Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 49




Suốt mấy ngày liền, mưa to tầm tã không ngừng.

 

Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, cả bầu trời đều nhuộm một màu âm u, như đang báo hiệu tai hoạ sắp giáng xuống.

 

Hoàng đế nghĩ mà sợ, cũng may hắn nghe được lời tiên đoán của nhóc con, đã làm công tác chống lũ khẩn cấp từ trước.

 

Thời tiết ác liệt, đa số mọi người đều trốn vào trong phòng, nhưng luôn có những người vẫn làm việc bất chấp mưa bão.

 

Không ai đoán trước được trận mưa to này.

 

Hứa Hân Xu nôn nóng chuyển cây giống mà mình nghiên cứu vào trong nhà, vất vả lắm mới dọn xong, nhưng những cây giống ấy sớm đã bị ngập nước, rễ đều đã thối hết.

 

Tâm huyết bị phá hủy trong nháy mắt, cung nữ bên cạnh thấy nàng bận lên bận xuống dọn dẹp, trên người ướt đẫm nước mưa khiến sàn nhà cũng ướt một mảnh, không khỏi bực bội.

 

"Còn cứu cái gì nữa, đã sớm úng c.h.ế.t rồi! Ngươi nói bệ hạ phong ngươi làm nữ quan ngũ phẩm là nhìn trúng tài năng của ngươi."

 

"Nhưng mà ngươi làm việc suốt bao lâu rồi lại chẳng làm ra thành quả gì."

 

"Ngược lại còn làm cho sàn nhà ướt sũng, gây thêm phiền phức cho chúng ta."

 

Nữ quan kia vẫn luôn cảm thấy không phục.

 

Nàng ta ở trong cung suốt hơn hai mươi năm, đợi không biết bao nhiêu cơ hội mới leo được đến vị trí này.

 

Đột nhiên có một con nhãi từ trên trời giáng xuống có cùng cấp bậc với nàng ta, đối phương còn không cần làm việc, chỉ cần nghiên cứu những cây giống vô bổ kia.

 

Đào một miếng đất ngay giữa sân, nói cái gì mà ruộng thí nghiệm.

 

Biến hoàng cung thành vườn rau nhà nông, bón phân làm cho mùi hôi bay khắp.

 

Đã vậy còn không làm ra thành quả gì.

 

"Không có năng lực thì đừng tự cho mình siêu phàm, chỉ biết thêm việc cho ta thôi!"

 

Hứa Hân Xu thất hồn lạc phách nhìn cây non bị hủy trong một sớm, bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn từ bỏ.

 



Nàng nên an phận ở hậu trạch, không thể trở thành một người có giá trị sao?

 

Nhưng là công chúa đã nói nàng là thiên tài, nàng có thể giúp cho lê dân bá tánh ở Việt Triều đều được ăn no...

 

Đúng vậy, công chúa đã nói nàng là thiên tài, nàng có thể!

Lần này không thành công thì còn có lần sau, trước nay thành công đều không phải một lần là có.

 

Nàng không tin chính mình nhưng có thể không tin công chúa sao?

...

Cùng lúc đó, lãnh cung cũng bởi vì lần mưa to này mà trở nên càng xập xệ hơn.

 

Nhiều năm không được tu sửa, nước mưa nhỏ giọt xuống dưới từ trên mái nhà khiến cho toàn bộ sàn nhà và mặt tường đều ẩm ướt.

Giường và đệm chăn đều ướt dầm dề.

 

Từng luồng khí lạnh thấm vào trong xương cốt, ánh mắt Kỳ thị trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước.

 

Sau khi ho khụ lên hai tiếng, nàng ta đột nhiên nắm chặt chăn, tưởng tượng cái chăn thành Bối Tịnh Sơ.

 

Chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t nàng.

Đều tại đứa nghiệt chủng này, nếu không sinh nó ra, hiện tại nàng ta vẫn là Anh phi, ở trong tẩm cung nhàn nhã nghe tiếng mưa rơi.

 

Làm sao lại phải ở lãnh cung chịu khổ chịu lạnh.

 

Đều là do nó!

 

Đều là do nó!

 

Đều là do tiểu súc sinh này!



Liên tiếp nhiều ngày đều mưa to, tuy rằng có tổn thất, nhưng bởi vì đã có dự phòng khẩn cấp nên không có  nghiêm trọng như lời tiên đoán của nhóc con.

 

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, thế này đã là muôn phần may mắn rồi.

 

Hắn sai Thẩm thái y đi Tây Giao, nếu có dấu hiệu dịch bệnh xuất hiện thì lập tức ngăn chặn.

Để khiến cho chuyện điều Thẩm thái y đi tây giao không đột ngột, hắn phái một nửa thái y của Thái Y Viện đi các nơi khác để dự phòng.

 

Các thái y vốn dĩ đều là ở trong cung chẩn bệnh cho các quý nhân, tệ lắm cũng là chữa trị cho cung nhân.



 

Đều là sống trong nhung lụa.

Lần này bắt bọn họ tới vùng nông thôn hoang vu để chữa trị cho thường dân, nói gì mà phòng chống dịch bệnh.

 

Ai nấy đều cực kỳ bất mãn.

 

Tuy không dám nói ra trước mặt hoàng thượng, nhưng sau lưng khó tránh khỏi phàn nàn.

Dịch bệnh đều là bùng phát mới biết được, khi chưa có ai nhiễm bệnh thì ai có thể dự đoán được sẽ có ôn dịch chứ.

 

Bệ hạ không phải là ở không đi tìm việc để làm sao?

Nhưng đây là Hoàng lệnh, mọi người đều chỉ có thể lĩnh mệnh mà thôi.

 

Bọn họ làm việc qua loa lười biếng.

 

Cho đến một ngày nọ ở Đông giao, một thái y đang không kiên nhẫn phát thuốc thì có một người ngã xuống đất.

Hắn tiến lên kiểm tra.

 

Là ôn dịch.

 

Thái y lập tức đeo khăn che mặt và  đồ bảo hộ đã chuẩn bị từ trước.

 

Thông báo cho đội hộ vệ khống chế đám đông, sau đó thượng tấu bệ hạ.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn quay đầu lại, nhìn dược liệu và vật tư đã chuẩn bị đầy đủ phía sau.

 

Hai đầu gối mềm nhũn, hướng về phía Thái Cực Cung mà dập đầu hô to: "Bệ hạ thánh minh!"

Tin tức truyền tới Ngự Thư Phòng khiến cho Bối Tịnh Sơ kinh ngạc đến ngây người.

 

[A a a? Không phải nói Tây Giao bùng nổ ôn dịch sao? Tại sao lại thành Đông Giao rồi?]

Hoàng đế cảm thấy là bởi vì lần này Tây Giao phòng chống rất tốt.

 

Lúc ấy vượt qua kỳ hạn mà nhóc con nói cũng chưa có chuyện gì xảy ra, hoàng đế còn cho rằng đã tránh thoát được kiếp nạn này.

 

Không ngờ cuối cùng ôn dịch vẫn tới.