Vào đêm.
Hai ba giờ sáng, Lục Tiêu từ câu lạc bộ Trâu Sán trở về nhà. Màn đêm yên tĩnh, có rất ít xe cộ trên đường, điều này trái ngược hoàn toàn với sự nhộn nhịp ban ngày. Tài xế của Lục Tiêu một đường đưa hắn đến dinh thự ở hoa viên Cẩm Tú, khi đang định lái xe vào gara ngầm, Lục Tiêu đang nhắm mắt lại đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Người đàn ông cao lớn đẹp trai đang ngồi trên ghế ô tô, hơi cúi người, khuỷu tay chống vào đầu gối, khuỷu tay cứng rắn khiến cơ bắp ở chân hắn đau nhức. Nhưng Lục Tiêu tựa hồ không chú ý tới, hắn luồn ngón tay vào trong tóc, trong không gian tịch mịch trầm mặc, cuối cùng hắn cũng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, biệt thự nhà họ Lục đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn ngọn đèn đường nhỏ gần sân vườn sáng lên.
Lục Tiêu mở cửa sổ xe, một cơn gió đêm mang theo mùi hoa trà nhàn nhạt thổi vào mặt, Lục Tiêu sửng sốt một giây, nhìn những bông hoa dưới ánh đèn mờ ảo, nhớ tới Lục Dư tựa hồ rất có hứng thú bên trong khu vườn này, nhưng lúc đó hắn ta như đã nói gì đó, chàng thiếu niên đỏ mặt và nhanh chóng rời đi.
Cụ thể thế nào hắn cũng không nhớ rõ, chỉ đơn giản là Tần Trăn Trăn rất thích cái vườn hoa này, yêu cầu Lục Dư không được tuỳ tiện chạm vào. Lời hắn nói chính là sự thật, khu vườn của Tần Trăn Trăn mở ra cho gia đình, khi Lục Lịch còn nhỏ nghịch ngợm hái rất nhiều hoa, lén đặt những bó hoa vào trong bình hoa để phòng khách, Tần Trăn Trăn chỉ cười bất lực. Sau khi biết được điều này, bà sờ đầu con trai và nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
Kết quả là ngày hôm sau Lục Lịch lại thay hoa trong phòng vợ chồng Lục gia.
Nhưng Tần Trăn Trăn trước sau đều chưa nói gì.
Thời gian trôi qua, tài xế rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Thiếu gia, ngài có muốn lái xe vào không?"
Lục Tiêu lắc đầu: "Quên đi, chúng ta đi đến nơi tôi thường ở đi, đã muộn rồi, đánh thức bọn họ cũng không tốt".
Tài xế đáp lại, bật đèn cốt(1), định quay vô lăng, khóe mắt thoáng thấy một bóng đen dài, sững sờ trong giây lát, dụi dụi mắt nhìn sang, lại thấy một mảnh trống rỗng, chỉ có những cái bóng lớn hòa vào màn đêm.
(1): đèn cốt là đèn chiếu gần, sử dụng trong khu dân cư, đường hai chiều có xe lưu thông qua lại.
Hắn không khỏi thở dài, nghĩ làm tài xế cho một thiếu gia giàu có quả là không dễ dàng. Nửa đêm hắn phải rời khỏi giường, lái xe đi đón người, bây giờ hắn cảm thấy choáng váng, khi xe bắt đầu chạy hắn không thể như thế này nữa.
Tài xế lắc lắc đầu rồi lái xe đi.
Sở Yểm từ trong bóng tối đi ra, hắn mặc một chiếc áo choàng đen, trong nháy mắt, hai chân dưới của hắn biến thành lưu sa(2) chảy dài, nối liền với bóng tối. Những ngón tay nhợt nhạt như chiếc đũa vươn ra từ chiếc áo choàng đen, hắn ta nở một nụ cười kỳ lạ về nhìn hướng xe rời đi, rồi quay người biến mất trong màn đêm.
(2): lưu sa hay còn gọi là dòng chảy của cát.
Trong biệt thự Lục gia, Sở Yểm tựa như bước vào chốn không người, tuỳ ý dạo khắp phòng khách, tầng ba. Hắn không chút do dự đẩy cửa vào, trong một khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, tiếng cọt kẹt của cánh cửa ngày càng to hơn, nhưng người nằm trên giường vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ say, không hề phát hiện được có người đang tiến vào.
Tần Trăn Trăn mơ một giấc mơ cực kỳ phức tạp.
Trong giấc mơ, bà quay trở lại hai mươi năm trước, khi bà vừa sinh ra Lục Dư. Đứa bé nằm trong lòng bà rất yên tĩnh, cho dù ban đêm có ngủ quên, Tần Trăn Trăn vẫn luôn thức dậy xem đứa bé ngủ như thế nào. Khi đó, bà chưa bao giờ tưởng tượng rằng hai mươi năm sau, bà lại chán ghét con ruột của mình đến vậy.
Bước ngoặt của sự việc xảy ra vào một ngày khi Lục Hồng Duy đang đi dự tiệc chiêu đãi, nhưng trong bữa tiệc ngày hôm đó lại có mối tình đầu của Lục Hồng Duy. Tần Trăn Trăn mới kết hôn với Lục Hồng Duy được vài năm nhưng hai người yêu nhau, bà lại chưa bao giờ quản đến chuyện công việc của Lục Hồng Duy. Nhưng lần này, có lẽ vì sau khi sinh con tâm tình không tốt nên bà cảm thấy rất bất an, khi nghe tin mối tình đầu của Lục Hồng Duy cũng ở đó, bà hiếm khi dùng vũ lực tóm lấy Lục Hồng Duy để ngăn cản ông ta rời đi.
Hai người cãi nhau trong phòng khách rộng lớn, cuối cùng Lục Hồng Duy đóng sầm cửa rời đi, Tần Trăn Trăn cũng trở về nhà ba mẹ đẻ. Lục Dư vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ bỏ quên ở nhà. Thực tế, đối với một gia đình giàu có như nhà họ Lục, con cái dù không được cha mẹ chăm sóc cũng sẽ không gặp vấn đề gì.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng khi Tần Trăn Trăn và Lục Hồng Duy trở về sau khi đã làm hoà, đứa con trai của họ và bảo mẫu chăm sóc Lục Dư cùng mất tích.
Tần Trăn Trăn vẫn nhớ rằng bà đã khóc đến tâm can phế liệt và cảm thấy cuộc sống thật vô vọng cho đến khi Lục Lịch đến.
Bà nhắm mắt lại, trong giấc mơ lại hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, còn là một đứa bé Lục Dư mỉm cười với cô, Tần Trăn Trăn nhịn không được bật cười, đưa tay ôm lấy đứa bé, không bao lâu liền cảm thấy trên vai mình ướt đẫm. Ban đầu bà không quan tâm, trẻ con chảy nước miếng cũng không có gì lạ.
Nhưng cảm giác nhớp nháp khiến bà có chút khó chịu, bà ta không khỏi cầm khăn giấy lên lau đi, lúc đó đồng tử của bà tràn đầy màu đỏ của máu tươi, thế giới của Tần Trăn Trăn đỏ bừng, bà hét lên một tiếng rồi đẩy đứa bé ra khỏi vòng tay.
Tuy nhiên, khi cúi đầu xuống, bà ta nhìn thấy đứa bé ngước lên để lộ khuôn mặt đầy máu, há miệng ra, hàm răng bên trong sắc nhọn, cười khúc khích ha ha ha...
Đứa bé nằm trên mặt đất, thân thể nhích từng tấc về phía trước, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt váy Tần Trăn Trăn. Dấu tay đẫm máu dễ thấy trên chiếc váy trắng khiến Tần Trăn Trăn khó thở hận không ngất cho xong, nhưng thực ra toàn thân bà đều căng chặt, lại duy nhất không có ý niệm ngất đi—
Bà ta gần như bất lực nhìn đứa bé toàn thân đầy máu trèo lên váy bà, bà ta cứng đờ không dám cử động, đứa bé trèo lên tận mặt bà, tiếng cười khúc khích nhưng lại đặc biệt thê lương.
Cuối cùng.
Tần Trăn Trăn hét lên tiếng thét chói tai rồi ngất xỉu hoàn toàn trên sàn. Thân thể đập xuống đất mất đất phát ra âm thanh lớn nhưng lại không hề thu hút sự chú ý của người khác, đứa bé nghiêng đầu, hàm răng sắc nhọn dưới ánh đèn trở nên cực kỳ đáng sợ.
Tần Trăn Trăn đang bị cơn ác mộng dày vò đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy ngồi trên giường, cơ thể bà cuộn tròn, lưng áp vào tấm ván giường lạnh lẽo phía sau, ngón tay được bảo dưỡng tỉ mỉ gắt gao tự túm chặt cổ, tinh thần từ sau cơm ác mộng vẫn chưa hồi phục nhưng ngón tay lại đặc biệt dùng sức, điều này khiến Tần Trăn Trăn trợn mắt.
Vào lúc bà sắp nghẹt thở, một bàn tay đưa ra vỗ nhẹ vào vai bà ta an ủi, đồng thời hỏi: "Sao vậy?"
Đôi mắt của Tần Trăn Trăn đỏ lên: "Em, em mơ thấy Lục Dư khi còn nhỏ, nó muốn giết em... Người nó đầy máu, bàn tay đầy máu của nó túm vào váy, em—"
Không dám nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, Tần Trăn Trăn không khỏi rơi nước mắt. Bà quay lại nhìn chồng mình, Lục Hồng Duy đang ngủ bên cạnh, nhưng khi ánh mắt chạm vào người bên cạnh, cả cơ thể đều ngây dại cứng đờ.
Đồng tử của bà ta nhanh chóng co lại vì sợ hãi, lông tơ trên người dựng đứng, cơ thể run lên không thể kiểm soát. Bà ta mở miệng và phát ra âm thanh kỳ lạ "A a a ahh", đồng thời chỉ ngón tay run rẩy của mình vào khuôn mặt tươi cười cũng nhuốm máu trước mặt.
Rõ ràng, người trước mặt là Lục Dư.
Lục Dư đã trưởng thành, nước mắt rưng rưng, rơi từng giọt xuống tấm chăn trắng, chậm rãi hỏi: "Tại sao? Tại sao người lại làm như vậy với con--- Tại sao người không nghe lời con nói rằng Lục Lịch muốn làm hại con? Bây giờ con đã chết, con đã chết! Nếu tất cả các người cùng chết thì sao? Hay chúng ta cùng nhau xuống địa ngục nhé?".
Bàn tay nhợt nhạt nhuốm đầy máu của chàng trai chậm rãi nắm lấy cánh tay của Tần Trăn Trăn, đôi môi vốn trắng hơn giấy một chút lại đỏ bừng vì máu, cậu lè lưỡi quét đi mùi máu tươi, kéo Tần Trăn Trăn đi ra ngoài.
Thân thể Tần Trấn Chân cứng ngắc, gần như bị thiếu niên lôi đi.
Chàng trai lôi bà vào một căn phòng rồi từ từ bỏ tay ra. Cậu đứng ở phía xa, khuôn mặt đầy máu và đáng sợ dần dần tiêu tan, trước khi Tần Trăn Trăn tỉnh táo lại, một người khác đã thế vào chỗ của Lục Dư.
Chàng trai tóc xoăn rơi nước mắt, kêu lên bằng tiếng khóc: "Mẹ ơi".
Lục Lịch khóc đến thở hổn hển, liên tục lau nước mắt làm cho khóe mắt đỏ bừng, bộ dáng đáng thương của hắn khiến trái tim Tần Trăn Trăn co giật, chính vào lúc này, Tần Trăn Trăn nghe được đối phương nói:
"Mẹ, Lục Dư muốn giết con, cậu ta dùng dao gọt hoa quả chém vào mặt con mấy nhát, con là một ngôi sao đã không còn mặt mũi. Sau này làm sao còn tiếp tục ở lại giới giải trí? Cậu ta còn thọc d.ao vào ngực con. Đau quá mẹ ơi, mẹ có biết máu chảy ra bao nhiêu không? Máu thấm đẫm chăn bông của con - Con hận Lục Dư, con hận cậu ta rất rất nhiều. Mẹ, mẹ có thể giúp con giết cậu ta được không?"
Trong suy nghĩ của Tần Trăn Trăn, Lục Lịch trong sáng thường cười rạng rỡ và Lục Lịch với vết dao đáng sợ trên mặt không ngừng đan xen, bà chỉ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Lịch đầy vết máu trước mắt, nhưng nhìn thấy Lục Lịch như thế này bà ta cảm thấy vô cùng đau khổ. Bà muốn chạm vào Lục Lịch, nhưng Lục Lịch đã vội vàng trốn đi.
Tần Trăn Trăn còn nghe thấy nhiều giọng nói khác nữa.
"Các người có nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Lục là minh tinh lớn bị rạch mặt không, thảm quá..."
"Nghe nói là con trai thứ hai của nhà bọn họ làm ra chuyện đó? Chậc, chậc, chậc, đứa con trai thứ này, nó chính là đến báo thù Lục gia đi?".
"Nếu tôi mà là Tần Trăn Trăn, tôi sẽ đem đứa con thứ này bóp ch.ết".
Bóp chết nó——
Đôi mắt của Tần Trăn Trăn hiện lên một màu đỏ kỳ lạ, bà ta cụp mắt xuống, cách bà chưa đầy một mét, Lục Dư đang nằm ngủ yên lặng. Chàng trai trẻ nhắm mắt lại trông rất ngoan ngoãn, nhưng những suy nghĩ phi lý đó đã hoàn toàn chiếm giữ tâm trí Tần Trăn Trăn. Một sự căm ghét và ghê tởm mãnh liệt dâng lên trong lòng người phụ nữ.
Vừa nhấc chân lên, Lục Lịch bên cạnh liền đem đến một con dao dính máu đặt vào tay bà ta.
Hắn nói: "Cậu ta đã dùng con dao này rạ.ch mặt con".
Người phụ nữ cầm cán dao, ngón tay run rẩy nhưng vẫn siết chặt, đầu mũi dao chảy máu từ từ nâng lên hướng vào trái tim người nằm trên giường.
...
Sở Yểm ngáp một cái, chậm rãi từ tầng ba biệt thự lững thững đi ra ngoài. Trong vườn ngoài biệt thự, hắn tuỳ ý hái một bông hoa tường vi, chậm rì rì ngắt cánh hoa. Khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống mặt đất ẩm ướt, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên trong biệt thự vốn yên tĩnh, theo sau là ánh đèn và tiếng bước chân vội vã, toàn bộ biệt thự nhà họ Lục rơi vào hỗn loạn.
Trong phòng Lục Lịch, Tần Trăn Trăn mặc một thân áo ngủ bằng lụa ngồi bệt trên mặt đất, trong tay cầm một con dao dính đầy máu, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi, bà ta sợ hãi ôm đầu, phát ra tiếng hét tâm can phế liệt.
Khi Lụ Hồng Duy mở cửa chạy vào, vợ ông ta hoàn toàn trong trạng thái hoảng hốt, trong khi cậu con trai út Lục Lịch đang trốn trong góc che đi cánh tay bị rạ.ch, má.u chảy ra đầm đìa, ông ta thập phần choáng váng.
"C-có chuyện gì xảy ra?".
Tần Trăn Trăn hiển nhiên đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, dần dần suy sụp, người trả lời chính là Lục Lịch: "Con không biết, vừa rồi con đang ngủ, mẹ... mẹ, con không biết chuyện gì đang xảy ra, dao thiếu chút nữa đã cắm ngực con."
Những lời này rất uyển chuyển, nguyên bản hẳn là 'bà ta muốn giết tôi'.
Lục Lịch tin chắc nếu hắn không phải dị năng giả, phản ứng không nhanh như vậy thì con dao mà Tần Trăn Trăn sẽ đâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn không có cơ hội mở mắt lần nữa.
Lục Lịch cụp mắt xuống, toàn thân run rẩy. Trong mắt hắn dần dần hình thành một tia sát ý, nhưng rất nhanh liền bị che đậy, giọng nói run rẩy nhưng lại mang theo sự dịu dàng êm ái: "Ba, mẹ đang gặp ác mộng sao?"
Lục Hồng Duy chợt tỉnh táo lại: "Đúng đúng, mẹ con nhất định gặp ác mộng. Lịch Lịch, mau theo ba xuống, ba đưa con đi bệnh viện".
Lục Hồng Duy bế Tần Trăn Trăn trên mặt đất lên, chạy ra khỏi cửa. Lục Lịch ở lại phía sau, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén ý định đâm chết Tần Trăn Trăn.
Nhắm mắt lại.
Có quỷ mới biết được điều gì đã khiến Tần Trăn Trăn phát điên tối nay.
Lục Lịch sờ tay lên ngực, ánh mắt dần dần tối sầm.