Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 194: Không Còn Nhà Nữa




Trong kiếp sống bấy giờ, Thái Lãnh Hàn đã không còn “người thân” là con ch.ó nhỏ tên Ha Ha, không được bố ruột thừa nhận, Triệu Uyển Nhu thì bị tai nạn hôn mê, cả gia đình họ Triệu cũng vô cùng căm ghét chàng rể. Căn nhà của Thái Lãnh Hàn đã không còn là nhà. Hắn túc trực trong bệnh viện và công ty, không hề quay về căn nhà đó một lần nào nữa.

 

Liên tục một tuần lễ như thế, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn bắt đầu lắng đọng lại. Những cảm xúc dần chai sạn, cứng ngắc. Tất cả sức mạnh để giữ cho Thái Lãnh Hàn có thể chống chọi được mà không gục ngã chính là niềm hy vọng mong manh một ngày nào đó hai anh em Triệu Uyển Nhu sẽ tỉnh lại. Chỉ cần hai anh em Triệu Uyển Nhu có thể tỉnh lại, những việc mà Thái Lãnh Hàn bị hiểu lầm sẽ nhanh chóng được giải thích, tháo gỡ.

 

Trong những ngày ấy, may mà bên cạnh Thái Lãnh Hàn vẫn còn hai người bạn. Dù Lê Thiên Chi vẫn còn giận và sợ nên không dám xuất hiện trực tiếp quanh Thái Lãnh Hàn, nhưng cậu vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin và quan tâm vòng ngaoì, đỡ đần công việc cho Thái Lãnh Hàn bớt vất vả. Còn Phương Hiệp Hòa thì theo sát Thái Lãnh Hàn, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng sợ Thái Lãnh Hàn sẽ nghĩ quẩn.

 

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, ngay cả tình bạn hiếm hoi kia cũng rời bỏ Thái Lãnh Hàn.

 

Hôm ấy, Thái Lãnh Hàn đang ở trong công ty bận rộn túi bụi, hắn muốn dùng công việc để làm tê liệt những cảm xúc tiêu cực của bản thân. Thấy Thái Lãnh Hàn vất vả như thế, Phương Hiệp Hòa không chịu nổi, vội bảo trợ lý mua vài món bổ dưỡng mang đến cho Tổng giám đốc. Lúc Phương Hiệp Hòa vừa ra cổng để nhận “hàng” thì trong văn phòng, Thái Lãnh Hàn nhận được một cuộc điện thoại.

 

Nội dung cuộc điện thoại ấy có liên quan đến đứa con mới vừa bốn tháng tuổi của Phương Hiệp Hòa. Ngữ điệu của kẻ bên kia đầu dây, dù đã bị biến âm, nhưng vẫn tràn đầy sự đe dọa, uy hiếp. Đối phương muốn Thái Lãnh Hàn một mình tìm đến công viên bỏ hoang ở gần đó.

 

Mặc dù lý trí cảm thấy đây rất có thể là một cái bẫy, nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn không dám không đi. Hình ảnh Ha Ha, của Triệu Uyển Nhu và anh trai của cô nằm bất động trong vũng m.áu của những hôm trước vẫn không ngừng hiện lên trong đầu của Thái Lãnh Hàn khiến hắn không dám chần chừ một chút nào. Linh tính bất an, tâm trạng khủng hoảng, tâm trí rối loạn, Thái Lãnh Hàn không dám tự lái xe mà chạy vội ra cổng sau, vẫy một chiếc taxi đi đến công viên bỏ hoang kia.

 

Khi đến nơi, Thái Lãnh Hàn chẳng nhìn thấy ai cả, trong công viên vắng ngắt, chỉ có một chiếc nôi nằm lẻ loi bên cạnh chiếc xích đu trơ trọi. Thái Lãnh Hàn hốt hoảng chạy đến bên chiếc nôi kia. Trong nôi có một đứa bé trai rất xinh xắn đang nằm im lìm. Gương mặt của đứa bé trai này trông mười phần đã giống Phương Hiệp Hòa đến hết tám phần. Thái Lãnh Hàn run rẩy đưa bàn tay thô ráp của mình kề sát vào mũi của đứa bé.



 

Thái Lãnh Hàn cảm nhận được hơi thở của bé con thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, bên tai của hắn vang lên tiếng kêu đầy thảng thốt:

 

- Thái Lãnh Hàn, anh đang làm gì với con trai của tôi đấy?

 

Câu nói vừa cất lên vọng tới từ phía cổng của công viên là tiếng của Phương Hiệp Hòa. Nếu sự xuất hiện của Phương Hiệp Hòa khiến Thái Lãnh Hàn chỉ hơi kinh ngạc thì câu nói của anh khiến hắn hoàn toàn sửng sốt. Phương Hiệp Hòa cho rằng hắn đang muốn làm gì đứa bé ở trong nôi sao?

 

Thái Lãnh Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Phương Hiệp Hòa đã lao tới, đ.ấ.m một cái vào mặt của hắn.

 

Bốp.

 

Thái Lãnh Hàn sững sờ.

 

Phương Hiệp Hòa liên tục đ.ấ.m đá vào người của Thái Lãnh Hàn túi bụi. Thái Lãnh Hàn vẫn còn bàng hoàng không kịp phản ứng, chỉ im lặng, co người lại chịu đựng. Bởi vì tâm trạng và cảm xúc của Thái Lãnh Hàn lại vừa nảy sinh ra hàng loạt những cảm xúc tiêu cực mới.

 



Một chiếc xe taxi đỗ xịch lại trước cổng công viên. Lần này là Lê Thiên Chi chạy tới. Cậu ta níu lấy Phương Hiệp Hòa, tạm ngừng cuộc hành hung lại. Tuy nhiên, lời nói của Lê Thiên Chi lại khiến Thái Lãnh Hàn sụp đổ:

 

- Anh Hiệp Hòa, đừng để rơi vào bẫy! Chúng ta không có bằng chứng để buộc tội hắn làm hại bé con. Anh đánh hắn như thế, ngộ nhỡ hắn kiện anh ra tòa thì phải làm sao?

 

Thái Lãnh Hàn kêu lên, giọng khàn đặc:

 

- Anh Hiệp Hòa, Thiên Chi! Tôi không có! Tôi không làm hại bé con!

 

Lê Thiên Chi trừng mắt:

 

- Vậy anh đến nhà trẻ đón bé con ra đây một mình để làm gì? Nếu không phải bảo mẫu của nhà trẻ cảm thấy anh đáng nghi mà gọi điện báo cho chúng tôi thì anh đã làm gì thằng bé?

 

Phương Hiệp Hòa tiếp lời:

 

- Ban nãy tôi thấy anh ta đã đưa tay đến muốn bóp mũi con trai của tôi. Anh muốn làm hại con tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!