Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật

Chương 15




Hoắc Lăng không ngờ Sở Trần lại dám giở trò quay lưng về phía Phong Như Vân nói hai chữ "Ngu xuẩn" với mình.

Anh ta nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Cậu..."

Nhưng anh ta vừa mới nói được một từ, Sở Trần đã lập tức lên tiếng ngắt lời: "Anh Hoắc Lăng, anh chỉ điều tra tên và ngoại hình của người đó thôi hả? Người đó làm nghề gì, sống ở hành tinh nào? Những tin tức đó có thể nói cho em nghe không? Không chừng em sẽ nhớ ra mình từng gặp người này ở đâu không chừng."

Một câu nói dài ngoằng khiến Hoắc Lăng suýt nữa quên mất lúc nãy mình định nói gì.

Hoắc Lăng mím môi, lạnh lùng nhìn Sở Trần không nói một lời.

Vẻ mặt Sở Trần hết sức vô tội, giống như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nhìn Hoắc Lăng cười tủm tỉm, không biết tại sao mà cậu ta lại có thể mặt dày cười tươi như thế được.

Nhưng Sở Trần thế này lại khác hẳn với những gì mà trước kia anh ta từng nghĩ.

Không phải tốt hơn trước kia, mà là tệ hơn trước kia!

Cũng may Sở Trần này là kẻ ngu, trước đó từ chối mình, sau đó lại lén lút gả cho người khác, nếu không chắc anh ta sẽ vì không chịu nổi lời lải phải của mẹ mà phải tạm thời kết hôn giả với người này.

Nếu thật sự kết hôn với người như Sở Trần, chắc chắn anh ta sẽ bị tức chết cho coi!

Phong Như Vân cũng muốn nghe xem Hoắc Lăng có điều tra được tin tức khác hay không, lại phát hiện xung quanh im lặng. Bà sửng sốt, quay sang nhìn Hoắc Lăng, thấy Hoắc Lăng đang ngẩn người nhìn chằm chằm Sở Trần, không biết đang nghĩ cái gì.

Phong Như Vân hơi nhíu mày, nói: "A Lăng, con sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào đúng không?"

Lúc này Hoắc Lăng mới hoàn hồn lại: "Thân thể con không có gì hết. Sư Hạo Ngôn kia cũng có bối cảnh, con bắt đầu điều tra từ chỗ tài xế, tra xét ba bốn người mới tìm được chút dấu vết để lại mà điều tra ra Sư Hạo Ngôn. Tin tức của anh ta được bảo mật, con không thể điều tra nhiều hơn."

"Vậy sao?"

Sở Trần hiểu ra: "Thì ra là thế, vậy thì vất vả cho anh trai quá."

Hoắc Lăng cười khẩy.

Tên này rõ ràng cũng ngứa mắt mình, vậy mà vẫn luôn mồm gọi mình là anh trai này anh trai nọ, đúng là giỏi đóng kịch thật.

Phong Như Vân không chú ý tới sóng ngầm giữa con trai và Sở Trần.

Bà thở dài, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, Tiểu Trần đừng suy nghĩ tới chuyện này nữa. Con người phải nhìn về tương lai, huống chi cháu đã kết hôn, chỉ cần chồng cháu không để ý tới chuyện này thì thực ra cũng không quan trọng đâu. Cháu đã kể cho chồng cháu biết chuyện này chưa?"

"Vẫn chưa." Sở Trần đáp.

"Vậy cũng tốt. Dù sao đây cũng không phải là chuyện to tát gì, nói hay không nói đều được. Đàn ông chứ có phải phụ nữ đâu, cháu không nói thì làm sao cậu ta biết được." Phong Như Vân nói.

Nghĩ tới Lệ Nhiên, khóe môi Sở Trần không nhịn được mà cong lên: "Không sao đâu dì, cháu cảm thấy cho dù cháu có nói sự thật thì anh ấy cũng sẽ không để ý đâu, anh ấy không phải là loại người như vậy. Hơn nữa nếu hai người thật lòng yêu nhau thì chắc chắn chỉ quan tâm tới người kia thôi, làm sao còn bận tâm chút chuyện cỏn con đó."

Phong Như Vân nhìn Sở Trần, không biết tại sao cậu lại nhắc tới hai chữ "Yêu nhau".

Lúc trước chẳng phải Sở Trần nói cậu và người kia chỉ lén lút cưới nhau sao?

Cưới chui mà cũng có thể nảy sinh tình cảm trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy hả?

"Vậy là ổn rồi." Phong Như Vân cũng không suy nghĩ nhiều: "Anh Hoắc Lăng của cháu bây giờ còn đang điều tra chuyện này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không điều tra được gì đâu, chuyện này cháu thấy..."

Sở Trần dứt khoát nói: "Nếu anh ấy không điều tra được gì thì chuyện này cứ bỏ qua đi."

Phong Như Vân: "Ừ."

Sở Trần lại trò chuyện với Phong Như Vân thêm một lát rồi lấy cớ bận việc rời đi trước.

Trên đường đi, Sở Trần vẫn luôn suy nghĩ người tên Sư Hạo Ngôn kia rốt cuộc là ai. Lúc gần đến nhà, Sở Trần gửi tin nhắn cho Thẩm Du mà cậu mới vừa thêm phương thức liên lạc gần đây: "Mẹ, gần đây mẹ rảnh không? Mẹ với ba về nhà một chuyến đi, con nấu cơm cho ba mẹ ăn nhé?"

Tin nhắn mới gửi đi không lâu thì Thẩm Du đã hồi âm lại.

Thẩm Du: "Tối nay được không?"

Khóe miệng Sở Trần nhếch lên: "Vâng, để con đặt mua một số nguyên liệu nấu ăn. Mẹ muốn ăn món gì không?"

Thẩm Du: "Món gì cũng được."

Lần trước Thẩm Du đã phát hiện phương pháp sử dụng nguyên liệu nấu ăn của Sở Trần hoàn toàn khác với những đầu bếp mà bà từng ăn trước kia. Cái gì bà cũng ăn được, chỉ cần ngon là được, cho nên Sở Trần cứ tự do phát huy.

Sở Trần: "Vâng, vậy con sẽ nấu theo nguyên liệu nấu ăn mình mua."

Lúc Sở Trần về nhà, không thấy Lệ Nhiên đâu.

Cậu không bận tâm, càng lười dò xét xem Lệ Nhiên đang làm gì, cậu thay dép lê ngồi trên sofa, mở trung tâm thương mại trên vòng tay bắt đầu tìm nguyên liệu nấu ăn.

Khoai tây và khoai lang lúc trước cậu mua vẫn còn, bây giờ chỉ cần mua thêm một ít nữa thôi. Khoai tây có thể thái sợi, sau đó xào chung với thịt, khoai lang nướng chưa ăn hết có thể nấu cháo khoai lang.

Từ thói quen ăn cơm lần trước có thể thấy Thẩm Du rất thích ăn thịt, Sở Trần bèn chọn lựa thịt thật kỹ càng, đọc bình luận để tìm loại thịt nào ăn ngon, cuối cùng còn tìm được một con cá ngoài hành tinh.

Con cá này được bán với cái giá cực kỳ thấp bởi vì bên dưới có rất nhiều bình luận nói cá ăn rất dở, vảy lại quá cứng, ăn vào không những mắc cổ họng mà cho dù đã cạo vảy cá cũng vẫn còn mùi tanh, không thể khử hết mùi được.

Sở Trần lập tức chốt đơn không chút do dự, còn mua một lúc hai con.

Không thể không nói, mỹ thực thật sự rất có sức cám dỗ đối với Thẩm Du.

Sở Trần vừa mua xong toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, đang chờ người máy nhỏ đưa đến thì Thẩm Du đã dẫn theo Lệ Duệ Đạt đến nhà.

"Ba mẹ đến rồi. Bây giờ nguyên liệu nấu ăn còn đang trên đường vận chuyển tới, ba mẹ ngồi đợi một lát đi, đợi nguyên liệu được mang đến thì con sẽ vào bếp nấu cơm." Sở Trần xoa tay.

Thẩm Du hết nhìn đông lại nhìn tây: "Lệ Nhiên đâu?"

Sở Trần: "Con không biết, chắc anh ấy đi ra ngoài rồi."

Đang nói chuyện thì người máy nhỏ vận chuyển nguyên liệu đã tới, Sở Trần lập tức lấy hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ra. Thẩm Du không ngồi yên được, đi đến bên cạnh Sở Trần nhìn xem hôm nay cậu định nấu món gì.

Khi thấy hai con cá trong tay Sở Trần, Thẩm Du trợn tròn mắt: "Loại cá thối này mẹ từng ăn rồi, cực kỳ dở luôn"

Sở Trần mỉm cười: "Để con trổ tài cho mẹ xem."

Thẩm Du do dự.

Mặc dù bà tin tưởng vào năng lực của Sở Trần, nhưng nếu nguyên liệu nấu ăn không dùng được thì cho dù tay nghề của đầu bếp có giỏi đến mấy cũng không ăn được. Bà muốn nhìn thử xem Sở Trần sẽ chế biến con cá này như thế nào.

Nhưng lỡ bị lật xe...

Nghĩ như vậy, Thẩm Du khẽ hắng giọng: "Đúng rồi Tiểu Trần, món ăn lần trước con làm mẹ rất thích."

"Nếu mẹ thích thì lát nữa con sẽ làm thêm món đó."

"Được."

Bây giờ Thẩm Du mới yên tâm. Nếu đến lúc đó cho dù món cá không ngon thì chẳng phải vẫn còn món khác hay sao?

Tóm lại bữa cơm này chắc chắn sẽ không lỗ.

Sở Trần xử lý nguyên liệu trong nhà bếp, cậu ưu tiên xử lý cá trước.

Thế giới tinh tế hoàn toàn không có công cụ chuyên dụng dùng để xử lý vảy cá, Sở Trần đành phải dùng dao cạo vảy cá. Cậu dùng kỹ thuật vừa có thể cạo rớt vảy cá vừa không ảnh hưởng tới thịt cá bên dưới lớp vảy.

Sau khi cạo vảy cá thì rạch bụng, móc hết nội tạng bên trong rồi rửa thật sạch. Sau đó chặt đầu cá, đặt một bên chuẩn bị hầm canh đầu cá.

Gia vị đậm mùi có thể giúp giảm bớt mùi tanh của cá, huống chi hôm nay Sở Trần còn định làm cá nướng. Cậu phủ một lớp ớt lên thân cá, khi bỏ cá vào miệng chắc chắn sẽ cay đến nỗi không nói nên lời, đến lúc đó còn ai quan tâm chuyện cá có tanh hay không nữa?

Sở Trần huýt sáo, chẳng mấy chốc đã làm xong giai đoạn sơ chế.

Lệ Nhiên đúng giờ vội vàng trở về ăn cơm.

Anh điều khiển xe lăn vào nhà, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy một mùi nồng nặc mũi trước tiên. Đợi sau khi mùi này bay đi, ngay sau đó là mùi thơm khiến người ta không nhịn được phải chảy nước miếng.

Mùi thơm bay đầy nhà.

Sở Trần lại nấu món gì vậy?

Thấy Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt, trên mặt Lệ Nhiên cũng không lộ chút cảm xúc nào: "Ba, mẹ."

"Con về đúng lúc lắm, Tiểu Trần cũng sắp nấu cơm xong rồi. Hôm nay thằng bé cố ý mời ba mẹ tới đây ăn cơm." Thẩm Du cười tủm tỉm bước lên nắm tay Lệ Nhiên, hạ thấp giọng hỏi: "Mấy buổi tối gần đây Tiểu Trần có ngủ ở nhà không?"

Lệ Nhiên: "Có."

Thẩm Du thả lỏng: "Vậy là tốt rồi."

Lệ Nhiên: "....."

Lệ Duệ Đạt kéo tay Thẩm Du: "Bà nói gì với con đó? Bớt nói vài câu cũng không ảnh hưởng tới khả năng ăn uống của bà đâu."

Thẩm Du bĩu môi.

Bà ta chỉ lo lắng cho đỉnh đầu của con trai thôi mà!

Đang nghĩ vậy, Sở Trần đi ra từ trong bếp, thấy Lệ Nhiên đã về thì cười nói: "Ông xã, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Sở Trần xới cơm cho ba mẹ và Lệ Nhiên, kêu người máy nhỏ bưng đồ ăn đã nấu xong dọn lên bàn.

Hôm nay có việc cần nhờ người nên đương nhiên Sở Trần phải ra sức. Ngoài hai món lúc trước đã nấu cho ba mẹ ăn, cậu còn làm thêm món khoai tây xào thịt, cá nướng và canh hầm đầu cá, mấy món ăn được bày trên bàn ăn trông vô cùng thịnh soạn.

Cá nướng vừa bưng lên, Thẩm Du đã thấy trên thân cá được phủ một lớp đỏ rực, trong nhất thời "Ồ" lên một tiếng. Bà vừa lo lắng mùi vị món này có ngon hay không, vừa không kiềm chế được muốn ăn thử.

Bà tự nhiên cầm đũa lên, miệng lại nói: "Ôi, mẹ chưa từng ăn món nào nấu kiểu này bao giờ... Làm cá như thế này thật sự có thể khử được mùi tanh của cá sao?"

Sau khi nói xong thì nhanh chóng động đũa.

Lớp thịt cá bên ngoài đã được nướng kỹ, lớp da giòn rụm, từng miếng đặt một chỗ ngay ngắn chỉnh tề, đũa kẹp một cái là có thể dễ dàng lấy xương cá ra.

Xương cá để lại trên đĩa, chỉ có thịt cá được gắp lên.

Vừa bỏ miếng cá vào miệng, đầu tiên là vị giòn của cá nướng, sau đó là từng lớp hương vị của thịt cá.

Đầu tiên là mềm, sau đó là mùi thơm, cuối cùng mới nếm được vị cay.

Vị cay này rất nồng, người của thế giới tinh tế hầu như chưa bao giờ nếm thử mùi vị này. Đừng nói là Thẩm Du, ngay cả Lệ Duệ Đạt cũng bị cay đến mức trán đổ mồ hôi, phải liên tục vừa ăn vừa húp canh.

Tốc độ lùa cơm cực kỳ nhanh, cũng không ai ngừng đũa.

Canh đầu cá được là món được Sở Trần nấu đầu tiên, tuy cậu không nắm chắc thời gian, không thể hầm nước canh cá thành màu trắng, nhưng mùi vị của canh cá cũng đã rất đậm đà, còn bỏ thêm chút bắp vào trong canh, mùi thơm trong veo của bắp hòa vào canh, uống vào miệng cực kỳ ngon.

Sở Trần cười tủm tỉm nói: "Ba mẹ, ông xã ăn từ từ thôi, canh vẫn còn rất nhiều, nếu không đủ thì con sẽ đi vào bếp múc thêm cho mọi người."

Bây giờ Thẩm Du nhìn Sở Trần, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Nhưng nếu sửa lại tính cách thích chơi bời kia thì đúng là càng hoàn hảo hơn.

Bà nhìn Sở Trần bằng ánh mắt đầy trìu mến, chân thành nói: "Chuyện cơm bưng nước rót này cứ giao cho người máy làm là được, con làm rồi lỡ tay bị bỏng thì sao? Bây giờ chúng ta đều là người một nhà, không cần câu nệ mấy cái này."

Sở Trần cũng không khách sáo với Thẩm Du nữa, trực tiếp gật đầu: "Cũng tại con cảm thấy hiếm khi ba mẹ đến đây một chuyến, con chỉ muốn bày tỏ chút lòng hiếu thảo của mình thôi."

Thẩm Du chợt nảy ra ý tưởng: "Nếu con đã nói vậy thì sau này mẹ sẽ thường xuyên đến đây."

Sở Trần chớp mắt: "Con luôn sẵn lòng chào đón ba mẹ đến đây thăm hai vợ chồng con. Lần sau nếu ba mẹ có đến đây, con vẫn nấu mấy món ngon ngon cho ba mẹ ăn."

Thẩm Du: "Con có lòng rồi."

Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Du sờ bụng mình một cái, cảm thấy không có lúc nào sung sướng như lúc này.

Nhưng Thẩm Du lại phát sầu suy nghĩ đến một vấn đề, nếu cứ tiếp tục được Sở Trần chăm sóc kiểu này, lỡ sau này không thể ăn được đồ ăn do người khác nấu thì biết làm sao đây.

Chén đũa được người máy gia dụng thu dọn sạch sẽ.

Sở Trần ngồi trên sofa trò chuyện với Thẩm Du, hai người trò chuyện được một lát, Thẩm Du chợt phát hiện lượng kiến thức của Sở Trần không hề thấp như lời đồn bên ngoài, hầu như chủ đề nào cậu cũng có thể nói được, không giống như một người không có học vấn.

Hai người nói chuyện càng ngày càng hợp ý, Thẩm Du chợt hỏi: "Mẹ nhớ bây giờ con đang theo học ở một đại học hạng ba đúng không?"

Sở Trần cười khổ: "Chuyện này cũng do con tự làm tự chịu. Một tháng sau khi mẹ con qua đời, ba con đã dẫn tiểu tam và đứa con do ông ta và tiểu tam sinh về nhà, lúc đó con mới biết ông ta là loại người như thế. Khi đó con tức quá nên cố ý học thói xấu, một mặt vì trong lòng con thực sự rất khó chịu, một mặt khác là muốn thu hút sự chú ý của ba con. Nhưng không ngờ..."

Đương nhiên Sở Trần sẽ không nói hết câu.

Khu một quanh đi quẩn lại cũng chỉ lớn nhiêu đó, trong nhà ai xảy ra chuyện gì thì người bên ngoài đều biết hết.

Thẩm Du nhớ tới đống hổ lốn của nhà họ Sở, không nhịn được thở dài: "Không sao, bây giờ vẫn còn kịp. Đúng lúc đang dịp nghỉ hè, đến tháng chín năm sau mới khai giảng, mẹ sẽ sắp xếp chuyển con tới trường quân đội mà trước đây Lệ Nhiên đã theo học."

Lệ Nhiên quay sang nhìn Sở Trần.

Sở Trần cười tủm tỉm: "Sao con có thể mặt dày làm phiền mẹ được chứ."

Thẩm Du nói: "Không có gì phiền hết."

Sở Trần lập tức nói: "Được, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Đúng rồi, mẹ đã đối xử với con tốt như thế thì con cũng không khách khí với mẹ nữa. Thực ra con cũng rất ngại khi hôm nay lại gọi gọi ba mẹ tới đây ăn cơm, con muốn muốn nhờ ba mẹ giúp con một việc. Con muốn hỏi một chút, năng lực điều tra thông tin của nhà họ Lệ hiện tại đã tới trình độ nào rồi? Nếu là người có thân phận bảo mật thì có thể điều tra được tư liệu gì không?"

Thẩm Du sửng sốt: "Sao con lại hỏi cái này? Con muốn điều tra ai?"

"Một người tên là Sư Hạo Ngôn." Sở Trần nói: "Lúc trước con từng bị người này hãm hại."

Hãm hại?

Nghe Sở Trần nói vậy, Thẩm Du không chút do dự nói: "Có kẻ dám hãm hại con? Kẻ này đúng là gan to bằng trời! Dám ức hiếp con dâu của mẹ! Tại sao lúc trước con không nói cho mẹ biết? Chuyện này cứ yên âm giao cho mẹ, mẹ nhất định sẽ điều tra rõ ràng giúp con."

Sở Trần ngoan ngoãn nói: "Vậy con cảm ơn mẹ trước."

Đúng là không có chuyện gì mà không giải quyết được chỉ bằng một bữa cơm.

Nếu có thì cứ nấu thêm một bữa nữa là được.