“Cót két…”
Xe buýt nghiêng hẳn sang một bên, những linh kiện kim loại trong xe ma sát vào nhau phát ra âm thanh chói tai, bén đến nỗi dường như có thể chọc thủng màng nhĩ. truyện tiên hiệp hay
Năm ngón tay quắt queo như cành cây chậm rãi nắm lấy cửa xe, tiếp sau đó là đến cánh tay, bắp đùi gầy guộc, dài ngoẵng mất cân đối. Gã đàn ông cao gầy gập tứ chi như loài nhện của mình bước vào cửa xe nhỏ hẹp.
Nhiệt độ trong khoang xe lập tức giảm xuống, âm khí dày đặc thấm vào da thịt, xương tủy.
Diêp Ca híp mắt.
Đây là một loại quỷ đói đã biến dị sau khi được oán khí dồi dào trong trò chơi bồi bổ.
Chúng tàn nhẫn, tham lam, không bao giờ biết đủ, thích hành hạ con mồi cho đến khi họ sợ hãi, tuyệt vọng cùng cực mới chịu ăn. Mà tệ hơn nữa là lớp da của chúng cực kì cứng rắn, không thứ gì có thể xuyên thủng, gần như không có điểm yếu.
Mà trùng hợp là anh quen con quỷ này.
Gã là boss một phó bản Diệp Ca đụng phải khi mới vào trò chơi không lâu.
Mặc dù chỉ là cấp B nhưng lúc đó Diệp Ca chưa đủ kinh nghiệm, thua thiệt đủ đường khi đối đầu với gã, chật vật lắm mới giữ được cái mạng.
Thế nhưng Diệp Ca cũng không lo gã nhận ra mặt mình.
Trong trò chơi, người chơi không vào phó bản với hình dạng thật của mình ở thế giới hiện thực. Lúc này, Diệp Ca không thể không vui mừng vì trò chơi đã đặt ra quy tắc này, nếu không e rằng anh sẽ được thấy cảnh tượng hoành tráng khi đủ loại ác quỷ xếp hàng trước cửa nhà mình.
Chẳng qua, hơi thở là thứ rất khó che giấu hay thay đổi.
Nhất là với khứu giác và vị giác cực kỳ nhạy cảm của quỷ đói.
Vậy nên Diệp Ca cũng không chắc là tên quỷ đói kia có nhận ra mình không.
Trình Sách Chi sững người.
Trong khoảnh khắc, tất cả những chi tiết nãy giờ bị cậu ta bỏ qua đều tranh nhau hiện lên trước mắt.
Từ khoang xe im lặng quá mức, hành khách ngồi im thin thít, đến không gian mịt mù khói sương, tối mù tối mịt bên ngoài cửa sổ.
Trình Sách Chi trợn mắt hít sâu.
Ngay lúc này, muôn vàn câu chửi gào thét trong đầu cậu ta.
…Cái đờ mờ, hai ngày liên tiếp, mỗi ngày một lần.
Cái, cái số chó má gì thế này!
Chân Trình Sách Chi mềm nhũn.
Nhưng dù gì cũng coi như có kinh nghiệm rồi, lần này cậu ta thành công giữ bình tĩnh, không bất tỉnh.
Trình Sách Chi nhớ lại nội dung mình được dạy khi trước.
Cậu ta hạ thấp giọng, run rẩy nói với người đang đứng sau lưng cậu ta: “Anh… anh Diệp, đừng… đừng lo lắng, em… em kích hoạt thiết bị cầu cứu khẩn cấp, ban… ban Chiến đấu sẽ tới cứu chúng ta nhanh thôi, chỉ cần chống… chống đỡ mấy phút nữa…”
Vì thường xuyên phải tiếp xúc với các hiện tượng siêu nhiên thần bí, nên hầu hết những người làm việc tại Cục quản lý hiện tượng siêu nhiên mà không có bất cứ năng lực đặc biệt nào dễ thu hút ma quỷ hơn người bình thường, nhưng vì không có năng lực tự bảo vệ mình nên họ luôn trang bị thiết bị cầu cứu khẩn cấp bên mình.
Khi tính mạng bị đe dọa thì kích hoạt, thiết bị sẽ gửi tọa độ cuối cùng của họ đến máy truyền tin của nhân viên ban Chiến đấu gần đó nhất.
Là “người bình thường”, Diệp Ca cũng có một chiếc, chẳng qua trước giờ anh không dùng thôi.
Nghe Trình Sách Chi nói xong, Diệp Ca lẳng lặng rút tay về.
Tiếc quá, nếu không phải vừa rồi mất tập trung mấy giây, anh sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đánh ngất cậu ta.
Cánh tay đen ngồi trên vai Diệp Ca từ từ thu nhỏ lại, nó dịch dần xuống dưới cổ áo anh, muốn che giấu sự tồn tại của mình.
Dường như có thứ gì đó đang cựa quậy, vùng vẫy bên dưới lớp da mặt trắng nhợt của gã quỷ đói, gã không có miệng, nhưng giọng nói lại vang khắp xung quanh:
“Lẽ ra bọn mày không nên ở đây.”
Giọng nói của gã pha lẫn những âm thanh “xì xì”, tựa như tiếng của một loài bò sát máu lạnh nào đó, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Trình Sách Chi lập tức toát mồ hôi, cậu ta chống tay lên chỗ dựa lưng của chiếc ghế bên cạnh, gắng gượng giữ cho đôi chân nhũn như sợi bún của mình không xụi xuống. Cậu ta lấy hết can đảm, lắp bắp nói:
“Đúng thế, xin lỗi anh… Tôi… bọn tôi xuống xe ngay đây…”
“Không sao…” Gã phát ra tiếng cười dị hợm, tứ chi gầy gò vặn vẹo cọ vào nhau vang tiếng cót két: “Tao không chê mấy món ăn vặt trên đường đâu.”
Trình Sách Chi: “…”
Không thể nói tiếp chủ đề này được nữa!
Gã đàn ông với tứ chi gầy nhẳng như nhện cất bước, cơ thể hơi khom bỗng chốc dài ra, lấp đầy khoảng không gian phía đầu xe, cánh tay khô quắt như nhánh cây dò về phía trước.
“Thơm quá…”
Giọng gã khàn đặc.
Dù mặt gã không có ngũ quan, Trình Sách Chi vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng gã đã dịch tầm mắt ra khỏi người mình, từ từ nhìn ra phía sau cậu ta.
Sau đó, gã đàn ông chợt khựng lại, cả bước chân di chuyển về phía trước cũng ngừng giữa chừng.
“Hử… Mùi của mày…” Bỗng nhiên thứ bên dưới lớp da của gã chuyển động dữ dội hơn, như thể gã vừa ngửi được một mùi hương quen thuộc, khuôn mặt càng lúc càng dữ tợn.
Gã đăm chiêu: “Thơm thật…”
“Cảm ơn.” Diệp Ca bình tĩnh ngắt lời: “Là mùi nước hoa nam.”
Gã đàn ông: “…”
Trình Sách Chi: “…”
Diệp Ca: “Mày thích thì tao chỉ chỗ bán cho.”
Bỗng chốc, bầu không khí như đông lại.
Nghe xong câu trả lời của Diệp Ca, mắt Trình Sách Chi bỗng tối sầm, suýt nữa là hôn mê.
Tâm trí của ác quỷ thường bị oán khí mạnh mẽ bóp méo và ăn mòn, dù có ngồi yên một chỗ cũng có thể chọc giận bọn chúng.
Chứ đừng nói là kiểu giọng hệt như khiêu khích thế này!
Trình Sách Chi chết ở trong lòng nhiều chút.
Toang rồi toang rồi, hôm nay cậu ta xong đời thật rồi.
Không hề bất ngờ, sau vài giây ngắn ngủi mà đằng đẵng, gã quỷ đói gầm lên một tiếng giận dữ. Ngay sau đó, tứ chi dài mảnh như cái bóng bắt đầu cử động, tấn công hai người họ bằng một tư thế vặn vẹo.
Diệp Ca nhanh tay nhanh mắt kéo cổ áo Trình Sách Chi về phía sau, giúp cậu ta tránh được đòn đánh của đối phương.
Trình Sách Chi bị cổ áo thít chặt, mắt trợn trắng, lảo đảo ngã ra sau.
“Thiết bị bảo vệ Cục phát cho đâu?” Diệp Ca ghé sát vào tai cậu ta, hạ thấp giọng nói thật nhanh: “Khởi động đi, ngay bây giờ!”
Trình Sách Chi chật vật thò tay vào túi lục lọi.
Ngay giây sau, một tiếng “rầm” vang lên, một luồng khí vô hình chợt bắn ra, bao bọc hai người bên trong như quả bóng hamster trong suốt. Không gian trong xe chật hẹp, thoáng chốc nó đã ép tứ chi mảnh dẹt của gã đàn ông dính vào vách xe.
Gã đã bị chọc giận hoàn toàn.
Một lỗ hổng lớn toạc ra từ giữa ngực gã, trông nó như cái miệng khổng lồ với hàm răng sắc nhọn như cá mập.
Gã ra sức cắn xé, quả cầu vang tiếng ken két vì không chịu nổi sức nặng.
Lúc này, cửa xe từ từ đóng “xịch” lại, tài xế khởi động xe, tiếp sau đó là nhịp rung nhè nhẹ của thân xe.
Chiếc xe chậm rãi chạy sâu vào nơi sương mù tối tăm.
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Diệp Ca đưa mắt nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ.
Quân tiếp viện vẫn chưa đến.
Đã vậy thì không thể đợi thêm được nữa.
Năng lực của ác quỷ chế tạo quỷ vực càng mạnh thì phạm vi quỷ vực bao phủ càng lớn, khái niệm không gian và thời gian trong quỷ vực không giống bên ngoài, nếu cứ tiếp tục thế này thì sau khi kết thúc anh sẽ càng khó giải thích sự việc.
“Két…”
Trước thế tấn công mãnh liệt của gã quỷ đói, quả cầu không chống đỡ được nữa, nứt ra từng đường như thể sắp vỡ tung.
Ngay lúc đó, Diệp Ca lôi cánh tay màu đen đang bấu chặt lấy cổ áo mình ra, quả quyết ném nó về phía gã đàn ông gầy gò đang nằm sấp trên quả cầu.
Cánh tay đen gào lên: “Áaaa…”
Gã quỷ đói chợt khựng lại.
Đúng lúc này, Diệp Ca chớp lấy cơ hội trở tay chém vào gáy Trình Sách Chi.
Trình Sách Chi lập tức ngã quỵ.
“Aaaaaa…!” Cánh tay đen mềm oặt dán chặt lên mặt gã đàn ông, tiếng thét của nó càng thêm phần thống thiết.
Gã ta điên tiết lên.
Cơ thể gã duỗi ra rất nhanh, thoắt cái, tứ chi gầy guộc đã bao trùm hơn nửa khoang xe, cái miệng to đỏ lòm ngay bụng ngoác rộng thêm, gần như xé bung nửa thân trên khô quắt của gã. Sau đó, gã hung tợn cắn lên quả cầu bảo vệ vướng víu trước mặt.
“Choang!”
Quả cầu nổ tung thành vô số mảnh vụn, chúng lơ lửng giữa không trung một lúc rồi tan ra như những đốm sáng.
Chính là lúc này.
Khoang xe lạnh lẽo chao đảo giữa bóng tối, thân hình mảnh mai của chàng thanh niên như tia sáng rạch ngang bầu trời tối tăm, không hề tránh né mà lao thẳng về phía gã ác quỷ.
Cái miệng lởm chởm răng nhọn gằn từng tiếng cười hưng phấn, chờ đồ ăn dâng đến tận miệng.
Không cần phải che giấu gì nữa rồi.
Một luồng quỷ khí đầy tính xâm lược khác bùng nổ trong khoang xe, hơi thở quen thuộc kia khiến gã ác quỷ choàng tỉnh lại từ cơn phẫn nộ.
Cơ thể gã cứng đờ.
Trí nhớ đã phủ bụi từ lâu như được đánh thức, bỗng hiện lên trước mắt gã…
Đợi đã… Cái này…
Nhân lúc gã quỷ đói ngẩn ra, chàng thanh niên khẽ cười, sau đó anh quả quyết thọc tay vào giữa cái miệng khổng lồ đang mở rộng của gã.
Đúng là đạo cụ trong trò chơi không thể đâm thủng được lớp da cứng rắn của quỷ đói, nhưng chúng cũng không phải không có nhược điểm. Cái miệng rộng đỏ lòm lởm chởm răng là vũ khí mạnh nhất của chúng, nhưng cũng là nhược điểm duy nhất của chúng.
Mà khi chúng bắt đầu săn mồi sau khi tức giận, chúng sẽ há miệng to nhất có thể.
Đây cũng chính là khoảnh khắc chúng yếu đuối nhất.
Diệp Ca nhìn khuôn mặt trắng bệch cách mình trong gang tấc, anh cười tươi rói, thân thiện chào nó:
“Lâu rồi không gặp.”
Ngay sau đó, bóng đen tụ lại trong tay anh.
“Xoẹt…” Một lưỡi hái khổng lồ xuyên thủng bụng đối phương, xé rách thân thể gã từ bên trong.
“Gàooooooo!!!” Gã ác quỷ gầy còm gầm lên đau đớn, tứ chi gầy nhẳng điên cuồng vùng vẫy như cành cây giữa bão, quỷ khí bốc lên như sắp xé nát xe buýt, nhưng màu sắc cơ thể nó lại nhanh chóng nhạt đi, như thể đang bị hấp thu từ bên trong.
Diệp Ca xoay cổ tay, lưỡi hái khổng lồ lập tức xẻ cơ thể gã quỷ đói thành hai nửa, lưỡi dao sáng loáng cắt qua không khí, luồng khí lạnh lẽo vụt ra từ lưỡi dao rạch lên vách xe.
Như thể phai màu, vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng của khoang xe dần dần biến mất như ảnh chiếu dưới nước, vách tường sập xệ bị năm tháng mài mòn hiện ra.
Đây là một chiếc xe buýt cũ trống không, có vẻ như nó đã bị đào thải từ lâu, rách nát sập xệ, trông như nó có thể rời ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Màn sương dày đặc bên ngoài cũng tan dần.
“…À còn nữa, vĩnh biệt”
Diệp Ca nhìn gã ác quỷ đang hấp hối dưới đất, bình tĩnh nói thêm.
Hàm răng sắc nhọn của đối phương cứa rách mu bàn tay anh, máu tươi chảy dọc theo từng ngón tay, lưỡi hái trong tay cũng biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Nửa cơ thể của gã quỷ đói phía trước đã trong suốt hoàn toàn, quỷ khí đen đặc nhanh chóng bay ra từ miệng vết thương.
Nó vẫn gào lên từng tiếng chói tai, nhưng sự yếu ớt trong tiếng thét của nó đã vô cùng rõ ràng.
Nhân lúc rối loạn, bàn tay đen nhanh nhẹn nhảy lại lên vai Diệp Ca, nó níu chặt cổ áo anh, hét lên:
“Aaaaaa, anh làm tui sợ chết khiếp!”
“Sợ cái gì?” Diệp Ca lườm nó, khó hiểu hỏi: “Miệng nó có ở trên mặt đâu.”
Cánh tay đen: “…”
Đệch.
…Không cãi được.
Quỷ khí lơ lửng ở khắp nơi trong xe buýt từ từ chuyển động, chúng bay là là dưới sàn tràn về phía Diệp Ca.
Dường như có thứ gì đó rất đáng sợ đang lẳng lặng ẩn náu giữa thân thể mảnh khảnh của chàng thanh niên trước mắt. Nó đói khát, tham lam cắn nuốt toàn bộ và hấp thu mọi năng lượng xung quanh rồi cấp tốc chuyển hóa toàn bộ quỷ khí dồi dào trong không khí, chảy xuôi trong từng mạch máu, hóa thành xương thịt của anh, trở thành một phần trong thân thể.
Vết thương đỏ tươi trên mu bàn tay trắng nõn lành lại với tốc độ nhanh chóng, cuối cùng chỉ còn lại một vết sẹo hồng nhạt.
Đúng lúc đó, cánh tay đen chợt cứng đờ.
Như thể nó cảm nhận được gì đó, cánh tay đen nghiêng sang nhìn người đang bị mình nắm cổ áo.
Màn sương ẩm lướt lạnh lẽo từ từ tan đi, ánh nắng ban trưa chói chang chiếu xuyên qua cửa sổ.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt của chàng thanh niên mịn màng nhưng tái nhợt, ánh nắng bên ngoài soi rõ từng sợi lông tơ rất mảnh trên gò má anh, hàng mi khẽ buông, biểu cảm bình tĩnh, mang lại cảm giác yên tĩnh, nhã nhặn đủ để mê hoặc kẻ khác, khí chất và thân hình đều không khác gì người bình thường.
Cánh tay đen kinh ngạc nhìn Diệp Ca.
Vừa rồi là ảo giác của nó sao?
Tại sao nó cảm thấy… hơi thở của người này đột nhiên trở nên thật…
Đáng sợ?
Chiếc xe buýt đã trở lại với hình dạng ban đầu, dù chỉ chạy trong màn sương vài phút ngắn ngủi, song phố xá bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vùng hoang vu, hẻo lánh.
Diệp Ca chăm chú nhìn gã quỷ đói dưới đất, trông mặt anh có vẻ rối bời.
“Sao thế, sao thế?” Cánh tay đen lập tức dời sự chú ý sang anh, nó níu cổ áo Diệp Ca, nhìn theo ánh mắt anh, thò người ra nhìn xuống đất: “Chẳng lẽ anh phát hiện ra manh mối gì à?”
Sau đó nó nghe Diệp Ca thở dài thườn thượt: “Mày biết không? Tiền lương ban Chiến đấu cao gấp sáu lần phòng Hậu cần đấy.”
Cánh tay đen: “…”
Diệp Ca: “Phúc lợi cũng tốt hơn.”
Cánh tay đen: “…”
Diệp Ca: “Tao nhận lương phòng Hậu cần, làm việc của ban Chiến đấu, tao mệt.”
Cánh tay đen: “…”
Diệp Ca: “Tao muốn nghỉ.”
Cánh tay đen im lặng hồi lâu.
Chắc chắn vừa nãy là nó bị ảo giác.
Lời anh nói như đã kích thích gã quỷ đói không còn tỉnh táo, sắp tan biến dưới đất, gã bỗng vùng dậy, ngẩng cái đầu trắng bệch lên nhìn thẳng vào Diệp Ca, giọng nói ác độc khàn đặc vang lên: “ACE… Không ngờ lại là mày thật… Ha ha ha… Mày nghĩ mày rời khỏi trò chơi rồi là có thể chẳng lo nghĩ gì nữa à? Tên của mày vẫn sẽ tồn tại trên bảng thù hận, chỉ khi linh hồn mày hoàn toàn tan biến mới có thể biến mất… Khà khà khà…”
Hai mắt Diệp Ca tối sầm.
Bảng thù hận…?
Chẳng lẽ những gì cánh tay đen nói là thật?”
“Vương sẽ đến tìm mày…” Gã cười độc ác: “Không ai có thể lành lặn sống sót sau khi làm ra chuyện đó cả…”
Diệp Ca: “???”
Khoan đã?
Làm ra chuyện gì?
Không đợi anh kịp hỏi thêm gì, gã quỷ đói vừa dứt lời đã tan thành mây khói.
Diệp Ca hít sâu, sau đó anh kéo cánh tay đen xuống khỏi vai mình, lắc nó:
“Tao đã làm gì hả? Chuyện nó nói mày biết không?”
Cánh tay đen do dự, trả lời: “Tui…Tui không biết…”
Diệp Ca càng lắc mạnh hơn.
“Chờ chút, chờ chút!” Cánh tay đen bị anh lắc chóng cả mặt, nó hét lên: “Được rồi! Được rồi! Tui cũng chỉ nghe nói thôi…”
Diệp Ca truy hỏi: “Mày nghe được cái gì?”
Cánh tay đen lắp bắp: “Thì… hình như là… anh bội bạc bỏ rơi Vương… gì gì… đó…”
Diệp Ca: “…”
Từ từ, cái gì cơ?
…
Biển máu cuộn trào mãnh liệt.
Mặt đất đen sì dần thấm đẫm máu đỏ, chúng lan rộng ra, tụ lại thành dòng sông máu lặng lẽ tuôn trào, từng đống, từng đống xương trắng chất chồng xung quanh, trắng ởn hòa cùng màu đỏ thẫm, tạo thành một vương quốc nồng mùi máu tanh và chết chóc.
Đây là một quỷ vực.
Không một ai biết được, chủ nhân của nơi này mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể xây dựng nên một quỷ vực khồng lồ vượt sức tưởng tượng của con người như thế.
Chính giữa quỷ vực lúc này, một người đàn ông đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ngai vàng khổng lồ được đúc từ xương trắng.
Hàng mi khẽ chớp.
Như vừa cảm nhận được điều gì, người đàn ông từ từ mở mắt.
Đôi con ngươi của hắn mang màu đỏ sậm tăm tối, tựa như một biển máu đặc sệt cô đọng, từ từ dâng trào trong bóng tối tĩnh lặng.
Hắn dõi mắt về một hướng, hơi nheo mắt, như một kẻ đi săn máu lạnh cuối cùng cũng phát hiện con mồi, nét cười lạnh lẽo thoáng hiện nơi đáy mắt.
Cuối cùng.
Một làn gió thoảng qua mang theo mùi máu, đống xương cốt chất chồng va vào nhau lạch cạch.
Trên ngai vàng xương trắng, bóng dáng người đàn ông mờ dần, cuối cùng biến mất hẳn.
—————-
Tác giả:
Tiếp sau đây chúng ta long trọng chào mừng! Kẻ lừa gạt tình yêu, kẻ hủy diệt tâm hồn thiếu nữ, người chiến thắng giải thưởng Cống hiến trọn đời của hiệp hội Chơi xong chạy – Diệp Ca!!!
Diêp Ca (yếu ớt): … Tôi không hề, đừng có nói linh tinh…