Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 17: Trời sinh một cặp




Không khí trong phòng bệnh nhất trời ngưng trệ.

Không ai ngờ rằng người luôn được giới thượng lưu khen ngợi như Tần Trăn Trăn sẽ buông ra ba từ hơi thô tục theo cách này. Tần Trăn Trăn dường như cuối cùng cũng im lặng phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt, sững sờ nhìn hai đứa con trai, vội vàng giải thích:

"Không phải...Mẹ chỉ là, mẹ chỉ là có chút sợ hãi mà thôi".

Lục Tiêu trong lòng thở dài, thấp giọng an ủi nói: "Mẹ, người vừa mới nằm mơ, chỉ là mộng, không có thật. Tuy hôn sự của Phó Vân Triều và Lục Dư đã định, nhưng hiện tại Lục Dư vẫn là thành viên của Lục gia, cậu ta đến gặp người là chuyện đương nhiên, nếu người không gắp cậu ta cùng Phó Vân Triều, tin tức đến lúc đó sẽ truyền đi——"

"Nhưng anh à, mẹ bây giờ không thể chịu nổi sự đả kích nào nữa".

Trong mắt Lục Lịch hiện lên vẻ đau khổ, hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy âm thanh đặc biệt của bánh xe lăn lăn trên sàn nhà. Hắn đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa, vừa lúc tiếng xe lăn dừng lại, ngón tay mảnh khảnh trắng sứ nắm chặt tay tầm khóa cửa, đẩy cửa hé ra, lộ ra hai bóng người, một cao một thấp.

Phó Vân Triều vẫn ngồi trên xe lăn, hôm nay anh mặc áo sơ mi sáng màu, cổ áo vẫn xẻ hai đường như thường lệ, ống tay áo xắn lên để lộ chuỗi Phật châu màu đen. Trên môi người đàn ông nở nụ cười tao nhã, dù đang ngồi nhưng vẫn để lại một cảm giác trang trọng không thể giải thích được.

Chàng thanh niên đứng phía sau có đôi lông mày lãnh đạm, đôi mắt đào hoa đa tình bị khí chất lạnh lùng đè nén, con ngươi đen như bầu trời đêm trên núi, sâu đến mức không thể tìm ra phương hướng.

Đó là Lục Dư và Phó Vân Triều.

Hai người vừa nhắn tin nói đến thăm đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người nhà họ Lục. Phó Vân Triều không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lục Tiêu và Lục Lịch, liếc nhìn vẻ mặt ngày càng sợ hãi của người phụ nữ trên giường bệnh, đôi môi mỏng mà anh dùng ngón tay chạm vào khiến nụ cười càng sâu hơn*, anh nở một nụ cười xin lỗi với Lục Tiêu.

"Tới có hơi đột ngột, tôi và Tiểu Dư tình cờ ở gần đây nên gửi tin nhắn xong liền ghé qua".

Lục Tiêu lắc đầu: "Không sao đâu".

Phó Vân Triều mỉm cười quay lại nhìn về phía Tần Trăn Trăn, bộ dạng của người phụ nữ giờ phút này cùng bữa tiệc hôm trước như hai người khác nhau, bữa tiệc tối đó có bao nhiêu ưu nhã tôn quý, thì bây giờ lại có bấy nhiêu chật vật. Rất ít người có thể thoát khỏi giấc mơ của Sở Yểm, vô số người đã chết trong thế giới vô hạn lưu lúc trước, Sở Yểm ngay cả tay cũng chưa nâng lên cũng tùy tiện lấy đi sinh mạng của vô số người.

Cho dù hắn có cố tình để bà ta sống sót trở ra, thì đó vẫn là nỗi ám ảnh đối với Tần Trăn Trăn, một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình giàu có.

Chỉ cần nhìn qua mặt mày và nỗi sợ hãi trong mắt bà ta, cũng có thể biết bà ta có bao nhiêu sợ hãi.

"Lục phu nhân khỏe không?" Phó Vân Triều cười hỏi: "Tiểu Dư và tôi mua ít hoa quả cho người".

Trái cây được đặt trên đùi Phó Vân Triều, anh còn chưa kịp giơ tay lên thì Lục Dư đã đi qua anh, cầm lấy cái túi mang đến cho Tần Trăn Trăn. Chàng thanh niên đứng ở bên giường, đôi mắt hoa đào nheo lại dường như vô tình gặp phải ánh mắt hoảng sợ của Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn trong nháy mắt rơi vào bóng tối sâu thẳm, trong mắt Lục Dư không tìm thấy một chút ánh sáng, chỉ có bóng hình bà ta phản chiếu trong con ngươi đen nhánh.

"Mày..."

Tần Trăn Trăn không khỏi run rẩy, cảnh tượng kinh hoàng trong giấc mơ đêm qua dường như lại xuất hiện trước mắt bà ta, bà nhìn thấy môi Lục Dư mấp máy, nhưng tai bà ta lại ong ong không nghe thấy gì.

Đôi mắt bà ta bao trùm toàn tơ máu, đột nhiên gào lên một tiếng hét chói tai, Tần Trăn Trăn gần như phát điên, chộp lấy chiếc điện thoại di động đặt cạnh giường, tâm can phế liệt mà hét lên: "Cút đi! Cút khỏi đây! Cút ra ra ngoài cho tao! Đồ bẩn thỉu, những thứ bẩn thỉu—"

Quá bẩn.

Khuôn mặt đầy máu bám đầy tro bụi cực kỳ dữ tợn và đáng sợ.

Lúc này, Lục Dư trong mắt Tần Trăn Trăn không khác gì một con ác quỷ, bà ta không ngừng sờ soạng những đồ vật có thể tìm thấy xung quanh túm lấy, hướng về phía gương mặt kia của Lục Dư mà ném.

Đột nhiên không ai ngờ tới cả căn phòng những thứ có thể ném đều bị Tần Trăn Trăn ném hết.

Một chiếc vòng tay sượt qua khóe mắt Lục Dư, chiếc vòng tay màu ngọc bích rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Đồng tử Lục Tiêu co rụt lại, hắn lập tức tiến lên, đè Tần Trăn Trăn đang điên cuồng lên giường, hắn rung chuông ở đầu giường, nhân viên y tế vội vàng chạy tới.

Lại một mũi thuốc an thần tiêm vào trong cơ thể Tần Trăn Trăn, thấy Tần Trăn Trăn cuối cùng cũng an phận nằm xuống, Lục Tiêu vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa lông mày, quay đầu lại nhìn Lục Dư.

Chàng trai đứng đó không nói một lời, ánh mắt luôn nhìn về phía Tần Trăn Trăn. Nước da trắng nõn, vết đỏ ở khóe mắt càng ngày càng lộ rõ, màu sắc tươi sáng khiến đôi mắt hoa đào lạnh lùng ngày thường nhiễm một tầng nước xuân khi ngước mắt lên, khiến cậu trông rất thống khổ và đáng thương.

Thanh âm như kẹt trong cổ họng Lục Tiêu, một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi, Lục Dư, đừng tranh cãi với mẹ, mẹ chỉ gặp ác mộng thôi, không phải cố ý đánh cậu đâu".

Bàn tay rũ ở bên hông của chàng thanh niên bị Phó Vân Triều nắm lấy, ngón tay của người đàn ông chạm vào xương ngón tay cân đối, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Lục Dư nhếch môi cười, ngay sau đó liền nói: "Lục đại thiếu, nhìn dáng vẻ của các người hình như không chào đón chúng ta lắm, tôi thật sự không hiểu Tiểu Dư đã làm gì khiến cho Lục phu nhân đây chán ghét đến mức muốn dùng những thứ này đánh chết Tiểu Dư?"

Lục Tiêu mở miệng, nhưng căn bản không trả lời được, chỉ liên tục nói: "Thực xin lỗi."

"Nghe nói Lục phu nhân vô tình làm Lục tam thiếu bị thương, Lục tam thiếu có sao không?"

Khi đột nhiên được gọi tên, Lục Lịch đành phải trả lời, bình tĩnh rút đôi mắt đang dán chặt vào Lục Dư nói: "Không sao đâu, xin lỗi anh hai. Mẹ, bà ấy không phải cố ý. Mẹ nói tối hôm qua gặp ác mộng, là anh định g.iế.t em, cho nên bà ấy mới bài xích anh như vậy——"

"Đủ rồi." Lục Tiêu đột nhiên đánh gãy lời nói của Lục Lịch, đôi mắt nặng nề nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lục Lịch, xoa xoa mắt hít sâu một hơi: "Đừng nói về chuyện này nữa."

"Lời giải thích của cậu có vẻ rất dư thừa." Lục Dư dùng ngón tay trắng nõn như sứ vuốt ve khóe mắt, giọng điệu bình tĩnh vạch trần gương mặt nạ dối trá bẩn thỉu đầy đạo đức giả của Lục Lịch: "Nói nhiều như vậy đơn giản chính là muốn cho tôi biết tôi ở Lục phu nhân không là cái gì, không thể so sánh với vị tiểu thiếu gia tôn quý như cậu. Lục phu nhân dù có nằm mơ cũng muốn đập chết tôi, mà cậu lại còn vui sướng khi nhìn người gặp họa, fans của cậu có biết cậu không phải là con ruột của Lục gia nhưng lại thừa kế hoàn mỹ vẻ dối trá di truyền của người Lục gia hay không?".

Vẻ mặt Lục Lịch cứng đờ, nhưng tốc độ phản ứng tương đối nhanh, lông mày nhíu lại, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc trả lời: "Anh hai, tôi biết anh không thích tôi, nhưng anh không cần phải làm vậy, tôi chỉ nói nguyên nhân vì sao mẹ lại đối với anh như thế, bà ấy chỉ bị kích thích thôi".

"Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn." Đôi môi mỏng của Lục Dư cong lên thành một vòng cung lạnh lùng, ánh mắt quét qua anh em họ Lục, lại rơi vào người phụ nữ đang ngủ say, sâu trong đôi mắt đen thẳm cất dấu sự mỉa mai lẫn trào phúng. Đi đến bên cạnh Phó Vân Triều: "Giữa chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ không còn liên quan gì nữa."

Đẩy Phó Vân Triều ra khỏi bệnh viện vào bên trong xe, Phó Vân Triều nhìn chàng thanh niên đang nhắm mắt bên cạnh, đột nhiên áp sát vào cơ thể cậu, hai người rất gần nhau, mềm mại và lạnh lùng. Hơi thở đan xen, khi ngón tay thon dài của Phó Vân Triều sắp chạm vào đuôi mắt của Lục Dư, anh lập tức ngã vào bên trong một đôi mắt đen nhánh.

Thanh niên chậm rãi nhíu mày: "Anh đang làm gì vậy?

"Đuôi mắt cậu đỏ lên rồi, có đau không?"

Lục Dư vẻ mặt bình tĩnh đẩy tay anh ra: "Bị sượt qua đương nhiên sẽ đỏ mắt."

Phó Vân Triều ngồi thẳng người một lần nữa dựa vào ghế sau xe, chống cằm nói với giọng có vẻ không chút để ý: "Cho nên cũng sẽ đau.

Lục Dư: "Không đau, anh đâm tôi hai cái cũng không đau."

Đối với một tòa nhà ma ám ngàn năm tuổi, không gì có thể làm tổn thương được cậu. Chỉ là thân thể này quá mềm mại, ấm áp, dễ dàng bị thương mà thôi.

Cậu không thể cảm thấy đau đớn, nhưng cơ thể của cậu có thể bị phá hủy.

Những chuyện này không cần phải nói với Phó Vân Triều, nhưng Phó Vân Triều lại nhướng mày, cười nửa miệng: "Thật trùng hợp, tôi cũng sẽ không cảm thấy đau đớn."

Hai mắt nhìn nhau trong chốc lát, hình ảnh của mình trong mắt đối phương đặc biệt rõ ràng.

Dưới cái nhìn của Lục Dư, Phó Vân Triều cười khẽ một tiếng: "Như vậy, chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi."

Bốn chữ cuối cùng thốt ra từ miệng người đàn ông, đoạn cuối còn cố ý kéo dài ẩn chứa ý cười trêu đùa, nhưng rơi vào tai Lục Dư nhưng lại không có chút gợn gió, ngọn sóng nào.

Cậu nhìn vào mắt Phó Vân Triều thấp giọng nói: "Xét về mức độ tàn nhẫn thì đó là sự thật.

...

Sau khi Lục Dư trở về nhà, cậu nghe từ đầu đến cuối đoạn ghi âm trong điện thoại, nghe tiếng hét thất thanh của Tần Trăn Trăn và tiếng chiếc vòng tay bị đập vỡ choang một tiếng, rồi gửi cho Dương Chương.

Không lâu sau khi Dương Chương nhận được đoạn ghi âm, hắn liền gửi một chuỗi dấu ba chấm: [Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên khi nhận tiền của cậu].

Đây là lần đầu tiên Dương Chương nhận nhiệm vụ lớn như vậy, ngoại trừ người mà hắn muốn đối phó khá đặc biệt, trên thực tế có thể nói hắn sẽ không có chuyện gì. Suy cho cùng, chiếc búa thật sự đập nát nhà họ Lục đều là do người đương sự đưa cho hắn.

Hắn, Dương Chương, là một tay paparazzi săn ảnh chuyên nghiệp, lại chỉ cần động động ngón tay cùng mồm mép.

Đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy áy náy.

Dương Chương cảm khái thở dài, rồi gửi một tin nhắn khác: [Nhưng ai đó trước cậu đã gửi cho tôi một đoạn ghi âm tương tự]

Lục Dư sửng sốt, theo bản năng liền nghĩ người này là Phó Vân Triều, nhưng Phó Vân Triều biết kế hoạch của cậu đang tính toán cái gì, căn bản không cần thiết phải làm điều dư thừa.

Khi cậu rũ mắt xuống, Dương Chương vẫn đang tiếp tục nhắn: [Tôi đưa cho hắn hai vạn, nhưng tôi vẫn nghĩ là quá ít nên lại thêm một vạn nữa].

Lục Dư: [Đã biết, đến lúc đó tôi đều trả hết cho anh]

Lục Dư không nói gì thêm với Dương Chương nữa.

Hơn nửa giờ sau, Hạ Tích Nho đột nhiên gõ cửa tới. Đã đến đây một lần, lần thứ hai liền cảm giác như đang ở nhà mình, Lục Dư vừa mở cửa cho hắn bước vào, trong miệng liền ồn ào "Có nước không? Tôi khát quá", rồi chạy vào bếp tìm một cốc nước lọc.

Lục Dư nhíu nhíu mày, rót một cốc nước ấm cho hắn.

"Sao vẻ mặt của anh lại giống hệt Phó Vân Triều đến vậy? Đến chỗ tôi liền kêu một cốc nước lọc" Hạ Tích Nho không khỏi bật cười, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Lục Dư, không đợi Lục Dư lên tiếng, chủ động nói: "Tôi đã đợi cậu mấy ngày rồi. Tại sao cậu không gọi cho tôi? Chuyện tiến vào giới đã suy xét thế nào rồi?"

Lục Dư không nói gì.

Hạ Tích Nho liền tiếp tục nói: "Vậy để tôi nói thật cho cậu biết. H&G có biết không? Họ đang chuẩn bị quảng cáo cho một loại nước hoa sắp ra mắt, và nhân vật đại ngôn dự định là Lục Lịch. Cậu có hứng thú không? Nếu cậu quan tâm, tôi sẽ giúp cậu, người phụ trách kia và tôi quen nhau, tôi cho hắn xem ảnh của cậu, hắn ấy rất thích ngoại hình của cậu và cho rằng cậu khá phù hợp làm nhân vật chính của quảng cáo này".

"Tôi đại khái biết cậu có chút băn khoăn. Dù sao thì cậu cũng không phải người có trình độ học vấn chính quy, cũng không biết nhiều về ngành này nên cứ từ từ, chụp ảnh quảng cáo không khó, cậu có thể thử xem".

Chàng trai hạ mắt xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng 'được'.

Hạ Tích Nho hưng phấn vỗ tay: "Thế quyết định như vậy đi, khi về tôi sẽ lập kế hoạch cho cậu, chuyện này phải từng bước, những chuyện vô nghĩa tôi sẽ không nói cho cậu biết, vì sau lưng chúng ta có một cây đại thụ Hàn Thanh Nham, anh đây hứa sẽ giúp cậu một bước lên trời!".

"Mặt khác cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Có ". Lục Dư giơ chính tay mình lên.

Tay áo rộng trượt xuống cánh tay thon dài, để lộ cổ tay trắng trẻo của chàng thanh niên cùng món đồ trang trí rất đặc biệt trên đó. Đó là một chuỗi hạt Phật giáo được xâu bằng chỉ đỏ, có ánh sáng tinh tế, nhẵn mịn của đá hắc thạch, làm nổi bật trên làn da của chàng thanh niên, khiến nó trở nên đặc biệt xinh đẹp.

Nhưng Hạ Tích Nho không hiểu tại sao Lục Dư lại cho hắn xem thứ này.

Hắn ngập ngừng tính trả lời thử: "Trông khá đẹp?"

Lục Dư mặt không biểu tình nói: "Lễ vật đính hôn."

Hạ Tích Nho: "...'◡'..."