Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật

Chương 11




Mặt mày Sở Trần tràn đầy ý cười.

Mặc dù Lệ Phần hơi xấu tính một chút, nhưng người này còn rất thú vị.

Sở Trần đang muốn tiếp tục thì nghe được giọng nói lạnh lẽo của Lệ Phần: "Cậu ăn nói cẩn thận một chút. Cái gì mà lỡ sau này tôi không lên tiếng, cố ý khiến cậu nghĩ rằng tôi là Lệ Nhiên? Trong mắt cậu, tôi là loại người đó hả?"

Anh dừng lại một chút, ánh mắt bình tĩnh nói: "Hơn nữa cậu là em dâu của tôi, nói lời này ngay trước mặt tôi, tôi có thể hiểu là cậu đang quyến rũ tôi không?"

"Đương nhiên không phải."

Sở Trần lập tức nói: "Anh trai suy nghi nhiều quá đấy, em chỉ thuận miệng nói thế thôi."

Cậu có thể quyến rũ, nhưng tuyệt đối không thừa nhận.

Lệ Phần nhìn Sở Trần, hoàn toàn không tin lời ma quỷ của Sở Trần. Anh cười lạnh một tiếng: "Vậy thì tốt. Tôi phải đi làm, đừng quấy rầy tôi nữa."

Anh không cần thiết nói nhiều như thế với Sở Trần, dù sao lúc trước cũng là Lệ Nhiên chọn Sở Trần.

Huống chi...

Dù sao Lệ Nhiên cũng là nhân cách chính, điều kiện tốt hơn anh, có thể thấy mọi thứ mà anh nhìn thấy, đương nhiên cũng có thể tự hiểu hàm nghĩa câu nói của Sở Trần.

"... Vâng, vậy anh đi làm việc đi."

Sở Trần nhún vai.

Người này đúng là không trêu được, nói chuyện vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

Sở Trần nhìn nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên cổ Lệ Nhiên, khóe miệng cong lên.

Thôi được rồi.

Mặc dù không biết tại sao Lệ Nhiên lại có hai nhân cách, nhưng nếu anh ấy đã không muốn nói, lựa chọn giấu diếm thì Sở Trần cũng sẽ không hỏi thẳng.

Huống chi lúc rảnh rỗi trêu ghẹo một chút, nhìn Lệ Phần xù lông lên cũng rất thú vị.

Chỉ là phải nắm chắc mức độ, không thể làm mỹ nam Lệ Phần chịu không nổi.

Sở Trần thấy trên mắt Lệ Phần phủ một tấm màng trắng thì không quấy rầy Lệ Phần nữa, đi lên lầu liên lạc với dì Phong, hẹn ngày hôm sau gặp mặt.

Ban đêm, Lệ Nhiên không trở về, Sở Trần ngủ một mình.

Sáng sớm hôm sau, Sở Trần nấu một bát canh trứng làm bữa sáng, ăn xong để lại một phần cho Lệ Nhiên rồi rời đi.

Cậu vừa đến nhà họ Hoắc thì thấy Hoắc Lăng bước ra từ biệt thự. Hình như anh ta có chuyện gì đó, vẻ mặt vội vàng, mày nhíu lại, trông rất không vui.

Sở Trần chạm mặt với anh ta.

Hoắc Lăng lạnh lùng nhìn Sở Trần: "Tin tức lúc trước là nhà họ Sở thả ra hả? Các cậu giỏi lắm, chẳng trách bao nhiêu gia tộc không muốn lui tới với nhà họ Sở."

"Là nhà họ Sở thả ra, nhưng không liên quan gì tới tôi cả, chính tôi còn không muốn lui tới với nhà họ Sở ấy chứ." Sở Trần nói thản nhiên: "Chính anh không vui thì đừng có trút giận lên đầu tôi."

Hoắc Lăng khẽ mím môi.

Đúng là anh ta đang không vui.

Bạch nguyệt quang Văn Gia Ngọc trong lòng anh ta cũng thấy được tin tức này ở hệ tinh hà khác, gọi điện thoại tới chất vấn mối quan hệ của anh ta và Sở Trần. Anh ta vốn đang phiền lòng vì chuyện này, bây giờ vừa ra khỏi nhà lại gặp đầu sỏ gây tội là Sở Trần, nhất thời cảm thấy xúi quẩy, không nhịn được muốn châm chọc Sở Trần mấy câu.

Bây giờ nghe lời nói của Sở Trần, mặc dù Hoắc Lăng biết chuyện này mình vô lý, nhưng vẫn không nói xin lỗi, xoay người bỏ đi.

... Sở Trần chính là người nhà họ Sở, mặc dù hiện tại cậu đã phản bội nhà họ Sở, nhưng dù sao vẫn mang trong mình dòng máu của người nhà họ Sở. Huống hồ nhà họ Sở làm chuyện như vậy còn không phải là để cho Sở Trần kết hôn với mình hay sao.

Tội này, Sở Trần phải gánh.

Sở Trần quay đầu nhìn bóng lưng Hoắc Lăng rời đi, khẽ xì một tiếng.

Đây chính là nam chính trong nguyên tác đấy hả?

Ha ha.

Hoàn toàn không đáng yêu như Lệ Nhiên của cậu!

Sở Trần lại cảm thấy may mắn vì mình tìm Lệ Nhiên cưới chạy.

Cậu vào nhà họ Hoắc, lập tức thấy Phong Như Vân đang làm spa.

Phong Như Vân: "Tiểu Trần đến rồi đó hả?"

Sở Trần đáp: "Vâng, cháu bị bắt đến đây giao lưu."

Nghe Sở Trần nói vậy, Phong Như Vân cười phụt một tiếng: "Rồi rồi rồi, cháu đến chỗ dì trò chuyện với dì mà lại biến thành thành giao lưu hả? Thằng bé này... Dì sắp xong rồi, cháu ở bên cạnh chờ một lát đi."

"Vâng."

Sở Trần ngồi bên cạnh, tiện tay lật tờ tạp chí đặt trước mặt, lập tức thấy Văn Gia Ngọc trên trang bìa.

Văn Gia Ngọc cũng như tên của cậu ta, trông ôn nhuận như ngọc, là thụ chính của cuốn tiểu thuyết này, chẳng những diện mạo xinh đẹp mà còn là một ông lớn nghiên cứu khoa học.

Hiện giờ cậu ta mới học đại học mà đã nổi tiếng gần xa, từng phát biểu rất nhiều luận văn học thuật, bây giờ đang đi theo một giáo sư nghiên cứu thuốc ức chế bạo loạn tinh thần.

Sở Trần thấy mấy trang báo khác của cuốn tạp chí này còn rất mới, chỉ có tờ này có dấu vết bị người lật xem, lập tức biết chắc cuốn tạp chí này là do Hoắc Lăng mua về đọc.

Phong Như Vân làm spa xong, lập tức kêu người hầu rời đi.

Bà vuốt ve gương mặt bóng loáng của mình, soi trước gương, sau đó thấy tạp chí trong tay Sở Trần, hỏi: "Cháu biết Văn Gia Ngọc hả?"

"Lúc trước không biết, đọc tạp chí xong thì mới biết. Tiếc là cậu ta không biết cháu." Sở Trần cười tủm tỉm.

Phong Như Vân khẽ hừ một tiếng: "Cháu đừng xem cậu ta nữa, cùng dì đi ra ngoài dạo phố. Bây giờ dì nhắc tới Văn Gia Ngọc là thấy bực mình."

"Sao vậy dì?" Sở Trần thuận miệng hỏi.

Phong Như Vân nhìn Sở Trần.

Bây giờ Sở Trần đã kết hôn, lúc trước cũng từng nói thẳng là không có cảm giác với Hoắc Lăng, chắc chắn sẽ không để ý Hoắc Lăng thích ai.

Lúc này bà cứ như kể khổ: "Không biết Văn Gia Ngọc đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho con trai dì mà làm nó mê mẩn đến không thấy đường về. Hai đứa nó yêu đương hồi học cấp ba, còn hứa hẹn sẽ học cùng một trường đại học, nhưng kết quả thì sao? Văn Gia Ngọc thoáng cái đã nuốt lời, nói muốn theo đuổi sự nghiệp của mình, cầm tiền của con trai dì tới Tinh Tế du học!"

Sở Trần cười nói: "Dì Phong, đàn ông thì đúng là nên có sự nghiệp của mình, điểm này cháu không tán đồng với tư tưởng của dì đâu."

"Có sự nghiệp của mình là chuyện tốt, dì cũng không phản đối, nhưng không thể hại con trai dì thành ra như thế này được! Tin tức hai đứa sắp đính hôn vừa truyền ra, cậu ta lập tức bất mãn gọi điện thoại cho con trai dì, nó còn phải đi dỗ dành cậu ta." Phong Như Vân vô cùng tức giận: "Lúc trước thì sao? Suốt một năm trời không có một chút tin tức nào!"

"Hơn một năm không liên lạc?"

"Chứ còn gì nữa! Nếu không thì tại sao dì lại tức giận đến cỡ này. Con trai dì chẳng khác nào trở thành lốp xe dự phòng! Dì mới cãi nhau với nó một trận."

Sở Trần vỡ lẽ.

Chẳng trách lúc nãy biểu cảm của Hoắc Lăng lại tệ đến thế.

Miệng cũng thúi hoắc.

Sở Trần an ủi: "Dì Phong, anh Hoắc Lăng cũng không còn nhỏ, chắc chắn sẽ có phán đoán của mình. Con cháu đều có phúc của con cháu, dì bận tâm nhiều quá làm gì."

"Không bận tâm sao được? Cho dù lớn đến mấy thì đối với dì, các cháu vẫn là con nít. Tâm nguyện của dì cũng đơn giản lắm, chỉ muốn sau này các cháu sống yên ổn thôi, nhưng Văn Gia Ngọc kia..." Phong Như Vân thở dài, vỗ lên tay Sở Trần: "Cậu ta còn không chu đáo bằng một nửa cháu."

Phong Như Vân vốn định nói nếu không phải Sở Trần đã kết hôn thì sẽ thật sự cho Sở Trần kết hôn với Hoắc Lăng, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, cuối cùng bà vẫn không nói ra.

Bà không muốn có thông gia như nhà họ Sở đâu.

Sở Trần am hiểu nguyên tắc khuyên người, thuận theo lời Phong Như Vân: "Cũng đúng, làm cha mẹ thì ai mà không đau lòng con cái, chắc chắn phải bận tâm."

"Còn không phải như thế sao." Phong Như Vân lập tức gật đầu.

Hai người lại đi dạo phố, lần này Sở Trần kiên quyết phải bỏ tiền, quẹt thẻ mua hơn ba triệu tiền trang sức cho Phong Như Vân, dỗ Phong Như Vân vui vẻ không ngậm miệng được.

Cuối cùng khi Sở Trần sắp rời đi, Phong Như Vân hỏi: "Tin tức lúc trước nói chúng ta có quan hệ thân thiết, có lẽ cháu sẽ kết hôn với Hoắc Lăng là do bên phía ba cháu tung ra đúng không?"

"Vâng. Ảnh chụp cũng là do ông ta thuê người chụp, chắc là do không tin cháu nên cố ý sai người theo dõi cháu." Sở Trần nhún vai: "Nhưng ông ta không tin cũng là chuyện bình thường, dù sao ông ta vẫn coi cháu là người ngoài."

Nghe vậy, Phong Như Vân khẽ thở dài, lại cảm thấy xót xa.

Thằng bé này sống thật là khổ.

Sở Trần lại không cảm thấy có vấn đề gì, nói thẳng: "Dì Phong đừng lo cho cháu. Chờ cháu lấy hết tiền mà mẹ cháu để lại, cháu sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở."

"Ừ! Dì Phong ủng hộ cháu trăm phần trăm."

Sau khi tạm biệt Phong Như Vân, Sở Trần không về nhà ngay mà trở lại chung cư của mình.

Cậu ngồi trên giường, gửi hóa đơn mua sắm cho Sở Nguy Vân, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đợi thu dọn xong, tiền của Sở Nguy Vân cũng gửi tới.

Khóe miệng Sở Trần cong lên.

Cậu gửi tin nhắn cho Sở Nguy Vân: "Hôm nay lúc đi dạo phố, dì Phong có nhắc tới một người, tên là Văn Gia Ngọc, còn nói đó là người mà Hoắc Lăng thích, ông điều tra thử một chút đi. Chú ý, tôi chỉ kêu ông điều tra một chút chứ không phải kêu ông làm gì đó, đừng để cậu ta hoặc nhà họ Hoắc phát hiện ra, nếu không chắc chắn Hoắc Lăng sẽ nổi giận đấy."

Sở Nguy Vân: "Văn Gia Ngọc? Hình như ba từng nghe thấy cái tên này."

Sở Trần: "Ừ, hình như là người rất lợi hại trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Cậu ta từng yêu đương với Hoắc Lăng hồi cấp ba, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Hoắc Lăng không muốn kết hôn với tôi."

Nghe vậy, Sở Nguy Vân lập tức biết được tầm quan trọng của tin tức này.

Vốn dĩ Sở Nguy Vân còn đang tức giận khi thấy Sở Trần lại đòi tiền mình, nhưng bây giờ xem ra, ba triệu này cũng không tiêu xài vô ích!

Sở Nguy Vân xoa tay, lập tức kêu cấp dưới đi điều tra tư liệu của Văn Gia Ngọc.

Sở Trần thu dọn xong đồ đạc thì xách vali hành lý trở về căn nhà chung sống với Lệ Nhiên, vừa mở cửa đã thấy Lệ Phần ngồi trên sofa.

Trên mắt anh vẫn còn một lớp màng mắt, cả người không nhúc nhích.

Sở Trần nhướn mày.

Đã hai ngày trôi qua, sao còn chưa đổi chồng tôi trở lại thế hả?

Lần này thời gian thẹn thùng của Lệ Nhiên hình như hơi dài quá thì phải?

Sở Trần sờ cằm, nghĩ tới đêm nay có lẽ lại phải ngủ một mình, không có ai làm ấm giường, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Lần sau không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn như thế này nữa.

Sở Trần không quấy rầy Lệ Phần mà xoay người về phòng.

Mở sổ ghi chép ra, Sở Trần nhìn lướt qua những sự kiện quan trọng mà nguyên chủ ghi lại.

Trong đó, lúc trước Giản Đại gả vào nhà họ Sở mang theo tổng cộng 300 triệu đồ cưới, 200 triệu cho nhà họ Sở làm kinh doanh, còn 100 triệu được Giản Đại giữ lại, dự định sau này để lại cho Sở Trần.

Nhưng Sở Trần không lấy được một xu nào.

Đều bị Sở Nguy Vân nuốt hết.

Sở Trần ghi chú phía sau 300 triệu: Hôm nay đòi được ba triệu bảy trăm ngàn.

Số tiền này mặc dù đều dùng để mua đồ cho Phong Như Vân, nhưng sau đó dì Phong lại chuyển cho cậu hơn mười triệu làm tiền tiêu vặt. Tuy số tiền này nói là tiền tiêu vặt, nhưng thực tế được coi như tiền bồi thường từ hôn cho Sở Trần, chỉ cần nhà họ Sở mất máu là Sở Trần đã thấy vui rồi.

Cậu lơ đễnh chống cằm, suy nghĩ xem lần sau nên mượn cớ gì để lừa tiền của Sở Nguy Vân nữa đây?

Sau này Sở Nguy Vân biết được chân tướng, chắc biểu cảm sẽ rất đặc sắc lắm nhỉ?