Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 26




Lâu Thanh Đường bị nụ cười của Tiêu Lộng làm cho rợn cả tóc gáy.

Hai người quen biết nhau cũng đã sáu, bảy năm, nhưng y chưa từng thấy Tiêu Lộng cười… dịu dàng như vậy bao giờ.

Trong đầu vừa hiện lên hai chữ này, Lâu Thanh Đường lập tức nổi da gà, vội rót một ly trà, uống một hơi hết nửa ly để bình tĩnh lại.

Sáng nay Tiêu Lộng lại đến Đại Lý Tự. Lâu Thanh Đường hội hợp với hắn trên đường đi, chưa kịp nói câu nào đã thấy Tiêu Lộng bảo dừng xe lại bên ngoài phủ Hoài An Hầu, sai người đi truyền lời tới lui.

Suốt cả quá trình, hắn luôn mang theo một nụ cười mập mờ, bị người ta từ chối cũng không giận, hoàn toàn khác với ngày thường, hành động có thể nói là hết sức kỳ quặc.

Nhớ lại ngày đó trên thuyền, sau khi cứu được mỹ nhân trúng thuốc kia, thái độ có thể nói là bảo vệ thức ăn của Tiêu Lộng…

Trời ơi, thật sự cũng có ngày cây sắt nở hoa rồi sao?

Lâu Thanh Đường hít một hơi. Chuyện này quả thật không thể đùa cợt, cũng không tiện trực tiếp hỏi Tiêu Lộng, nhưng y lại tò mò chết đi được, vòng vo một chút: “Ta nghe nói, không phải ngươi có một mối hôn ước sao?”

Tiêu Lộng liếc y: “Ừ.”

“Trước đây ta còn tưởng rằng ngươi giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy là vì đối tượng hôn ước trong lời đồn. ” Lâu Thanh Đường nháy mắt: “Vậy bây giờ…”

Tiêu Lộng hơi nhíu mày, thản nhiên ngắt lời: “Mối hôn ước đó là do cha ta quyết định, ta chưa từng thừa nhận, hơn nữa người cũng đã chết rồi, không cần nhắc lại.”

Bên ngoài chỉ thỉnh thoảng đồn rằng Tiêu Lộng có hôn ước, nhưng chưa từng nghe nói là ai, nghe hắn nói vậy, Lâu Thanh Đường càng tò mò hơn: “Chết rồi?”

“Năm ta bảy tuổi, cha ta về Kinh dự lễ Vạn Thọ.”

Xem như vì Lâu Thanh Đường có công phân tích, Tiêu Lộng đang có tâm trạng tốt, hiếm khi kiên nhẫn, hứng thú giải thích: “Trở về nói với ta Thái tử phi mang thai, ông ấy và Thái tử đã định hôn ước.”

Khi đó Tiêu Lộng sống ở Mạc Bắc rất thoải mái, thuộc hạ của lão Định Vương đều hết mực yêu thương hắn, nuôi hắn thành một tiểu bá vương, tất nhiên là hắn không vui rồi.

Hắn còn không biết cái thai trong bụng Thái tử phi là đẹp hay xấu, tròn méo ra sao, có hợp tính hắn không mà lại bị định sẵn hôn ước, khiến hắn tranh cãi kịch liệt với lão Định Vương.

Nhưng cũng chỉ tranh cãi một chút, sau đó thì không nói gì nữa.

Thái tử tiền nhiệm mưu phản, bị bắn chết ngoài cổng cung, toàn bộ Đông Cung bị thảm sát, Thái tử phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lâu Thanh Đường nghe câu chuyện bí ẩn này xong, cuối cùng cũng hiểu tại sao bên ngoài đều đồn Tiêu Lộng từng có hôn ước, nhưng rất ít người biết nội tình.

Đối tượng hôn ước nhỏ hơn Tiêu Lộng bảy tuổi đó, e là còn chưa được sinh ra đã mất rồi.

Hoàng đế trước kia yêu thương Thái tử do chính tay mình nuôi dưỡng bao nhiêu, sau này lại căm hận bấy nhiêu, tự nhiên không ai dám nhắc lại nữa.

Chậc chậc, thật là đáng thương.

Lâu Thanh Đường thầm thở dài, chắp tay: “Xin chia buồn.”

“Chưa từng gặp qua, chia buồn cái gì.” Tiêu Lộng dùng giọng điệu thản nhiên, không mấy để tâm, cũng không hứng thú tiếp tục chủ đề này, chuyển sang chuyện khác: “Việc ta nhờ ngươi làm thế nào rồi?”

Nhắc đến việc Tiêu Lộng nhờ làm, Lâu Thanh Đường thấy khó hiểu: “Đột nhiên lại bảo ta đi thu thập tranh của Xuân Tùng tiên sinh gì đó, dù ta có nhiều mối quan hệ thương nhân cỡ nào cũng không nhanh đến vậy. Không phải ngươi đã phái Triển Nhung đi Cô Tô rồi sao? Ta nhờ hắn tìm cùng rồi.”

Tiêu Lộng không buồn nâng mí mắt: “Cố thu thập tranh nhanh một chút.”

Lâu Thanh Đường tức giận: “Vâng vâng vâng thưa Định Vương Điện hạ, ngươi thực sự xem ta là chân chạy vặt của ngươi à?”

Tiêu Lộng vui vẻ nghịch con dấu đá điền hoàng trong tay, không để ý đến y.

Trong thư phòng và kho của hắn có rất nhiều thứ làm bằng đá điền hoàng, chất lượng tốt hơn cũng nhiều. Nhưng miếng đá trong tay này càng nhìn lại càng thích, càng nhìn lại càng vừa lòng.

Dù không phải chỉ tặng cho một mình hắn, nhưng người còn lại được tặng là Hoài An Hầu thì… miễn cưỡng chấp nhận được.

Thấy Tiêu Lộng không để ý đến mình, Lâu Thanh Đường tức giận uống liền ba ly trà: “Nói trước, tiền mua tranh ngươi tự lo. Người ta cất giữ bao năm rồi, chắc chắn sẽ đòi giá cao, ta không trả cho ngươi đâu.”

Tiêu Lộng lại không giận: “Cứ tự nhiên.”

Lâu Thanh Đường không hẳn là thuộc hạ của Tiêu Lộng. Nhà y ba đời hành nghề chữa bệnh. Từ nhỏ Lâu Thanh Đường đã có thiên phú về y thuật, nhưng y không có hứng thú với việc chữa bệnh, thích làm thương nhân kiếm tiền hơn.

Từ xưa đến nay sĩ nông công thương, dù sau khi Đại Ung lập triều có coi trọng thương nhân đi nữa, nhưng trong mắt nhiều người, thương nhân vẫn bị coi thường. Vì lý do này mà suýt nữa Lâu Thanh Đường bị đuổi khỏi nhà, đã cãi vã với gia đình nhiều lần.

Sáu năm trước, khi Liêu Đông còn loạn, đặc sản ở nơi đó như lông chồn, nhung hươu rất đắt. Lâu Thanh Đường một mình mạo hiểm đến Liêu Đông buôn hàng, không may gặp phải một nhóm người Oirat, nếu không phải tình cờ gặp Tiêu Lộng đang dẹp loạn chắc đã mất mạng rồi,

Sau khi đánh lui nhóm người Oirat đó, biết Tiêu Lộng bị đau đầu, Lâu Thanh Đường vì báo ân cứu mạng mà hiếm khi lấy kim bạc châm cứu giảm đau cho hắn, nhưng cũng chỉ trị ngọn không trị gốc.

Những năm gần đây, Lâu Thanh Đường vừa làm ăn vừa chạy khắp nơi tìm cách chữa bệnh đau đầu cho Tiêu Lộng. Khi Tiêu Lộng có lệnh thì đi làm việc, coi như bạn bè mà cũng coi như là nửa thuộc hạ.

Chỉ là bệnh đau đầu của Tiêu Lộng ngày càng nghiêm trọng, trước đây châm cứu còn có thể giảm đau chút ít, giờ thì hoàn toàn không có tác dụng.

Mỗi lần bệnh đau đầu tái phát, Tiêu Lộng trở nên rất cáu kỉnh, thích giết chóc. Nhưng bề ngoài thì không tỏ vẻ gì, như cơn sóng ngầm dữ dội, như vậy mới càng đáng sợ hơn.

Mấy ngày trước vừa về Kinh, bệnh đau đầu của Tiêu Lộng phát tác nghiêm trọng. Lâu Thanh Đường thấy không còn cách thì trực tiếp bỏ đi, ra ngoài nghiên cứu cách giải độc man di.

Dù sao Định Vương Điện hạ cũng rất kiên cường, đã đau đầu nhiều năm rồi, đau thêm một lúc cũng không chết được.

“Đúng rồi, ngươi làm ta lạc đề, suýt nữa quên mất.” Lâu Thanh Đường cúi đầu tìm trong túi áo: “Bệnh đau đầu của ngươi càng ngày càng thường xuyên nghiêm trọng. Ta đoán hai ngày nữa lại tái phát nên chuẩn bị một phương thuốc mới cho người, có lẽ sẽ giảm đau, ngươi thử xem có tác dụng không.”

Tiêu Lộng tựa người vào chỗ cũ, không động đậy.

Lâu Thanh Đường buồn bực cầm phương thuốc vẫy vẫy: “Dù gì thì cũng thử xem, ngươi không định chịu đựng đến chết đấy chứ?”

Xe ngựa dừng lại trước phủ Định Vương. Ám vệ cúi người, vén rèm xe lên.

Tiêu Lộng cất con dấu đi, từ tốn đứng dậy nói: “Không cần.”

“Bổn vương có thuốc chữa rồi.”

Cả buổi chiều, Chung Yến Sanh hoàn toàn không có tâm trí học hành.

Thuốc mà người của Tiêu Lộng gửi tới quá nhiều, Chung Yến Sanh chỉ còn cách thay đổi chỗ giấu. Trong lúc giấu, cậu đột nhiên nhớ tới một đoạn trong sách du ký mình từng đọc, kể về một loài động vật nhỏ ở Liêu Đông gọi là sóc, để không chết đói vào mùa đông, chúng sẽ tích trữ đồ ăn.

Dù cậu không sợ chết đói nhưng cũng cảm thấy mình sắp chết rồi.

Vậy rốt cuộc Định Vương Điện hạ có phát hiện ra thân phận của cậu không?

Đây là lần thứ mười ba trong đầu Chung Yến Sanh hiện lên câu hỏi này. 

Nếu không phát hiện, vậy tại sao lại làm những việc này. Nếu phát hiện, vậy tại sao không trực tiếp đến tính sổ với cậu?

Chung Yến Sanh bối rối không thôi, không biết mình sợ hãi nhiều hơn hay nghi hoặc nhiều hơn. Trong lòng như có hàng trăm móng vuốt cào cấu, chỉ muốn lao đến trước mặt Tiêu Lộng trực tiếp hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng cậu lại không có can đảm đó.

Lần thứ ba lơ đễnh.

Chung Tư Độ dừng bài giảng, cụp mắt nhìn đôi mắt đen láy của Chung Yến Sanh dần mất tiêu điểm. Cậu chống cằm không biết nhìn đi đâu, mí mắt mỏng hồng hồng như cánh hoa đào, dù đang thất thần cũng đẹp đến mức không giống người thật.

Nhìn một lúc thì không nhìn nữa, y dùng hai ngón tay gõ lên mặt bàn trước mặt Chung Yến Sanh.

Một tiếng “cốc” vang lên, Chung Yến Sanh lập tức tỉnh lại. Bị bắt gặp lơ đễnh, cậu vừa chột dạ vừa hoảng hốt, cúi đầu giả vờ bận rộn lật sách.

Chung Tư Độ thấy vậy thì mím môi, không vạch trần cậu, nhưng nhìn cách cậu lật sách lộn xộn thì vẫn mở miệng: “Chương hai mươi tư.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn lật lại đến chương hai mươi tư.

Vân Thành đứng bên cạnh bụm mặt quay đi.

Lúc đầu hắn còn tưởng thiếu gia Chung Tư Độ có ý đồ xấu muốn bắt nạt tiểu thiếu gia nhà hắn. Nhưng hình như Chung Tư Độ chỉ đơn thuần nghe lời Hầu gia đến học bài với tiểu thiếu gia, còn rất kiên nhẫn mà giảng dạy suốt nửa ngày.

Kỳ lạ, thật là kỳ lạ. Lần trước ở vườn Cảnh Hoa, thái độ của Chung Tư Độ không phải như vậy.

Khiến Vân Thành cảm thấy cắn rứt lương tâm, nghi ngờ rằng mình nhỏ nhen.

Trong lòng Vân Thành rất phức tạp, ánh mắt Chung Tư Độ nhìn Chung Yến Sanh cũng rất phức tạp.

Chỉ có Chung Yến Sanh là mơ màng từ đầu đến cuối, tâm tư thảnh thơi không nghĩ ngợi nhiều. Cậu lật đến chương hai mươi tư, đọc một lúc lại tiếp tục vướng bận chuyện của Tiêu Lộng.

Đợi đến khi Hoài An Hầu về phủ, Chung Yến Sanh mới miễn cưỡng đọc xong những gì cần đọc, cùng Chung Tư Độ đến chính viện chuẩn bị ăn cơm gia đình.

Cả ngày nay trong đầu Chung Yến Sanh toàn suy nghĩ về Tiêu Lộng, lúc này mới rảnh rỗi được một chút. Cậu nhìn bóng lưng Chung Tư Độ đi trước mà cảm thấy mờ mịt.

Hôm qua khi cậu vừa về thì đụng phải Chung Tư Độ, y còn nói “sẽ không thích cậu”, nhưng hôm nay hành động của Chung Tư Độ lại hơi không giống lời nói?

Suy nghĩ của vị Thế tử thật này còn khó đoán hơn cả Định Vương Điện hạ.

Có lẽ chỉ vì lệnh của Hoài An Hầu nên mới đến học cùng cậu?

Chung Yến Sanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có khả năng này, bỗng cảm thấy Chung Tư Độ rất đáng thương. Rõ ràng rất ghét cậu, nhưng vì yêu cầu của cha mà phải nhẫn nhịn để dạy cậu học.

Chung Yến Sanh rất thông cảm cho y. Cậu nghĩ hay là tìm thời gian nói rõ với Hoài An Hầu, bảo Chung Tư Độ đừng đến nữa, thật sự làm khó người ta quá mà.

Chung Tư Độ đi ở phía trước, nghe phía sau không có tiếng động thì quay đầu nhìn Chung Yến Sanh.

Lại đang mơ màng gì nữa?

Dù biết rất rõ là không nên, nhưng y vẫn cảm thấy tò mò về Chung Yến Sanh.

Trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì, tại sao lại nói với Hoài An Hầu những lời đó, cậu thật sự… không quan tâm đến vị trí của mình ở phủ Hầu gia sao?

Chung Yến Sanh mơ màng một lúc, nhận ra ánh mắt đang nhìn mình từ phía trước thì ngạc nhiên ngẩng đầu: “Chung Tư Độ, anh sao vậy?”

Hoàng hôn buông xuống, trời đã tối. Phủ Hầu gia thắp đèn dọc đường đi, ánh sáng ấm áp chiếu vào đôi mắt ấy như sao trên trời, sáng cực kỳ.

Chung Tư Độ như bị bỏng, nghiêm mặt không nói gì, quay đầu lại.

Được rồi.

Chung Yến Sanh thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn rất ghét cậu.

Bình thường Hoài An Hầu bận rộn công việc, rất ít khi có cơ hội cả gia đình cùng nhau ăn tối như vậy.

Khác với lần đầu cùng ngồi trước bàn ăn, lần này bầu không khí giữa Chung Yến Sanh và Chung Tư Độ rõ ràng hòa hợp hơn một chút.

Hôm nay Hầu phu nhân sai đại nha hoàn bên cạnh đi viện Xuân Vu dâng trà nhiều lần, biết hai người cùng ngồi học dưới một mái hiên, bầu không khí khá hòa hợp, nên tâm trạng rất tốt. Bà cười tươi gắp thức ăn cho cả hai người: “Hôm nay Điều Nhi học tập thật chăm chỉ, ăn nhiều một chút đi con.”

Chung Yến Sanh rất phối hợp biểu diễn tình cảm anh em: “Ca ca dạy rất tốt, ca ca nên ăn nhiều mới phải.”

Nghe Chung Yến Sanh kêu từ “ca ca” này, tay cầm đũa của Chung Tư Độ khựng lại.

Lần đầu nghe Chung Yến Sanh gọi mình là ca ca, y đã cực kỳ không thích, chán ghét cái cách gọi này. Hoài An Hầu và Hầu phu nhân chỉ nên có một người con trai là y, Chung Yến Sanh chỉ là con tu hú chiếm tổ, y lấy đâu ra một người em trai?

Nhưng không hiểu vì sao, giờ đây y lại không còn cảm thấy chán ghét cách gọi này nữa.

Sau bữa tối, Hầu phu nhân đến Phật đường chép tiếp kinh chưa xong ban ngày, Chung Yến Sanh và Chung Tư Độ bị Hoài An Hầu gọi đến thư phòng, đọc thuộc lòng vài đoạn đã học hôm nay.

Chung Yến Sanh lắp bắp đọc xong thì lo lắng liếc trộm Hoài An Hầu.

Biết từ trước đến giờ Chung Yến Sanh không có kiên nhẫn đọc sách, hôm nay đọc được như vậy đã rất khá rồi. Hoài An Hầu vuốt râu, dưới ánh mắt mong chờ của cậu con trai nhỏ mà gật đầu: “Cũng được.”

Xem ra đã qua cửa, Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thò chân ra ngoài: “Vậy cha, con về trước nhé?”

Những hành động nhỏ nhặt của cậu đều lọt vào mắt Hoài An Hầu, ông lắc đầu bất lực: “Đi đi.”

Nhìn thấy trên bàn của Hoài An Hầu có con dấu bằng đá điền hoàng, Chung Yến Sanh lén mỉm cười.

Hầu gia miệng thì không nói thích, nhưng thực tế lại rất thích, lúc nào cũng mang theo bên mình.

Nghĩ đến chuyện này, Chung Yến Sanh không khỏi nhớ đến con dấu tặng nhầm cho Tiêu Lộng.

Chắc là không sao đâu…

Chung Yến Sanh lo lắng nghĩ, trong thư phòng của Định Vương Điện hạ có biết bao nhiêu báu vật vô giá, một con dấu nhỏ bằng đá điền hoàng chắc không thể lọt vào mắt người ta đâu.

Thấy Chung Yến Sanh đi rồi, Hoài An Hầu lại tập trung vào Chung Tư Độ, đột nhiên hỏi: “Đêm qua con nghe trộm phải không?”

Chung Tư Độ cúi đầu, vẻ mặt vẫn hiền hòa như thường lệ, không nói gì.

“Cha đã nói với con rồi, đứa trẻ đó trong ngoài như một, sẽ không tranh với con.”

Hoài An Hầu khoanh tay sau lưng, nhìn chằm chằm đứa con đã thất lạc nhiều năm, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hôm trở về từ tiệc đấu hoa, cha đã phạt con quỳ ở từ đường cả đêm, con vẫn không thấy mình sai. Bây giờ thế nào, đã biết sai chưa?”

Chung Tư Độ mím chặt môi, vẫn không nói gì.

Hoài An Hầu thấy y im lặng, đột nhiên ném ra một câu như sét đánh ngang tai: “Con nghĩ cha thật sự không biết là ai lan truyền tin đồn trong Kinh sao?”

Lông mi Chung Tư Độ rung lên, bình tĩnh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Hoài An Hầu.

Hai cha con nhìn nhau một lúc lâu, Hoài An Hầu nặng nề thở ra: “Trả lời.”

Hồi lâu sau, ông mới nghe thấy giọng nói hơi khàn của Chung Tư Độ: “Không có lần sau.”

Hoài An Hầu hơi gật đầu, nhìn về hướng Chung Yến Sanh vừa rời đi: “Sau này hãy làm một người anh tốt.”

Làm một người anh tốt?

Sau này coi Chung Yến Sanh là… em của y sao?

Chung Tư Độ siết chặt nắm đấm trong tay áo, nghĩ đến dáng vẻ Chung Yến Sanh gọi y là ca ca lúc ăn cơm, một lúc sau, y mới gật đầu.

Sau chuyện hôm qua, Chung Yến Sanh càng không muốn ra ngoài, sợ rằng vừa ra ngoài sẽ gặp phải Tiêu Lộng.

Nhưng những ngày ở viện Xuân Vu cũng không còn thoải mái như trước.

Trước đây mỗi ngày Chung Yến Sanh ở viện Xuân Vu đều ngủ đến trưa, dậy thì uống trà ăn điểm tâm, nằm trên giường xích đu dưới bóng cây đọc tiểu thuyết, có hứng thì đọc sách nghiêm túc, vẽ tranh, hết sức thoải mái.

Nhưng bây giờ tiểu thuyết của cậu đều bị Hoài An Hầu tịch thu hết rồi, mỗi ngày còn bị Chung Tư Độ gọi đến thư phòng cùng đọc sách nữa.

Hơn nữa, Chung Tư Độ càng ngày càng đến sớm hơn, từ giờ Tỵ biến thành giờ Thìn(*) – có lẽ lại là lệnh của Hoài An Hầu.

(*) Từ 9h đổi thành 7h.

Ba ngày liên tục dậy sớm học bài, Chung Yến Sanh sắp khô héo thành một trái khổ qua rồi, cả người ngày càng héo rũ, cuối cùng không nhịn được thương lượng với Chung Tư Độ: “Hay là ngày mai anh đừng đến nữa được không?”

Chung Tư Độ nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của cậu, dừng lại một chút: “Tại sao?”

Tại sao cái gì chứ?

Anh vốn cũng không muốn đến mà, em cho anh một cái cớ rồi đó.

Chung Yến Sanh vừa ấm ức vừa suy sụp, giọng điệu rất chân thành: “Em cũng không muốn làm khó anh mà.”

Giọng điệu của cậu càng chân thành, càng quan tâm thì lửa giận trong lòng Chung Tư Độ càng lớn. Y nhìn cậu vài giây, lật trang sách, giọng cứng nhắc: “Không làm khó.”

Chung Yến Sanh sững sờ vài giây, nuốt nước mắt: “…”

Cậu không ngờ rằng vị Thế tử thật này lại nghe lời Hoài An Hầu đến vậy.

Chung Tư Độ không thấy khó, nhưng Chung Yến Sanh thì khó muốn chết rồi.

Vân Thành phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Chung Yến Sanh, biết cậu có chút khó chịu khi thức dậy sớm. Nhìn cậu liên tục dậy sớm mấy ngày như vậy, tiểu thiếu gia hiền lành của mình sắp thành tiểu thiếu gia cáu kỉnh rồi!

Trong tình trạng bị ép phải siêng năng, Tiêu Văn Lan lại xuất hiện.

Gần đến tháng Sáu, Kinh thành ngày càng nóng nực, mặt trời buổi trưa gay gắt vô cùng, dù ở trong thư phòng vẫn không bớt ngột ngạt là bao. Chung Yến Sanh đang đọc sách đến buồn ngủ thì Vân Thành bất ngờ chạy vào thư phòng, báo tin: “Thiếu gia! Nhị công tử Tiêu Văn Lan đến phủ Hầu gia muốn gặp ngài.”

Sau lần gặp mặt ở biệt viện Trường Liễu, Chung Yến Sanh đã không còn chút xíu sự tin tưởng nào với cái tên Tiêu Văn Lan này nữa.

Nhưng dậy sớm mấy ngày, sự xuất hiện của Tiêu Văn Lan như một vị cứu tinh vậy.

Chung Yến Sanh bật dậy, mắt sáng lấp lánh nhìn Chung Tư Độ: “Nhị công tử Tiêu Văn Lan đến tìm em, hôm nay em không học được rồi.”

Lại là Tiêu Văn Lan.

Lần trước ở vườn Cảnh Hoa, Chung Yến Sanh cũng cười cười nói nói với Tiêu Văn Lan suốt cả buổi, không nhìn sang y lấy một lần.

Nghĩ đến lần gặp đầu tiên và vết đỏ dưới ống tay áo Chung Yến Sanh, nụ cười hiền hòa bình thường của Chung Tư Độ dần biến mất, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Ngươi muốn ra ngoài với hắn?”

Chung Yến Sanh không hiểu sao y lại không vui, nhưng đã quen với khả năng thay đổi sắc mặt của Định Vương Điện hạ, mức độ này vẫn chưa được xem là đáng sợ lắm. Cậu nhận mũ từ tay Vân Thành, dùng động tác nhanh nhẹn đội lên, bước đi như một con chim sẻ vỗ cánh, nhẹ nhàng bay ra khỏi thư phòng: “Em đi đây!”

Chỉ còn lại một mùi hương lan nhẹ thoảng qua, dần tan biến trong không khí.

Chung Tư Độ đứng im tại chỗ, trông theo bóng lưng Chung Yến Sanh hớn hở rời đi, môi mím chặt.

Y không muốn Chung Yến Sanh đi gặp Tiêu Văn Lan, nhưng y chợt nhận ra, dường như mình không có tư cách giữ Chung Yến Sanh ở lại.

Tiêu Văn Lan đang khoanh tay đợi ở tiền sảnh tiếp khách.

Chung Yến Sanh đi ra, vẫn đội mũ che mặt như trước, cả người toàn là mùi phấn nồng nặc —— Vốn dĩ Chung Yến Sanh không định dùng thứ phấn này, vừa gây khó chịu cho người khác vừa gây khó chịu cho mình. Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, vì Tiêu Văn Lan không đáng tin cậy cho lắm nên vẫn rắc thêm hai lớp lên người.

Vì vậy ngay khi vừa gặp mặt, Tiêu Văn Lan còn chưa kịp nói gì thì một mùi phấn cực kỳ kinh khủng đã chui vào mũi, không nhịn được mà hắt xì hai cái, giọng mũi nặng nề, nói năng uyển chuyển: “Chung tiểu công tử… Hay là, ta tặng ngươi vài túi hương nhé?”

Chung Yến Sanh chớp chớp mắt: “Nhưng ta khá thích mùi này.”

Tiêu Văn Lan nể luôn.

Đường ca còn nói gu hắn tệ, gu của Chung tiểu công tử chẳng phải còn kỳ cục hơn hả?

Nghĩ đến đường ca, lại nghĩ đến lời dặn của Tiêu Lộng trước khi ra ngoài. Tiêu Văn Lan xoa xoa mũi, không biết có thể mời Chung Yến Sanh ra ngoài chơi thành công hay không, thử mở miệng: “Chung tiểu công tử, có muốn ra ngoài chơi với ta một lúc không?”

Chung Yến Sanh rất thích làm ổ ở nhà, nhưng dạo này dậy sớm đọc sách thánh hiền mấy ngày liền khiến đầu cậu nhức muốn chết, nghe vậy thì đáp rất nhanh: “Được!”

Hả? Dễ vậy sao?

Tiêu Văn Lan vốn còn chuẩn bị mấy lý do, thấy Chung Yến Sanh dễ dàng đồng ý như vậy thì ngẩn ra một chút, mừng rỡ vô cùng: “Được, xe ngựa đang đậu ở ngoài phủ Hầu gia đó!”

Dù không phải là lệnh của đường ca thì hắn cũng thích đi chơi với người đẹp.

Khi ngồi lên xe ngựa cùng Tiêu Văn Lan, Chung Yến Sanh vui đến thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng thoát được một ngày.

Xe ngựa đi bình bình một lúc lâu, Chung Yến Sanh thoát khỏi niềm vui được tự do quay lại thực tại, chợt nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, Tiêu Nhị công tử, chúng ta đi đâu vậy?”

Tiêu Văn Lan nghe cậu hỏi thì cười hề hề: “Đến phủ của đường ca ta.”

“…”

Chung Yến Sanh vén màn xe ngựa định nhảy xuống thì đã muộn.

Gần như tất cả vương công quý tộc trong Kinh thành đều sống ở khu vực này. Phủ Hoài An Hầu cũng không xa phủ Định Vương lắm, lại thêm Tiêu Văn Lan đã dặn trước với người đánh xe phải đi nhanh một chút. Chung Yến Sanh vừa vén rèm lên thì đã thấy phủ Định Vương ở đằng xa.

Năm xưa phủ Định Vương huy hoàng, phủ đệ được Thái Tổ ban thưởng còn lớn hơn của các thân vương khác, người qua lại không ai là không chú ý. Mặc dù Chung Yến Sanh chưa từng vào trong, nhưng khi về Kinh cậu đã từng đi ngang qua phủ Định Vương.

Chung Yến Sanh im lặng buông màn xe: “Tiêu Nhị công tử, giải thích đi.”

Tiêu Văn Lan dùng quạt gãi lưng, mặt dày nói: “Hôm đó chúng ta xông vào biệt viện, ta nhớ ngươi từng nói muốn đến xin lỗi, nên mới rủ ngươi đến chỗ đường ca xin lỗi với ta, ta không dám đi một mình… Chút nữa chúng ta cùng xin lỗi xong thì sẽ đi ngay, nếu lừa ngươi thì ta là con chó!”

Tiêu Lộng đã cho người truyền lời đến hắn rằng “dẫn theo Chung tiểu Thế tử đến thì miễn phạt”.

Chung Yến Sanh nhìn Tiêu Văn Lan bằng vẻ mặt không mấy thiện cảm một lúc lâu.

Lần này cậu thật sự muốn vặn đầu Tiêu Văn Lan.

Nhưng đã đến cửa phủ Định Vương rồi, cũng không thể chạy được nữa.

Chung Yến Sanh chỉ có thể cảm thấy may mắn vì cậu đã nhìn thấu bản chất không đáng tin của Tiêu Văn Lan, chuẩn bị một chút trước.

Xe ngựa dừng trước cửa phủ Định Vương, Chung Yến Sanh nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu Tiêu Lộng đã biết thân phận của cậu thì sẽ không im lặng lâu như vậy.

Chắc là không đến nỗi một đi không trở lại đâu nhỉ?

Cậu do dự bước xuống xe, Tiêu Văn Lan còn nhát gan hơn, người cao to mà rúc sau lưng Chung Yến Sanh mảnh khảnh, dùng hai ngón tay chọc chọc lưng cậu: “Chung, Chung tiểu công tử, ngươi gõ cửa trước đi!”

Chung Yến Sanh chỉ đành lấy hết can đảm tiến lên gõ cửa. Ngay sau khi cửa mở ra, phía sau xuất hiện một khuôn mặt không có biểu cảm, như đã đoán trước được họ sẽ đến, lùi ra sau nhường đường: “Mời vào.”

Tiêu Văn Lan phía sau lại chọc cậu: “Chung tiểu công tử, ngươi trước ngươi trước.”

Chung Yến Sanh muốn đánh hắn lắm rồi.

Cậu bước qua bậc cửa cao vào phủ Định Vương. Vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì một bóng đen đã lao tới.

Chung Yến Sanh giật mình, chưa kịp né thì đã bị bóng đen đó đẩy ngã ngồi xuống đất, hơi thở nóng hổi của con thú phả tới, phát ra tiếng gầm vui mừng, phe phẩy chiếc đuôi dài rậm rạp.

Chung Yến Sanh ngơ ngác mấy giây, ngẩn ngơ gọi: “Đạp Tuyết?”

Là con báo tuyết Tiêu Lộng nuôi ở biệt viện Trường Liễu, không biết sao lại chuyển về phủ Định Vương.

Nghe Chung Yến Sanh gọi tên mình, con mèo lớn dường như rất vui. Đôi mắt thú màu xám xanh nheo lại thành một đường, cái đầu lông xù lớn cứ dụi vào lồng ngực mảnh khảnh của Chung Yến Sanh.

Lông của con báo tuyết rất dày và mềm, giống như một tấm thảm. Chung Yến Sanh bị nó đè gần như không thở nổi, mềm yếu đẩy nó mấy cái: “Ngươi, ngươi đứng lên trước đi.”

Đạp Tuyết lại làm như không hiểu tiếng người, tìm cách ngửi cổ Chung Yến Sanh, đôi mắt xám xanh tràn đầy phấn khích, rục rịch muốn liếm cậu.

Chung Yến Sanh sắp khóc đến nơi, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Trở về.”

Chiếc đuôi đang vui vẻ vẫy lung tung của Đạp Tuyết bỗng khựng lại, nó từ từ thu móng, cụp tai lùi về sau.

Tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, gấp gáp cúi đầu, lén nhìn về phía sau nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Tiêu Văn Lan.

Tiêu Văn Lan đâu?

Không phải nói cùng nhau xin lỗi à?

Sao thành ra chỉ còn mình cậu rồi?

Đương lúc hoang mang, tiếng bước chân chậm rãi dừng lại trước mặt cậu, từ tầm nhìn hạn hẹp của chiếc mũ nhìn thấy một bàn tay đưa ra.

Chung Yến Sanh sợ đến co rụt người lại, nhưng bàn tay đó không phải đưa tới chiếc mũ của cậu, mà là nâng chân trái cậu lên, chất giọng trầm thấp vang bên tai làm cậu tê dại: “Trẹo chân à?”

Chung Yến Sanh căng thẳng đến mức cứng cả bắp chân, mấp máy môi không biết đang nói gì: “Đã, đã khỏi rồi.”

Bàn tay đó không biết vô tình hay cố ý, khi thả chân cậu xuống còn cố ý lướt qua nó, khiến toàn thân Chung Yến Sanh cứng đờ.

Ngay sau đó, tay phải được người ta nhẹ nhàng nâng lên.

Tiêu Lộng như đang kiểm tra một món đồ quý, ngón cái lướt qua lòng bàn tay cậu, cảm giác nhột nhột: “Bị bỏng tay?”

“…Đã khỏi rồi.”

Bàn tay đó chậm rãi thả tay cậu ra, vươn qua khỏi chiếc mũ rồi chạm vào cậu.

Vào khoảnh khắc đó, Chung Yến Sanh đã ngừng thở.

Nhưng bàn tay đó không vén mũ của cậu, mà đặt lên cằm rồi nâng nhẹ đầu cậu lên.

Qua lớp vải trắng, Chung Yến Sanh đối mắt với đôi mắt xanh thẫm ẩn chứa ý cười thoáng qua.

Phát, phát hiện ra cậu rồi sao?

“Cảm lạnh thì sao?”

Trái tim trong lồng ngực đập nhanh cực kỳ, tai cũng ù đi. Chung Yến Sanh vô thức nuốt nước bọt, động tác nhỏ xíu chạm vào đầu ngón tay của Tiêu Lộng, mịn màng và ấm áp.

Giọng Chung Yến Sanh nhỏ như muỗi kêu: “…Cũng khỏi rồi.”

“Ừm.” Tiêu Lộng như đang khen ngợi, giọng nói lười biếng mang chút ý cười không rõ ràng: “Dù tiểu Thế tử gặp nhiều tai ương như vậy, nhưng xem ra thuốc của bổn vương rất hiệu quả.”

Trong đầu Chung Yến Sanh trống rỗng, chỉ còn một suy nghĩ quanh quẩn không dứt.

Tiêu Văn Lan, đồ chó.



Tác giả: 

Anh em chí cốt đều mang Điều Điều đến phủ Định Vương, nhưng chỉ có Tiêu Văn Lan là mất uy tín.