Rượu đều được đặt ở dưới tầng hầm.
Kể từ khi biệt thự nhỏ kiểu phương Tây này trở thành nơi ở của Phó Vân Triều, thì đương nhiên những nơi rộng rãi đặt chai rượu cũng trở thành một phần lãnh địa của anh. Đi xuống cầu thang màu trắng nhạt dẫn xuống tầng hầm, trên cửa sắt treo một chuối khóa, Phó Vân Triều thản nhiên liếc mắt một cái, đưa tay ra mở. Chỉ nghe thấy răng rắc tiếng dây xích khóa đứt thành từng đoạn, leng keng rơi xuống mặt đất.
Đẩy mở cánh cửa sắt, đèn dưới tầng ngầm sáng lên, chiếu sáng hết thảy mọi thứ trước mặt.
Từng hàng từng kệ an tĩnh bày vô số chủng loại rượu khác nhau, thậm chí còn có vài thùng gỗ khổng lồ ở bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Lục Dư, Phó Vân Triều dẫn cậu lên phía trước: "Đây là rượu nho, em có muốn uống không?"
Dừng một chút, không biết là cố ý hay vô ý, liền nói thêm: "Nhưng đây là rượu mẹ tôi ủ, nồng độ thấp, uống không say".
Đúng như Phó Vân Triều dự đoán, sau khi nghe xong hai chữ 'không say', Lục Dư đảo mắt, lập tức nhìn những loại rượu khác. Khóe môi Phó Vân Triều cong lên để lộ ra ý cười, nhưng rất nhanh lại bị che giấu. Anh đứng nguyên tại chỗ, tùy ý dựa vào kệ bên cạnh, lẳng lặng nhìn bóng hình mảnh khảnh thon dài của cậu thanh niên đang lượn qua lượn lại dưới tầng hầm, một lúc sau, Lục Dư lại nói với anh: "Uống cái này đi?"
"Tôi đi lấy ly"
Rượu sóng sánh trong ly tạo thành màu sắc tươi sáng, Lục Dư cúi đầu nhấp một ngụm. Trong mắt cậu, giữa rượu và đồ uống có sự chênh lệch rất lớn và cậu vẫn thích vị ngọt nhẹ của thức uống hơn vị đắng của rượu. Chút rượu trên đầu lưỡi khiến cậu khẽ cau mày, nhưng vẫn nhanh chóng đè nén biểu cảm của mình khi Phó Vân Triều nhìn cậu.
Chỉ sau nửa giờ, hai người họ đã nếm thử qua trên dưới cũng tám mười loại rượu.
Người ta nói rằng uống rượu sợ nhất là rượu trộn, bởi vì nó rất dễ say.
Nhưng câu này dường như không áp dụng lên Phó Vân Triều. Đường viền cổ áo sơ mi đen của người đàn ông hơi mở, hầu kết lăn lên trượt xuống theo dòng rượu chảy vào. Cả người toát lên một loại khí chất quyến rũ dụ hoặc. Nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Lục Dư. Những gì xuất hiện trước mặt khiến đôi mắt hẹp dài của anh trở nên thâm túy hơn rất nhiều, giống như một màn đêm không sao, một khi bước vào liền không dễ dàng tìm thấy lối ra.
Lục Dư dựa vào chiếc bàn nhỏ đối diện, ngón tay thon dài trắng sứ vẫn đang vuốt ve ly rượu, nhưng tựa hồ bởi vì dùng sức quá mức, khiến cho khớp xương cũng ở nên trắng hơn. Đôi mắt cậu rũ xuống, mái tóc đen che khuất ánh mắt hoa đào. Có lẽ cậu cảm thấy hơi nóng, ngón tay không kiên nhẫn nắm cổ áo kéo ra, giây tiếp theo cúc áo sơ mi của cậu kêu lách cách rơi xuống đất.
Động tác của cậu thanh niên khựng lại.
Đầu lưỡi của Phó Vân Triều bất giác lướt qua hàm răng ẩn dấu dưới cánh môi mỏng, cười khẽ một tiếng: "A Dư"
"Hửm?" Lục Dư ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt hoa đào đã hoàn toàn ngâm trong nước xuân, mang theo ẩm ướt cùng màu đỏ nhạt nơi đuôi mắt, cậu nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Ngữ khí không quá hung dữ, thậm chí còn có chút lơ đãng mềm mại.
Lục Dư uống say rồi.
Nhưng cậu cũng giống như không say.
Phó Vân Triều nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thấp giọng hỏi: "A Dư say à?"
"Không có". Lục Dư trả lời.
Cậu chỉ là--
Chỉ là cảm thấy cơ thể mình có chút khó chịu.
Như thể có thứ gì đó đã hoàn toàn tước đoạt tâm trí và cơ thể của cậu, ý thức cậu vô cùng rõ ràng, nhưng cơ thể lại bủn rủn không thể khống chế, cậu chỉ muốn cởi cúc áo, nhưng cổ tay lại mạnh đến mức trực tiếp giựt đứt cúc áo.
Thân thể Lục Dư dường như đã say.
Nhưng ý thức thuộc về tòa linh trạch thì không.
Như để chứng minh điều này, cậu nhìn chằm chằm Phó Vân Triều với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói từng chữ một: "Tôi vẫn có thể uống."
Trong ấn tượng của Phó Vân Triều, những người say rượu thường sẽ nói như vậy.
Sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bản thân say.
Mà còn hét lên rằng ông đây vẫn có thể uống tiếp.
Phó Vân Triều đã từng nhìn thấy rất nhiều người bại lộ bộ dáng lôi thôi lếch thếch của mình, chỉ một lúc yến hội, từ những người kinh doanh ban đầu vẫn còn ngăn nắp sáng sủa, mặc quần áo trang trọng cho đến khi uống quá nhiều, quỳ trên mặt đất khóc lóc, nói rằng công việc kinh doanh đang gặp rắc rối lớn, ôm chân người ta và xin tiền. Thậm chí còn nhét người phụ nữ đồng hành cùng mình vào vòng tay của đối thủ mà không do dự ---
Mọi việc cứ như thế lặp đi lặp lại không đếm xuể.
Nhưng rõ ràng Lục Dư không giống như vậy.
Ngay cả khi cậu thanh niên đã say, cậu ấy vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, nhưng đôi mắt đỏ hoe và ướt át đã phá vỡ tất cả. Anh chậm rãi duỗi tay về phía Lục Dư, hạ mắt cười nói: "Đi thôi, tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi"
"Tôi có thể tự đi"
Cậu đẩy tay phải Phó Vân Triều ra, đặt ly rượu lên bàn bên cạnh. Nghiêng ngả một lúc, ly rượu đã rơi xuống mặt đất. Hương thơm nồng đậm của rượu vang đỏ lập tức phát tán, kích thích chóp mũi của Lục Dư. Cậu cau mày và nhìn ly thủy tinh đã vỡ, vô thức bước sang một bên. Chỉ là thời điểm vừa bước được một nửa, chân mềm đến thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.
May mắn thay, Phó Vân Triều ở bên cạnh đã kịp thời đưa tay tới ôm lấy eo cậu.
Lòng bàn tay hơi mát áp vào vòng eo mảnh khảnh của chàng thanh niên, chiếc áo sơ mi mỏng dường như không tồn tại, cảm giác da thịt chạm vào nhau đặc biệt chân thực. Lục Dư ngước mắt lên, hơi thở man mát trên người thấm vào mũi Phó Vân Triều, người đàn ông hạ mắt xuống, hai cặp mắt lúc này nhìn nhau.
"Em đứng không vững rồi"
Lục Dư mím môi, sau đó rất bình tĩnh nói cảm ơn. Tiếp theo cậu không quan tâm Phó Vân Triều, đẩy anh ra, chuẩn bị bước về phía trước.
Phó Vân Triều đúng nơi đúng thời điểm giữ chặt cậu lại.
Sau vài lần thử, ý chí của Lục Dư cuối cùng cũng nguội lạnh. Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở hổn hển hai hơi, như thể để bình tĩnh lại. Đại khái khoảng mười phút, cậu tiếp đứng dậy mà không bỏ cuộc. Tuy nhiên sự bủn rủn ở chân đã hoàn toàn thổi qua toàn thân, Lục Dư loạng choạng, cả người muốn đáp đất.
Nhưng cuối cùng vẫn không phải xà vào vòng tay của đất mẹ, mà là một cái ôm với mùi rượu thoang thoảng.
Phó Vân Triều ôm trọn lấy cậu.
Trong phút chốc, tiếng ma sát của quần áo, hô hấp nhẹ nhàng của Phó Vân Triều, tiếng tim đập đều đan xen bên tai. Lục Dư chớp chớp mắt bối rối, suy nghĩ có chút không thích hợp----hóa ra tim Lục Dư vẫn còn đập.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại cọ qua quai hàm của người đàn ông, sau một lúc lâu, cậu chỉ cảm thấy phía sau gáy dường như bị một bàn tay đè xuống, Phó Vân Triều ấn cậu vào lòng, dễ dàng bế cậu lên.
"A Dư, uống say rồi đừng làm nũng, ngày mai em tỉnh lại, tôi có thể coi như không biết gì hết"
"Không say."
"Ừm, em không say."
Tâm tình thoải mái đi ra khỏi tầng hầm, Phó Vân Triều đi thẳng về phía phòng ngủ trên lầu hai. Lục Dư mở mắt ra, chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình càng ngày càng mờ mịt, cậu chớp chớp mắt, nước mắt không tự giác mà rơi xuống dọc theo đuôi mắt phiếm hồng. Cậu không nhịn được vươn tay xoa nhẹ, thấp giọng gọi tên Phó Vân Triều.
Người đàn ông trả lời, hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Lục Dư vô thức vùi mặt vào cổ nam nhân đang bế cậu, môi áp vào vị trí động mạch chủ của đối phương, như thể cậu có thể cảm nhận được âm thanh của máu đang chảy qua, mơ hồ nói: "Anh thắng."
Phó Vân Triều không nhịn được mà bật cười.
...
Thính giác của Sở Yểm và Nhà Tiên Tri chưa bao giờ phát huy tốt đến vậy.
Từ tiếng leng keng của xích khóa cửa tầng ngầm, đến âm thanh giòn tan của chiếc ly rơi xuống đất, và tiếng bước chân nặng hơn đáng kể so với bước đi của một người đều rõ ràng bên tai.
Nhà Tiên Tri dựa vào ghế sofa trong phòng, cẩn thận tìm kiếm các loại phim trên máy tính, cuối cùng sắp xếp chúng vào một thư mục, quả quyết mà chia làm hai cho Phó Vân Triều và Lục Dư, mỗi người một phần.
Hy vọng là hai chủ nhân của hắn biết rằng sự chuẩn bị là quan trọng, xong việc rửa sạch cũng rất quan trọng.
Hmmmm---
Đối với sự phát triển trung cấp, yêu cầu phải xem nhiều hơn để nghiên cứu, đồng thời cũng cần chăm chỉ thực hành luyện tập, không thể gắn tên lửa vào mông mà đốt cháy giai đoạn được.
Tóm lại, luôn có khả năng những video này sẽ được sử dụng đến.
*
Ngày hôm sau khi Lục Dư từ trên giường tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng. Cậu trầm mặc mà chớp mắt, tầm mắt quét qua xung quanh trước, từ từ xác nhận rằng đây không phải là phòng của mình. Ngồi dậy rời khỏi giường, chân tay cậu vẫn còn bủi rủn, sau khi lăn qua lăn lại vài phòng, cậu thanh niên nào đó mới thỏa mãn đứng dậy, với quần áo sạch sẽ trên bàn bên cạnh.
Lục Dư tắm rửa, nhìn một lượt trong nhà tắm.
Có bàn chải đánh răng và tất cả các loại đồ dùng vệ sinh cá nhân, đủ để chứng minh rằng căn phòng này có chủ sở hữu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là của Phó Vân Triều.
Cậu nghĩ nghĩ, cởi cúc áo sơ mi rộng rãi, chuẩn bị thay quần áo sạch sẽ, nhưng ánh mắt dừng lại ở phần eo một giây. Sau đó, cậu cúi đầu xuống, nhìn ngày càng nghiêm túc hơn.
Hình như hơi đỏ.
Trên đó còn lưu lại chút ít dấu bàn tay nắn.
Lục Dư mím môi, lẳng lặng thay quần áo rồi đi xuống lầu. Đáng ngạc nhiên, Phó Vân Triều không phải là người duy nhất trong phòng khách vào lúc này, mà còn là Phó Minh có quan hệ một chiều, và Phó Nghị trông gầy hơn rất nhiều bên cạnh ông ta.
Khi nhìn thấy Lục Dư xuất hiện ở góc cầu thang, Phó Minh dường như có chút kinh ngạc. Sau đó gã mỉm cười với cậu, giống như những trưởng bối trong nhà nói chuyện với tiểu bối, trên mặt mang theo vẻ ân cần, mỉm cười nói: "Là Tiểu Lục, đã lâu không gặp cháu"
Phó Nghị ở bên cạnh mở to mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Dư, mặc dù lúc trước Lục Dư vẫn luôn xuất hiện trên hot search, hắn ngoài ý muốn cũng gặp một hai lần. Lúc đó, đám cẩu bằng hữu của Phó Nghị chỉ vào ảnh chụp Lục Dư mà nói cười, có vài câu đùa cợt âm dương quái khí: "Nghị thiếu, cha cậu có phải đối tốt với Phó Vân Triều quá rồi không? Tìm cho hắn một đối tượng đẹp đến vậy. Xem cái dáng này đi, không chừng mai sau còn là đại minh tinh đấy"
Lúc đó, khi nghe thấy tên của Phó Vân Triều, sau một cái liếc mắt thản nhiên, hắn trợn tròn mắt nói: "Đại minh tinh sao? Lão tử lần trước bao nuôi bao nhiêu tiểu minh tinh được gọi là tiên nữ trần gian, kết quả thế nào? Cứt trâu loại ba mà còn tưởng là socola loại một, thôi đi"
Nhưng bây giờ hắn tận mắt nhìn thấy Lục Dư, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình thật sự có chút nực cười.
Chàng trai trẻ đứng trên bậc thang rất lạnh đạm, ngũ quan của cậu không có bất kỳ đồ trang điểm gì che đậy, nhưng cậu vẫn đặc biệt xinh đẹp và tinh tế. Chỉ là đôi mắt kia dường như tràn ngập một cơn gió lạnh thổi qua hồ băng, thân thể thon gầy, vòng eo dưới áo mỏng rất nhỏ, không hiểu sao lại khiến người ta có ảo giác quyến rũ---
Suy nghĩ của Phó Nghị trào ra từ trong lòng, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình nóng bỏng. Cách hắn nhìn ánh mắt Lục Dư dần dần trở nên sai lệch. Hắn chưa bao giờ chơi một người con trai nào như vậy. Lục Dư mặt đẹp có, dáng đẹp có, không biết chơi sẽ thế nào.
Hơn nữa, xem ra hôm qua đối phương ở cùng Phó Vân Triều, quan hệ giữa hai người có vẻ không tồi.
Chơi người của Phó Vân Triều.
Mấy chữ này làm Phó Nghị gần như không kìm được sự bồn chồn trong lòng. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn cảm thấy như bị kim châm khắp nơi trên cơ thể, vô cùng đau đớn, hắn hít một hơi thật sâu, mùi máu đột ngột trong miệng khiến Phó Nghị cảm thấy có chút mê mang. Hắn chạm vào vị trí của trái tim mình, chỉ cần ấn nhẹ một chút liền cảm thấy độ cứng của xương.
Không đúng---
Từ khi nào mà hắn lại gầy như vậy?
Phó Nghị ở bên này vẫn đang đắm chìm trong sự kỳ lạ mà hắn đột nhiên phát hiện, Phó Minh ở bên kia giả vờ nói vài lời với Phó Vân Triều, sau đó nói: "Vân Triều, cháu cứ từ từ suy nghĩ, ta đi trước."
Nói xong, Phó Minh kéo Phó Nghị rời đi.
Nhưng không biết liệu hành động này có quá mạnh hay không, một số ít người có mặt chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, giống như tiếng xương gãy. Phó Minh nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Phó Nghị đột nhiên nôn ra một ngụm máu, còn là phun lên mặt gã. Phó Minh lập tức máu me đầm đìa, nhanh chóng nhắm mắt lại, máu nhơm nhớp dính chặt trên mặt gã, giống như vô số côn trùng bò trên đó, khiến trên Phó Minh nổi da gà.
Tuy nhiên, trước khi Phó Minh kịp phản ứng, Phó Nghị đột nhiên đập mông xuống đất, tiếng xương gãy lại vang lên. Cùng lúc đó, kèm theo tiếng kêu đau đớn của Phó Nghị, hắn cuộn tròn trên mặt đất gần như một quá bóng, đôi mắt mở to như thể được sắp lồi ra cả ra, miệng thì liên tục kêu rên: "Ba, con đau quá--- con đau quá..."
Sắc mặt Phó Minh thay đổi rất nhiều, dù sao hắn cũng là con trai duy nhất của gã, nhất thời không thể quan tâm đến lớp máu dày trên mặt, gã vừa muốn giúp Phó Nghị vừa hô to vừa kêu gọi điện thoại. Nhưng đây là một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây chứ không phải nhà chính, tiếng gầm của gã vang vọng trong phòng khách im lặng không ai nhúc nhích, điều này có vẻ rất buồn cười.
Phó Vân Triều một tay chống cằm, ánh mắt tán mạn, nhìn về phía Phó Nghị giống như đang nhìn một vật vô hồn lạnh lẽo. Anh thản nhiên mím môi, trong bầu không khí căng thẳng này, ai cũng có thể nghe thấy giọng điệu chậm rãi của anh: "Chú, thật ngại quá, không có điện thoại"
Phó Minh vốn đang bị cảm xúc sốt ruột chiếm cứ, đột nhiên nghe thấy lời này, cả người sững sờ. Gã đột nhiên quay đầu lại, hung ác nhìn chằm chằm Phó Vân Triều: "Là mày làm phải không?!"
Phó Vân Triều xòe hai tay ra ngang vai, khuôn mặt thanh tuyển có chút ngây thơ: "Chú đang nói đùa đấy à, từ lúc Phó Nghị ngồi xuống cho đến bây giờ, chú đã thấy tôi đã làm gì hắn chưa? Tôi không phải từ đầu tới cuối đều nghe chú bàn chuyện sao? Chú ơi, không thể làm như vậy được nha, chỉ dựa vào tự mình bổ não mà không phân thị phi đúng sai. Nếu đúng như vậy, tôi cũng cảm thấy việc ba mẹ tôi bị tai nạn là do chú làm, thì đúng là chú làm thật hả?"
"Vớ vẩn!"
Người đàn ông trung niên tức giận nói, ánh mắt quét qua vẻ mặt vô hại lại tái nhợt của Phó Vân Triều, dáng vẻ của vợ chồng Phó Kỳ đột nhiên xuất hiện trong đầu, nhưng ngay sau đó cảm xúc này đã hoàn toàn bị đè nén. Gã không còn lãng phí thời gian đối mặt với Phó Vân Triều, mà gọi điện thoại đến bệnh viện.
Xe cứu thương đến rất nhanh, chỉ hơn mười phút sau Phó Minh và Phó Nghị cùng nhau lên xe. Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của nhà họ Phó vừa nãy mới ồn ào, giờ phút này lại rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ. Phó Vân Triều liếc nhìn cậu thanh niên đã ngồi đối diện mình, thay thế chỗ cha con nhà họ Phó, sự không kiên nhẫn và cáu kỉnh trong mắt đều bị đè nén, khóe môi nở nụ cười nhẹ, hỏi: "Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?"
"Vẫn ổn". Lục Dư nhìn anh: "Nhưng hình như tôi ngủ quên."
Cậu đưa điện thoại của mình cho Phó Vân Triều, màn hình hiển thị thấy Hàn Thanh Nham đã gọi ba cuộc cho cậu, cũng có một số tin nhắn WeChat. Lục Dư lập tức trả lời tin nhắn của đối phương sau khi nhìn thấy, vì vậy họ đã thay đổi thời gian đã thỏa thuận thành hai giờ chiều.
"Chiều nay anh có việc gì không? Không có thì có thể cùng đi". Lục Dư đề nghị.
Đương nhiên là Phó Vân Triều không có lý do gì để từ chối. Sau khi gật đầu đồng ý, anh nhìn vẻ mặt bình tĩnh và kiên định của người thanh niên, đối phương dường như không có một chút ngạc nhiên và tò mò nào về cảnh tượng vừa xảy ra, điều này khiến Phó Vân Triều cảm thấy có chút khó chịu. Anh thấp giọng hỏi: "A Dư không hỏi xem mục đích của Phó Minh là gì sao? Nếu tôi không nhầm, đây là lần thứ hai Phó Minh chủ động tìm đến tôi."
Anh nhìn vào mắt Lục Dư, thấp giọng cười: "Lần đầu tiên là thông báo cho tôi biết tôi sẽ phải liên hôn với nhị thiếu gia nhà họ Lục"
"Còn lần này thì sao?"
"Lần này—" Người đàn ông cố ý kéo giọng nói. Anh đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Dư, hơi nghiêng người, có thể dễ dàng nhìn xuống đối phương, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, thì thầm vào tai cậu thanh niên: "Gã nói với tôi rằng nhà họ Lục không thể trở thành hậu phương đằng sau được nữa, gã muốn giải trừ mối liên hôn này. Gã sẽ tìm một người bạn đời tốt hơn để tôi kết hôn. Hỏi tôi, cảm thấy thế nào".
Ngay khi lời cuối cùng biến mất khỏi khóe môi, Phó Vân Triều nhìn thấy bàn tay phải của người thanh niên giơ lên, ngón tay thon dài lập tức ấn sau gáy anh, dùng lực đột ngột, ấn cả người anh về phía cậu. Kết thúc hành động này, hai người họ gần như mũi kề mũi, hơi thở man mát đan xen vào nhau. Ánh mắt Lục Dư đen như mực, nhưng hề chẳng phản chiều đối phương, cậu nhẹ giọng hỏi: "Vậy Phó thiếu trả lời như thế nào?"
Phó Vân Triều dường như không ngờ tới động tác của Lục Dư.
Động tác của hai người bọn họ lúc này nhìn trông có chút ái muội, nhưng lại giống như đối chọi gay gắt.
Anh nheo mắt lại, ngón tay chạm nhẹ vào vai cậu thanh niên, vải áo sơ mi mềm mại phác họa lại khung xương hơi nhô lên của đối phương, ngón tay ái muội mà vuốt ve, trên mặt nở nụ cười mê người, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Tôi nói rồi, nếu chú có tâm trạng hay rảnh rỗi quá thì nên để ý đến Phó Nghị một chút. Rốt cuộc ai nhìn qua đều nhận ra hắn không sống quá được mấy ngày, về sau đỡ phải hối hận. A Dư nói có phải hay không?"
Dáng vẻ kỳ lạ của Phó Nghị lại hiện lên trong đầu Lục Dư.
Cậu nhàn nhạt 'ừm' một tiếng.
Không phải lúc đó cậu không để ý đến ánh mắt ghê tởm của Phó Nghị, loại ánh mắt tràn đầy dục vọng thật khiến người ta buồn nôn. Nếu Lục Dư muốn, trong nháy mắt cậu có thể khoét mắt đối phương. Tuy nhiên đã có người nhanh hơn cậu. Mặc dù Lục Dư không biết Phó Vân Triều đã làm như thế nào, nhưng kết quả cũng đủ để đạt yêu cầu.
Cậu buông bàn tay đang ôm cổ người đàn ông ra, sau đó đẩy Phó Vân Triều ra khỏi vai mình, chậm rãi đứng dậy sửa sang lại quần áo. Phó Vân Triều cũng lùi lại hai bước, sau khi đứng thẳng người lại chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi: "Nếu lúc đó tôi đồng ý với đề nghị của Phó Minh, A Dư sẽ làm gì?"
Bàn tay Lục Dư đang vuốt phẳng quần áo hơi dừng lại, bình tĩnh nhìn anh: "Chẳng làm sao cả, chỉ biết đem một chân đá văng anh thôi"
Sau khi dừng lại, cậu nói thêm: "Lãng phí thời gian của tôi, có thành quỷ tôi cũng không tha cho anh"
Phó Vân Triều: "......"
*
Trước hai giờ chiều, Lục Dư và Phó Vân Triều đã ăn cơm trưa bên ngoài và đến nơi đã hẹn với Hàn Thanh Nham. Đó là một quán cà phê, Hàn Thanh Nham đang ngồi trong góc đọc tài liệu, hắn không ngạc nhiên khi nhận thấy Lục Dư và Phó Vân Triều xuất hiện cùng nhau. Hắn nhìn hai bóng người, một cao một thấp, nhưng lại cảm thấy có chút khó tả.
Lục Lịch bị bắt, Tần Trăn Trăn biến mất, giá cổ phiếu của Tập đoàn Lục thị giảm mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính cậu thanh niên trước mặt này đã làm ra hết thảy.
Loại tàn nhẫn mà Lục Dư thể hiện, rõ ràng cậu không để nhà họ Lục vào trong mắt, nhưng đối mặt với Phó Vân Triều, vị hôn phu mà nhà họ Lục tìm cho cậu ta, cậu ta lại dường như rất thích.
Mặc dù Lục Dư thường xuyên mang một biểu cảm lạnh tanh, nhưng đối phương lại thích đi chơi với Phó Vân Triều.
Tại sao?
Nghĩ kiểu gì cũng không ra.
Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng Hàn Thanh Nham không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt. Hắn gật đầu với Lục Dư và Phó Vân Triều, đưa văn kiện trong tay cho đối phương: "Ký tên là xong rồi, nhưng xem ra nhiều người rất có hứng thú với hung trạch Kỳ Sơn. Có tin đồn rằng tôi đang có kế hoạch bán nó thì đã có người tìm tới cửa hỏi rằng có thể chi trả một khoản tiền lớn để có được nó không"
Lục Dư vốn định ký tên thì nghe thấy lời này, tay lại không cử động. Cậu có vẻ hơi kinh ngạc, lẳng lặng nhìn Hàn Thanh Nham, hỏi: "Bọn họ trả bao nhiêu?"
Hàn Thanh Nham cũng sững sờ khi nghe thấy câu này: "Cậu định bán nó sao? Đương nhiên, bây giờ căn nhà này là của cậu, muốn làm gì cũng không quan trọng. Bên kia nói giá tùy tôi đặt ra, đến lúc đó tôi đưa phương thức liên lạc cho cậu, cậu cứ trao đổi trực tiếp với bọn họ"
"Không cần. Không bán". Lục Dư nhanh chóng ký tên, trong lòng không khỏi suy nghĩ, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng mua lại chính mình, cũng không điên mà đi bán lại.
Ngay cả khi bên kia trả cả nghìn tỷ cũng không bán đâu!
Cùng lắm thì cậu chỉ cảm thấy đối phương rất sáng suốt nên mới mời hắn đến thăm.
Nghĩ đến đây, cậu quay đầu hỏi Phó Vân Triều: "Anh muốn đến biệt thự Kỳ Sơn chơi không? Tôi mới trở lại mấy ngày trước, phong cảnh rất tốt, rất rộng rãi, anh có thể chọn một cái làm phòng của mình, sau đó là khoảng thời gian thư giãn"
Hàn Thanh Nham: "......"
Hắn thực sự không hiểu thế giới ngoài kia đám người trẻ tuổi yêu nhau kiểu gì.
Mời vị hôn phu của mình đến ngôi nhà ma để nghỉ mát.
Chắc cũng chỉ có mỗi cậu ta.
Cố tình Phó Vân Triều chỉ nhíu mày, như thể không ngạc nhiên chút xíu nào khi người bạn đời tương lai của mình nói như vậy, còn rất thuận theo mà đồng ý.
Hàn Thanh Nham: "......"
Ôi hắn phải cập nhật lại phần mềm tân tiến hơn thôi.
Khả năng đây là tình thú của conditinhyeu.
Nhưng hắn là con cẩu độc thân một ngàn năm, hắn không hiểu được.
Hàn Thanh Nham đổi chủ đề, nói với Phó Vân Triều: "Tôi nhận được tin Phó Nghị vào bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra, rất nhiều gióng xương trên người hắn ta đã bị gãy, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, có lẽ sẽ không sống được bao lâu. Trước đó tôi có từng gặp hắn, hình như hắn gầy đi rất nhiều, trông chả khác nào da bọc xương"
Phó Vân Triều lười biếng ngước mắt lên: "Anh muốn nghe tôi nói gì?"
Hàn Thanh Nham xịt keo cứng ngắc.
Phó Vân Triều chỉ mỉm cười: "Tôi làm"
Hàn Thanh Nham: "......Vì hắn xứng đáng"
Sau khi tạm biệt Hàn Thanh Nham, Lục Dư đẩy Phó Vân Triều ra khỏi quán cà phê, dự định đến biệt thự Kỳ Sơn để xem. Tuy nhiên, sau khi dừng một chút, cậu đột nhiên nói với Phó Vân Triều: "Nếu anh đáp ứng với Phó Minh rồi, thì anh không còn có cơ hội đến đó đâu".
Phó Vân Triều sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại.
Shhhh.
A! Vị bạn đời này của anh có ưu điểm là nhớ lâu, ngược điểm chính là thù dai.
Lâu như vậy rồi vẫn còn nghĩ đến chuyện này sao?
Beta: 29/4/2024
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục: Anh rốt cuộc có hiểu tại sao em lại muốn anh ở chung với em không!!!!???
Tiểu kịch trường: Tỉ thí
Lục Dư chính là không cam lòng trước thất bại 0-1 với anh xã nhà mình. Đường đường là một tòa linh trạch ngàn năm tuổi, làm sao có thể thua một tên nam nhân mới 24 tuổi đầu chứ, thật là mất mặt!
Vậy nên hôm nay Lục Dư đặc biệt kéo anh ra quyết phân thắng bại một lần nữa.
Phó Vân Triều: "A Dư à, uống rượu nhiều hại thân lắm, tửu lượng em kém, hay chúng ta đổi sang uống nước ngọt nha"
Trạch Trạch: "Không được, lần trước em sơ ý, lần này đấu lại!"
Phó Vân Triều: "Ừm hửm, chiều em, lát nữa đừng hòng xin tha nhé"
Lục Trạch Trạch: "Lát nữa không biết ai mới là người xin tha đâu, lần này em nằm trên là cái chắc!"
2 tiếng sau...
Trạch Trạch: "Em không... say,... từng này,..ợ.. nhằm nhò...gì"
15 phút sau...
Trạch Trạch: "Anh...ơi,... lần này... em không được... rồi"
Ngón tay ai đó không thành thật vuốt ve làn da nhẵn mịn từ trên xuống dưới
"Bỏ tay...ưm...ra~"
Ánh trăng mênh mang, xuyên qua tán cây in vết bóng loang lổ lên ô cửa sổ. Theo chút ánh sáng nhảy nhót đi vào trong phòng, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp.
Bên trong màn che, một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh như ngọc quý, khớp xương cân xứng lộ ra ngoài. Gắt gao nắm chặt ga trải giường, phảng phất có chút không đỡ nổi. Mà từ trong màn che lại xuất hiện ra một cánh tay to hơn, thon dài và mạnh mẽ bao trọn bàn tay trắng nõn kia vào trong lòng, luồn qua từng khe ngón tay rồi dần dần là mười ngón đan xen quấn quýt kéo vào trong màn.
Tiếng trầm thấp khàn khàn quyến rũ với tiếng rên rỉ non nỉ cùng thở dốc.
Khung cảnh bị một chữ tình quyến luyến nhấn chìm trong đó, lưu luyến chẳng thế thoát ra.
Lục Trạch Trạch cuối cùng cũng phải chấp nhận, dù có mang trong mình linh hồn mạnh tối thượng nhưng thể xác của cậu cũng chỉ là Lục Dư của tuổi 20 mà thôi, vẫn còn bé chán!
*
Bên ngoài cách đó cả kilomet, Nhà Tiên Tri với Sở Yểm đã cật lực tránh xa nơi bụi trần, tạm cuốn gói ngay trong đêm khuya để làm giảm cái lỗ tai còn thính hơn chó này. Những cái thứ âm thanh đó không phải cái bọn họ được phép nghe, không, bọn họ không xứng được nghe.
Nép mình dưới gầm cầu, Sở Yểm than thở: "Tiên Tri à, ngươi chưa nói cho chủ nhân nhỏ biết chủ nhân có thể chất đặc biệt sao?"
Nhà Tiên Tri tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến: "Nói rồi, nhưng bản thân chủ nhân nhỏ muốn nghiệm chứng cơ". Nói xong lại nhìn về phía màn hình máy tính, tải về các video hướng dẫn trước và sau khi làm, có cả các tư thế mới lạ rồi gửi về máy Lục Trạch Trạch và Phó Vân Triều mỗi người một phần. Aizaa, hắn đúng là một quản gia hoàn hảo mà.