Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 8: Liên hôn




Hào môn Đàm gia ở tỉnh Y thuộc thành phố A hôm nay nhộn nhịp tổ chức đại tiệc mừng thọ 80 tuổi cho Đàm lão gia, tiệc mừng thọ diễn ra ở một dinh thự biệt lập với kiến trúc tráng lệ, ánh đèn xa hoa, siêu xe đỗ đầy gara. Tiếng đàn du dương phát ra từ trong dinh thự, cùng với tiếng thì thầm nói chuyện hòa vào làm một, gian sảnh dinh thự chứa buổi ăn uống linh đình và những nụ cười thương mại lần lượt xuất hiện.

Lục phu nhân đứng yên lặng một góc vừa cười vừa nghe các quý phu nhân trò chuyện về con cái.

"Tiểu tử thúi nhà tôi không biết trúng phải gió gì, thế nhưng nó nói quyết phải cố gắng học tập thật tốt, tôi với chồng tôi nghe vậy liền cho phép nó ra học ở trường ngước ngoài."

"Ôi, con nhà chúng ta tuổi tác còn nhỏ, nếu giống được như hai đứa nhỏ nhà Trăn Trăn thì tốt quá. Trăn Trăn à, nghe nói Lục Tiêu nhà bà gần đây vừa kí lấy một cái dự án lớn, Lục Lịch cũng tham gia tống nghệ gì đấy phải không?."

Mấy vị phu nhân này cùng Lục phu nhân quan hệ tốt, giữa từng câu chữ căn bản không nói đến Lục Dư, thậm chí coi thân phận của Lục Dư như không tồn tại, tất cả bọn họ đều gạt qua. Đối với việc này Lục phu nhân cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, bà ta chỉ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hai đứa nó hiện tại đều không cần tôi nhọc lòng lo lắng, chỉ có con lớn hết rồi cũng nên chú ý tới chuyện đại sự cả đời".

Cùng mấy người hàn huyên một lúc, vài vị phu nhân theo chồng rời đi, ánh mắt Lục phu nhân ở trong đám người nhìn một lượt, vừa mới đi lên phía trước hai bước liền nghe thấy phía sau có tiếng ai cố ý đè thấp giọng nói truyền đến.

"Tần Trăn Trăn này cũng thật xấu tính, lời nói vừa rồi chỉ có hai đứa, vậy đứa con thứ hai mới tìm về đâu?".

"Cậu còn không biết sao? Đứa con thứ hai kia chính là một tên ăn mày, đổi lại là tôi tôi cũng không muốn nhắc đến nó với người bên ngoài, quá mất mặt".

Tần Trăn Trăn cầm chén rượu trong tay hơi hơi nắm chặt, bà ta hít sâu một hơi khôi phục lại dáng vẻ phu nhân nhà hào môn, nụ cười trên mặt không thay đổi, đi về hướng chồng bà ta đang cùng người Phó gia nói chuyện.

Một giờ sau, yến hội kết thúc, đám người tan đi. Lục Hồng Duy ôm vai vợ mình, thấp giọng nói: "Hôm nay Phó Minh với tôi nói chuyện, ý định muốn cùng một trong hai đứa con chúng ta liên hôn, tôi suy nghĩ một chút thấy khá tốt, bà cảm thấy sao?".

Trần Trăn Trăn nhất thời không trả lời câu hỏi này: "Nhà Phó Minh bọn họ không phải khoảng thời gian trước mang một đứa con gái về làm lớn chuyện sao?"

Diện mạo Lục Hồng Duy anh tuấn, các đường nét trong ánh sáng mờ ảo hiện ra sâu hơn, đôi mắt thâm túy, hắn trầm giọng giải thích: "Không phải người này, mà là Phó Vân Triều".

Tần Trăn Trăn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lục Hồng Duy làm bộ không biết cảm xúc của vợ mình đột nhiên biến hóa, chỉ tiếp tục bày tỏ ý nghĩ của mình: "Phó Minh nói đứa trẻ Vân Triều kia có phúc khí trên người, nằm trên giường ba năm cũng có thể tỉnh lại, tuy rằng hiện tại thân thể không tốt lắm, bù cái tính tình ôn nhu, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng."

Phó Vân Triều là cháu trai của Phó Minh, tuy nói làm chủ Phó gia hiện tại là Phó Minh, nhưng mấy năm trước sản nghiệp Phó gia và Phó Minh không hề có một chút liên quan. Phó gia to lớn có ba anh em cùng lứa tuổi với Phó Minh, Phó Minh là anh cả, anh hai là Phó Kỳ cũng chính là ba của Phó Vân Triều. Người thừa kế sản nghiệp Phó gia sau khi cụ Phó qua đời vẫn luôn là Phó Kỳ tiếp quản. Mãi đến ba năm trước, Phó Vân Triều không biết vì sao lâm vào hôn mê, vợ chồng Phó Kỳ gặp tai nạn giao thông qua đời, người thừa kế là con cả mà Phó Kỳ bồi dưỡng cũng ngã xuống mất tích.

Cũng chẳng có gì mới lạ, Tần Trăn Trăn đối với bí mật Phó gia trong lòng đều biết rõ, càng hiểu được nguyên nhân xảy ra chuyện của vợ chồng Phó Kỳ và đứa con trai cả nhà bọn họ ra sao. Hào môn tranh quyền đoạt lợi nháo ra cả đống chuyện lớn chuyện nhỏ, Phó gia không phải là đầu tiên cũng không phải là cuối cùng. Nhưng dựa theo quan hệ giữa Phó Minh cùng Phó Vân Triều.... Phó Vân Triều căn bản không phải người thích hợp để liên hôn với con nhà bọn họ.

Ngón tay được bảo dưỡng tinh tế như ngọc, Tần Trăn Trăn gắt gao túm chặt tà váy dài sang quý, bà ta há miệng thở dốc, cuối cùng hỏi: "Ông muốn ai đi?"

Lục Hồng Duy nhìn chằm chằm bà ta, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng: "Thằng cả không thích hợp, Lịch Lịch tuổi còn nhỏ".

Một giây trước trái tim Tần Trăn Trăn vẫn luôn bị túm chặt, hiện tại đột nhiên như được bàn tay vô hình giải thoát mà buông lỏng ra, bà ta nói: "Chuyện này..."

Bóng dáng hai người biến mất dưới bóng đêm, khom lưng ngồi vào trong xe, xung quanh tựa hồ chỉ còn tiếng người con gái thấp dần rồi tan biến: "Lục Dư kia với Lịch Lịch không lúc nào không tranh chấp, gả ra ngoài cũng là một chuyện tốt... Ông làm chủ là được, tôi đều nghe ông".

Dưới ánh đèn đường, khói xe ô tô thải ra một lớp sương trắng, chung quanh vạn vật đều yên tĩnh, cơn gió đêm thổi qua, cây cối xào xạc rơi xuống một chiếc lá. Một người đàn ông ngồi trên xe lăn nhắm mắt lại, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng vân vê, phiến lá nát dần chảy ra màu nước diệp lục.

Một lúc lâu sau, anh vươn tay, khăn tay màu trắng từ người phía sau đưa tới trong tay người đàn ông đó.

Phó Vân Triều dùng khăn tay đem những vết bẩn trên ngón tay lau sạch, ném vào thùng rác bên cạnh. Anh thả lỏng mà dựa vào xe lăn, ánh đèn tối tăm đem nửa khuôn mặt anh chiếu sáng, lộ ra ngũ quan thanh tú tái nhợt. Môi mỏng gợi lên một độ cung nhỏ, giọng anh hơi thấp thoảng qua tựa như gió xuân tháng ba: "Đi thôi".

Bóng người đứng bên cạnh xoay người đẩy xe lăn, bỗng nhiên nói: "Tôi có dự cảm, ngài sẽ rất thích mối hôn sự này".

Phó Vân Triều không chút để ý mà nâng nhẹ đôi mắt: "Thật không? Ta nhớ năm đó ngươi nói lời tiên đoán của ngươi sẽ trở thành sự thật, ta sẽ chết dưới tay thủ hạ của ngươi."

"Ngài là người ngoại lệ". Hắn nói: "Người chết trong tay tôi nhiều vô số kể, tôi tiên đoán chưa bao giờ sai".

...

12 giờ đêm tại trụ sở quân bộ, đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, đặc biệt là nhân viên công tác bù đầu vội vàng chạy đi chạy lại, trên tay ôm một chồng tư liệu thật dày.

Lục Dư an tĩnh ngồi trên sofa ở sảnh lớn, ánh mặt trầm mặc, toàn thân bao trùm bởi sương tuyết, hơi thở phảng phất như có như không, tựa một món đồ sứ sạch sẽ xinh đẹp nhưng vô hồn không có sự sống.

Cho đến khi Trương Thỉ vội vội vàng vàng từ phòng thẩm vấn đi ra, bước nhanh tới trước mặt Lục Dư. Nhìn Lục Dư, sự bực bội trong lòng Trương Thỉ đều bị đè ép xuống, hắn tươi cười xin lỗi: "Thật ngại quá cậu Lục Dư à, sự việc lần này hơi lớn, khả năng chúng tôi cần nghiêm túc tra hỏi một chút, chờ tra xong rồi cậu có thể ngủ tạm ở ký túc xá bên này, này mai Tiểu Chu sẽ đưa cậu trở về".

"Được".

Trương Thỉ nhìn Lục Dư nâng đôi mắt lên để lộ ra ngũ quan tinh xảo, không tự chủ được mà nghĩ đến hai người vừa bị thẩm vấn kia, thời điểm đó trong mắt bọn họ toát ra vẻ sợ hãi, cái gì khác cũng hỏi không ra, bởi hai người này vẫn luôn lặp đi lặp lại dị chủng là do Lục Dư giế.t.

Hắn liền nói thẳng: "Bọn họ nói dị chủng là do cậu giế.t, là sự thật sao? Trước nay tôi chưa thấy qua dị năng giả nào có thể một mình tiêu diệt bảy dị chủng cùng lúc."

Trương Thỉ chống khủy tay lên đầu gối, vuốt ve ngón tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Lục Dư, lặp lại từng câu từng chữ của hai người kia vừa khai ra: "Chính miệng bọn họ nói, lúc ấy thấy cậu từ quán cơm đi ra mới lén la lén lút theo dõi cậu, chờ tới đoạn đường hẻo lánh muốn đánh lén cậu, lại không biết từ đâu ra nhiều dị chủng đến vậy."

Trương Thỉ là nhân viên cục thẩm vấn, hắn không phải ngốc, một bên liền tra hỏi nguyên nhân hai người muốn gây sự với Lục Dư, một bên đi điều tra thân phận của cậu.

Vừa nãy hai tên kia nói: "Cậu ta trước kia chính là kẻ ăn mày thiếu tiền bọn tôi, kết quả hiện tại biến thành thiếu gia nhà giàu có mà vẫn thiếu tiền không trả. Chúng tôi còn không được phép đánh nó một chút sao?

Lục Dư là ăn mày?

Trương Thỉ cảm thấy hai người này chính là nói dối. Lục Dư có dung mạo với phong thái như vậy, làm sao có thể liên quan đến ăn mày. Nhưng khi tư liệu về Lục Dư nằm trong tay hắn, Trương Thỉ mới ý thức được rằng quả thực không thể xem mặt mà bắt hình dong.

"Dựa theo lời bọn họ nói, nguyên do hợp lý, logic lưu loát. Bây giờ tôi muốn nghe lời khai của cậu."

"Dị chủng là tôi giế.t" Giọng nói thanh đạm của Lục Dư vang lên: "Nhưng trước đó tôi căn bản không quen biết bọn họ, không có chuyện tôi thiếu tiền như lời bọn họ nói."

Sự việc trong lòng đã có phỏng đoán, nhưng chính miệng Lục Dư thừa nhận Trương Thỉ vẫn không nhịn được mà hít hà một hơi. Lục Dư này khiến hắn ngày hôm nay hai lần ý thức sâu sắc mức độ chính xác của câu tục ngữ 'đừng trông mặt mà bắt hình dong'.

Nhưng với tư cách là một người đặc nhiệm phụ trách đứng đầu, Trương Thỉ cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể biểu hiện ra bộ dạng không hiểu sự đời này, hắn cố ý gật gật đầu, giọng nói nghe có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Tôi đã biết, tôi phái người đưa cậu đi nghỉ ngơi, chờ cậu điền tên đăng kí danh sách năng lực dị năng giả xong, ngày mai Tiểu Chu sẽ đưa cậu trở về".

Trong nháy mắt khi xoay người lại thiếu chút nữa bị vướng vào chân bàn ngã sấp xuống.

Từ lúc bắt đầu Lục Dư vẫn luôn mang vẻ cực kỳ phối hợp, cậu đi theo Tiểu Chu rời sảnh lớn đi về phía khu nhà ký túc xá. Trương Thỉ đứng ở cửa sổ nhìn hai thân ảnh dần dần biến mất trong tầm mắt, tức khắc quay đầu lại phun ra một tiếng "đm", túm chặt đồng sự đi ngang qua: "Dị chủng thật sự là Lục Dư gi.ết! Bảy con! Là bảy con đó! Bảy con một lượt chẳng đáng gì?! Thật sự con mẹ nó chúng ta cần phải đem cậu ta dâng lên ngày ngày thắp hương!".

Đồng sự cũng phải suýt xoa một tiếng: "Vậy là hai người kia quả thật là không nói dối a. Lục Dư kia thật sự là ăn mày sao?"

"Cái này cậu phải hỏi cậu ta". Trương Thỉ nhún nhún vai, biểu cảm khiếp sợ dần dần trở nên nghiêm túc: "Bảy con dị chủng đấy, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài, thế nào cũng gây nên sóng gió".

Nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy đau đầu mà phải xoa xoa thái dương, nhưng không đợi Trương Thỉ mở miệng một lần nữa, phía sau cửa truyền ra tiếng gọi, người chạy tới toát ra nôn nóng, âm giọng càng không cần nói: "Anh Trương! Hai người kia chết rồi!".

Trương Thỉ đột nhiên quay đầu lại: "Cái gì?"

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chu vội vội vàng vàng đi vào ký túc xá đón Lục Dư. Thật may mắn vì Lục Dư không phải là người yêu ngủ nướng, khoảng 8 giờ tròn cậu đã rời giường đi tới sảnh lớn của ký túc xá, Tiểu Chu thấy vậy liền chạy nhanh qua: "Cậu Lục đi thôi, tôi đưa cậu trở về. Đúng rồi, phương thức liên hệ cậu điền trên tư liệu là có thể liên lạc được phải không?"

Lục Dư: "Phải"

Tiểu Chu: "Vậy là tốt rồi, tối qua cậu đi không bao lâu thì hai người kia liền tự sá.t, cho nên không biết là về sau cần điều tra dị chủng hay có yêu cầu tiêu diệt dị chủng, đều phải nhờ cậu hỗ trợ rồi".

Đối với những chuyện này Lục Dư hiểu rất rõ, cũng không cảm thấy bản thân là một tòa hung trạch ngàn năm thành tinh đại tài lại không g.i.ết được mấy con dị chủng, cũng không thể từ chối chỉ đành gật gật đầu.

Lục Dư ngồi trên xe Tiểu Chu, sau khi báo nơi ở của mình liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên điện thoại của cậu rung lên, hiện thị một cái thông báo. Lục Dư vừa mở ra ngay lập tức nhìn thấy là tin nhắn WeChat của Lục Tiêu.

Lúc đó Lục Dư căn bản không chú ý tới ánh mắt chán ghét của nam nhân này, chỉ sợ hãi bị cự tuyệt, vẫn luôn tìm lấy một cái cớ: "Em không quen biết những người khác, danh sách WeChat trống trơn, hơn nữa mọi người đều dùng WeChat, em có dùng WeChat để tìm anh... Tất nhiên cũng không phải luôn gọi tới, em biết anh rất----"

Chữ "bận" trong miệng còn chưa nói hết, Lục Tiêu liền giơ tay nói một câu 'được'.

Cậu tưởng Lục Tiêu đồng ý thêm WeChat, kỳ thật chỉ là đối phương không có kiên nhẫn với Lục Dư.

Lục Tiêu hiện là người phụ trách đứng đầu Lục thị, ngay cả di động đều cần có hai cái, một cái dùng thường ngày, một cái dùng để làm ăn công tác, mà Lục Tiêu lại cho Lục Dư thêm số WeChat phía sau.

Lục Dư lại vì vậy mà vui sướng.

Sau đó, Lục Dư gọi WeChat mà Lục Tiêu cho vào những lúc cấp thiết, hơn phân nửa đều không nhận được hồi âm, vậy mà hôm nay đối phương lại chủ độ liên hệ với cậu.

Lục Tiêu: Tối nay ba mẹ đều ở nhà, bọn họ chờ cậu về ăn cơm, có chuyện quan trọng muốn cùng cậu nói chuyện.