"Aaaa"
"Chúng ta thắng rồi!"
"Giáo quan Sở đã mang mẫu trùng về rồi phải không? Tôi thấy Trùng tộc trông có vẻ điên cuồng thì hẳn là thật đấy!!! Kể cả không mang về cũng không sao, trước giờ chưa từng có binh sĩ nào có thể đánh giết được mẫu trùng!"
"Làm sao bây giờ? Tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy."
Lệ Phần sa sầm mặt, sắp bị hàng tá binh sĩ vây quanh ép thành hình bánh rồi.
Anh đưa tay che chở Sở Trần, thậm chí còn có suy nghĩ muốn gọi thẳng Lệ Dục ra để làm công cụ che chắn, nhưng nhìn thấy Sở Trần ngoan ngoãn trong vòng tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn ý cười, anh chặn đứng suy nghĩ ấy lại.
Thôi bỏ đi.
Sức mạnh tinh thần của anh cao, để anh bảo vệ Sở Trần vẫn tốt hơn.
Tuy rằng tình huống lúc này chẳng liên quan gì đến việc sức mạnh tinh thần cao hay thấp.
Đáng tiếc mẫu trùng kia đã được canh chừng, không xuất hiện ở đây.
Nếu không mẫu trùng mà nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Sở Trần lúc này cùng bàn tay đang nắm chặt vạt áo anh, gương mặt tươi cười xán lạn, nó sẽ biết hành động cọ cọ kia của nó hoàn toàn vô dụng.
Lệ Phần thoáng nghĩ như vậy.
Hồ hởi ăn mừng gần một tiếng đồng hồ, cho đến khi mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sự mệt mỏi sau trạng thái căng thẳng trong chốc lát kéo đến, các giáo quan lập tức đuổi họ về đi ngủ.
Chỉ còn lại một số binh sĩ thu dọn chiến trường.
Số Trùng tộc thoát khỏi ngọn lửa không nhiều, cánh đều bị thiêu cháy, trông đen sì sì, vô cùng thê thảm.
Thế nhưng dù vậy, chúng cũng không trốn đi mà vẫn luôn mong mỏi nhìn về phía tường thành, dường như rất muốn đi tìm kiếm mẫu trùng của chúng và chiến đấu vì mẫu trùng của chúng cho tới thời khắc cuối cùng.
Mấy binh sĩ hợp sức xử lý sạch sẽ.
"... Trận hỏa hoạn này đúng là lợi hại. Nhưng như thế thì trên tinh cầu này gần như không còn Trùng tộc nữa nhỉ?"
Một giáo quan quay đầu hỏi.
Những người khác gật đầu: "Gần như vậy."
Mẫu trùng xảy ra chuyện, hẳn là toàn bộ Trùng tộc trên hành tinh này đều sẽ đến bảo vệ.
Càng đến gần chỗ của mẫu trùng, Trùng tộc càng tăng cường phòng vệ.
Giáo quan Sở đi mười mấy tiếng liên tục, có thể bắt sống được mẫu trùng chắc hẳn đã phải giết vô số Trùng tộc, sau đó đám Trùng tộc đuổi tới lại bị sức mạnh tinh thần của Sở Trần là là ngọn lửa tóm gọn, xác trùng chất thành núi.
Hiện tại chỉ có một số ít Trùng tộc xông tới, không đáng lo ngại.
"... Không ngờ lại chiếm đóng tinh cầu này sớm hơn gần mười năm so với kế hoạch."
"Đúng đó, vả lại quan trọng nhất chính là giáo quan Sở đã bắt được mẫu trùng."
"Chuyện này đã báo lên trên chưa?"
"Báo lên rồi, thậm chí đoàn trưởng Quý Thịnh cũng đang trên đường tới, nghe nói vì vụ canh chừng phức tạp nên đoàn trưởng Quý sẽ dùng chiến hạm cấp cao để hộ tống mẫu trùng về Đế Đô."
Trong lời nói của mọi người đều xen lẫn một cảm giác vinh hạnh.
Những chuyện này đều xảy ra ngay trước mắt họ đấy!
Bọn họ đều là những người tham dự!
Lệ Phần nhíu mày, đưa tay xốc lại trang phục của mình: "Tôi về trước đây."
"À được được."
"Giáo quan Sở bây giờ hẳn là cạn kiệt sức lực rồi, về sớm nghỉ ngơi cũng tốt."
Lệ Phần "ừ" một tiếng, thầm nghĩ, vừa nãy Sở Trần lao đến ôm mình ngay giữa đám người, rõ ràng là rất phấn khích, với tính cách của Sở Trần thì không chừng bây giờ đang ở ký túc xá chờ anh cũng nên.
Hai người không thể không quấn quýt nhau một lúc.
Hơn nữa trên người anh bị dính đầy máu từ người khác, rất khó chịu.
Lệ Phần nhanh chân trở về.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra khóe môi mình đã kéo lên tận mang tai.
Nhưng khi về đến ký túc xá, Lệ Phần lại không thấy người mình muốn đợi đâu.
Sở Trần vốn dĩ không đến đây.
Khóe môi Lệ Phần lập tức trùng xuống, bước chân nhanh nhẹn trong phút chốc cũng nặng nề đi nhiều. Trước tiên anh tắm qua một lượt, rồi lại thò đầu ra, trong túc xá vẫn trống không như cũ.
... Không thể như vậy được.
...
Sở Trần cùng một nhóm binh sĩ về ký túc xá.
Tất cả mọi người đều rất hào hứng, không ai muốn đi ngủ, rửa ráy xong, họ tập hợp lại một chỗ bắt đầu bàn tán về chuyện xảy ra hôm nay.
Văn Hướng Dương nhân cơ hội leo lên giường Sở Trần, xích lại gần, ra vẻ thần bí: "Trần Trần, tôi đã nhìn thấy hết rồi, hôm nay người đầu tiên ôm lấy giáo quan Sở là cậu đúng không? Tôi vừa quay đầu lại liền nhận ra ngay."
Sở Trần cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, thì sao?"
"Ha ha ha, cậu nói nghe thử đê, cậu nghĩ sao về Giáo quan Sở?"
Vừa dứt lời, Vương Vũ cũng cởi giày bò lên giường: "Hai người đang nói chuyện gì thế? Tôi cũng muốn nghe."
Vương Vũ quyết định cậu ấy phải ngăn chặn Sở Trần và Văn Hướng Dương ở riêng với nhau.
Văn Hướng Dương sợ đông người Sở Trần sẽ không muốn nói, lập tức lấy chân đạp Vương Vũ: "... Đi đi đi, tôi nói thầm tâm sự với Trần Trần, cậu hóng hớt cái gì?"
"Các cậu muốn chơi mảnh chứ gì? Muốn gạt tôi sang một bên?" Vương Vũ nhíu mày.
"Không phải."
Sở Trần bật cười: "Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là Dương Tử hỏi tôi có suy nghĩ gì về giáo quan Sở thôi."
Cậu cố ý ngừng lại, chờ tới khi Vương Vũ đặt mông ngồi xuống bên cạnh mình, mới thấp giọng nói tiếp: "Tôi không có suy nghĩ gì về thầy ấy cả, vì tôi và thầy ấy đang yêu nhau."
Hai người kia: "???"
Hai người họ lấy làm kinh ngạc, nhưng không ai cảm thấy Sở Trần đang nói đùa.
Bọn họ bất giác ngó xem những người khác trong túc xá, may mà mọi người đều đang bàn tán chuyện mẫu trùng, ai nấy đều nói lớn, không ai để ý phía Sở Trần.
"Đệt, người anh em à, tình hình là thế nào đây?" Vương Vũ trước nay vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này lại không nhịn được mà chửi thề, thều thào hỏi: "Cậu và giáo quan Sở, vậy thì... thì cái người kia phải làm sao bây giờ?"
Vừa nói Vương Vũ vừa không thể không nhìn sắc mặt Văn Hướng Dương.
Nếu như Văn Hướng Dương thật sự là người tặng ngôi sao cho Sở Trần vậy thì hẳn là bây giờ đang rất buồn?
Nhưng lại không hề có sự thất vọng hay nụ cười gượng gạo như dự đoán.
Văn Hướng Dương vô cùng thản nhiên, thậm chí còn đứng bên Sở Trần, thể hiện cụm từ "tiêu chuẩn kép" một cách vô cùng khéo léo, bắt đầu nhiều chuyện: "Tôi ủng hộ suy nghĩ của Trần Trần, chúng ta đi nghĩa vụ quân sự cũng phải bốn năm, người họ Lệ kia chẳng phải mắc chứng bạo loạn tinh thần sao? Khụ, dù sao Trần Trần làm gì tôi cũng đều ủng hộ, chỉ là không ngờ hai người vậy mà đã đến với nhau rồi, chuyện bắt đầu từ lúc nào thế?"
Phải đi nghĩa vụ quân sự ở hệ tinh hà xa xôi, không sử dụng chung một mạng lưới internet, thông tin bị chặn, rất nhiều người cũng không biết viện nghiên cứu Đế Đô đã thành công nghiên cứu ra loại thuốc mới giúp làm giảm chứng bạo loạn tinh thần.
Hiện nay, những bệnh nhân bị bạo loạn tinh thần chỉ cần sử dụng thuốc ức chế là đã có thể cơ bản kéo dài được từ ba đến năm năm tuổi thọ.
Sở Trần nhíu mày, nhắc nhở nói: "Nhưng bây giờ tôi đang là chân đạp hai thuyền đó."
"... Không sao đâu, cậu cũng bất đắc dĩ thôi mà. Với cả nói câu này hơi khó nghe, cậu đừng giận nhé. Đến khi cậu trở về, họ Lệ kia cũng không biết được chôn ở nơi nào rồi."
Văn Hướng Dương vỗ vỗ vai Sở Trần an ủi: "Tôi tính thời gian cũng sắp hai năm rồi, họ Lệ kia rất có thể không còn khỏe cho lắm. Lúc trước tôi không dám đề cập với cậu, tại vì sợ cậu tạm thời không chịu nổi, ảnh hưởng đến tâm trạng, lỡ như lúc làm nhiệm vụ... Đúng không? Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hầu hết Trùng tộc trên tinh cầu đều đã bị diệt, chúng ta cũng có thể thoải mái tâm sự những chuyện này."
Vương Vũ: "..."
Bỗng chốc Vương Vũ không biết nên mắng chửi Sở Trần chân đạp hai thuyền trước hay là nên mắng chửi Văn Hướng Dương bất chấp bênh cho bạn bè, đến nỗi vứt luôn cả tam quan trước.
Cậu ấy thực sự nghe không lọt tai chút nào nữa, nhích lên trước, lắc đầu nói: "Thôi thôi thôi, chủ đề này của hai người không thích hợp với tôi cho lắm. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ngủ trước đây."
"Ừ."
Sở Trần nói rồi cười híp mắt: "Dương Tử, mấy lời kia của cậu đừng để giáo quan Sở nghe thấy."
Văn Hướng Dương sững sờ: "Thầy ấy vẫn chưa biết quan hệ của cậu và Lệ Nhiên hả? Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói đâu."
Cậu ấy do dự nói: "Nhưng chuyện lúc trước cậu kết hôn với Lệ Nhiên, vì nhà họ Sở mà gặp rất nhiều rắc rối, ở đây lại có một nửa là binh sĩ đến từ Vọng Thành, biết đâu không cẩn thận lại truyền đến tai giáo quan Sở. Hay là cậu tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với thầy ấy đi? Chính miệng cậu nói ra vẫn tốt hơn so với việc thầy ấy nghe được từ người khác."
Sở Trần phất tay đuổi cậu ấy: "Phụt, rồi rồi, cậu mau về đi ngủ đi."
Văn Hướng Dương vốn dĩ còn muốn tám chuyện với Sở Trần về giáo quan Sở, nhưng nghe cậu nói vậy chỉ đành lưu luyến rời đi.
...
Phần lớn Trùng tộc đều đã bị tiêu diệt, số còn lại cố sống cố chết giải cứu mẫu trùng, liên tục đâm đầu về phía tường thành.
Các binh sĩ thậm chí đều không cần được bố trí khu vực nữa, chỉ cần canh giữ ở phía tường thành, hết nhóm Trùng tộc này đến nhóm Trùng tộc khác sẽ tự động lao vào sức mạnh tinh thần của họ, quả thực không thể nào nhàn hơn.
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi mẫu trùng bị bắt.
Sở Trần đã không gặp Lệ Phần suốt hai ngày nay, lúc này cậu bị người phía trước chặn lại ở hành lang.
Lệ Phần đã chờ cậu một lúc lâu tại góc rẽ hành lang, thấy cậu tới, anh lập tức giả bộ điềm nhiên như chỉ là tình cờ gặp, đứng trước mặt Sở Trần, anh nói với vẻ bình tĩnh: "Thật trùng hợp, vậy mà lại gặp cậu ở đây."
"Ừm, trùng hợp thật." Sở Trần lạnh nhạt đáp một tiếng.
Hôm trước bắt giữ mẫu trùng, mặc dù vì Lệ Phần muốn thực hiện nhiệm vụ tương đối nguy hiểm nên Sở Trần rất lo lắng, sau đó hormon của Lệ Phần tăng cao, Sở Trần không kiềm lòng được mà chủ động, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đã quên mất những ngày Lệ Phần luôn né tránh.
Nếu dễ dàng tha thứ cho Lệ Phần như vậy thì sau này giữa hai người có xảy ra chuyện gì, Lệ Phần lại né tránh nữa thì phải làm sao?
Phải trị cái tật này của Lệ Phần mới được.
Theo quan điểm của Sở Trần, thứ gọi là tình cảm này luôn luôn cần hai bên góp sức.
Về tính cách, Sở Trần quyết định mình sẽ chủ động nhiều hơn, nhưng cậu cũng không phải kiểu đơn phương ngu muội, đương nhiên cũng muốn Lệ Phần phải đáp lại tương xứng và rõ ràng, ít nhất là để Sở Trần biết không phải chỉ có một mình cậu duy trì mối quan hệ này.
Thỉnh thoảng từ trong lời nói của Lệ Phần, Sở Trần cảm nhận được Lệ Phần dường như cũng có tình cảm với cậu, và điều cậu phải làm bây giờ chính là khiến tình cảm ấy bộc lộ ra ngoài, để Lệ Phần thẳng thắn đối diện.
Thế nên Sở Trần mới luôn làm lơ Lệ Phần.
Lệ Phần không kìm được mà liên tục liếc nhìn Sở Trần, thấy Sở Trần vòng qua anh để đi ra ngoài, cuối cùng đành phải nặn ra một câu: "Sở Trần, cậu đã không tìm tôi mấy ngày nay rồi."
Trong giọng nói mang theo sự ấm ức không dễ nhận ra.
Sở Trần nhíu mày, lui lại một bước, khách sáo cười nói: "Giáo quan Sở, hình như tôi không có hứa gì với thầy mà, vả lại thầy nói những lời này là nói với tư cách gì vậy?"
Lại nữa rồi.
Trước đó Sở Trần còn ôm anh chặt như thế, tại sao hôm nay lại tỏ ra quan hệ xa cách như vậy?
Cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh này thật khiến người ta phát điên.
Lệ Phần bực bội giật giật cổ áo.
Mấy ngày nay anh luôn trong trạng thái không tập trung tinh thần, đêm nào cũng nằm mơ liên tục, mỗi sáng sớm đều cắn răng nghiến lợi mà giặt đồ lót, hồi tưởng lại giấc mơ tối qua, thật sự muốn kéo Sở Trần tới trước mặt mà thực hành hết những chuyện đã làm trong giấc mơ.
Lúc này rồi mà anh còn không biết tình cảm của mình thì đúng là ngu ngốc.
Trong lòng Lệ Phần vẫn ghi nhớ những lời năm đó mình từng nói với Sở Trần, cảm thấy nếu như thừa nhận chuyện này...
Quả thực rất xấu hổ.
Nhưng anh thật sự rất muốn gần gũi với Sở Trần.
Thật sự muốn đến mức trái tim đau nhói, muốn đến mức cơ thể sắp nổ tung, đến mức hằng đêm đều ngủ không ngon giấc, anh luôn cảm thấy trong lòng như thiếu thứ gì đó.
Lệ Phần cụp mắt xuống, hai hàng lông mi dài che lấp sự ngượng ngùng trong mắt, thế nhưng vành tai đỏ ửng một mảng lớn lại bày tỏ ý nghĩ của anh lúc này. Anh đưa tay kéo tay Sở Trần lại.
Nhưng Sở Trần đã nhẹ nhàng tránh né Lệ Phần.
Lệ Phần cuống lên.
Anh dứt khoát dậm chân, nhắm đôi mắt lại, hoàn toàn đi ngược với những gì mình đã nói trước đây, hùng hồn nói: "Quan hệ giữa chúng ta còn phải hỏi sao? Anh và Lệ Nhiên là cùng một người, chồng của cậu ta cũng chính là vợ của anh, có vấn đề gì không?! Chúng ta là quan hệ vợ chồng hợp pháp mà! Em đừng hòng không thừa nhận!"
Chuyện bên lề:
Lệ Phần năm xưa: Tôi là anh trai của Lệ Nhiên, cậu đừng có mà bén mảng tới gần tôi.
Lệ Phần hiện tại: Anh và Lệ Nhiên là cùng một người! Người của cậu ta cũng chính là người của anh!