Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 28




Triển Nhung vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp đã gặp ác mộng lớn, ôm chăn ngơ ngác: “Chủ tử? …Hoa? Hoa gì?”

Tiêu Lộng thấy vẻ mặt mờ mịt của Triển Nhung thì nét mặt càng tệ hơn: “Hoa lựu của bổn vương đâu?”

Triển Nhung lập tức nhớ ra.

Mấy hôm trước, trong tiệc hoa ở vườn Cảnh Hoa, Vương gia đã giở trò lưu manh với Chung tiểu Thế tử phủ Hoài An Hầu, lấy bông hoa trên mũ người ta rồi vứt cho hắn.

Triển Nhung được lệnh rời Kinh mấy ngày, sáng nay mới về, cũng mới biết rằng Vương gia vừa điều tra được Chung tiểu Thế tử có thể là tiểu công tử Điều Điều từng đến biệt viện.

Nếu đúng như vậy, hoa của tiểu công tử Điều Điều… đâu phải hoa bình thường! Đó là bùa đòi mạng, ai cầm người đó chết!

Triển Nhung nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vô cùng sợ hãi, nhắm mắt chỉ ra ngoài cửa: “Thuộc hạ đã cắm bông hoa lựu đó vào đất… không biết còn sống không.”

Câu nói sau rất nhỏ.

Tiêu Lộng không kịp bận tâm đến Triển Nhung, lập tức bước ra ngoài, nhìn quanh sân một vòng thì thấy bông hoa lựu được Triển Nhung cắm dưới gốc cây.

Mấy ngày trôi qua, bông hoa lựu vẫn như vừa mới cắt từ cành, màu sắc rực rỡ lay động trong gió, giống hệt trong bức tranh Bách Hoa.

Tiêu Lộng cúi người, cẩn thận nhặt bông hoa lựu lên, trên miệng nở nụ cười.

Từ xưa đến này, hoa lựu là biểu tượng cho tình yêu mỹ mãn, cát tường như ý.

Trong lúc không biết gì, hắn đã vô tình lấy mất bông hoa lựu trên mũ Điều Điều. Sau một hồi luẩn quẩn, đóa hoa lại rơi vào tay hắn, chẳng phải là trong số phận đã có sự an bài, đại biểu cho duyên phận giữa hắn và Điều Điều sao?

Đóa hoa lựu này đã cắt xuống lâu như vậy nhưng vẫn nở tươi thắm, không héo úa. Không phải đây là biểu hiện cho duyên phận giữa hắn và Điều Điều không thể cắt đứt, không thể bị dập tắt à?

Chuyện này còn tốt hơn cuộc hôn nhân bế tắc do lão Định Vương cưỡng ép đặt cho hắn nữa.

Đạp Tuyết không hứng thú với hoa, chỉ hứng thú với Chung Yến Sanh. Nó đi theo Tiêu Lộng, thấy không phải để bắt tiểu Thế tử thơm phức thì nằm dài phía sau, nhàm chán vẫy đuôi.

Triển Nhung khoác áo choàng bước ra, thấy con mèo lớn đẹp đẽ dưới bóng cây thì vui mừng trong lòng, cẩn thận đến gần, định chạm vào bộ lông mềm mại của Đạp Tuyết.

Chưa kịp chạm vào đã bị Đạp Tuyết quay đầu gầm gừ, đôi mắt thú màu xám xanh đầy vẻ lạnh lùng.

Vẫn không cho sờ.

Triển Nhung buồn bã rụt tay lại, ngồi xổm bên cạnh Đạp Tuyết lén nhìn Tiêu Lộng. Thấy Tiêu Lộng nhìn bông hoa lựu không nén nổi nụ cười, lập tức thấy còn sợ hãi hơn lúc bị đẩy cửa đòi hoa.

…Có phải mặt chủ tử bị co giật không?

Chung Yến Sanh gần như là co giò chạy khỏi phủ Định Vương.

Trong lòng hoảng loạn vô cùng, không biết vì sợ hay vì lý do khác, bước đi vừa nhanh vừa vội, vừa ra khỏi cổng Vương phủ thì thở không ra hơi.

Cậu chống gối nghỉ một lúc, Chung Yến Sanh chỉnh mũ che mặt sắp rơi xuống, nhìn quanh không thấy bóng dáng Tiêu Văn Lan đâu thì đành chấp nhận số phận, tự mình đi về.

Lần sau gặp lại cái tên chó Tiêu Văn Lan đó thì nhất định phải đánh hắn một trận.

Trong đầu lại hiện lên con dấu đung đưa bên eo Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh dằn vặt gần chết.

Con dấu đó vốn là để tặng Hoài An Hầu, con dấu không khắc chữ mới là để tặng Định Vương… Không đúng, vốn dĩ không phải để tặng Tiêu Lộng mà là Chung Tư Độ.

Nhưng cậu nhận nhầm người, nên cũng tặng nhầm người rồi.

Còn bức tranh đó cũng không phải để tặng Định Vương.

Chung Yến Sanh cắn môi, nghĩ đến cảnh trong thư phòng Tiêu Lộng thể hiện sự thích thú với con dấu và bức tranh, đầu óc rối bời, không dám suy nghĩ sâu xa.

Ngủ một đêm đã là rất mất mặt rồi, đã vậy còn tặng nhầm quà.

Nếu bị phát hiện, sợ rằng Định Vương sẽ thật sự ăn sống cậu.

Tặng nhầm quà…

Chung Yến Sanh băn khoăn một lúc rồi cố gắng tìm lại lý trí. Cậu nghiêm túc nghĩ, có nên bù đắp một món quà khác cho Chung Tư Độ không?

Mặc dù mấy ngày nay ngày nào cũng bị gọi dậy sớm để học, trong lòng rất khó chịu, nhưng Chung Tư Độ cũng không nói lời gì khó nghe, còn giảng bài cho cậu nữa.

Ngoài thái độ hơi kỳ lạ, đôi khi cậu còn phát hiện Chung Tư Độ ngây người nhìn mình.

Coi như là để cảm ơn Chung Tư Độ giảng bài đi.

Chung Yến Sanh nghĩ vậy thì đổi hướng, đi về phía chợ Đông – nơi đã từng đến trước đây.

Trời còn sớm, đương là lúc náo nhiệt nhất của chợ Đông. Trên con phố mà Chung Yến Sanh từng đến trước đây có đủ loại bảng hiệu phấp phới, từ xa đã nhìn thấy cửa hàng ngọc thạch đó.

Nhưng do dự một lúc, Chung Yến Sanh không bước vào.

Cậu không muốn tặng Chung Tư Độ con dấu đá điền hoàng giống y vậy, nên tặng thứ khác thì tốt hơn.

Lang thang một lúc, Chung Yến Sanh vào một cửa hàng bán giấy bút.

Dù đội mũ che không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trang phục trên người cậu không phải hạng thường. Kinh thành nhiều quý nhân không muốn lộ diện khi ra ngoài, nên đội mũ che hay đeo mặt nạ cũng không phải chuyện lạ, tiểu nhị đã quen rồi, bèn tiến tới mỉm cười: “Công tử muốn xem gì?”

Chung Yến Sanh có mục đích rõ ràng, cậu nhìn đến kệ trưng bày bút lông rồi bước tới xem. Cậu cầm một cây bút lên, tỉ mỉ xem xét đầu bút, lại vuốt ve cán bút, sau đó mắt sáng rực, nhìn rất chi là vui vẻ.

Tiểu nhị ngay lập tức tinh mắt giới thiệu: “Công tử thật có mắt nhìn! Đây là bút lông mới nhập về từ Hồ Châu, làm từ lông chồn thượng hạng, trong hàng ngàn sợi lông chọn một, nhìn qua đã thấy rất hợp với ngài!”

Chung Yến Sanh hài lòng gật đầu: “Gói chiếc này lại đi.”

Tiểu nhị cười rạng rỡ: “Vâng!”

Chung Yến Sanh nhìn tiểu nhị đi lấy hộp gỗ đàn hương đựng bút, đưa tay tìm túi tiền… quên đem tiền theo rồi!

Chung Yến Sanh ngẩn người.

Vì quá vội vàng trốn khỏi khổ ải Trung Dung, cậu đội mũ che mặt xịt hai lớp phấn thơm rồi chạy đi gặp Tiêu Văn Lan, không có mang theo túi tiền.

Thấy tiểu nhị đã đóng gói xong, sắp phải trả tiền, Chung Yến Sanh cảm thấy hơi ngột ngạt. Cậu do dự một lúc, suy nghĩ liệu có nên báo tên phủ Hầu gia để tiểu nhị đến đó nhận tiền không, rồi sau đó cậu sẽ lấy một ít từ kho nhỏ của mình để bù vào.

Cậu không muốn dùng tiền của phủ Hầu gia để mua quà tặng Chung Tư Độ.

Chưa kịp nói ra, bàn tay đang mò mẫm ở eo đột nhiên bị ai đó giữ lại.

Chung Yến Sanh giật mình sợ hãi, vô thức đá ra sau một cái, nghe thấy tiếng “hự” vang lên phía sau: “Tiểu Sanh, suýt nữa ngươi đá nát đầu gối ta rồi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc và cách xưng hô thân mật này, Chung Yến Sanh quay đầu lại nhìn, thì ra là Bùi Hoằng.

Ngoài miệng thì trách móc nhưng trong mắt Bùi Hoằng lại mang ý cười, nhìn vào cái tay đặt ở eo đã mò mẫm một lúc lâu: “Không mang theo tiền à? Có cần ta cho mượn không?”

Cảnh Vương Điện hạ, ngài đến thật đúng lúc!

Chung Yến Sanh mừng rỡ gật đầu: “Vậy làm phiền Điện hạ, ta sẽ trả lại cho ngài sau.”

Bùi Hoằng vẫy tay một cái, người phía sau tiến lên đưa tiền.

Tiểu nhị vội vàng cung kính dâng hộp gỗ đàn hương, Chung Yến Sanh nhận lấy, ôm vào lòng, ngoan ngoãn nói cảm ơn: “Đa tạ Điện hạ.”

“Với ta không cần khách sáo.”

Bùi Hoằng giơ tay định khoác vai Chung Yến Sanh ra ngoài theo thói quen, nhưng Chung Yến Sanh lại vô thức tránh đi, tay hắn dừng giữa khoảng không, thở dài buồn bã nói: “Uầy, vẫn còn xa cách với ta.”

Chung Yến Sanh cũng không biết sao tự dưng mình lại không thích bị người khác gần gũi, ngại ngùng tìm một cái cớ: “Ta không khỏe lắm.”

Bùi Hoằng cũng không thật sự giận. Hắn cùng cậu đi ra khỏi cửa hàng, nhìn thứ cậu ôm trong lòng như bảo bối: “Sao tự dưng lại đi mua bút, trong nhà không còn nữa à? Hoài An Hầu chẳng đến mức khắt khe với ngươi như vậy chứ.”

Thấy hắn hiểu lầm, Chung Yến Sanh vội giải thích: “Không phải, đây là để tặng người khác.”

Đôi mắt tâm tình luôn mang ý cười của Bùi Hoằng nheo lại: “Không phải để tặng ta, đừng nói là để tặng cái tên Chung đại thiếu gia kia nhé?”

Chung Yến Sanh im lặng không nói.

“Ngươi đấy.” Bùi Hoằng rất muốn vỗ đầu cậu một cái, nhưng vì cái mũ che mặt nên không tìm được chỗ để vỗ, đành thở dài thêm lần nữa: “Càng lúc càng bực mình, nhìn cái dáng vẻ ai cũng có thể bắt nạt của ngươi càng khiến ta tức giận thêm.”

Chung Yến Sanh không cảm thấy ai cũng có thể ức hiếp mình, nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, lựa chọn không phản bác: “Cảnh Vương Điện hạ dạo này thế nào rồi?”

Bùi Hoằng nhìn cậu một cái: “Đi uống rượu giải sầu với ta nhé?”

Chung Yến Sanh lắc đầu: “Ta không uống rượu, nhưng ta có thể nhìn ngài uống.”

Bùi Hoằng không nhịn được cười: “Được thôi, ngươi ngồi cạnh nhìn cũng được.”

Trông Bùi Hoằng có vẻ có rất nhiều tâm sự, không xả ra là không chịu được. Chung Yến Sanh vừa đá hắn một cái, còn mượn tiền của người ta nên không vội về phủ — Về phủ còn phải đọc Trung Dung khiến cậu nhức đầu, bèn ôm hộp đến quán rượu với hắn.

Cảnh Vương Điện hạ là khách quen của các quán rượu lớn trong Kinh thành, khắp nơi đều có phòng riêng dành cho hắn.

Vào phòng riêng, cuối cùng Bùi Hoằng cũng không nhịn được, muốn kéo cái mũ che mặt trên đầu Chung Yến Sanh xuống: “Ta nói này, ngươi đẹp như trăng, sao còn giấu giấu giếm giếm cái gì? Quá đáng thật đấy.”

Xung quanh không có ai, Chung Yến Sanh cũng không muốn đội cái mũ này nữa, bèn cúi đầu tự mình tháo ra. Tấm lụa trắng mờ ảo được cởi xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú dưới màn che.

Bùi Hoằng nhìn cậu một vòng, tán thưởng: “Không tệ, lấy sắc làm thực, ta chỉ cần uống không cần ăn rồi.”

Cảnh Vương Điện hạ nói chuyện khá ngả ngớn, Chung Yến Sanh cũng đã thành quen.

Đối diện với sự trêu chọc của Tiêu Lộng cậu luôn bối rối đỏ mặt, ngược lại là Bùi Hoằng thì không có cảm giác gì. Cậu đặt mũ xuống, nâng đôi mắt sáng ngời sạch sẽ lên, giọng điệu nghiêm túc: “Cảnh Vương Điện hạ, nếu ngài không nói gì thì ta sẽ xuống dưới nghe kể chuyện.”

Lúc nãy khi lên lầu, dưới lầu đang kể chuyện rất náo nhiệt, Chung Yến Sanh thích nghe người ta kể chuyện, một bình trà là có thể nghe cả buổi chiều.

Bùi Hoằng lập tức không làm vẻ ngả ngớn nữa, ngồi đối diện Chung Yến Sanh, tự rót cho mình một ly, ngẩng đầu uống cạn, rồi mới buồn bã nói: “Ngươi biết tại sao lần này Bệ hạ lại giải trừ lệnh cấm của ta không?”

Chung Yến Sanh chống hai tay lên má nhìn hắn, mái tóc mềm mại, đôi mắt đen nhánh, trông vừa đẹp vừa yên tĩnh.

“Ngài muốn ban hôn cho ta.” Bùi Hoằng lại rót một ly: “Là con gái của Thái thường Tự khanh.”

Chung Yến Sanh mới về Kinh không lâu, tin tức về các thế gia trong Kinh thành đều nhờ Vân Thành nghe được từ những tin đồn. Cậu nghĩ một hồi mới nhớ ra, Vân Thành đã từng nói với cậu con gái của Thái thường Tự khanh cực kỳ xinh đẹp, chỉ là tính cách hình như không ổn cho lắm.

Cậu ngập ngừng một lát: “Chúc mừng ngài.”

Bùi Hoằng bất đắc dĩ: “Ngươi thấy ta giống mừng lắm sao?”

Chung Yến Sanh nghiêng đầu: “Điện hạ không thích hôn lễ Bệ hạ ban hay là không thích cô nương đó?”

“Cả hai đều không thích.”

Bùi Hoằng cúi đầu xoay xoay ly rượu, lại ngẩng đầu uống cạn. Khi cúi đầu xuống lần nữa, nụ cười quen thuộc trên mặt dần biến mất: “Trước khi ta mười tám tuổi đều được nuôi dưỡng ngoài cung, chưa kịp trở về đã bị đuổi đến đất phong, vừa về Kinh chưa đầy một năm lại ban hôn cho ta — ta là thứ đồ có thể tùy ý ném đi sao?”

Nếu lời này lọt ra ngoài thì có vẻ đại nghịch bất đạo, oán trời trách đất cũng thôi đi, còn dám oán cả Vua cha.

Nhưng Chung Yến Sanh đã từng thấy Bùi Hoằng khi còn nhỏ đáng thương thế nào, rót cho hắn một ly an ủi: “Vậy phải làm sao đây, hôn lễ Bệ hạ ban cũng khó mà kháng chỉ phải không?”

Bùi Hoằng uống ly rượu cậu rót, cảm thán: “Mấy ly trước đó chát muốn chết, Tiểu Sanh vừa rót cho ta tự dưng ngọt hẳn.”

Chung Yến Sanh đơ mặt đặt bầu rượu xuống.

Bùi Hoằng cười xong, lắc đầu nói: “Ta nào có tư cách kháng chỉ? Để xem sao, chỉ mong trời không tuyệt đường, ta không muốn cưới người mình không thích.”

Chung Yến Sanh nhìn thấy hắn buồn bã như vậy, không còn dáng vẻ phong lưu tự tại thường ngày thì hơi mềm lòng, suy nghĩ một chút, vẫn cầm bầu rượu lên rót cho hắn một ly, dặn dò: “Cảnh Vương Điện hạ, ly cuối cùng rồi, uống xong thì đừng uống nữa.”

Loại rượu này càng uống thì chỉ càng buồn thôi.

Bùi Hoằng cảm thán: “Tiểu Sanh, chỉ có ngươi thương ta.”

Chung Yến Sanh lại đơ mặt đặt bầu rượu xuống.

Tửu lượng của Bùi Hoằng rất tốt, uống liên tục mấy ly mà trên mặt vẫn không có vẻ gì, nói chuyện với Chung Yến Sanh mấy câu thì tâm trạng dường như cũng tốt hơn: “Vài ngày nữa ta định đi săn giải sầu, ngươi đi cùng ta được không?”

Đi săn?

Chung Yến Sanh nghiêm túc suy nghĩ.

Cậu không thích hoạt động nhiều cho lắm, nhưng lại càng không thích mỗi ngày dậy sớm đọc Trung Dung.

Chắc Cảnh Vương Điện hạ không đến mức không đáng tin như Tiêu Văn Lan đâu, nơi đến chắc chắn không có Định Vương Điện hạ.

Dù sao cũng là người khác đi săn, cậu ngồi bên cạnh xem là được.

Chung Yến Sanh nghĩ xong, gật đầu như gà mổ thóc: “Được.”

Vậy là có thể trốn thêm được một ngày.

Thấy Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đồng ý, Bùi Hoằng rất vui, lại gần muốn véo má cậu, trong mắt toàn là ý cười: “Sao mà ngoan thế.”

Chung Yến Sanh nhanh chóng đập tay hắn ra, nghiêm túc nói: “Ta muốn xuống dưới nghe kể chuyện.”

“Ơ.” Bùi Hoằng vội ngăn cậu lại: “Không đùa ngươi nữa, nói chuyện chính. Chuyện của ta nói xong rồi, nói chút chuyện của ngươi đi.”

Chung Yến Sanh nghiêng đầu: “Chuyện của ta?”

“Nhà ngươi đã đón người đó về rồi, e rằng không lâu nữa sẽ đưa hắn lên gia phả, xin Bệ hạ ban phong Thế tử lần nữa.” Bùi Hoằng nghe lời không uống rượu nữa, xoay xoay ly rượu: “Lúc đó e là vị trí của ngươi trong phủ sẽ rất khó xử, ngươi biết chứ?”

Những gia đình bình thường nhận nhầm con đã là chuyện lớn, phủ Hoài An Hầu không phải gia đình bình thường, ảnh hưởng còn lớn hơn, các thế gia khác đã lót dép chờ sẵn cả rồi. Nếu sau này Chung Yến Sanh cứ ở lại phủ Hoài An Hầu, sợ là sẽ ảnh hưởng đến Chung Tư Độ.

Hoài An Hầu và Hầu phu nhân có lẽ sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Chung Yến Sanh sẽ cảm thấy bất an và áy náy.

Huống chi cậu nhớ đến kết cục của phủ Hoài An Hầu trong giấc mơ kia, luôn nghĩ rằng mình có liên quan, dù sao đi nữa cũng phải rời đi.

Những điều này, Chung Yến Sanh đã nghĩ xong xuôi từ sớm: “Ừm.”

“Nếu không có chỗ nào để đi thì có thể đến phủ của ta.” Bùi Hoằng cười nói: “Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Chung Yến Sanh nhìn hắn dù cười nhưng lời nói rất đỗi chân thành, cũng thành thật nói: “Đợi đại hôn của ngài ta sẽ tặng ngài một món quà lớn.”

Nụ cười của Bùi Hoằng lập tức tắt ngấm: “Sao lại nhắc đến chuyện đó nữa. Đi, ta xuống lầu nghe kể chuyện với ngươi.”

Mắt Chung Yến Sanh lập tức sáng lên, cậu đội mũ rồi ôm hộp gỗ đàn hương chứa bút Hồ Châu, bước từng bước nhanh chóng xuống lầu.

Ở quán rượu nghe kể chuyện cả buổi chiều. Lúc trời sắp tối mịt, có lẽ Bùi Hoằng còn có hẹn với những người bạn khác nên cho người đưa Chung Yến Sanh về phủ Hoài An Hầu trước.

Khi bước vào viện Xuân Vu, Chung Yến Sanh hoàn toàn không ngờ Chung Tư Độ lại đang đợi trong viện.

Khi Tiêu Văn Lan đến, Chung Yến Sanh đã nói: “Em đi gặp Tiêu Nhị thiếu gia một lát rồi về.”

Kết quả là chạy nhảy cả buổi chiều, trời sắp tối mới trở về.

Bắt gặp ánh mắt của Chung Tư Độ, Chung Yến Sanh lập tức đứng đờ ở cổng viện, đột nhiên có cảm giác chột dạ khi trốn học đi chơi về bị bắt gặp.

Chung Tư Độ ngồi trong viện, nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh một lúc.

Sau khi về phủ, y đối xử với Chung Yến Sanh rất tệ, nhưng hình như Chung Yến Sanh không để ý lắm. Nhưng hôm nay Chung Yến Sanh rời khỏi thư phòng mà không ngoái đầu lấy một lần, y mới phát hiện, có lẽ Chung Yến Sanh… không thích y.

Ai lại thích một người từng nói những lời ác ý với mình chứ.

Từ trước đến nay Chung Yến Sanh luôn mềm mỏng và thuận theo y, nhưng khi nhận ra có lẽ Chung Yến Sanh không thích mình, Chung Tư Độ thật sự không biết phải làm sao.

Y ngồi trong viện suốt buổi chiều, không đọc nổi những quyển sách thánh hiền đó.

Hai người nhìn nhau một lúc, Chung Yến Sanh trông có vẻ sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào y, ánh mắt nhanh chóng lảng tránh.

Trong lòng Chung Tư Độ bỗng cảm thấy nặng nề phức tạp. Y thở dài một hơi, không nói lời nào rồi đứng dậy rời đi.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, tay áo bỗng dưng bị kéo lại.

Chung Yến Sanh ngước mắt lên, đôi mắt lấp lánh trong ánh hoàng hôn đẹp rạng ngời, nở nụ cười với y, đưa cho y thứ đang ôm trong lòng, giọng mềm mại: “Chung Tư Độ, tặng anh.”

Như thể đột nhiên bị một con chim nhỏ mềm mại bất ngờ đâm vào tim.

Chung Tư Độ ngây ra một lúc, mới nhận lấy chiếc hộp dài đã được cơ thể ủ ấm.

Nhìn Chung Tư Độ đứng yên không nhúc nhích, cũng không mở hộp ra, không biết là đang nghĩ gì, Chung Yến Sanh ngạc nhiên hỏi: “Anh không mở ra xem à?”

Chung Tư Độ đột nhiên tỉnh lại, lòng bàn tay bị cạnh hộp gỗ cấn đau. Y mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra theo lời cậu, trông thấy một cây bút Hồ Châu tinh xảo bên trong.

Không phải thứ gì quá đắt đỏ, nhưng mỗi ngày Chung Tư Độ đều phải viết rất nhiều, rất thích hợp với y.

Chung Yến Sanh thấy y nhìn chằm chằm vào cây bút trông rất thích. Cậu chớp mắt mấy cái, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Chung Tư Độ, anh có thích không?”

Không giống như cách gọi “ca ca” trên bàn ăn, Chung Tư Độ nghe cách gọi xa lạ của cậu thì dừng lại một chút, gật đầu.

Người bên cạnh lại nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai chúng ta có phải học không?”

Chung Tư Độ hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì, chỉ vô thức gật đầu.

Chung Yến Sanh lén lút nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vậy lần sau anh đến muộn một chút nha? Chúng ta lén lút thôi, không nói với cha nhé?”

Yết hầu Chung Tư Độ trượt xuống: “Ừm.”

Chung Yến Sanh yên tâm rồi.

Quả nhiên tặng quà là có thể kéo gần mối quan hệ, Chung Tư Độ đột nhiên nói chuyện tử tế hơn hẳn.

Cậu vui vẻ chào Chung Tư Độ, trở về phòng định thay quần áo. Hộp phấn mà Vân Thành mua nồng hơn những túi hương thông thường, đến giờ mùi vẫn còn nồng nặc, cũng may là Cảnh Vương không để ý.

Bước chân Chung Yến Sanh luôn nhẹ nhàng, dường như không có gì có thể níu giữ, tựa như con chim nhỏ có thể vỗ cánh bay đi bất cứ lúc nào.

Những lời muốn nói như bị nghẹn lại, Chung Tư Độ càng thêm bức bối, vừa rồi y muốn nói Chung Yến Sanh đừng gọi thẳng tên y nữa, nhưng không thể nói ra.

Dù sao thì ngay từ lúc bắt đầu, y là người không muốn Chung Yến Sanh gọi y là ca ca.

Chung Yến Sanh trở về phòng, lúc cởi áo choàng xuống mới phát hiện trong túi tay áo còn có một lá thư.

Là lá thư Tiêu Lộng nhờ cậu chuyển cho “Xuân Tùng tiên sinh”.

Tâm trạng vui vẻ cả buổi chiều nghe kể chuyện lập tức bay hết.

Cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh không kiềm chế được lúc ở phủ Định Vương lại trỗi dậy, Chung Yến Sanh như lâm vào đại dịch, nhìn chằm chằm lá thư trong tay, không biết có nên mở ra không.

Trên thư là chữ của Tiêu Lộng, nét bút sắc sảo, tiêu sái, mạnh mẽ, vài chữ lớn bay bổng – Xuân Tùng tiên sinh thân mến.

Chung Yến Sanh nhận thư xong thì vội vàng rời khỏi phủ Định Vương, không dám quay đầu lấy một lần.

Cũng không biết Tiêu Lộng sẽ viết gì.

Chung Yến Sanh nhớ lại những lời Tiêu Lộng nói rằng rất thích tranh của cậu, trong lòng ngứa ngáy.

Dù bị khen trước mặt rất xấu hổ, nhưng cậu cũng muốn xem người hâm mộ mình sẽ viết gì.

Cậu chưa từng được ai hâm mộ đến thế này đâu.

Chung Yến Sanh ngồi trên thảm, chuẩn bị mở thư ra mới phát hiện trong phong bì còn có vật gì đó. Vừa mở ra, rơi vào tay là một miếng ngọc giác.

Trên vòng ngọc ấm áp được khắc họa những hoa văn tinh xảo, cảm giác nhẵn nhụi, không phải vật tầm thường.

Ngọc giác khác với ngọc quyết, luôn là vật quý của Hoàng thất.

Sao Tiêu Lộng lại bỏ thứ quý giá này vào phong thư?

Chung Yến Sanh cảm thấy lòng bàn tay nóng bừng, sầu não không biết nên đặt vật này ở đâu.

Tạm thời không nghĩ ra cách lại đang sốt ruột muốn đọc thư, cậu đặt miếng ngọc vào chỗ an toàn rồi lấy thư ra, cõi lòng đầy mong đợi, đọc nhỏ thành tiếng.

“Thấy tranh của khanh, như thấy cảnh tiên, mong khanh đọc thư, như thấy lòng ta. Hương hoa từ cỏ thơm, sắc đẹp không dám nhận, trời không đoạt nguyện ước, nên khiến ta gặp người…”

Trời thấy tâm nguyện của ta, để ta cuối cùng gặp được tình lang.

Chung Yến Sanh ngẩn ngơ, mặt càng đọc càng đỏ, tai càng đọc càng nóng, đọc được vài câu thì hoàn toàn không thể đọc tiếp nữa.

Đây là cái gì thế này!

Định Vương Điện hạ có biết mình đang viết gì không?

Nếu không phải nét chữ trên thư giống hệt trên phong bì, còn được nhận từ tay Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh đã nghĩ rằng mình vô tình nhặt được thư tình của ai đó rồi.

Trong một số tiểu thuyết có kể nhân vật chính dù chưa gặp được nhau, nhưng vì thấy tranh của đối phương mà vì tranh sinh tình.

Nhưng rõ ràng cậu đã nói với Tiêu Lộng, Xuân Tùng tiên sinh là một lão già kia mà.

Ở vườn Cảnh Hoa lấy hoa của cậu thì thôi đi, bây giờ ngay cả một ông già cũng không tha!

Cậu vội vàng nhét thư trở lại, chạm vào gương mặt đang nóng bừng của mình, nhỏ giọng mắng: “Lưu manh… biến thái.”

Chung Yến Sanh cảm thấy mình bị đùa giỡn.

Cậu đang vừa xấu hổ vừa tức giận, rất muốn xé bức thư kia đi, nhưng chưa được nửa đường thì lại do dự. Đột nhiên nghĩ ra một ý hay, cậu mang lá thư rất không thể bị nhìn thấy và miếng ngọc quý giá kia nhét vào trong màn lụa.

Trong màn lụa rất chật chội, ngoài miếng vải trắng, thư và miếng ngọc ra, còn có vài lọ thuốc nhét đầy ắp, suýt chút nữa rơi xuống, Chung Yến Sanh vội vàng nhét chúng lại với nhau.

Thấy nhét vào hết rồi, cậu kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới thôi không nhét nữa.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm, cậu không phải muốn giữ lại bức thư này mà là muốn giữ lại bằng chứng để khống chế Định Vương Điện hạ.

Lỡ như sau này bị Tiêu Lộng tìm thấy, cậu sẽ dùng lá thư này để đe dọa Tiêu Lộng, nếu không thả cậu ra thì cậu sẽ công khai nó, để mọi người biết Định Vương Điện hạ thích một ông già.

Miếng ngọc giác này chính là bằng chứng!

Hôm nay không chỉ dùng một cây bút để mua chuộc Chung Tư Độ, sau này không cần phải dậy sớm học bài. Mà còn lấy được bằng chứng nắm thóp Định Vương Điện hạ, có một lá bùa phòng thân.

Chung Yến Sanh càng nghĩ càng thấy mình thật là thông minh. Người bình thường thấy lá thư thế này chắc hẳn đều xấu hổ và kinh ngạc mà hủy thi diệt tích, nhưng cậu không phải người bình thường.

Điều Điều thông minh quá đi!



Tác giả: 

Tiêu Lộng: Đây chính là duyên phận, duyên phận trời ban!

Điều Điều: Hả?

Điều Điều là một bé ngốc nghếch nhưng thông minh XD

Chú thích 1: “Trong hàng ngàn sợi lông chọn một.” —— “Tân Nhạc Phủ – Tử Hào Bút – Chê Thất Chức” – Bạch Cư Dị.

Chú thích 2: “Hương hoa từ cỏ thơm, sắc đẹp không dám nhận, trời không đoạt nguyện ước, nên khiến ta gặp người.” —— Bốn mươi hai bài hát lúc nửa đêm. Phần 2.