Viện điều dưỡng nằm ở ngoại ô thành phố với phong cảnh tuyệt mỹ, nó thậm chí được bao quanh bởi những ngọn đồi chứa suối nước nóng. Tỷ lệ thuận với điều này, giá tiền phải trả cũng đẹp như vậy.
Tần Trăn Trăn ngồi trên giường, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn bãi cỏ xanh phía xa. Nhiệt độ ở đây mát hơn một chút so với ở trung tâm thành phố, có nhiều cây cối xung quanh, ngay cả khi bạn nằm dài trên thảm cỏ cũng không bị nắng nướng đến chín vàng. Đứa trẻ mặc đồ trắng trông chỉ mới bảy, tám tuổi đang vui vẻ lăn lộn trên mặt đất, quần áo của nó đã sớm phủ đầy những cọng cỏ.
Cách đó không xa, ba mẹ cậu nhóc đứng nói chuyện. Khi ánh mắt rơi vào đứa trẻ, không có ý trách cứ, mà chứa trong đó là tình yêu thương cao cả.
Phía sau Tần Trăn Trăn là một người phụ nữ trông giống y tá, sau khi nhận thấy ánh mắt của Tần Trăn Trăn, cô chậm rãi giải thích: "Đứa trẻ đó mắc một căn bệnh lạ, thường đau đến cả người run rẩy. Khi cậu nhóc đó không đau, thì không khác gì một người bình thường. Ba mẹ đứa trẻ nói rằng họ muốn bé ấy tận hưởng tuổi thơ của đứa trẻ nên có khi bản thân không đau đớn."
Y tá bước lên phía trước, đi tới sau lưng Tần Trăn Trăn hỏi với vẻ tò mò: "Cô Tần, trước đây con cô có như thế này không?"
"Không". Giọng nói của Tần Trăn Trăn nghẹn ngào, ánh mắt không tập trung, bà mím môi thành thật nói: "Tính cách của thằng cả đã trầm tĩnh từ khi còn nhỏ, nó là học sinh giỏi trong mắt giáo viên khi mới bảy, tám tuổi, nó đại diện cho Lục gia, không có cách nào làm loại chuyện này. Lục, Lục Lịch luôn ngoan ngoãn, chỉ biết dính bên người tôi."
Loại trò đùa trẻ con này, trong mắt các bậc cha mẹ khác hay nói chính xác là trong mắt Lục Hồng Duy tương đương với sỉ nhục gia giáo.
Cho nên những hành động như vận căn bản không được phép phát sinh trên người.
"Tôi muốn nhìn điện thoại một chút". Tần Trăn Trăn nhìn lại y tá: "Được không?"
Y tá gật đầu: "Đương nhiên."
Cô đưa điện thoại cho Tần Trăn Trăn. Mặc dù tất cả những gì Tần Trăn Trăn thể hiện ra bên ngoài đều nằm trong dự liệu của bọn họ, bọn họ vẫn luôn giám sát bà ta. Điện thoại của bà bị theo dõi, mọi người đều biết chính xác Tần Trăn Trăn đã làm gì, cho nên đối phương muốn nhìn điện thoại của mình cũng chẳng phải việc gì khó.
Y tá đứng bên cạnh Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn mở Weibo ra, không cần bất kỳ một thao tác tìm kiếm từ khóa nào, tên Lục Lịch vẫn luôn treo ở đầu bảng tìm kiếm nóng, đủ chiều hướng dư luận khác nhau cho thấy rằng người này đã và đang hãm sâu trong sự chỉ trích cay nghiệt đến từ cư dân mạng. Cái gọi là thời điểm người nghèo túng ai cũng có thể giẫm đạp lên và bản thân Lục Lịch hiện phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Sau khi scandal của gã dần bị phanh phui, fans của một số người nổi tiếng đã chủ động tập hợp, hàng trăm hàng ngàn người với tinh hoa ngôn từ phong phú không trùng lặp chữ nào gửi gắm ngay bên dưới weibo Lục Lịch.
Và chỉ hai giờ trước, một diễn viên đã từ giải nghệ, thậm chí trước đó người này còn tuyên bố đời này sẽ không bao giờ quay lại diễn xuất nữa đã đứng ra quay video. Đối phương trong video mang trạng thái không tốt lắm, rõ ràng chỉ mới hai mươi bảy, mươi tám tuổi, nhưng hắn ta mệt mỏi đến mức trông giống như đã gần bốn mươi, nhìn rất già.
Hắn nhìn màn hình và nở một nụ cười rất bất lực: "Tôi không biết mọi người có còn nhớ tôi không. Trước khi tôi rời khỏi giới giải trí, tôi đóng vai chính trong một bộ phim có tên 《Mười năm》. Nhưng những người đã xem nó có thể biết rằng họ đã không nhìn thấy tôi trong phim, bởi vì tôi đã quay 80% các cảnh, nhưng chúng vẫn bị xóa vì mấy câu nói của Lục Lịch. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ vì tôi đã trả lời một câu hỏi từ những người khác trên phim trường – giữa Lục Lịch với Chu Khung ai diễn tốt hơn"
"Lục Lịch là nam chính của 《Mười năm》, còn Chu Khung là nam hai, cả đời tôi cũng không quên được câu trả lời lúc đó của mình, tôi nói Chu Khung bằng thực lực bước ra từ trường lớp chính quy, kỹ năng diễn xuất của Lục Lịch đem ra so sánh với Chu Khung đương nhiên kém hơn, hơn nữa Chu Khung rất tốt, tôi đến gặp anh ấy để học hỏi, anh ấy sẽ hướng dẫn tôi rất nhẹ nhàng. Lục Lịch nghe vậy thì rất tức giận, sau đó tôi bị đuổi ra khỏi đoàn phim, mặc dù Chu Khung vẫn còn ở đó, nhưng cảnh quay đã bị xóa rất nhiều. "
"Điều nực cười nhất là lúc đó, tài khoản marketing phối hợp rất nhịp nhàng, nói rằng tôi thích Lục Lịch nhưng không thể theo đuổi, tôi đã bôi nhọ Lục Lịch trong đoàn phim. Sau đó, fans của Lục Lịch cứ điên cuồng đuổi theo mắng chửi, thậm chí còn đuổi tận tới quê tôi, tạt máu gà trước nhà tôi, khi mẹ tôi ra đến cửa thì bị dọa sợ đến ngã, ót bị va đập mạnh, không bao lâu sau thì bỏ tôi mà đi"
"Điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời là bước chân vào giới giải trí, ban đầu tôi muốn cho ba mẹ một cuộc sống tốt hơn, nhưng cuối cùng tôi lại để mẹ rời đi sớm. Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình, vì vậy tôi đã giải nghệ. Hai năm qua, tôi sống như một kẻ hèn hạ, chỉ có anh Chu Khung an ủi tôi và đến nói chuyện với tôi. Tôi đã đưa ra sự thật vào ngày hôm nay sau nhiều cân nhắc. Tôi không biết mình sẽ gặp phải điều gì trong tương lai, nhưng tôi sẽ không hối hận, dù sao tôi cũng chẳng còn gì."
Tần Trăn Trăn không bị ngăn cản xem hết toàn bộ video này, hơn nữa còn mở loa ngoài mức to nhất. Có một sự pha trộn giữa sự bất lực và tuyệt vọng của một người trưởng thành. Tần Trăn Trăn đột nhiên nhớ tới bộ phim có tên là 《Mười năm》, dường như bà đã nghe Lục Lịch nói qua. Lúc đó, Lục Lịch từ phim trường trở về, gã có vẻ không vui lắm, bà đau lòng cho con trai mình, liền hỏi Lục Lịch: "Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt bảo bối của mẹ?"
Lục Lịch ôm eo bà, rất bực bội mách: "Có người nói kỹ năng diễn xuất của con quá tệ, nhưng con đã rất chăm chỉ để làm tốt công việc rồi."
Lúc đó Lục Lịch có bao nhiêu ủy khuất, bà liền có bấy nhiêu khổ sở.
Nhưng nghe câu nói tố giác của diễn viên nọ vào lúc này, Tần Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy lạnh khắp người, bà không biết gió lạnh nói nào thổi vào lỗ chân lông, thấm vào máu, muốn đóng băng cả người.
Khi Lục Lịch lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn bà ta, khi gã nói ra những lời oán hận, đã có một người càng vô tội hơn phải chịu đựng dưới bàn tay tàn độc của gã, ngay cả một mạng người cũng không lâu sau rời đi.
Đây mới chân chính là Lục Lịch sao?
Y tá nhíu mày, trong giọng nói có chút chế giễu: "Thật sự khó tưởng tượng được người đẩy đầu ngọn sóng mà Lục Lịch đang đứng lên cao hơn nghĩ gì vào lúc này, có lẽ muốn lột da Lục Lịch rồi. Cô Tần, cho dù như vậy, cô vẫn thích Lục Lịch chứ không phải Lục Dư sao?"
Y tá là người của bộ phận quân đội đặc biệt, từ khi được phân công chăm sóc Tần Trăn Trăn nên cô đã rất rõ ràng về những thứ dơ bẩn trong nhà họ Lục. Đồng thời, với tư cách là người của một bộ phận đặc biệt, ước chừng lúc này sẽ không có ai không biết Lục Dư. Khi Lục Dư không biết, tên tuổi của cậu đã lan truyền khắp bộ phận đặc biệt rồi.
Cách đây không lâu, khi nhìn thấy loại nước hoa được Lục Dư đại ngôn trên mạng, người của bộ phận đặc biệt quay đầu lại hỏi: "Nếu tôi mua cùng một loại nước hoa đến từ Lục Dư, liệu lúc tôi giết dị chủng có mạnh mẽ được như cậu ấy không nhỉ?"
Hơn nữa cô còn biết, dị năng giả trong quân bộ đang như hóa thành đám nhóc trong vườn trẻ mẫu giáo, bọn họ đua đòi ---- ai mua được nhiều nước hoa hơn.
Y tá thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn này, một đôi mắt dán chặt vào Tần Trăn Trăn. Trước sự ngạc nhiên của cô, vào lúc này, Tần Trăn Trăn vẫn không mở miệng trả lời câu hỏi kia mà rơi vào im lặng, nghiêm túc tự hỏi.
Cô đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được người phụ nữ trước mặt.
Nhưng ngay lúc đó, Tần Trăn Trăn lên tiếng: "Nếu tôi vẫn là Lục phu nhân, tôi sẽ không bao giờ chọn Lục Dư. Cô không hiểu được rằng đối với hào môn, thân phận của một kẻ ăn xin có thể khiến Lục Dư và ngay cả Lục gia cũng bị chế giễu suốt đời. Cho dù Lục Dư có nhận được một nền giáo dục tốt đến câu, cho dù nó có hơn người cũng vô dụng. Trong tương lai, khi những người khác nhìn thấy nó, họ sẽ chỉ nghĩ đến - tôi nghe nói rằng cậu ta từng là một kẻ ăn xin, nhưng bây giờ trông cũng không tồi"
Y tá sững sờ một giây, trên khóe môi hiện lên một chút chế giễu: "Cái bà nói đấy của hào môn kể ra cũng không khác gì so với người thường chúng tôi"
"Khi chúng ta nghe đến cái tên Lục Dư, chúng ta chỉ nghĩ đến bản lĩnh của cậu ấy trong việc giết chết ba con dị chủng. Tôi nghĩ nhiều hơn về thực tế là nếu có một cuộc xâm lược dị chủng khác trong tương lai, cậu ấy sẽ trở thành cánh tay đắc lực của quân đội đặc biệt, và cũng có thể trở thành vị cứu tinh của nhân loại. "
Đó có lẽ là sự khác biệt.
"Tất cả những gì chúng tôi có thể nghĩ đến là những gì cậu ấy đã làm và có thể làm. Quá khứ của cậu ấy không liên quan gì đến chúng tôi." Y tá nói: "Có lẽ, chính kinh nghiệm trước đây của cậu ấy đã tạo nên Lục Dư như bây giờ. Cười nhạo sao? Không, đó là sự ngưỡng mộ. Tại sao cậu ấy có thể sống sót từ một môi trường như vậy, và thậm chí trở nên mạnh mẽ thế, và ngay cả chúng ta không thể so sánh với cậu ấy trong một môi trường phát triển tốt như vậy."
"Theo cách nói của hào môn như bà, không phải trên thế giới này có rất nhiều người phải chết đi sao. Ăn xin thì thế nào? Ăn xin có thể một mình tiêu diệt dị chủng lúc khó khăn. Chuyện này nhiều năm trước đã gây ồn ào lớn như vậy, cô Tần không biết sao?"
Tần Trăn Trăn nghe hết câu trả lời đến câu hỏi, suy nghĩ hoàn toàn khác nhau rơi vào tai bà ta, bàn tay cầm điện thoại siết chặt dữ dội.
Như đối phương đã nói, bà ta không thể không biết rằng mọi thứ lúc đó lại lớn như vậy.
Nhưng vậy thì sao?
Tần Trăn Trăn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Cô có biết vợ chồng Phó Kỳ không?"
Y tá: "Đương nhiên, tôi nhớ Phó Vân Triều, tức là vị hôn phu của Lục Dư là con trai của họ. "
Tần Trăn Trăn gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó vợ chồng Phó Kỳ đi làm việc thiện trong ba ngày, trong mắt người, bọn họ hẳn là đại thiện nhân. Vậy cô biết bọn họ trong mắt hào môn thủ đô là dạng gì không? Đại gia trên mặt thấy bọn họ đều khen một câu tâm địa thiện lương ắt công việc kinh doanh của họ chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh. Phía sau lưng, tất cả đều cười nhạo chế giễu, ai biết được vợ chồng Phó Kỳ thật sự đang làm việc tốt hay dùng cái gọi là việc tốt để rửa tiền*. Nếu không, làm sao Phó gia có thể có quy mô lớn như vậy."
(*ý đại khái là lấy tiền mua danh tiếng, uy tín, lời nói, quan hệ và sự ủng hộ của người dân, biến đồng tiền vốn mang ý dơ bẩn thành đồng tiền sạch sẽ dưới mác từ thiện)
Y tá quay đầu nhìn bà ta, cũng không nói nữa.
Chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười.
Tần Trăn Trăn không bận tâm, tiếp tục cúi mắt nhìn nội dung trên điện thoại. Sau khi nam diễn viên lên tiếng giải thích, dường như cư dân mạng đã bị kích động, trong một thời gian, toàn bộ Weibo tràn ngập những lời lăng mạ thô tục. Có một fan hâm mộ của Lục Lịch, hiện tại hắn ta vẫn đang nói chuyện với Lục Lịch, thậm chí còn đe dọa rằng những gì diễn viên kia nói là vô lý, mọi thứ vào lúc này đều do Lục Dư muốn hủy hoại Lục Lịch mà dựng lên.
Ngay tức khắc, hắn đã bị cư dân mạng đánh đuổi, mắng mỏ vô cùng ác liệt trên Weibo.
Tần Trăn Trăn gần như có thể đoán ra biểu hiện của Lục Lịch lúc này.
Bà ta cúi đầu và nói: "Tôi có thể—"
Ngay khi giọng nói rơi xuống, điện thoại của y tá sáng lên, một cuộc gọi đến. Y tá mỉm cười xin lỗi với Tần Trăn Trăn, xoay người trả lời điện thoại, một lúc sau mới quay đầu lại, nói với Tần Trăn Trăn: "Con trai cả của cô- Lục Tiêu muốn đến gặp, chúng tôi không từ chối."
Bởi vì Lục Tiêu không chút do dự nói cho bộ phận đặc biệt biết, chính Lục Lịch là đầu sỏ muốn hại Lục Dư, cho nên mọi người đều biết Lục Tiêu là bên nào. Y tá đứng sang một bên chờ đợi, không bao lâu sau, Lục Tiêu đẩy cửa bước vào. Hôm nay Lục Tiêu vẫn ăn mặc như bình thường, mặc một bộ vest khiến hắn cao lớn ưu nhìn.
Hắn đứng ở cửa, không đến gần, nhìn người phụ nữ đưa lưng về phía mình, lạnh lùng nói: "Con đã điều tra giúp mẹ, Lục Hồng Duy ngoại tình là giả, mẹ không cần lo lắng. Nhưng con nghĩ rằng ngay cả khi đó là giả, sẽ có một Lục phu nhân mới thay thế vị trí của mẹ trong tương lai."
Thân thể Tần Trăn Trăn bất giác bắt đầu run rẩy.
Nhưng Lục Tiêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà, giọng điệu bình tĩnh: "Có phải mẹ cảm thấy việc này thật mỉa mai không. Mẹ trong mắt ông ta cũng giống như Lục Dư, người mà mẹ ghét và coi thường. Dù gì cũng là phế thẩm vô dụng ngay lập tức có thể vứt đi"
Một lúc sau, hắn đột nhiên hạ thấp giọng: "Mẹ, mẹ có hối hận không? Mẹ cùng Lục Hồng Duy thật sự rất giống nhau, nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ hận những gì ông ta đã làm với mẹ. Nhưng con lại hối hận, rất hối hận"
Em trai của hắn ta, người có quan hệ huyết thống với hắn ta, đã rời đi trong sự thờ ơ của hắn.
Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại.
...
Đêm đến rất nhanh, viện điều dưỡng rất yên tĩnh, mở cửa sổ ra cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của côn trùng hòa ca trong gió. Đèn phòng của Tần Trăn Trăn vẫn sáng, các bác sĩ và y tá đang khám cho bà ta.
Một y tá đứng bên cạnh bà, nhìn xuống thùng rác, cau mày: "Hôm nay cô không uống thuốc sao? Lát nữa tôi lại đem qua cho cô"
Tần Trăn Trăn cúi đầu xuống, cả người toát ra hơi thở suy sụp. Các bác sĩ và y tá không thấy có gì lạ với dáng vẻ này của bà ta, Tần Trăn Trăn thường ngồi ngây ngốc một lúc sau khi điên, như thể không có lời nói của ai có thể khơi dậy sự quan tâm của bà.
Các bác sĩ nhanh chóng rời đi.
Y tá đưa y tá thực tập mới đến phòng phối thuốc, phàn nàn với y tá thực tập về Tần Trăn Trăn dọc đường đi: "Nghe nói người kia từ đầu tới cuối đều xuất thân từ hào môn thế gia. Ai biết rằng một phu nhân giàu có cũng sẽ trở thành một kẻ điên rồ như vậy chứ. Khi bà ta mới đến, em không biết bà ta phát điên đáng sợ như thế nào đâu, thường xuyên đập vỡ mọi thứ trên bàn rồi tự lải nhải chẳng ra làm sao cả"
"Ghê gớm như vậy sao ạ?"
"Không hẳn. Nếu em gặp bà ta thì nhớ tránh xa ra. Trước kia chị bị bà ta tát một cái, mặt chị sưng tấy, mấy ngày liền chườm đá mà không xuống"
"Em hiểu rồi. Cảm ơn chị ạ"
Hai người nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Tần Trăn Trăn và để lại thuốc cho bà ta. Y tá thập sự liếc nhìn Tần Trăn Trăn hai lần, lúc này, Tần Trăn Trăn đã nằm trên giường, cả người run rẩy. Thấy vậy, y tá lập tức kéo y tá thực tập sinh bỏ chạy, giải thích ánh mắt tò mò của đối phương: "Rất có thể bà ta lại phát điên rồi. Tốt hơn hết chúng ta nên chạy nhanh đi. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chị em mình nghỉ thôi"
"Vâng ạ"
Hai người đường ai nấy đi.
Một lúc sau, y tá bước vào văn phòng, vài người trong phòng ngước lên nhìn cô, y tá chớp chớp mắt: "Mấy người có chắc không đấy? Mấy hôm trước tôi gặp người này rồi"
"Chưa chắc, hôm nay người phụ nữ kia vẫn ở viện dưỡng lão cả ngày. Vậy nên cần phải tiếp tục theo dõi".
Thân ảnh đen như mực lặng lẽ hòa mình vào màn đêm, đột nhiên một cửa sổ từ từ mở ra, một sinh vật nhỏ giống côn trùng chậm rãi bò vào qua cửa sổ. Đôi mắt đỏ của con côn trùng nhỏ nhìn thẳng vào người phụ nữ trên giường, rì rì bò đến sau lưng bà ta, nó bỗng nhiên dang rộng đôi cánh dán chặt lên lưng người đang nằm.
Tần Trăn Trăn chỉ cảm thấy trong giấc ngủ mơ mơ màng màng có chút đau đớn, ngay sau đó liền mở bừng mắt.
Một ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt bà.
Đột nhiên đứng dậy và rời khỏi giường.
Tần Trăn Trăn vô hồn bước đi trong màn đêm không người, đến một bãi cỏ trống thì dường như nghe thấy gì đó, bà nhanh chóng đi về phía góc. Đứng yên trong góc một lúc, những chiếc lá xung quanh vặn vẹo và phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó một loài khát máu từ từ bò đến chân Tần Trăn Trăn, giống như một nhìn thấy chủ nhân của mình, rất ngoan ngoãn.
Tần Trăn Trăn nhìn xuống loài khát máu, trong mắt không có một chút sợ hãi nào. Khi loài khát máu đi về phía trước, bà ta rất tự giác đi theo. Ngay sau đó, Tần Trăn Trăn xuất hiện trước một cánh cổng sắt. Cổng sắt này là cửa sau của viện điều dưỡng, thường chỉ có bệnh nhân ở đây lâu và nhân viên công tác mới biết.
Nhưng vào lúc này, cánh cổng sắt đã được đóng chặt, thậm chí còn có một cabin và một bảo vệ ở bên trong.
Nhân viên bảo vệ bên trong đang ngủ gà ngủ gật trên mặt bàn.
Tần Trăn Trăn trực tiếp vươn tay mở khóa cửa, vậy mà tiếng cửa sắt kêu không đánh thức được nhân viên bảo vệ. Dị chủng tiếp tục dẫn Tần Trăn Trăn đi về phía trước, cho đến khi bà ta đi ra ngoài một cách thuận lợi và bước vào sâu trong vùng ngoại ô.
Sâu bên trong con đường này thông với một ngọn núi.
Trong phòng giám sát, Vệ Quân lạnh lùng nhìn, Trương Thỉ thở dài: "Bây giờ có muốn động thủ luôn không? Không biết bọn họ khống chế Tần Trăn Trăn như thế nào lại có thể tạo ra ảo giác khiến Tần Trăn Trăn chủ động rời đi——"
Mấu chốt là khi Tần Trăn Trăn chủ động chạy trốn, có một loài khát máu ngoan ngoãn như chó đi kề kề bên cạnh.
Ai mà không nghĩ rằng Tần Trăn Trăn có liên quan gì đến dị chủng chứ?
"Tiếp theo chỉ cần chúng ta không tìm thấy Tần Trăn Trăn, bất kể là người sống hay thi thể của bà ta, sự tình này sẽ bị bẻ cong thành Tần Trăn Trăn bỏ trốn sau khi gây án với Lục Dư bất thành. Bất luận ra sao, hiềm nghi của Lục Lịch đều xem như chối bỏ sạch sẽ"
Cuối cùng họ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Lục Lịch và dị chủng có quan hệ, ngược lại sự thật Tần Trăn Trăn cũng giống như vậy, bà ta cũng chán ghét Lục Dư được phơi bày.
Không hổ là ngươi a Lục Lịch.
"Để mắt xem có ai đến đón Tần Trăn Trăn không."
"Quý Thành Ngải đi theo đâu"
Thân là dị năng giả, Quý Thành Ngại đã thừa hưởng một số khả năng của động vật họ mèo, hắn rất giỏi trong khả năng che giấu nơi ẩn nấp và tập kích con mồi.
Nhưng để đề phòng, bọn họ còn điều động nhiều dị năng giả khác cùng làm nhiệm vụ.
Tần Trăn Trăn đi đến chân núi gần đó thì hai tiếng bước chân khác vang lên. Người tới được bọc trong một chiếc áo choàng đen như mực, chỉ để lộ một đôi mắt có thể nhìn thấy vào ban đêm như một con mèo. Người đàn ông còn lại thấp hơn có vẻ hơi bất đắc dĩ, trợn tròn mắt nói: "Bản thân làm gì cũng chẳng nên hồn còn muốn chúng ta lau mông cho hắn"
"Tao nói này, mày nên mở to cái mắt ra mà nhìn lại đi, gã có cái đếch gì tốt chứ mà cứ thích mãi thế, ngoại trừ mang phiền đến cho mày ra"
"Câm mõm đi". Người kia cau mày nói: "Tần Trăn Trăn ở đâu rồi, đem bà ta giải quyết cho sạch sẽ đi, nếu sau này người trong bộ phận đặc biệt không tìm được mụ ta, bọn họ sẽ cảm thấy Tần Trăn Trăn sợ tội bỏ trốn, đến lúc đó, sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn vào Tần Trăn Trăn, mọi chuyện sẽ ổn thôi. "
"Xùy"
Người thấp bé tiến lên một bước, bế con dị chủng lên ném cho tên cao lớn, sau đó khoanh tay nhìn dáng vẻ của Tần Trăn Trăn. Người phụ nữ lúc này trông rất chật vật, quần áo dính bùn bẩn toát ra mùi hôi hám, mắt đờ đẫn ra đến mức không phản ứng ngay cả khi nhìn thấy chúng.
Người đàn ông thấp bé mấp máy môi, vỗ vỗ đầu Tần Trăn Trăn: "Chậc chậc chậc, làm phu nhân hào môn an an ổn ổn không phải tốt hơn sao? Đều tại bà rốt ruột cho đứa con trai yêu quý kia, tự tay mình biến thành như vậy, đúng là thảm hết chỗ nói"
"Lương Tam!"
"Biết rồi, biết rồi, đừng có làm phiền người ta có được không, không được nói người mày tâm tâm niệm niệm chứ gì?" Ánh mắt Lương Tam sắp trợn lên trời, hắn một tay túm tóc Tần Trăn Trăn, thô bạo quăng người xuống dưới mặt đất, kéo Tần Trăn Trăn tiến về phía trước như kéo rác.
Nhưng cũng vào chính lúc này.
Chung quanh tối tăm đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ, sau đó đèn đột nhiên bật lên, trong mắt Lương Tam xuất hiện một đôi mắt giống như đại bàng. Tiếng chuông báo động vang lên gần tức khắc trong trái tim hắn, lông trên cơ thể dựng đứng trong nháy mắt, hắn thầm nói một tiếng 'toi rồi'. Tuy nhiên, đã quá muộn để né tránh một lần nữa-
Cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên vô cùng rõ ràng, hơn mười dị năng giả xuất hiện trước mặt họ một cách thầm lặng.
Quý Thành Ngải thảo mái nhảy từ trên cây xuống, ánh mắt lướt qua dáng vẻ an tĩnh của loài khát máu trong vòng tay của người áo đen, cười lạnh một tiếng, siết chặt nắm đấm: "ĐMM, bọn mày là đám súc sinh nuôi dưỡng dị chủng phải không?"
Hỗn chiến vào giờ phút này đột nhiên bùng nổ!
Hai người Lương Tam vốn dĩ sốt ruột muốn cẩn thận vụ này thật tốt, bọn họ vốn tưởng rằng mọi chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ người của bộ phận đặc biệt đã đợi sẵn ở đây, lại muốn bắt ba ba trong rọ.
Lương Tam nhìn năm dị năng giả lao về phía mình không chút do dự, khuôn mặt tối sầm lại, hoàn toàn vô pháp trốn tránh.
Thời điểm bị một trận lôi điện bổ xuống, toàn bộ ý thức của Lương Tam không biết đã bay đến phương nào. Hắn sững sờ nhìn chằm chằm đối phương, rất nhanh liền ngã xuống đất. Dị năng giả đứng bên cạnh hắn, đá một cái thật mạnh: "Vô dụng."
Ngay khi lời nói rơi xuống, loài khát máu đang ở chỗ của người kia đột nhiên vồ lấy bọn họ bên này. Những dị năng vô thức né về phía sau, nhưng một giọng nói lo lắng của Trương Thỉ ngay lập tức phát ra từ tai nghe: "Giữ chặt loài khát máu đó lại! Nó muốn hút máu tên áo đen đấy!"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Sau đó là một câu tinh hoa kinh điển 'ĐM'
Loài khát máu đó không quan tâm đến bất kỳ người nào trong số bọn họ, hoàn toàn lao thẳng về phía Lương Tam!
Một trong những dị năng giả nhìn người đàn ông đồng lõa mặc áo choàng đen đi cùng, thầm mắng: "Thật vô nhân tính, đúng bọn súc sinh"
Năm người không dám trì hoãn thêm nữa, một người nắm lấy chân Lương Tam kéo lại, và bốn người còn lại đồng loạt tiêu diệt dị chủng.
Cùng lúc đó, Quý Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo choàng đen với nụ cười đẫm máu. Ánh mắt gã vô duyên vô cớ quét qua người trước mặt, căng thẳng thân thể sau khi lo lắng, chế nhạo: "Chúng mày thế mà lại sợ loại súc sinh này sao?"
Ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén, nhanh chóng hướng về phía người áo đen, bốn dị chủng còn lại không chút do dự nào, người áo đen bị năm người vây khốn, trong nháy mắt bị móng vuốt chém ngang cánh tay, mùi máu nồng nặc lập tức nhuộm không ngừng không ngừng nghỉ trong không gian này.
Cuộc vật lộn kết thúc sau hai mươi phút.
Loài khát máu đã bị xe thành từng mảnh, thịt nát rải trên mặt đất. Lương Tam và người áo choàng đen khác đã bị trói bằng dây thừng Trương Thỉ đuổi tới hiện trường không chút do dự tung ra cú đá nện thẳng vào bọn chúng: "Hai thằng chó này! Đem chúng về từ từ thẩm vấn"
"Trương ca, lão đại, loài thị thuyết này cầm mang đi không?"
"Hỏi gì vô nghĩa vậy? Đúng rồi Tần Trăn Trăn đâu? Gửi bà ta đến bệnh viện quân sự để kiểm tra xem có vấn đề gì không"
Sau khi ra lệnh, Trương Thỉ nhìn Vệ Quân: "Lão đại, anh còn muốn phân phó gì nữa không?"
Vệ Quân trầm ngâm nhìn chằm chằm người áo đen một lúc lâu, đột nhiên sờ sờ trên người gã. Một lúc sau, hắn rút ra điện thoại của đối phương rồi ném cho Trương Thỉ: "Giải khóa, xem kỹ đi."
Beta: 29/4/2024
***
2 tuần sắp tới bọn mk phải kiểm tra hp giữa kỳ, nên là bọn mk nghỉ đăng 2 tuần tiếp theo nhé
Tiểu kịch trường: Trà nghệ
Lục Dư luôn ăn mềm không ăn cứng! Điều này Phó Vân Triều đã triệt để được lĩnh hội. Cho nên để khiến cho cuộc đời này được đẹp hơn trước muôn vàn cán dỗ với em ấy và đối với Phó Vân Triều, anh quyết định học trà nghệ.
Khác với trà đạo thông thường, trà nghệ nằm ở một tầm cao mới, nó yêu cầu rất nhiều thứ khiến người khác phải thay đổi nhận thức rất nhiều.
Lục Dư cũng biết dạo này Phó Vân Triều đang theo học một lớp trà đạo, nhân tiện trong tầng hầm chứa mấy bộ pha trà cổ quý hiếm, Lục Dư đem tặng cho anh để anh pha một tách trà cho mình. Nhưng ngồi trước bàn trà, Lục Dư lại phát hiện ông xã của cậu không biết pha. Vậy anh đi học trà đạo cả tháng trời để làm gì? Cậu nhịn không được tò mò hỏi: "Anh học thế nào rồi?"
Phó Vân Triều tránh đi ánh mắt của Lục Dư, dáng vẻ nghiêng đầu kiềm chế bối rối cùng ngượng ngùng, anh thấp giọng đáp: "Không có gì"
"Hả? Gì mà không có gì?"
Lục Dư không vui: "Anh học lâu như vậy mà không biết một cái gì hết á?!"
Phó Vân Triều ngượng ngùng, hít một hơi, lấy hết can đảm vươn ra ngón tay dũng mãnh, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Lục Dư: "Em đừng giận"
Lục Dư:?
Phó Vân Triều lay lay góc áo của cậu ba, bốn lần, chớp chớp mắt thốt ra một câu đầy nghệ thuật: "Bảo bối, em đừng giận"
Lục Dư như hóa đá... gì đây? Chiêu thức mới hở? Không phải pha trà sao? Sao, sao giống như một con tró lông vàng to xác đang làm nũng vậy. Ò làm nũng,...LÀM NŨNG!!!!!
Phó Vân Triều à, anh đừng vậy, loại khí chất này không phù hợp với anh đâu màaa, hahaaa tha cho em đi!
Lục Dư dựa vào vai Phó Vân Triều bật cười thành tiếng: "Ừm, không giận"
"Anh còn học được gì nữa?"
"Không học được gì nhiều cả, anh không cố ý, ông xã của em đã cố hết sức rồi, anh không thông minh, không giỏi bằng người ta, anh cũng không biết anh sai chỗ nào, anh vô dụng, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh"
Lục Dư nghĩ, ò đây là không học được gì đấy hả?
"Anh biết mình không đủ tốt, anh chỉ muốn em nhìn anh nhiều hơn một tí, anh biết là mình tham lam, nhưng mà là anh quá yêu em thôi"
Vai Lục Dư run rẩy vì cười: "Được rồi được rồi, em buồn ngủ, anh ôm em đi"
Phó Vân Triều: "Tại sao em lại muốn làm một giấc ngủ ngon hết hở, trong khi anh còn ngon hơn cả ngủ cơ mà"
Aaaaa Phó Vân Triều! Anh nhau bỏ cái tay hư hỏng của anh raaaa
Nguồn: Tham khảo ý của tác giả Điềm Họa Phảng