Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 9




“Trước khi thấy được sữa, thần cũng không dám phán bừa.”

 

Viện trưởng “hừ” một tiếng.

 

“Còn tưởng đâu ngươi nhìn ra được cái gì rồi cơ, thì ra chẳng nhìn ra cái gì cả, còn bày đặt ra vẻ cao thâm.”

 

Thẩm thái y nhíu mày, đáp: “Muốn xem tiểu công chúa trúng độc gì thì phải thấy được đồ có độc mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, chỉ căn cứ vào mạch tượng trực tiếp kê đơn mới là hành vi vô trách nhiệm.”

 

“Cái gì? Trúng độc!”

 

[Cái gì? Trúng độc!] Giọng nói của hoàng đế và tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ đồng thanh vang lên.

 

[Cung đấu còn phải đấu từ trong nôi sao? Bản công chúa còn chưa được nửa tháng tuổi nữa, tại sao lại phải trải qua chuyện này! Thật quá đáng, đến tột cùng là điêu dân nào muốn hại bản công chúa!]

 

Viện trưởng càng không tin: “Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đấy?”

 

Thẩm thái y hoang mang: “Thì là trúng độc đó, viện trưởng ngài không chẩn ra sao?”

 

Viện trưởng lại cảm thấy đối phương đang châm biếm mình, lập tức phản bác: “Thân thể trẻ sơ sinh làm sao chịu nổi chất độc chứ, nếu công chúa trúng độc thì làm sao có thể sống đến bây giờ được?”

 

“Độc mà tiểu công chúa trúng phải cực kỳ nhẹ, cho nên khó có thể nhìn ra, triệu chứng cũng chỉ là đau bụng. Một lần hai lần không thành vấn đề, nhưng thời gian dài dùng thuốc độc thì sẽ c.h.ế.t yểu.”

 

Viện trưởng còn muốn phản bác thì Tưởng công công đã bưng một bát sữa tới.

 

Thẩm thái y chấm ngón tay nếm thử: “Hồi bẩm bệ hạ, quả thật là độc, nhưng liều lượng rất nhỏ. Nếu để thêm một lúc nữa, độc tố trong cơ thể sẽ bị bài xuất ra ngoài, có kiểm tra ra cũng không ra được gì.”

 

Viện trưởng không tin, đẩy hắn ra, bưng lấy bát sữa: “Để ta thử xem.”

 

Sau khi nếm thử một ngụm, ông ta ngã ngồi trên đất.

 

Xong rồi xong rồi, tiểu công chúa thật sự bị trúng độc, thế mà ông ta lại không nhìn ra.

 

“Mau đi kê thuốc cho tiểu công chúa.”

 

Sắc mặt hoàng đế tối sầm lại, Bối Tịnh Sơ đau bụng mà còn cảm nhận được sát khí quẩn quanh.

 

Đúng là âm mưu ác độc, nếu không phải hắn có thể nghe được tiếng lòng của nhóc con thì chắc chắn sẽ tin lời lang băm nói, sau đó hắn sẽ có thêm một đứa con “tự nhiên c.h.ế.t yểu” nữa.

 

Nghĩ đến hai đứa con đã mất trước đó, hoàng đế bắt đầu hoài nghi, liệu có phải là do người làm hay không.

 

“Đưa nhũ mẫu kia tới Đại Lý Tự Hình Bộ, nhất định phải tra ra kẻ đứng đằng sau!”

 

Tưởng công công đang định lui xuống, hoàng đế lại đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”

 

“Trẫm muốn đích thân tra.”

 

“Về phần ngươi.” Hắn nhìn về phía Viện trưởng Thái Y Viện.

 

“Năng lực không bằng người, thoái vị nhường chỗ cho hiền tài đi, Thái Y Viện của trẫm không nuôi phế vật.”

 



 

Rất nhanh đã điều tra ra hung thủ, là Lệ phi.

 

Hoàng đế ôm Bối Tịnh Sơ đến tẩm cung của Lệ phi.

 



Suốt nửa tháng nay Lệ phi luôn đứng ngồi không yên, vốn dĩ Hoàng Thượng đã nói là ai sinh hạ hoàng tử trước, người đó chính là Hoàng Hậu.

 

Cho nên nàng ta mới dùng hết mọi thủ đoạn, không tiếc mượn giống sinh con.

 

Kết quả khó khăn lắm mới sinh được hoàng tử lại bị Hoàng Thượng phớt lờ, còn không tới nhìn lấy một lần, làm sao nói tới chuyện phong hậu.

 

Nàng ta lòng nóng như lửa đốt, đêm ngủ không ngon giấc.

 

Nghe nói Hoàng Thượng dồn hết tâm tư lên tiểu công chúa do Anh phi sinh, vì thế mới nảy ra ý xấu.

 

Nếu có thể khiến tiểu công chúa c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, thần không biết quỷ không hay như các hoàng tử trước… nhi tử của nàng ta có thể lọt vào mắt hoàng đế rồi.

 

“Hoàng Thượng giá lâm —”

 

“Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng.”

 

Nàng ta thong thả ung dung hành lễ. Vốn tưởng hoàng đế sẽ cho mình bình thân, quan tâm mình sinh nở vất vả mà cho mình lên giường nghỉ ngơi.

 

Kết quả hoàng đế chỉ nhìn mình hành lễ, không hề có dấu hiệu cản lại.

 

Lệ phi cắn răng, đành phải vịn tay cung nữ xuống giường quỳ gối.

 

Bối Tịnh Sơ uống xong thuốc, không còn đau bụng nữa, nàng cố nhịn cơn buồn ngủ để hóng chuyện.

 

Nếu Lệ phi được miễn tội, nàng sẽ tức giận tiểu luôn ra tay bạo quân!

 

Lệ phi quỳ trên đất, hoàng đế ôm Bối Tịnh Sơ ngồi xuống, một lúc lâu cũng không cho nàng ta đứng lên.

 

Lệ phi không nhịn được hỏi: “Bệ hạ có muốn gặp tiểu hoàng tử không, hoàng nhi vẫn chưa được gặp phụ thân nó đâu.”

 

[Ái chà chà, còn tiểu hoàng tử cơ đấy, cho vào hộ khẩu như đúng rồi vậy!]

 

Hoàng đế nghe không hiểu ‘hộ khẩu’ là thứ gì, nhưng cũng đoán được đại khái hẳn là hộ tịch.

 

“Không cần, lần này trẫm tới tìm ngươi có việc.” Hắn không có hứng thú với con nhà người khác.

 

[Sao lại không xem? Ngài không muốn xem nhưng ta muốn xem mà! Đây chính là nam chính đấy, là nam chính! Ta còn chưa gặp qua nam chính bằng xương bằng thịt bao giờ đâu!]

 

Hoàng đế: “…”

 

“Ôm đứa nhỏ lại đây đi.”

 

Tưởng công công khó hiểu, chẳng phải Hoàng Thượng vừa mới nói không cần sao?

 

Sao nhoáng cái đã sửa miệng rồi?

 

Trước kia Hoàng Thượng làm việc quyết đoán cực kỳ, không phải người hay đổi ý đâu.

 

Thật là không hiểu nổi.

 

Thừa dịp thời gian này, hoàng đế ném chứng cứ tới trước mặt Lệ phi: “Giải thích đi.”

 

Lệ phi nghi hoặc nhặt lời khai trên đất xem thử.

 

“Bệ hạ, oan cho thần thiếp quá! Nhất định là có người thấy thần thiếp sinh hạ hoàng tử, sắp bước lên phượng vị nên mới ghen ghét muốn hãm hại thần thiếp! Chỉ là một công chúa mà thôi, không gây bất cứ ảnh hưởng gì tới tiểu hoàng tử, thần thiếp hại công chúa để làm gì chứ?”

 



Lệ phi lết đầu gối tới ôm chân hoàng đế, mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ, nhu nhược đáng thương.

 

Hoàng đế yên lặng dịch chân ra, đừng ảnh hưởng đến hắn ôm khuê nữ!

 

Nàng ta nói rất có lý, nhưng hoàng đế từ khi lên ngôi tới nay đã thẩm tra xử lí đủ loại án kiện, động cơ phạm tội thường là những thứ mà người bình thường không thể nào hiểu được.

 

“Trẫm không quan tâm nguyên nhân ngươi làm như vậy, ngươi chỉ cần bác bỏ lời chứng là được, không cần nói gần nói xa.”

 

Hắn lặng lẽ liếc nhóc con đang cố mở to hai mắt đang díu lại chỉ để xem náo nhiệt.

 

Thấy không, phụ thân con không phải là bạo quân đâu, ta đã cho người ta cơ hội chứng minh trong sạch rồi.

 

Lệ phi cãi không được, bởi vì đúng là nàng ta làm.

 

Cho nên nàng ta chỉ có thể xin tha: “Bệ hạ, xin bệ hạ niệm tình thần thϊếp mới sinh hạ hoàng tử mà tha cho thần thiếp một lần đi.”

 

Nhi tử của nàng ta chính là hoàng tử duy nhất, Lệ phi không tin hoàng đế sẽ để mẫu thân của hoàng tử độc nhất trở thành tội nhân.

 

Bối Tịnh Sơ biết thân thế của nam chính, cộng thêm có nhiệm vụ trong người. Đáng tiếc nàng không nói ra được, chỉ có thể kêu lên mấy tiếng a a a a.

 

Lúc này Bối Tịnh Sơ cực kỳ bức bối, cảm giác chỉ có mỗi mình nàng biết drama, nhìn người xung quanh không biết gì, rất muốn nói ra cho bọn họ giật mình mà không có cách nào làm được.

 

[Tới rồi tới rồi, sắp bắt đầu rồi, Lệ phi bởi vì sinh hạ được hoàng tử mà hoành hành hậu cung không hề kiêng kỵ gì, hại người vô số, nhưng hoàng đế vì bảo vệ thanh danh của hoàng tử duy nhất mà nhẫn nhịn. Xem ra bản công chúa bị hạ độc vô ích rồi, hu hu hu sao ta lại thảm như vậy chứ~

 

Cải thìa a ~ trồng trong đất vàng a ~ hai ba tuổi ~ không có mẹ ~ ta chính là cải thìa đáng thương ahu hu hu]

 

Hoàng đế đỡ trán, nhóc con này lại diễn vở nào đây?

 

Thế nhưng hắn cũng có cảm giác hưng phấn âm thầm. Nếu khuê nữ phát hiện hắn nhìn rõ mọi việc, không gì có thể lừa được hắn.

 

Càng không giống như tiên đoán, bị những người này lừa gạt mà chẳng hay biết gì.

 

Liệu nhóc con có sùng bái hắn không?

 

“Ha.” Hoàng đế cười lạnh.

 

“Hoàng tử? Thật sự là hoàng tử sao?”

 

[Ủa? Chuyện gì vậy? Bạo quân phát hiện nam chính không phải con mình rồi sao?]

 

Lệ phi làm việc này cực kỳ cẩn thận, không để hoàng đế tra ra được gian phu là ai.

 

Hắn cũng là không muốn rút dây động rừng nên mới tạm thời chưa xử lý Lệ phi.

 

Không nghĩ tới nữ nhân này lại dám có ý xấu với tiểu công chúa của hắn.

 

Đã như vậy thì không giữ được nàng ta nữa rồi.

 

Trực tiếp dùng trọng hình đi, Đại Lý Tự có hàng trăm cách khiến nàng ta phải khai ra gian phu là ai.

 

Lệ phi luống cuống, đảo lộn huyết mạch hoàng thất là tội lớn hơn cả hãm hại công chúa.

 

Nhìn nhà mẹ đẻ của Anh phi mới bị g.i.ế.c sạch là biết!

 

“Bệ hạ, ngài đang nói gì vậy?” Nàng ta rặn ra một nụ cười cứng ngắc trông còn khó coi hơn cả khóc, nào còn phong thái yêu kiều trước đây.