Sau Khi Ngủ Với Trúc Mã - Khê Tịch Tịch

Chương 38: Cái miệng nhỏ




Chương 38: Cái miệng nhỏ phía trên muốn cắm, cái miệng nhỏ phía dưới cũng muốn bị làm, sau khi làm xong thì thổ lộ, nói anh yêu em + nữ phụ lên sàn, cởi sạch đồ muốn câu dẫn nam chính.

“Ưm…”

Thích Âm đẩy Kỷ Lưu Thành ra, ƈôи ŧɦịŧ lớn cũng tự nhiên mà trượt khỏi miệng cô, nhưng Thích Âm vẫn tức giận trừng mắt với Kỷ Lưu Thành.

Cô hỏi Kỷ Lưu Thành: “Cậu đang làm gì vậy?”

Kỷ Lưu Thành lại gần xoa ngực cô, vừa xoa vừa nói: “Lâu rồi cậu chưa khẩu giao cho tớ.”

Thích Âm hừ một tiếng, “Lần sau rửa sạch sẽ côn ŧɦịŧ của cậu đi thì tớ sẽ không ngại mà khẩu giao cho cậu.”

Kỷ Lưu Thành liền cười: “Dâʍ ŧɦủy̠ của chính mình mà cậu cũng ghét bỏ?”

Thích Âm lại trừng mắt nhìn Kỷ Lưu Thành, nhưng vẫn tùy ý để Kỷ Lưu Thành lấy khăn giấy lau mặt cho cô.

“Lần sau không được bắn lên mặt tớ,” Thích Âm sờ mặt mình, bĩu môi: “Dính dính nhão nhão, thật khó chịu.”

Kỷ Lưu Thành: “Vậy lần sau tớ sẽ làm với miệng cậu.”

Thích Âm đạp vào chân anh, rồi sau đó bỗng nhiên thấy không đúng, bực mình nói: “Cậu có ý gì hả Kỷ Lưu Thành, chẳng lẽ tiểu huyệt phía dưới của tớ cho cậu chơi rồi mà còn cảm thấy không đủ sướng sao?”

“Đương nhiên sướng, sướng muốn chết luôn.” Kỷ Lưu Thành ôm Thích Âm vào ngực, hôn lên vanh tai cô, giọng khàn khàn nói: “Chỉ là không đủ, tớ muốn chơi toàn bộ cơ thể cậu.”

Bên tai Thích Âm nóng lên: “Cậu đang nói gì vậy?”

“Tớ nói,” Kỷ Lưu Thành lại xoa ngực cô, được một tấc muốn tiến một thước nói: “Về sau tớ muốn cắm cái miệng nhỏ phía trên, cái miệng nhỏ phía dưới cũng muốn làm.”

Thích Âm: “Không biết xấu hổ.”

Kỷ Lưu Thành kêu cô: “Âm Âm.”

Thích Âm: “Sao vậy?”

Kỷ Lưu Thành: “Tớ yêu cậu.”

Thích Âm cười nhạo: “Chơi sướng liền nói yêu, tớ không tin đâu.”

Kỷ Lưu Thành kéo cằm cô qua hôn lên môi cô, truyền tất cả tình yêu của anh vào nụ hôn này.

Cuối cùng Kỷ Lưu Thành bế Thích Âm vào phòng tắm rửa sạch sẽ, đi ra Thích Âm lại ghé vào lồng ngực Kỷ Lưu Thành ngủ ngon lành rồi.



“Ngủ ngon.”

Chuyện của Hoắc Dung anh sẽ xử lý, anh sẽ không để cô ta quấy rầy Thích Âm.

Sáng hôm sau Kỷ Lưu Thành vẫn ngủ dậy rất sớm, anh đi tập thể dục, rồi tắm rửa, cuối cùng về biệt thự nhà mình, tìm Hoắc Liên.

Hoắc Liên đi tới thân thiện hỏi: “Sao hôm qua thiếu gia không về nhà?”

Kỷ Lưu Thành lấy cái khăn trên vai xuống, sắc mặt nặng nề mà kêu bà nột tiếng: “Dì Hoắc.”

Hoắc Liên: “Ôi, làm sao vậy, cơm sáng lập tức xong ngay…”

Kỷ Lưu Thành ngắt lời bà: “Cháu không cần dì chăm sóc.”

Mặt Hoắc Liên cứng lại: “Là do ba cháu bảo dì trở về chăm sóc…”

Kỷ Lưu Thành: “Cháu biết, nhưng mà cháu không cần.”

Hoắc Liên: “Nhưng cơm nước, còn có quét dọn nhà cửa…”

Kỷ Lưu Thành: “Đồ ăn thì có nhà hàng tư nhân, nếu cháu yêu cầu thì bọn họ sẽ đúng giờ giao tới đây, việc nhà cũng có công ty sắp xếp người đúng giờ sẽ tới quét dọn, thật sự không cần phiền tới dì.”

Hoắc Liên vội nói: “Dì lại không cảm thấy phiền…”

Kỷ Lưu Thành: “Dì đã chăm sóc cháu nhiều năm, cháu thật sự cảm kích, cháu nghĩ rằng ba cháu cũng như vậy, cho nên kể cả dì không ở ở nơi này làm bảo mẫu cho cháu, ông ấy cũng sẽ đúng hạn phát tiền lương cho dì.”

Hoắc Liên: “Chính vì như thế cho nên dì mới muốn làm chút chuyện gì đó, nếu không chỉ ngồi chơi lấy tiền của chủ tịch, dì cũng ngại.”

Kỷ Lưu Thành cười khẽ: “Nếu dì thật sự cảm thấy ngại thì năm đó dì sẽ không làm như vậy với Âm Âm.”

Ý cười trên mặt Hoắc Liên không thể duy trì được nữa: “Chuyện xảy ra năm đó dì đã xin lỗi rồi, dì cho rằng đứa nhỏ Thích Âm này sẽ rộng lượng một chút…”

Sắc mặt Kỷ Lưu Thành trầm xuống: “Dì Hoắc, không phải cô ấy không rộng lượng, mà là cháu nhỏ mọn, không muốn để bạn gái chịu ủy khuất.”

Hoắc Liên: “Bạn gái?”

Kỷ Lưu Thành: “Cháu và Âm Âm đang yêu nhau, cháu không muốn để cô ấy không vui, cho nên hi vọng dì có thể rời đi.”

Sắc mặt Hoắc Liên biến đổi mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng mở miệng: “Đồ của dì ở đây khá nhiều nên phải thu dọn một chút.”



Kỷ Lưu Thành: “Hy vọng dì có thể nhanh chóng rời đi, nếu như dì không thể lo liệu được thì cháu có thể giúp tìm công ty chuyển đồ.”

Hoắc Liên: “Dì biết.”

Kỷ Lưu Thành giao phó xong liền đi học, Hoắc Liên vẫn mỉm cười tiễn anh, đợi đến khi Kỷ Lưu Thành đã đi xa, Hoắc Liên cắn răng, mắng: “Phi! Đồ không có lương tâm! Năm đó là anh cả tao cứu ba mày đấy! Mày không cảm kích tao, báo đáp tao cũng được đi, còn dám làm tao mất mặt!”

Nếu như không phải muốn cho Hoắc Dung gả vào nhà họ Kỷ, lấy được gia sản của nhà này, bà còn lười đi dỗ cái tên đại thiếu gia Kỷ Lưu Thành này!

“Thứ gì đâu!”

Hoắc Liên lại hùng hùng hổ hổ một trận, sau đó lại nghĩ tới Kỷ Lưu Thành nói đang yêu Thích Âm, bà vội vàng nhắn tin cho Hoắc Dung, hỏi cô ta phải làm gì bây giờ.

Kỷ Lưu Thành không muốn đánh thức Thích Âm.

Cho nên anh để lại đồ ăn sáng ở trong lò vi sóng rồi nhắn tin cho cô, sau đó đi đến trường.

Đến giữa trưa Thích Âm vẫn chưa trả lời anh, cũng không đi học, Kỷ Lưu Thành có chút lo lắng, liền trực tiếp về nhà xem.

Nhưng Thích Âm không có ở nhà.

Điện thoại cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, có thể đi đến đâu chứ?

Kỷ Lưu Thành mang theo nghi hoặc trở về nhà mình, định vừa nghỉ ngơi vừa đợi tin nhắn của Thích Âm.

Nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nghe thấy tiếng nước chảy bên trong truyền đến.

Là Thích Âm sao?

Đồ lẳиɠ ɭơ này, không ở nhà mà lại đến phòng anh tắm, là muốn anh làm cô sao?

Kỷ Lưu Thành thầm nghĩ vậy, bên trong liền truyền đến tiếng gì đó bị đổ ngã.

Kỷ Lưu Thành vội vã chạy vào.

Lúc đầu không thấy ai, nhưng ngay sau đó, một thân thể trần trụi dán vào lưng anh, không phải hương vị mà anh quen thuộc, càng không phải người mà anh tâm tâm niệm niệm.

Là Hoắc Dung.

Hoắc Dung ôm Kỷ Lưu Thành, bàn tay theo ngực Kỷ Lưu Thành dời xuống, còn như là muốn kéo khóa quần Kỷ Lưu Thành xuống.

Cô ta nói: “Anh Lưu Thành, em rất nhớ anh.”