Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 176: “Bữa Cơm Đầy Nụ Hôn”




 

Khi Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng rời môi khỏi Thái Lãnh Hàn thì nhận ra, hắn không còn buồn nôn nữa. Có vẻ như đây là cách “chữa trị tâm lý” có hiệu quả rất cao. Triệu Uyển Nhu rút ra được kết luận ấy, bèn hào hứng tiếp tục vận dụng. Thế là, Triệu Uyển Nhu kéo Thái Lãnh Hàn ngồi yên vào ghế, còn cô thì ngồi sát một bên hắn, vui vẻ đề nghị:

 

- Anh mau ăn thử một miếng nữa đi!

 

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn gắp thêm một đũa cơm kèm thịt nữa đưa vào miệng. Hắn lại nhai nhai và nuốt. Cơn buồn nôn lại trào dâng, và Triệu Uyển Nhu lại in đôi môi mềm của mình lên đôi môi nhợt nhạt của hắn. Và rồi cơn buồn nôn lại biến mất…

 

Lần đầu tiên trong cuộc đời của Thái Lãnh Hàn, hắn có thể ăn được một bữa cơm ngon lành trong thời gian trước ngày giỗ của mẹ. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn thưởng thức bữa com ngon lành trong một tâm trạng hạnh phúc và sung sướng ngập tràn. Bởi vì, sau mỗi miếng ăn, hắn lại được người con gái mà hắn yêu hơn chính bản thân mình tặng cho một nụ hôn. Bữa cơm trưa hôm đó của Triệu Uyển Nhu cũng trở nên ngọt ngào và đầy cảm xúc hơn bao giờ hết. Rất lâu về sau, cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều không thể nào quên được “bữa cơm đầy nụ hôn” ấy.

 

Chỉ đáng thương cho người đang ngồi xổm trước cánh cửa của văn phòng Tổng giám đốc lúc này: Phương Hiệp Hòa.

 



Vốn là Phương Hiệp Hòa đang theo thông lệ, mua một ly mì ăn liền từ căn – tin mang lên cho Thái Lãnh Hàn. Thế nhưng đến trước cửa rồi anh mới thấy Triệu Uyển Nhu đang đứng trong phòng. Xuất phát từ sự tế nhị của bản thân, cũng như từ tấm lòng lo nghĩ cho bạn, Phương Hiệp Hòa lùi lại, lén lút nhẹ nhàng khép cánh cửa. Nhưng anh cũng chưa hoàn toàn yên tâm nên chưa dám rời đi mà vẫn cố gắng nán lại để theo dõi tình hình. Sáng nay, khi Triệu Uyển Nhu mang thức ăn sáng đến rồi rời đi, chính Phương Hiệp Hòa đã chứng kiến những trận nôn khủng khiếp nhất của Thái Lãnh Hàn từ trước tời giờ. Vì vậy, Phương Hiệp Hòa vô cùng lo lắng và căng thẳng ngồi xổm trước cửa. Chỉ cần bên trong phát ra tiếng Triệu Uyển Nhu kêu cứu thì Phương Hiệp Hòa sẽ xông vào, đưa ly mì cho Thái Lãnh Hàn để hắn không bị nôn nữa.

 

Nhưng đã qua một lúc khá lâu rồi mà Phương Hiệp Hòa vẫn chưa nghe được tiếng kêu cầu cứu của Triệu Uyển Nhu như trong dự kiến. Phương Hiệp Hòa lo lắng nên lại lén lút hé cửa ra nhìn. Và đập vào mắt của anh là hình ảnh Thái Lãnh Hàn đang ăn “bữa cơm đầy nụ hôn” một cách vô cùng sung sướng. Phương Hiệp Hòa ái ngại khép cửa lại, căm tức ngồi nhai những sợi mì đã trương phềnh đầy ngán ngẩm. Trong lòng Phương Hiệp Hòa thầm hạ quyết định và quyết tâm, sau khi về nhà, anh sẽ kể cho vợ mình nghe câu chuyện của Thái Lãnh Hàn. Không chỉ vậy, Phương Hiệp Hòa còn muốn học theo Thái Lãnh Hàn, giả vờ nôn nao một chút, nhợn nhạo một chút để có thể ăn được “bữa cơm đầy nụ hôn”. Anh muốn bù đắp cho buổi trưa hôm nay, buổi trưa không chỉ phải ăn mì ăn liền bị trương phềnh mà còn bị thồn ngập họng những loại “thức ăn cho chó” vừa đáng ghét vừa đáng ngưỡng mộ như thế.

 

Trong lúc Phương Hiệp Hòa căm tức nuốt hết ly mì ăn liền thì Thái Lãnh Hàn cũng đã ăn xong bữa cơm ngọt ngào nhất đời mình. Sau đó, Phương Hiệp Hòa vội vã mang cái ly nhựa rỗng đi ném vào thùng rác, còn Thái Lãnh Hàn thì cùng Triệu Uyển Nhu dọn dẹp chén dĩa bẩn. Tiếp đến, Thái Lãnh Hàn đề nghị Triệu Uyển Nhu quay về biệt thự để nghỉ trưa. Triệu Uyển Nhu không từ chối. Thái Lãnh Hàn lái xe đưa Triệu Uyển Nhu về biệt thự rồi lại nhanh chóng quay lại công ty.

 

Buổi trưa hôm đó, Triệu Uyển Nhu chỉ ngả lưng một chút rồi lần mò vào bếp, bắt tay vào nấu bữa cơm chiều. Vì đã biết được cách “điều trị” chứng buồn nôn sau khi ăn của Thái Lãnh Hàn nên Triệu Uyển Nhu quyết định nấu nhiều món vừa ngon vừa bổ dưỡng để cải thiện sức khỏe cho hắn. Loay hoay suốt một buổi, đến xế chiều, Triệu Uyển Nhu mới có thể nấu xong các món. Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi vào phong, chửan bị một số vật dụng để ngày mai đi thăm mộ mẹ của Thái Lãnh Hàn.

 

Đồng hồ đã chỉ sáu giờ tối, Thái Lãnh Hàn mới lái xe đến trước cổng biệt thự. Thím Hai đã được Triệu Uyển Nhu cho về từ lâu. Thế nên, khi Thái Lãnh Hàn bóp còi vài tiếng thì đã trông thấy bóng dáng xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu tất tả chạy ra mở cổng.

 



Sau khi vào nhà, tắm rửa, Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế nơi bàn ăn, cạnh bên hắn là Triệu Uyển Nhu đang xới cơm vào chén. Tiếp đó, Thái Lãnh Hàn lại được hưởng thụ “bữa cơm tinh yêu” lãng mạn đến mức cơn buồn nôn không dám xuất đầu lộ diện nữa. Ăn cơm xong, Triệu Uyển Nhu giục Thái Lãnh Hàn đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi thăm mộ mẹ. Thái Lãnh Hàn gật đầu, bước nhanh về phía phòng sạch. Triệu Uyển Nhu gọi giật:

 

- Này, anh đi đâu đấy?

 

Thái Lãnh Hàn ngơ ngác:

 

- Tôi… anh… vào phòng ngủ.

 

- Phòng ngủ sao lại đi hướng đó? Phòng ngủ ở đây mới đúng mà?

 

Ngón tay của Triệu Uyển Nhu chỉ vào căn phòng ngay sau lưng mình khiến Thái Lãnh Hàn sửng sốt.