Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 2




Không đợi Bối Tịnh Sơ kịp chửi ầm lên, hoàng đế đã cười khẩy một tiếng: “Tên thị vệ tư thông với ngươi đâu?”

 

Ở trong cung chỉ có thị vệ là không phải tịnh thân, hơn nữa đều là Ngự Lâm Quân của hắn.

 

Cấm vệ của Hoàng đế, tiền đồ vô lượng, trong nhà không thiếu kiều thê mỹ thiếp, ai lại đi mạo hiểm phạm tội c.h.é.m đầu để tư thông với tiểu cung nữ chứ?

 

Anh phi cũng luống cuống, thị vệ là cận thần của thiên tử, nàng ta không mua chuộc nổi.

 

Tiểu cung nữ kia khá thông minh, lập tức dập đầu bịch bịch, giọng nói vang dội: “Nô tỳ yêu hắn đến tận xương tủy, sẽ không khai ra hắn, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c đều nghe theo bệ hạ và chủ tử.”

 

Bối Tịnh Sơ rúc trong n.g.ự.c hoàng đế cũng cảm nhận được bầu không khí đông cứng lại.

 

“Chắc là người mua chuộc ngươi đã hứa hẹn sẽ bảo vệ an toàn cho người nhà của ngươi đúng chứ?” Giọng nói của hoàng đế vẫn như bình thường, hơi thở ổn định, nhưng mọi người đều nghe ra sự uy h.i.ế.p ở trong đó.

 

Tiểu cung nữ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

 

“Đáng tiếc, người nọ giữ không nổi. Trước nay cung nữ dâm loạn cửa cung không đến mức c.h.é.m đầu toàn tộc, nhưng bắt đầu từ đời của trẫm sẽ bắt đầu thi hành hình phạt này.”

 

Bối Tịnh Sơ vươn tay nhỏ, giơ ngón cái lên để tán thưởng: [Không hổ là bạo quân người gặp người sợ, tàn bạo như vậy.]

 

Hoàng đế bị nhóc con phá đám, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, đầu đầy vạch đen.

 

Nhóc con vô lương tâm này, hắn làm vậy là vì ai hả?

 

Tiểu cung nữ bị dọa c.h.ế.t khiếp, nàng ta biết bệ hạ nói được làm được.

 

Tiểu cung nữ chưa từng gặp mặt Hoàng đế, nhưng cũng từng nghe nói bệ hạ tính tình tàn bạo, lần này mới biết bạo quân đáng sợ tới mức nào.

 

Trước khi gánh tội nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng đi chết, điều kiện là Anh phi sẽ bảo vệ gia đình nàng ta bình an phú quý, còn hứa sẽ trả tiền chữa trị cho mẫu thân nàng ta.

 

Nếu cả nhà đều sẽ bị c.h.é.m đầu, nàng ta còn gánh tội thay làm gì.

 

Lúc này nàng ta mới ý thức được, giúp đỡ Anh phi lừa gạt hoàng đế đánh tráo công chúa phải trả cái giá đắt cỡ nào.

 

Tiểu cung nữ run rẩy hỏi: “Có phải là chỉ cần nô tỳ nói ra là có thể giữ mạng cho người trong nhà hay không?”

 

Hoàng đế hiếm khi khai ân: “Chỉ mình ngươi phải chết.”

 

Dám tráo con của ông thì cũng chỉ có một kết cục: muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong, cuối cùng c.h.ế.t đi trong đau đớn.

 

Anh phi hoảng loạn quát: “Im miệng! Hoàng Thượng, cung nữ này lúc trước một đằng lúc sau một nẻo, lời nàng ta nói không thể tin!”

 

“Đáng tin hay không do trẫm phán đoán, để nàng ta nói trước đã.”

 

Tiểu cung nữ: “Nô tỳ chưa từng mang thai, đứa trẻ này là chủ tử sinh. Bệ hạ không tin có thể tìm thái y nghiệm thân cho nô tỳ.”

 

Bối Tịnh Sơ nghe được kịch hay, không nhịn được càu nhàu: [Anh phi đúng là ngu xuẩn, muốn hoàng tử thì cứ nói là sinh long phượng thai là được rồi. Vừa an toàn vừa cát lợi. Haizzz~ Xem kịch hay tiếp thôi.]

 

Hoàng đế: … Có phải trẫm nên khen con thông minh không?

 

Hắn có chút đau đầu, đứa nhỏ này trí thông minh đặt không đúng chỗ, chỉ mỗi mấy cái ý tưởng khi quân phạm thượng là nhanh.

 

Nếu không phải hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của nhóc con này, sau này hắn nhất định sẽ bị con bé lừa xoay vòng vòng mất.

 



Chẳng mấy chốc. Bối Tịnh Sơ nghe thấy tiếng thái y truyền tới: “Vị cô nương này quả thật chưa từng mang thai.”

 

“Anh phi, ngươi còn lời gì để ngụy biện không.”

 

Anh phi lắp bắp xin tha: “Đều tại thần thiếp nhất thời mê muội, cầu xin hoàng thượng nể tình thần thiếp có công sinh hạ công chúa, lại chưa gây ra đại họa mà tha cho thần thiếp một lần!”

 

[Cười c.h.ế.t ta rồi, cái gì gọi là chưa gây đại họa? Bản công chúa suýt bị bán vào thanh lâu đó, cái này còn không phải đại họa? … Ơ? Bạo quân điều tra ra rồi? Vậy ta đây bị bán thế nào được?]

 

Hoàng đế giận run người.

 

Nếu tiểu công chúa có thể cho người ta nghe thấy tiếng lòng, như vậy biết trước tương lai cũng không phải chuyện kỳ lạ.

 

Con của hắn, nữ nhi của hắn!

 

Là tiểu công chúa tôn quý nhất thiên hạ, lại vì sự ích kỷ của độc phụ này mà phải lưu lạc tới bước đường ấy.

 

“Người đâu, phế Anh phi làm dân thường, biếm vào lãnh cung.”

 

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người không thể nhẫn tâm như vậy, tiểu công chúa mới vừa sinh ra, nó cần có mẫu thân mà Hoàng Thượng.”

 

Thấy nàng ta lấy Bối Tịnh Sơ ra làm lá chắn, hoàng đế càng thêm phẫn nộ.

 

“Chính vì niệm tình ngươi có công sinh con, trẫm mới tha cho ngươi một cái mạng, nếu không trẫm đã trực tiếp xử ngươi rồi!”

 

Anh phi không dám xin tha nữa, nàng ta biết hoàng đế không phải đang dọa mình.

 

Nếu còn không biết điều, nàng ta sẽ bị tra tấn đến chết.

 

“Đưa đi đi.”

 

Anh phi bị đưa đi, còn lại đám hạ nhân kia.

 

“Điều tra, kẻ đồng lõa đều đánh chết.”

 

Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ con vang lên.

 

Bấy giờ hoàng đế mới chú ý tới nhân vật chính còn lại của hôm nay - đứa bé trai thiếu chút nữa bị tráo thành hoàng trưởng tử của hắn.

 

Tuy rằng hắn tàn bạo, nhưng cũng không tới mức trẻ con cũng không tha.

 

Hoàng đế đang tự hỏi nên xử lý đứa bé này thế nào, lại nghe được tiếng lòng của tiểu công chúa: [A a a a a, chính là hắn, nhìn trúng bản công chúa trước, nhưng lại cho rằng một nữ tử thanh lâu không xứng với hắn, không ngừng ngược thân ngược tâm người ta. Chờ bản công chúa c.h.ế.t đi rồi mới hối hận, cuối cùng mới biết được là chính mình chiếm thân phận của người ta.]

 

Hoàng đế nhíu mày, dám ngược đãi tiểu công chúa của hắn sao?

 

“Để trẫm ngẫm lại xem nên xử lý đứa bé kia như thế nào.” Hoàng đế lẩm bẩm tự hỏi, trên thực tế là đang hỏi Bối Tịnh Sơ.

 

Bối Tịnh Sơ quả nhiên bị dẫn dắt suy nghĩ, hò hét trong lòng: [Phụ hoàng, mau thiến hắn làm thái giám đi! ]

 

“Phụt ——” Hoàng đế vừa mới uống được một hớp trà thì bị sặc một cái.

 

Không hổ là con hắn, đủ hung tàn.

 

Nhưng mà ‘phụ hoàng’ là cái gì?

 



Là phụ thân hoàng đế sao? Phụ thân là phụ thân, hoàng đế là hoàng đế, còn có loại xưng hô kết hợp này nữa sao?

 

Hắn sửa đúng cho Bối Tịnh Sơ: “Bé ngoan, gọi phụ thân đi.”

 

Tưởng công công muốn nói lại thôi.

 

Bối Tịnh Sơ cũng rất cạn lời: [Con vừa mới sinh chưa được nửa ngày đâu đó, muốn con mở miệng nói chuyện, đầu óc ngài bị kích thích quá độ rồi sao? ]

 

Hoàng đế: …

 

Lúc này trong đầu Bối Tịnh Sơ vang lên một âm thanh máy móc:

 

【Ting, Hệ thống trị quốc ràng buộc thành công, thu thập điểm tích lũy là có thể đổi vật phẩm trong cửa hàng hệ thống nha ~】

 

Hệ thống trị quốc?

 

Vì sao lại ràng buộc với nàng?

 

Nàng chỉ là tiểu công chúa muốn làm sâu gạo thôi mà.

 

Mi ràng buộc với bạo quân không có tác dụng hơn à?

 

Càm ràm thì càm ràm, Bối Tịnh Sơ vẫn ấn mở cửa hàng.

 

Kết quả bên trong chỉ có hai món đồ: Bùa vũ lực và bùa trí lực.

 

[Hệ thống, thứ này có tác dụng gì?]

 

Hệ thống: 【Ý trên mặt chữ.】

 

Nhìn cột điểm tích lũy chỉ có mỗi số 0, Bối Tịnh Sơ quyết tâm phải tìm cơ hội thử một lần.

 

Nàng lật xem giao diện hệ thống, nhìn thấy thanh menu, không chút do dự ấn vào xem

 

Trên màn hình xuất hiện một trang tài liệu:

 

Tên: Bối Hằng

 

Thân phận: Hoàng đế Việt Triều.

 

Tuổi tác: 22

 

Độ yêu thích: 50

 

【Nội dung nhiệm vụ: Vạch trần thân thế của nam chính, ngăn cản giang sơn Việt Triều rơi vào tay người ngoài. Thời hạn: Sáu tháng. Điểm tích lũy: 100】

 

Nam chính, là đứa con của Lệ phi, ra đời chậm hơn nàng hai ngày.

 

Điều buồn cười nhất chính là, hắn cũng không phải con của bạo quân, mà là do Lệ phi tư thông với người khác sinh ra.

 

Sự hăng hái của Bối Tịnh Sơ bị một chậu nước lạnh dập tắt.

 

[Cái gì! Sáu tháng? Sáu tháng ta còn chưa biết nói chuyện, ta có thể làm được cái gì? Thân phận nam chính đến lúc kết thúc cuốn tiểu thuyết này còn không bị vạch trần, muốn ta làm được trong vòng sáu tháng, nhà mi chắc chắn đây là chuyện cho người làm sao?]