Hoắc Lăng đã trông thấy Sở Trần rồi, nên giờ mà đi thì cũng không có nghĩa khí lắm.
Sở Trần đành phải đẩy Lệ Nhiên đi qua.
Văn Gia Ngọc cũng nhìn sang.
Hiện tại trạng thái của cậu ta không quá tốt, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt tí tách rơi. Cậu ta không muốn Sở Trần trông thấy dáng vẻ mất mặt của mình nên ngước đầu muốn nước mắt ngừng tuôn, nhưng có làm thế nào cũng không thể dừng nổi.
Văn Gia Ngọc dứt khoát từ bỏ.
Cậu ta nhìn lướt qua Sở Trần và Lệ Nhiên trước mặt rồi quay lưng lại, dùng mu bàn tay lau nước mắt. Dáng vẻ vô cùng đáng thương, bĩu môi thầm rơi lệ, đứng bên cạnh không nói tiếng nào.
Sở Trần nhìn Văn Gia Ngọc.
Cậu ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Còn bắt nạt người ta tới mức người ta khóc luôn thế này à?"
Hoắc Lăng nhíu mày, không khỏi nói: "Cậu hỏi cậu ta đi."
Lúc đầu, Văn Gia Ngọc không muốn nói. Ở trong mắt cậu ta, tuy hiện tại Sở Trần đã không còn là kẻ thù nữa, nhưng cũng chẳng muốn để cậu xem mình thành trò cười. Nhưng giờ cậu ta đã cùng đường rồi.
Lại nhớ tới biểu hiện của Sở Trần trong cuộc thi hàng tháng, Văn Gia Ngọc cảm thấy Sở Trần cũng không vô dụng như cậu ta thấy.
Có lẽ nói cho cậu biết thì cậu sẽ có cách thì sao?
Văn Gia Ngọc hoảng loạn nói: "Tôi... tôi bị lừa. Cậu nhớ không? Trước đó, tôi làm sao cũng chẳng thể liên lạc với Hoắc Lăng, cuối cùng hết cách đành phải đi tìm cậu..."
Cậu ta lén lút nhìn Sở Trần.
Vẻ mặt Sở Trần bình tĩnh, dựa vào người Lệ Nhiên, gật đầu đáp: "Nhớ."
"Ngày đó đi cùng tôi còn có một người đàn ông khác, cậu cũng nói chuyện với anh ta. Địa chỉ của cậu, thật ra sau khi điều tra, chính anh ta đã cho tôi... Anh ta bảo mình là con trai nhà họ Lý ở Vọng Thành, muốn làm bạn với tôi, Lúc ấy, tôi tin ngay, không ngờ anh ta lại bỏ thuốc vào trong rượu, đợi sau khi tôi say thì quay video lại..."
Nói tới đây, giọng của Văn Gia Ngọc càng lúc càng thấp: "Tôi rất sợ. Tôi chỉ là con trong một gia đình bình thường, không có quan hệ, cũng không có tiền, chỉ có thể cầu xin mọi người giúp đỡ..."
Cậu ta gục đầu, thấp giọng khóc nức nở.
Sở Trần lẳng lặng quan sát Văn Gia Ngọc.
Bỏ thuốc?
Hoắc Lăng ở bên cạnh nhún vai.
Anh ta đã hoàn toàn thất vọng đối với Văn Gia Ngọc rồi.
Hoắc Lăng và Sở Trần hoàn toàn biết rõ chuyện này từ đầu tới cuối... Cấp dưới của Hoắc Lăng chấp hành mệnh lệnh đi điều tra tất cả mọi người bên cạnh Văn Gia Ngọc. Lúc tìm thấy nhân vật như Lý Tấn Trác thì vừa hay chính là khi Văn Gia Ngọc và Lý Tấn Trác ở bên nhau đêm hôm đó.
Hoắc Lăng cảm thấy điều bất thường, bèn thuê Quân đoàn Phần Diệm, khống chế được mười cái camera được lắp đặt trong biệt thự Lý Tấn Trác. Thấy được mọi hành động của đối phương.
... Văn Gia Ngọc và Lý Tấn Trác nói gì, làm gì gần như đều bị quay lại.
Mà nét mặt của Văn Gia Ngọc kia...
Có chỗ nào giống như bị người ta bỏ thuốc đâu?
Hiện tại cậu ta nói thế, chỉ đơn giản muốn có được sự đồng cảm của hai người, để bọn họ đi tìm Lý Tấn Trác lấy lại video quay lén.
Thế nhưng Văn Gia Ngọc không biết rằng thật ra Lý Tấn Trác hoàn toàn không có video.
Sư Hạo Ngôn nói dối.
... Tín hiệu bị cắt đứt, toàn bộ video đều nằm trong tay Hoắc Lăng, sau đó anh ta gửi cho Sở Trần cùng Sư Hạo Ngôn.
Lý Tấn Trác không có tin tức là vì phát hiện camera bị hack, chẳng quay được nội dung gì, còn tưởng rằng sự việc bại lộ, sợ Văn Gia Ngọc báo cảnh sát nên hốt hoảng bỏ chạy.
Hiện tại, anh ta đã đổi một thân phận mới, ngay cả vòng tay cũng đổi nên đương nhiên không nhận được tin của Văn Gia Ngọc cũng như chưa trả lời lại.
"Cho cậu thêm một cơ hội, nói cho đàng hoàng vào."
Sở Trần nói.
Văn Gia Ngọc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Sở Trần: "Có ý gì?"
Sở Trần từ tốn hỏi: "Rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Văn Gia Ngọc: "..."
Văn Gia Ngọc đối diện với Sở Trần, bị vạch trần lời nói dối nên cậu ta cảm thấy xấu hổ.
Mặt cậu ta nghẹn lại đến nỗi đỏ bừng.
Vì sao Sở Trần lại hỏi như vậy?
Có phải cậu đã biết gì không?
Là ai nói cho cậu biết?
Sư Hạo Ngôn?
Không, không thể nào.
Tại sao Sư Hạo Ngôn lại nói cho Sở Trần biết chứ?
Lúc trước, cậu ta cố tình nói bản thân thích Hoắc Lăng trước mặt Sư Hạo Ngôn, còn nói nếu Hoắc Lăng và Sở Trần ở bên nhau thì cậu ta cũng chẳng thiết sống nữa, tên ngu si kia lập tức tìm người xuống tay với Sở Trần.
Hai người họ là kẻ thù.
Làm sao có thể liên lạc với nhau?
Tim Văn Gia Ngọc đập thình thịch.
Cân nhắc vài lần, cậu ta vẫn cảm thấy Sở Trần chỉ đang lừa mình.
Văn Gia Ngọc quyết định liều một phen.
Cậu ta kích động nói: "Sở Trần, cậu nói gì vậy? Cậu đang chất vấn lời tôi sao? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi là loại người ai cũng có thể tùy tiện đè ư? Đúng rồi, cậu và A Lăng có quan hệ tốt, đúng là trước kia chúng ta cũng có chút hiểu lầm, nhưng cậu cũng đừng cảm thấy tôi là kẻ buồn nôn thế chứ?"
Vẻ mặt Sở Trần vô cùng khó hiểu: "Cái gì? Cậu không phải thế à?"
Hốc mắt Văn Gia Ngọc lại đỏ lên.
"Sao cậu lại có thể nói như vậy được!"
Sở Trần khẽ cười: "Thu hồi nước mắt của cậu lại đi, không có tác dụng với chúng tôi đâu. Vẫn cảm thấy bản thân diễn giỏi hơn tôi à? Rốt cuộc chuyện là thế nào thì chính cậu tự biết rõ nhất. Hơn nữa, cậu đừng lật lọng, vừa rồi những đánh giá kia do chính cậu nói, tôi chẳng nói gì cả, chỉ tỏ vẻ đồng ý thôi."
Cậu hơi dừng lại, tủm tỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy cậu chính là con người như vậy đấy."
Văn Gia Ngọc: "..."
Văn Gia Ngọc cắn môi, nước mắt tuôn ào ạt.
Đây không phải lần đầu tiên cậu ta bị Sở Trần nhắm vào.
Từ trước đến nay, Sở Trần nói chuyện chẳng tha ai, Văn Gia Ngọc nào phải đối thủ của cậu.
Nước mắt của cậu ta như đê vỡ, đáng thương nhìn sang Hoắc Lăng.
Sở Trần cũng quay đầu hỏi: "Có câu nào sai à?"
Hoắc Lăng lập tức nói: "Cậu ta bảo chúng tôi có quan hệ tốt, nói cậu có chút hiểu lầm với cậu ta, muốn để tôi nghĩ rằng do cậu có hiềm nghi từ trước nên mới nghi ngờ cậu ta chứ không phải do cậu ta nói dối."
"Đúng."
Sở Trần gật đầu: "Thế nhưng còn một câu quan trọng hơn. Đó là cậu ta nói xong, sau khi tôi chất vấn, cậu ta lại lập tức bảo rằng chẳng lẽ tôi nghĩ cậu ta là kẻ mà ai cũng có thể đè. Anh nhìn đi, tôi chưa hề nói tôi đang chất vấn câu nào mà cậu ta đã nói một đống câu như vậy rồi, bởi rất nhiều điểm có thể bị hiểu lầm nên cậu ta cho rằng tôi đang nghi ngờ cái này. Những cái khác thì không cần bàn tới."
Hoắc Lăng bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."
Văn Gia Ngọc: "?"
Cái quái gì vậy?
Văn Gia Ngọc kinh hãi nhìn Sở Trần.
Sở Trần lại ở ngay trước mặt cậu ta phân tích những gì cậu ta nói. Còn Hoắc Lăng giống như một cậu học sinh ngoan, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe...
Tại sao lại có hạng người này!
Văn Gia Ngọc suýt nữa sụp đổ.
Tấm mắt dừng trên người Lệ Nhiên, lòng Văn Gia Ngọc tức giận vì bị Sở Trần quấy rối nên bực bội nói: "Cậu nói tôi, thế chính cậu cũng không phải loại này sao?"
Ý cười trên mặt Sở Trần hơi sượng lại: "Xem ra cậu đã thừa nhận nên mới dùng từ "cũng"."
Văn Gia Ngọc cười xùy: "Nhét chữ vào mồm à? Đừng tỏ vẻ thanh cao chỉ dạy người khác nữa, làm như cái gì mình cũng hiểu, người khác chỉ là kẻ ngu. Cậu ở chung với người này còn không phải muốn cầu xin địa vị ở nhà họ Lệ sao? Nếu không có anh ta thì lúc nhà họ Sở gặp chuyện, cậu cũng xong đời luôn rồi! Cái tên vô ơn nhà cậu, đúng là nhà họ Sở uổng công nuôi!"
Sở Trần ngạc nhiên.
Cái gì?
Văn Gia Ngọc cảm thấy cậu và Lệ Nhiên ở bên nhau chỉ vì địa vị ở nhà họ Lệ ư?
Cậu ta không nhìn thấy đại mỹ nhân năm nhất đại học ở chỗ này à?
Sở Trần không chút nghĩ ngợi, nói: "Cậu cũng không phải người nhà họ Sở, cậu lấy tư cách gì mà bảo tôi là đồ vô ơn? À, tôi biết rồi... Có phải cậu muốn làm mẹ của tôi đúng không? Cũng đúng, hiện tại Sở Nguy Vân ốm đau liệt giường, lại không có tiền nhưng cũng có chút nhan sắc, cậu có thể thích cũng là..."
"Câm miệng!"
Ngón tay thon dài của Văn Gia Ngọc khẽ run rẩy.
Sở Trần liếc mắt.
Mình được nói mà lại không cho phép người ta nói à?
Sở Trần ức uất nói: "Nhiên Nhiên, Văn Gia Ngọc bắt nạt em. Miệng rõ ràng mọc trên người em mà cậu ta lại bảo em câm miệng! Hơn nữa, cậu ta bảo em gả cho anh chỉ vì nhà họ Lệ, rõ ràng còn mặt với cơ thể của anh nữa mà!"
"Anh xem đi..."
Văn Gia Ngọc như bắt được sơ hở của Sở Trần, mắt cậu ta sáng lấp lánh, nói với Lệ Nhiên: "Cậu ta vừa mới nói đó, cậu ta vì nhà họ Lệ, cũng vì mặt của anh với..."
Hai chữ còn lại, Văn Gia Ngọc không thốt thành lời, thế là cậu ta dứt khoát bỏ qua, nói: "Tôi nhớ vì chứng bạo loạn tinh thần mà tuổi thọ anh chỉ còn có hai năm nhỉ? Sở Trần đến với anh hoàn toàn không thể vì yêu! Cậu ta lợi dụng anh xong sẽ bỏ đi thôi, không bằng anh giúp tôi đi! Thuốc ức chế chứng bạo loạn tinh thần là do tôi nghiên cứu ra! Chỉ cần anh rời khỏi Sở Trần, xử lý chuyện Lý Tấn Trác thì anh muốn bao nhiêu thuốc tôi cũng cho! Thậm chí, tôi có thể tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, có lẽ sẽ cứu được anh!"
Sở Trần bị lời của Văn Gia Ngọc chọc cười.
Cậu nhíu mày: "Cậu muốn cạy góc tường nhà tôi thì cứ nói thẳng đi? Giải quyết Lý Tấn Trác thì thôi đi, còn phải kéo theo tôi nữa, tôi nhớ mình chưa từng hại cậu mà?"
Hoắc Lăng cũng nhíu mày.
Một người khi không còn tình cảm nữa thì sẽ trở nên lý trí.
Hiện tại, Hoắc Lăng nhìn Văn Gia Ngọc, cảm thấy chỗ nào cũng bất ổn.
Văn Gia Ngọc trừng mắt nhìn Sở Trần.
Hiện giờ cậu ta đã không thể trông cậy vào Sở Trần và Hoắc Lăng được nữa rồi, rõ ràng hai người này không định giúp mình.
Cậu ta lại nhìn sang Lệ Nhiên, đợi anh trả lời.
Lệ Nhiên bình thản liếc nhìn Văn Gia Ngọc, thản nhiên đáp: "Sao nào, cậu cảm thấy địa vị và tiền tài nhà họ Lệ, thêm cả cái mặt này của tôi nữa mà không đáng một đời à?"
Văn Gia Ngọc: "?"
Cái gì?
Không phải chứ?
Bà mẹ nó.
Mạch não của đám người này kì quái quá vậy!
Ý của cậu ta là như vậy sao?
Rõ ràng không phải!
Sở Trần đang xem bỗng phì cười.
Bên cạnh, trên mặt Hoắc Lăng cũng hiện ý cười, nhưng anh ta nhanh chóng nghiêm mặt lại... Bởi anh ta chợt nhớ tới trước kia mình cũng bị các thao tác tác chiến của Sở Trần làm cho á khẩu, nói không nên lời.
Anh ta có tư cách gì để cười?
Văn Gia Ngọc đã hiểu rồi.
Hoắc Lăng gọi Sở Trần tới chính là muốn xem cậu ta làm trò cười.
Hốc mắt cậu ta càng đỏ, nước mắt đã chẳng thể rơi được nữa. Gió lạnh thổi qua để lại hai vệt nước mắt trên mặt, càng khiến cậu ta trông khổ sở. Thế nhưng, tiếc thay người ở đây nào phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc.
Kì thi hàng tháng đã kết thúc, người đi ra khỏi hội trường dần đông, đã có người nhìn sang bên này rồi, nên Văn Gia Ngọc không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Cậu ta nhìn chằm chằm bọn họ rồi không nói lời nào, quay người rời đi.
"Này, Văn Gia Ngọc."
Sở Trần ở phía sau gọi.
Văn Gia Ngọc vẫn không hề quay đầu.
Hiển nhiên rất tức giận.
Sở Trần cũng mặc kệ, nói thẳng: "Cậu không cảm thấy cậu nợ bọn họ một lời xin lỗi chân thành sao?"
Văn Gia Ngọc dừng bước.
Nhưng cậu ta không quay lại xin lỗi Hoắc Lăng mà sải bước rộng đi khỏi.
Sở Trần nhún vai.
Xem ra người này không có ý định xin lỗi, nhưng cũng không liên quan đến Sở Trần.
... Cậu cảm thấy bản thân có cách khiến Văn Gia Ngọc hối hận.
Còn về người khác...
Sở Trần liếc nhìn Hoắc Lăng rồi khẽ cười.
Đây cũng không phải là chuyện của cậu.
Sở Trần gấp gáp muốn dẫn Lệ Nhiên về nhà để nhận thưởng, không rảnh nói chuyện tiếp với Hoắc Lăng, vậy là thẳng thừng nói: "Tôi đi trước đây. Lần sau gặp chuyện này mà anh còn gọi tôi nữa, tôi sẽ tuyệt giao với anh đó nhé."
Hoắc Lăng: "..."
Khóe môi Hoắc Lăng giật giật, hỏi: "Vậy tôi nên..."
Sở Trần thở dài, quay đầu nói đầy hàm ý: "Bạn nhỏ Hoắc Lăng à, tuổi của anh cũng nên cai sữa mẹ rồi đấy, lúc gặp chuyện này cần học cách tự suy nghĩ đi, đừng làm phiền người lớn làm việc, biết chưa?"
Hoắc Lăng: "?"
Vẻ mặt Hoắc Lăng mờ mịt, thầm nghĩ chẳng phải trước đó, Sở Trần còn bảo để người làm anh này dìu dắt à, sao nay lại muốn anh ta tự có suy nghĩ riêng chứ?
Còn bạn nhỏ gì nữa!
Sữa mẹ gì chứ!
Tại sao những lời xuất phát từ miệng cậu ta lại cứ khiến kẻ khác tức điên thế này?
Hoắc Lăng muốn tìm Sở Trần lý luận nhưng cậu đã dẫn Lệ Nhiên đi khỏi rồi.
...
Sở Trần đẩy Lệ Nhiên lên xe bay.
Khi hai người ngồi vào chỗ, Sở Trần thuận thế tựa đầu lên vai Lệ Nhiên. Nhớ tới lời người yêu mình vừa nói bèn bật cười, lên tiếng: "Đúng là mặt của anh đáng giá để em hi sinh cả đời đấy, nên anh nhớ phải sống thật tốt, biết chưa? Lần sau lúc bạo loạn tinh thần mà còn tự ý làm đau mình nữa là em sẽ giận lắm đấy."
Lệ Nhiên nghiêng đầu, mắt nhìn Sở Trần: "Ừm."
Sở Trần không muốn nói những chuyện không vui với Lệ Nhiên nên nói đến đây là dừng. Cậu khẽ hỏi tiếp: "Em nghĩ những phần thưởng trước đó đều cũ rích rồi, cái nào chúng ta cũng thử. Nhiên Nhiên có muốn đổi cách thưởng khác không?"
Lệ Nhiên nhíu mày: "Về nhà rồi nói."
Sở Trần cười: "Ok ok ok."
Vừa vào trong nhà, Sở Trần chẳng chờ kịp mà đã vỗ vai Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên quay đầu, một giây sau, cánh môi mềm mại đã đến gần, dịu dàng hôn anh.
... Hai tay Sở Trần chống trên thành ghế xe lăn, cơ thể từ từ đổ về phía trước, gần như đặt hết trên người Lệ Nhiên.
Nụ hôn này rất sâu, cũng rất lưu luyến.
Bên trong căn phòng hoàn toàn im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở ngày một nặng nề của đối phương, nhịp tim dần tăng tốc cùng với âm thanh vô tình phát ra khi hôn nhau khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Đợi đến khi hai người khó khăn tách ra thì đã là chuyện mười phút sau đó.
Sở Trần vừa định đứng thẳng thì bỗng nhìn thấy hai tai ửng đỏ của Lệ Nhiên.
Cậu ngẩn người, khóe miệng cong lên cười tươi, không kiềm được mà hôn lên khóe môi và vành tai anh, rồi chậm rãi cởi nút áo sơ mi của Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên giơ tay, phủ lên tay Sở Trần.
Sở Trần: "Sao vậy?"
Lệ Nhiên: "... Vào phòng ngủ."
Yêu cầu nho nhỏ này, cậu vẫn có thể thỏa mãn.
Sở Trần sợ Lệ Nhiên có thể biến thành Lệ Dục bất cứ lúc nào nên động tác rất vội vàng, cuối cùng dứt khoát kéo anh cùng vào phòng tắm, bắt đầu thời gian giám sát.
"Ngơ ra đó làm gì? Anh không c.ởi đồ để tắm đi à?"
Sở Trần trêu chọc một câu, mặt hơi ngước lên, đưa tay cởi nút áo. Cổ cậu vừa dài vừa trắng, yết hầu hơi nhô lên, nhìn thật gợi tình.
Lệ Nhiên thoáng nhìn, bỗng hiểu ra vì sao trước kia Sở Trần lại rất thích cắn hầu kết của anh.
Khóe mi rũ xuống, Lệ Nhiên chợt nhếch môi.
Anh im lặng một hồi lâu, nhìn có vẻ đang bối rối.
Rõ ràng chưa mở vòi tắm nhưng nhiệt độ bên trong hình như càng lúc càng cao, nóng đến nỗi Lệ Nhiên vô thức đưa bàn tay thon dài kéo cổ áo xuống.
Thế nhưng khi anh có động tác thì Sở Trần đã cởi sạ.ch.
Cậu đến trước mặt Lệ Nhiên, ngồi xuống đối diện với anh, vừa giơ tay vừa cười nói: "Em biết chồng không chịu làm là vì không muốn cở.i đồ, muốn em giúp mà."
Lệ Nhiên: "..."
Yết hầu Lệ Nhiên khẽ động.
Anh vốn muốn phản bác. nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời.
Tầm mắt Sở Trần dừng trên mặt Lệ Nhiên rồi thuận theo xuống dưới ngắm yết hầu của anh, cậu hiếm khi không hôn như mọi ngày mà nghiêm túc cởi từng chiếc nút áo của Lệ Nhiên.
"Nhiên Nhiên..."
Sở Trần khẽ gọi: "Đừng trốn nữa, có được không?"
Lệ Nhiên vẫn im lặng.
Sở Trần tiến tới hôn Lệ Nhiên.
Lúc đầu nụ hôn rất nhẹ, nhưng lát sau Lệ Nhiên chợt giơ tay kéo Sở Trần vào trong ngực.
Sức lực bỗng trở nên mạnh mẽ khiến Sở Trần sửng sốt, luôn cảm thấy có điều không ổn. Cậu đè anh lại, ngước đầu thì trông thấy Lệ Nhiên trước mặt đã biến thành Lệ Dục.
... Vết đỏ trên khóe mắt kiều diễm như muốn chảy máu.
Sở Trần: "... F*ck."
Lệ Dục: "Được."
Sở Trần: "? Chờ chút đã..."
Vì thế mà Sở Trần phải trả giá đắt.
...
Sau kì thì tháng có hai ngày nghỉ.
Mãi đến giữa trưa, Sở Trần mới yếu ớt tỉnh dậy, cậu ngắm Lệ Nhiên đang ngủ say bên cạnh, không nhịn được mà nhấc chân từ tốn đạp người kia xuống giường... Sở dĩ từ tốn là vì cậu đang đau.
Người kia té xuống giường, la cái "á" mới làm tâm trạng của Sở Trần cảm thấy tốt hơn chút.
... Ngày hôm qua, Lệ Dục cứ như bị điên, mặc kệ cậu cầu xin thế nào cũng không nghe.
Làm Sở Trần nhớ lại quá trình lần trước.
Chẳng những hồi ức mà còn cố tình hỏi Sở Trần xem trình tự lần này có giống lần trước không.
Làm sao mà Sở Trần còn nhớ nổi?
Cậu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể bị làm đến nỗi bật khóc nức nở.
Nhớ lại tối qua, Sở Trần cảm thấy mặt mình râm ran.
Hai giây sau, dưới giường có cái đầu rướn lên.
Lệ Phần cau mày, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Sở Trần.
Tại sao lại đạp anh xuống giường hả?
Thế nhưng nhìn người đang ngồi trên giường, cơ thể trần tru.ồng, mình đầy dấu hồng, vẻ mặt buồn ngủ, Lệ Phần chẳng biết nói gì.
Ánh mắt quét quanh Sở Trần, anh gục đầu xuống rồi lén nhìn cậu.
Sở Trần khàn giọng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần như con mèo bị giẫm đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên, may thay anh còn nhớ bản thân mình đang là "Lệ Nhiên" nên mới không hành động gì, chỉ nửa thân trên hơi khom lên.
Lệ Phần quay đầu, không chờ Sở Trần mà đã tự mình lết lên xe lăn, lẳng lặng đi vào phòng tắm.
Phòng ngủ.
Sở Trần thật sự rất mệt, cả người cũng khó chịu.
Mặc dù cậu đã tỉnh rồi nhưng không muốn ra khỏi giường, từ từ nghiêng người nằm xuống.
Nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Lệ Phần, Sở Trần nhíu mày, cất giọng nói: "Nhiên Nhiên. Lát nữa ra nhớ bóp eo cho em đấy."
Lệ Phần: "... Ừ."
Lệ Phần trốn trong phòng tắm gần hai mươi phút, cuối cùng cảm thấy không còn chuyện để làm nên đành đi ra.
Anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh Sở Trần.
Sở Trần nằm lì trên giường, bày ra tư thế.
Nom có vẻ cậu đã ngủ, không rên một tiếng, cũng chẳng nhúc nhích.
Lệ Phần ngắm nhìn.
Dáng người Sở Trần thon gầy, lúc nằm sấp, vì tư thế mà xương cánh bướm hơi nhô lên, eo hoàn toàn lún xuống, hõm eo rõ ràng, mông vểnh lên. Từ góc độ của Lệ Phần thì đó là một đường cong tuyệt đẹp.
Nếu như trên người cậu không có nhiều dấu chi chít kia thì càng tốt hơn.
Lệ Phần không khỏi nhíu mày.
Cậu ta... Lệ Nhiên cũng thật quá đáng.
Sao lại tạo nhiều dấu vết ở chỗ không thể xuống tay trên người Sở Trần thế này?
Cái này muốn người ta xoa bóp thế nào đây?
Lệ Phần đưa tay một hồi lâu, ngơ ngác không biết bắt đầu từ đâu.
Có vẻ vì chờ quá lâu mà Sở Trần cử động... Vốn dĩ cậu đang nhắm mắt, đầu quay sang bên kia, lúc này bỗng quay qua, cánh mi xinh đẹp từ từ hé mở, mắt nhìn Lệ Phần.
Ngáp một cái, Sở Trần khẽ hỏi: "Còn chờ gì nữa?"
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường, nhưng có lẽ vì đêm qua Sở Trần rê.n rỉ đến mất giọng, nay lại mang theo chút lười biếng, giọng khe khẽ nghe như mèo con đang làm nũng.
Tim của Lệ Phần bỗng đập thình thịch.
Anh với tay.
"Shh..."
Sở Trần lập tức giật bắn người, phàn nàn nói: "Tay anh lạnh quá đấy."
Lệ Phần giật mình, gần như rút tay về ngay tắp lự, đặt lên cổ mình.
... Nhiệt độ ở cổ cao hơn tay nhiều.
Lúc này Lệ Phần mới nhận ra tay của mình quá lạnh.
Sở Trần chớp mắt, bị động tác đần độn của Lệ Phần chọc cười, cậu đưa tay ra phía sau, vỗ lên lưng mình: "Nhớ không? Lần trước em có nói là thịt chỗ này của em dễ ngứa, anh chạm một cái là toàn thân em ngứa ngáy ngay."
Tầm mắt Lệ Phần dừng ở nơi Sở Trần nói: "Ừ."
"Đừng chạm vào nó."
"Được."
Sở Trần dặn dò xong thì yên tâm tiếp tục nằm sấp.
Một lát sau, bàn tay vẫn lạnh nhưng tốt hơn vừa nãy nhiều đang cẩn thận đấm lên lưng Sở Trần. Lệ Phần dùng sức nhiều nên hơi đau nhưng cũng rất dễ chịu.
Sở Trần cứ thế dần mơ màng ngủ thiếp đi.
Lệ Phần chăm chỉ làm một lúc, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Sở Trần, một hồi lâu không nói năng gì, cũng chẳng nhúc nhích bèn kiểm tra: "Sở Trần?"
Sở Trần không đáp lại.
Lệ Phần như bị điện giật, vội rụt tay lại.
Anh nhìn tay mình rồi chà xát vài lần lên quần áo, tựa như chỉ làm như vậy mới có thể xóa bỏ cảm giác tiếp xúc da thịt Sở Trần khi nãy.
Lại liếc nhìn Sở Trần trên giường, Lệ Phần điều khiển xe lăn xuống lầu, đi ra ngoài.
Anh lái xe bay chuyên dụng, đi đến một ngôi nhà khác.
Đứng dậy khỏi xe lăn, đôi chân thon dài đứng thẳng, Lệ Phần đi đến phòng chứa đồ, sau khi thay quần áo thì thân phận đã đổi từ Lệ Nhiên thành Lệ Phần.
Mở vòng tay, sắc mặt Lệ Phần lạnh lùng, gửi tin nhắn: "Gần đây xảy ra chuyện gì?"
...
Cuộc họp hội nghị còn chưa kết thúc thì vòng tay Lệ Phần chợt có tiếng chuông.
Anh cúi đầu xem tin dưới cái nhìn chằm chằm của đám người Quân đoàn Phần Diệm.
Tin nhắn do Sở Trần gửi: /Nhiên Nhiên à, khi nào anh về nhà thế? Em vừa thức dậy thì trời đã tối, trong phòng đen kịt, không có ai cả, em sợ lắm./
Lệ Phần: "..."
Còn có thứ khiến cậu ta sợ à?
Sợ phòng tối thì chẳng phải bật đèn cho sáng là xong sao?
Lệ Phần khịt mũi.
Đồ nhát gan.
Ngón tay anh ma sát vài lần lên vòng tay, cảm thấy Sở Trần đang chuyện bé xé ra to, quyết tâm mặc kệ cậu, anh ngẩng đầu trầm giọng nói: "Tiếp tục họp."
Trong biệt thự.
Sở Trần nào có dáng vẻ sợ sệt, cậu đang nằm trên ghế sô pha, vừa ăn trái cây vừa nằm xem phim, xem đến đoạn buồn cười thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Chưa được bao lâu, bỗng cửa có tiếng động.
Sở Trần vội tắt vòng tay.
Cậu nhìn đồng hồ.
Từ lúc gửi tin nhắn cho Lệ Phần đến giờ chỉ mới tám phút.
...
Chuyện bên lề:
Lệ Phần: Tôi có chút việc, đi đây.
Quân đoàn Phần Diệm: Không phải bảo họp sao?