết hoa lan, cán dao còn khảm một viên lam bảo thạch, trông vừa nhỏ gọn vừa tinh xảo.
Kết hợp giữa phong cách ngoại tộc và Trung Nguyên, có lẽ là từ kho vũ khí của quý tộc bộ lạc nào đó, tiện tay lấy được.
Đối với Tiêu Lộng mà nói, con dao găm này hơi nhỏ, cầm không thuận tay lắm. Nhưng khi nhìn thấy hoa văn chạm khắc trên vỏ dao trong kho phủ Vương gia, lòng hắn chợt rung động, quyết định lấy nó ra.
Đây là lần đầu tiên Chung Yến Sanh tiếp xúc với thứ vũ khí sắc bén lạnh lẽo này, cân nhắc một chút rồi tò mò rút dao ra.
Tiếng dao vang lên, lưỡi dao sắc bén phản chiếu tia sáng lạnh băng trong ánh sáng mờ ảo, nguy hiểm hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Khó trách Tiêu Lộng cạy cửa sổ nhanh như vậy, trong khi cậu mất cả buổi.
Rõ ràng là thứ vũ khí giết người, nhưng con dao này lại được chế tác rất đẹp, trên thân dao còn có những đường hoa văn tinh tế, lộng lẫy mà sang trọng.
Chung Yến Sanh thích những thứ đẹp mắt, không kìm được mà lật qua lật lại ngắm nghía.
“Thích không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu, Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, nhìn con dao trông rất quý giá này, cảm thấy túi tiền mình vô cùng không xứng: “Cũng được…”
Số bạc trong kho nhỏ của cậu không mua nổi.
“Tặng em đấy.”
Tiểu mỹ nhân tắm xong liên tục tỏa ra hương lan ấm áp thơm phức, Tiêu Lộng thoải mái híp mắt, cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng giảm đi rất nhiều. Hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Chung Yến Sanh, tay kia ấn vào vỏ dao, vừa hơi dùng lực một cái thì tay Chung Yến Sanh bị hắn nắm đẩy dao vào vỏ: “Điều kiện là không được làm mình bị thương, nó bén lắm đấy.”
Chung Yến Sanh không để ý đến cổ tay bị nắm, mắt sáng lên: “Tặng em thật ạ?”
Tiêu Lộng hơi nhướng mày: “Không muốn à?”
Chung Yến Sanh không nỡ trả lại, do dự một lúc rồi im lặng ôm cây dao vào lòng.
Tiêu Lộng cười: “Nhận đồ của ta rồi mà vẫn không để ý đến ta sao?”
Thôi được rồi, vật chất quyết định ý thức mà.
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Nhưng anh phải nói cho em biết tại sao anh lại giận.”
Từ nhỏ mẹ cậu đã dạy, khi có mâu thuẫn với người khác thì phải giao tiếp nhiều hơn, vì bà và Hoài An Hầu chưa bao giờ giấu nhau điều gì nên tình cảm mới bền lâu như vậy.
“…”
Mặc dù đã đánh Lâu Thanh Đường rồi nhưng Tiêu Lộng vẫn không muốn nhắc lại chuyện này.
Nếu không phải lúc đó Lâu Thanh Đường tự tin như vậy làm hắn hiểu lầm, thì hắn cũng không nghĩ Chung Yến Sanh yêu hắn sâu đậm trong một thời gian dài, rồi nghĩ linh ta linh tinh như vậy.
Vừa nghĩ đến là bực mình.
Người mà Chung Yến Sanh muốn tìm ban đầu không phải hắn, người cậu gọi là ca ca cũng không phải hắn.
Thậm chí ngay cả món quà cũng là tặng nhầm người, dù chỉ là vô tình nhưng thật sự cậu đã giẫm lên lòng kiêu ngạo của hắn.
Nếu là người khác thì đã bị treo lên tường phơi khô rồi.
Càng oái oăm hơn, hắn đã giận mấy ngày liền mà đứa nhỏ ngây ngô này vẫn không hay biết gì.
Tiêu Lộng vừa buồn cười vừa tức giận, không muốn nói thêm về chủ đề này nữa. Hắn giữ vẻ mặt bình thản giơ tay lên bóp bóp má cậu, khó chịu: “Gầy rồi.”
Hắn vất vả lắm mới nuôi thêm được chút thịt, vậy mà bị Hoàng thất đón về một tháng là lại mất hết.
Chung Yến Sanh nhăn mày, bị bóp má nên nói năng không rõ ràng, không vui lắm: “Mọi người đều đang lừa em.”
Lúc ở cùng với Chung Yến Sanh, tâm trạng của Tiêu Lộng luôn rất thoải mái. Hắn lười biếng dựa vào giường, nghe rõ tiếng cậu lẩm bẩm: “Ai lừa em?”
“Tất cả mọi người.” Chung Yến Sanh càng nghĩ càng không vui, quay mặt đi, không cho hắn bóp nữa: “Hoàng đế Bệ hạ, cha, Điền Hỉ công công, và cả anh nữa.”
Có vẻ như mọi người đều nghĩ cậu là trẻ con, hoặc chê cậu ngốc nên chẳng ai chịu nói sự thật với cậu cả.
Tiêu Lộng nắm cằm cậu quay lại, đôi mắt xanh phản chiếu ánh nến như mặt biển trong đêm, giọng nói rất trầm, trông ôn hòa dịu dàng vô cùng: “Ta không có lừa em.”
“Anh có.” Mắt Chung Yến Sanh sáng long lanh, trong veo sạch sẽ, nhìn thẳng vào mắt hắn chỉ trích: “Anh không nói cho em biết tại sao anh giận.”
“…”
Chuyện này không phải là vấn đề lừa hay không lừa, Tiêu Lộng tiếp tục chuyển chủ đề: “Họ lừa em chuyện gì?”
“Điền Hỉ công công nói, chỉ cần em có thắc mắc gì thì ông ấy sẽ nói hết những gì mình biết.” Chung Yến Sanh thấy hắn cứ tránh né không thôi, biết hắn thật sự không muốn trả lời, đành không truy hỏi nữa: “Nhưng bất kể em hỏi gì, ông ấy cũng không trả lời.”
“Em hỏi ông ta chuyện gì?”
Câu hỏi có thể khiến lão già Điền Hỉ kia gặp khó không nhiều, đa phần là bí mật Hoàng thất và bí mật của lão Hoàng đế.
Chung Yến Sanh nhớ lại những câu mình cố ý hỏi Điền Hỉ, lơ mơ một hồi rồi chọn ra câu ít sát thương nhất trước khi ra trận: “Em hỏi Điền Hỉ công công tại sao anh lại phải lãnh binh ra trận khi mới mười sáu tuổi, ông ấy không trả lời.”
Nghe vậy, Tiêu Lộng buông tay ra khỏi cằm cậu, ngón tay đặt lên sau gáy Chung Yến Sanh, mân mê vết bớt, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên ông ta không dám trả lời.”
Chung Yến Sanh bị hắn vuốt ve đến run rẩy, nhưng so với việc bị Tiêu Lộng trêu chọc thì cậu tò mò lý do hơn: “Tại, tại sao vậy?”
Tiêu Lộng nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc: “Năm ta mười sáu tuổi, chiến tranh lại nổ ra ở Mạc Bắc.”
Lúc đó đã bảy năm trôi qua kể từ cuộc đại loạn năm Tiêu Lộng chín tuổi.
Man di bắt đầu không hài lòng với mười thành đã chiếm được trước đó, lại bất ngờ tấn công muốn đánh thẳng tới Kinh thành. Lão tướng trấn thủ bị chặt đầu gửi về Kinh khiêu khích, khiến cả triều đình xôn xao.
Tình hình vô cùng nguy cấp, thanh gươm sắc bén nhất của Hoàng thất – Tiêu gia – đã chết sạch, chỉ còn lại hai đứa trẻ. Trong triều không ai có thể đảm đương trọng trách này. Người mới không gánh vác nổi, các lão tướng thì đã già yếu. Ba vị tướng quân liên tiếp được phái đến Mạc Bắc đều hy sinh, không còn ai dám đứng ra nhận trọng trách này nữa.
Mọi người đều có chung một suy nghĩ: Ai đi thì chết.
Đây là con đường không có lối về.
Cuối cùng, Tiêu Lộng chưa đến tuổi đội mũ quan đã đứng ra.
Lão Hoàng đế hào phóng giao binh quyền cho Tiêu Lộng, tự tay tiễn hắn ra khỏi thành, mỉm cười nhìn Tiêu Lộng dẫn năm vạn quân cứu viện tiến tới Mạc Bắc.
Một nửa là Tiêu Lộng tự nguyện, một nửa là bị Hoàng thất ép buộc phải đứng ra.
Dù hắn bị lão Hoàng đế canh chừng, dù hắn thay Tiêu Văn Lan đỡ độc, lão Hoàng đế vẫn không muốn hắn sống. Lão tìm cơ hội thích hợp nhất, đẩy hắn đến Mạc Bắc.
Không ai nghĩ Tiêu Lộng có thể trụ được quay về.
Tiêu Lộng thản nhiên nói: “Nhưng bổn vương đã sống sót.”
Tiêu Lộng tập hợp binh lính cũ của lão Định Vương, mất gần bốn năm mới thành công đánh đuổi Man di, lấy lại mười thành. Tiếc rằng dù có tìm khắp Mạc Bắc cũng không thấy xác người thân, chỉ có thể dùng máu kẻ thù để cúng tế.
Mỗi trận chiến của hắn ở Mạc Bắc đều thắng lợi, không chỉ thắng mà còn thắng rất đẹp.
Cũng như tổ tiên, người Tiêu gia dường như sinh ra đã bất khả chiến bại.
Tin chiến thắng liên tục gửi về Kinh thành, lão Hoàng đế muốn thu hồi binh quyền thì đã quá muộn, Tiêu Lộng không còn là đứa trẻ một thân một mình bị ép uống thuốc độc trong cung nữa rồi.
Tiêu Lộng không nói quá chi tiết, chỉ vài lời ngắn gọn, bâng quơ nhưng từng lời đều đánh vào lòng người, Chung Yến Sanh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.
Nghe hắn kể một lúc, cơn giận của Chung Yến Sanh cũng nguôi dần. Nhớ đến vị tướng quân trong cuốn Kim Phong Ngọc Lộ Lục mà Tiêu Lộng ép cậu đọc trước đây, cậu nghĩ, ca ca còn giỏi hơn vị tướng quân trong truyện đó rất nhiều.
Vậy ra lý do Tiêu Lộng phải ra trận khi mới mười sáu tuổi lại là một chuyện không mấy hay ho của Hoàng thất, bảo sao Điền Hỉ khó nói.
Chung Yến Sanh không nhịn được, dịch sát vào Tiêu Lộng, tỏ ra rất ngoan ngoãn, rộng lượng tha thứ cho hắn: “Ca ca, em không giận nữa.”
Giờ thì chịu gọi ca ca rồi à?
Tiêu Lộng nhướng mày, hắn chưa bao giờ kể những chuyện này cho ai nghe, kể cả với người thân là Tiêu Văn Lan cũng không.
Dù sao thì những chuyện cũ rích này tự mình nhai rồi nuốt xuống là được. Thời niên thiếu vừa yếu đuối vừa bất lực, nói ra chỉ thấy xấu hổ. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn bị những thứ đó ảnh hưởng nữa, kể cho người khác nghe thì có hơi sến.
Mà không ngờ mấy chuyện này còn có tác dụng như vậy.
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Lộng nhận ra rằng yếu đuối cũng có lúc hữu ích, hắn như được khai sáng.
Cơn giận của Chung Yến Sanh tan biến, cậu lặng lẽ dịch sát vào người Tiêu Lộng. Vừa định mở miệng thì thuyền đột nhiên lắc mạnh, nến trên bàn rơi xuống tắt phụt, cả người cậu bị lực đẩy va vào lòng Tiêu Lộng, theo phản xạ “A” lên một tiếng.
Bên ngoài vang lên tiếng mọi người quát tháo. Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra ngoài trời đã đổ mưa to, tiếng mưa rơi lộp bộp, sóng gió lớn dần. Hoắc Song đang tuần tra bên ngoài gõ cửa hỏi: “Tiểu Điện hạ, vừa nãy thuyền bị lắc, hình như thuộc hạ nghe trong phòng có tiếng động, ngài có bị va phải thứ gì không?”
Lại là cái tên dai như đỉa này.
Tiêu Lộng dùng một tay ôm eo Chung Yến Sanh, kéo cậu vào trong lòng mình, đưa tay che miệng cậu lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân bị một bàn tay lớn che ngang, chỉ còn lại đôi mắt mở to, trong căn phòng tối tăm ngơ ngác nhìn hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay. Chung Yến Sanh như muốn nói gì đó, đôi môi mềm mại mấp máy lướt qua lòng bàn tay hắn, một cảm giác ngứa ngáy chợt dâng lên trong tim.
Bên ngoài, Hoắc Song không nhận được phản hồi thì nghi ngờ gõ cửa lần nữa: “Điện hạ? Ngài đã ngủ chưa, vừa nãy thuộc hạ thấy trong phòng ngài vẫn còn ánh nến.”
Chung Yến Sanh nằm trong lòng Tiêu Lộng, lo Hoắc Song không nhận được câu trả lời sẽ phá cửa xông vào, thấy cảnh cậu và Tiêu Lộng quần áo xộc xệch lăn lộn một chỗ.
Cậu giãy giụa một chút, nhưng cánh tay ôm ở eo càng siết chặt hơn. Chung Yến Sanh bị bịt miệng thở không được. Cậu khó chịu xoay đầu, Tiêu Lộng mới buông tay.
Chung Yến Sanh không dám nói lớn, hỏi nhỏ: “Có phải anh lại say sóng rồi không?”
Không ngờ câu đầu tiên cậu hỏi là chuyện này, Tiêu Lộng sững lại, cười khẽ: “Ừm, có em trong lòng thì dễ chịu hơn một chút.”
“Ồ.” Chung Yến Sanh hiểu tại sao hắn lại ôm mình, gật đầu, ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, nhìn bóng người lờ mờ bên cửa: “Nhưng anh đừng bịt miệng em, em không kêu lên đâu, em phải trả lời y.”
“Không được.”
Trong bóng tối, bàn tay Tiêu Lộng đặt lên gáy cậu là một động tác đầy chiếm hữu, giữ chặt cậu trong lòng, cúi đầu sát vào Chung Yến Sanh, đôi mắt dài nheo lại: “Ánh mắt tên đó nhìn em rất đen tối, em không nhận ra sao?”
Chung Yến Sanh sững người ba giây mới nhận ra Tiêu Lộng đang nói về Hoắc Song, không nói nên lời: “Làm gì có.”
“Có đấy.”
Tóc mai cọ vào nhau, Tiêu Lộng càng tiến đến gần hơn, đôi mắt xanh sâu như đáy biển, sống mũi cao gần như chạm vào mũi Chung Yến Sanh: “Ngốc.”
Chậm chạp như vậy, cái này mà cũng không nhận ra.
Nhưng tốt nhất là không nên nhận ra.
Lại vô cớ mắng cậu ngốc.
Chung Yến Sanh hơi bực bội, cảm thấy hắn không phải say sóng mà là đang tranh cãi vô lý, giọng càng nhỏ hơn: “Tiêu Hàm Nguy, anh thả em ra, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Hoắc Song ở bên ngoài mãi không nhận được phản hồi, im lặng một lát, rút kiếm ra: “Điện hạ, có phải xảy ra chuyện gì không? Để bảo vệ an nguy của ngài, thuộc hạ phải vào kiểm tra, đắc tội rồi.”
Tim Chung Yến Sanh đập mạnh, lại giãy giụa một chút, quần áo cọ xát vào nhau phát ra tiếng sột soạt. Tiêu Lộng hơi nới lỏng tay nhưng vẫn không thả ra, ôm chặt cơ thể gầy gò thơm tho trong lòng, ghé sát tai cậu hỏi nhỏ: “Điều Điều à, đôi giày dưới gầm giường là của ai?”
Đầu óc Chung Yến Sanh trống rỗng, cúi đầu nhìn xuống, có lẽ do thuyền lắc lư mà đôi giày cậu đá xuống gầm giường lúc nãy đã lăn ra ngoài, lẫn lộn với giày của cậu.
Mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng, mở miệng yếu ớt biện minh: “Đó, đó là giày của em…”
“Ồ?”
Chân Chung Yến Sanh bỗng nhiên bị túm lấy, cậu vừa tắm xong nên chưa kịp mang tất. Vốn được nuông chiều từ nhỏ, lười biếng không thích đi lại nhiều nên da chân vô cùng mịn màng, bị bàn tay đầy vết chai nắm lấy khiến cậu run rẩy cả người.
Mũi của Tiêu Lộng nhẹ nhàng chạm vào mũi cậu, ánh mắt dần lộ ra vẻ sói già từ trong xương, giọng nói vẫn nhẹ nhàng pha lẫn chút ý cười: “Của em? Vậy để bổn vương đo xem nó có khớp với chân em không nhé?”
Chung Yến Sanh bị kéo ngồi lên đùi hắn, gần như lọt thỏm vào lòng người ta, nghẹn ngào nói: “Đừng mà.”
“Bé trộm.” Tiêu Lộng hỏi như không biết: “Đêm qua đến phòng bổn vương làm gì?”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Triển Nhung: “Hoắc Song, ngươi dám xông vào phòng của tiểu Điện hạ? Quả là to gan.”
Hoắc Song lạnh lùng đáp: “Bảo vệ tiểu Điện hạ là trách nhiệm của ta, ngươi không bảo vệ Định Vương Điện hạ nhà ngươi đi mà còn đến đây làm gì? Chẳng lẽ điện hạ nhà ngươi đang ở trong phòng của tiểu Điện hạ?”
Cả người Chung Yến Sanh run lên, bất an chồng chất, lông mi run rẩy không ngừng. Tiêu Lộng lại tiến gần hơn, trong bóng tối, hương lan nồng nàn hoàn toàn bị hắn chiếm giữ trong lồng ngực: “Hửm? Sao không nói, đến phòng bổn vương làm gì? Hay là em có… ý đồ xấu với bổn vương?”
Nếu là trước đây, Chung Yến Sanh đã bị bắt nạt đến không nói nên lời, nhưng giờ cậu không còn dễ mềm lòng như trước nữa. Cậu nhanh trí nhớ đến câu hỏi ngược từng khiến Tiêu Văn Lan nghẹn họng, cố giữ giọng điệu bình tĩnh: “Ý đồ xấu là sao? Em không hiểu.”
“Không hiểu?”
Thuyền vẫn lắc lư, theo từng nhịp dữ dội đó, Tiêu Lộng dùng sức ép người trong lòng vào chiếc giường nhỏ mềm mại: “Để ta dạy em nhé?”
Chung Yến Sanh bị hắn kìm chặt, không thể trốn thoát. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến mức không thở ra hơi, tim cậu suýt nhảy ra ngoài: “Dạy cái gì… ưm.”
Đôi môi đột nhiên bị chặn lại.
Đầu óc Chung Yến Sanh hoàn toàn trống rỗng, sức phản kháng cũng yếu dần. Tiêu Lộng trên chiến trường bất khả chiến bại, luôn nắm bắt đúng thời cơ, bây giờ cũng vậy, hắn nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc cậu mở miệng, xâm nhập vào hàm răng phòng ngự yếu ớt. Những nụ hôn dồn dập rơi xuống, quấn quýt đầu lưỡi đang tránh né.
Vị thuốc đắng còn sót lại trong cuống họng. Chung Yến Sanh bị ép phải nếm vị đắng chát kia, ngón tay cào cào vài cái, rồi lại bị ấn xuống giường. Hơi thở nóng bỏng run rẩy hòa quyện, đôi môi mềm mại bị ép đến đỏ rực, cả người nhẹ bẫng như trong mơ, nhưng cảm giác bị chiếm đoạt mạnh mẽ khiến môi và lưỡi đau đớn lại vô cùng rõ ràng.
Tiêu Lộng đang hôn cậu… tại sao lại hôn cậu?
Bên ngoài, Hoắc Song và Triển Nhung vẫn ồn ào, xen lẫn giọng của Vân Thành bị đánh thức đến thêm dầu vào lửa.
Triển Nhung hừ lạnh: “Vương gia nhà ta… làm sao Vương gia nhà ta có thể đến phòng tiểu Điện hạ được chứ? Tối qua phòng Vương gia có trộm, bọn ta đang điều tra chuyện này thì tra được tới đây, thế chẳng phải là người của các ngươi làm à?”
Ngày thường Hoắc Song vốn ít nói, nhưng bị Triển Nhung liên tục khiêu khích nên vừa nhìn thấy hắn ta là nổi cáu, nhất là sau khi nghe những lời này thì càng không thể tưởng tượng nổi, cả giận đáp: “Với thực lực của Định Vương Điện hạ, nếu có trộm vào phòng sao có thể để kẻ đó sống sót rời đi, có đập nát xương cũng phải tìm ra được kẻ chủ mưu, thế mà các ngươi còn điều tra đến chỗ bọn ta? Các ngươi đang vu khống đấy!”
Người trong phòng nghe thấy những lời này rất rõ ràng, Chung Yến Sanh thở không nổi, mắt ngập nước, mí mắt đỏ ửng, môi đau nhức vô cùng, sợ cắn phải Tiêu Lộng nên không dám khép miệng lại. Lúc nghe đến đây, cậu không nhịn được mà hơi cắn răng, cắn vào đầu lưỡi Tiêu Lộng một cái.
Tiêu Lộng hừ một tiếng nhỏ, hơi tách môi ra, giọng khàn khàn: “Điều Điều, em cắn ta?”
Chung Yến Sanh thở dồn dập: “Anh… anh cắn em trước.”
“Oang uổng quá.” Tiêu Lộng cười nói: “Rõ ràng là ta hôn em mà.”
…
Sao hắn có thể nói một cách trắng trợn như vậy chứ!
Nếu không phải ngoài cửa có một đống người đang đứng cãi nhau, Chung Yến Sanh đã muốn che mặt hét lên rồi, mặt cậu đã đỏ bừng, không nói nên lời: “Anh… anh…”
“Hiểu tại sao không thể ở cùng phòng với ta rồi chứ?”
Tiêu Lộng nâng cằm cậu, môi cong lên, giọng nói trầm ấm của hắn khi hạ thấp xuống nghe quyến luyến như đang nói lời tâm tình: “Ca ca là người xấu.”
Dù bị bắt nạt đến mắt ướt nhòe, nghe câu này, Chung Yến Sanh vẫn đáp theo phản xạ: “Không phải…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi lại bị ngậm lấy. Lần này Tiêu Lộng còn quá đáng hơn ban nãy, mạnh mẽ liếm vào sâu bên trong khiến Chung Yến Sinh vừa đau vừa tê dại.
Cậu thật sự muốn khóc, nhưng vừa định đẩy hắn ra, lại nếm được vị máu nhàn nhạt ngoài vị thuốc đắng chát.
Vừa rồi cậu cắn rách lưỡi Tiêu Lộng sao?
Trái tim Chung Yến Sanh run lên, Tiêu Lộng đã phải chịu nhiều vết thương khi đánh trận rồi, chắc chắn những vết thương đó rất đau, cậu không muốn hắn phải chịu đau thêm nữa.
Ngoan thật.
Nhận ra sự chần chừ của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng đoán được lý do, lập tức cảm thấy tim mình mềm nhũn. Đôi môi của thiếu niên ngọt ngào như mật, khiến người ta muốn chiếm đoạt nhiều hơn. Lý trí như bị đặt trên lửa, chỉ còn lại ý nghĩ muốn chiếm hữu cậu hoàn toàn.
Chung Yến Sanh không nhận ra, sự mềm lòng như dung túng của mình không chỉ không khơi dậy lòng thương xót, mà còn kích thích bản năng chiếm hữu của Tiêu Lộng.
Cho đến khi cậu mơ màng bừng tỉnh, đầu gối của Tiêu Lộng đã chen vào giữa hai chân cậu, tách hai chân ra, đẩy mạnh và cọ xát một cái.
Đó là một cảm giác vừa lạ vừa quen.
Đầu Chung Yến Sanh nổ tung, toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, hai hàm răng lại va vào nhau suýt nữa cắn phải đầu lưỡi Tiêu Lộng.
Miệng cậu hoàn toàn không khép lại được, đầu gối Tiêu Lộng vẫn đang ác ý trêu chọc, Chung Yến Sanh cảm thấy mình như con cá nằm trên thớt, sắp bị Tiêu Lộng làm thịt rồi.
Chung Yến Sanh luôn nghĩ chuyện hoang đường trên thuyền giữa cậu và Tiêu Lộng chỉ là do cậu bị bỏ thuốc.
Tiêu Lộng là một ca ca tốt, đối xử với cậu rất tốt. Hơn nữa mọi người đều nói Định Vương Điện hạ không gần nữ sắc, gần hai mươi sáu tuổi rồi mà hậu viện vẫn trống không, không có lấy một bóng người.
Vì thế cậu cũng nghĩ Tiêu Lộng sẽ không có ý định gì quá đáng với mình.
Nếu Tiêu Lộng muốn làm gì cậu thì trong thời gian cậu ở phủ Vương gia hắn đã nuốt cậu vào bụng rồi chứ?
Dù gì ca ca trông cũng không phải chính nhân quân tử gì.
Hôm qua lúc Tiêu Lộng đè cậu lên cửa, cậu cũng không nhận ra sự ám muội trong đó. Ngay cả khi bị đè lên giường hôn, cậu vẫn ngơ ngác và bị động, càng thêm chìm đắm vào sự mê hoặc.
Cho đến giờ phút này, cậu mới cảm nhận rõ ràng được dục vọng mãnh liệt của người trên cơ thể mình.
Chung Yến Sanh hoảng hốt nhận ra, Tiêu Lộng không phải đang hù dọa cậu, như lời hắn nói… hắn là một người xấu.
Tay Tiêu Lộng đã chạm đến đai lưng Chung Yến Sanh, chỉ cần kéo nhẹ một cái là áo choàng của cậu sẽ mở ra hoàn toàn.
Cũng vào lúc này, tiếng cãi vã bên ngoài đột nhiên dừng lại, Hoắc Song bị Triển Nhung cản lại một lúc, đột nhiên nhận ra điều bất thường: “Ngươi đang cản ta? Tiểu điện hạ!”
Thật phiền phức.
Ngón tay Tiêu Lộng dừng lại ở eo của Chung Yến Sanh, ánh mắt lóe lên sát khí. Khi tách khỏi đôi môi cậu, hắn cố tình liếm lên khóe môi đó rồi nghịch tóc cậu, khiến Chung Yến Sanh trông như một chú chim nhỏ bị làm rối lông.
Nhưng hắn lại rất hài lòng, nhìn vào đôi mắt ngập nước kia: “Ghét ta rồi?”
Đôi môi của Chung Yến Sanh nóng rát, vừa tê vừa đau, cậu mở miệng rồi lại mím môi, không nói gì.
Một lúc sau, cái đầu trên giường lắc nhẹ, rồi ngay sau đó như nhận ra điều gì mà gật đầu một cái.
Tiêu Lộng cười.
Hắn không vội ép Chung Yến Sanh nhận thức rõ điều gì, ngửi mùi hương ẩm ướt trên cơ thể cậu, hắn thỏa mãn liếm môi: “Điều Điều, bây giờ em biết ý đồ xấu là gì chưa?”
Động tác này thật sự rất lưu manh. Từ nhỏ Chung Yến Sanh đã ngoan ngoãn lớn lên trong sự giáo dục của thầy Chu về đạo đức quân tử, chưa bao giờ làm ra loại chuyện này. Tim cậu đập thình thịch, cảm giác tay chân đều tê rần.
Nghe tiếng bước chân của Hoắc Song đến gần cửa, cậu mới sực tỉnh, vội đẩy người trên mình: “Anh, anh mau đi đi!”
Tiêu Lộng không vội đứng dậy: “Gấp cái gì, làm như bổn vương là gian phu của em vậy.”
Chung Yến Sanh đỏ bừng mặt, nghe tiếng tay Hoắc Song đã đặt lên cửa, cậu vội đến độ đạp hắn một cái: “Đi mau!”
Lực đẩy nhẹ nhàng, không giống đạp người mà như nũng nịu.
Tiêu Lộng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Ngay trước khi Hoắc Song mở cửa, hắn cúi đầu, nắm cằm Chung Yến Sanh hôn lên môi cậu một cái như chưa đã ghiền, sau đó nghiêng người, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ngay giây sau, một đám người ồ ạt xông vào phòng.
–
Tác giả: Điều Điều không mở lòng, vậy hãy để Định Vương Điện hạ cạy ra.