Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 88





Hiện tại ngẫm lại, Diêu Thủ Ninh phát hiện giấc mơ của mình cũng lộ ra không ít huyền cơ.

Đêm qua trong mộng cảnh, Lục Chấp mê man bất tỉnh, tiếp theo bị xà yêu tập kích, mà nàng vừa vặn ở bên cạnh Lục Chấp, trong mộng gọi hắn tỉnh dậy.

Điều này có nghĩa là muốn nàng nói tin tức này cho người trong phủ tướng quân biết, để cho bọn họ sớm bố trí phòng bị bên cạnh Lục Chấp, phòng ngừa xà yêu kia đến trả thù?Nghĩ đến chỗ này, Diêu Thủ Ninh lại cảm thấy vô cùng đau đầu.

Sau khi trải qua chuyện nàng cố gắng nói cho Liễu thị biết có yêu tà, ngược lại còn bị khiển trách, không biết người trong phủ tướng quân có tin lời nói của nàng hay không.

Vả lại có thể dự đoán chuyện yêu tà là bí mật của nàng, ở bên cạnh còn có một uy hiếp như Tô Diệu Chân, nàng căn bản không dám để lộ ra, để tránh dẫn tới nguy cơ.

Đang thấp thỏm bất an, hạ nhân phủ tướng quân quả nhiên đưa tới một bồn đầy cam.

Mỗi quả vừa lớn lại vừa vàng, ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Nếu là bình thường, Diêu Thủ Ninh có lẽ còn có thể thèm ăn.

Nhưng bây giờ trong lòng nàng tràn đầy lo âu, căn bản không có ý định ăn những món ăn vặt này.

Liễu thị cũng chất chứa tâm sự trong lòng, cùng Đỗ ma ma khách sáo một phen, sau khi nói tình huống của Lục Chấp, liền hỏi về chuyện trưởng công chúa triệu kiến.

"Thật không giấu diếm, công chúa triệu kiến Diêu thái thái, là muốn hỏi chuyện xảy ra ở tây thành ngày đó.

Thế tử trúng độc rắn, là bởi vì có liên quan đến chuyện giết người ngày đó.


”Đỗ ma ma nửa thật nửa giả nói là ngày đó Lục chấp dưới tình thế cấp bách bởi vì cứu người mà giết chết nam tử đó, cho nên trúng bẫy của người khác, bởi vậy mà bị xà yêu trả thù, bị thương bất tỉnh.

Bà ấy chủ động nhắc tới vụ án ở tây thành kia, làm trong lòng Liễu thị dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa cảm thấy áy náy bất an, lại mơ hồ có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

"Nghe nói, tối hôm qua người của phủ tướng quân, ở hàn trang ngoài thành tìm được thi thể của phu xe?”"Vâng!”Đỗ ma ma cũng không giấu diếm, gật gật đầu.

Liễu thị trong lòng mừng rỡ, đang muốn truy vấn lại cái chết của Lưu Đại, lại nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Giọng nói cực kỳ trầm, nghe giống như là có vài người đi tới, có một giọng nói khàn khàn lười biếng dặn dò người chung quanh cái gì đó, trên mặt Đỗ ma ma, sử nữ quan hiện ra vẻ cung kính, chủ đề đang nói đương nhiên dừng lại ở đây.

Suy nghĩ của Diêu Thủ Ninh bị cắt ngàng, ngẩng đầu lên, trong lòng có chút khẩn trương, không biết nên tìm cơ hội gì, mới có thể thần không biết quỷ không hay nhắc nhở trưởng công chúa chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Theo tiếng nói chuyện càng gần, nàng càng cảm thấy bất an, bởi vì giọng nói này tuy nói không chứa sát khí, nhưng nàng lại nghe ra, chính là nữ nhân cầm ngân thương trong ảo cảnh.

"Trưởng công chúa!”Trong lòng nàng hiện lên một ý niệm như vậy, ngay sau đó liền thấy ở cửa lớn, một nữ nhân mặc trường bào màu đỏ thẫm bước nhanh vào bên trong.

Nữ nhân đã có tuổi, tóc búi đơn giản được cố định bằng ngọc trâm, để lộ ra một khuôn mặt sắc bén.

Diêu Thủ Ninh đã được xem như là người cao gầy trong đám nữ tử, nhưng dường như bà còn cao hơn Diêu Thủ Ninh một chút, bả vai rất rộng, thoạt nhìn bên ngoài rắn chắc mà hữu lực.

Diện mạo của bà cũng không phải thuộc về bộ dáng dịu dàng của nữ tử, đôi lông mày hơi nghiêng, mắt tựa như sao sáng, vẻ mặt uy nghi.


Trước khi tới đây, không biết có phải bà đã vận động kịch liệt hay không, mà trên tay bà còn cầm một chiếc khăn gấp, mồ hôi trên đầu còn chưa hoàn toàn khô ráo.

Hạ nhân lập tức đưa tới một chiếc áo khoác dày nặng, kiễng mũi chân khoác lên vai cho bà.

"Công chúa.

”Đám người Đỗ ma ma cùng sử nữ quan đồng thời hành lễ, Liễu thị vừa thấy trưởng công chúa, cũng vội vàng đứng dậy.

Chu Hằng Nhụy cởi băng buộc cổ tay ra, tùy ý phất phất tay, ý bảo Liễu thị không cần đa lễ.

Ánh mắt của bà rơi xuống người Diêu Thủ Ninh, có chút ngoài dự liệu nhíu mày.

Thiếu nữ trước mắt tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra phong thái tương lai rồi.

Liễu thị tướng mạo bình thường, nhưng nữ nhi này của bà ấy lại phá lệ mỹ mạo, theo lời hai người La, Đoạn nói, lúc tây thành xảy ra, thái độ của nhi tử đối với nàng rất khác biệt.

Thế nhưng Chu Hằng Nhụy sinh ra trong vương thất Đại Khánh, từ nhỏ đến lớn gặp qua không ít mỹ nhân trong đại cung, mẫu thân bà đã mất, tiên thái hậu chính là mỹ nhân vang danh Đại Khánh, bởi vậy diện mạo Diêu Thủ Ninh cũng chỉ làm bà nhìn thoáng qua, tâm tư liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Bà nhớ tới lời Lục quản sự nói, ngày đó chính là Diêu Thủ Ninh cố ý muốn tặng tranh chữ mang theo Đại Nho lực kia cho Lục Chấp.

Cũng chính vì có một bộ tranh chữ này thủ hộ, mới chấn nhiếp xà yêu, khiến Lục Chấp kiên trì đến như hôm nay.


Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt sắc bén của bà mềm mại hơn rất nhiều, phân phó Đỗ ma ma:"Ta có chuyện muốn nói chuyện với Liễu phu nhân, bà dẫn Diêu tiểu thư ra ngoài chơi đi.

”Tướng mạo của bà cực kỳ uy nghiêm, trong lúc nói chuyện cũng mang theo một cỗ cường thế khiến người ta không thể nghi ngờ.

"Nhớ kỹ, không thể chậm trễ.

”Đỗ ma ma dường như đã sớm biết ý đồ của bà, nghe được lời này, liền đáp một tiếng.

"Cái này"Liễu thị mặt hiện vẻ do dự.

Trên thực tế Liễu thị quả thật cũng có chuyện muốn hỏi trưởng công chúa, cái chết của Lưu Đại, tựa như một bóng ma bao phủ trong lòng bà.

Chuyện này có quan hệ với an nguy của Diêu gia, nếu nữ nhi không ở bên cạnh, bà cũng có thể nói thẳng.

Thế nhưng --Bà nhìn thoáng qua nữ nhi, nhớ tới cử chỉ thất lễ của Diêu Thủ Ninh lần trước đến tướng quân phủ.

Bà sợ Diêu Thủ Ninh vừa ý Lục Chấp, đến lúc đó ở trong phủ đi dạo lung tung, làm ra hành vi gì không thích hợp, lập tức bà lại có nghĩ muốn giữ nữ nhi ở bên cạnh.

Đang cố gắng từ chối:"Nữ nhi này của ta điêu ngoa tùy hứng, chỉ sợ nàng xông loạn khắp nơi, đến lúc đó""Không sợ.

”Trưởng công chúa giơ tay lên, cắt ngang lời Liễu thị nói:"Ta ngược lại rất thích người thẳng thắn, có chuyện nói thẳng là tốt nhất.

Huống chi phủ tướng quân rất lớn, khắp nơi đều có người, nàng không xông được vào chỗ không nên xông vào đâu.

" Nói xong, bà lại có thâm ý nói:"Nếu có thể xông vào, cũng coi như có duyên phận.

”Bản thân Liễu thị cũng xem như có tính tình cường thế, nhưng không ngờ bà còn gặp được một nữ nhân còn cường thế hơn.


Lời nói của Chu Hằng Nhụy đã nói mức này này, nếu bà lại từ chối, không khỏi có vẻ không biết tốt xấu —— huống chi ở trước mặt trưởng công chúa, bà căn bản không từ chối được.

Lúc này mới bất đắc dĩ buông bàn tay đang nắm Diêu Thủ Ninh ra, lại nửa cảnh cáo nửa dặn dò nói:"Con ngoan ngoãn đi theo Đỗ ma ma, không nên đi lại lung tung, gây ra tai họa.

”Thật ra Diêu Thủ Ninh cũng không muốn đi, nàng cũng có chuyện muốn nói với trưởng công chúa.

Nhưng trước mặt người lớn, dường như không đến lượt nàng nói chuyện.

Huống chi nàng luôn cảm thấy ánh mắt trưởng công chúa thập phần sắc bén, giống như đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tướng quân phủ.

Lúc này lại thấy Liễu thị đã đồng ý, dự định của nàng tự nhiên thất bại, chỉ có thể nghe theo an bài.

Thế nhưng bởi vì nhìn thấy một màn phát sinh trong ảo cảnh, mí mắt của nàng vẫn còn đang giật giật, luôn có một loại dự cảm phủ tướng quân sắp có chuyện gì không ổn phát sinh.

Mà theo thời gian trôi qua, dự cảm kia càng ngày càng đậm.

Lúc này nàng chỉ ước gì mình có thể ở yên tại chỗ, đi theo bên người trưởng công chúa, làm sao còn dám tùy ý đi loạn.

Cho dù Liễu thị không dặn dò, nàng cũng sẽ một mực đi theo Đỗ ma ma, để tránh nhiều chuyện xảy ra.

"Nương, người yên tâm.

”Nàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp một câu.

.