Cuối xuân tháng Ba, gió Kinh thành còn vương khí trời se lạnh.
Bầu không khí trong phủ Hoài An Hầu(*) gần đây khá ảm đạm, xung quanh thư phòng phía sau hoàn toàn yên tĩnh, hạ nhân quét sân nín thở đứng đằng xa không dám gây ra tiếng động, sợ quấy rầy hai vị quý nhân đang nói chuyện trong phòng.
(*) Tên Hoài An, tước vị Hầu. Thời xưa có 5 tước vị là: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam; về sau có thêm tước Vương, là tước vị cao nhất trong chế độ phong kiến. Tước vị là tôn hiệu của Vua ban cho người trong hoàng tộc hay những người có công với đất nước, với triều đình.
Hai người trong thư phòng đang ngồi bên cửa sổ chơi cờ, nhưng tâm trí dường như không hề đặt trên bàn cờ, mãi mà không thấy đi tiếp.
“Hôm nay lâm triều Bệ hạ vẫn vắng mặt, đã liên tục một tháng rồi.”
Yên lặng hồi lâu, Hoài An Hầu từ từ lên tiếng: “Nghe nói vị Mạc Bắc kia đã về kinh, mấy ngày nay đang cáo bệnh tại một biệt viện ở ngoại thành, mượn cớ ốm không ra cửa.”
Lúc nói đến nửa câu sau giọng bỗng nhỏ đi, có vẻ kiêng kỵ người nọ.
Nghe đến “vị kia”, sắc mặt Lễ bộ Chu Thị Lang phía đối diện hơi thay đổi.
Hoài An Hầu không thể tập trung lên bàn cờ, siết chặt con cờ trên tay, bộc lộ cảm xúc: “Đến nay thế cục trong triều vẫn chưa rõ, mấy vị thân vương cũng không rời kinh…”
Chu Thị Lang lập tức làm động tác im lặng, nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói: “Hầu gia, cẩn thận lời nói.”
Hai người đang nhỏ giọng đàm thoại, bỗng dưng từ xa vang lên tiếng bước chân lộn xộn ngày càng đến gần rồi ào vào sân phá vỡ sự yên tĩnh, chạy như điên tới thư phòng.
Kẻ nào không có mắt dám bất kính xông vào thư phòng ngay lúc này?
Hoài An Hầu không hài lòng cau mày, đang muốn mắng kẻ đó một tiếng lại thấy người nọ xông vào quỳ xuống, thở hổn hển, vẻ mặt vui mừng hô to: “Hầu gia, phu nhân sai tiểu nhân mời ngài đến viện Xuân Vu, nói là tiểu Thế tử đã tỉnh rồi!”
Lửa giận trong mắt Hoài An Hầu lập tức biến mất không thấy tăm hơi, ông đột ngột đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện vừa rồi.
Chu Thị Lang sửng sốt hồi lâu mới thả lỏng bả vai căng thẳng, vỗ vỗ vạt áo đứng dậy: “Nếu tiểu Thế tử đã bình an tỉnh lại, Chu mỗ không quấy rầy nữa. Chúc mừng Hầu gia, ngài mau đến xem đi, không cần phải tiễn…”
Còn chưa dứt câu, bạn cũ đã bỏ hắn lại, bước chân đến viện Xuân Vu còn nhanh hơn gã sai vặt.
Bầu không khí bên trong viện Xuân Vu vô cùng náo nhiệt.
Chung Yến Sanh vừa tỉnh lại sau một giấc mơ hỗn loạn, vừa mơ màng mở mắt, bên tai đã vang lên tiếng ồn, có rất nhiều người đang nói chuyện.
Ý thức của cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, những giọng nói kia như bị ngăn cách qua một lớp màng, không phân biệt được họ đang nói gì.
Cậu hơi mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mấy gương mặt cực kỳ quen thuộc kia, trên mặt họ đều mang vẻ vui mừng, môi mấp máy như đang nói điều gì đó.
Nhìn thấy những khuôn mặt ấy, máu trong người Chung Yến Sanh bỗng dưng lạnh đi, nhưng hốc mắt lại lập tức nóng lên, đôi môi tái nhợt nhấp nháy, cổ họng khàn khàn cố thốt ra vài từ đứt quãng: “Cha… mẹ?”
Tại sao bọn họ lại ở đây?
Rõ ràng chính mắt cậu đã nhìn thấy họ bị chém đầu.
Hay là cậu cũng chết rồi, không thì làm sao gặp được họ?
Ngay khi những suy nghĩ hỗn loạn lần lượt hiện lên, Chung Yến Sanh cảm giác mình được ai đó ôm lấy.
Mùi thơm quen thuộc xông vào tràn đầy chóp mũi, trên đầu là âm thanh nghèn nghẹn: “Con yêu của mẹ, lần này con thật sự dọa mẹ chết khiếp… Đừng khóc đừng khóc, mẹ ở đây.”
Được cơ thể ấm áp của mẹ bao bọc, Chung Yến Sanh chậm rãi chớp mắt.
Là hơi thở của người sống.
Chung Yến Sanh lại dùng sức chớp mắt vài cái, sương mù trong mắt đột nhiên hóa thành nước mắt lạnh buốt trượt xuống gò má cậu, tầm nhìn mờ ảo cuối cùng cũng rõ ràng. Cậu tựa vào lồng ngực mẹ, nhìn rõ vẻ mặt đầy nghiêm túc của Hoài An Hầu đang đứng ở mép giường qua bả vai bà.
Cậu vừa tỉnh dậy sau cơn bệnh nặng, mái tóc mềm mại rối bời, khuôn mặt đẹp đẽ trắng nhợt như một tờ giấy, màu môi cũng nhạt. Cả người giống như một đóa hoa sắp tàn được tô điểm bởi mái tóc mềm mại xõa tung, lộ ra sự yếu ớt đến kinh người.
Lúc này, cậu nhìn qua với đôi mắt đẫm nước, trông vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn. Ngay cả vẻ mặt của Hoài An Hầu cũng dịu dàng xuống, không cố giữ hình tượng người cha nghiêm khắc nữa, ông ho khan một tiếng: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ bệnh thôi mà cũng khóc nữa… Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Lúc nói, ông lộ ra nụ cười nhẹ nhõm không dễ nhận ra.
Nha hoàn và sai vặt trong sân cũng lén lút nhìn vào trong, mặt mũi người nào người nấy đều rất quen thuộc với cậu. Họ đang nhỏ giọng trò chuyện, nhìn cậu một cách đầy phấn khích.
Tất cả mọi người đều còn sống.
Đến bây giờ Chung Yến Sanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, từ từ nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi cậu bất tỉnh.
Đầu năm nay, Hoài An Hầu được triệu về Kinh, cậu đi theo người nhà trở lại Kinh thành sau nhiều năm xa cách. Khi người bạn Cảnh Vương thời tấm bé hay tin cậu trở lại thì vui mừng đến tìm cậu đi dạo sân vườn.
Kết quả là cậu vô tình rơi xuống nước.
Tháng Ba ở Kinh thành còn rất lạnh, nước trong hồ lạnh đến thấu xương. Vừa rơi xuống nước, bắp chân của cậu đã bị chuột rút, miệng mũi đều sặc nước, y phục của cậu còn dày hơn người khác, rõ ràng không phải một cái hồ sâu nhưng cậu lại không tài nào vùng vẫy được.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Vương không màng nguy hiểm, nhảy xuống hồ cứu cậu lên.
Đêm được đưa về, cậu ngất đi vì phát sốt.
Sau đó cậu gặp… ác mộng.
“Điều Điều gặp ác mộng hả con?” Thấy Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn bọn họ không nói lời nào, trên lông mi còn vương một giọt lệ trong suốt, Hầu phu nhân ôm Chung Yến Sanh vội vàng lấy khăn tay ra dịu dàng lau mặt cậu, an ủi: “Ác mộng chỉ là giả thôi, không có gì phải sợ.”
Nhắc tới ác mộng, Chung Yến Sanh đột nhiên rùng mình.
Mấy ngày nay ngủ mê man, cậu đã có một giấc mơ kỳ lạ.
Chung Yến Sanh nằm mơ thấy mình sống trong một quyển truyện.
Trong truyện, cậu là “thiếu gia giả” bị Hoài An Hầu ôm nhầm, còn thiếu gia thật của Hoài An Hầu được một nông dân nhặt về. Y chịu khổ mười mấy năm, cuối cùng mới vất vả mang tín vật về nhận thân nhân, nhưng lại không được người trong phủ Hầu gia coi trọng, ngay cả người hầu cũng dám coi thường y.
Không chỉ vậy, Hoài An Hầu và Hầu phu nhân không thích tính cách của y, lo rằng y sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Chung Yến Sanh nên đưa y đến biệt viện ở ngoại thành, không cho phép y tùy ý vào kinh.
Mọi thứ trong mơ đều không rõ ràng, nhưng Chung Yến Sanh vẫn nhớ được diễn biến chung của nó.
Sau đó vị thiếu gia thật kia căm hận toàn bộ phủ Hầu gia, gây ra hỗn loạn khiến phủ Hoài An Hầu gà bay chó sủa, nhà tan cửa nát.
Mặc dù Chung Yến Sanh cảm thấy theo logic và diễn biến trong sách thì cậu và người nhà giống phản diện hơn, nhưng trong sách lại là “thiếu gia thật phản diện”.
Chung Yến Sanh càng hồi tưởng tim càng đập dữ dội, như đang ngồi trên đống lửa đợi phán xử.
Hầu phu nhân thấy vẻ mặt Chung Yến Sanh không ổn lắm, cố gắng hết sức dỗ dành cậu: “Điều Điều gặp ác mộng gì vậy con, nói cho mẹ biết đi? Cha mẹ đều ở đây, không có gì phải sợ.”
Mọi thứ trong giấc mơ đều quá đỗi chân thật, nhưng kịch bản, ác mộng, thiếu gia thật giả, nhà tan cửa nát,…
Chung Yến Sanh khó xử do dự một hồi, cảm thấy nếu như cậu nói ra, dựa theo tính tình của Hoài An Hầu chắc ông sẽ mời đạo sĩ và pháp sư trừ tà đến mất.
… Hay cứ thử xem xem thế nào, dù sao mọi thứ trong mơ đều quá ảo diệu.
Chung Yến Sanh ôm lấy cánh tay của Hầu phu nhân, líu ríu nói: “Mẹ, con nằm mơ thấy con không phải là con của mẹ, cha mẹ không thương con nữa.”
Mặc dù giọng điệu nhõng nhẽo, nhưng Chung Yến Sanh cảm nhận được cơ thể Hầu phu nhân cứng đờ một cách rõ ràng.
Ngay cả vẻ mặt Hoài An Hầu bên giường cũng có hơi thay đổi.
Chung Yến Sanh: “…”
Tốt lắm, không cần thử.
Đúng như dự đoán, giống như kịch bản được viết ra trong giấc mơ, cậu chính là “thiếu gia giả” mà phủ Hoài An Hầu ôm nhầm.
Chỉ sợ là thiếu gia thật đã trở về, chẳng qua lại bị giữ ngoài kinh không cho vào.
Cậu nhớ rằng trong truyện có viết, trong lúc người nhà đang vây quanh người bệnh là cậu, thì lúc này thiếu gia thật đang vì lẻ loi trong biệt viện mà đổ bệnh.
Vậy thì diễn biến tiếp theo trong mơ sẽ là…
Chung Yến Sanh đột nhiên rùng mình một cái.
Hầu phu nhân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sờ lên đầu Chung Yến Sanh, giọng nói cố gắng dịu dàng hết mức: “Sao có thể chứ? Điều Điều mãi mãi là đứa con mẹ yêu thương nhất, mẹ sẽ ở bên con không đi đâu cả, đừng sợ.”
Nói xong, bà thúc một cú vào người Hoài An Hầu
Hoài An Hầu đang lúng túng vuốt râu thì bị thúc một cái, ông nhanh chóng thẳng lưng, giọng điệu nghiêm túc nhấn mạnh lời nói của vợ mình: “Đúng vậy, nói bậy bạ gì đó, cha cũng sẽ ở bên cạnh con không đi đâu hết!”
Nghe được lời nói ấm áp của cha mẹ khiến trái tim Chung Yến Sanh run lên. Cậu sợ hãi nắm lấy tay Hầu phu nhân, lo lắng đến mức gần như thốt ra rằng không thể đối xử với người kia như vậy, nếu không sẽ có một kết cục khủng khiếp.
Nhưng lời nói vừa đến cổ họng thì bị nuốt ngược vào.
Những điều ấy thật quá khó tin, cha mẹ không thể nào tin mình được. Hơn nữa theo như cậu biết, nếu như cậu thật sự nói ra thì tám phần sẽ bị phản tác dụng, cha mẹ sẽ càng ngày càng ghét thiếu gia thật, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Chung Yến Sanh vẫn không thể nói được lời nào.
Vẻ mặt của cậu đã dần tỉnh táo, nhưng Hoài An Hầu và Hầu phu nhân có tật giật mình, không muốn để cậu phát hiện bèn ép Chung Yến Sanh húp nửa chén cháo, rồi trông coi cậu uống thuốc.
Đại phu cho thêm thảo dược an thần vào thuốc. Cậu vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn thiếu sức. Sau khi uống thuốc được một lúc thì không thể cưỡng lại cảm giác buồn ngủ, không kịp suy nghĩ kỹ càng đã rúc vào chăn thiếp đi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Hầu phu nhân và chồng nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi.
Chung Yến Sanh từ nhỏ đã yếu ớt, khi còn nhỏ cậu hay gặp ác mộng, mỗi năm đều bệnh nặng một lần, có khi kéo dài đến nửa năm. Hầu phu nhân thật sự coi cậu như da thịt trên người, cẩn thận nuôi nấng cậu đến hơn mười tuổi mới dư ra được chút thịt, hai năm qua cũng ít mắc các bệnh lặt vặt hơn.
Buổi chiều lúc tỉnh lại, uống thuốc xong cơn sốt của Chung Yến Sanh cũng dịu đi, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng do ngủ đến tối còn gặp phải ác mộng, cậu hoảng hốt bật dậy, lau mồ hôi trên trán.
Vài ngày trước, bởi vì Chung Yến Sanh hôn mê bất tỉnh nên phủ Hầu gia luôn trong trạng thái thiếu sức sống, trên đầu người nào người nấy đều toàn mây đen, hôm nay vì cậu tỉnh dậy mà náo nhiệt lên rất nhiều. Hạ nhân trong viện Xuân Vu hầu hết đều là nha hoàn và sai vặt, Hầu phu nhân lo rằng bọn họ ồn ào làm phiền Chung Yến Sanh nghỉ ngơi nên cho kha khá người lui xuống, chỉ để lại một sai vặt tên Vân Thành lớn lên từ nhỏ với Chung Yến Sanh trông nom.
Vân Thành đang dựa vào thành giường lim dim, mơ hồ nhìn thấy Chung Yến Sanh bật dậy thì lập tức tỉnh táo, vội vàng bò dậy, lau mắt: “Thiếu gia dậy rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần gọi đại phu không? Hay là đói? Trong bếp có giữ đồ ăn nóng cho ngài đấy!”
Một loạt câu hỏi thốt ra nhưng không có lấy một câu trả lời. Một lúc sau, hắn trông thấy thiếu gia nhà mình quay đầu, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống giường, soi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn, gọi: “Vân Thành.”
Vào nửa đêm, như một diễm quỷ muốn lấy mạng người.
Vân Thành rụt cổ, yếu ớt đáp: “Vâng?”
Chung Yến Sanh yếu ớt bò về trước hai bước: “Tìm sách giải mộng cho ta.”
“…Dạ?”
Vân Thành không hiểu gì hết, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy tìm sách cho Chung Yến Sanh.
Thư phòng của Chung Yến Sanh nằm ngay bên cạnh, Vân Thành cầm nến đi tới, chỉ trong chốc lát, cuốn sách đã được đưa đến tay Chung Yến Sanh.
Ánh nến màu vàng ấm áp chiếu sáng đầu giường, dưới ánh đèn, khuôn mặt Chung Yến Sanh dần trở nên hồng hào. Cậu quấn một chiếc chăn dày mềm mại, xếp chân ngồi trên giường, cầm cuốn sách giải mộng chăm chú xem một hồi lâu rồi buông xuống: “Vân Thành.”
“Dạ?”
Chung Yến Sanh không cảm xúc ngẩng mặt lên, đưa cuốn sách qua: “Đốt thứ vớ vẩn này đi.”
Vân Thành: “…”
Ông trời con này nói cái gì thì chính là cái đó, Vân Thành lấy chậu đồng chuẩn bị đốt sách.
Chung Yến Sanh vẫn ngồi xếp bằng trên giường, tự quấn mình trong chăn như một quả bóng, nhìn theo bóng lưng của Vân Thành.
Trong cơn ác mộng đó, Vân Thành chết ngay trước mắt cậu.
Vân Thành, người từ nhỏ đến lớn nghe lời cậu nhất, chỉ vì một lần duy nhất không nghe lời, không chịu cầm trang sức bỏ chạy mà bị đâm thủng bụng, máu nóng bắn tung tóe khắp mặt cậu.
Cảm giác nhớp nháp đáng sợ đó kéo dài từ giấc mơ đến hiện thực, vào khoảnh khắc cậu gọi tên hắn, đầu ngón tay cậu đã phát run.
Sách giải mộng không thể lý giải được giấc mộng kia.
Cậu chỉ có thể tự mình lý giải nó.
Chung Yến Sanh nhìn dáng vẻ bối rối và bận rộn của Vân Thành, dùng sức mím môi.
Cậu không muốn bất kỳ người nào trong phủ Hầu gia xảy ra chuyện.
Vốn dĩ ngay từ đầu đã không có chuyện gì xảy ra… Thiếu gia thật và phủ Hoài An Hầu mới thật sự là người một nhà, bọn họ mới thật sự là ruột thịt.
Bởi vì hận phủ Hầu gia nên mới khiến cho phủ Hầu gia nhà tan cửa nát, chỉ cần y không hận phủ Hầu gia thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đúng không?
Nhưng phải làm sao đây?
Nhìn thái độ của cha mẹ lúc chiều, có lẽ lo rằng cậu còn bị bệnh, tạm thời không muốn cho cậu biết sự tồn tại của thiếu gia thật kia.
Huống chi việc phủ Hoài An Hầu nuôi một Thế tử giả mười tám năm… Tin tức này nếu lộ ra ngoài, e rằng sẽ gây ra một chấn động không nhỏ, quý tộc trong Kinh thành chắc chắn sẽ xem náo nhiệt không màng lớn chuyện.
Với thân phận của mình, càng nói với cha mẹ thì càng không ổn, tám phần là nói gì họ cũng cho rằng cậu đang cảm thấy uất ức.
Chung Yến Sanh suy tính một hồi, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Vân Thành!”
Vân Thành đang bận rộn đốt sách, nghe tiếng thì vội hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy ạ?”
“Giúp ta làm một chuyện.”
Trông thấy Chung Yến Sanh có chút tinh thần, Vân Thành vui vẻ vén tay áo, không cần suy nghĩ nói: “Thiếu gia, xin hãy phân phó!”
“Chuyện này một chữ cũng không được phép lộ ra ngoài.” Chung Yến Sanh nhỏ giọng nói: “Ta muốn ngươi, giúp ta tìm một người.”