Đều là người từ nhỏ lớn lên ở Vọng Thành, tuy Văn Hướng Dương và Vương Vũ trước kia chưa từng tiếp xúc với anh con út nhà họ Lệ này nhưng ít nhiều đều chỉ nghe nói qua.
Đặc biệt là sau khi Lệ Nhiên bạo loạn tinh thần.
Lúc này thấy mặt, hai người đều rất chủ động. Văn Hướng Dương tiến lên một bước giới thiệu: "Tôi là Văn Hướng Dương, cậu này là Vương Vũ, chúng tôi đều là bạn tốt của Trần Trần, hồi nhỏ thường xuyên chơi chung."
Lệ Phần thản nhiên đưa mắt nhìn thoáng qua hai người, ngắn gọn nói: "Lệ Nhiên."
Sở Trần biết tính tình Lệ Phần, cũng không trông cậy anh có thể nói bao nhiêu câu, dứt khoát mời: "Vào ăn cơm đi, để nguội mất ngon."
Văn Hướng Dương ngửi được mùi đã thèm từ lâu, cũng không khách sáo với Sở Trần, nhanh chân đi thẳng vào phòng ăn. Vương Vũ thì thong thả đi sau cùng.
Cậu ta nhìn qua nhìn lại Sở Trần và Lệ Phần một hồi, lông mày khẽ chau lại.
Từ lúc chồng Sở Trần ra khỏi phòng sách cũng chỉ đối mắt với Sở Trần một lần, sau đó không nhìn cậu ấy nữa.
Hai người không chỉ không đối mặt, càng không có hành động thân mật gì với nhau.
Trông thế này không giống một đôi chồng chồng đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt chút nào.
Chẳng lẽ cãi nhau?
Vương Vũ có lòng muốn hỏi, nhưng không tìm được thời cơ.
Mọi người ngồi xuống.
Sở Trần làm cơm đủ cả sắc, hương, vị, ban đầu Văn Hướng Dương còn định vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng mới ngồi xuống bàn, nhìn đồ ăn trước mặt thì lập tức không bận tâm nổi gì khác nữa.
Chờ chủ nhà là Sở Trần và Lệ Phần động đũa, Văn Hướng Dương lập tức cũng cầm đũa lên, gió nổi mây vần càn quét.
Nhìn đồ ăn trên bàn là nhận ra, Sở Trần là kiểu người không thịt không vui.
Thịt chim ác kho tàu xong màu sắc đẹp đẽ bóng loáng, lớp ngoài màu nâu cháy, nước sốt sền sệt đều thấm nhuần trong thịt. Chỉ cần cắn một miếng là có thể cảm nhận được lớp vỏ ngọt ngào bên ngoài, sau đó là chất thịt non mềm ngon miệng, khiến đầu vị giác tràn đầy thỏa mãn.
Thịt lợn đen được ninh nhừ, dùng đũa gắp đến nửa đường còn phải cẩn thận kẻo đứt mất.
Bỏ thịt vào bát, nước hầm bên ngoài lập tức nhuộm cơm thành màu vàng kim óng ánh.
Phần thịt mỡ vừa vào miệng là tan, lại không hề ngán. Ngược lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Phần thịt nạc thì mằn mặn ngòn ngọt, làm người ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Vài loại món ăn hương vị riêng biệt, nhưng kiểu gì cũng rất ngon.
Chắc là để giải ngấy, Sở Trần cố ý nấu canh chua.
Canh này rất kỳ lạ, Văn Hướng Dương vừa húp một chút mà mặt đã nhăn nhúm lại, nhưng dư vị lại có chút ngọt, thịt vụn lẫn trong nước canh đủ dai, càng ăn càng thơm, khiến người ta không nhịn được mà hớp thêm hớp thứ hai.
Canh chua ngon miệng giải ngấy, chẳng lâu sau, bàn cơm đã sạch bách.
Văn Hướng Dương sờ sờ bụng mình cảm thán: "Không ngờ Trần Trần lại hiền huệ như vậy... tay nghề này, trình độ này, dù có đi làm đầu bếp cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền ấy chứ! Nhưng sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện học nấu ăn?"
Bởi vì rất nhiều kiến thức kinh nghiệm thất truyền đã khiến ngành nghề ẩm thực trở nên dang dở nửa vời, cực kỳ xấu hổ.
Không ai biết trồng rau củ thế nào, càng không có hạt giống. Dù cho thật vất vả trồng lên rồi còn phải canh chừng mỗi ngày, tránh cho bị động vật ăn vụng lúc nào không hay. Chỉ có câu lạc bộ đào tạo chuyên môn mới cung cấp nguyên liệu nấu ăn, vậy nên giá của rất nhiều nguyên liệu nấu đồ ngon luôn cao ngất không hạ.
Rất nhiều người tranh vỡ đầu muốn làm đầu bếp, đáng tiếc kỹ thuật không ra đâu vào đâu, lại không đủ sức tiêu phí tiền mua nguyên liệu nấu ăn để tập luyện tay nghề, tuần hoàn ác tính cứ vậy xoay vần, cuối cùng chẳng ai làm tới nơi tới chốn.
Vậy nên đa số mọi người đều uống dinh dưỡng dịch là chính.
Đơn giản, tiện lợi lại còn rẻ.
Ngoại trừ khó uống ra.
Người có thể thực sự bước chân vào ngành công nghiệp thực phẩm, đối tượng bọn họ phục vụ cuối cùng cũng đều là các quan chức cấp cao của các hệ tinh hà.
Với thân phận của Sở Trần bây giờ nên là đối tượng được phục vụ mới phải, vậy mà lại nghĩ đến tự nấu ăn.
Sở Trần cười tủm tỉm: "Tôi không thích vị của dịch dinh dưỡng cho lắm. Thế nên định tự mình làm thử. Không ngờ nấu cũng ngon phết."
"Đáng gờm, đáng gờm!"
Văn Hướng Dương lập tức giơ ngón tay cái lên: "Xem ra cậu cực kỳ có thiên phú!"
Vương Vũ cũng nịnh mấy câu, ánh mắt lại không ngừng đánh giá Lệ Phần.
Người này sao vẫn im ru thế?
Dù giận dỗi với Sở Trần cũng không đến mức không cho cậu ấy mặt mũi trước mặt bạn cậu ấy chứ?
Vừa rồi lúc ăn cơm thì hạ đũa nhanh lắm.
Khen ngợi vài câu theo bọn họ thì sao đâu?
Nhưng dù gì cũng là chồng bạn, Vương Vũ không tiện nói thẳng, chờ đến khi hai người sắp về mới nắm tay Sở Trần kéo qua một bên hỏi: "Cậu cãi nhau với Lệ Nhiên đấy à?"
Sở Trần chớp chớp mắt: "Sao cậu nghĩ thế?"
"Tôi thấy anh ta chẳng chịu nói gì cả, còn cậu cũng chỉ lo tiếp bọn tôi..."
Vương Vũ hơi ngập ngừng, sau đó khuyên nhủ: "Cậu cũng biết chuyện ba mẹ tôi ly hôn rồi đấy. Có vấn đề gì cũng đừng nghẹn trong lòng không nói, thẳng thắn nói chuyện với đối phương mới tốt. Nếu không phải chuyện liên quan đến điểm mấu chốt thì cả hai cùng nhường nhịn lẫn nhau, như thế mới có thể sống tốt bên nhau được. Không phải tôi ép cậu nhường nhịn, mà là..."
Vương Vũ hơi dừng lại, dường như đang rối rắm tìm từ để diễn đạt.
Sở Trần biết Vương Vũ có ý gì, cười khoát tay: "Không có gì đâu, bình thường anh ấy đều như thế."
Vương Vũ nhướng mày.
"Cũng vì hai cậu ở đấy nên anh ấy mới không nói chuyện, bình thường cằn nhằn càu nhàu suốt ấy. Cậu có thể xem như anh ấy ngượng khi gặp hai người." Sở Trần như nghĩ đến gì đấy, nở nụ cười khẽ: "Tôi biết ý của cậu, nhưng chúng tôi không cãi nhau. Dù anh ấy ở ngoài hung dữ ra sao thì ở nhà cũng chưa từng cãi nhau với tôi. Tôi... thỉnh thoảng còn quá trớn hơn cơ ấy."
Vương Vũ gật đầu: "Thế thì tốt."
Dù sao cũng là cuộc sống của vợ chồng son người ta, Sở Trần lại không phải kẻ ngu, Vương Vũ không nói thêm gì nữa.
Sở Trần tiễn hai người bạn rồi quay lại phòng.
Cậu bắt gặp Lệ Phần vẫn luôn liếc trộm mình nhưng lại mím chặt môi không nói gì, thế là trực tiếp đi tới ngồi xuống cạnh anh, thừa dịp anh không kịp phản ứng vươn tay nhéo chỗ kia của anh một cái.
Lệ Phần: "!"
Lệ Phần lập tức che kín chỗ kia của mình, trợn tròn mắt nhìn Sở Trần không thể tin nổi.
Sở Trần...
Sao Sở Trần có thể nhéo chỗ đó của đàn ông cơ chứ!
Quá không biết thẹn!!!
Lệ Phần khiếp sợ không thôi.
Sở Trần trong lòng buồn cười, ngoài mặt lại oán giận Lệ Phần: "Hiếm lắm bạn em mới đến nhà chơi, anh lại chẳng nói với bọn họ câu nào. Có phải anh không đặt em và bạn em vào mắt không?"
"... Không phải."
Lệ Phần vốn không biết hai người kia đến làm gì.
Anh lặng lẽ dịch sang một bên.
Lúc trước anh đã nghĩ kỹ rồi, chờ Sở Trần quay lại anh phải gắng sức tránh cho hai người tứ chi tiếp xúc.
Động tác của Sở Trần vừa rồi...
Là tại anh bất ngờ không kịp phòng bị nên không tránh kịp, không thể trách anh được.
Ai ngờ đâu Lệ Phần vừa nhích người, Sở Trần cũng nhích theo.
Sở Trần hành động tự nhiên ghé lại gần: "Vậy anh nói đi. Rốt cuộc hôm nay anh có ý gì vậy? Vừa rồi bạn em còn hỏi có phải hai chúng mình cãi nhau không đấy."
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần có khổ mà không nói nên lời, ánh mắt đảo qua trên người Sở Trần, vươn một ngón tay đặt lên vai cậu, đẩy người cách xa một chút, lảng sang chuyện khác: "Em đừng dựa gần thế."
"Tại sao?"
Sở Trần chớp chớp mắt: "Chúng ta là chồng chồng với nhau, như vậy rất bình thường. Hay anh ngượng à?"
"Ai ngượng?" Giọng Lệ Phần lập tức cao hơn một chút.
Sở Trần không nhịn được mà khẽ bật cười.
Cũng không biết tiếng cười này đụng phải sợi dây thần kinh nào của Lệ Phần, anh thẹn quá hóa giận, trên mặt lại không chút biểu cảm, ngồi xe lăn đi về phía phòng sách, chỉ bỏ lại một câu: "Anh đi làm việc!"
Sở Trần nhún vai: "Chồng em vất vả rồi."
Lệ Phần cũng không quay đầu lại.
Chờ tới khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình Sở Trần, nụ cười trên mặt cậu dần nhạt đi.
Thời cơ Lệ Nhiên biến mất rất khéo.
Có vài lần đều là vừa vặn có việc, Lệ Phần lập tức xuất hiện. Loại tình huống này khiến Sở Trần nhớ tới, trước đó chỉ cần Lệ Nhiên có chút cảm giác là sẽ cắt lượt thành Lệ Dục.
Trong chuyện này có duyên cớ gì sao?
Liệu có liên quan đến việc Lệ Nhiên phân liệt ra Lệ Phần lúc trước không?
Chắc chắn có liên quan.
Chỉ là không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Về chi tiết chỉ có thể sau này tiếp xúc với Lệ Nhiên nhiều hơn, từ từ rộng mở nội tâm của anh.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Sở Trần chậm rãi bay xa.
Nếu trước đây cậu cũng học được cách quan sát nhiều hơn, tự hỏi nhiều hơn, tư duy nhiều hơn như bây giờ thì có phải cũng có thể nhìn ra dấu vết trên người mẹ, sau đó tìm ra nguyên nhân thật sự khiến bà phát điên chăng?
Cho dù không cứu được...
Dù không cứu được, an ủi bà ấy thôi cũng tốt rồi.
Đáng tiếc...
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Lệ Phần mở một buổi họp ngắn trong phòng sách. Lúc ra khỏi phòng thì nắng hoàng hôn đã nhuộm đẫm cả phòng. Cả gian phòng khách đều im ắng. Lệ Phần đảo mắt, thấy Sở Trần đang ngồi trên sô pha.
Nắng ấm áp phủ lên người Sở Trần một tầng sáng vàng ấm áp, kéo một cái bóng dài lên mặt tường cách đó không xa. Thoạt trông Sở Trần có vài phần cô đơn, ngồi yên không nhúc nhích như tượng điêu khắc vậy.
Lệ Phần rất ít khi thấy Sở Trần như vậy.
Anh thoáng khựng lại, thầm nghĩ cậu vẫn luôn ngồi trên sô pha cả chiều không nhúc nhích à?
Vì sao?
Đèn trong phòng sáng lên.
Lệ Phần hơi do dự một chút mới thao tác xe lăn đi qua: "Em sao thế?"
Sở Trần như mới hoàn hồn.
Đáy mắt cậu lặng ngắt nhìn Lệ Phần ngày càng đến gần, chậm chạp vài giây mới đáp: "Không sao."
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Ước chừng ba, bốn phút sau, Lệ Phần rốt cuộc không chịu nổi không khí an tĩnh này: "Em gọi hai người bạn kia của em đến đi, chúng ta cùng ăn cơm chiều."
Nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình hơi cứng rắn, Lệ Phần nhẹ nhàng hạ giọng hỏi: "Được không?"
Sở Trần ngẩn ra.
Cậu nhìn Lệ Phần, mũi chợt chua xót.
Hốc mắt Sở Trần càng ngày càng hồng, tầm mắt cũng nhòe đi. Cậu đứng phắt khỏi sô pha, xoay người đi cười nói: "Anh nói lung tung gì đấy, cả đám ăn giỏi như vậy, em lười nấu cơm."
Lệ Phần luống cuống chân tay.
Anh thật sự không biết nên ứng đối tình huống này thế nào.
Hận không thể lôi cổ Lệ Nhiên ra an ủi Sở Trần.
Cuối cùng, anh lựa chọn mở vòng tay thông minh ra hỏi: /Sở Trần khóc thì phải làm sao? Tôi cần làm gì bây giờ?/
Người của Quân đoàn Phần Diệm: "..."
/Lên đi sếp! Lên!/
/Còn chần chừ làm gì, trực tiếp tiến tới ôm người ta đi!/
Lệ Phần: "?"
Lệ Phần nhìn thoáng qua Sở Trần, lại nhìn tin nhắn.
... Thôi bỏ đi, vẫn để cậu ta đi chết cho lành.
May mà Sở Trần tự mình điều chỉnh rất nhanh, lúc xoay người lại đã không có chút dấu vết nào chứng minh cậu vừa khóc. Lệ Phần thấy vậy mới thả lỏng một hơi, nhưng rất nhanh sau đó lại cau mày.
Cảm xúc đau buồn khổ sở của một người sẽ đi nhanh như vậy sao?
Trừ khi quá khứ có rất nhiều tình huống buộc cậu phải mạnh mẽ thoát ly khỏi cảm xúc để đi làm chuyện khác.
Rốt cuộc ở nhà họ Sở cậu đã phải sống như thế nào?
Lệ Phần không chút do dự lại mở vòng tay thông minh ra: /Nhà họ Sở chuyển tới hệ tinh hà nào đấy? Đi thu chút phí bảo hộ đi./
...
Lại một thời gian trôi qua.
Tình cảm giữa Hoắc Lăng và Văn Gia Ngọc vẫn luôn không lạnh không nóng.
Tuy Hoắc Lăng không đến lớp ba đón Văn Gia Ngọc nữa, nhưng hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc nhắn tin, mọi việc thoạt nhìn rất bình tĩnh. Thậm chí món nợ tình cảm của cả hai cứ như đã bỏ qua.
Tuy Vọng Thành bốn mùa như xuân, nhưng thời tiết vẫn có chút thay đổi.
Dưới thời tiết se lạnh, thuốc ức chế bạo loạn tinh thần do Văn Gia Ngọc nghiên cứu chế tạo được đưa ra thị trường.
Vừa đưa ra thị trường, thuốc đã bán sạch bách.
Mấy năm trước loạn trong giặc ngoài, số người bạo loạn tinh thần càng thêm tăng trưởng, vẫn treo cao không hạ.
Tuy rằng thuốc của Văn Gia Ngọc không thể hoàn toàn chữa khỏi bạo loạn, nhưng có ai không hy vọng người thân sống lâu thêm một thời gian đâu chứ?
Cùng lúc đó, tin tức tốt về Văn Gia Ngọc cũng tăng cao.
Không người không biết Văn Gia Ngọc.
Cùng với đó là ân oán tình thù giữa ba người Văn Gia Ngọc, Sở Trần và Hoắc Lăng lại bị người ta lôi ra đánh giá.
Tuy Văn Gia Ngọc đã lên mạng thanh minh chuyện này không liên quan gì đến Sở Trần. Nhưng dù sao hai người cũng là tình địch, lên mạng tìm thử là có thể thấy được vài chuyện ngu xuẩn Sở Trần từng gây ra. Cậu biến thành tài liệu phản diện chân chính, phụ trợ Văn Gia Ngọc càng thêm ngoan ngoãn giỏi giang.
Về phần Hoắc Lăng...
Cũng bởi vì từng chia tay với Văn Gia Ngọc mà bị cả mạng chế giễu.
/Cười chết tôi mất thôi, cái người tên Hoắc Lăng kia cho mình là ai thế? Phong Như Vân cũng vậy. Cho rằng nhà bọn họ có ngôi vị hoàng đế để kế thừa hay thế nào? Chắc bây giờ bọn họ thấy thành tựu của Gia Ngọc chúng ta là hối hận xanh ruột rồi nhỉ. Chia tay với người giỏi như vậy, ha ha ha. Nhưng may mà chia tay, bằng không Văn Gia Ngọc đã bị nhốt tại nơi nhỏ xíu như Vọng Thành rồi, chắc chắn không đạt được thành tựu như bây giờ./
/Đúng đúng đúng, cảm ơn ân tình Hoắc Lăng đã không yêu./
/Chia tay thì chia tay, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn, tôi cảm thấy người có thể xứng đôi với Gia Ngọc nhà chúng ta chắc chắn phải là người như Quân đoàn trưởng ấy, Quân đoàn trưởng cũng có sức mạnh tinh thần cấp S, Gia Ngọc thử cân nhắc nha?/
/Giờ Văn Gia Ngọc đang ở phòng thí nghiệm nào vậy?/
/Hình như không ở phòng thí nghiệm nào cả. Không phải cậu ấy trực tiếp tố cáo phòng thí nghiệm H-310 kia à? Chỗ kia chắc chắn không cho phép Văn Gia Ngọc trở lại./
/Đáng thương thật đấy. Vậy sau này cậu ấy nên đi đâu đây?/
/Tới phòng nghiên cứu khoa học Đế Quốc?/
/Lầu trên nói giỡn đấy à? Có phải ai cũng được vào phòng nghiên cứu khoa học Đế Quốc đâu chứ. Điều kiện rất hà khắc đó./
/Làm sao? Cậu cảm thấy Gia Ngọc không vào được à? Cậu có giỏi thì nghiên cứu ra một loại thuốc ức chế tôi xem nào. Bản thân không làm nổi thì câm miệng đi cho lành nhé?/
Trong biệt thự.
Văn Gia Ngọc ngồi trên sô pha nhìn người đàn ông đối diện, lo lắng nói: "Tấn Trác... Em thấy vẫn còn rất nhiều người trên mạng mắng Sở Trần và Hoắc Lăng. Anh có thể giúp em xóa bỏ mấy tin tức kia không?"
Lý Tấn Trác – chính là người đàn ông Văn Gia Ngọc quen trên phi thuyền, còn từng bị dẫn theo đi tìm Sở Trần kia.
Anh ta thở dài một tiếng: "Gia Ngọc, em tốt bụng quá đấy. Danh tiếng của hai người kia cũng chẳng liên quan gì đến em. Em không cần giúp bọn họ."
"Nhưng mà..."
Văn Gia Ngọc cắn m,ôi dưới: "Bọn họ cũng vì em nên mới bị người ta mắng..."
Lý Tấn Trác không thể từ chối được đôi mắt nai tơ của Văn Gia Ngọc, chỉ đành nói: "Để anh liên hệ người ta xem có xóa được không."
"Tốt quá! Tấn Trác thật tốt."
Văn Gia Ngọc cười cong mắt, gương mặt vốn thanh tú thuận mắt lập tức trở nên đẹp hơn.
Cậu ta thoáng thẹn thùng nói: "Em cảm thấy thời gian này bị anh chiều hư mất rồi. Chuyện như vậy cũng không biết xấu hổ mà đến yêu cầu anh thực hiện."
"Anh tự nguyện mà."
Lý Tấn Trác nói xong, đáy lòng khẽ rung động.
Không thể phủ nhận, trong khoảng thời gian ở cùng nhau, anh ta đã yêu Văn Gia Ngọc thật sâu.
Ai lại không thương cậu ấy được cơ chứ?
Văn Gia Ngọc tràn đầy sức hút. Chẳng những bề ngoài đẹp, năng lực mạnh mà còn có thể độc lập nghiên cứu ra thuốc ức chế bạo loạn tinh thần. Hơn nữa nghe em ấy bảo mình còn đang nghiên cứu thêm thuốc tăng cường sức mạnh tinh thần nữa. Sắp tới em ấy sẽ có đột phá về phương diện này.
Bản tính cũng thiện lương, tuy là đối mặt với người từng châm chọc khiêu khích, đóng cửa không nhìn mình nhưng lại vẫn lo lắng cho người ta.
Lý Tấn Trác siết chặt hai tay, không nhịn được gọi: "Gia Ngọc..."
"Hả?"
Văn Gia Ngọc chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Lý Tấn Trác.
Đôi mắt kia cực kỳ đơn thuần, không lẫn chút tạp chất nào, nếu có thể cùng người như vậy...
Lý Tấn Trác có lòng thổ lộ, lại sợ dọa đến Văn Gia Ngọc, anh ta chuyển ý dò hỏi: "Bây giờ em còn thích Hoắc Lăng không?"
Văn Gia Ngọc ngẩn ra.
Cậu ta cười khổ: "Em... nếu em nói không thích thì có ai tin chứ? Nhưng bây giờ anh ấy đối xử với em không tốt chút nào... ngày nào em cũng chờ anh ấy nhắn tin, nhưng anh ấy chẳng bao giờ trả lời em cả. Đêm nào em cũng phải trốn trong chăn khóc thầm, nghĩ nếu lúc trước không rời Vọng Thành thì tốt biết bao... em cảm thấy bây giờ anh ấy thật sự không còn thích em nữa."
Lý Tấn Trác lập tức đau lòng không chịu nổi.
Biết vậy đừng hỏi vấn đề này thì hơn.
Lý Tấn Trác vội nói: "Em rời đi là đúng rồi, nhìn thành tựu của em bây giờ đi."
Văn Gia Ngọc nhẹ giọng nói: "Anh Tấn Trác, em vẫn chưa là gì cả đâu. Một loại thuốc giúp làm ức chế thôi mà, đây không phải thứ em muốn. Giấc mộng của em là làm thí nghiệm, nhưng em đã bị viện nghiên cứu khoa học H-310 xếp vào sổ đen rồi, điều kiện Vọng Thành lại bình thường... Em không biết mình sau này nên đi đâu mới tốt đây."
Dứt lời, Văn Gia Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười: "Xem em này. Chắc chắn là vì thời gian này anh Tấn Trác đối xử với em tốt quá, khiến em không kiềm lòng được mà muốn tâm sự với anh... Hy vọng anh Tấn Trác đừng cảm thấy em ngây thơ quá, hoặc là ghét bỏ em nói nhiều."
"Sao có thể như thế được? Đây không phải ngây thơ, em như vậy là đáng yêu."
Lý Tấn Trác cười khẽ.
Văn Gia Ngọc thở dài một hơi: "Bây giờ cũng chỉ có anh là không chê em thôi... A Lăng... Thôi, đừng nhắc anh ấy làm gì. Anh Tấn Trác, nhà anh còn rượu không? Em rất buồn, muốn uống chút rượu."
Lý Tấn Trác lo lắng: "Không phải thời gian này em không thoải mái à? Có thể uống rượu sao?"
"Có thể."
Văn Gia Ngọc rũ đầu, vẻ mặt tối tăm không rõ.
Lý Tấn Trác đứng dậy đi lấy rượu.
Nhớ tới lời vừa rồi Văn Gia Ngọc nói là đáy lòng anh ta bỗng thấy nóng lên.
Mình cũng có địa vị nhất định trong lòng Gia Ngọc đúng không? Bằng không sao em ấy lại nói như thế...
Người tốt như thế, mà cũng có thể thích mình.
Nghĩ đến đây, Lý Tấn Trác không khỏi mỉm nụ cười.
Hai người uống không nhiều lắm, nhưng tửu lượng của Văn Gia Ngọc không tốt, được một lát đã say.
Lý Tấn Trác không đời nào để Văn Gia Ngọc rời đi thế này, dứt khoát ôm người lên phòng cho khách trên tầng. Anh ta vừa đặt Văn Gia Ngọc xuống giường đã bị người ôm choàng lấy cổ. Văn Gia Ngọc nằm trên giường, hai má ửng đỏ, vẻ mặt mơ màng nhẹ giọng hỏi: "A Lăng... Đừng đi được không? Đừng bỏ em một mình! Em sai rồi..."
Tim Lý Tấn Trác mềm nhũn, rối tinh rối mù.
Thậm chí anh ta còn có xúc động muốn đi tìm Hoắc Lăng, cho đối phương một trận.
Vì dỗ dành Văn Gia Ngọc, anh ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Không đi, không đi."
Văn Gia Ngọc ôm người thật chặt, cơ thể cả hai dán sát với nhau. Lý Tấn Trác lập tức sinh ra ý tưởng, anh ta gọi khẽ: "Gia Ngọc?"
"Dạ?"
Văn Gia Ngọc ngẩng đầu.
"Nhìn xem anh là ai?"
"Là người đối xử tốt nhất, tốt nhất với em trên đời... Ừm... hình như là anh Tấn Trác."
Văn Gia Ngọc say thật rồi, tuy gọi tên Tấn Trác lại vẫn dúi mình vào lòng đối phương, thậm chí không cẩn thận đụng phải...
Là một người đàn ông thành niên bình thường, Lý Tấn Trác không thể nhịn được.
Anh ta thử vươn tay ấn Văn Gia Ngọc nằm dưới thân.
Văn Gia Ngọc chớp chớp mắt, không chút phản kháng...
Tất cả mọi chuyện đều thuận lý thành chương.
Sáng hôm sau.
Văn Gia Ngọc thét chói tai, cúi đầu nhìn cơ thể đầy dấu hôn của mình, kinh hãi lui lại liên tục, giọng nói hoảng sợ: "Anh Tấn Trác, chúng ta... Sao lại thế này... sao chúng ta lại..."
Lý Tấn Trác đứng dậy, ghé sát tới, dịu dàng ôm người vào lòng: "Gia Ngọc, anh thật lòng thích em, hy vọng em cho anh một cơ hội, ở bên anh được không? Không phải em muốn có cơ hội phát triển tốt nhất à? Không phải anh từng nói với em anh có một người họ hàng làm việc ở viện nghiên cứu khoa học Đế Quốc sao? Thành tựu của em rõ ràng như thế, anh bảo người kia đề cử em, nhất định có thể thành công."
"Không."
Văn Gia Ngọc không dám tin nhìn Lý Tấn Trác.
Cậu ta điên cuồng lắc đầu: "Anh... anh không nên dùng cách này! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy... Hơn nữa mấy lời này của anh là có ý gì? Anh cho tôi là loại người dùng thân thể mình đánh đổi cơ hội tiến vào viện nghiên cứu khoa học ư? Lý Tấn Trác!"
Cậu ta căm phẫn: "Anh nghĩ tôi quá dơ bẩn đấy! Tôi đúng là nhìn lầm anh rồi!"
...
Nhà họ Lệ.
Sở Trần xem xong đoạn phim Hoắc Lăng gửi tới, cảm giác muốn đau mắt hột.
Cậu gửi tin nhắn cho Hoắc Lăng: /Tôi đã bảo với anh là Văn Gia Ngọc rất có thể sẽ làm tới mà. Không ngờ người này làm tới thật chứ. Anh gửi đoạn băng này cho Sư Hạo Ngôn đi, anh ta xem xong là hiểu thôi./
Hoắc Lăng hiểu rõ trong lòng.
Lúc trước anh ta điều tra được băng ghi hình của khách sạn, đêm đầu của hai người kia cũng là Sư Hạo Ngôn ôm Văn Gia Ngọc uống say vào khách sạn.
Chuyện này không thoát được quan hệ với Sư Hạo Ngôn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng thủ pháp lặp lại của Văn Gia Ngọc chứng minh sự kiện lần đó cậu ta không hề vô tội.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Chẳng ai tốt đẹp cả.
Lần này Văn Gia Ngọc diễn như thật, đổ mọi tội lỗi lên đầu Lý Tấn Trác. Vậy lần trước nói không chừng cũng đổ hết lỗi lầm lên người Sư Hạo Ngôn cũng nên.
Sư Hạo Ngôn không phải hạng người tốt đẹp gì, một khi anh ta phát hiện mình bị lừa...
Chậc chậc chậc.
Đến lúc ấy vở tuồng sẽ càng thêm kíc.h thích.
Khi Hoắc Lăng đi liên lạc Sư Hạo Ngôn, Sở Trần mãnh liệt nhìn chằm chằm Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên: "?"
Sở Trần nghiêm trang giải thích: "Em đang rửa mắt. Vừa mới nhìn mấy thứ thấy ghê nên đương nhiên phải nhìn trai đẹp để tráng lại mắt rồi."
Lệ Nhiên nghĩ đến đoạn băng Sở Trần vừa mở, cười khẽ: "Cần anh giúp một tay không?"
"Không cần đâu."
Sở Trần lập tức hiểu ý Lệ Nhiên, cậu lắc đầu nói: "Trẻ con đùa giỡn với nhau thôi, không phải vấn đề lớn."
Lệ Nhiên: "Ừ."
Hai người ngồi sát bên nhau ngọt ngào một hồi, sau đó Sở Trần mới tới trường học.
Hôm nay cậu đi học hơi muộn, vừa vào chỗ đã thấy thầy giáo bước vào: "Mọi người đến đông đủ cả rồi chứ? Sắp tới cuộc thi tháng rồi, lần này thi tháng có quyết định tới chiến hữu của các cô cậu khi tới hoang tinh huấn luyện sau này. Chiến trường tàn khốc, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể có đồng đội mạnh mẽ, bởi vì không ai muốn bị đồng đội cản trở cả. Mọi người hiểu không?"
"Hiểu!"
"Hiểu ạ!"
Sở Trần chưa từng thi tháng, quay sang nhìn Văn Hướng Dương.
Văn Hướng Dương giải thích: "Là thế này, mỗi tháng cả trường học sẽ dựa theo sức mạnh tinh thần để phân nhóm, những ai có sức mạnh tinh thần tương đương sẽ cùng tiến vào một phòng huấn luyện, tàn sát lẫn nhau. Ai giết được nhiều người nhất, có thể tồn tại đến cuối cùng thì điểm càng cao, xếp hạng cũng càng cao. Chắc chúng ta kiểm tra tháng lần này xong là lần sau trực tiếp tới hoang tinh luôn. Vậy nên lần này rất quan trọng, xếp hạng càng cao thì đồng đội càng tốt. Cố gắng lên!"
Nói xong, Văn Hướng Dương nhớ tới gì đó, hỏi Sở Trần: "Sức mạnh tinh thần của cậu không phải có vấn đề à? Thầy bảo bình xét lại cho cậu lần nữa cơ mà? Kiểm tra ra cấp bậc gì?"
Sở Trần nhếch môi: "B+."
Nhớ tới biểu hiện của Sở Trần trong khoảng thời gian này, miệng Văn Hướng Dương giật giật: "Thế chẳng phải cậu nghiền ép người ta à."
Đại ma vương Sở Trần cười hiền lành, khiêm tốn nói: "Chưa chắc đâu."
...
Chuyện bên lề:
Lý Tấn Trác: Là thằng đàn ông thì đều không nhịn được!
Sư Hạo Ngôn: Chuẩn!
Lệ Nhiên:... Cảm thấy bị xúc phạm.