Văn Gia Ngọc trốn trong phòng tới tận tối muộn mới dám ra ngoài.
... Từ khi tinh võng tung hết những hành động khi đó của cậu ta lên, cậu ta liền hoang mang bất an, cho dù đi tới đâu, đều cảm thấy mình đang bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trước đây lúc cậu ta chế tạo thuốc ức chế, nổi tiếng như vậy. Chắc chắn những người này đều nhận ra cậu ta, âm thầm chửi cậu ta.
Nhất là những sinh viên thường hay lên tinh võng kia.
Nếu không phải vì chất vấn Sở Trần, hôm nay cậu ta cũng không cần ngốc nghếch chạy tới trường học, bị người ta nhìn như khỉ.
Chuyện này là cậu ta manh động.
Cậu ta không nên đi.
Không những không đòi được công đạo, ngược lại còn bị Sở Trần ấn trên mặt bàn sỉ nhục.
Bây giờ, sinh viên trong trường chắc chắn đều đang cười nhạo cậu ta đúng không?
Văn Gia Ngọc có hơi tiều tụy.
Cậu ta đeo khẩu trang, che lại phần lớn gương mặt mình, bực bội trong lòng đẩy mở cửa quán bar, chạy tới chỗ quầy bar tìm một góc khuất nhất, gọi một ly rượu, chậm rãi uống.
Trong lúc đó, Văn Gia Ngọc tới nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay lại thì phát hiện chỗ mình ngồi có một người.
Là một người có hơi quen thuộc.
Là Sư Hạo Ngôn.
Văn Gia Ngọc sững sờ,
Từ sau khi tới Vọng Thành, đã rất lâu rồi cậu ta không nhìn thấy Sư Hạo Ngôn nữa, cuộc nói chuyện lần trước, vẫn là Sư Hạo Ngôn nói cho cậu ta biết sự thật liên quan tới Lý Tấn Trác...
Lúc này gặp mặt lại, trong lòng Văn Gia Ngọc nảy sinh cảm giác khó mà nói rõ được.
"... Anh, sao anh lại tới đây."
Cổ họng Văn Gia Ngọc hơi khô.
Sư Hạo Ngôn nhìn Văn Gia Ngọc một cái: "Ngồi đi."
Văn Gia Ngọc theo lời ngồi xuống.
Nhớ tới Sư Hạo Ngôn đã biết chuyện mình làm khi đó, bàn tay cầm ly rượu của Văn Gia Ngọc hơi run lên.
Hai người đều không nói gì.
Qua một lúc, Sư Hạo Ngôn nói: "Em biết tôi thích em, nhưng lại luôn giả vờ như không biết. Sau này còn cố ý nhắc tới Sở Trần trước mặt tôi, mục đích là để tôi ra tay với cậu ta à?"
Văn Gia Ngọc: "..."
Sư Hạo Ngôn vừa gặp mặt đã nói tới cái này, Văn Gia Ngọc không chống đỡ nổi.
Bờ môi cậu ta động đậy, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, đang định nói ngọt một chút với Sư Hạo Ngôn, lại thấy thực ra Sư Hạo Ngôn cũng chẳng muốn đợi cậu ta trả lời.
Sư Hạo Ngôn nhỏ giọng nói: "Em thành công rồi. Tôi thích em như vậy, thậm chí còn chịu giúp em diệt trừ kẻ địch, muốn để em và Hoắc Lăng sống thật tốt, nhưng em chưa từng nói với tôi rằng, em lấy tiền của nhà họ Hoắc. Tôi thấy em sống kham khổ, cho nên cứ một thời gian tôi sẽ cho em một khoản tiền, em cũng chưa từng từ chối. Sau này vì Sở Trần và Hoắc Lăng quá thân cận, em cảm thấy chán, cho nên lại tìm tôi, để khiến tôi càng tốt với em hơn, trong lòng thấy hổ thẹn với em, thế là em giả vờ say rượu."
Giọng điệu Sư Hạo Ngôn bình tĩnh.
Văn Gia Ngọc lại lập tức cảm nhận được phong ba bão táp trong đó. Cậu ta nói lắp bắp: "Em... khi đó em không cố ý... em chỉ..."
Nói tới đây, Văn Gia Ngọc có chút nghẹn lời.
Phải nói thật sao?
Phải nói những suy nghĩ và toan tính trước đây ra sao?
Tới tận lúc này, Văn Gia Ngọc lại sợ hãi.
Nói cho cùng, cậu ta cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, một khi nói những điều này ra, với sức mạnh của nhà họ Sư ở H-310, là có thể đè cậu ta tới không thở nổi...
Bàn tay cậu ta siết chặt ly rượu, uống cạn sạch.
Sư Hạo Ngôn thấy vậy, quay đầu nhìn Văn Gia Ngọc.
Đôi mắt anh ta đột nhiên sáng tới mức dọa người, ánh mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Văn Gia Ngọc. Văn Gia Ngọc cảm thấy không ổn, hơi sững người lại, đang định cất tiếng hỏi thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng...
Không lâu sau, Văn Gia Ngọc mất đi ý thức.
...
Đợi tỉnh lại lần nữa, Văn Gia Ngọc đã không còn ở trong quán bar nữa.
Cậu ta tỉnh lại trong căn phòng lạ lẫm, đang định cử động thì đột nhiên cảm thấy hình như có thứ gì đó trên cổ chân mình, rất nặng, nhìn lại mới phát hiện là một dây xích thô to.
Một đầu khác của dây xích nối liền với giường.
Chuyện gì vậy?
Văn Gia Ngọc trừng to mắt, cậu ta bật phắt dậy.
Cửa phòng mở ra, Sư Hạo Ngôn nở nụ cười bệ.nh hoạn: "Gia Ngọc, em tỉnh rồi à."
"Anh... Anh định làm gì?"
Văn Gia Ngọc bị Sư Hạo Ngôn dọa cho liên tục lùi về phía sau.
Sư Hạo Ngôn nói khẽ: "Đừng sợ, tôi chỉ tới đưa đồ ăn cho em thôi. Trước đó em hôn mê cả một ngày, bây giờ chắc hẳn bụng đã đói rồi."
Anh ta đẩy dịch dinh dưỡng lên phía trước.
Văn Gia Ngọc: "Sao lại... anh..."
Cậu ta nói xong, đột nhiên cảm thấy dưới cơ thể rung lắc, lập tức căng thẳng nói: "Đây là đâu?"
"Đương nhiên là trên phi thuyền rồi."
"Anh định đưa tôi đi đâu!"
"Về nhà."
Sư Hạo Ngôn mỉm cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng xo.a nắn khuôn mặt Văn Gia Ngọc: "Đừng sợ, chuyện em từng làm trước đây, tôi đã nghĩ rồi, tuy rằng tôi rất tức giận, nhưng tôi càng yêu em hơn, tôi có thể không để ý, sau này tôi cũng sẽ không vì vậy mà tức giận với em, sau này hai người chúng ta cùng sống thật tốt, chỉ cầ.n sau này trong lòng em chỉ có một mình tôi, thế là đủ rồi, có được không?"
"Không được!"
Văn Gia Ngọc lớn tiếng bật khóc.
Cậu ta không muốn bị Sư Hạo Ngôn đưa đi.
Văn Gia Ngọc vừa nhìn một cái liền biết trạng thái tinh thần của Sư Hạo Ngôn bây giờ vô cùng không ổn, nếu thật sự phải rời đi cùng Sư Hạo Ngôn, sau này không biết được sẽ sống cuộc sống như thế nào.
Huống hồ hai cánh tay Sư Hạo Ngôn đã hỏng, chẳng có tiền đồ gì cả.
Cậu ta muốn nghiên cứu khoa học, muốn làm người trên người, muốn khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ cậu ta, không muốn làm chim hoàng yến.
Càng không muốn trói buộc với người như Sư Hạo Ngôn.
Bây giờ cậu ta thà vào phòng thí nghiệm ở Vọng Thành cho rồi.
Văn Gia Ngọc muốn phản kháng, nhưng trên chân bị xích, chẳng có cách nào, cậu ta lựa chọn tuyệt thực, nhưng Sư Hạo Ngôn cũng chẳng cưỡng cầu, thậm chí còn nói với giọng sởn tóc gáy: "Em không ăn cũng được, nếu như em chết rồi, thì vĩnh viễn đều là của tôi."
Dọa cho Văn Gia Ngọc vội vàng túm lấy dịch dinh dưỡng.
Nhưng phạm vi hoạt động của cậu ta vĩnh viễn đều chỉ có trên giường.
Đến cả giải quyết nhu cầu bản thân, cũng phải để Sư Hạo Ngôn giúp đỡ.
Văn Gia Ngọc không chịu nổi cuộc sống như thế này, rất nhanh đã sụp đổ.
"Anh cũng chẳng vô tội! Tôi chỉ giả vờ uống say, cuối cùng còn không phải bị chính anh nhào lên sao? Làm như tôi lừa anh vậy? Lẽ nào anh không được lợi sao?"
"Đáng đời anh bị tôi lừa!"
"Mau thả tôi ra... "
Nhưng càng nói nhiều, Sư Hạo Ngôn lại càng thờ ơ.
Phi thuyền dừng lại trên hệ tinh hà H-310, người nhà họ Sư lập tức xuất hiện, trói Văn Gia Ngọc thật chặt, miệng bị bịt lại, Văn Gia Ngọc không hét lên được câu nào, trực tiếp bị đưa về nhà họ Sư.
Trong biệt thự xa hoa.
Trong một cái lồ.ng lớn, Văn Gia Ngọc ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy cánh tay, cổ tay trống rỗng... Vòng tay thông minh của cậu ta đã bị tháo ra. Cơ thể Văn Gia Ngọc run rẩy.
Vì sao lại thế này...
Có ai tới cứu cậu ta không?
Hoắc Lăng...
Nhưng bị nhốt ở đây, Văn Gia Ngọc hoàn toàn mất đi khả năng liên lạc với bên ngoài.
Cửa bị mở ra, Sư Hạo Ngôn đi vào, ánh mắt dịu dàng: "Gia Ngọc..."
Văn Gia Ngọc cảnh giác nói: "Đợi đã, anh đừng có tới đây... "
Bước chân Sư Hạo Ngôn dừng lại, hàng lông mày anh ta hơi chau, khẽ nói: "Gia Ngọc, hình như em rất không chào đón tôi." Nói xong lời này, Sư Hạo Ngôn đi lên: "Xem ra em vẫn có mong đợi về tương lai của mình à."
Văn Gia Ngọc sững sờ: "Anh có ý gì?"
"Vậy thì để chính tay tôi hủy hoại hết đi tương lai của em đi, giống như khi đó em bảo tôi làm với Sở Trần ấy."
Sư Hạo Ngôn nói, cầm máy quay, nói nhẹ bẫng: "Dù sao thì bây giờ tôi cũng là một kẻ vô dụng, nếu như em có tài quá thì có thể sẽ không cam lòng ở bên tôi..."
Trái tim Văn Gia Ngọc đập dồn dập.
Cơ thể cậu ta không ngừng lùi về sau, điên cuồng hét lên, nhưng nơi đây là địa bàn của Sư Hạo Ngôn, cho dù Văn Gia Ngọc có hét như thế nào, đều không thể có người tới cứu cậu ta...
...
Sở Trần ngồi trên sofa, xóa thông tin mua vé phi thuyền trong vòng tay thông minh đi, lại mở lịch sử cuộc trò chuyện ra xem.
Phương thức liên lạc của Sư Hạo Ngôn, là Hoắc Lăng cho cậu.
Nội dung cuộc nói chuyện của hai người rất ngắn ngủi.
Sở Trần: /Vé phi thuyền tới Vọng Thành, cho anh miễn phí đấy, có tới không?/
Sư Hạo Ngôn: /Tới./
Sư Hạo Ngôn đã có suy nghĩ này từ lâu, lời Sở Trần nói, chẳng qua chỉ là đúng trùng hợp mà thôi.
Sắc mặt Sở Trần bình tĩnh, xóa khung trò chuyện đi.
Cậu mở mail mới nhận được gửi tới từ trường học.
Mấy ngày nữa là phải tới hoang tinh rồi, giáo viên gửi những file này tới, để các sinh viên xem rồi kí tên.
Sở Trần nhìn qua, một số là từ chối chịu trách nhiệm, một số là những việc cần chú ý khi huấn luyện ở hoang tinh... Ví dụ như hoang tinh không có ngày nghỉ ngơi hoặc nơi an toàn, hơn nữa còn cần tự tìm đồ ăn, cùng lắm chỉ có thể đem theo những thứ nhà trường phát có thể để trong balo, nếu như gặp phải nguy hiểm, thực sự không thể chống đỡ được có thể ấn nút khẩn cấp, nhưng ấn rồi thì đồng nghĩa với bị đào thải vân vân.
Đợt huấn luyện này vô cùng quý giá, để có thể sống sót trong thời gian đi nghĩa vụ, mọi người cũng sẽ không ngốc nghếch mà tùy tiện ấn nút.
Thế nhưng...
Ai chuẩn bị đồ ăn đây?
Sở Trần chép miệng.
Cậu nhớ trước những loại thức ăn thấy được trong phòng huấn luyện giả tưởng, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Khi sắp xếp đồ đạc trước, Sở Trần mang hết gói gia vị mà mình có thể mang được. Gói gia vị không chiếm nhiều chỗ, nếu như ăn tiết kiệm một chút, chắc có thể chống đỡ qua ba tháng tiếp theo.
Còn có máy phun nước, các đồ dùng vệ sinh cá nhân cơ bản, vật dụng cần thiết như bật lửa vân vân.
Lúc đang sắp xếp, Lệ Nhiên quay về.
Sở Trần quay đầu lại, vừa nhìn thấy Nhiên Nhiên đã cười híp mắt gọi: "Chồng à."
Lệ Nhiên: "Ừ."
Sở Trần đếm những thứ mình để vào trong balo, xác định không quên đem thứ gì, lúc này mới đứng dậy nói: "Mấy ngày nữa là em phải tới hoang tinh rồi, anh không thể hiện chút gì sao?"
"... Thể hiện cái gì?"
"Ví dụ như sớm ngày ấy ấy á." Đôi mắt Sở Trần sáng lấp lánh.
Lệ Nhiên: "..."
Lệ Nhiên hơi nghiêng đầu, không nói gì.
Sở Trần cũng không hy vọng Lệ Nhiên có thể chấp nhận ngay, cậu chỉ thi thoảng nói đùa một chút, thấy Lệ Nhiên xấu hổ thì đi tới, hôn lên khóe môi Lệ Nhiên: "Ba tháng tới không gặp, anh không nhớ em à?"
Lệ Nhiên rũ mắt xuống, dặn dò rằng: "Huấn luyện ở hoang tinh không phải trò chơi như em nghĩ đâu, em phải chuẩn bị tốt tâm lí, qua đó rồi đừng có nhẹ dạ, nếu như sức mạnh tinh thần không đủ thì đừng có cố quá, cứ dựa vào đồng đội em trước..."
"Biết rồi."
Sở Trần ngắt lời lải nhải của Lệ Nhiên: "Đừng có chuyển chủ đề."
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần.
Sở Trần lại hỏi: "Có nhớ em không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lệ Nhiên chuyển động, hàng mi dày rủ xuống, hơi mím môi rồi mới nói: "... Nhớ. Sẽ nhớ."
Lúc này Sở Trần mới hài lỏng mỉm cười: "Ngoan."
Buổi tối tắm xong, Sở Trần nằm trên giường lướt tinh võng, đột nhiên nhìn thấy một video.
Tất nhiên là về Văn Gia Ngọc và Lý Tấn Trác khi đó.
Mà ở cuối video, vậy mà còn có một đoạn nhỏ, là Văn Gia Ngọc bị Sư Hạo Ngôn...
/Là ảo giác của tôi sao? Trước sau hình như không phải cùng một người./
/Là hai người đó!/
/Sinh hoạt đời tư này cũng hỗn loạn quá đó?/
/Khi đó không phải còn có người đăng bài đặt Sở Trần và Văn Gia Ngọc lại với nhau để so sánh sao? Lúc đó tất cả mọi người đều chửi rằng Sở Trần không có cửa sánh được bằng Văn Gia Ngọc, bây giờ xem ra, thực ra Văn Gia Ngọc cũng chẳng tốt bao nhiêu./
/Ờm... thực ra ấy à, bên ngoài vẫn luôn đồn rằng Sở Trần lả lơi ong bướm, ngủ cùng rất nhiều đàn ông, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thấy ai thực sự chạm vào cậu ấy... Mỗi lần Sở Trần tới quán bar của tôi chơi, tuy rằng sẽ gọi người rót rượu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở rót rượu thôi./
/Thật hay giả vậy?/
/Đậu, tôi xem những video kia, đều có cảm giác...}
/Nói thật, tôi cũng muốn thử xem nhà khoa học có hương vị gì. Văn Gia Ngọc có bán không? Nếu như không đắt lắm, tôi vẫn có thể chấp nhận được. Thế này có tiền còn nhanh hơn làm thí nghiệm ấy?/
/Đê tiện như vậy thì cần quái gì tiền chứ?/
/Nói không chừng người ta đã nát rồi, vậy mà cậu cũng ngủ à? Chẳng biết chọn gì ha ha ha ha./
/Nhỡ đâu có bệnh thì sao?/
/Cũng phải, thế thì thôi đi./
/Khi đó ở hệ tinh hà H-310, có khi Văn Gia Ngọc cũng thường hay hẹn như thế này đấy, cũng không biết rốt cuộc Hoắc Lăng coi trọng cậu ta chỗ nào, nói ra như vậy con mắt của Hoắc Lăng cũng kém thật đấy./
/Ọe ọe ọe./
Những lời nói dơ bẩn mà Sở Trần từng phải chịu, đã chuyển hết sang người Văn Gia Ngọc.
Sở Trần cụp mắt xuống, tắt video đi.