Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 167: Sự Tích “Chó Điên”




Kể đến đó, Lê Thiên Chi bất giác bật cười. Cậu quay sang hỏi Triệu Uyển Nhu:

 

- Chị dâu, chị chắc đã biết Thái Lãnh Hàn còn có biệt danh là “chó điên”, đúng không?

 

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Trong lòng cô thầm phỏng đoán. Có lẽ cái biệt danh không mấy hay ho kia bắt nguồn từ câu chuyện mà Lê Thiên Chi đang kể. Quả nhiên, Lê Thiên Chi ngừng cười, nghiêm túc kể tiếp.

 

Khi Lê Thiên Chi tiến đến con hẻm kia, vốn còn tưởng là sẽ trông thấy một cảnh tượng thê thảm của một cậu trai nghèo khó yếu đuối bị lũ côn đồ ức hiếp. Nhưng không. Đó cũng là một cảnh tượng vô cùng thê thảm. Nhưng đối tượng thê thảm lại là thằng côn đồ cầm đầu của nhóm du côn nọ.

 

Khi đó, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa học võ có bài bản. Thế nhưng hắn rất liều mạng. Cho dù cả đám côn đồ kia có đến sáu, bảy thằng đang đánh đập hắn không thương tiếc thì Thái Lãnh Hàn chỉ tập trung tấn công vào thằng cầm đầu. Hắn không đấm, cũng không đá, vì cơ bản sức của hắn lúc đó không đấu lại côn đồ. Tuyệt chiêu của Thái Lãnh Hàn lúc đó chính là: cắn. Hắn quặp lấy một bên hông của thằng côn đồ, ghim ngập hàm răng vào phần gắn kết giữa vai và cổ của thằng đó, cắn chặt không nhả.

 



Thằng côn đồ gào rú như heo bị chọc tiết. Cổ của nó đã có m.á.u chảy ra, Thái Lãnh Hàn vẫn không chịu nhả ra, không chịu buông tha. Lê Thiên Chi phải nhảy vào, làm công tác “điều đình”. Cuối cùng, khi thằng côn đồ quát lên, ra lệnh cho đám đàn em dừng tay và lùi ra một quãng thì Lê Thiên Chi mới có thể thuyết phục được Thái Lãnh Hàn nhả miếng thịt, à nhầm, thả con mồi, à lại nhầm, thả “nạn nhân” ra khỏi miệng.

 

Lúc đó, khóe miệng và cả hàm răng của Thái Lãnh Hàn vẫn còn dính m.á.u đỏ tươi, dọa cho lũ côn đồ sợ đến suýt chút nữa là văng chất thải lỏng ra giữa đường. Thằng cầm đầu đám côn đồ đưa tay bịt lấy vết thương đang chảy máu, gầm gừ đầy căm tức:

 

- Thằng khốn! Mày là chó điên đấy à?

 

Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười, đưa lưỡi l.i.ế.m mép, lạnh lùng trả lời:

 

- Không sai! Tao là chó điên đấy! Mày mà còn dám nói động đến mẹ tao một lần nữa thì tao sẽ cắn đứt động mạch cổ của mày! Grừ!

 

Nói xong, Thái Lãnh Hàn còn nhe hàm răng đang dính đầy m.á.u ra gầm gừ mấy tiếng, dọa cho lũ côn đồ bỏ chạy tóe khói. Kể từ đó, cái biệt danh “chó điên” của Thái Lãnh Hàn đã vang dội trong nhóm côn đồ băng đảng của tất cả những khu phố xung quanh nơi đó và mãi đến về sau.



 

Lê Thiên Chi ngừng kể, cười một cái nữa rồi mới tiếp tục câu chuyện. Sau đó, Lê Thiên Chi biết được Thái Lãnh Hàn là một đứa con rất hiếu thảo. Nếu có ai đó ức h.i.ế.p hắn, Thái Lãnh Hàn có thể nhẫn nhịn; nhưng nếu đối tượng bị ức h.i.ế.p là mẹ của hắn thì dù có liều mạng Thái Lãnh Hàn cũng phải để lại cho hung thủ vài dấu răng. Thế nên, Lê Thiên Chi không dám để lộ mục đích của mình khi đến đây, chỉ giả vờ làm người qua đường tốt bụng, đưa Thái Lãnh Hàn về nhà.

 

Tiếp theo đó, Lê Thiên Chi càng lúc càng quý mến và nể phục Thái Lãnh Hàn, cũng như càng thêm yêu kính người phụ nữ bị mang danh là “tiểu tam” kia. Bà ấy không chỉ không có một chút gì giống với dáng vẻ của một người đàn bà vô liêm sỉ muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, mà bà chỉ là một người mẹ thương con và vô cùng dịu dàng. Cuộc sống của hai mẹ con họ Thái có lẽ sẽ cứ êm đềm trôi qua như thế, nếu như không có cái ngày định mệnh đó.

 

Hôm đó, Lê Thiên Chi có việc ở nhà nên không đến được nhà họ Thái như thường lệ. Thế nên, khi cậu hay tin dữ chạy đến thì chỉ thấy Thái Lãnh Hàn cả người đầy m.á.u ngồi ngơ ngác nơi hành lang bệnh viện. Lê Thiên Chi hỏi thăm những người xung quanh một buổi, thậm chí vận dụng cả quan hệ của nhà họ Lê để thám thính từ phía cảnh sát thì mới biết được đại khái. Thì ra là buổi chiều hôm đó, hai mẹ con Thái Lãnh Hàn đi đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm chiều. Trên đường đi, họ bị một chiếc xe ô tô lạc tay lái xông thẳng lên vỉa hè. Vốn là chiếc xe kia đang đ.â.m sầm về phía của Thái Lãnh Hàn, nhưng người mẹ đã nhanh tay đẩy con trai ra, nên chính bà mới là người bị chiếc xe tông trúng.

 

Chuyện bây giờ kể lại thì rất nhanh, nhưng khi ấy, Lê Thiên Chi cảm thấy thời gian cấp cứu trôi qua lâu như cả đời người. Bởi vì sau khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tuyên bố đã cố gắng hết sức và khuyên người nhà nén đau buồn thì Thái Lãnh Hàn đã thật sự như trải qua một kiếp người. Kể từ lúc đó, Thái Lãnh Hàn không còn là cậu trai tràn đầy sức sống và thường xuyên mỉm cười vui vẻ nữa. Kể từ đó, Thái Lãnh Hàn giống hệt như cái tên của hắn, lạnh lùng, lạnh nhạt, lạnh ngắt.

 

Thái Lãnh Hàn vẫn luôn cảm thấy tự trách, luôn cảm thấy bản thân đã hại c.h.ế.t người mẹ vẫn luôn rất yêu thương hắn. Tình yêu thương của người mẹ ấy đã tới mức sẵn sàng hy sinh tính mạng vì con trai. Thái Lãnh Hàn vẫn luôn cảm thấy, nếu hôm đó không phải vì hắn, thì có lẽ mẹ của hắn sẽ không phải mất mạng.