Sau Khi Ngăn Cản Nam Chủ Mỹ Cường Thảm 404, Tôi Bị Theo Dõi

Chương 3: Anh cả




"Ôi...... Giọng nói tràn ngập từ tính, dễ nghe làm sao." Hoắc Tử Toàn sờ lên đôi môi đỏ mọng của mình, cười mãn nguyện.

Khang Bằng gần như hếch mũi lên, đá vào cái bàn bên cạnh, "Mẹ kiếp, khi ông đây mới tốt nghiệp binh đoàn, nó chỉ mới là tân binh mà thôi, cái gì mà tiếng động sẽ hấp dẫn thây ma, ai mượn nó dạy chứ, trong thành phố không có thức ăn, thây ma chạy lên núi hết rồi, mấy con thây ma còn lại cũng bị săn giết nhiều đợt trong năm, cho là hấp dẫn hết toàn bộ thây ma luôn đấy, ông đây sẽ xử hết một lượt. Được làm đội phó là ghê gớm lắm sao, đội trưởng còn ngồi ở ngay đây, ở đâu tới lượt nó chỏ mũi vào, không biết tôn trọng tiền bối là gì!"

"Đội phó ghê gớm thiệt mà, anh chẳng phải vì không được làm đội phó mà khó chịu với cậu ta sao! Đến nổi trút giận lên tụi thây ma" Hoắc Tử Toàn cười nhạo nói: "Tuy đến muộn hơn anh mấy năm, nhưng người ta lại là tân binh ưu tú nhất từ trước đến nay tốt nghiệp ở binh đoàn, huấn luyện viên nào nhắc đến tên Thành Ngự chẳng khen ngợi một câu, tất nhiên là có bản lĩnh."

"Cậu...... cậu toàn vì cái mã ngoài của nó, hướng về nó suốt, dựa vào đâu mà lần đầu đi làm nhiệm vụ, nó liền được làm đội phó, hoàn toàn không phù hợp với quy củ." Kỳ thật dựa vào kinh nghiệm, người vốn được phân là đội phó lần này là Khang Bằng lại bởi vì Thành Ngự đột ngột chuyển đến mà chặn đường thăng chức của anh ta, vậy nên từ khi xuất phát anh ta đã luôn khó chịu với Thành Ngự.

"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, Thành Ngự là người có tổ chức tốt, tương lai căn cứ có thêm một viên đại tướng, tôi rất vui mừng." Người lên tiếng hoà giải là đội trưởng Khương Phúc, lấy tư cách là một cựu binh mà khuyên nhủ, anh ta chỉ mong nhiệm vụ hoàn thành, an toàn về nhà, anh ta tự biết năng lực chỉ huy của mình không bằng được Thành Ngự, khỏi cần Thành Ngự cướp đoạt quyền chỉ huy, anh ta vẫn nhượng bộ nghe lời.

Không sai, để hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, Thành Ngự đã mang theo người anh em tốt của mình, bất chấp nguy hiểm đơn độc ra ngoài điều tra tình hình, đồng thời tiến hành bố trí, đây là điều mà chắc chắn anh ta không thể làm được.

Khang Bằng nghe vậy càng thêm khó chịu, anh ta và Khương Phúc là bạn nối khố, không ngờ lão đội trưởng này lại hướng về người ngoài, anh ta không phục, không cam lòng.

Anh ta kéo chiếc khăn đen trên cổ, che lại mũi và miệng. Trực tiếp đặt nòng pháo lên lưng, đôi tay cầm chiếc rìu chặt xác lên, "Không thể dùng hoả lực, ông đây vẫn mở ra được một con đường sạch sẽ, để nó trở về mà nhìn xem, việc nó làm hoàn toàn thừa thãi, chỉ có đao thật kiếm thật mới là biện pháp tốt nhất."

"Khang Bằng......" đội trưởng Khương cố gắng khuyên ngăn, nhưng Khang Bằng tính tình nóng nảy, căn bản không nghe lời khuyên, Hoắc Tử Toàn dáng vẻ xem náo nhiệt, một mặt là lười quản, mặt khác lại cảm thấy chẳng có gì nguy hiểm.

Khang Bằng trực tiếp vọt xuống, một chiếc xe bộc thép được tân trang đang đậu ngay dưới lầu, trong xe có một chàng trai trẻ tuổi, thấy có người phóng xuống liền mở cửa sổ dò hỏi.

"Anh Khang?"

"Giữ nguyên vị trí của mình đi!"

Khang Bằng vừa gầm lên, trông thấy thây ma bị giọng nói của mình thu hút, anh ta nhảy lên chỗ cao, lợi dụng ưu thế địa lý, trực tiếp vung rìu chặt xác, một rìu một mạng thẳng tay chém xuống, tuyệt không do dự.

Hoắc Tử Tím trên lầu huýt sáo, "Yo, anh Khang lợi hại quá."

Khang Bằng cười ngạo mạn, vung tay nhanh hơn.

Nhưng một lúc sau, đội trưởng Khương hô lên: "Khang Bằng mau lên đây, tình hình có gì đó không đúng."

"Cái gì?" Khang Bằng ngẩng đầu lên, thấy đội trưởng Khương cầm ống nhòm nhìn về nơi xa. Nhưng với góc độ hiện tại của anh ta, là điểm mù.

"Đàn thây ma vừa rời đi đang quay trở lại, còn nhiều hơn cả lần trước, hoặc là cậu lên đây, hoặc là vào trong xe." Đội trưởng Khương tuy rằng không hữu dũng hữu mưu như Thành Ngự, nhưng vẫn là người có kinh nghiệm, số lượng nhiều như vậy một mình Khang Bằng không thể giải quyết nổi, mà hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để bọn họ lãng phí hoả lực cho đàn thây ma.

Khang Bằng, người vừa nhận được sự nổi bật hoàn toàn không muốn nghe theo, hơn nữa anh ta không quá tin vào phán đoán của đội trưởng Khương, thật ra sâu trong xương cốt anh ta vốn đã không phục đội trưởng Khương, anh ta cảm thấy người nọ quá rụt rè, nếu không phải do thâm niên đè nặng, anh ta chắc chắn sẽ không nể mặt nể mũi dù chỉ một chút.

"Không sao đâu, cậu cứ ở trên mà quan sát đi!"

Cho đến khi một số lượng lớn thây ma xuất hiện trước mặt, nụ cười giễu cợt của Khang Bằng cuối cùng cũng đông cứng lại, muốn quay lại thì đã trễ, anh ta cất rìu đi, lấy nòng pháo trên lưng xuống khai hoả. Các thành viên khác cũng buộc phải tham chiến.

......

Vừa từ thời bình bước vào chiến trường, Thời Tần thong thả hành tẩu cùng đàn thây ma, sau khi lấy lại tinh thần, vừa tính chất vấn hệ thống, đột nhiên mấy anh em thây ma trong đoàn tựa như được bơm máu gà, thay đổi phương hướng mà vọt đi, Thời Tần bị kẹp ở bên trong, bị xô ngã trái ngã phải, không chạy được chỉ còn nước bỏ mặc cho dòng đời đưa đẩy.

Một tiếng pháo vang lên làm Thời Tần như rơi vào ác mộng, Thời Tần muốn tránh đi, nhưng mấy anh em thây ma bên người lại thay nhau chịu chết, tiếng súng, tiếng đạn, tiếng xe thiết giáp khởi động hoà vào nhau tựa như một khúc ca đòi mạng, Thời Tần cảm thấy chính mình sẽ bị giết bất cứ lúc nào.

"Hệ thống, cứu mạng với!"

Cũng không biết do công lao của hệ thống hay nhờ tấm da rắn của chính mình, mà Thời Tần được ở bên trong đàn thây ma, duy trì khoảng cách an toàn với nhân loại hung tàn trước mắt.

Chỉ là khi Thời Tần nhìn lên, nhân loại kia có vẻ cũng chẳng khá hơn là bao, rõ ràng là bị buộc đến đường cùng bí lối. Đạn pháo không theo quy luật mà bay loạn xạ, Thời Tần lợi dụng tình thế tránh bên dưới toà nhà, không ai có thể bắn trúng anh.

Có điều Thời Tần đánh giá cao năng lực thừa nhận của tên béo này rồi, bởi vì nhìn thấy anh đứng ngay bên dưới, tên béo ngay lập tức luống cuống tay chân, pháo ống, súng lục và rìu không biết nên dùng cái nào, đúng lúc này 'anh em tốt' trong cộng đồng chịu chết của Thời Tần bắt được ống quần của tên béo.

Vào thời điểm lành ít dữ nhiều này, Thời Tần cảm thấy có lẽ mình nên giúp một tay, nhưng anh chưa kịp làm gì, tiếng motor gầm rú vang lên bên tai, khi anh ngẩng đầu lên, một bóng đen lớn vụt qua hạ gục hàng loạt thây ma, tiếng thắng xe chói tai vang lên cách đó không xa.

Thời Tần cứng đờ cổ đuổi theo âm thanh chuyển động nhưng luôn chậm một bước, tiếng súng lưu loát vang lên theo quy luật, hoàn toàn khác xa với tiếng súng loạn xạ trước đó, một bóng hình từ trên trời nhảy xuống, dáng người mạnh mẽ, tốc độ trác tuyệt, cho đến khi Thời Tần có phản ứng, đầu của "anh em tốt" đã xoay ngược 180 độ.

Hai mắt hoa lên, Thời Tần cảm thấy hai vai trĩu nặng, một người đàn ông cưỡi trên vai anh, hai cẳng chân như hai khối sắt, dùng lực, hai chân anh ngay lập tức khuỵu xuống.

Thời Tần cảm thấy chắc xương vai của mình nát rồi.

Ngay sau đó một đôi bàn tay to, khớp xương rõ ràng, giống như móng vuốt sắc lạnh như bằng đặt trên đầu anh, chỉ cần xoay nhẹ một cái, anh chắc chắn đi theo vết xe đổ của người "anh em tốt".

Cảm giác hoảng sợ siết chặt linh hồn Thời Tần. Anh kêu to theo bản năng, "A a a a a a! Anh cả! Đừng giết em!"

Tay Thành Ngự khựng lại, ngây ngẩn cả người.

Thân thể dưới chân run lên bần bật, cùng với giọng nói run rẩy, đây là đang...... Sợ hãi?

Phản ứng đầu tiên của Thành Ngự là suy nghĩ chẳng lẽ mình nhầm, đây là người ư.

Thây ma chung quanh bị giết sạch, hắn lưu loát nhảy xuống, cùng với những người khác nhìn con quái vật trước mắt mình.

Chỉ có đồng tử, không có tròng đen, trên người có vết thương do bị cắn, đây chắc chắn là thây ma.

Nhưng thây ma nọ lúc này lại đang ôm đầu, ngồi xổm xuống đất, sắc mặt cứng đờ nhìn bọn họ.

"Đừng giết tôi...... Tôi không có cắn người! Tôi bị đàn thây ma xô tới đây, thật đó, tôi vẫn còn ý thức, tôi có thể khống chế."

Thây ma giữ lại ý thức của nhân loại, đây là trường hợp đầu tiên xuất hiện từ khi virus bùng nổ.

Tình huống này, tiểu đội làm nhiệm vụ không thể tự ý quyết định được, sau khi hội ý, họ chỉ có thể chờ viên chức khoa học cũng chính là đối tượng của nhiệm vụ lần này rồi mới quyết định có giết hay không.

Thời Tần vô cùng phối hợp với bọn họ, trói tay, bịt miệng, bị dây thừng lôi đi.

Hệ thống lúc này mới chậm rãi phản hồi.

【 Ký chủ đừng lo, cậu không giống với thây ma khác, trong đầu cậu có một hạt tinh hạch trong suốt, thuộc về cốt truyện chính, chỉ cần cậu không làm rơi mất đầu của mình, ý thức nhân vật sẽ không chủ động gây hại đến cậu. 】

Cốt truyện tiến triển đến bước này, Thời Tần từ sớm đã nghĩ đến thân phận phù hợp nhất với chính mình hiện tại, ở giai đoạn đầu có một thây ma pháo hôi rất quan trọng, anh ta không tấn công con người, hơn nữa còn giữ lại được ý thức khi làm người, bị đoàn quân của nam chủ bắt gặp, họ cảm thấy có lẽ anh ta sẽ giúp ích Viện khoa học nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh, vậy nên họ mang anh ta trở về.

Cho đến khi đó, loài người biết được trong đầu của một vài thây ma tiến hoá cao cấp có tinh hạch, chỉ là đa số đều là tinh hạch màu đỏ, tinh hạch trong suốt giống trong đầu của Thời Tần chỉ xuất hiện một lần trong cốt truyện.

Thây ma đặc biệt nọ cùng nam chủ bị nhiễm virus biến thành Người thức tỉnh bị mang về Viện nghiên cứu. Thây ma bị tách rời ra, lấy đi tinh hạch trong suốt để chế tạo vaccine phòng bệnh, có thể bảo vệ nhân loại khỏi sự xâm nhập của virus. Nếu kết hợp thêm với tinh hạch màu đỏ và virus, sau đó tiêm vào trong cơ thể người sẽ cho ra đời thế hệ Người thức tỉnh mới để khống chế và xem đó như lá chắn của Con Người.

Cốt truyện chính bắt đầu từ đây, nam chủ không chịu nổi nữa liền hắc hoá, phá huỷ vaccine phòng bệnh, chỉ chừa lại thuốc virus cải tiến Người thức tỉnh, chấm dứt mọi hy vọng vượt qua thảm hoạ tận thế của nhân loại.

Đầu óc Thời Tần suy nghĩ nhanh chóng, lập tức hiểu được những quy luật tiềm ẩn bên dưới cốt truyện.

Nhiệm vụ của hệ thống là có thời hạn, không phải là kéo dài cho đến khi toàn văn đại kết cục, mà là vào khúc dạo đầu không dài bao nhiêu chương này, deadline của anh sẽ đến.

Khi thây ma bị tách rời, cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ chết. Trước khi chết Thời Tần phải đạt được tiêu chuẩn để truyện không bị nghiêm đánh.

"Hệ thống, cậu đi chết đi......"

Thời Tần vừa định tìm hệ thống thảo luận một cách văn minh về việc sửa đổi lại kết cục của chính mình, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, thần trí Thời Tần lập tức bị kéo lại.

"Cậu còn nhớ rõ mình là ai không?"

........

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả quân: Cho hỏi cảnh tượng lần đầu hai người gặp nhau.

Thời Tần: Anh ta bắt tôi quỳ xuống, còn muốn vặn gãy cổ tôi, đau khổ quá đi mất.

Thành Ngự:......Anh sai rồi.