Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 17




Ngày đầy tháng của Bối Tịnh Sơ, Lôi tướng quân dẫn theo Lôi Niệm Nhi ra cửa.

 

Mành xe bị xốc lên, Lôi Nam Nhi không vui bĩu môi: “Phụ thân lề mề quá, con chờ được một lúc rồi đó!”

 

Lôi tướng quân: “?”

 

“Con ở đây làm gì?”

 

Lôi Nam Nhi không hiểu: “Tham dự tiệc tiệc đầy tháng của đại công chúa đó.”

 

“Ta không định dẫn con theo.” Lôi tướng quân đứng ở cửa cũng không hiểu ra sao.

 

Lôi Nam Nhi đã hiểu ý của Lôi tướng quân, nó chỉ tay về phía Lôi Niệm Nhi đang đứng bên cạnh hắn.

 

“Một đứa con của thị thiếp như chị ta còn được đi, vì sao con lại không được!”

 

Lôi Niệm Nhi bị mạo phạm cũng không tức giận, từ nhỏ muội muội đã như vậy, tức giận cũng chẳng để làm gì.

 

Lôi tướng quân lại nhức cả đầu, yến tiệc hoàng gia không phải nơi tụ hội của quan viên bình thường, nhà ai lại dẫn theo con nít đi chứ.

 

Lỡ đâu trẻ con không hiểu chuyện đắc tội với quý nhân trong cung, cả gia tộc sẽ trực tiếp gặp tai ương mất.

 

Trưởng nữ là do Hoàng Thượng khâm điểm muốn gặp nên hắn mới dẫn theo.

 

Nhưng Lôi Nam Nhi không chịu ở nhà, khóc lóc lăn lộn đòi đi theo.

 

Lôi Ninh không biết làm sao, chỉ có thể dẫn nó theo.

 

Trên đường, Lôi tướng quân dặn dò: “Ở hoàng cung không như ở trong nhà, mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng chọc đến quý nhân!”

 

Lôi Niệm Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi phụ thân, mẫu thân đã dặn con rồi ạ.”

 

Lôi Nam Nhi ngồi bên cửa sổ hào hứng ngắm nhìn phong cảnh trên phố, dáng vẻ không giống như là nghe lọt tai chút nào.

 

“Lôi Nam Nhi, ta nói con nghe không vậy!” Giọng Lôi tướng quân nghiêm nghị.

 

Cuối cùng nó cũng quay đầu, xua tay lấy lệ: “Biết rồi biết rồi mà!”

 

Bối Tịnh Sơ bị lật qua lật lại, mặc lên một chiếc áo khoác màu đỏ, trông hệt như em bé trong tập tranh mừng năm mới.

 

Tuy là tiệc đầy tháng của mình nhưng tiểu công chúa không cần ra ngoài đón khách.

 

Người ở bên ngoài ăn ngon uống ngon, thọ tinh* chân chính cũng chỉ có thể ở trong phòng uống sữa.

(*) người có sinh nhật.

 

Lại qua một lúc, Lôi Ninh dẫn theo khuê nữ đến.

 

“Thần Lôi Ninh, tham kiến bệ hạ.”

 

Nghe được âm thanh, Bối Tịnh Sơ đang mơ mơ màng màng lập tức mở to mắt.

 



[Nữ chính đến rồi sao? Nữ chính đâu? Nữ chính đâu? Người ở đâu người ở đâu?]

 

Hoàng Đế bị oanh tạc bởi những câu hỏi lên tiếp, lập tức phân phó nhũ mẫu nhanh chóng bế Bối Tịnh Sơ đến trước mặt Lôi Niệm Nhi.

 

Trước mắt xuất hiện một tiểu mỹ nữ mày rậm mắt to, đôi mày kiếm đó vừa nhìn liền biết là giống cha rồi.

 

[Tiểu tỷ tỷ thật là ngầu! Tuy vẫn còn là trẻ con, nhưng sau khi lớn lên chắc chắn là cực kỳ đẹp trai!]

 

[Cũng may lần đó phụ thân ta tin Lôi tướng quân, không bị mắc mưu.]

 

Nụ cười của Bối Tịnh Sơ vẫn chưa kịp mở rộng, âm thanh hệ thống đã vang lên không đúng lúc chút nào.

 

【Ting~ Công bố nhiệm vụ chính, ngăn cản phủ tướng quân bị hủy diệt, ngăn cản nữ chính trở thành yêu phi họa quốc. Thời gian nhiệm vụ: Hai tháng.】

 

【Khen thưởng nhiệm vụ: 00 điểm tích lũy.】

 

Bối Tịnh Sơ chỉ biết uống sữa: …

 

Nàng ngay tại chỗ biểu diễn trò nụ cười biến mất trong nháy mắt cho nữ chính, làm trong lòng Lôi Niệm Nhi khó hiểu, không biết sao tiểu công chúa lại không vui.

 

Di nương và phụ thân đều dặn đi dặn lại, ở trong cung mọi chuyện đều phải cẩn thận.

 

Đúng lúc này, Hoàng Thượng mở miệng phân phó: “Lôi tiểu thư và Sơ Sơ đi qua Thiên điện chơi đi, trẫm và phụ thân ngươi vẫn còn chuyện cần bàn.”

 

Lôi Niệm Nhi thở phào một hơi, đối mặt với đứa bé mới sinh cái gì cũng không hiểu thì chẳng có áp lực gì.

 

Trong ngự thư phòng, Lôi Ninh rõ ràng rất là không tập trung.

 

“Ngươi hôm nay làm sao vậy?”

 

Lôi tướng quân tạ lỗi: “Bẩm bệ hạ, thần hôm nay cũng mang theo thứ nữ vào cung, bây giờ để một mình nó ở Lưỡng Nghi điện, thần lo lắng…” Lo lắng nó sẽ gây rắc rối.

 

Hoàng Đế tưởng hắn đang lo lắng cho khuê nữ, không quá để ý mà phân phó Tưởng công công: “Ngươi đi mang Lôi nhị tiểu thư qua Thiên điện đi.”

 

Hoàng Đế cho rằng, đều là nữ nhi của Lôi Ninh, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả.

 

Bối Tịnh Sơ đang cùng Lôi Niệm Nhi chơi đùa vui vẻ, nàng mỗi ngày ở trong hoàng cung chỉ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, mà mấy thứ đồ chơi kia nàng cũng chơi chán rồi.

 

Người cha tiện nghi không dễ gì mới để cho người chưa qua kiểm tra đến gần nàng, Bối Tịnh Sơ hiếm khi có thể chơi cùng người lạ nên rất là vui vẻ.

 

“Lôi Niệm Nhi! Ngươi ở đâu?”

 

Nghe được giọng nói này, bàn tay đang vỗ về Bối Tịnh Sơ của Lôi Niệm Nhi khựng lại giữa không trung.

 

Chỉ thấy cung nữ ở cửa mang vào một tiểu cô nương khoảng bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu căng.

 

“Ngươi được lắm, để một mình ta ở lại Lưỡng Nghi điện, bản thân thì chạy đến phía sau chơi!”

 

Ở đó đều là trưởng bối và bọn tiểu thư đã lớn nói chuyện, nói cái gì nó nghe không hiểu.

 

Tiệc cũng chưa bắt đầu nữa, buồn chán muốn chết.



 

“Đây là đứa bé ở đâu ra?” Vừa nói, nó vừa tiến lên muốn nhéo mặt của Bối Tịnh Sơ.

 

Lôi Niệm Nhi hành động trước cả nhũ mẫu, nhanh chóng gạt tay của nó ra.

 

“Ngươi nói chuyện tôn kính chút! Đây là công chúa điện hạ đó!”

 

Điểm chú ý của Lôi Nam Nhi lại hoàn toàn nằm ở chỗ khác, nó sờ cổ tay bị đánh trúng của mình: “Được lắm Lôi Niệm Nhi, ngươi vậy mà lại dám đánh ta! Ta sẽ quay về nói cho mẫu thân, để bà ấy đánh ngươi!”

 

Bối Tịnh Sơ nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, Lôi Niệm Nhi đang run rẩy. Nàng đưa tay nhỏ ra, bắt đầu ê a mắng Lôi Nam Nhi.

 

Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ cực kỳ sống động, so với bởi vì còn quá nhỏ nói không ra lời thì càng giống như bởi vì mắng quá nhiều mà mất tiếng hơn.

 

Lôi Niệm Nhi thấy Bối Tịnh Sơ người bé xíu xiu đang giúp mình mắng người, trong lòng mềm nhũn.

 

Sau đó trong tai truyền đến một giọng nói non nớt: [Cái miệng này của ngươi ướp mấy năm rồi mà lại thối như vậy? Lúc loài người tiến hóa ngươi đã trốn đi sao? Nói chuyện mà không dùng não, xấu như vậy còn chạy đến trước mặt làm cay mắt ta, vừa nhìn đã xấu, nhìn kỹ thì lại càng xấu hơn. Có cái đầu là để cho cao thôi sao…]

 

Tiếng mắng chửi liên tiếp không ngừng truyền vào tai Lôi Niệm nhi, bé không nhịn được bịt tai lại, nhưng lại phát hiện không có tác dụng.

 

Hơn nữa, ngoại trừ tiểu công chúa đang say mê mắng người thì không có ai nói chuyện cả.

 

Lôi Niệm Nhi cẩn thận nhìn lại, phát hiện âm thanh đó truyền tới từ phía tiểu công chúa.

 

Bé ôm đứa bé đang nằm trên giường cong m.ô.n.g mắng người đặt lên trên đùi, âm thanh kia đã biến thành từ trên đùi phát ra.

 

Âm thanh vừa rồi sẽ không phải là tiếng lòng của tiểu công chúa chứ…

 

Trẻ con vốn là hứng thú với chuyện thần tiên yêu quái, Lôi Niệm Nhi ngay lập tức phấn khích trong lòng.

 

Nhưng càng làm cho bé kinh ngạc chính là vốn từ phong phú của tiểu công chúa, bé con này mắng đến bây giờ mà vẫn chưa có lặp từ luôn.

 

Khiến cho Lôi Niệm Nhi từ trước tới giờ chưa từng mắng người hận không thể ngay lập tức bái sư.

 

Mặc dù Bối Tịnh Sơ không nói được, nhưng thần thái giọng điệu vừa nhìn đã biết không phải lời gì tử tế.

 

Lôi Nam Nhi cảm nhận được rõ ràng, đứa bé này đang mắng nó.

 

Từ lúc sinh ra đến bây giờ Lôi Nam Nhi chưa từng bị người khác mắng, nó lập tức giận dữ, quên hết tất cả những lời dặn dò của phụ thân trước khi vào cung.

 

Nói chính xác hơn, là không nghe vào tai.

 

“Cái con nhóc này, mi dám mắng ta!”

 

Ở nhà nó đã quen thói ngang ngược rồi, khi được Lôi phu nhân mang theo đi dự yến hội bình thường, bởi vì phụ thân quyền cao chức trọng, ở trong đám người luôn luôn là chúng tinh phủng nguyệt*.

(*) được mọi người vây quanh như ngôi sao vây quanh mặt trăng.

 

Những phu nhân tiểu thư khác đều đến nịnh nọt nó, Lôi Nam Nhi bị nuôi thành tính tình không sợ trời không sợ đất.

 

Hoàn toàn không ý thức được, trên thế giới này có người mà bản thân chọc không nổi.