Sở Trần tắm xong sấy khô đầu, khoanh chân ngồi trên giường tra cứu tin tức qvề Quân đoàn Phần Diệm.
Trong nguyên tác, Hoắc Lăng được quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh coi trọng rồi nhận làm con nuôi, sau này dựa vào thực lực của mình, đồng thời có sự trợ giúp của thuốc ức chế và danh tiếng của Văn Gia Ngọc, cuối cùng thăng lên làm quân đoàn trưởng, trận doanh vẫn luôn ở bên phía Quân Đội Liên Minh.
Cũng tương đương với đứng bên phe chính nghĩa.
Như mọi người đã biết, trừ Quân Đội Liên Minh ra, những quân đoàn khác đều là đạo tặc vũ trụ, đương nhiên sẽ đứng phía đối lập với Hoắc Lăng.
Đối với loại tiểu thuyết này, Sở Trần không cần nghĩ cũng biết, kết cục cuối cùng chắc chắn là Hoắc Lăng và Văn Gia Ngọc nắm tay nhau tiêu diệt trùng tộc, thu phục toàn bộ đạo tặc vũ trụ, thống nhất tinh tế.
Nhưng với IQ đó của Hoắc Lăng...
Không lẽ đây là kết quả do sự cố gắng của Văn Gia Ngọc ư?
Mà không đúng.
Những đạo tặc vũ trụ kia trông cũng chẳng thông minh được bao nhiêu.
Cũng chỉ là tìm đối tượng ổn nhất trong số những đối tượng bình thường thôi.
Sở Trần khẽ hừ một tiếng, lại phát hiện trên tinh võng không tra được tin tức liên quan đến Quân đoàn Phần Diệm.
Cậu nhướng mày.
Có nhiều quân đoàn đều có thể tra ra được, lúc nào cũng muốn để người khác biết càng nhiều về quân đoàn của mình, vậy mà bây giờ lại không điều tra được gì về Phần Diệm?
Cái quân đoàn này phải flop đến mức độ nào vậy chứ.
Uổng công trước đây cậu còn khen Hoắc Lăng làm việc đáng tin, bây giờ xem ra Hoắc Lăng cũng quá keo kiệt rồi.
Tiền không cần tiết kiệm mà cũng tiết kiệm.
Đang suy nghĩ, đúng lúc Lệ Nhiên điều khiển xe lăn đi vào phòng, Sở Trần lập tức ném Hoắc Lăng và Quân đoàn Phần Diệm ra sau đầu.
Ánh mắt cậu không khỏi dừng trên cơ thể của Lệ Nhiên.
Tư thế Lệ Nhiên ngồi trên xe lăn rất nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, đôi chân đặt tùy ý.
Tuy rằng anh đi vào phòng nhưng không nhìn Sở Trần mà nghiêng đầu đi, trên mặt là góc cạnh rõ ràng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, đôi mắt dài rũ xuống, ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu để lại một bóng nhỏ trên khuôn mặt.
Có lẽ do công việc không vừa ý cho nên trông Lệ Nhiên không được vui cho lắm.
Vốn dĩ biểu cảm trên khuôn mặt Lệ Nhiên đã không nhiều, lúc này trông lại càng lạnh lùng hơn, cả người mang theo hơi thở người sống chớ lại gần.
Nhưng Sở Trần chẳng bị ảnh hưởng một chút nào.
Nghĩ tới chuyện tiếp theo, Sở Trần vô thức liếm đôi môi hơi khô, trong lòng mong đợi quá chừng, cậu trực tiếp đi chân trần xuống giường, bước nhanh tới bên cạnh Lệ Nhiên, khom lưng xuống khẽ hỏi: "Chồng ơi, anh làm việc xong chưa?"
Lệ Nhiên: "Ừ."
Sở Trần: "Có mệt không? Anh vất vả rồi."
Lúc nói câu này, Sở Trần vươn tay ra với vẻ mặt hết sức tự nhiên.
Người bình thường khi hỏi câu này, đa số đều sẽ giúp chồng mình bóp vai, nhưng Sở Trần thì khác.
Đầu ngón tay Sở Trần nhẹ nhàng chạm lên cần cổ của Lệ Nhiên.
Có lẽ do thay quần áo khá phiền phức, trên người Lệ Nhiên vẫn mặc bộ vest tình nhân mà Sở Trần mua trước đó. Cúc áo sơ mi bị Lệ Nhiên gài tới nút cao nhất, thoạt nhìn vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Nghe thấy lời Sở Trần nói, cộng thêm ngón tay tự nhiên vươn tới, Lệ Nhiên vô thức lùi về sau một chút, nhưng anh ngồi trên xe lăn, có lùi về sau cũng không thể nào tránh khỏi.
Yết hầu tiếp xúc với bàn tay lành lạnh, không nhịn được nhấp nhô lên xuống.
Lệ Nhiên ngước mắt nhìn Sở Trần: "Không mệt."
Sở Trần cười híp mắt: "Vậy thì tốt quá rồi. Nhưng anh gài cúc áo chặt như thế..."
Sở Trần khẽ nói, cố ý dừng lại.
Lệ Nhiên tưởng Sở Trần hỏi gài cúc áo chặt như thế có cảm thấy khó chịu hay siết cổ gì hay không, đang định lắc đầu thì lại nghe Sở Trần nói: "Đây chẳng phải là muốn em cởi ra giúp anh hay sao?"
Lệ Nhiên: "..."
Ngón tay thon dài của cậu chạm lên bảng điều khiển, gõ cái được cái không, phát ra âm thanh "tách tách" khẽ khàng.
Hành động này có hơi đột ngột.
Sở Trần nhìn ngón tay Lệ Nhiên, đôi mắt ẩn chứa ý cười: "Căng thẳng hả?"
Cơ thể Lệ Nhiên cứng đờ, ngón tay cũng không động đậy.
Phản ứng này thực sự quá thành thật, cũng quá đáng yêu.
Sở Trần có chút không kìm nén được.
Cậu đứng thẳng dậy, khàn giọng nói: "Về phòng đã."
Lệ Nhiên do dự chớp mắt một cái, Sở Trần liền cười tươi rói nói: "Sao thế? Anh muốn đổi ý hả?"
Lệ Nhiên: "Không."
Sở Trần quay trở về phòng trước, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lệ Nhiên.
Đợi sau khi Lệ Nhiên lên giường, Sở Trần lập tức chồm tới, nửa đè người đối phương xuống, hôn lên yết hầu của Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên khẽ nhíu mày lại.
Cảm giác ngứa ngáy nơi yết hầu khiến anh không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Sở Trần đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cậu tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cậu cũng đã thay đồ ngủ, cổ áo vẫn mở rộng như mọi khi. Lệ Nhiên chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy làn da trắng nõn do không thường xuyên phơi nắng của Sở Trần.
Tiếp đó Sở Trần xoay người, nằm trong lòng Lệ Nhiên.
Sở Trần chúi đầu vào hõm vai của Lệ Nhiên, chất tóc mềm mại khiến cằm hơi ngứa, Lệ Nhiên không giơ tay đẩy đầu cậu ra mà chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới.
Anh nhìn thấy Sở Trần đang nói chuyện với một người tên là Văn Hướng Dương, sau đó Văn Hướng Dương gửi một đường link tới.
Văn Hướng Dương: "Đây là gia tài mà tôi cực khổ tích góp được, gửi cho cậu hết đấy."
Sở Trần: "Cảm ơn."
Gia tài gì?
Rất nhanh sau đó giao diện video được chiếu ngay giữa phòng.
"A...A...A"
Mở màn là hai ba gã đàn ông cao to tay đấm chân đá một cậu thanh niên.
Lệ Nhiên nhướng mày.
Không phải đã nói... muốn làm sao?
Tự nhiên chiếu mấy cái này để làm gì? Không lẽ nhìn thấy người khác đánh nhau thì adrenalin sẽ tăng cao hả?
Nhưng Lệ Nhiên tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Anh chỉ im lặng xem cùng Sở Trần.
Cậu thanh niên trên màn hình bày ra tư thế phòng vệ, thi thoảng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt còn có thể nhìn thấy sự căm hận: "Tôi khinh, tôi tuyệt đối không bao giờ khuất phục trước quân đoàn của các anh. Tôi thề một lòng trung thành với Quân Đoàn Liên Minh!"
"Tham gia vào quân đoàn của chúng tôi thì có gì không tốt chứ?"
"Nhìn ánh mắt này xem, cũng không tệ ha..."
"Tôi muốn nhìn thử xem, cậu có thể trung thành tới mức nào."
Một gã đàn ông cao lớn nở nụ cười, nhìn những tên đàn ông khác một cái, một giây sau giống như bọn họ đã có giao hẹn từ trước, ai nấy bắt đầu nói ra những lời bẩn thỉu khó nghe, vây cậu thanh niên ở giữa lại.
Lệ Nhiên: "..."
Lệ Nhiên: "???"
Sau đó, tình tình bắt đầu trở nên không thể kiểm soát được.
Trong con hẻm tối đen, một đám đàn ông cao lớn túm lấy cậu thanh niên, cất tiếng cười điên cuồng.
Hình ảnh không rõ ràng, nhưng âm thanh lại quanh quẩn không thôi trong căn phòng yên tĩnh.
Lúc mới đầu cậu thanh niên kia còn có thể phản kháng, nhưng sau đó thì mềm oặt người, liên tục cầu xin.
Sau đó, mấy gã đàn ông còn chưa thỏa mãn dứt khoát dẫn cậu thanh niên kia đổi địa điểm, bọn họ quay về quân hạm, đúng lúc bị quân đoàn trưởng nhìn thấy. Quân đoàn trưởng trách cứ bọn họ mấy câu, mắt đối mắt nhìn chằm chằm cậu thanh niên, khi cậu thanh niên lộ ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ, anh ta lại không nhịn được mà đi lên một bước, tham gia vào cuộc chiến.
Thanh niên lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Sở Trần: "Chậc chậc chậc."
Tình tiết cũng quá phong phú rồi đó...
Cậu xem đầy hứng thú, vừa xem vừa bình luận: "Thân hình của mấy gã đàn ông vừa nãy cũng không tệ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy hơi khó chịu, vẫn là quân đoàn trưởng đẹp trai hơn."
Lệ Nhiên: "..."
Cơ thể của Lệ Nhiên cấn lên lưng làm Sở Trần hơi đau.
Sở Trần cử động cơ thể, đổi sang tư thế thoải mái hơn, đang định nói tiếp thì một bàn tay khô ráo ấm áp vươn tới từ đằng sau, che môi cậu lại.
Sở Trần chớp mắt.
Lệ Nhiên nói: "Đừng nói lung tung."
Đôi mắt Sở Trần cong lên, cười không thành tiếng.
Trên màn hình, quân đoàn trưởng và cậu thanh niên kia đang hôn nhau.
Sức lực trên tay Lệ Nhiên rất lớn, tay cũng rất to, đến cả mũi của Sở Trần cũng bị che lại. Sở Trần sắp không thở được nữa, hai tay kéo bàn tay Lệ Nhiên xuống, không khỏi bực bội nghĩ rằng, anh định che chết em luôn à?
Cậu dứt khoát vươn đầu lưỡi ra.
Cảm giác ướt át truyền đến từ lòng bàn tay khiến Lệ Nhiên tê dại râm ran, ngứa ngáy tới tận trong xương.
Sức lực trên tay cũng theo đó mà thả lỏng.
Sở Trần giơ tay lên kéo Lệ Nhiên, đẩy tay anh ra, cậu ấn vào vòng tay thông minh, tắt video đang trình chiếu, quay đầu nói thẳng: "OK, xem xong rồi, em cũng có hứng rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
Lệ Nhiên: "..."
Lệ Nhiên im lặng hồi lâu, dường như đang xây dựng tâm lý, anh hơi nhăn mày lại, nghĩ thầm rốt cuộc tại sao Sở Trần lại có thể nói ra những lời này mà không cảm thấy xấu hổ một chút nào hay vậy.
Sở Trần cười híp mắt, làm tốt công tác chuẩn bị.
Cậu chuẩn bị nằm yên hưởng thụ...
Sau đó bị bàn tay của Lệ Nhiên bóp đau.
Đuôi mắt Sở Trần lập tức đỏ lên, suýt chút nữa đã rơi nước mắt, nói với giọng gấp gáp: "Đau."
Lệ Nhiên: "À..."
"Shhh, con người anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Lệ Nhiên im lặng một lúc, khuất nhục nói: "Không có kinh nghiệm."
Sở Trần: "???"
Sở Trần kinh ngạc: "Chưa tự xử luôn?"
Lệ Nhiên: "Chưa."
Sở Trần quay đầu lại, tầm mắt Lệ Nhiên lập tức dời đi, không muốn đối diện với Sở Trần, nhưng hành động này lại khiến lỗ tai đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu của anh lộ ra trước mắt Sở Trần.
Vốn dĩ Sở Trần còn định mắng Lệ Nhiên kỳ quặc không giống ai... Là một người đàn ông đã trưởng thành nhiều năm như vậy, sao có thể không có dù chỉ một lần?
Kết quả vừa nhìn thấy khuôn mặt Lệ Nhiên, tất cả những lời định nói ra đều bị Sở Trần nuốt ngược trở về.
Cậu buồn bã thở dài.
"Thôi vậy, để em dạy anh."
Rõ ràng tuổi tác lớn vậy rồi, sao mà lại...
Cũng may năng lực học tập của Lệ Nhiên rất mạnh.
Tối hôm đó, Sở Trần chỉ dạy Lệ Nhiên nửa tiếng đồng hồ.
...
Hai người tắm rửa rồi quay về giường.
Sở Trần vùi đầu vào trong lòng Lệ Nhiên, chuẩn bị đi ngủ, cuối cùng nhớ tới đủ loại biểu cảm của Lệ Nhiên trước đó, không nhịn được bật cười thành tiếng, bả vai không ngừng run rẩy, cuối cùng không nhịn được nữa dứt khoát cười sặc sụa.
Lệ Nhiên: "..."
Lệ Nhiên có thể đoán được Sở Trần đang nghĩ cái gì, bất đắc dĩ xoa ót Sở Trần: "Mau ngủ đi."
Sở Trần quấn lấy Lệ Nhiên như con bạch tuộc, cậu nhắm mắt lại, thiu thiu buồn ngủ, qua một lúc thì phụt cười ra tiếng: "Sao anh có thể thú vị như vậy chứ. Uổng công trước đây em còn nghĩ rằng anh lớn tuổi hơn em, chắc chắn kinh nghiệm sẽ rất phong phú, em gả cho anh sẽ rất sung sướng..."
Lệ Nhiên lập tức ngắt lời Sở Trần: "Ngủ đi."
Anh nói xong hai chữ này thì không động đậy gì nữa, giả vờ như đã ngủ.
Sở Trần cong môi lên.
Cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn Lệ Nhiên một cái, Sở Trần mới thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau.
Lệ Phần vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Sở Trần vùi chặt trong lòng mình.
Khiến Lệ Phần cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh khẽ nhăn mày lại.
Vì sao vậy?
Một lần nữa lại có được quyền khống chế cơ thể trong tình huống không có bất kì dự tính gì.
Rõ ràng trước đây anh và Lệ Nhiên đã bàn bạc xong xuôi rồi mà.
Sức mạnh tinh thần của Lệ Phần cực cao, phạm vi bạo loạn tinh thần sẽ tăng lên gấp mấy lần, gây ra hậu quả không thể lường trước được, hơn nữa anh lại là người tương đối lạnh nhạt với tình thân, cho nên từ khi rời khỏi hệ tinh hà xa xôi mà Quân đoàn Phần Diệm đóng quân rồi về tới Vọng Thành, quyền khống chế cơ thể đa số đều thuộc về Lệ Nhiên.
Nhưng sau khi quay về, mọi chuyện lại không tiến triển giống như trong tưởng tượng.
Lệ Phần vừa suy nghĩ khả năng bạo loạn tinh thần ảnh hưởng tới nhân cách của hai người vừa đẩy Sở Trần ra, muốn rời khỏi giường.
Nhưng anh vừa động đậy, Sở Trần đã lẩm bẩm hai tiếng rồi tỉnh theo.
Sở Trần không buông Lệ Phần ra, ngược lại còn ôm người càng chặt hơn, cậu ngáp một cái, đến cả mắt cũng không thèm mở đã nũng nịu nói: "Chồng ơi, buổi sáng còn nhiều thời gian lắm, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?"
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần ngu người luôn.
Thêm lần nữa?
Thêm lần nữa cái gì?
...
Chuyện bên lề:
Trai tơ Lệ Phần:???