Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 30




Tiêu Văn Lan ngây người nhìn Chung Yến Sanh bị bế đi trước mắt, nước mắt lưng tròng dõi theo động tác của anh hắn: “Ca?”

Sao anh hắn lại bế Chung tiểu Thế tử đi?

Bùi Hoằng biến sắc, đứng dậy định ngăn lại: “Thả người xuống! Vương thúc định làm gì?”

Giữa đám người đang run rẩy như chim cút thì Tiêu Lộng, người đang cưỡi ngựa đội mưa trông đặc biệt cao ráo. Một tiếng sấm rền vang cùng tia chớp chói sáng xé toạc bầu trời u ám, vừa vặn chiếu sáng đôi mắt lạnh lùng và xa cách của Tiêu Lộng nhìn về phía này ——

Cao cao tại thượng, lạnh lùng như băng, không hề có chút cảm xúc nào.

Thậm chí ngay cả vẻ khinh thường để giải thích cũng không có, như thể đang nhìn một hòn đá ven đường.

Động tác của Bùi Hoằng khựng lại, gương mặt dần trở nên u ám.

Nhóm người phía sau thấy vẻ mặt Tiêu Lộng thì càng không dám thở mạnh, chỉ biết nhìn nhau.

Thế tử giả phủ Hoài An Hầu và Định Vương Điện hạ là… quan hệ gì đây? 

Chưa từng nghe nói Định Vương lại đối xử với ai đặc biệt thế này, trực tiếp bế người ta đi, ngay cả em họ bên cạnh cũng không thèm nhìn.

Đặc biệt là những người trước đó vì sợ hãi mà mắng Chung Yến Sanh là mồm miệng ăn mắm ăn muối, giờ thì hoàn toàn ngây dại, kinh hãi nhìn Tiêu Lộng ôm người ta đi.

Vẫn là Tiêu Văn Lan rụt rè đứng ra, vừa khóc vừa nói: “Ca, ngựa của bọn em đều đã chạy mất rồi, trên núi còn người ——”

Tiêu Lộng không ngẩng đầu: “Triển Nhung.”

Triển Nhung im lặng đi theo cúi đầu nhận lệnh, bước lên trước một bước, huýt sáo: “Một nửa tản ra tìm người, còn lại ở lại, hộ tống chủ tử và tiểu công tử xuống núi.”

Các cận vệ được huấn luyện kỹ càng đồng thanh nhận lệnh: “Vâng!”

Triển Nhung đỡ Tiêu Văn Lan đang nước mắt lưng tròng dậy, mặt lạnh lùng bình tĩnh: “Chúng ta đã tìm được đường xuống núi, Nhị thiếu gia lên ngựa trước. Các vị công tử còn lại, nếu có ai bị thương thì lên ngựa, những người khác xin hãy đi theo chúng tôi.”

Định Vương Điện hạ đương nhiên rất đáng sợ, nhưng ở lại trên ngọn núi gió lạnh mưa bão này thì càng đáng sợ hơn.

Mọi người nhìn nhau, do dự một hồi thì run rẩy đứng lên, được các sai vặt bên cạnh đỡ dậy, không dám cưỡi con ngựa hung hãn Định Vương mang tới nên đành lê bước đi theo.

Toàn thân Chung Yến Sanh nóng rực.

Cậu cảm thấy mình hẳn là sốt khá nghiêm trọng.

Đôi tay đang bế cậu vững vàng và mạnh mẽ, lòng ngực cũng rắn chắc lạnh lẽo vừa hay với khuôn mặt đang nóng bừng của cậu, khiến cậu muốn áp sát vào thứ lạnh buốt đó. Trong vô thức, cậu dụi mặt vào hõm vai Tiêu Lộng.

Ngay sau đó cậu bị xóc nhẹ lên, “a” một tiếng, cảm giác mất trọng lượng khiến ý thức mơ màng tỉnh táo lại đôi chút.

Chung Yến Sanh mơ màng mở mắt, lén lút kéo tấm áo khoác che mặt xuống một chút, hé mắt nhìn lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt xanh như hồ băng sâu thẳm đang nhìn cậu.

Chung Yến Sanh cứng đờ.

“Đừng nghịch.”

Sau lưng bị vỗ một cái.

Toàn thân Chung Yến Sanh run rẩy, chưa kịp ấm ức vì bị đánh đã vội sờ sờ khăn che mặt, may mà vẫn còn, chưa rơi mất.

Cậu rất cố gắng giữ sự tỉnh táo: “Định Vương Điện hạ, sao ngài lại ở đây?”

Đã sốt đến mức này mà còn muốn lừa người khác.

Tiêu Lộng hơi bực bội trong lòng, thản nhiên nói: “Tới bắt chim sẻ.”

Ồ…

Chung Yến Sanh mơ màng nghĩ, hóa ra Định Vương cũng đi săn. Thật không ngờ, xem ra không chỉ hắn gặp xui xẻo như Cảnh Vương Điện hạ, mà còn không đáng tin như Tiêu Văn Lan.

Cậu sốt đến mức toàn thân rã rời, cổ họng đau rát, giọng mềm nhũn, chính cậu cũng không biết mình đang nói gì: “Vậy, ngài đã bắt được chưa?”

Đến gần ngựa, Tiêu Lộng đặt người trong lòng lên ngựa rồi nhảy lên một cái, ổn định lại ôm cậu vào lòng mình, thản nhiên nói: “Bắt được rồi.”

Tư duy của Chung Yến Sanh rời rạc, một lúc sau mới đáp lại: “Vậy, chúc mừng?”

Sốt đến ngốc mất rồi.

Tiêu Lộng nghĩ thầm, vốn đã không thông minh gì mấy.

Lúc trên đường đến tìm người, Tiêu Lộng đã phi ngựa như bay, giờ tìm được rồi thì sợ làm tổn thương bảo bối mỏng manh này. Hắn hơi giảm tốc độ, nhìn đôi mắt vì sốt mà hơi đỏ lên của cậu, lại nhìn tấm khăn che mặt sắp trượt xuống, lạnh lùng kéo áo khoác lên che lại nửa khuôn mặt cậu: “Ừm.”

Tiêu Lộng cưỡi ngựa rất vững vàng, dáng người cao lớn, có thể hoàn toàn ôm trọn cậu vào lòng, dường như ngăn cách mọi thứ, tiếng mưa rơi ào ạt cũng trở nên xa xăm.

Bên tai rõ nhất là nhịp tim đều đặn, mạnh mẽ của Tiêu Lộng.

Rõ ràng người cạnh cậu lạnh lẽo cứng rắn, nhưng Chung Yến Sanh cảm thấy không lạnh như vậy. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, ngửi mùi nước mưa rơi xuống đất, là mùi đất lan tỏa trong rừng xen lẫn với hương của lá cây xanh mướt.

Và hơi thở lạnh lùng gần kề, hòa với mùi thuốc đắng không rõ ràng, chỉ khi đến gần mới ngửi thấy.

Là mùi hương của Tiêu Lộng.

Chung Yến Sanh mơ màng lại nhớ đến những câu thơ mô tả cảnh tuyết rơi trong sa mạc, ánh sáng của thanh kiếm cô độc và dải đất bạc trải dài ngàn dặm.

Có phải cậu đã bị phát hiện rồi không?

Trong cơn mơ màng, Chung Yến Sanh chậm chạp nghĩ đến điều này.

Nhưng nếu đã nhận ra cậu, tại sao Định Vương Điện hạ lại có thái độ này… chẳng phải hắn nên rất tức giận rồi treo cậu lên à?

Nếu không nhận ra thì tại sao lại thế này?

Chung Yến Sanh sốt đến mơ màng, đầu đau nhức, nghĩ càng nhiều thì đầu óc càng rối bời. Cậu không nhịn được chui đầu ra khỏi chiếc áo khoác đang bọc lấy mình, mái tóc đen ướt sũng, từng lọn tóc dính vào gò má nhợt nhạt đỏ bệnh, đôi môi mỏng cũng đỏ bừng lên.

Giống như cái ngày trúng thuốc ấy, nhưng giờ càng làm người ta thương xót hơn.

Cậu hoàn toàn không biết khăn che mặt đã trượt xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hầu kết nổi bật trước mặt. Nhìn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, lại ngẩng đầu lên nhìn chăm chú đường nét sắc sảo trên cằm Tiêu Lộng, nhỏ giọng gọi: “Định Vương Điện hạ.”

Thường ngày Tiêu Lộng không kiên nhẫn với mấy lời vô bổ, Tiêu Văn Lan nói mười câu chưa chắc hắn đã đáp lại một câu.

Nhưng hắn vẫn cúi xuống nhìn: “Ừm.”

Chung Yến Sanh suýt nữa thốt ra “Ngài có nhận ra ta không”, nhưng đến miệng thì kìm lại, cố gắng sửa lời: “Ngài biết ta là ai không?”

…Câu hỏi gì thế này.

Tiêu Lộng im lặng: “Biết.”

Chung Yến Sanh ngạc nhiên, lắp bắp: “Vậy, vậy ta là ai?”

Sốt đến quên cả tên rồi à?

Tiêu Lộng dùng hai ngón tay cầm áo khoác, lại đắp nó lên khuôn mặt nóng rực của cậu để tránh bị mưa lạnh làm ướt: “Chung Yến Sanh.”

Chung Yến Sanh yên tâm.

Tốt quá, Định Vương Điện hạ nói cậu là Chung Yến Sanh, không phải Điều Điều.

Cậu nhắm mắt, lơ mơ ngủ thiếp đi.

Chưa được một lúc sau, trong áo khoác lại cựa quậy một trận. Tiêu Lộng cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ấy lại lén lút thò ra, mí mắt đỏ ửng, mệt mỏi đến mức mắt không thể mở to, giọng khàn khàn như nuốt phải cát mà vẫn cố gắng yếu ớt gọi: “Định Vương Điện hạ…”

Tiêu Lộng: “…”

Hết cách rồi: “Làm gì?”

Chung Yến Sanh lơ mơ một hồi mới nhớ ra mình muốn hỏi gì, gắng gượng giữ lại chút ý thức: “Những người khác đâu rồi?”

Tiêu Văn Lan, Cảnh Vương Điện hạ, còn những người khác nữa, đã được cứu chưa?

Mình đã thành ra thế này mà vẫn lo cho người khác.

Tiêu Lộng liếc qua đám người bị bỏ lại đằng xa: “Đi theo phía sau.”

Chung Yến Sanh hoàn toàn yên lòng.

Hai điều lo lắng nhất đã hỏi xong, cậu nhắm mắt, an tâm ngủ thiếp đi. Hàng lông mi dày cong bị ướt mưa như cánh bướm đọng sương, hơi rung lên khi nước mưa rơi xuống tựa như ướt lệ.

Tiêu Lộng nhìn một lúc, kéo áo khoác lại che khuất khuôn mặt cậu.

Lần này cho đến khi xuống núi, cái đầu nhỏ ấy đều yên ổn tựa vào ngực hắn, không thò ra ngoài nữa.

Núi Nhạn Nam có địa hình phức tạp, cao thấp chênh lệch. Hôm nay đi cùng Cảnh Vương Điện hạ có rất nhiều công tử công hầu, đột nhiên gặp phải trận mưa bão này, sợ rằng đã gặp phải nguy hiểm. Người ở dưới chân núi lập tức đưa tin về Kinh, các nhà vô cùng lo lắng nên đều cử người đến, thậm chí có vài trưởng bối cũng đến đây.

Vì trong núi còn có Cảnh Vương Điện hạ nên ngay cả Bệ hạ cũng kinh động, phái Điền Hỉ Đại công công dưới trướng tới.

Lúc này, trên con đường vào núi, nhiều người tụ tập đông đúc, bàn bạc cách lên núi cứu người, cảnh tượng vô cùng hoành tráng náo nhiệt.

“Mưa lớn thế này, sợ rằng sẽ có lũ quét, các công tử bị kẹt trong núi e là gặp bất trắc!”

“Đã thám thính năm đường lên núi, đều bị nước suối chặn, nước sâu quá nửa thân ngựa, ngựa chúng ta mang đến không thể vượt qua.”

“Thế thì phải làm sao đây? Con ta còn trong núi, con ơi…”

Vừa lúc đó Điền Hỉ Đại công công vừa đến, xuống xe ngựa, mọi người đồng loạt ngừng nói, vội vàng chào hỏi: “Điền Hỉ công công cũng đến.”

Từ nhỏ Điền Hỉ đã tịnh thân nhập cung, đi theo Bệ hạ mấy chục năm, nay là Tổng quản Thái giám của Tư Lễ Giám, tổng quản trong cung. Dù là các lão già trong Nội các gặp ông cũng phải gọi một tiếng công công.

Hơn nữa, Điền Hỉ không giống các thái giám khác có chút quyền thế là làm kiêu. Ngược lại, tính tình ông khoan hậu, triều thần có phạm tội bị Bệ hạ phạt quỳ, ông còn tìm cách nói đỡ vài lời, trên dưới đều nể mặt ông.

Sau lưng Điền Hỉ có hai tiểu thái giám đang che dù, giữa đám người đang lo lắng không yên, ông trông đặc biệt ung dung, khuôn mặt hiền hòa: “Bệ hạ nghe tin Cảnh Vương Điện hạ bị kẹt ở núi Nhạn Nam nên phái ta đến xem xét.”

Sự chú ý của ông nhanh chóng tập trung vào một người trong đám đông, rất ngạc nhiên: “Hầu gia.”

Giữa một đám người đang hoảng loạn, Hoài An Hầu trầm lặng, phía sau là một thiếu niên có nét mặt hiền hòa, chân mày nhíu chặt nhìn về phía ngọn núi xa xăm. Nghe thấy giọng của Điền Hỉ, Hoài An Hầu hơi nghiêng đầu, giơ tay ra hiệu cho Chung Tư Độ lui xuống.

Chung Tư Độ dừng lại một chút, không cam lòng nhìn về phía rừng núi một lần nữa, rồi mới cúi đầu lui xuống.

Lúc này Hoài An Hầu mới quay người lại, chắp tay với Điền Hỉ: “Điền Hỉ công công.”

Điền Hỉ cẩn thận nhấc phần vạt áo hơi dài, bước đến bên cạnh Hoài An Hầu, mỉm cười: “Hầu gia thân phận cao quý, nơi này không phù hợp để ngài tự mình đến.”

Hoài An Hầu thở dài nặng nề: “Công công nói đùa, bậc làm cha mẹ, sao có thể không lo lắng cho con cái.”

“Con trai thật sự của ngài chẳng phải đã về rồi sao?”

Điền Hỉ nhìn theo hướng Chung Tư Độ vừa rời đi, cười hiền từ: “Hầu gia lo lắng cho một đứa trẻ bị ôm nhầm thật khiến ta cảm động. Khi ta rời cung, Hoàng thượng còn nhắc đến, chẳng biết Hoài An Hầu có còn giữ tấm lòng chân thật như xưa.”

Ánh mắt của Hoài An Hầu thoáng thay đổi, nhưng chỉ trong giây lát lại trở lại như cũ: “Nuôi chó nuôi mèo mười mấy năm cũng có chút tình cảm, huống chi là người… Nhưng công công nói đúng, đã tìm thấy người thật rồi, không cần để tâm đến kẻ giả nữa, đa tạ công công đã nhắc nhở.”

Điền Hỉ lắc đầu: “Mười mấy năm không gặp, ta thấy Hầu gia vẫn phong độ như xưa, ta rất vui, cần gì phải nói cảm tạ chứ?”

Hai người thấp giọng nói chuyện một lúc lâu, những người khác đang sốt ruột cũng không dám chen vào. Cuối cùng đợi họ trò chuyện xong, mới có người vội hỏi: “Điền Hỉ công công, mưa lớn quá, nước sông chảy xiết, ngựa của chúng ta không qua được, e rằng chỉ có ngựa chiến của ba đại doanh gần đây mới có thể…”

“Ấy, đừng lo.”

Điền Hỉ bình tĩnh vẫy phất trần, thái độ ung dung của ông ta khiến những người xung quanh đang sốt ruột càng thêm bực bội, trong lòng bắt đầu mắng thầm tên thái giám không có con cháu.

Đợi mọi người âm thầm phàn nàn xong, Điền Hỉ mới mỉm cười nói: “Lúc ta đến, có nghe nói Định Vương Điện hạ đã dẫn một đội cận vệ lên núi rồi —— Nhìn xem, chẳng phải là đã xuống rồi sao?”

Nghe đến Định Vương, mọi người đều sửng sốt. Lúc này mới chợt nhớ ra, hôm nay theo vào núi còn có Tiêu gia Nhị công tử, Tiêu Văn Lan.

Nghe nói thường ngày Định Vương Điện hạ đối xử lạnh nhạt và ghét bỏ người em họ này, nhưng dù sao cũng là một huyết mạch còn sót lại của Tiêu gia, lên núi cứu người cũng là chuyện bình thường.

Nhưng với tính cách của Định Vương Điện hạ, chẳng lẽ không chỉ đưa Tiêu Văn Lan xuống núi mà còn không lo đến sống chết của những người khác sao?

Mọi người lo lắng, nhìn theo hướng Điền Hỉ công công chỉ, quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh mặc đồ đen phi tới, xé toạc màn mưa, như một lưỡi dao bay trong màn đêm, ung dung lội qua dòng nước chắn lối mọi người, tiến về phía này.

Người dẫn đầu chính là Định Vương Điện hạ, người mà bình thường ai cũng tránh xa. Không biết vì sao hắn lại cởi áo ngoài, bọc lấy người phía trước.

Cũng không biết đó là người gan góc thế nào lại dám dựa vào lòng Định Vương như vậy, khiến người ta nhìn mà thót tim, đoán rằng đó là… Tiêu Nhị thiếu gia, Tiêu Văn Lan?

Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị bác bỏ.

Phía sau Định Vương là hơn chục con ngựa, mỗi con hai ba người cưỡi, cho nên bắt mắt nhất là Cảnh Vương Điện hạ và Tiêu Văn Lan được đối đãi tốt, mỗi người cưỡi một con, thoát khỏi số phận nằm úp trên ngựa hoặc bị người ta xách.



Vậy người trên ngựa của Định Vương là ai?

Bao gồm cả Điền Hỉ và Hoài An Hầu, trong đầu mọi người đều hiện lên câu hỏi này.

Con đường xuống núi Nhạn Nam vốn không rộng, lại bị đám đông chen chúc, không thể cưỡi ngựa qua.

Đặc biệt khi thấy Hoài An Hầu cũng ở đây, lông mày của Tiêu Lộng hơi nhướng lên.

Xem ra hôm nay không thể đưa con chim nhỏ trong lòng về nhà rồi.

Tiêu Lộng ghìm ngựa dừng lại bên ngoài đám đông, lạnh lùng hơi gật đầu chào Điền Hỉ và Hoài An Hầu đang đứng cùng nhau.

Hoài An Hầu vẫn còn mơ hồ, đột nhiên nhớ lại biểu hiện lần trước của Tiêu Lộng khi đến Đại Lý Tự hỏi han một cách kỳ lạ, còn có khoảng thời gian đó Tiêu Lộng gần như lật tung Kinh thành để tìm một người tên là “Điều Điều”…

Ông đột nhiên hiểu ra điều gì, lại chú ý vào cơ thể nhỏ bé được Tiêu Lộng che trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức xuất sắc.

Nhưng chưa đợi Hoài An Hầu lên tiếng, những người đã chờ đợi từ lâu vì lo lắng mà xông tới: “Con ta, con ta!”

Những công tử bị đè trên ngựa hoặc bị xách quay đầu một cách khó khăn, thấy đám người đang chờ dưới núi cũng khóc nức nở gọi: “Cha, mẹ! Con, con sợ quá… Ôi, đại ca, để ta xuống đi, bụng ta bị đè…”

Tiêu Lộng chỉ đưa về một nhóm nhỏ, còn hai nhóm tách ra khỏi Chung Yến Sanh không được đưa xuống cùng.

Thấy con cái của người khác đều trở về, con mình lại chưa thấy bóng dáng, nhóm người vốn đã lo lắng kìm nén sợ hãi xúm lại quanh ngựa Tiêu Lộng, rất khéo léo ngẩng đầu hỏi người trên ngựa: “Định Vương Điện hạ lên núi có gặp những người khác không?”

Tiêu Lộng cụp mắt lạnh lùng nhìn người hỏi.

Đối phương bị liếc một cái thì lạnh người co rúm lại, lời mắc kẹt trong họng.

Triển Nhung xuống ngựa, thuận thế đỡ Tiêu Văn Lan đang run rẩy vì lạnh xuống, bước tới chắp tay: “Chư vị không cần lo lắng, Điện hạ đã phái cận vệ còn lại tìm người trong núi rồi.”

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cảm kích không ngớt: “Đa tạ Định Vương Điện hạ!”

Cận vệ của Tiêu Lộng đã theo hắn trải qua vô số chiến trường, có kinh nghiệm ứng phó với bất kỳ tình huống nào, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Quân mã như vậy, so với việc cầu Bệ hạ điều binh từ ba đại doanh đến đây còn đáng tin cậy hơn nhiều.

Họ cũng không dám đứng mãi trước ngựa Tiêu Lộng, nghe được tin tốt này thì nhanh chóng lui ra.

Điền Hỉ nhìn thấy Bùi Hoằng cũng nhanh chóng tiến lên, tự mình đỡ hắn xuống ngựa: “Ôi chao, Cảnh Vương Điện hạ có bị dọa sợ không?”

Bùi Hoằng không mỉm cười như mọi khi mà chỉ lộ vẻ thờ ơ. Hắn gật đầu với Điền Hỉ rồi lại tập trung về phía Tiêu Lộng, ánh mắt phức tạp khó đoán.

Điền Hỉ đỡ lấy Bùi Hoằng rồi trông theo hướng nhìn của hắn, thấy Định Vương sau khi xuống ngựa thì cẩn thận bế người đã được bảo vệ suốt dọc đường xuống, động tác tỉ mỉ nhẹ nhàng, giống như đang nâng niu món đồ sứ dễ vỡ, thật sự rất cẩn trọng.

Điền Hỉ nhìn Tiêu Lộng lớn lên, nhưng chưa từng thấy đứa nhỏ can trường này đối xử với ai như vậy, bèn ra hiệu cho tiểu thái giám theo sau cầm ô cho Cảnh Vương Điện hạ, rồi bước về phía đó.

Ngay lúc đó, ông ta thấy Định Vương ôm người đi tới ô của Hoài An Hầu, vén áo choàng che mặt người trong lòng ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ bệnh, tóc đen mềm mại ướt sũng dính lên mặt và cổ, toát lên vẻ đẹp mong manh kinh người, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Điền Hỉ khựng lại.

Cuối cùng cũng nhìn rõ người trong lòng Tiêu Lộng là ai, Hoài An Hầu cố gắng thốt ra vài từ: “Làm phiền Định Vương Điện hạ đã chăm sóc con ta.”

Tiêu Lộng vẫn giữ nét mặt như vậy: “Nên làm thôi.”

Gân xanh trên trán Hoài An Hầu giật giật, thực sự không nhịn được: “Xe ngựa của phủ Hoài An Hầu đang ở bên cạnh, y sư đang chờ trong xe, làm phiền Điện hạ đặt con ta xuống.”

“Xe ngựa của bổn vương cũng có đại phu chờ sẵn.”

Tiêu Lộng cởi áo ngoài bọc lấy Chung Yến Sanh, chỉ mặc áo trong tay ngắn cổ tròn, càng làm nổi bật thân hình cao lớn. Hắn không chỉ không đặt Chung Yến Sanh xuống mà còn đi qua ông, bước về xe ngựa của Vương phủ: “Yên tâm, bổn vương không phải là người không nói lý, sẽ đưa Điều Điều trở về phủ Hầu gia.”

Nghe thấy cách Tiêu Lộng gọi Chung Yến Sanh, trái tim Hoài An Hầu chết lặng.

Ông không tài nào hiểu nổi.

Điều Nhi rõ ràng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao lại dính líu đến Tiêu Lộng?

Chung Tư Độ luôn chú ý đến tình hình bên ngoài, thấy vậy cuối cùng cũng không nhịn được, bước nhanh xuống xe ngựa, giọng nói vô cùng sốt ruột: “Cha!”

Hoài An Hầu giữ y lại, lắc đầu.

Với tính tình thất thường của vị Định Vương này, không ôm thẳng Chung Yến Sanh về phủ có lẽ đã nể mặt ông lắm rồi.

Nếu cứ khăng khăng đòi người khiến Tiêu Lộng mất kiên nhẫn, e rằng sẽ trực tiếp mang người đi.

Tiêu Văn Lan bị ngựa lắc lư đến sống dở chết dở, lúc này hồi phục lại, vừa định đi theo xe ngựa của Tiêu Lộng thì thấy người đánh xe quất roi ——

Xe ngựa vô tình lướt qua hắn, đi thẳng.

Tiêu Văn Lan: “…”

Tiêu Văn Lan ngơ ngác.

Rốt cuộc là anh hắn đến núi Nhạn Nam để cứu hắn, hay là để cứu Chung tiểu Thế tử?

Quả nhiên trong xe ngựa rộng rãi của phủ Định Vương có một đại sư đang ngồi buồn chán nhấm nháp hạt dưa.

Khi Tiêu Lộng toàn thân ướt sũng bế Chung Yến Sanh cũng ướt nhẹp lên xe ngựa, Lâu Thanh Đường vội vàng nhích qua một bên, tránh để mình bị ướt, nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp quen thuộc, chậc lưỡi: “Đó là Chung tiểu Thế tử yêu thầm ngươi? Quả nhiên là cậu ta.”

Tiêu Lộng không để ý đến y, đặt Chung Yến Sanh lên chiếc giường thấp trong xe ngựa, sau đó kéo chăn từ bên cạnh qua, quấn chặt lấy cậu: “Lại đây xem.”

Bất ngờ bị quấn thành cái bánh chưng, Chung Yến Sanh khó chịu giãy giụa vài cái, không thoát ra được, hàng mi run rẩy rồi buồn bực từ bỏ.

Lâu Thanh Đường vốn đến để hóng chuyện, nghe vậy thì lập tức đến gần, hai tay đặt lên cổ tay duy nhất lộ ra của Chung Yến Sanh một lúc, rồi lôi ra vài lọ thuốc nhỏ từ trong tay áo, chỉ từng lọ một: “Sốt cao lắm, phải hạ sốt ngay, đây là thuốc viên mới chế, mỗi loại uống một viên.”

Tiêu Lộng nhận thuốc, gật đầu một cái rồi hờ hững nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Cả đời Lâu Thanh Đường chưa từng thấy ai vắt chanh bỏ vỏ nhanh như vậy, ngẩn ra vài giây, đối mặt với ánh mắt không kiên nhẫn của Tiêu Lộng rồi tức giận cầm một nắm hạt dưa: “Tiêu Hàm Nguy, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện không có lúc phải cầu xin ta!”

Ngoài miệng cứng rắn vậy thôi nhưng trong lòng thì sợ muốn chết, nói xong thì nhanh chóng nhấc rèm bước ra ngoài.

Chung Yến Sanh bị mưa lạnh làm ướt sũng, giống như ngày đó bị vớt từ dưới sông lên, như cánh chim nhỏ ướt nhẹp đáng thương.

Tiêu Lộng lấy ra vài viên thuốc, giữ lấy cằm cậu để cậu hơi mở môi ra, định cho cậu uống thuốc trước.

Ai ngờ người đã rơi vào giấc ngủ sâu, ngửi thấy mùi thuốc vẫn nhăn mũi, không vui vẻ mà khép miệng lại, quay đầu không chịu uống.

Tiêu Lộng híp mắt.

Chung Yến Sanh nằm yên lặng trước mặt hắn. Cậu sở hữu một khuôn mặt dễ đánh lừa người khác, mái tóc đen mềm mại, trông đặc biệt ngoan ngoãn.

Nhưng thật ra chẳng ngoan chút nào.

“Điều Điều.” Ngón tay Tiêu Lộng vén những sợi tóc dính trên trán cậu: “Không uống thuốc?”

Chung Yến Sanh sốt đến mê man, đôi môi thường ngày đỏ mọng giờ bị cơn sốt làm bạc màu, vẫn bướng bỉnh mím lại không chịu uống thuốc.

Ngón tay Tiêu Lộng chậm rãi mân mê từ trán xuống cánh môi mềm mại như cánh hoa, giống như trong ký ức. Hắn nhẹ nhàng xoa nắn chúng, lập tức khiến chúng đỏ lên như tô son, làm gương mặt trắng bệch càng thêm thu hút ánh nhìn.

Em ấy yêu thầm bổn vương, bổn vương cũng thấy… em ấy rất thú vị.

Tiêu Lộng từ từ suy nghĩ, đôi mắt xanh thẫm trầm tĩnh, nghĩ một cách đương nhiên: Vậy bổn vương không tính là quấy rối.

Hơn nữa, trẻ con không ngoan thì nên bị phạt.

Nghĩ xong, Tiêu Lộng ngậm một viên thuốc, đưa tay giữ lấy cằm Chung Yến Sanh, dùng chút lực buộc cậu mở miệng. Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng muốt kia, không chút do dự áp lên đôi môi ấy.

Nhiệt độ cao nóng bỏng, mềm mại quá mức.

Tiêu Lộng dừng lại một chút, ánh mắt theo hơi thở trở nên trầm xuống, cạy mở răng môi đang không kiên định kia, đẩy viên thuốc vào.

Trong giấc mơ, Chung Yến Sanh cảm thấy mình sắp bị ăn sống, kêu một tiếng định giãy giụa. Nhưng đầu lại bị giữ chặt, lực tay trên cằm lớn hơn, miệng bị buộc mở to, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy chấp nhận nụ hôn xâm nhập mạnh mẽ này.



Tác giả: 

Tiêu Lộng: Vốn đã không thông minh gì mấy.

Điều Điều:?

(Bịt lỗ tai)(Bé cưng thông minh mà, Tiêu Lộng xấu xa, bé cưng không nghe)