Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật

Chương 102




Ánh mắt Lệ Phần vô thức nhìn vào bụng Sở Trần.

... Bằng phẳng, không nhô lên chút nào cả, thấp thoáng có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư của cậu xuôi theo xuống từ chỗ vạt áo Sở Trần vén lên...

Đến lúc phản ứng kịp, Lệ Phần mới nhận ra mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì.

Mình nhìn vào bụng Sở Trần làm gì!

Đàn ông sao có thể mang thai chứ!

Hơn nữa bụng dưới bằng phẳng như thế, cho dù mang thai thật cũng chắc chắn vẫn đang là phôi thai, tay chân cũng chưa phát triển đủ, dùng cái gì mà đá cậu ta chứ!

Dùng cái đuôi nhỏ à!

Sở Trần đang muốn anh mắc bẫy đây mà!

Đáng giận hơn là vừa rồi mình lại còn vô ý thức đưa mắt nhìn vào bụng Sở Trần!

Giống như mình tin là thật vậy!

Không chừng trong lòng Sở Trần còn đang chê cười mình đấy.

Vẻ mặt Lệ Phần lạnh lùng, giả vờ không nghe thấy lời Sở Trần nói, quay đầu điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

Cơ thể Sở Trần hơi động đậy, yếu ớt nói: "Nhiên Nhiên, anh đi đâu vậy? Anh có thể ở lại cạnh em không... Em thấy đau bụng quá."

Lệ Phần dừng lại.

Anh quay đầu nhìn Sở Trần, thấy Sở Trần hơi nhíu mày, mặt nhăn lại, dường như cậu thật sự rất khó chịu, hơn nữa nói chuyện cũng không có chút tinh thần nào cả, giống như để nói câu này cậu phải dùng hết sức lực toàn thân, anh không khỏi có chút ngờ vực.

Chẳng lẽ Sở Trần khó chịu thật?

Anh do dự hỏi: "Em đau thật sao? Có muốn gọi bác sĩ tới khám cho em không?"

"Dĩ nhiên là đau thật rồi."

Sở Trần lắp bắp nói, "Chồng à, anh nói xem có phải em sắp sảy thai rồi không?"

Lệ Phần: "..."

Lệ Phần bày tỏ lời này anh không thể nào nhận nổi.

Sở Trần cũng không cần Lệ Phần trả lời.

Tay của cậu nắm chặt vạt áo, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở, nhìn vào bụng mình nói: "Đứa trẻ vất vả lắm em mới mang thai được, còn chưa kịp ngắm nhìn dáng vẻ của thế giới này đã sắp chia xa em mà đi rồi sao? Con không thể kém cỏi như thế được, ba con cho ba đơn đặt hàng lớn mấy trăm triệu, để ba giữ con lại... Nếu như con đi rồi, sau này ba con không đồng ý cho ba hóa đơn thì phải làm sao bây giờ?"

Lệ Phần sững sờ.

Đơn đặt hàng lớn vài trăm triệu gì cơ?

Sở Trần và Lệ Nhiên định bắt tay làm ăn à?

Mặc dù biết bây giờ Sở Trần đang diễn nhưng nhìn thấy Sở Trần như thế này, Lệ Phần vẫn mềm lòng, nói: "Đừng lo lắng, vẫn sẽ cho em mà."

Anh thầm nghĩ, nếu như là Lệ Nhiên thì nhất định cậu ta sẽ nói như vậy.

Dù sao thì chỗ tiền này bỏ vào đâu cũng là bỏ, lấy ra dỗ dành người yêu thì càng có lợi hơn.

Huống hồ lúc trước Lệ Phần cũng không biết mình đã từng nghe qua ở đâu rằng rất nhiều người đều giao cho người yêu giữ thẻ lương của mình.

Vừa so sánh như thế, cũng chỉ là mấy trăm triệu thôi mà, cho Sở Trần cũng không sao.

"Thật ư?"

Sở Trần ngồi trên giường lập tức có tinh thần.

Cậu ngồi thẳng người lại, nhìn về phía Lệ Phần, đôi mắt mở to hơn ngày thường một chút, trong đôi mắt vốn dĩ đã xinh đẹp đầy sự chờ mong và mừng rỡ.

Giống như chuyện Lệ Phần đồng ý là chuyện vô cùng khó có được.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ ngày thường Lệ Nhiên đối xử không tốt với Sở Trần?

Ngay cả một yêu cầu nhỏ nhoi như này cũng không đồng ý?

"... À."

Lệ Phần thuận miệng trả lời một tiếng: "Vậy lúc nào em cần thì nói với anh." Nói xong, Lệ Phần đang định đi thì đột nhiên lại nghe thấy Sở Trần gọi: "Đợi đã."

Lệ Phần: "?"

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu anh cũng đã đồng ý vậy thì hôm nay giao dịch một lần luôn đi." Sở Trần nói.

Lệ Phần suy nghĩ, cảm thấy cũng không có vấn đề gì cả.

Anh gật đầu, nhìn Sở Trần đi tới, vừa duỗi tay ra muốn chuyển luôn tiền cho Sở Trần thì đã thấy Sở Trần ngồi xổm xuống trước mặt anh, hai tay vịn hai đầu gối anh, hơn nữa hoàn toàn không có dáng vẻ muốn giao dịch với anh.

Lệ Phần sững sờ: "Em làm gì vậy?"

"Giao dịch đấy."

Sở Trần ngẩng đầu, đôi mắt đầy ý cười, một tay nhấn xuống chỗ kia của Lệ Phần.

Lệ Phần: "..."

Lệ Phần: "!!!"

Ngón tay trắng nõn thon dài, cảm giác khi chạm vào rất kỳ lạ.

Vì sao đột nhiên Sở Trần lại như vậy!

Chờ chút.

Đơn hàng lớn mấy trăm triệu.

Mấy trăm triệu*...

(*: Câu nói này bày tỏ mong muốn được quan hệ với ai đó, vì một lần xuất tinh có thể xuất ra vài chục triệu hoặc thậm chí hai trăm triệu tin.h trùng)

Hóa ra đơn hàng mà cậu nói lại là cái này???

Hai người đối mặt, bỗng nhiên Lệ Phần kịp phản ứng, anh quá sợ hãi, cơ thể nhanh chóng tránh sang bên, vội vươn hai ngón tay ra, cầm tay Sở Trần vội vàng đẩy sang bên.

Xe lăn nhanh chóng lui lại, Lệ Phần xoay xe lăn một vòng, chạy trối chết.

Còn Sở Trần vẫn ngồi xổm ở đấy.

Nhớ tới phản ứng vừa rồi của Lệ Phần, ánh mắt cậu không khỏi cong lên, không kìm nổi mà bật cười.

"Đồ ngốc."

Sở Trần tổng kết ra một câu, ung dung chậm rãi đứng thẳng người lên, vui sướng đi tắm.

...

Quý Thịnh nhận được tài liệu Quân đoàn Phần Diệm gửi tới, chỉ xem sơ qua, vẻ mặt đã trở nên rất nghiêm nghị.

... Giản Đại đã chết mười mấy năm trước rồi.

Lần trước lúc anh ta hỏi Hoắc Lăng, Hoắc Lăng nói đã là vợ thứ ba của Sở Nguy Vân.

Điều này hoàn toàn khác với cuộc sống của Giản Đại trong tưởng tượng của nhà họ Giản.

Tin tức lần này còn đau đớn hơn cả tin tức có được từ trong miệng Hoắc Lăng lần trước.

Quý Thịnh sửa soạn xong hết tư liệu trong tay, loại bỏ nội dung không cần thiết, gửi toàn bộ qua cho mẹ của anh ta là Giản Vân.

Không bao lâu, yêu cầu cuộc gọi video sáng lên.

Quý Thịnh click vào đồng ý.

Giọng nói Giản Vân run rẩy nói: "Đây là sự thật sao? Những tài liệu này..."

"Dạ. Tổ chức đạo tặc vũ trụ Phần Diệm kia gửi tới."

Quý Thịnh thấy Giản Vân rơi lệ, nhưng trong lòng cũng không xảy ra biến động lớn, giọng nói giống như chỉ đang giải quyết việc chung: "Những nội dung này rất chi tiết, nhưng tai nạn xe cộ khi đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thời gian trôi qua quá lâu, đã không điều tra được nữa... Mẹ xem hết đi rồi quyết định xem có nên nói cho ông ngoại biết hay không."

"Không được."

Giản Vân không cần suy nghĩ đã nói: "Trước mắt không cần nói chuyện này cho ông ngoại con biết. Bệnh tình hiện tại của ông ấy không chịu được kích động."

Quý Thịnh: "Dạ."

"... Mẹ thấy trên tư liệu này viết, Giản Đại có để lại một đứa con trai tên là Sở Trần?"

"Vâng."

"Tư liệu này, nhìn thoáng qua cũng biết đây không phải đứa trẻ do Giản Đại dạy dỗ... Đứa nhỏ này ở trong nhà nhất định phải chịu khổ." Giọng điệu Giản Vân có vẻ thương xót.

Bà là một người mẹ, đương nhiên biết hoàn cảnh gia đình ra sao thì có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ như thế nào.

Quý Thịnh nghe thấy câu này, nhìn vào ảnh chụp của người em họ tên Sở Trần này.

Bé trai trên tấm ảnh mới đi ra từ trong nơi xa hoa trụy lạc, quần áo trên người không nghiêm chỉnh, có phần không quá vừa người, cũng không biết đang gặp phải cảnh ngộ gì, trên mặt đầy vẻ hung ác nham hiểm, ánh mắt hung dữ, giống như con sói chỉ một giây say liền muốn cắn chết thỏ.

Nhưng con sói này dường như cũng không thông minh cho lắm.

Ít nhất chỉ một Sở Trú thôi đã có thể đùa bỡn xoay cậu ta vòng vòng rồi.

Quý Thịnh thôi không nhìn nữa.

Hốc mắt Giản Vân đỏ lên nhiều, oán hận nói: "Sở Nguy Vân lại dám đối xử như thế với Giản Đại! Mẹ thấy ông ta không coi nhà họ Giản chúng ta ra gì cả!"

Trước đây khi nhà họ Giản ở Vọng Thành, đã cảm thấy Sở Nguy Vân cũng không phải một người chồng có thể yên tâm gả đi, nhưng nếu Giản Đại đã thích lại còn khăng khăng một mực, vậy cũng chỉ có thể gả đi. Bọn họ để lại ba trăm triệu, chính là vì củng cố địa vị của Giản Đại ở nhà họ Sở, đảm bảo chắc chắn sau này Giản Đại có thể sống tốt.

Dù sao bọn họ tới Đế Đô là vì tính đặc thù của nghề nghiệp, muốn liên lạc với nơi này cũng không dễ dàng.

Lúc rời đi, ông cụ Giản còn cố ý để Giản Vân đi tìm Sở Nguy Vân, dặn dò Sở Nguy Vân phải đối xử thật tốt với Giản Đại.

Lúc ấy Sở Nguy Vân đồng ý rõ hay, sau đó thì sao?

Vậy mà vào lúc Giản Đại vẫn còn sống lại vụng trộm qua lại với người phụ nữ khác, còn sinh ra một đứa em trai chỉ nhỏ hơn Sở Trần hai tuổi!

Giản Vân lập tức nói: "Không được, mẹ nuốt không trôi cục tức này. Mẹ phải tới Vọng Thành một chuyến!"

Quý Thịnh chưa từng can thiệp vào quyết định của người khác, nghe vậy cũng chỉ "Vâng" một tiếng.

Nhưng sau đó một lát, Quý Thịnh nghĩ đến chuyện gì đó, hờ hững nói: "Mẹ, Đế Đô cách Vọng Thành quá xa, sức khỏe mẹ không tốt, còn phải ở lại chăm sóc ông ngoại nữa, hay là để con đi đi."

Giản Vân nghe xong, ngẫm lại thấy cách này cũng được: "Gần đây con ở chỗ nào?"

Quý Thịnh: "Dạ. Bên này có dấu hiệu Trùng tộc hoạt động."

"Được. Vậy con dành thời gian đi một chuyến, trừng trị nhà họ Sở ra trò cho mẹ! Sau đó lại giúp mẹ đến gặp Sở Trần. Một mình thằng bé bị ở lại Vọng Thành, trên tư liệu cũng không viết rõ chuyện liên quan đến nó, bây giờ còn không biết nó trải qua cuộc sống như thế nào đâu, đúng là một thằng nhóc đáng thương... Đúng rồi, con đi hỏi ý kiến của nó xem, nếu như nó cũng đồng ý thì con cứ bảo người mua vé đến Đế Đô, mẹ nuôi nó cho."

"Vâng."

...

Rạng sáng ngày hôm sau, Sở Trần bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng thức dậy, ngồi ngây ra trên giường một lát, mở vòng tay ra mắt nhìn người đứng ở cổng, vừa nhìn đã trông thấy gương mặt tức giận đen như mực của Lệ Phần.

Không khác nào đến đòi nợ.

Sở Trần chớp chớp mắt, chậm rãi xuống giường đi ra mở cửa cho anh.

Cơ thể cậu dựa vào khung cửa, chớp chớp mắt, nhỏ giọng gọi: "Anh trai?"

Nói xong, Sở Trần mới muộn màng nhận ra sửa sang lại quần áo của mình: "Xin lỗi anh, em vừa tỉnh ngủ, chưa kịp thay quần áo."

Áo Sở Trần mặc trên người chính là áo ngủ, áo rất rộng.

Ánh mắt Lệ Phần nhìn vào bả vai trơn bóng lộ ra ngoài của Sở Trần, cũng nhìn qua hai chân thon dài thẳng tắp phía dưới.

Anh hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra lớn hơn chút rồi dẫn đầu bước vào.

Sở Trần không thèm để ý đến thái độ của Lệ Phần.

Cậu cười tủm tỉm nói: "Anh đến tìm Nhiên Nhiên sao? Hôm nay Nhiên Nhiên không có nhà."

"Không phải."

Lệ Phần hơi cúi đầu, nói: "Tôi đến tìm cậu."

Sở Trần: "?"

Lệ Phần lướt mắt nhìn từ đầu đến chân Sở Trần, dặn dò nói: "Đi lên lầu thay quần áo đi."

Sở Trần không hiểu rõ vì sao.

"Anh muốn dẫn em ra ngoài sao?"

"Ừ."

"Đi đâu vậy?"

Lệ Phần cười nhạo một tiếng: "Đến nơi thì cậu sẽ biết."

Sở Trần thấy Lệ Phần không muốn nói, trong lòng tò mò không biết ruốt cuộc Lệ Phần muốn làm gì, bèn nghe theo anh, quay người đi lên lầu thay quần áo.

Lúc xuống lầu, hai người ngồi lên xe bay, Sở Trần cũng lười hỏi tiếp.

Cậu dựa vào thành nhắm mắt nghỉ ngơi, nhận ra xe bay đã dừng lại, mới mở mắt ra, phát hiện hóa ra Lệ Phần lại dẫn cậu đến bệnh viện lớn nhất Vọng Thành.

... Là bệnh viện mà bọn họ mới xuất viện ngày hôm qua.

Sở Trần nghi hoặc nhìn về phía Lệ Phần.

Lệ Phần: "Xuống xe."

Hai người lần lượt xuống xe.

Lệ Phần đi vào trong đăng ký, Sở Trần đợi ở đại sảnh, cậu hơi nhíu mày, sợ nguyện nhân Lệ Phần đến bệnh viện là vì lúc trước dùng thuốc ức chế, cảm thấy có chỗ nào đó không khỏe, đợi người quay lại, cậu phải lập tức hỏi thăm tình hình cặn kẽ mới được.

Lệ Phần đứng trước mặt nhướn mi, cười lạnh nói: "Không phải tôi."

Sở Trần mặt mày ngỡ ngàng.

Nếu không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, vậy đến bệnh viện làm gì?

Lệ Phần lấy giấy số ra: "Không phải cậu nói với Lệ Nhiên là cậu mang thai ư?"

Anh ác ý dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Sở Trần dù là nhỏ nhất, nói: "Đến đây làm thử thai cho cậu xem có mang thai không."

Sở Trần: "..."

Lúc Lệ Phần nói lời này giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đáng nhẽ không sao, thế nhưng bệnh viện nhiều người, nghe xong hai từ "Mang thai" "Thử thai" này, trong nháy mắt người chung quanh đều nhìn qua, con mắt nhìn tới nhìn lui trên người Sở Trần, có phần ngạc nhiên.

"Người này không phải là đàn ông à? Sao thử thai được chứ?"

"Không biết nữa."

"Nói không chừng là vì chủng tộc không giống đấy, ở chủng tộc của bọn họ thì đàn ông có thể mang thai thì sao?"

"Chắc là vậy."

Sở Trần nghe người chung quanh bàn tán, mặt lập tức đỏ au lên.