Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 16: Chim sẻ nhỏ đã bay đi mất rồi




Con thuyền nhẹ nhàng đung đưa theo làn sóng, trên dòng sông tối tăm lấp lánh ánh bạc, tiếng nước chảy rì rào, ánh trăng dần bị mây đen che phủ.

Sau khi vứt Lâu Thanh Đường xuống sông, ám vệ quay lại để báo cáo, nhưng lại bị Triển Nhung đứng canh ngoài cửa chặn lại.

Hắn định giải thích thì thính giác cực kỳ nhạy bén bắt được tiếng giường trong phòng chuyển động nhẹ nhàng, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn.

Âm thanh không hề rõ ràng, cũng không phải là cố ý phát ra, nhưng lại khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.

Tai Triển Nhung nóng bừng lên, lập tức cau mày, đuổi những người canh giữ khác ra xa khỏi khoang thuyền, không ai được phép lại gần.

Tiêu Lộng là người rất hào phóng.

Chung Yến Sanh muốn gì, hắn đều cho cậu.

Mà còn cho rất nhiều.

Sau khi tác dụng của thuốc tan được một nửa, Chung Yến Sanh bắt đầu tỉnh táo trở lại, dần dần nhận ra cậu đã dây vào một người nguy hiểm.

Nhưng cậu không thể thoát ra được.

Vừa thoát khỏi cái nóng giày vò, cậu lại rơi vào một sự tra tấn khác, toàn thân ướt đẫm nhưng không phải do nước mà là mồ hôi.

Chung Yến Sanh tuyệt vọng muốn thoát ra, khó khăn lắm mới bò ra được mép giường, mắt cá chân trắng nõn lại bị nắm lấy kéo lại rồi đè xuống.

Cậu phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, nhỏ giọng cầu xin người trên cơ thể mình, gọi hắn là “ca ca”, ngây thơ nghĩ rằng như vậy là sẽ được tha.

Nhưng lại bị hành hạ càng tàn nhẫn hơn.

Sự chênh lệch về thể hình và sức lực quá lớn, mỗi khi Chung Yến Sanh không chịu nổi muốn chạy, Tiêu Lộng đều dễ dàng bắt lại.

Lúc hơi tỉnh táo được một chút, cậu phát hiện tay mình bị dây đeo trán buộc chặt. Cậu đang khoác một chiếc áo choàng rộng, tóc dài xõa xuống tán loạn, ngồi trên người hắn.

Nửa đêm, sóng gió lớn hơn, chiếc thuyền lắc lư theo sóng nước, mà cả người cậu cũng lắc lư theo nhịp sóng.

Chiếc áo choàng trượt khỏi vai, chẳng biết từ khi nào ánh trăng đã len lỏi vào trong khoang thuyền, phủ lên cơ thể Chung Yến Sanh như một lớp lụa mỏng thuần khiết.

Bóng của cậu đổ xuống người Tiêu Lộng, rõ ràng là dùng ánh mắt mơ màng nhìn hắn, nhưng vì sự chênh lệch thể hình lại giống như người bị bóng tối bao trùm chính là cậu.

Bàn chân căng cứng, đầu ngón tay đẫm mồ hôi nắm chặt chiếc áo quanh mình, rồi buông lỏng một cách vô lực. Cuối cùng kiệt sức ngã vào lòng Tiêu Lộng, khóc thút thít, cằm lại bị nắm chặt nâng lên.

Nước mắt trên má bị hắn hôn đi từng chút một, sau đó là đôi môi sưng đỏ. Giọng nói khàn khàn của người đàn ông pha chút cười đùa, vỗ về: “Điều Điều đừng khóc.”

“Là em muốn mà.”

Hắn thật quá đáng, Chung Yến Sanh nằm trong lòng hắn, không thể thoát ra được. Cậu chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng, tức giận cắn mạnh vào cổ hắn đến mức chảy máu.

Cắn xong lại giống như hoảng sợ, liếm nhẹ lấy lòng.

Tiêu Lộng không nói gì, đè cậu xuống.

Cuối cùng Chung Yến Sanh khóc lóc ngủ thiếp đi.

Chỉ cần đụng nhẹ cũng khiến nước mắt rơi lã chã, bị bắt nạt đến cực điểm, vô cùng tủi thân.

Tiêu Lộng vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của cậu, cảm thấy như một loại sữa đậu ngọt ngào. Hắn không nhịn được lại cắn thêm một cái, nhẹ nhàng cọ răng vào, khiến Chung Yến Sanh trong mơ cũng vô thức nhíu mày, lông mi run rẩy.

Ngọt lịm.

Hắn không thích những thứ quá yếu đuối, cũng không thích đồ ăn quá ngọt.

Nhưng Điều Điều lại khác.

Những năm qua hắn chỉ biết có giết chóc, đây là lần đầu tiên nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Tiêu Lộng ôm Chung Yến Sanh đầy mồ hôi vào lòng, đắp kín chăn, chìm trong hương thơm êm ái, yên ổn nhắm mắt.

Con thuyền trôi suốt đêm trên sông.

Chung Yến Sanh cũng có một đêm mơ màng chao đảo.

Cậu tỉnh dậy vì đau.

Toàn thân đau nhức, còn đau hơn cái ngày bị ngã từ tường viện xuống.

Chung Yến Sanh mơ màng mở mắt, mọi thứ trong tầm nhìn hơi lắc lư, một lúc sau mới rõ ràng.

Cơ thể ấm áp, cậu đang nằm trên một chiếc giường, rèm lụa buông xuống nên không nhìn rõ bên ngoài, nhưng trời đã tảng sáng.

Bên ngoài giường vẫn còn chút hơi ấm, vòng eo cũng còn cảm giác bị ôm, hơi mỏi.

Người ôm cậu ngủ cả đêm đã ra ngoài.

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Chung Yến Sanh chợt lạnh cả người. Cậu nghiến răng ngồi dậy, chăn trượt xuống, cúi đầu nhìn mình mà mặt mày tái nhợt.

Từ ngực đến vai, làn da trắng ngần chằng chịt những vết xanh xanh tím tím. Bị bóp, bị cắn, bị hôn. Không cần vén chăn nhìn sâu vào cũng có thể đoán được những chỗ khác thê thảm thế nào, có lẽ còn tệ hơn những gì cậu có thể thấy.

Cổ tay cậu thậm chí còn có những vết hằn đỏ do bị trói.

Cảm giác khó nói thành lời trỗi dậy, ký ức đêm qua dần trở lại.

Cậu đã nhảy xuống khỏi thuyền của Mạnh Kỳ Bình, may mắn không phải Mạnh Kỳ Bình.

Vậy thì là ai?

Cậu trôi theo dòng nước rất xa, được ai đó vớt lên một chiếc thuyền khác, gặp… ca ca.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt màu xanh đen.

Đôi mắt xanh ấy nhìn cậu, chứa đựng sự khát khao và ý cười xấu xa.

Chung Yến Sanh bàng hoàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy chiếc khăn trắng mỏng và dải đeo trán đỏ rối vào nhau trên gối.

Tối qua, dải đai đỏ ấy đã buộc chặt tay cậu, còn chiếc khăn trắng đáng lẽ phải che đi đôi mắt của người mà cậu gọi là “ca ca”.

Người cậu gọi là “ca ca”… Cậu đã nhìn thấy mặt người đó.

Dưới ánh trăng, gương mặt đó đẹp như tượng điêu khắc, trong bóng tối mờ ảo tựa như yêu quái. Đường nét khuôn mặt hắn sắc sảo hơn nhiều so với người bình thường, mang vẻ đặc trưng của người dị tộc.

Đôi mắt lộ ra là màu xanh.

Bệnh tật, thân phận đặc biệt, không tiện gặp người, sống ở biệt viện ngoài Kinh thành…

Có lẽ, có thể, không phải là người nhà Hoài An Hầu, có thể cậu chưa từng gặp mặt Thế tử thật.

Còn một người nữa khiến nhiều người khiếp sợ, quyền lực ngập trời.

Chung Yến Sanh choáng váng đầu óc, ngây ngô hồi tưởng lại từng chi tiết của gần một tháng qua khi tiếp xúc với Tiêu Lộng, nghĩ đến những điểm kỳ lạ mà cậu chưa từng suy nghĩ sâu xa.

Biệt viện lớn một cách kỳ lạ, gia nhân lạnh lùng tự xưng là thuộc hạ, hạ nhân trong thư phòng đến rồi đi không dấu vết.

Trang phục đắt tiền, khí thế phi thường, mỗi ngày đều ngồi trước bàn làm việc, cầm bút viết vẽ một cách tùy ý.

Lần đầu gặp đã kề lưỡi kiếm lên cổ cậu, lần thứ hai thì phi tiêu lướt qua đầu… Có lẽ cả hai lần đều thật sự mang sát ý.

Những điều trước đây Chung Yến Sanh cảm thấy không hợp lý, đôi lúc nghi ngờ, nhưng vì tin chắc người trước mặt là Thế tử thật mà cậu đã gạt bỏ mọi điều không thích hợp. Giờ đây tất cả ùa về chỉ đến một cái tên.

Tiêu Lộng

Tiêu Hàm Nguy.

Định Vương Điện hạ.

…Lúc đầu gặp, cậu dám gọi hắn là ca ca, tại sao Tiêu Lộng lại đáp lại!

Là rảnh rỗi quá chăng? Tại sao lại giả làm ca ca của cậu… Không phải.

Chung Yến Sanh chết lặng, Tiêu Lộng chưa bao giờ giả vờ, thậm chí có thể không biết cậu là ai, là cậu vẫn luôn luôn hiểu lầm.

Cậu nhớ lần đó ở tửu lầu, người khác nói Định Vương bị trúng độc của man tộc ở biên ải, có lẽ đó là lý do hắn luôn đeo khăn mỏng, ngồi xe lăn.

Ký ức đêm qua rất hỗn loạn, nhưng Chung Yến Sanh nhớ rõ, lúc tỉnh lại, cậu đang ngồi trên người Tiêu Lộng.

Vậy là sau khi bị thuốc phát tác, cậu đã mơ màng… cưỡng bức Định Vương đang bất tiện trong việc đi lại sao?

Chung Yến Sanh run rẩy.

Xong rồi.

Cậu không chỉ tìm sai ca ca mà còn chọc phải một rắc rối lớn.

Định Vương Điện hạ không giết cậu khi cậu còn ngủ, là muốn chờ cậu tỉnh dậy rồi mới giết sao?

Chung Yến Sanh hoảng rồi.

Cậu liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, không dám chần chừ thêm. Nén đau đến chảy nước mắt mà bò dậy, gạt bỏ tấm màn rủ xuống đất, nhặt quần áo rơi lộn xộn trên sàn rồi mặc vào một cách vội vàng.

Lúc đang mặc đồ, đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Nhận ra đó là gì, cơ thể Chung Yến Sanh đột nhiên cứng lại, môi mím chặt, cảm giác xấu hổ lan từ tai đến cổ.

Tối qua… chưa có tắm.

Cảm giác kỳ lạ ấy lan từ bắp đùi xuống đến chân khiến Chung Yến Sanh rùng mình. Hai mắt đỏ hoe như muốn khóc, ngón tay run rẩy muốn thắt đai lưng lại mới phát hiện đai lưng đã bị xé thành hai đoạn, đoạn dài không biết đã đi đâu, đoạn ngắn thì thắt lại dễ bị tuột, cần tìm thứ gì đó buộc chặt.

Chung Yến Sanh quay đầu, ánh mắt lướt qua dải đai đỏ và khăn trắng trên gối, trong đầu lóe lên một hình ảnh mờ mờ.

Cậu bị buộc cổ tay bằng đai đỏ… ngồi ở trên.

Tầm nhìn nóng bỏng khiến Chung Yến Sanh không dám nhìn dải đai đỏ nữa, vội vàng lấy khăn trắng buộc vào đai lưng ngắn. Tay chân bủn rủn dựa vào cửa sổ, mở khe nhỏ nhìn ra ngoài.

Cách bờ không xa.

Trời vẫn còn sớm, xung quanh không có thuyền khác. Đây là phòng ở tầng một của thuyền, dù có vật gì rơi xuống nước cũng không gây tiếng động lớn.

Chung Yến Sanh nhìn mặt sông lạnh như băng, nắm chặt vạt áo, tưởng tượng cảnh đối diện trực tiếp với Tiêu Lộng…

Thà nhảy xuống sông còn hơn.

Thân hình cậu mảnh khảnh, nhẹ nhàng rơi xuống nước như một con cá, âm thanh hòa vào sóng nước, không làm kinh động bất kỳ ai.

Bơi từ thuyền lên bờ khiến Chung Yến Sanh gần như kiệt sức, đến gần bờ còn bị chuột rút, may mà kịp leo lên bờ.

Cậu không dám nán lại lâu, nghỉ ngơi một chút rồi phân biệt hướng đi, khập khiễng chạy đi mất.

May mắn thay, con sông này bao quanh Kinh thành, chiếc thuyền chưa ra khỏi thành. Đi được một lúc thì dần đông người lên, phố phường buổi sớm đã bắt đầu nhộn nhịp.

Quần áo trên người Chung Yến Sanh lộn xộn, dính đầy bùn đất, tóc tai bù xù, đầu cúi thấp. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng khác gì mấy kẻ ăn mày trên phố, không ai chú ý đến.

Tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, cơ thể đau nhức. Chung Yến Sanh đi mà đầu óc ong ong, bước chân lảo đảo. Cậu gần như ngất xỉu trước khi tìm về con phố hôm qua, cuối cùng mới phát hiện cỗ xe ngựa quen thuộc trong ngõ nhỏ.

Hai mắt Vân Thành hiện rõ một mảng xanh đen, đang sầu não đứng bên xe ngựa, hiển nhiên là một đêm không ngủ. Hắn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, lập tức nhảy cẫng lên, mừng rỡ: “Thiếu gia! Cuối cùng ngài đã về rồi! Ta tìm ngài cả đêm qua, còn định về báo cáo với lão gia và phu nhân… Ngài, ngài đã đi đâu vậy?”

Hôm qua lúc đi tới thuyền Vân Trung, Chung Yến Sanh đã đặc biệt dặn Vân Thành nếu có vấn đề gì thì cậu sẽ nhảy thuyền trốn đi. Bất kể có xảy ra chuyện gì cũng phải đợi cậu, đừng vội về báo cáo.

Vân Thành lưỡng lự giữa việc nghe lời và không nghe lời Chung Yến Sanh hết nửa buổi tối. Hắn lo lắng đến tận bây giờ, có một đống câu muốn hỏi, nhưng Chung Yến Sanh thực sự không còn sức nói chuyện. Cậu cảm giác mình sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào, yếu ớt lắc đầu, giọng khàn đặc: “Đừng hỏi nữa.”

Cậu trông kiệt sức, quần áo ướt sũng, tóc tai rối bù, nhìn không rõ mặt mũi, biểu cảm.

Vân Thành không dám hỏi thêm, vội vàng gật đầu: “Thiếu gia, ta đỡ ngài lên xe ngựa.”

Chung Yến Sanh cắn môi, quyết định: “Vân Thành, không thể dùng chiếc xe ngựa này nữa, bỏ lại đây đi.”

Thời gian qua, Vân Thành đều che mặt lái xe ngựa này đưa cậu tới biệt viện Trường Liễu, người của Định Vương chắc chắn nhận ra, tìm ra họ rất dễ dàng.

Nhìn thái độ của Tiêu Lộng, có vẻ như không biết cậu là thế tử của phủ Hoài An Hầu, nếu không đã không có thái độ kỳ lạ như vậy… May mà cậu không nói nhiều về gia đình, sẽ không liên lụy đến phủ Hầu gia.

Chung Yến Sanh đột ngột muốn bỏ xe ngựa, Vân Thành ngạc nhiên, tiền đặt cọc ở chỗ thuê vẫn còn hai mươi lượng bạc.

Nhưng hắn luôn nghe lời Chung Yến Sanh. Thấy cậu kiên quyết như vậy thì không hỏi lý do, dứt khoát bỏ xe ngựa lại, đưa tay muốn đỡ Chung Yến Sanh cùng rời đi.

Cả đêm dài tiếp xúc cơ thể quá độ, từ thắt lưng, gốc đùi, thậm chí cả mắt cá chân dường như vẫn còn cảm giác của một bàn tay mạnh mẽ đang nắm chặt lấy cậu.

Lông mi Chung Yến Sanh run rẩy kịch liệt, tránh khỏi tay Vân Thành đưa đến. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thành, cậu lén lút giấu tay vào trong tay áo, che đi vết đỏ trên cổ tay: “Không cần, ta tự đi được… chúng ta đi đường hẻm nhanh chóng về phủ.”

Chung Yến Sanh đang mất hồn mất vía, Vân Thành cũng vì vậy mà cảm thấy bất an vô cùng, vội vã rời đi, hoàn toàn quên mất trên xe ngựa còn có đồ.

Khi Chung Yến Sanh đang lảo đảo, thở dốc từng bước một chạy về phủ Hầu gia. Tiêu Lộng chỉ khoác một chiếc áo choàng rộng, đứng ở đầu thuyền nghe người bên dưới báo cáo, hàng lông mày mệt mỏi vừa ngủ dậy dần dần nhíu lại thiếu kiên nhẫn: “Chỉ là mấy tên phế vật mà báo cáo lâu như vậy?”

Triển Nhung rất rõ lý do Tiêu Lộng không kiên nhẫn, Vương gia đã nhìn về phía khoang tàu mấy lần: “… Thuộc hạ biết lỗi.”

Rõ ràng là ngài sợ làm người trong phòng thức dậy nên mới nghe báo cáo từ xa.

Tiêu Lộng không nói gì, ngón tay cái mân mê vết cắn ở cổ, mơ màng một hồi.

Tối qua chơi đùa hơi quá, trên thuyền không có nước nóng, không thể giúp người ta tắm rửa.

Sẽ không bị bệnh gì chứ?

Nhưng Chung Yến Sanh ngủ không yên, chạm nhẹ một cái đã rên rỉ ấm ức. Nếu thuyền cập bến, bế cậu dậy thì sợ là lại tỉnh giấc.

Tối qua làm khó người ta đến khuya, Tiêu Lộng vẫn có hơi hơi áy náy.

Suy nghĩ xong, Tiêu Lộng cũng không rảnh nghe mấy phế vật trong triều đang chơi đùa cái gì nữa, đoán cũng đoán ra được, bèn ngắt lời thuộc hạ, ra lệnh: “Gọi nhà bếp nấu cháo cá và thuốc phòng cảm lạnh.”

Tối qua hắn đã cho Chung Yến Sanh uống thuốc phòng cảm lạnh do Lâu Thanh Đường đặc chế. Lâu Thanh Đường khen thuốc đó hết lời, nhưng Tiêu Lộng vẫn không yên tâm.

Hắn nhớ lại vòng eo mảnh mai gầy gò của Chung Yến Sanh, ngoài phần mông và đùi ra, những chỗ khác đều gầy đến mức đáng lo.

Sau này phải nuôi béo lên một chút, ôm mới dễ chịu.

Tiêu Lộng bước vài bước về phía phòng, lại dừng lại, cúi đầu suy nghĩ, bổ sung: “Nấu thêm một chén canh ngọt bát bảo”

Tối qua Chung Yến Sanh nóng lắm, liên tục nói khát.

Thích ăn bánh ngọt, chắc cũng thích canh ngọt.

Triển Nhung ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Lần đầu tiên phát hiện chủ tử của mình cũng có lúc chu đáo như vậy, muốn cười mà không dám: “Vâng ạ.”

Sau khi dặn dò Triển Nhung chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ, Tiêu Lộng bước đến cửa phòng. Nhớ lại lúc vừa tỉnh dậy, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp hồng hào trong lòng hắn, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn mở cửa phòng, định lên giường ôm Chung Yến Sanh ngủ thêm một lát.

Cửa vừa mở, Tiêu Lộng sững sờ tại chỗ.

Triển Nhung nhìn thấy Tiêu Lộng không vào phòng, nhạy bén đánh hơi thấy có gì đó không ổn, cẩn thận hỏi: “Chủ tử, có chuyện gì sao?”

Chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng Tiêu Lộng đáp, Triển Nhung lén nhìn vào phòng một cái, trong lòng kinh hãi.

Cửa sổ khoang thuyền mở toang, gió sớm thổi vào làm cả căn phòng lạnh buốt, rèm lụa tung bay, quần áo trên đất đã biến mất.

Trong phòng không một bóng người.

Con chim sẻ nhỏ đã bay đi mất rồi.

Tiêu Lộng nhìn chiếc giường trống rỗng một lúc lâu, cúi người nhặt dải băng buộc trán bên chân, không cảm xúc thốt ra hai chữ: “Cập bến.”