Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 34: Phó Nghị




Phó Nghị đang ở trong quán bar thì nhận được tin nhắn.

Diện mạo của Phó Nghị giống Phó Minh, nhưng lại không hề gầy, chiều cao khoảng 1.7 mét còn dáng người thì béo ục ịch như nặng gần 200 kg. Khuôn mặt càng tầm thường hơn, khi biết hắn ta là người họ Phó, có không ít người đã lén châm biếm không biết bao nhiêu lần----

Tại sao Phó Phong Lan và Phó Vân Triều đều là lớp trẻ cùng thế hệ với Phó Nghị lại lên khôi ngô tuấn tú đến như vậy, còn Phó Nghị kia thì giống như bị đột biến gen? Nếu nói Phó Nghị cùng anh em Phó gia không cùng cha sinh mẹ đẻ, nhưng ba của ba mẹ cũng là cùng một người mà? Chắc có lẽ là t*ng trùng khuyết tật.

Nhưng bây giờ không ai dám nói điều này.

Lúc trước, Phó Phong Lan và Phó Vân Triều giẫm lên đầu, nhưng thế sự khó lường, hiện tại Phó Nghị trở thành người thừa kế duy nhất của Phó gia. Trèo cao không được, đắc tội cũng không nổi.

Đám con cái thế gia đi cùng Phó Nghị không thấy hắn ta trong bàn rượu, lập tức nhao nhao hỏi hắn đã đi đâu. Một người trong số họ nghe thấy lời này thì chỉ tay về một hướng. Ở góc sảnh quán bar, dáng người to lớn của Phó Nghị rất dễ nhận ra, hắn ta lúc này đang ôm một cô gái ăn mặc hở hang trong tay, cúi đầu nói gì đó.

Đám con cháu thế gia như chợt nhận ra đại sự, không dám quấy rầy Phó Nghị, tiếp tục tiệc rượu chỗ của mình.

Chính trong tình huống này, Phó Nghị cảm nhận được điện thoại đang rung. Hắn ta không muốn quan tâm đến điều này, nhưng người phụ nữ trong vòng tay hắn lại nháy mắt với hắn ta, mỉm cười hỏi hắn có việc gì gấp không? Để chứng minh mình không vội, Phó Nghị lấy điện thoại ra. Nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn trên điện thoại, hắn ta cau mày rồi đẩy người phụ nữ ra.

Trên màn hình có một dòng chữ rất đơn giản:

Phó Vân Triều và Hàn Thanh Nham cùng nhau ăn tối.

Thực tế đối với Phó Nghị mà nói, Phó Vân Triều và Hàn Thanh Nham cùng ai dùng cơm tối cũng không thể khiến hắn hứng thú. Nhưng đặc biệt là hai cái tên này lại ở cùng nhau. Mặc dù Phó Nghị ăn chơi trác táng, uống rượu và chơi phụ nữ cả ngày, nhưng hắn vẫn có bộ não mà con người nên có. Lúc trước cái tên Phó Vân Triều đặt trước mặt hắn luôn giống như một quả bom, có thể kích nổ cảm xúc của hắn bất cứ lúc nào.

Hắn đã nghe một câu từ rất nhiều người:

'Phó Dịch có chỗ nào có thể so sánh được cùng Phó Vân Triều chứ'.

Phó gia có ba tiểu bối, Phó Phong Lan là người lớn tuổi nhất, còn Phó Nghị và Phó Vân Triều bằng tuổi nhau, hai người về cơ bản là cùng nhau từ mẫu giáo đến trung học. Chỉ có trường đại học dùng kỳ thi tuyển sinh đại học để đánh giá thắng bại, phương pháp quyên góp tiền cho nhà trường của Phó Minh cuối cùng cũng không có tác dụng. Vì vậy, Phó Vân Triều đã đi đến trường đại học tốt nhất trong cả nước, và Phó Nghị vào đại học diploma mill(1) ở đối diện.

(1): Mình cũng không rõ nên dịch thế nào. Nguyên văn là 野鸡大学 'đại học gà rừng' = đại học dỏm, nhưng thế lại chưa sát nghĩa ý khịa của hai từ 'gà rừng'. Vậy nên mình lấy tiếng Anh nhé, diploma mill = nhà máy văn bằng hay lò sản xuất bằng cấp, những trường này sinh ra chỉ để lấy tiền và in ấn bằng cấp, những bằng cấp đó không có giá trị, không được công nhận.

Thỉnh thoảng, khi lái xe ra khỏi trường học, hắn có thể chạm mặt Phó Vân Triều.

Phó Vân Triều trước nay đều chưa từng cho hắn một sắc mặt tốt, huống chi là chào hỏi với hắn. Lúc đó, Phó Nghị ngồi trong xe, nhìn tấm lưng thon dài của Phó Vân Triều, đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rằng một ngày nào đó mình phải giẫm lên Phó Vân Triều và Phó Phong Lan dưới chân, để bọn họ cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường là như thế nào.

Không bao lâu, ngày đó đã tới.

Vào ngày biết rằng Phó Vân Triều rơi vào hôn mê không rõ lý do và có thể sẽ không tỉnh lại trong suốt quãng đời còn lại, Phó Nghị đã gọi đám anh em của mình, mở hàng chục chai rượu đắt tiền trong quán bar và quẹt đi hàng triệu tiền trong thẻ. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng cảm thấy không hề đau lòng, thậm chí còn có một chút phấn khích.

Sự thật chứng minh, chuyện vui còn ở phía sau.

Vợ chồng Phó Kỳ gặp tai nạn, Phó Phong Lan cũng biến mất.

Gia đình Phó Kỳ giống như một chiếc bình đã bị vỡ vụn, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, nhưng chúng không thể vá lại được nữa. Tất cả mọi người đều cảm thán gia đình Phó Kỳ số khổ, chỉ có Phó Nghị suýt nữa thì cười vang lên trong đám tiễn đưa. Rồi mỗi ngày sau đó hắn đều cười đến cực kỳ vui vẻ, hắn từ một thiếu gia bị người người trong giới quyền quý ghét bỏ, lại biến thành một miếng bánh ngọt được người người săn đón.

Ngày tháng trôi qua như thế này, khi biết Phó Vân Triều đã tỉnh lại sau cơn hôn mê. Phó Vân Triều có thể làm được gì đây? Chưa kể ba năm Phó Vân Triều hôn mê cũng đã đủ thay đổi mọi chuyện, hiện tại sản nghiệp Phó gia đều do Phó Minh ba hắn làm chủ, Phó Vân Triều đã không còn chỗ dựa.

Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn ngày hôm nay.

Hàn Thanh Nham.

Hắn đã quên Hàn Thanh Nham trước kia có quan hệ rất tốt với Phó Phong Lan. Chẳng lẽ Phó Vân Triều và Hàn Thanh Nham định làm gì? Phó Nghị chậm rãi nheo mắt lại, đi trở về vị trí của tiệc rượu, nói với đám bạn 'Có việc đi trước, chi phí tính vào tài khoản của tôi', ngay sau đó xách theo áo khoác rời đi.

Những người khác ngạc nhiên trước sự việc đột ngột này, sau đó liếc nhìn nhau, thì thầm hỏi: "Có phải việc gì gấp không?"

"Ai mà biết được? Dù sao cũng có người trả tiền, vậy chúng ta hãy tiếp tục uống rượu thôi nào".

Xe chạy ra khỏi gara của quán bar, tài xế nhìn Phó Nghị ở ghế sau, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn đi đâu ạ?"

Phó Nghị mở mắt hỏi: "Phó Vân Triều sống trong căn nhà nhỏ kiểu phương Tây ở phía sau biệt thự đúng không?"

Tài xế gật đầu.

Phó Nghị buông giọng chế nhạo: "Vậy chúng ta về nhà thôi."

*

Rời khỏi Trại Hồ Trang, Hàn Thanh Nham nhìn Phó Vân Triều và Lục Dư rời đi, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn một hồi, hắn xoa xoa lông mày hơi đau rồi cất bước. Mà trong xe lúc này, ánh mắt Phó Vân Triều chậm rãi rơi vào cậu thanh niên bên cạnh, Lục Dư mím môi mỏng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay.

Phó Vân Triều hỏi: "Sao em lại không vui?"

Lục Dư: "Không có"

Ném xuống hai chữ khô khan, Lục Dư tiếp tục dùng ngón tay 'cào' màn hình điện thoại.

Hiển nhiên hành động kỳ lạ này của Lục Dư khiến cho Phó Vân Triều không khỏi để ý thêm về cậu vợ nhỏ sắp cưới này. Anh lần theo ngón tay của người thanh niên, liếc mắt một cái liền thấy được nội dung trên màn hình điện thoại.

Là một diễn đàn.

Và câu hỏi của bài đăng là: Giá của một tòa hung trạch trên thị trường là bao nhiêu? Ps: Nó có một lịch sử lâu đời, ít nhất 800 năm tuổi. Vị trí tuyệt đẹp, nằm trên sườn núi, thích hợp cho kỳ nghỉ hè tránh nóng.

Bình luận nóng 1: Hung trạch sao? Nó có thể đáng sợ đến mức nào vậy? Một kẻ hèn nhát như tôi, nếu là hung trạch thì cho tôi cũng không thèm.

Bình luận nóng 2: Chủ nhà có biết giá khởi điểm của một căn nhà ma là 1 tệ?

Bình luận nóng 3: Bạn muốn giá như thế nào, bán với giá 888(2) hở?

(2): 888 có phát âm giống 'fafafa' mang ý nghĩa giàu có, điều tốt, niềm vui và là giống âm trong tiếng vỗ tay theo tiếng Nhật Bản. Ý của câu này là 'Bro muốn bán một căn nhà ma với giá vừa cao vừa đẹp sao? Bạn mong chờ điều gì khi nó là một tòa hung trạch chớ?'

Nhìn vào những câu hỏi và câu trả lời khác nhau dưới bài đăng này, Phó Vân Triều nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Lục Dư và Hàn Thanh Nham trong bữa ăn. Lục Dư rất có hứng thú với căn hung trạch Kỳ Sơn. Là người gốc thủ đô, Phó Vân Triều đương nhiên nghe nói đến cái tên của ngôi nhà đặc biệt xui xẻo này. Khi Phó Kỳ còn sống, ở thời điểm đó có một người bạn của Phó Kỳ đã hỏi ông rằng ông có muốn khai thác tài nguyên ở Kỳ Sơn và biến nó thành khu nghỉ dưỡng hay không.

Sau đó Phó Kỳ thản nhiên nói: "Tôi nhớ không lầm ở Kỳ Sơn có một tòa hung trạch? Hay là cậu làm một chuỗi nhà ma đi"

Nghe được hai chữ 'nhà ma', bả vai người bạn này run run, trực tiếp từ bỏ.

Sau đó trên bàn ăn, Phó Vân Triều nghe hai người nói về nhà giàu số một Hoa Quốc khi ấy là Kha Minh Dữ, nghe nói vợ chồng ông ta đã mất ngay trong ngôi nhà vào thời điểm đó.

Tin đồn mỗi cái sau đều khủng bố hơn cái trước, Phó Vân Triều đối với việc này không có hứng thú đặc biệt gì, cho nên anh cũng không để ý lắm. Nhưng hiện tại nhìn sắc mặt của Lục Dư, chẳng lẽ tòa hung trạch Kỳ Sơn này cất giấu bí mật gì?

Rốt cuộc, trông vẻ mặt của Lục Dư chỉ có vẻ như rất bất mãn với giá của tòa nhà kia bị ép xuống.

Phó Vân Triều khẽ nhíu mày, khóe môi nhuộm một nụ cười đầy ẩn ý, anh hạ thấp giọng hỏi: "A Dư rất thích tòa hung trạch Kỳ Sơn đó sao?

Lục Dư nghe thấy âm thanh, động tác trên tay khựng lại một giây, nhìn xuống hàng loạt câu trả lời vô nghĩa kia, cảm thấy càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng cảm thấy nhóm người này không có năng lực đánh giá chút nào. Cậu lặng lẽ hít một hơi, đơn giản tắt điện thoại, sau có 'ừm' một tiếng.

Cậu đương nhiên là thích bản thân mình rồi.

Phó Vân Triều nghe vậy thì tiếp tục hỏi: "A Dư đã đến đó chưa? Tôi hơi tò mò về nó như những thứ bên trong chẳng hạn. Tôi nghe nói rằng trước đây, rất nhiều người làm vlogger từng lấy việc khám phá bí ẩn nhà ma đã nhận được vô số lượng người chú ý. Bất quá cũng lâu rồi, những năm gần đây những người kia cũng ít đi".

Lục Dư nhớ tới nhân loại mà cậu gặp đêm đó, khi cậu vừa mới tiếp nhận thể xác và linh hồn của Lục Dư, dáng vẻ lẳng lặng đứng bên cửa sổ hoàn toàn khiến người ta sợ hãi. Lúc đó người đàn ông đang cầm điện thoại mà quay, đó hẳn là vlogger như Phó Vân Triều đã nói.

Cậu hạ mắt xuống, trả lời câu hỏi của Phó Vân Triều: "Tôi đã tới rồi, rất tốt. Không đến mấy trăm vạn"

Nghe thấy ba chữ 'mấy trăm ', khóe môi Phó Vân Triệu không khỏi tràn ra nụ cười. Nhưng may mắn thay, tốc độ phản ứng của anh ta đủ nhanh, và khoảnh khắc tiếng cười sắp vang lên, anh ta mím đôi môi mỏng và giả vờ ho.

Có thể được xác định.

Lục Dư tức giận vì giá của tòa hung trạch kia quá thấp.

Anh cố ý hỏi: "Vậy A Dư nghĩ giá nào thích hợp hơn? Tòa hung trạch đó nằm trên phạm vi rất lớn, cảnh vật xung quanh cũng tốt, Kỳ Sơn trước đây cũng được gọi là một ngọn núi tốt, nếu nhìn vào thì ít nhất 1 tỷ cũng phù hợp với giá nhà đất của hung trạch Kỳ Sơn".

*1 tỷ CNY khác với tiền Việt Nam đấy nhé, chênh lệch tỷ giá hối đoái đó.

Lục Dư không khỏi quay đầu sang nhìn anh.

Lông mày của chàng trai trẻ hơi nhíu lại, băng tuyết giữa lông mày dường như đã được nước suối nóng rửa sạch và tan chảy. Cậu có vẻ hơi khó tin, nhưng vẫn không khỏi một chút mong đợi: "Có đắt như vậy không?"

"Có đắt sao?" Ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của Phó Vân Triều sờ lấy cằm của mình, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lại mở miệng: "Lúc trước anh trai tôi mua nhà ở Lâm Sơn tại thành phố K, diện tích không rộng bằng nhà hung trạch Kỳ Sơn, giá khoảng 1 tỷ."

Nên cậu chắc phải đắt hơn một chút.

Trong lòng Lục Dư nghĩ như vậy.

Đôi môi mím chặt dần dần trở lại trạng thái ban đầu, vẻ mặt lạnh lùng dịu lại, Phó Vân Triều cảm thấy Lục Dư lúc này thật sự giống như một con hổ con ló đầu ra khỏi lớp vỏ cứng rắn của mình, cảm xúc của cậu bình thường chỉ lạnh lùng, nhưng một khi sự lạnh lùng này được lau sạch, lông mày và đôi mắt đen nhánh sẽ trở nên sống động lạ thường.

Ngay cả niềm vui được che giấu kỹ lưỡng cũng giống như cơn gió vào tháng ba và không ai có thể ngăn cản được nó.

Phó Vân Triều nhìn sườn mặt xinh đẹp của cậu, mỉm cười.

Xe chạy tới tiểu khu Thanh Giang, nửa đường thì Lục Dư kêu dừng lại, ánh mắt nhà tiên tri xuyên qua gương chiếu hậu đối mặt với Lục Dư, mỉm cười hỏi: "Lục thiếu có cần tôi đi thay ngài không?"

"Không cần, làm phiền chờ một chút".

Nhìn bóng lưng thanh niên nhanh nhẹn mở cửa rồi xuống xe, Phó Vân Triều nghiêng đầu. Ánh mắt anh nhìn theo Lục Dư qua cửa sổ kính tối màu, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, Lục Dư dừng lại ở đây rõ ràng là có ý định mua gì đó. Sau đó, Phó Vân Triều nhìn thấy Lục Dư đi về phía một quán trà sữa.

Khoảng năm phút sau, thanh niên đã trở lại xe.

Cậu cầm ly trà sữa trên tay.

Ngón tay thon dài cầm cố định ly trà sữa, động tác dùng sức có vẻ đã khiến cho khớp xương ngón tay cân xứng càng thêm xinh đẹp.

Như thể nhận thấy ánh mắt của Phó Vân Triều, Lục Dư vươn tay lên đặt ly trà sữa lên lòng bàn tay anh. Cảnh tượng đột ngột này khiến ánh mắt Phó Vân Triều có chút kinh ngạc. Ngước mắt lên nhìn vào mắt người thanh niên, thấy Lục Dư với vẻ mặt nghiêm túc, cậu nói: "Anh uống thử đi, nhân viên bán hàng nói cái này là dương chi cam lộ, bỏ thêm hai phần xoài(3), uống rất ngon".

(3): Dương chi cam lộ hay còn gọi là Kem xoài sago ướp lạnh với bưởi, cũng có thể gọi là chè xoài Hong Kong/kem xoài bưởi sago Đài Loan. P/s: Trà sữa bên kia có rất nhiều loại, không chỉ đơn giản chỉ là hai chữ 'trà sữa' nha. Hình minh họa cuối chương.

"Cho tôi uống?" Phó Vân Chiêu rũ mi, giật nhẹ đầu nhận lấy từ cậu thanh niên, lại như thể cố ý hỏi thêm một câu: "Mua riêng cho tôi?"

Lục Dư: "Ừm"

Lục Dư mua cho anh một ly trà sữa, nghĩ tới sự thật này Phó Vân Triều lập tức liên tưởng đến cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi, chợt nhận ra. Ly trà sữa này là quà cảm ơn, có lẽ là do anh cũng cho rằng giá tòa hung trạch Kỳ Sơn nên cao hơn một chút, Lục Dư đồng ý với ý nghĩ của anh, đặc biệt mua cho anh một ly trà sữa.

Phó Vân Triều cúi đầu cắm ống hút rồi nhấp một ngụm. Hương xoài nhanh chóng khuếch tán trong miệng, không ngọt lắm, nằm trong phạm vi chấp nhận được của Phó Vân Triều. Lục Dư nghiêng đầu quan sát động tác của anh, thấy người đàn ông lại ngẩng đầu lên, hỏi: "Có ngon không?"

"Ừmm". Giữa lông mày người đàn ông lộ ra thần thái thoải mái, anh nheo đôi mắt hẹp dài của mình lại, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười nhẹ, nói: "Nhưng tôi thích cái mà em mua lần trước hơn".

Lần trước cậu mua?

Trong ấn tượng của Lục Dư, cậu chỉ mua trà sữa cho Phó Vân Triều hai lần.

Lúc trước, sau khi Phó Vân Triều mua trà sữa cho cậu, cậu cũng tặng lại anh một ly trà sữa.

Còn một lần nữa chính là bây giờ.

Lục Dư cố gắng hết sức nhớ lại loại trà sữa lúc đó, một lúc sau mới trả lời: "Trà sữa trân châu khoai môn?"

Nụ cười trên mặt thanh tú của Phó Vân Triều vẫn không thay đổi, anh khẽ gật đầu: "Ừm".

Lục Dư: "Lần sau tôi mua cho anh cái đó".

Độ cong của đôi moi mỏng kia tựa hồ tăng lên một chút: "Quyết định vậy nhé".

Vị tiên tri ngồi ở ghế trước dựng thẳng tai nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng không khỏi thở dài thật dài. Đánh giá từ tình hình hiện tại, có lẽ hắn cần phải chia sẻ tất cả các bộ phim truyền hình mà hắn thường xem với Lục thiếu. Dù sao về mặt bồi dưỡng tình cảm, level của Lục thiếu hiển nhiên không bằng chủ nhân của hắn.

Lục Dư nhanh chóng trở về tiểu khu Thanh Giang, lúc xuống xe, Phó Vân Triều vẫn không quên nói 'chúc ngủ ngon'. Lục Dư nhìn chiếc xe màu đen dần dần biến mất trong màn đêm rồi mới chậm rãi xoay người rời đi. Nhưng ngay khi chân trước bước vào phòng ngủ, chân sau liền nhận được tin nhắn WeChat. WeChat là do Trương Thỉ gửi đến, sau khi gặp phải ba con dị chủng tấn công vào ngày hôm đó, Trương Thỉ đã chủ động thêm WeChat của Lục Dư, nói rằng 'Có việc thì dễ liên hệ'.

Tài khoản WeChat của Lục Dư chỉ có vài người, vòng xã giao đại khá cũng chỉ như vậy, nên cậu không quan tâm có thêm một người hay thiếu một người.

Nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là lý do 'có việc thì dễ liên hệ' của Trương Thỉ có thể chứng minh là rất chính xác.

Lục Dư nhìn dòng chữ này:

[Chúng tôi theo dõi điện thoại di động của Lục Lịch, phát hiện hắn ta đã thông báo cho Phó Nghị. Mặc dù không liên quan gì đến vấn đề của dị chủng, nhưng có vẻ như hắn ta muốn Phó Nghị gây rắc rối cho vị hôn phu của cậu, cho nên tôi vẫn là nói cho cậu một tiếng].

Lục Dư nhìn chằm chằm dòng chữ kia trong hai giây, cái tên 'Phó Nghị' hoàn toàn không tồn tại trong trí nhớ của cậu. Nhưng xét đến họ trong tên, về cơ bản có thể đoán được thân phận của đối phương. Vì thế với gương mặt không một cảm xúc dư thừa, cậu quyết định đem tin này chuyển tiếp cho Phó Vân Triều.

Chiếc xe đang chạy giữa con đường vắng vẻ và không có người qua lại, tiếng chuông đặc biệt vang lên trong không gian im ắng, Phó Vân Triều liếc mắt nhìn xuống, khi trông thấy cái tên 'Phó Nghị', đôi mắt sáng màu của anh dường như bị nhuộm một tầng sương đen, sâu thẳm trong mắt anh giống như vực thẳm và biển sâu không thể nhìn thấy đáy trong nháy mắt.

Ngón tay thon dài chạm nhẹ bờ môi mỏng, anh cười khẽ, nhẹ giọng dặn dò tiên tri: "Nhanh lên, kẻo Phó Nghị chờ lâu quá mà sinh ra nóng nảy"

Thân là quản gia của Phó Vân Triều, tiên tri đương nhiên biết Phó Nghị là ai. cũng biết Phó Vân Triều lộ ra biểu cảm này, cảnh tiếp theo có lẽ có chút thú vị. Hắn mỉm cười, nói rất tao nhã: "Vâng, chủ nhân của tôi".

Phó Nghị đã sớm không chờ nổi.

Ngay khi từ quán bar về nhà, hắn đã đi thẳng đến ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây kia, nhưng điều Phó Nghị không ngờ là căn nhà nhỏ kiểu phương Tây trước mặt hắn ta trống rỗng, thậm chí còn không bật đèn ngủ, khi hắn đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt, gió thổi cửa sổ nửa mở đang đung đưa, ngay khoảnh khắc này bóng đêm tối nay cũng đặc biệt quỷ dị.

Phó Nghị giơ tay lên bật đèn, khi ánh sáng sáng lên từng tấc từng tấc, mọi thứ trong ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây dần dần hiện ra trước mắt hắn. Bên trong nó chỉ có thể dùng hai từ "lạnh lẽo và tĩnh lặng" viết khắp nơi để hình dung, ngoại trừ một bó hoa hồng đen kỳ lạ trên bàn. Phó Nghị chưa bao giờ nhìn thấy màu hoa nào kỳ lạ như vậy, hắn cau mày, thản nhiên vung tay lên---

Choang---

Chiếc bình rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, mũi bàn chân đè lên bông hồng đen, nước trong hoa nhỏ giọt xuống bị gió thổi khiến mùi hương dần dần khuếch tán. Hắn khoanh tay, trợn tròn mắt một vòng.

Một lát sau, tiếng loảng xoảng liên tục vang lên.

Phó Nghị ngồi trở lại ghế sofa, hài lòng nhìn mọi thứ trước mặt. Toàn bộ phòng khách đã trở thành một mớ hỗn độn, sàn nhà bị bao phủ bởi một đống lộn xộn, vô số mảnh vỡ rơi trên mặt đất, chiếc TV trực tiếp bị vỡ làm đôi, Phó Nghị nhấc chân đá nó ra phía cửa.

Đúng lúc này, Phó Vân Triều mở cửa ra.

Anh ngồi trên xe lăn với khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu. Ánh mắt quét qua mọi thứ trong phòng, nhìn chiếc TV bị hỏng gần trong gang tấc, rồi xuyên qua phòng khách hỗn loạn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Phó Nghị.

Ngay khi Phó Nghị nhìn thấy anh trở về, trên khuôn mặt mập mạp và vặn vẹo xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn từ trên ghế sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Vân Triều. Hắn thấp hơn Phó Vân Triều một cái đầu, khi nhìn hắn thường phải ngước lên mới có thể thấy Phó Vân Triều. Mà khi Phó Vân Triều nhìn hắn, chỉ cần mí mắt rũ xuống, loại dáng vẻ cao cao tại thượng kia cả đời Phó Nghị cũng không thể quên được.

Nhưng bây giờ thì khác.

Cao cao tại thượng lại chính là hắn.

Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt Phó Vân Triều: "Ồ, đã lâu không gặp. Đây không phải là Phó nhị thiếu của chúng ta hay sao? Ba năm không gặp, không biết Phó nhỉ thiếu có nhớ tao là ai không nhỉ?"

Vừa nói, hắn vừa quay qua quay lại hai lần trước mặt Phó Vân Triều: "Đừng nói gì hết, mày hiện tại so với trước kia thì trông thuận mắt hơn nhiều. Nhìn một cái nào, ha, thật đáng thương làm sao, trông giống hệt lũ khuyết tật cầu thương hại ấy. Bất quá có hơi đáng tiếc, nằm ch.ết ba năm trên giường sao lại không có giòi thế? Đúng là nên cảm ơn ông ba già của tao không bỏ rơi mày".

Phó Nghị càng nghĩ càng cảm thấy thú vị: "Nếu nói như vậy, không phải vẫn nên quỳ xuống dập đầu ba cái, cảm tạ ba tao đi?"

Nói thật, Phó Nghị không hiểu tại sao ba mình lại đối xử tốt với Phó Vân Triều như vậy. Giả sử bây giờ Phó Kỳ đang nằm trên giường, Phó Nghị cũng dám trực tiếp rút mặt nạ dưỡng khí ra.

Tuy nhiên, thấy đối phương không phản bác lại lời chế giễu của mình, sự sảng khoái trong lòng Phó Nghị chồng lên từng lớp, hắn hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm này, không thể tự giải thoát được. Bởi vì điều này, hắn không thể nhìn thấy ý nghĩa sâu xa trong mắt Phó Vân Triều.

"Tôi quả thực phải cảm ơn chú vì đã luôn nhớ thanh toán các hóa đơn thuốc men trong ba năm qua". Phó Vân Triều hạ mắt xuống nhìn ngón tay của mình, bộ não mô tả trong đầu cảnh siết chặt cổ Phó Nghị, nhưng hắn lại không được phép chết trong chốc lát. Đến lúc đó, Phó Nghị sẽ vô thức lấy tay che cổ, hai mắt mở to kinh hãi và bất lực...... Cuối cùng, ý thức tiêu tan, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Thấp giọng chậc một tiếng, Phó Vân Triều đè nén sức lực ở cổ tay, tay phải nhéo nhẹ xương ngón tay, lười biếng dựa vào xe lăn. Mà Phó Nghị đã đi đến trước mặt anh, thân hình rộng lớn hơi nghiêng người, một bóng đen lớn ập xuống, mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể Phó Nghị rất gay mũi. Vị tiên tri lặng lẽ đẩy xe lăn dịch sang một bên.

"Yo, lớn từng này vẫn còn uống trà sữa cơ à? Để tao xem nào----"

Không chút do dự, ngón tay hắn tiền về phía ly dương chi cam lộ, ngay khi đầu ngón tay hắn ta sắp chạm vào thành cốc đang nhỏ giọt nước thì một bàn tay đã ngăn cánh tay đang tiến về phía cánh tay đang cầm ly trà sữa. Phó Vân Triều chậm rãi đứng dậy khỏi xe lăn, đưa trà sữa vào tay nhà tiên tri, thản nhiên nhìn xuống Phó Nghị đứng ngơ ngác dưới mí mắt.

Phó Nghị cả người đều choáng váng.

Vừa rồi không phải vẫn ngồi xe lăn sao?

Làm thế nào lại có thể đứng lên rồi?

"Mày --- mày giả què?!"

"Tôi chưa bao giờ nói mình bị què. Vẻ mặt Phó Vân Triều rất bình tĩnh: "Nhưng mà, ta có thể khiến ngươi thật sự biến thành người què đấy".

Khóe môi cong càng sâu, trong đôi mắt đen láy của anh có một màu đỏ sẫm mờ nhạt, Phó Nghị bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, một cơn ớn lạnh đột nhiên tràn ngập khắp thân thể. Hắn không khỏi muốn lùi lại, nhưng như thể có một tấm ván chặn sau lưng hắn, thân thể hoàn toàn bị giam cầm, hắn không thể động đậy được dù chỉ một chút.

Mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt, trực giác nói cho Phó Nghị biết, lúc này Phó Vân Triều cực kỳ nguy hiểm.

"Mày muốn làm gì tao? Bây giờ Phó gia là ba tao tiếp quản, nếu mày dám động vào tao, ba tao nhất định sẽ không tha cho mày!"

"Chậc".

Một chữ đơn giản rơi xuống, một cơn đau nhói đột nhiên dâng lên từ đầu gối Phó Nghị, ánh mắt vô thức nhìn về phía chân mình, chỉ thấy đôi giày da màu đen đang nghiền nát đầu gối của hắn. Khóe môi người đàn ông mím chặt, giơ tay lên nhẹ nhàng ấn vai hắn, thì thầm bên tai hắn: "Đã lâu rồi không động thủ, từ lúc trở về nơi này đến giờ, ngươi là trường hợp đầu tiên".

Ngón tay mảnh khảnh siết chặt cánh tay Phó Nghị kéo qua một bên, dễ dàng bẻ gãy.

Cùng lúc đó một cú đá dưới chân giáng xuống, Phó Nghi vẫn còn đứng đã ngã quỵ xuống đất. Hắn nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy xuống đất như thác nước, đồng tử trong mắt dần giãn ra, hàm răng nghiến chặt, tiếng thét tràn ra từ cổ họng dần dần vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Phó Dịch bị gãy một tay một chân.

Phó Vân Triều nhận lấy trà sữa từ trong tay nhà tiên tri, dùng giày giẫm lên cánh tay người bên dưới, đi tới phòng khách lộn xộn, nhẹ giọng nói: "Ném hắn ra ngoài."