Hoắc Lăng trợn mắt há mồm.
Thật lòng là, trước khi đề cập chuyện này với Quý Thịnh, Hoắc Lăng đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng chỉ có một loại mà anh không bao giờ nghĩ đến, lại là tình cảnh là hiện anh phải đang đối mặt!
Vãi nồi.
Ai mà ngờ được?
Hả?
Có đầu óc của ai mà nghĩ ra được, Quý Thịnh cứ vô tình hay cố ý nhìn anh, trong buổi họp cũng gọi anh phát biểu ý kiến, trong một vài trường hợp cũng hay chăm sóc anh, là bởi vì...
Muốn nhận anh làm con nuôi kia chứ!
Vãi!
Cả chưởng!
Nếu mà nói chuyện này với mấy đứa bạn thân, kiểu gì thì kiểu, bọn họ sẽ cười cho thúi đầu!
Anh chắc chắn sẽ biến thành trò cười!
Trong ba năm rưỡi, chắc chắn tất cả anh em đều có thể lôi chuyện này ra cười nhạo anh!
Mặt Hoắc Lăng hết xanh lại trắng, còn muốn tìm thử có cái hố nào để chui xuống cho lành. Anh hận mình không thể quay người mười phút trước để khỏi đi tìm Quý Thịnh gì hết, chim cút xa chừng nào tốt chừng ấy!
Vậy mà có vẻ Quý Thịnh lại chẳng để ý mấy đến sắc mặt Hoắc Lăng, còn nói: "Thật ra chuyện là thế này..."
Quý Thịnh kể khái quát lại về giấc mơ kia.
Cả người Hoắc Lăng treo ngược cành cây, hoàn toàn chẳng buồn chú tâm vào mấy chuyện này, thậm chí anh còn chẳng biết Quý Thịnh đang nói cái gì nữa. Đợi Quý Thịnh nói xong hết, anh vẫn cứ đực cái mặt như con nai vàng ngơ ngác.
Quý Thịnh: "Cậu hiểu chưa?"
Hoắc Lăng chẳng hiểu mô tê gì: "Hả?"
Quý Thịnh: "..."
Quý Thịnh cũng biết việc này thực sự khó mà khiến người ta chấp nhận được, nên cũng lặp lại lời mình một lần, rồi: "Nhưng mà, chúng đều chỉ là mơ chứ không phải hiện thực. Mới nãy tôi hỏi câu kia, chủ yếu là vì giấc mơ này đã khiến tôi khốn đốn một quãng thời gian rồi, nhưng tôi lại chẳng có ai để giải tỏa, mà đúng lúc cậu đã đến hỏi tôi, nên tôi mới nói chuyện này cho cậu nghe."
Hoắc Lăng gật đầu theo bản năng: "... Ồ, tôi hiểu rồi."
Hoắc Lăng gần như chân tay bước cùng một bên khi quay về buổi tiệc. cậu bạn tốt thấy Hoắc Lăng xuất hiện là Quý Thịnh lập tức xuất hiện theo sau, còn bắt lấy bả vai Hoắc Lăng nói gì đó mới rời đi, dây ăng-ten hóng chuyện lập tức dựng thẳng lên.
Bạn tốt chạy nước rút một trăm mét đến: "Sao hả? Đoàn trưởng Quý nói gì với cậu vậy?
Hoắc Lăng: "..."
Chuyện này một lời khó nói hết quá.
Huống chi vừa nãy Quý Thịnh đã nói với anh, vì giấc mơ này quá kỳ lạ, cứ không ngừng gặp đi lặp lại như một dạng tiên đoán điều gì đó, nên tốt nhất là Hoắc Lăng đừng nói chuyện này ra cho người nào biết nữa...
Tất nhiên, dù Quý Thịnh không nhắc thì Hoắc Lăng cũng thấy chẳng thể nào xổ ra cho người khác biết chuyện được!
Nên anh chỉ có thể gượng cười đáp: "Không có gì đâu."
"Sao mà không có gì!"
Bạn tốt sốt ruột: "Anh ấy đáp lại cậu thế nào? Chẳng lẽ không đồng ý? Sao mà được? Rõ ràng là anh ấy để ý cậu trước, nếu cậu đã mở lời rồi thì sao mà anh ấy lại không đồng ý kia chứ!"
Có mấy người bạn khác đang từ từ đến gần, châu đầu ghé tai.
Hoắc Lăng chẳng biết nói gì khác ngoài: "... Hồi nãy tôi không có hỏi."
"Sao cậu lại không hỏi?"
"Ặc. Con trai à, con thay đổi rồi, như thế này đâu có được. Bình thường cậu luôn xông pha xử đẹp mấy tên Trùng tộc lẫn đạo tặc trước nhất mà, sao bây giờ chỉ một vấn đề này cũng không hỏi được thế?"
Hoắc Lăng vừa nghe thấy từ "con trai" này là đôi mắt tức khắc đỏ ửng lên, anh bực bội: "Cậu dám gọi tôi một tiếng "con trai" nữa xem! Có biết lịch sự không đấy hả? Hả? Có biết đạo làm người không? Sao lại tùy tiện gọi người khác như thế?"
Người nọ giật bắn mình, trao đổi ánh nhìn với một người bạn khác.
Chuyện gì thế này?
Ngày thường, lâu lâu họ cũng tự xưng mình là ba của đối phương, nhưng mà... làm gì có ai vì chuyện này mà tức giận chứ. Ai cũng hiểu đây chỉ là đùa thôi mà.
Nhưng trông thấy tâm trạng của Hoắc Lăng hơi lạ nên người nọ vẫn lên tiếng xin lỗi trước: "Xin lỗi nha, Hoắc Lăng. Mai mốt tôi sẽ không nói vậy với cậu nữa."
Hoắc Lăng thấy hơi mệt tâm.
Anh phất phất tay, lau mặt một cái: "Xin lỗi nhé, mới nãy... tâm trạng tôi hơi bất ổn. Không có gì đâu, cậu đừng để ý đến tôi nhé."
Mọi người đều là lính quân đoàn, biết đâu một ngày nào đó, đồng chí của họ sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của mình chứ? Nên tất nhiên người nọ sẽ không ghi hận Hoắc Lăng vì chuyện thế này rồi.
Huống chi hiện giờ trông Hoắc Lăng cũng không ổn mấy.
Ai mà không có lúc tâm trạng bấp bênh?
Bạn tốt lo lắng bảo: "Hoắc Lăng, nếu thấy khó chịu thì qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi?"
"Ừm."
Hoắc Lăng ngồi một thân một mình trong góc nhỏ, sầu không nói nên lời.
Sao mà.
Anh vất vả lắm mới... Anh còn tưởng mình đã gặp được mùa xuân thứ hai, thế mà không thể ngờ được là...
Hoắc Lăng thở dài, thở dài ngao ngán.
Ngay tối hôm đó, Hoắc Lăng cũng mơ thấy một giấc mộng dài.
... Mà cảnh tượng trong mộng, giống y đúc những gì Quý Thịnh nói! Anh thật sự trở thành con nuôi của Quý Thịnh! Khi đó anh gọi Quý Thịnh "ba nuôi" hết lần này đến lần khác đến là trơn tru, đến Văn Gia Ngọc cũng theo anh mà gọi giống vậy.
Ba nuôi, ba nuôi, ba nuôi.
... Sau khi Hoắc Lăng tỉnh lại, bàng hoàng đến mức không tưởng, còn thấy muốn ói nữa.
Trời vừa rạng sáng, anh đã đi tìm đoàn trưởng Quý, bị lính gác cửa ngăn lại: "Chào anh, xin hỏi Đoàn trưởng Quý..."
"Anh ấy hiện không có ở đây. Bên Đế Đô tìm anh ấy có việc, nên phải hai, ba ngày sau mới quay về."
"Ồ, Tôi cảm ơn."
Mấy ngày kế, lòng Hoắc Lăng chẳng sao bình tĩnh nổi.
Một buổi đêm nọ.
Hoắc Lăng không muốn đi ngủ luôn.
Anh bị giấc mộng quái đản kia hành hạ mấy buổi tối liền rồi, vành mắt gấu trúc hết cả. Nếu như anh không ở với các đồng đội cả ngày, mọi người cùng ngủ ở một cái ký túc xá thì e là sẽ bị cười nhạo vì sống cú đêm quá ấy chứ.
Quá đáng sợ.
Hoắc Lăng trùm kín chăn tự thôi miên bản thân. Bỗng dưng, anh thấy trong vòng tay của mình có một danh bạ đang sáng.
... Là Tử Thành.
Là một người tốt bụng lúc Hoắc Lăng còn ở hệ tinh hà H-310, khi anh say túy lúy vì biết được Văn Gia Ngọc cắm cho mình cái sừng, người này đã giúp đỡ đưa anh vào phòng nghỉ của quán rượu.
Người này...
Dù sao sau này mình với anh ta cũng không gặp mặt nhau nữa. Nếu nói cho anh ta nghe những chuyện kia, chắc là được nhỉ?
Nghĩ thế, Hoắc Lăng bèn bắt đầu sắp xếp lại ngôn từ.
Đầu bên này, số máy phụ của Quý Thịnh bỗng vang lên.
Mấy ngày nay anh đều phải chôn chân ở trụ sở chính tại Đế Đô, bị mấy ông già kia quấy rầy phiền gần chết nên thẳng thừng tắt máy số chính thức trong vòng đeo tay, đổi sang số phụ thỉnh thoảng hay dùng trước kia, thế là yên tĩnh hẳn.
Nhưng hôm nay sao lại có người tìm?
Quý Thịnh nhìn lướt qua.
... Thế mà lại là Hoắc Lăng.
Hoắc Lăng: /Tử Thành, anh có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi ý kiến của anh./
Quý Thịnh nhướng mày: /Chuyện gì?/
Hoắc Lăng bên đầu kia mãi mà vẫn chưa hồi âm, Quý Thịnh cũng không để tâm lắm. Anh rửa mặt xong xuôi, đang nằm trên giường định vào giấc thì vòng tay bỗng vang lên lần nữa.
Vừa mở ra nhìn.
Ặc.
Một biển trời chữ.
Hoắc Lăng: /Chuyện là thế này. Tôi có một cấp trên, dạo trước thái độ của anh ta kỳ quái lắm, cứ lén la lén lút nhìn tôi, nên tôi với bạn bè tôi cứ tưởng là người ta để ý tôi rồi. Nào có ngờ anh ta lại bảo muốn nhận tôi làm con nuôi của anh ta. Còn bảo là nằm mơ, thấy tôi trong mơ là con nuôi của anh ta. Tôi cứ tưởng là anh ta điêu, nhưng không ngờ ấy vậy mà là thật, tôi cũng mơ thấy những chuyện như thế./
/Chuyện này có vẻ bất thường quá./
/Tử Thành, anh thấy nếu như anh ta mà hỏi tôi, thì liệu tôi có nên thật sự nhận anh ta làm ba nuôi không?/
/Ôi trời ạ./
/Trước đấy, tính ra thì tôi cũng có tí thiện cảm với anh ta đấy. Lúc ấy tôi tìm gặp anh ta, vốn đã nghĩ là nếu như anh ta thật sự thích mình thì tôi với anh ta liệu có nên thử ở bên nhau hay không. Kết quả ngả ngửa, lại phát triển thành thế này. Hóa ra tất cả đều là tôi tưởng bở, nghĩ nhiều quá./
/Bây giờ tôi ngĩ đi nghĩ lại còn thấy khó tin nữa mà./
Quý Thịnh ngẩn ra, nằm ngay đơ trên giường.
Mà Hoắc Lăng bên này cũng đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Tử Thành.
Có lẽ là vì nghĩ rằng mình và Tử Thành chẳng qua là bạn trên mạng, nên Hoắc Lăng cũng bộc bạch hơn một chút.
... Nhưng mà có chuyện gì xảy ra rồi?
Sao anh ta chưa trả lời lại?
Vì mình nói giản lược quá à? Hay là Tử Thành cũng cảm thấy chuyện này quá ảo?
Hoắc Lăng cũng tự thấy chuyện này quá sức tưởng tượng, chứ đừng nói là người khác.
Ngón tay anh giật giật, lại tiếp tục gõ chữ để trình bày lại tình huống khi đó lẫn bày tỏ tâm trạng của mình. Anh nhìn thời gian, đã cách tin nhắn đầu tiên anh gửi một tiếng đồng hồ rồi.
Sao Tử Thành còn chưa trả lời?
Đang ngủ à?
Hay là ngồi phi thuyền?
Hoắc Lăng nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy hồi mới dần rơi vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, Hoắc Lăng kiểm tra tin nhắn, nhận ra bên trong vẫn im lìm như chết.
Haiz.
Không lẽ Tử Thành kéo mình vào danh sách đen rồi à?
Hoắc Lăng cũng chẳng tiện dò hỏi, chỉ đành vờ như tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mà hôm nay, đoàn trưởng Quý cuối cùng cũng đã quay lại.
Khi Hoắc Lăng còn do dự có nên đến tìm Quý Thịnh để nói cho anh ta biết chuyện mình cũng nằm mơ hay không, Quý Thịnh đã đến gặp anh trước. Sau khi Quý Thịnh đi vào phòng ký túc xá thì cực kỳ tự nhiên ngồi xuống một băng ghế trước mặt Hoắc Lăng. Đồng tử có màu hơi nhạt nhìn Hoắc Lăng một lúc mới cụp mắt, hàng mi dài che giấu tâm tư: "Nghe bảo cậu tìm tôi."
"... Phải."
Thế là Hoắc Lăng kể với anh chuyện mình nằm mơ, rồi lầm bầm: "Một giấc mơ, nếu chỉ lặp lại một hai lần thì còn có thể là mơ. Nhưng nếu như cứ liên tục diễn ra thì có hơi kỳ lạ... Thế nhưng giấc mơ đó hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Đoàn trưởng à, có phải là có một thế giới song song đang vận hành hay không?"
"Có khi là vậy." Quý Thịnh gật đầu.
Sau khi Hoắc Lăng trao đổi với Quý Thịnh vài câu thì uyển chuyển nói: "Thật ra thì tôi tìm anh là vì chuyện nằm mơ này."
Vẻ mặt Quý Thịnh có hơi lạ: "... Không có gì khác?"
Hoắc Lăng lắc đầu: "Không có."
"Ồ."
Quý Thịnh đáp lại, nhưng chẳng chịu đi.
Hoắc Lăng lập tức như ngồi trên đống lửa, bèn đứng dậy, nói: "Vậy để tôi rót cho anh ly nước."
"... Được."
Hoắc Lăng cũng không thẳng thừng đuổi khách, Quý Thịnh cứ ở đấy không chịu đi. Hai người ngồi trúc phòng ký túc anh-tôi, tôi-cậu hồi lâu, đến khi những binh lính khác đến gọi Hoắc Lăng huấn luyện chung, Hoắc Lăng mới như trút được gánh nặng mà vội bảo: "Đoàn trưởng Quý, tôi đi huấn luyện với họ trước."
Quý Thịnh đứng dậy, nhìn Hoắc Lăng như có điều gì sâu xa, đáp: "Bây giờ sức mạnh tinh thần của cậu là cấp S, bọn họ cũng không đánh lại cậu. Hay là cậu đọ sức với tôi đi."
Hoắc Lăng: "... Được."
Hoắc Lăng vừa đi vừa nghĩ, biết thế khỏi đi tìm Quý Thịnh cho rồi.
Bây giờ mọi thứ gượng gạo quá.
Quý Thịnh đứng bên cạnh dừng chân, xếp hàng cùng Hoắc Lăng. Anh nghiêng đầu nhìn Hoắc Lăng.
Vẻ ngoài Hoắc Lăng rất đẹp trai, so với toàn quân đoàn thì cũng là loại nổi bật hơn người. Mắt to mày rậm, bây giờ, ánh mắt đang nhìn thẳng về trước trông cực kỳ sắc bén, lúc đi bộ cũng rất có tinh thần.
Ngày thường tiếp xúc giao tiếp với nhau cũng thấy khá tốt.
Quý Thịnh cũng vừa đi vừa nghĩ, không ngờ Hoắc Lăng lại thích mình...
Anh đã độc thân bao lâu nay, chưa từng có hảo cảm với ai. Nhưng nếu Hoắc Lăng tỏ tình thì anh thấy mình có thể thử một phen xem sao.