Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật

Chương 2




Phòng khách nhà chính còn có không ít người, tất cả đều đã nghe chuyện của Sở Trần nên muốn đến hóng.

Giờ nghe thấy lời đại nghịch bất đạo đó của Sở Trần, họ đều khẽ nhíu mày.

“Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Khi còn nhỏ tính tình có thế này đâu…”

“Đúng đấy, mấy năm nay lại càng quá đáng hơn. Tôi đã bảo mà, phải roi vọt thì con cái mới ngoan được.”

“Tôi nghe nói tiểu Trần lúc học cấp ba không chịu học nên cũng chẳng thi được trường đại học nào ra hồn à? Tốt nghiệp mà khó tìm việc như thế thì gả cho Hoắc gia chẳng phải tốt sao? Lại còn không cần lo lắng chuyện tương lai, sao giờ lại thành thế này chứ.”

“Lời anh Sở vừa nói rất có lý mà. Xã hội này mà không có đầu óc thì làm sao tranh việc với robot được? Tiểu Trần gả đi, làm một phu nhân nhà giàu nhàn tản. Hơn nữa anh Sở nói hai tiếng không về thì đoạn tuyệt quan hệ cũng chẳng qua là hù doạ thôi, sao tiểu Trần lại coi là thật không biết?

“Con trai làm sao có thể giận cha chứ.”

“Đúng thế.”

Những người xung quanh bàn tán xôn xao.

Nhưng Sở Trần vẫn cười tủm tỉm như thể không nghe thấy gì.

Sở Nguy Vân bị Sở Trần làm mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt đã xấu lắm rồi, giờ lại thấy có vẻ Sở Trần chẳng hề bị ảnh hưởng, nhất thời ông ta thấy bất mãn, lạnh lùng nói: “Nếu anh đã không phải con trai tôi thì sao còn không cút khỏi nhà chính đi!”

“Ờ.” Sở Trần cười đáp, “Tôi giờ quả thật không còn là con trai ông nữa rồi, nhưng vẫn là cháu trai của bà nội nha. Hơn nữa nhà chính này trước đây đều dùng tiền của mẹ tôi sửa sang lại, mấy ngàn vạn tinh tệ đó. Làm gì có chuyện tôi không ở đây được?”

Mấy ngàn vạn tinh tệ cũng tương đương với mấy ngàn vạn nhân dân tệ rồi.

Sở Trần không biết tu sửa lại nhà chính có thể tốn nhiều như vậy không, nhưng cậu tuyệt đối không tin người Sở gia không tham tiền.

Sở Nguy Vân nhíu chặt mày, nghe Sở Trần nhắc tới mẹ mình, trong đầu ông ta chợt xuất hiện hình ảnh người phụ nữ cường thế kia, trong mắt cũng hiện lên một tia âm ngoan.

“Anh…..anh đừng nói những lời này để chọc giận ba nữa.”

Sở Trú đột nhiên chen lời.

Ánh mắt cậu ta lo lắng, cứ như thể đang thực sự lo cho mối quan hệ giữa Sở Trần và Sở Nguy Vân vậy.

Nói xong lời này, Sở Trú lại quay đầu nói với Sở Nguy Vân, “Ba, ba cũng đừng giận, anh không muốn gả qua đó thực ra cũng là chuyện bình thường. Trước nay anh ấy chưa từng tiếp xúc với Hoắc Lăng, giờ đột nhiên bị gả đi thì sao quen được….”

Sở Nguy Vân không kiên nhẫn nói: “Sao lại không tiếp xúc? Chẳng phải vừa đính hôn sao? Có phải bắt nó kết hôn luôn đâu. Đính hôn sau còn có cả đống thời gian ở chung cơ mà. Sở Trú, đến nước này rồi, sao con còn nói đỡ cho nó!”

Sở Trú lúng túng, không nói gì nữa.

Những người kia thấy thế lại bắt đầu bàn tán.

“Ôi, tiểu Trần mà nghe lời bằng một nửa tiểu Trú thôi thì tốt….”

“Đúng đấy.”

“Được rồi, các người đừng ở đây tự làm mình cảm động nữa.”

Sở Trần không kiên nhẫn ngắt lời họ, “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, ai mà không biết các người nghĩ gì? Nhưng đừng mong giở trò với tôi.”

Sở Trần đã xem qua nguyên tác rồi.

Trong cuốn tiểu thuyết tinh tế kia, Hoắc Lăng là công chính, còn thụ chính không phải Sở Trần, cũng chẳng phải Sở Trú, mà là Văn Gia Ngọc đang du học ở tinh hệ khác.

Cũng là bạch nguyệt quang mà Hoắc Lăng đã thương nhớ tận mười mấy năm.

Còn kẻ hèn Sở Trần này chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ trên đường công chính theo đuổi bạch nguyệt quang thôi, là thiết lập để nhấn mạnh mị lực của công chính, thật sự không đáng nhắc tới.

Thậm chí còn không có nhiều đất diễn bằng Sở Trú.

Đúng vậy, trong nguyên tác, Sở Trú cũng thích Hoắc Lăng.

Chỉ có điều cậu ta nguỵ trang rất kỹ nên người khác không phát hiện ra được.

Sở Trần cũng không biết kết cục của Sở Trú như thế nào, nhưng Sở Trần sẽ không bao giờ ở cạnh một người đàn ông vừa coi thường cậu, vừa không có tình cảm gì với cậu, chỉ luôn nhớ về bạch nguyệt quang kia.

Cậu có điên đâu.

“Tôi biết giờ các người đang nghĩ gì, thực ra chuyện này cũng đơn giản thôi.” Sở Trần khẽ cười, “Sau khi cắt đứt quan hệ với tôi, chẳng phải ông vẫn còn một đứa con sao?”

Sở Trú đột nhiên bị điểm danh thì ngẩn người, sau đó vô thức thẳng lưng.

Nghĩ đến Hoắc Lăng, tim cậu ta không khỏi đập nhanh hơn.

Hoắc gia là gia tộc số một số hai ở Vọng Thành, Hoắc Lăng lại là người xuất sắc nhất Hoắc gia, nghe nói tinh thần lực của hắn là cấp S, là thiên tài quân sự mấy trăm năm khó gặp, và rất có thể chính là gia chủ Hoắc gia đời tiếp theo.

Đặc biệt là diện mạo của hắn rất tuấn mỹ, là đối tượng trong mộng của rất nhiều người cùng thế hệ.

Lúc Sở Trú đi học đã từng nghe bạn cùng lớp nhắc tới Hoắc Lăng, tất cả đều cực kỳ ngưỡng mộ hắn.

Nếu có thể ở bên một nhân vật như vậy……

Sở Trú không khỏi hưng phấn.

Sắc mặt Sở Nguy Vân uy ám, liếc nhìn Sở Trú: “Chuyện này không được.”

Sở Nguy Vân là một người rất bình tĩnh.

Tuy Hoắc Lăng quả thật rất xuất sắc, Sở gia không muốn từ bỏ, nhưng Sở Trú là con ông ta, là người thừa kế Sở gia sau này, nếu gả cho Hoắc gia, vậy chẳng phải dâng Sở gia lên luôn sao?

Sau này chẳng cần gọi là Sở gia nữa, sửa luôn thành Hoắc gia được rồi.

Chẳng lẽ Sở Trần nhắc tới chuyện này là muốn tống cổ Sở Trú, tự mình thừa kế Sở gia sao?

Ha.

Tính toán tốt đấy.

Không ngờ mới một thời gian không gặp mà lòng dạ nó đã trở nên thâm sâu như vậy rồi, thật không hổ là con trai của Giản Đại.

Sở Nguy Vân nghĩ vậy, trong lòng càng thêm chán ghét Sở Trần.

Nhưng trước nay ông ta sẽ không để lộ cảm xúc thật của mình, giờ cũng chỉ hơi nhíu mày, ra vẻ một phụ huynh đang ân cần dạy bảo: “Tiểu Trú không thể thay con gả cho Hoắc Lăng được. Lúc trước Giản đại đã hứa hôn với Hoắc phu nhân, người đó là con mà, sao có thể tuỳ tiện đổi người? Mẹ con chắc chắn cũng hy vọng con ở bên Hoắc Lăng, Hoắc Lăng ưu tú như vậy mà.”

Sở Trú nghe vậy liền rũ mắt, cố giấu cảm xúc ghen ghét của mình.

Tại sao Sở Trần lại may mắn như vậy chứ, có thể ở bên người như Hoắc Lăng? Rõ ràng anh ta đã ra ngoài ăn chơi đàng điếm, còn bị bắt quả tang trên giường khách sạn. Đã….đê tiện như vậy, nhưng vì có Giản Đại mà vẫn có thể gả tốt.

Sở Trú nắm chặt góc áo.

Nhất thời, mọi người trong phòng khách đều có suy nghĩ riêng.

Sở Trần nhìn lướt qua vẻ mặt họ.

Thân phận hiện tại của cậu thực sự khó mà dọn dẹp cái đống hỗn độn Sở gia này.

Nhưng trước nay, Sở Trần vẫn rất giỏi nói những lời khiến kẻ khác ghê tởm.

Giờ Sở gia muốn gì nhất? Đơn giản là để Sở Trần liên hôn với Hoắc gia, rồi xin dính chút quyền lợi của Hoắc gia thôi.

Nếu để ý muốn của các người thành hiện thực thì tôi là cháu trai các người.

A hi hi.

Sở Trần nhấp nhấp vào máy truyền tin, nói chuyện phiếm với bạn tốt của nguyên chủ.

Sở Trần: [Tôi nhớ mấy hôm trước cậu bảo, Lệ gia có một phế vật vô cùng đẹp trai ngầu lòi, vừa từ chiến trường về, hai chân tàn tật tinh thần bạo loạn đang muốn tìm vợ phải không?]

Văn Hướng Dương: [Đúng ùi, vô cùng đẹp trai, nhưng cũng vô cùng thảm. Nghe nói tinh thần lực chỉ tới cấp B thôi, còn không cao bằng cậu đó, lại đúng lúc gặp phải làn sóng trùng tộc, tinh thần lực tiêu hao quá mức nên đã dẫn đến bạo loạn. Giờ thì trở về nghỉ ngơi, tuổi anh ta cũng lớn nên cha mẹ anh ta rất sốt ruột, nhưng cậu biết đấy, làm quái gì có ai muốn lấy anh ta chứ, ha ha ha.]

Văn Hướng Dương: [Ơ mà khoan, cậu hỏi chuyện này làm gì?]

Sở Trần sờ sờ cằm.

Làm gì ấy hả?

Tất nhiên là làm việc chứ làm gì.

Lệ gia là gia tộc duy nhất trong trí nhớ của Sở Trần có thể đối kháng với Sở gia và Hoắc gia.

Lệ gia đã thịnh vượng còn sớm hơn Hoắc gia, họ chính là thế gia đại tộc chân chính, chỉ có điều vài thập niên trở lại đây, gia tộc họ không có con cháu nào có tinh thần lực cao, mỗi năm đều đáng cuối bảng xếp hạng tinh thần lực, rất có khả năng là không có ai nối nghiệp, nên mới bị Hoắc gia đuổi kịp.

Nhưng lạc đà có gầy thì cũng vẫn lớn hơn ngựa, trước mắt, Lệ gia vẫn rất có tiếng nói ở Vọng Thành.

Sở Trần quyết định đi gặp người này.

Cậu ngẩng đầu, thấy đám người Sở gia kia vẫn đang ra vẻ không hề biết chán, cứ liên tục khuyên cậu nên ở bên Hoắc Lăng. Cậu không nhịn được cười, giả bộ thành khẩn nghe lời khuyên: “Đúng đúng đúng, các người nói cũng rất có lý, dù sao tôi chính là cái loại phế vật, không ở bên Hoắc Lăng thì không sống nổi mà.”

Sở Nguy Vân sửng sốt, không ngờ Sở Trần lại nói vậy.

Trong tiềm thức, ông ta cảm thấy Sở Trần đang châm chọc, nhưng vẻ mặt Sở Trần lại rất nghiêm chỉnh, cứ như thể cậu thực sự đang nghĩ vậy.

Quan sát xong, Sở Nguy Vân cũng không nói lại Sở Trần, chỉ vui mừng bảo: “Con hiểu là tốt rồi, cuối cùng thì con cũng trưởng thành.”

Sở Trần nghĩ sao không quan trọng, đạt được mục tiêu là tốt rồi.

Sở Trần thuận thế nói: “Giờ tôi sẽ đi xin lỗi Hoắc phu nhân.”

“Ta đi với con.” Sở Nguy Vân lập tức nói.

Sở Trú chớp chớp mắt, khẽ nói, “Con cũng muốn đi.”

“Không cần đâu.” Sở Trần mỉm cười, “Ông cũng nói Hoắc phu nhân rất thân với mẹ tôi, thực ra bà vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của mẹ tôi năm đó….Tóm lại, ông qua đó không ổn đâu.”

Sở Nguy Vân nghĩ đến tính cách của Hoắc phu nhân cũng rất bạo lực, không khỏi nhíu mày.

Nhưng Sở Trần nói cũng có lý.

Ông ta mà đến, không khéo sẽ bị Hoắc phu nhân đuổi thẳng ra ngoài, tới khi đó người mất mặt chẳng phải là ông ta sao?

“Còn cậu….”

Sở Trần nhàn nhạt liếc Sở Trú, “Cậu là cái thá gì chứ?”

Sở Trú sửng sốt, mở to đôi mắt nai kia ra.

Vẻ mặt cậu ta không thể tin nổi, lã chã chực khóc: “Anh…..em vẫn cho là chúng ta….” Cậu ta nói một nửa liền cúi đầu không nói nữa, dáng vẻ y như bị Sở Trần hãm hại vậy.

“Ôi chao tiểu Trần, sao con có thể nói em trai mình như vậy….”

“Câm miệng đi.” Sở Trần lười biếng đáp lại một người họ hàng, “Nó mà cũng là em trai tôi sao?”

Sở Trú lại càng tủi thân.

Người họ hàng kia rất thân với Sở Trú, không thể nhịn được khi thấy Sở Trú thương tâm như vậy, liền đứng bật dậy nói to: “Sở Trần!”

Thấy hai người như chuẩn bị cãi nhau, sợ Sở Trần đổi ý, Sở Nguy Vân vội vàng đứng ra hoà giải: “Thôi thôi, người nhà cả mà, đừng nói những lời đó nữa…..tiểu Trần…..ôi chao, ba biết trước kia ba dẫn dì về đã khiến con chịu tổn thương, nhưng trong lòng ba vẫn yêu con mà. Con không muốn nhận người em trai này thì thôi, sau này con cứ coi nó như em họ là được, được không?”

Sở Trần lạnh lùng nhìn Sở Nguy Vân.

Những lời này chính là những gì nguyên chủ Sở Trần muốn nghe nhất, nhưng trước nay Sở Nguy Vân chưa từng nói. Giờ ông ta lại dễ dàng nói ra chỉ vì lợi ích của mình.

Sở Nguy Vân lại nói: “Nhưng Hoắc gia xa lắm, tiểu Trần, giờ con còn chưa có xe, ba lái xe đưa con đi nhé.”

Sở Trần như cười như không: “Cũng được.”

Thấy Sở Trần đồng ý, Sở Nguy Vân mới tin Sở Trần thực sự đi xin lỗi.

Ông ta nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt những người xung quanh cũng tươi tỉnh hẳn.

Mọi người nhìn nhau, vô cùng vừa lòng vì Sở Trần đã thoả hiệp.

Sở Trần nhìn sắc mặt họ, cũng rất chi là hài lòng.

Chỉ đáng thương thay cho nguyên chủ Sở Trần.

Nhưng thôi không sao, giờ cậu đã là Sở Trần rồi, cậu sẽ điều tra rõ vụ bị chuốc thuốc ở khách sạn lúc trước, sau đó sẽ khiến những kẻ đã từng bắt nạt Sở Trần biết hai chữ hối hận viết thế nào.